Chương 53: Tiệc sinh thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53: Tiệc sinh thần Một chút giáo huấn làm cho Tiêu Vân Hành và Lê Tuyết đều an phận, bên tai Vân Tử Thù cũng được thanh tĩnh hai ngày. Sinh thần Ngô quý phi chớp mắt đã đến. Vì để tỏ vẻ sủng ái với quý phi, hoàng đế hạ chỉ, trừ hoàng tộc tôn thất và đại thần tam phẩm trở lên ra, quận chúa hoàng tộc, phu nhân quan viên tam phẩm cùng đích nữ trở lên đều phải tiến cung tham gia cung yến. Trên đường xe tới hoàng cung, sáng sớm đã có một dãy xe ngựa lịch sự xa hoa nối tiếp nhau đi qua. "Thật là đông người." Lãnh Nguyệt nhìn ngã tư đường xe ngựa nối tiếp nhau, "Cung yến hôm nay chắc hẳn rất náo nhiệt ." "Quý phi hiện giờ nắm đại quyền hậu cung quyền lực tương đương với hoàng hậu, dưới gối lại có Vân Thần là thái tử, cha của quý phi chính là thái phó mà Hoàng Thượng rất kính trọng, thọ yến của bà ta ai dám không để tâm?" Vân Tử Thù ngồi ở trong xe ngựa, thanh âm thản nhiên, "Cả triều văn võ đều tâng bốc bà ta." Lãnh Sương ngồi ở phía trước điều khiển xe, ngữ khí rất lạnh "Cho dù giống hoàng hậu, rốt cuộc cũng không ngồi trên hậu vị, điện hạ không cần để bà ta vào mắt." Vân Tử Thù không nói chuyện. Cô quả thật không để Ngô quý phi vào mắt, dù sao cô không cần đối phương bố thí ân sủng gì, cũng không lo lắng Ngô quý phi sẽ làm khó dễ mình. Hiện giờ Vân Tử Thù mặc kệ là muốn làm cái gì, đều là lấy mạng ra đánh cược, đương nhiên không sợ kẻ nào. Xe ngựa chạy nhanh về phía nội thành, dừng lại ở ngoài cửa nội thành. Vân Tử Thù đi xuống xe ngựa, vừa muốn bước vào cửa cung, lập tức liền có một nội thị còn trẻ đi tới, cung kính mở miệng"Tiệc sinh thần của Quý phi nương nương, chỉ có các gia quý nhân chủ tử có thể tham gia, thị nữ hạ nhân không được đi theo." Vân Tử Thù nhìn nội thị này, nói nh ẹ"Hai người bên cạnh bản cung đây không phải thị nữ, cũng không phải hạ nhân, bọn họ là ảnh vệ của Ám Các, có quyền ra vào cung." Nội thị nghe vậy, thần sắc khẽ biến "Nhưng. . . . . ." Quý phi nương nương đặc biệt dặn dò, cửu công chúa không được mang theo bất cứ ai tiến cung. "Nhưng cái gì?" Lãnh Nguyệt ngữ khí không kiên nhẫn, "Chẳng lẽ ngươi còn có thể sửa lại quy củ của Ám Các hả?" Lời vừa nói ra, trên mặt nội thị nhất thời hiện lên vẻ kinh sợ. Lãnh Nguyệt nói "Ta và Lãnh Sương phụng mệnh bảo vệ đích công chúa, bất luận kẻ nào cũng không có quyền điều chúng ta ra khỏi công chúa." Sắc mặt nội trắng nhợt, vừa muốn nói chuyện, bên cạnh lại bỗng nhiên vang lên thanh âm của nữ tử "Cửu công chúa làm khó công công làm cái gì? Đây là quy củ trong cung, công công cũng là dựa theo quy củ làm việc." Vân Tử Thù quay đầu, thấy cháu gái Ngô Thái phó - Ngô Tĩnh Nghi, phía sau đối phương cũng có hai thị nữ đi theo. "Hai nha hoàn nhà ta khá là hiểu quy củ, không giống cửu công chúa. . . . . ." Ngô Tĩnh Nghi liếc mắt một cái đánh giá Lãnh Sương và Lãnh Nguyệt, biểu tình có chút khinh thường, "Luôn bày ra thân phận Ám vệ của mình ra hù dọa người, thật giống như cửu công chúa - cáo mượn oai hùm, ỷ thế hiếp người như công chúa vậy." "Ngô cô nương nói cực kỳ đúng." Vân Tử Thù thần sắc không sợ hãi, "Bản cung chính là cáo mượn oai hùm, công chúa ỷ thế hiếp người, để ngươi chê cười rồi." Ngô Tĩnh Nghi sắc mặt khẽ biến "Ngươi --" "Hai hộ vệ của bản cung cũng là tuân theo quy cũ thôi." Vân Tử Thù nhìn vị công công trước mặt rõ ràng là không có ý tốt này, "Nếu ngươi tiếp tục ngăn cản, có lẽ cần tới Ám Các một chuyến, mời Ti thống lĩnh qua đây nói chuyện." Nội thị biến sắc, rốt cục không dám nói cái gì nữa, ngoan ngoãn xoay người dẫn đường cho hai người Vân Tử Thù và Ngô Tĩnh Nghi. Vân Tử Thù không có gì biểu cảm gì bước vào cửa cung, lại thấy Ngô Tĩnh Nghi cũng mang theo hai thị nữ đi tới, cô nói "Ngô cô nương mới vừa rồi không phải nói bản thân tuân thủ quy củ, nha hoàn của mình cũng hiểu quy củ ư?" Ngô Tĩnh Nghi bước chân hơi cứng lại, lạnh lùng nói "Hai người các ngươi ở lại bên ngoài." "Vâng" Vân Tử Thù cong cong khóe miệng, như là đùa cợt. Ngô Tĩnh Nghi đè nén lửa giận "Hôm nay là tiệc sinh thần của quý phi cô cô, Vân Tử Thù, ngươi tốt nhất ít sinh sự." "Chỉ cần người khác không chọc đến ta, ta không có hứng thú ở trong thọ yến của bà ta sinh sự." Vân Tử Thù nghiêng đầu nhìn cô ta, thanh âm nhạt như là không một chút cảm xúc, "Nhưng mà Ngô cô nương có thể nghĩ là có quý phi che chở, bản cung cũng không dám làm gì ngươi, cho nên mới dám không có tôn ti mà gọi thẳng tên của bản cung như thế." Ngô Tĩnh Nghi biến sắc, theo bản năng nhìn hai thị nữ phía sau, không biết vì sao, trực giác nói cho cô, vẫn là cách xa cô ta xa chút sẽ an toàn hơn. Huống hồ bây giờ ở trong cung, cô biết quy củ. Một con gái đại thần gọi thẳng tên húy công chúa, dù công chúa không được sủng, cũng là hành vi đại bất kính, nếu làm to ra, cho dù quý phi che chở, cô cũng vẫn không có lý. Cho dù Ngô Tĩnh Nghi là cháu gái quý phi, cũng không dám công nhiên khiêu chiến tính nghiêm khắc cung quy, lòng có cố kỵ, rốt cục cũng yên tĩnh lại. Hai người cùng nhau đến Trường Xuân cung nơi quý phi ở, trong cung ngoài cung rực rỡ hẳn lên, bố trí rất tươi mới đẹp đẽ, ngay cả cung nhân cũng thay đồ mới màu sắc tươi sáng. Yến hội nhiều người náo nhiệt, lễ tiết so với bình thường thoải mái hơn nhiều, nhóm quý nữ tốp năm tốp ba đi bái kiến quý phi, hành lễ xong liền đi thẳng tới điện bên cạnh nói chuyện phiếm. Trong chính điện quý phi cùng trưởng công chúa một trái một phải ngồi ở giữa, hậu cung phi tần khác ngồi cùng nói cười, mỗi người trên mặt mang theo ý cười cung kính mà nịnh hót. Vận Tử Nhu thân là con gái của Ngô quý phi, đương nhiên không cần phải nói, sớm đã qua dựa sát vào làm nũng, Ngô Tĩnh Nghi là cháu gái của quý phi, gặp mặt cũng vô cùng thân thiết tiến lên thỉnh an. Bảo Châu quận chúa hôm nay vẻ mặt thoạt nhìn có vẻ không cao ngạo như thường ngày, thấy Vân Tử Thù cũng không dám nói chuyện, không biết bị cái gì kích thích. Hôm nay nhiều người, cũng không cần tiến lên chào từng người một, Vân Tử Thù trực tiếp đi tới điện bên cạnh, chỗ của các quý nữ trẻ tuổi. Nhóm quý nữ mỗi người đều ăn mặc tươi sáng động lòng người, tinh thần mười phần phấn chấn. Chẳng qua hai ngày nay là nhân vật nổi tiếng trong hoàng thành, nữ tử triều Đại Ung đầu tiên hưu phu, lại còn là công chúa hoàng tộc, Vân Tử Thù mới xuất hiện ở điện bên, nháy mắt khiến cho tất cả quý nữ liếc mắt. "Đích công chúa điện hạ." Có nữ tử nhà quan an phận cẩn thận chủ động hành lễ. Vân Tử Thù thái độ ôn hòa "Không cần đa lễ." Có nữ tử cố ý nịnh bợ quý phi cười kỳ quái "Đích công chúa điện hạ hiện giờ thật uy phong , chẳng những có thể hưu Tiêu thiếu tướng quân , thấy quý phi cũng không cần hành lễ?" Vân Tử Thù ngồi ở một bên, thần sắc thản nhiên "Bản cung còn chưa bao giờ nghe nói qua, đích công chúa cần cùng vị phi tử ấy hành lễ." Lời vừa nói ra, mọi người trong tiệc thoáng chốc thở hốc vì kinh ngạc. Chúng quý nữ thần sắc kinh sợ, đều nhìn về phía nữ tử mới vừa rồi nói lời khiêu khích, quý nữ kia cùng Tiêu Vân Vụ quan hệ tốt, phụ thân là quận vương họ hàng chỉ có danh không có thực quyền. Lúc này bị Vân Tử Thù nói như vậy, mặt nàng đỏ lên, nhất thời vừa kinh vừa sợ, không biết nên kết thúc như thế nào. Lời vừa rồi nếu như bị quý phi nghe xong được, chỉ sợ việc này không thể lương thiện được. Đích công chúa quả thật tôn quý hơn quý phi. Nhưng mọi người đều biết, Ngô quý phi trước mắt là chủ tử quyền lực lớn nhất hậu cung, đừng nói công chúa, cho dù là nhóm phi tần cũng phải nhìn sắc mặt quý phi nương nương làm việc. Vân Tử Thù cô. . . . . . Cô sao dám? Tứ công chúa Vân Tử Kiều mở miện g"Nghe nói cửu muội hưu Tiêu tướng quân." Vân Tử Thù chuyển ánh mắt "Sao? Tứ tỷ cũng muốn noi theo?" Vân Tử Kiều biểu tình đột nhiên thay đổi, lập tức cười cứng ngắc "Cửu muội hồ. . . . . . Nói bậy bạ gì đó? Ta nào có suy nghĩ lệch lạc như vậy?" Mọi người đều biết, quan hệ của Vân Tử Kiều và Phò mã không tốt lắm, vả lại tứ công chúa xuất thân thấp kém, mẫu thân chỉ là một mỹ nhân, cho nên cô ở nhà chồng không có quyền nói lên tiếng. Mà Phò mã của tứ công chúa lại là người có tính tình nóng nảy, hơi có bất mãn, không thể không đánh mắng Vân Tử Kiều. Vân Tử Kiều ngày thường mặc kệ là nhìn thấy Vận Tử Nhu hay là Tiêu Vân Vụ, thậm chí là Ngô Tĩnh Nghi, đều sẽ không tự chủ được đi tới bắt chuyện, chỉ là bình thường cô ta có rất ít cơ hội ra khỏi cửa, cơ hội lôi kéo người khác như này lại càng ít. Vân Tử Thù lúc này vừa nói như vậy, cô nghe xong nhất thời tâm sinh sợ hãi, những lời này nếu rơi vào tai Phò mã, chỉ sợ chịu không ít trận đánh. "Đúng rồi." Ngô Tĩnh Nghi ánh mắt khẽ nâng, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Tử Thù, "Mấy ngày hôm trước đích công chúa ở Ngự Bảo các mua một bộ mũ đội đầu phượng hoàng, nghe nói giá trị hoàng kim vạn lượng, sao không thấy công chúa điện hạ lấy ra tặng cho quý phi nương nương?" Vân Tử Thù như cười như không "Ai nói với ngươi, là ta bộ trang sức kia muốn tặng cho quý phi nương nương?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro