Chương 35: Nam nữ thụ thụ bất thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô nghĩ đến Tiêu Vân Hành phải ở trong này, bọn họ cho dù nhìn mặt Hành ca cũng không dám đắc tội cô —— trước kia chính là như vậy, mặc kệ là đích nữ thế gia tổ chức tiệc thưởng hoa, hay là hoạt động trong kinh định kỳ tổ chức, cô mặc dù lấy thân phận trắc phu nhân tham gia, những người đó cũng sẽ kính cô ba phần. Bởi vì cha cô là hộ bộ thị lang, phu quân của cô là thiếu tướng quân Tiêu gia, mẹ chồng của cô đồng thời cũng là cô cô của cô, là chính thất phu nhân Tiêu gia. Hiện tại Hoàng Thượng đang trọng dụng Tiêu gia, ai dám không cho cô vài phần thể diện? Không nghĩ tới sau khi đi một chuyến tới Ám Các trở về, vậy mà bị lạnh nhạt như thế, thật sự nằm ngoài dự liệu của Lê Tuyết. Nắm chặt lòng bàn tay, cô đứng thẳng bất động ở ngoài cửa lớn hồi lâu, rốt cục lại một lần nữa nâng tay gõ cửa. Một thằng nhóc mở cửa, nhíu mày nhìn Lê Tuyết"Trắc phu nhân sao còn ở đây?" Lê Tuyết theo bản năng nhìn vào bên trong, không phát hiện trình quản gia vừa rồi kia, nàng nhìn tên nhóc trước mặt, giọng điệu mang theo vài phần mệnh lệnh nói "Phiền ngươi đi thông báo cho cửu công chúa, cứ nói ta. . . . . . Ta tới nhận lỗi với người." Nhận lỗi? Bây giờ đến cửa nhận lỗi đều có thể kiêu ngạo tự đắc như vậy? Thằng nhóc đánh giá cô từ trên xuống dưới, cười lạnh nói"Đích công chúa nhà ta là kim chi ngọc diệp cao cao tại thượng, thân phận đặc biệt tôn quý, không phải là ai muốn gặp cũng có có thể gặp, ngươi nghĩ muốn nhận lỗi với đích công chúa điện hạ? Trước tiên quỳ ở bên ngoài đi, quỳ tới khi nào công chúa điện hạ bằng lòng gặp ngươi , đương nhiên sẽ bảo người ra truyền ngươi đi gặp người." Dứt lời, không chút do dự đóng cửa lại, lại một lần nữa ngăn cách Lê Tuyết ở ngoài cửa lớn. Lê Tuyết quả thực không dám tin. Cô cứng đờ nhìn chằm chằm vào cửa lớn sơn đỏ trước mặt, như là nhìn chằm chằm cái gì quái dị vậy. Bảo cô quỳ ? Còn quỳ gối ngoài cửa lớn? Trước kia ở Tiêu gia khắp nơi đều bị người quản chế, Vân Tử Thù mặc dù bị cô hãm hại cũng không phản kháng được chút nào, vậy mà dám bảo cô quỳ ở bên ngoài? Lê Tuyết nghiến răng nghiến lợi nắm chặt hai tay. Vân, Tử, Thù. . . . . . "Trắc phu nhân." Hai thị nữ đi theo cô sợ hãi mở miệng, "Chúng nên làm cái gì bây giờ?" Lê Tuyết phất tay áo xoay người, phẫn nộ hướng về phía xe ngựa "Quay về Tiêu gia." "Nhưng. . . . . . Nhưng lão gia nói, nếu không thể thuận lợi đi vào hầu hạ thiếu tướng quân, sẽ đuổi người về Lê gia." Tiểu Đào cúi đầu, giọng nói mang theo vài phần bất an, "Sáng sớm hôm qua lúc người tắm rửa thay quần áo, lão gia liền muốn đuổi người trở về, là phu nhân cực lực nói giúp, nói bên cạnh thiếu gia cần phải có người chăm sóc, mới làm cho lão gia thôi không nói. . . . ." Lê Tuyết sắc mặt cứng đờ từng tấc, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt bất an của Tiểu Đào, trong lòng như là bị một tầng hàn băng rét thấu xương vây quanh, lạnh từ đầu đến chân. Dượng muốn đuổi cô về Lê gia? Sao cô không nghe cô cô nói gì? Không, cô không thể trở về. Một khi trở về Lê gia, đời này của cô còn có hy vọng gì? Cô đã là người của Tiêu Vân Hành, thất thân rồi, không thể nào còn có nam tử nguyện ý muốn cô, trở về chính là làm mất mặt Lê gia, phụ thân và mẫu thân cũng sẽ không tha thứ cho cô. Lê Tuyết nhắm mắt, trong lòng hung tợn mà nguyền rủaVân Tử Thù một lần, mới xoay người bước chân nặng nề đi đến trước cửa lớn, ép bản thân quỳ xuống. Vân Tử Thù, ngươi chờ đấy cho ta. Ta nhất định sẽ không cho ngươi có cơ hội lại bước vào cửa Tiêu gia, đích công chúa thì sao chứ? Kim chi ngọc diệp, cao cao tại thượng? Một công chúa ngay cả Hoàng Thượng cũng không thích, thực rằng bản thân thân phận cao quý sao? Chờ xem, rời khỏi Tiêu gia, đời này cũng không sẽ có nam tử nào dám lấy ngươi, ngươi cứ chuẩn bị cả đời bị người đời phỉ nhổ cho tốt đi, chịu hết ngòi bút lên án với sự trào phúng khinh thường của thế nhân, đến lúc đó xem ngươi có kết cục như thế nào? Hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm, ánh nắng tươi sáng, xuân về hoa nở. Lê Tuyết quỳ từ đến trưa, quỳ đến hai cái chân vừa đau vừa buốt, như sắp gãy đến nới, vẫn như cũ không thấy phủ công chúa có người đi ra, thầm nghĩ nhất định là tiện nhân Vân Tử Thù này cố ý trả thù cô, ra oai phủ đầu cô. Nhưng mà lúc này, Vân Tử Thù lại thật sự không biết Lê Tuyết tới cửa. Bởi vì Lãnh Nguyệt ngăn tin tức lại, mãi cho đến giữa trưa, Lãnh Sương mới bẩm báo cho Vân Tử Thù"Lê Tuyết ở ngoài cửa lớn quỳ nửa ngày rồi." Vân Tử Thù đang ở trong hoa viên uống trà ngắm hoa, hai ngày này của nàng ngày trôi qua đặc biệt mãn nguyện, yên tĩnh không ai quấy rầy, mỗi ngày cơm nước xong thì là mang theo Lãnh Nguyệt, Lãnh Sương cùng mấy thị nữ ra ngoài đi dạo, hít thở một chút không khí trong lành. Sau đó cô phát hiện so với khoảng thời gian tự tại này, kiếp trước vài năm trước những ngày tháng của nàng thật sự tối tăm mù mịt, sống không bằng chết. Vì thế Vân Tử Thù càng ý thúc được sự trân quý của tự do, cùng với tầm quan trọng của quyền lực. Muốn đạt được tự do mình muốn, chỉ có nắm quyền lực trong tay, làm cho bất luận kẻ nào cũng không thể gây khó dễ cho cô. "Quỳ thì quỳ đi." Vân Tử Thù ngồi ở trên một tảng đá, nhìn hoa cỏ đong đưa trong hoa viên, "Hôm nay thời tiết thật tốt, các ngươi có cảm thấy Tiêu Vân Hành cùng Lê Tuyết đặc biệt giống một đôi tình nhân trải qua đau khổ, bị người ác độc là bản cưng khó khăn chia rẽ, còn phải chịu đau khổ tra tấn thân thể không?" Lãnh Nguyệt bật cười "Công chúa điện hạ nói gì vậy chứ? Rõ ràng Lê Tuyết mới là người ác độc, chẳng qua công chúa điện hạ cùng Tiêu Vân Hành không được coi là một đôi tình nhân, nam nhân ngu xuẩn mắt mù tâm đui Tiêu Vân Hành kia không xứng với công chúa điện hạ." Vân Tử Thù thở dài"Lê Tuyết là nữ tử yếu đuối thiện lương, bản cung sao có thể sánh được? Nữ tử yếu đuối thiện lương? Lãnh Sương cùng Lãnh Nguyệt trầm mặc xuống nhìn nhau. Vân Tử Thù trầm ngâm một lát "Đi nói cho Tiêu Vân Hành, nói Lê Tuyết đến tìm hắn, lúc này đang bị nhốt ở ngoài cửa lớn quỳ." Lãnh Sương gật đầu, xoay người rời đi. Tin tức truyền tới Thanh Trần Cư, Tiêu Vân Hành sắc mặt đột nhiên thanh đổi, đại phu mới vừa thay thuốc ở lưng cho hắn, dặn hắn nửa canh giờ sau xuống giường đi lại một chút, nhưng mà Tiêu Vân Hành căn bản không đợi được nửa canh giờ, vội vàng muốn đứng dậy. Chỉ là hắn không mang theo gã sai vặt, lúc này không có ai cho hắn sai bảo, hắn chỉ có thể dựa vào đầu giường đứng dậy, thật cẩn thận đi vài bước, sau đó chống tường đi ra ngoài. Vết thương trên người dưỡng đâu ra đấy còn chưa đến bảy ngày, cách ngày khỏi bệnh còn sớm lắm, lúc này mỗi bước đi đều như là có đao cắt lên lưng hắn, đau làm trán hắn đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt. Từ Thanh Trần Cư đến tiền viện phủ công chúa tuyệt đối không phải là một đoạn đường gần, trước kia thân thể nam tử tráng bước nhanh chỉ dưới nửa nén hương , lúc này bị cơ thể liên lụy, gắng gượng đi nửa canh giờ còn chưa tới. Tiêu Vân Hành chống lên cây cột, nhìn thấy trước mắt có nữ tử có dáng vẻ là một thị nữ đi tới, hắn đợi một lát, mắt thấy thị nữ càng ngày càng gần, Tiêu Vân Hành rốt cục mở miệng "Ngươi lại đây đỡ ta một chút." Tiết Nghi nâng mắt nhìn hắn, khó hiểu xác nhận "Ta?" Tiêu Vân Hành không kiên nhẫn "Nơi này còn có người khác sao?" Tiết Nghi nhìn trái nhìn phải, quả thật không có người khác, cho nên không sai hắn đang gọi cô. Nhưng cô lắc lắc đầu"Xin lỗi, nam nữ thụ thụ bất thân, ta không thể đỡ ngươi." Tiêu Vân Hành giận tái mặt "Hỗn sược!" Tiết Nghi cảm thấy được hắn có chút kỳ là, không chút do dự xoay người rời đi, cô còn muốn đi thu dọn phòng thuốc, với lấy một ít dược liệu thường dùng, còn có một phần sách y cũng cần chuyển vào thu dọn gọn gàng, không rảnh để ý tới một người kỳ quái. Tiêu Vân Hành trơ mắt nhìn cô càng đi càng xa, quả thực tức giận đến tim gan phổi đều đau. Nô tài ngu xuẩn không có mắt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro