Chương 49: Sủng thị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi. . . . . ." Tiêu Vân Hành đau đến hít một hơi, thanh âm lộ vẻ phẫn nộ "Vân Tử Thù, đừng quên ngươi là thê tử của ta, ngươi. . . . . ." "Buồn cười!" Vân Tử Thù trong ánh mắt mang theo vài phần đùa cợt, ánh mắt thương hại như là đang nhìn một con kiến kéo dài hơi tàn, "Bản cung đưa cho ngươi hưu thư, ngươi thực sự nghĩ là đùa giỡn ư? Tiêu Vân Hành, ngươi hiện tại chỉ là một tên tù nhân trong phủ bản cung, tuyệt đối đừng quá xem trọng chính mình." "Công chúa điện hạ sao có thể nói như vậy?" Lê Tuyết không dám tin nhìn cô, "Người cùng hành ca là phu thê cưới hỏi đàng hoàng. . . . . ." "Lê Tuyết." Vân Tử Thù không kiên nhẫn cắt ngang lời của nàng ta, "Đem Hành ca của ngươi về Thanh Trần Cư đi, nếu không sau đó còn có thể phát sinh cái gì, bản cung cũng không dám bảo đảm." Lê Tuyết cắn môi, như là thay Tiêu Vân Hành bất bình"Công chúa điện hạ, Hành ca đêm qua trở về đã bắt đầu tự kiểm điểm , huynh ấy cảm thấy trước kia có chút mắc nợ người, còn bảo ta về sau cung kính phụng dưỡng công chúa tỷ tỷ, nhưng người. . . . . . Ngưòi sao có thể giẫm đạp tâm ý của Hành ca như vậy?" Vân Tử Thù nhíu mày, Lê Tuyết và Tiêu Vân Hành hai người thật đúng là trời sinh một đôi. "Bảo sao. . . . . . Bảo sao Tư Thương bảo vệ ngươi như thế, các ngươi đã sớm thông đồng ở bên nhau có phải không?" Tiêu Vân Hành lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, như là đột nhiên phát hiện mình bị cắm sừng, một ngọn tà hỏa nảy lên trong lòng, làm cho hắn hận không thể dùng lời nói khó nghe nhất sỉ nhục Vân Tử Thù, "Đêm qua ta còn tưởng rằng tình cảm của chúng ta có tiến triển, hóa ra ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Vân Tử Thù nhìn ánh mắt của hắn yên lặng mà thương hại, nghiễm nhiên là đang xem một tên ngu xuẩn không tự biết mình "Tiêu Vân Hành, ngươi đến bây giờ vẫn không hiểu rõ tình cảnh của mình." Tiêu Vân Hành cắn răng lạnh nhạt nói "Ngươi ngày đó nói muốn chọn nam nhân hầu hạ, chẳng lẽ là chỉ hắn?" Lời vừa nói ra, ngoài điện Thê Phượng bỗng dưng an tĩnh lại. Tư Thương quay đầu nhìn về phía Vân Tử Thù, Vân Tử Thù quay đầu nhìn về phía Tư Thương, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều là trầm mặc. Tuyển nam nhân hầu hạ? "Đây là chuyện của bản cung, ngươi không có quyền hỏi." Vân Tử Thù thanh âm hờ hững, "Lãnh Sương, lôi bọn họ xuống đi, nếu Tiêu công tử không an phận như thế, cho hắn dùng xích sắt đen đi , về sau không chuẩn cho bọn họ rời khỏi Thanh Trần Cư một bước." "Rõ" Cái gì? Lê Tuyết sắc mặt kịch biến "Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì?" Cô muốn khóa Hành ca lại? Cô vậy sao dám? "Ngươi không thể làm như vậy." Lê Tuyết trong thanh âm có vài phần khủng hoảng, bất giác nắm chặt cánh tay Tiêu Vân Hành, "Nếu để cô cô biết, bà ấy. . . . . ." "Cô cô ngươi là ai?" Vân Tử Thù ánh mắt khẽ nâng, khuôn mặt toát ra vẻ uy áp ẩn giấu, "Bà ta biết thì sẽ thế nào?" Lê Tuyết nhìn ánh mắt Vân Tử Thù vô cùng bình tĩnh lạnh lùng, trong lòng sợ hãi lan tràn, cô biết cô ta sẽ làm thật, nhất thời chân tay lại luống cuống. Không, không được, tuyệt đối không thể. "Người đâu!" Lãnh Sương ngữ khí lạnh như băng, "Đem Tiêu Vân Hành với Lê Tuyết về Thanh Trần Cư." Hai tên hộ vệ thân thể cường tráng đi tới, mạnh mẽ kiềm chế bả vai của Tiêu Vân Hành, mặc cho hắn phẫn nộ giãy dụa"Buông ta ra! Các ngươi thật to gan, buông ta ra!" Hai tên hộ vệ căn bản không để ý tới hắn, mạnh mẽ đem hắn đi. "Các ngươi buông Hành ca ra, trên người huynh ấy có vết thương . . . . ." Lê Tuyết thất kinh theo sát ở phía sau, cố gắng muốn cho động tác của hộ vệ nhẹ nhàng một chút, "Chúng ta có thể tự mình đi, các ngươi buông Hành ca ra. . . . . . Buông ra!" Buông hắn ra? Mơ đi. Cả gan nhục mạ công chúa điện hạ, đem hắn mang về Thanh Trần Cư khóa lại cũng là nhân từ rồi, nếu không phải thấy hắn thương thế chưa lành, lại đanh một trận gậy gỗ phần nhiều là rất có thể đi chầu ông vải, thống lĩnh đại nhân sao có thể nhân từ bỏ qua cho hắn như vậy ? Lãnh Sương đi theo phía sau, âm thầm ý bảo một tên Ám vệ đi lấy xiềng xích lại đây, bắt đầu từ hôm nay, Tiêu Vân Hành hoàn toàn thành tù nhân của phủ công chúa. Sau khi hai người bị mang đi, trong viện khôi phục một mảng im lặng. Tư Thương ánh mắt nặng nề dừng ở trên mặt Vân Tử Thù, đáy mắt kiềm chế cảm xúc như là có dấu hiệu nhày ra khỏi lồng, "Điện hạ muốn tuyển hai nam nhân tuấn tú vào phủ hầu hạ?" "Sao có thể chứ?" Vân Tử Thù cười nhạt, xoay người đi vào trong điện, "Đó là cố ý nói cho Tiêu Vân Hành nghe thôi, bản cung không có ý nghĩ như vậy." Tư Thương đi theo cô phía sau, khóe môi nhấp nhẹ "Nếu điện hạ cần thiếu niên xinh đẹp làm sủng thị, thật ra không cần tuyển người có thân phận quá cao." Vân Tử Thù nghiêng đầu nhìn hắn một cái, biểu tình có chút không hiểu "Đương nhiên, nam tử thân phận cao quý sao có thể cam tâm làm sủng thị của người khác?" Tuy rằng cô cũng không có ý nghĩ như vậy, nhưng bất kể là nam nữ, người có gia thế hiển hách làm chính thất đều phải chọn lựa kỹ càng, chỉ có người có gia thế bình thường hoặc là người lấy sắc đẹp phục vụ người khác mới cam tình nguyện làm thiếp thất. Tư Thương trầm mặc một lát, tiếng nói trầm thấp "Điện hạ cảm thấy ty chức có thể chứ?" Vân Tử Thù bước chân chợt dừng, ngạc nhiên hỏi "Ngươi nói cái gì?" "Dung mạo của ty chức có lẽ vẫn có thể vừa mắt." Tư Thương ánh mắt khóa ở trên mặt cô, ngữ khí vô cùng nghiêm túc, "Nếu điện hạ thực sự có ý nghĩ như vậy, có thể cân nhắc cho ty chức nhập phủ." Vân Tử Thù nhìn hắn, biểu tình vi diệu, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Sao hắn lại có ý nghĩ như vậy? Tư Thương nói nhẹ "Ty chức có thể bảo vệ điện hạ, cũng có thể lấy lòng điện hạ." Vân Tử Thù ho nhẹ một tiếng, cố gắng tìm lại giọng nói của chính mình "Tư Thương." Tư Thương im lặng nhìn cô. "Bản cung không có ý nghĩ như vậy, cũng sẽ không cho nam tử lung tung vào phủ." Vân Tử Thù cố giữ vững bình tĩnh, "Ngươi không cần lo lắng vấn đề này." Tư Thương chớp mắt, mắt tâm sáng bóng dần dần dấu đi "Vâng" Vân Tử Thù muốn nói chính là, nếu cô thật sự có suy nghĩ với hắn, vậy nhất định phải là quan hệ phu thê nghiêm túc, sao có thể làm nhục hắn, để hắn làm một sủng thị bị người ta chê cười? Nhưng suy nghĩ của Tư Thương lúc này cô không biết, hắn chỉ là cho rằng cô không thích hắn —— ít nhất là không có sự yêu thích của tình yêu nam nữ. Trong điện duy trì ngưng trệ một lát, Tư Thương thanh âm trầm trầm "Ty chức cáo lui trước." "Ở lại ăn cơm rồi hãy đi." Vân Tử Thù ngữ khí rất tùy ý, tâm tình nhìn cũng vẫn ổn, hoàn toàn không bị tên ngu xuẩn Tiêu Vân Hành kia ảnh hưởng, "Bản cung một mình ăn cơm yên tĩnh quá, về sau không có việc gì bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây." Tư Thương chần chờ một lát "Ty chức tới nhiều lần, bên ngoài sẽ có nhiều người nói ra vào." "Ngươi để ý lời nói ra vào của người ngoài?" Tư Thương không để ý, nhưng hắn để ý người bên ngoài nhìn cô như thế nào, giống như vừa rồi Tiêu Vân Hành không phân tốt xấu liền nhục mạ cô, trong nháy mắt đó, Tư Thương muốn cho hắn chết không chỗ chôn. "Tư Thương, Thống lĩnh Ám Các sát phạt quyết đoán, lạnh lẽo vô tình, không nên để ý bất cứ chuyện gì, nhất là lời nói nhảm nhí của một vài người nhàn rỗi." Vân Tử Thù ảm đạm cười, "Từ khoảng khắc bản cung hưu Tiêu Vân Hành kia, thì nhất định sẽ bị người khác nghị luận thường xuyên, mặc kệ bản cung làm cái gì, đều sẽ có người không hài lòng, bọn họ sẽ luôn có thể tìm được lỗi của bản cung dùng thêm ngòi bút làm vũ khí." Tư Thương hiểu được ý tứ của nàng "Vâng" "Cho nên chỉ cần bản thân ngươi không để ý, cũng sẽ không cần kiêng dè danh tiết của bản cung." Vân Tử Thù thanh âm lộ ra vài phần chế nhạo, "Dù sao bản cung muốn làm chuyện gì, không phải luôn tuân thủ quy củ lễ giáo thì thể làm được." Tư Thương nghe vậy, biểu tình dịu dàng hơn một chút "Ty chức hiểu được ." Đáp lại những lời này lúc sau, hắn ánh mắt dừng ở trên vai mảnh khảnh cô đơn của cô, xoay người lấy áo khoác thay cô phủ thêm "Đừng để bị lạnh." Vân Tử Thù nâng mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt góc cạnh của hắn, thanh cao tuấn mỹ làm cho người ta cho là tiên xuống trần thế, hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng vô tình trước mặt người ở bên ngoài. Cô bỗng nhiên như là ma xui quỷ khiến mở miệng "Khuôn mặt này của ngươi, thật ra rất hợp với sở thích của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro