Chương 56: Cảnh cáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thái hậu nương nương, Hoàng Thượng, quý phi nương nương." Đến bên hông Ngự đài, nội thị cung kính khom lưng bẩm báo, "Cửu công chúa điện hạ tới rồi." Vân Tử Thù đi lên Ngự đài, quỳ gối hành lễ với thái hậu và Hoàng Thượng "Tử Thù tham kiến thái hậu nương nương, tham kiến phụ hoàng." Ngô quý phi thấy nàng hai tay trống trơn, lông mày hơi nheo lại, lại thấy cô chỉ hành lễ với thái hậu và Hoàng Thượng, đối với mình làm như không thấy, trong lòng chợt sinh ra không vui, tay cầm chén rượu nhịn không được nắm thật chặt. "Tử Thù, nghe nói con mua bộ trang sức mũ phượng giá trị vạn kim ở Ngự Bảo các." Trước mặt thái hậu, hoàng đế ngữ khí cũng coi như ôn hòa, đi thẳng vào vấn đề cười nói, "Hôm nay là tiệc sinh thần quý phi, sao không thấy con lấy ra nữa?"  Vân Tử Thù ánh lướt qua mặt thái hậu, nhận thấy trong ánh mắt bà có chút thất thố, cùng với sự cực lực khắc chế nắm chặt tay, trong lòng đã có vài phần chắc chắn, hạ mắt nói "Nhi thần quả thật mua một bộ trang sức mũ phượng." "Ồ?" Hoàng đế nghĩ đây là Vân Tử Thù có thái độ tốt với quý phi, hoàng đế rất vui, ngữ khí càng tỏ ra ôn hòa hơn, "Vừa đúng lúc đang có không khí, dòng họ quyền quý với văn võ bá quan đều ở đây, không bằng đem mũ phượng ra cho quý phi đội, cũng để chúng khanh nhìn thấy tấm lòng của người làm con gái." "Cho quý phi đội?" Vân Tử Thù khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía phụ hoàng nàng, như là có chút lờ mờ, "Mũ phượng không phải chỉ có hoàng hậu mới có thể đội sao?" Lời vừa nói ra, ý cười trên mặt hoàng đế cùng Ngô quý phi đồng thời cứng đờ, biểu tình trầm xuống đến mắt thường có thể thấy. "Tử Thù." Hoàng đế ngữ khí hơi trầm xuống, như là đang cảnh cáo cái gì, "Hôm nay là sinh thần quý phi, con nên chú ý đúng mực." "Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần cũng không có không chú ý đúng mực, chỉ là phụ hoàng có thể hiểu lầm cái gì." Vân Tử Thù bình tĩnh nói thẳng, "Bộ mũ phượng đội đầu kia cũng không phải mua tặng cho quý phi." Cô nói chính là"Tặng" , chứ không phải"dâng" , sai một chữ, cũng khác biệt thân phận tôn ti, cô đang nhắc nhở người ở đây, đích công chúa này cũng không cần cúi đầu với quý phi. Chỉ là những lời này vừa nói ra, phi tần đang ngồi bên cạnh thần sắc đều là rùng mình, đều buông mắt nhìn chén trà đĩa đựng trái cây trước mặt mình, mặc dù trong lòng cũng có hứng thú muốn xem kịch vui, nhưng trên mặt không lộ chút biểu tình cũng chút khác thường. Hoàng đế ẩn chứa ánh mắt đe dọa dừng ở trên mặt Vân Tử Thù, nhen nhóm tức giận. "Nhi thần cũng không biết là ai nói cho quý phi chuyện này, nhưng nhi thần chưa bao giờ nói, mũ phượng là chuẩn bị cho quý phi." Vân Tử Thù nói xong, quay đầu phía bóng đen của Lãnh Nguyệt đứng ở bên Ngự đài, "Đem mũ phượng lại đây." Lãnh Nguyệt tuân lệnh đi, ôm hộp gấm đựng mũ đội đi tới, cung kính đưa cho Vân Tử Thù. Vân Tử Thù đưa tay nhận, hơi hơi xoay người, tự tay giao mũ đội đầu cho thái hậu "Thái hậu nương nương, đây là lễ vật cháu gái tặng cho người." "Tử Thù." Hoàng đế biến sắc, "Con đây là đang làm cái gì vậy?" Thái hậu cũng có chút lờ mờ, nhưng bà rất nhanh phản ứng lại, đưa tay tiếp nhận hộp đựng mũ đội đầu, mở ra nhìn một chút, ánh vàng rực rỡ của mũ phượng lẳng lặng trên tấm vải nhung màu đỏ, nhìn hoa mỹ tôn quý, đặc biệt là phần đuôi kia có mấy viên hồng ngọc thật sự điểm xuyết cực kỳ tinh mỹ chói mắt, làm cho người ta vui mừng không thôi. Chẳng qua kiểu dáng này vừa nhìn đã biết là các cô nương trẻ tuổi thích, không thích hợp với bà của cô cho lắm. "Nếu mẫu hậu nhi thần còn tại thế, bộ mũ phượng này nhi thần hẳn là dâng cho mẫu hậu, nhưng mà thái hậu là phượng hoàng, cũng có thể đội." Vân Tử Thù thần sắc có chút thương nhớ, căn bản không nhìn sắc mặt khó coi của Hoàng Thượng và Ngô quý phi, "Cháu gái có thể ngồi ở bên cạnh thái hậu không?" Thái hậu hoàn hồn, bình tĩnh nhìn thiếu nữ mới mười sáu tuổi nhưng ấm lòng người trước mặt này, trong lòng vừa cảm thấy thiếu nợ lại vừa đau lòng, chậm rãi gật đầu "Đương nhiên có thể." Nói xong, vội vàng phân phó nội thị bên cạnh chuẩn bị cho Vân Tử Thù một cái ghế "Con là đích công chúa, ngồi ở bên cạnh ai gia mới thích hợp." "Mẫu hậu." Hoàng đế trầm giọng mở miệng, "Tiểu Cửu nó --" "Không sao." Thái hậu như là người nhân hậu, hiền lành cười cười, "Ai gia đã lâu không gặp tiểu cửu rồi, cứ để cho nó ngồi ở chỗ ta đi." Dứt lời, bà quay đầu nhìn về phía Ngô quý phi, hỏi han một cách thừa thãi "Quý phi để ý chứ." Ngô quý phi đương nhiên để ý, nhưng bà ta dám nói sao? "Thiếp thân không dám." Ngô quý phi ý cười cứng lại, "Thái hậu vui là tốt rồi." Chỉ là khi nói chuyện, chén rượu cầm trong tay lại chậm rãi nắm chặt, tâm tình tốt của hôm nay trong chốc lát trở thành hư không, trong lòng nhịn không được thầm hận, con đĩ Vân Tử Thù này có ý gì? Ở bữa tiệc sinh thần của nàng công nhiên lấy lòng thái hậu, là muốn thái hậu làm chỗ dựa cho cô? Thật sự là trò cười. Thái hậu mấy năm nay không hỏi thế sự, dốc lòng tu phật, đừng nói một công chúa là cô, đến Hoàng Thượng bà cũng không hay gặp, nào có tâm tư làm chỗ dựa cho cô? Hơn nữa tiến cung tới tham gia tiệc sinh thần của bà, vậy mà ngay cả lễ vật cũng không có. Cố ý làm bà khó coi phải không phải không? Ánh mắt Ngô quý phi dừng ở trên tay đại cung nữ bên cạnh thái hậu, vừa rồi cái mũ phượng kia tạo hình tinh tế đẹp đẽ quý giá, đơn giản khí thế, cũng không phải mũ phượng tinh xảo trong trường hợp trang trọng mới có thể đội, kiểu dáng này ngày thường muốn đội lúc nào cũng được, đội lên nhất định sẽ khiến bà tăng thêm phong thái mẫu nghi thiên hạ. Nhưng tiểu tiện nhân này lại không dâng cho bà. Ngô quý phi càng nghĩ càng giận, hận không thể vả cô. "Tử Thù." Hoàng đế áp chế không vui trong lòng, bình tĩnh mở miệng hỏi, "Vân Hành không đến cùng con ư?" Ông không phải bảo quý phi đi truyền lời, mệnh Tử Thù mang theo Vân Hành cùng nhau tham gia tiệc sinh thần sao? "Tiêu Vân Hành thân thể còn chưa phục hồi, tạm thời không tới được." Khi Vân Tử Thù nhắc tới Tiêu Vân Hành, thái độ rất là lãnh đạm, "Trong khoảng thời gian này Lê Tuyết luôn chăm sóc hắn." Hoàng đế đoán Tử Thù có phải bởi vì có Lê Tuyết, cho nên mới mất hứng "Nếu con không thích Lê Tuyết ở xuất hiện trước mắt, có thể cho bảo cô ta quay về Tiêu gia đi." Như vậy mới có thể giúp Tiêu Vân Hành cùng Vân Tử Thù phục hồi cảm tình. "Không có không thích." Vân Tử Thù ngữ khí thực bình tĩnh, lộ ra một tia hờ hững khó nhìn ra, "Có Lê Tuyết ở đó, nhi thần thực bớt lo. Mặc dù có lúc cô ta sẽ vô lễ với nhi thần, chẳng qua nhi thần thân là công chúa, đương nhiên không để ý chút mạo phạm này của cô ta, sai người vả miệng là được, Tiêu Vân Hành cũng vậy, cho dù đang bị thương, cũng vẫn không hiểu rõ thân phận của mình, thường xuyên hô to gọi nhỏ với nhi thần, nhi thần chỉ có thể bảo người trừng phạt hắn cho tốt." Hoàng đế đáy mắt đột nhiên biến sắc, mặt không chút thay đổi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ nhẹ như gió của Vân Tử Thù, nhạy bén nghe ra giọng nói của nàng che dấu của vài phần chống đối và nổi loạn, đáy mắt đế vương bão táp ngưng tụ lại, ánh mắt hung ác nham hiểm khó dò. Nói bướng bỉnh bất tuân như thế, có thể là Tử Thù công nhiên khiêu khích với phụ hoàng này? "Tiêu Vân Hành dám mạo phạm ngươi?" Thái hậu như là không nhận thấy tâm tình hoàng đế biến hóa, ngữ khí trầm giận, "Quả thực không biết sống chết! Trong mắt hắn có còn tồn tại hoàng tộc này không? Vậy mà ngay cả đích công chúa cũng dám mạo phạm, trừng phạt hắn là nhẹ rồi." "Mẫu hậu." Hoàng đế ngữ khí tối tăm, "Tiêu Vân Hành cùng Tử Thù là quan hệ phu thê, vợ chồng cãi nhau là điều khó tránh khỏi, không cần quá nghiêm trọng." "Vậy không được, công chúa hoàng tộchá phải ai nghĩ muốn khi dễ cũngcó thể khi dễ ư?" Thái hậu cường ngạnh mà bá đạo, nói xong quay đầu nhìn về phía Vân Tử Thù, "Về sau nếu con không vui, hoặc là có ai khi dễ ngươi, cứ việc tiến cung nói cho ai gia, ai gia thay ngươi làm chủ." Hoàng đế nghe thấy câu này, trên mặt cấp tốc xẹt qua một tia u ám, hắn nhìn Vân Tử Thù, ý đồ dùng ánh mắt cảnh cáo cô, nhưng Vân Tử Thù cũng không có nhìn hắn, mà cung kính địa cúi đầu hướng thái hậu nói "Cháu biết rồi, sau này nhất định không cho bất luận kẻ nào khi dễ cháu." Ngô quý phi biểu tình khó coi đến cực điểm, ngồi im ở bên cạnh Hoàng Thượng một câu cũng không nói, phi tử khác thấy thế lại im lặng như tuyết, đem tất cả cảm xúc vui sướng khi người khác gặp họa đều đặt ở trong lòng, âm thầm cầu nguyện xung đột giữa thái hậu và Hoàng Thượng càng kịch liệt chút càng tốt. Nhưng mà hôm nay không phải sinh thần Ngô quý phi sao? Thái hậu bỗng nhiên tới đây xem náo nhiệt? Các nàng vốn dĩ còn tưởng rằng thái hậu cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, nể mặt mũi quý phi mà tới, không ngờ là căn bản không phải như vậy. Nghe hai người nói chuyện luôn cảm thấy có chút không thoải mái lắm. "Mẫu hậu con mất sớm, trong cung không ai che chở, mấy năm nay làm khó con rồi ." Thái hậu vỗ nhẹ tay nàng, thanh âm càng phát ra càng ôn hòa yêu thương hơn, "Ai gia tạm thời đem Tào nhũ mẫu bên người cho con mượn vài ngày, để bà ấy giúp con dạy dỗ hạ nhân trong phủ một chút, ý của con thế nào?" Vân Tử Thù trầm mặc một lát, chậm rãi gật đầu "Nghe thái hậu an bài." "Một khi đã là như vậy, ngày mai để bà ấy qua đó đi." Thái hậu nói nhẹ, "Có Tào nhũ mẫu ở đó, ai gia xem còn có ai không có mắt ngay cả đích công chúa cũng dám khi dễ?" Ngô quý phi mặt trầm như nước, thần sắc cứng ngắc trắng bệch khó coi, không biết là ảo giác của bà ta, luôn cảm thấy trong lời nói thái hậu có ý nói bóng nói gió. Vân Tử Thù chớp mắt im lặng xuống. Cô hiểu thái hậu bảo vệ cô là thật, nhưng cái chế.t của mẫu hậu thoát không được quan hệ với thái hậu cũng là thật sự, bà đời này không hy vọng xa vời tình thân gì, nhưng quan hệ có thể sử dụng, bà cũng sẽ không để lỡ. Trong cung yêu ma quỷ quái vô số kể, mỗi người mang theo mặt nạ giả dối sống, cô hiện giờ chỉ có chính mình, chỗ dựa vững chắc không để làm gì. Hoàng đế ngồi ở long ỷ, ánh mắt nặng nề dừng ở hoa văn bên cạnh chén rượu, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh như băng nếu như để cho người ta nhìn thấy, chỉ sợ sẽ kinh hãi hoảng hốt, nhưng Vân Tử Thù lại như không có việc gì ngồi ở bên cạnh thái hậu, cùng thái hậu nói chuyện phiếm, như là rất được thái hậu yêu thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro