Chương 32: Nhớ việc tốt không nhớ bị đánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vân Tử Thù mở mắt ra, nhìn rường cột hoa lệ của tẩm điện, suy nghĩ có một chút trống rỗng, qua một hồi lâu, cô mới từ trên giường ngồi dậy. "Công chúa tỉnh rồi?" Lãnh Nguyệt trở về trong điện liền phát hiện Vân Tử Thù ngồi dậy, không khỏi tự trách, "Có phải động tĩnh bên ngoài làm điện hạ thức giấc? Thuộc hạ đáng chết --" "Không sao." Vân Tử Thù bình tĩnh mở miệng, "Tiêu Vân Hành nháo muốn gặp bản cung?" Lãnh Nguyệt thần sắc khẽ thay đổi "Quản sự nói như vậy, có thể là kiêng kỵ hắn dù sao cũng là Phò mã của công chúa, cho nên không dám quá phận chậm trễ." Vân Tử Thù ừ một tiếng "Xem ra bản cung phân phó không đủ rõ ràng." Lãnh Nguyệt ý bảo bọn thị nữ tiến vào hầu hạ, vừa nói"Vị Phò mã này bị thương cũng không an phận, sáng sớm đã ầm ĩ om sòm, thật sự không thể nói nổi." Vân Tử Thù nghe vậy hơi trầm mặc, lập tức không biết nghĩ tới cái gì, mỉm cười nói "Tiêu phu nhân cùng Tiêu Vân Hành trước kia cũng thích nói những lời này." Lãnh Nguyệt sửng sốt. "Bọn họ động một tí là nói bản cung không thể nói nổi, không ra thể thống gì, thậm chí không phải người." Vân Tử Thù đứng dậy, thị nữ ở bên cạnh hầu hạ hạ thay quần áo trang điểm, "Mắng bản cung ác độc, lòng dạ hẹp hòi, không có độ lượng, thích nhất dùng gia quy giáo huấn bản cung." Lãnh Nguyệt mím môi, lạnh nhạt nói "Tiêu phu nhân mới không phải là người, cả nhà bọn họ cũng không là người! Công chúa điện hạ về sau nhất định phải giáo huấn bọn họ thật tốt." Vân Tử Thù cười nhạt" Đương nhiên phải giáo huấn bọn họ thật tốt." Sau khi thay quần áo rửa mặt trang điểm, thị nữ bưng tới một chén cháo tổ yến, Vân Tử Thù chậm rãi mà ăn xong một chén tổ yến, mới đứng dậy ra khỏi cửa, đi tới viện tây Bắc. Lo lắng Tiêu Vân Hành bị đói , cô còn sai người chuẩn bị một chén cháo hoa cùng một đĩa rau xanh cho Tiêu Vân Hành Tiêu Vân Hành đang nằm trên giường nổi giận "Ta muốn gặp Vân Tử Thù!" "Gặp ta làm cái gì?" Vân Tử Thù đi vào, nhìn sắc mặt hắn xanh mét trắng bệch, thản nhiên mỉm cười, "Muốn cho bản cung đáng thương cho tình cảnh ngươi lúc này?" Tiêu Vân Hành bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt phẫn nộ nhìn cô chằm chằm "Vân Tử Thù --" "Bản cung mới vừa thức dậy, lúc này tâm tình không tốt lắm." Vân Tử Thù ánh mắt lạnh lùng, "Ngươi tốt nhất đừng khiêu chiến tâm trạng của ta. Tiêu Vân Hành sắc mặt thoáng xanh, không thể không áp chế lửa giận "Ngươi nói chỉ cần ta vào phủ công chúa, sẽ thả Lê Hiên và Lê Tuyết, ta chỉ là muốn bảo cô tuân thủ lời hứa." Vân Tử Thù không chút để ý ừ một tiếng "Lê Tuyết còn nói bản cung đẩy cô ta xuống hồ, làm cho cô sảy thai nữa, sao không thấy tiêu thiếu tướng quân giải thích cho cô ta?" "Ngươi!" Tiêu Vân Hành thẹn quá thành giận gào lên, "Việc này nàng ấy đã bị trừng phạt, ta cũng trả giá rồi, ngươi còn muốn thế nào?" Lãnh Sương không nói một câu mà đem một cái ghế trong phòng bên cạnh chà lau sạch sẽ, đưa đến trước mặt Vân Tử Thù. "Không ra gì cả." Vân Tử Thù cười cười, ngồi xuống ghế, "Bản cung sẽ bảo Tư Thương thả bọn họ, ngươi có thể yên tâm." Không thả Lê Tuyết, trò hay tiếp theo sẽ trình diễn như thể nào? Tiêu Vân Hành sắc mặt lúc này dễ nhìn một chút, ánh mắt hướng tới đồ ăn trên bàn, chỉ có một chén cháo hoa, một cái đĩa rau xanh. Sắc mặt hắn nhịn không được lại xanh lên "Đường đường phủ công chúa, cho người bị thương ăn cái này?" "Cho ngươi ăn cái này đã không tồi rồi, ít nhất không phải cơm thiu" Vân Tử Thù nói, ngữ khí hờ hững vô tình, "Ngươi không ăn thì nhịn đói đi." Thật đúng là nghĩ mình là Phò mã của công chúa, mọi người đều phải cơm ngon cháo ngọt hầu hạ hắn? Nếu không phải thấy hắn bị thương đầy mình, hắn ngay cả rau xanh cũng chưa được ăn. Tiêu Vân Hành tối hôm qua sẽ không ăn cơm, lúc này nếu là vì một chút khí phách lại bị đói, hắn sợ chính mình không có sức lực tranh luận với cô. Áp chế không vui trong lòng, Tiêu Vân Hành hạ ngữ khí nói "Trước kia là ta không tốt, ngươi nếu nguyện ý trở lại Tiêu gia, ta về sau nhất định sẽ đối tốt với ngươi, thê là thê, thiếp là thiếp, không bao giờ để Lê Tuyết ở trên nàng." Vân Tử Thù như là nghe được trò cười gì, không thể không nghi ngờ nhìn hắn "Ngươi đang nằm mơ à?" Tiêu Vân Hành sắc mặt trầm xuống. "Còn thê là thê, thiếp là thiếp? Bổn công chúa gần đây tính toán chọn hai chồng hầu hạ, không bằng ngươi cho ý kiến tham khảo? Tiêu Vân Hành không dám tin, "Ngươi nói cái gì?" Vân Tử Thù sợ hắn nghe không rõ, gằn từng tiếng nói rõ ràng dễ hiểu "Bản cung gần đây rảnh rỗi không có việc gì, tính toán tuyển hai nam tử đẹp đẽ vào phủ hầu hạ, giống với ngươi trước kia." "Ngươi quả thực hoang đường, buồn cười!" Tiêu Vân Hành lửa giận tận trời, kịch liệt giãy dụa liên lụy đến vết thương trên lưng, đau làm mặt hắn nháy mắt vặn vẹo trắng bệch, đến giọng nói cũng đều bắt đầu run rẩy, "Na. . . . . . Nào có nữ tử giống như ngươi, không tuân thủ nữ tắc? Quả thực hoang đường! Hoang đường!" Giọng nói trầm xuống, cả người hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nằm trên giường, đau đến cả người phát run. Vân Tử Thù chết tiệt! Vậy mà dám nghĩ ra suy nghĩ vớ vẩn như vậy? Vân Tử Thù nhướn mày "Ngươi có thể có thiếp thất, ta thì không thể?" Tiêu Vân Hành giận đến cắn răng "Ngươi đương nhiên không thể!" "Đáng tiếc a, bản cung không thể không rồi." Vân Tử Thù để ý ống tay áo, giống như muốn tức chết hắn, "Bản cung ngày mai liền tuyển, đến lúc đó thông báo cho ngươi một tiếng, gọi ngươi qua mở mang tầm mắt." "Vân Tử Thù, ngươi là nữ tử, nữ tử nên tuân thủ tam tòng tứ đức --" "Bản cung là công cháu, muốn làm cái gì thì làm cái đó." Vân Tử Thù cười lạnh, "Ngươi quản được?" Tiêu Vân Hành sắc mặt xanh mét, tức giận đến cả người phát run"Ngươi dám cắm sừng ta, ta nhất định nói cho Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng phạt ngươi tội không tuân thủ nữ tắc." "Người đâu!" Vân Tử Thù lạnh lùng mệnh lệnh, "Phò mã gia dĩ hạ phạm thượng, không có quy củ, làm cho hắn nhớ lâu chút." "Rõ" Lãnh Sương đi qua, không lưu tình chút nào tát một cái, Tiêu Vân Hành còn không kịp phản ứng, chỉ nghe một trận tiếng vang bốp bốp, một trận tát qua làm Tiêu Vân Hành mắt nổ đom đóm, trên mặt rất nhanh sưng đỏ một mảng. "Vân Tử Thù, ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Vân Tử Thù thở dài "Thật sự là nhớ việc tốt không nhớ bị đánh, mới vừa đồng ý cho ngươi vào phủ, ngươi liền nghĩ Bổn công chúa thực sự thỏa hiệp với ngươi? Sai rồi, Bổn công chúa là muốn giam ngươi ở đây chỉnh đốn cho tốt, về sau muốn đánh sao liền đánh, như vậy, muốn gây khó dễ như nào liền gây khó dễ như vậy, bên ngoài không có ai dám nói bản cung một câu." Tiêu Vân Hành đau tê một tiếng "Ngươi. . . . . . Ngươi dám?" "Đánh tiếp." Lãnh Sương lần thứ hai nâng tay, lại là một cái tát không lưu tình chút nào, người luyện võ vốn mạnh tay, một cái tát trực tiếp giáng xuống làm khóe miệng Tiêu Vân Hành nứt ra, máu theo khóe miệng chảy ra, hai bên hai má sưng cao, vô cùng thê thảm. "Xem ngươi về sau có nhớ rõ giáo huấn hay không." Vân Tử Thù đứng lên, lạnh lùng nhìn Tiêu Vân Hành liếc mắt một cái, "Phò mã gia bữa tối hôm nay cũng có thể miễn ." Bỏ lại những lời này, cô xoay người đi rồi đi ra ngoài. Tiêu Vân Hành bị đánh một trận, tức giận đến run cả người, còn không kịp phát tiết, chỉ thấy Vân Tử Thù đầu cũng không quay lại xoay người rời đi, nhất thời nổi trận lôi đình lại không chỗ phát tiết, kìm nén đến ngũ tạng lục phủ đều đau theo. Vân Tử Thù đáng chết! Cô thật sự là muốn lên trời ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro