Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước Mắt Quan Âm, trong truyền thuyết là linh dược Tây Lăng. Tuy thật sự có hiệu quả thần kì, hơn nữa Địch Phi Thanh cũng đã từng nhờ vào nó mà khôi phục công lực. Nhưng chỉ vì một bảo bối như thế mà dẫn tới đông đảo môn phái võ lâm tranh nhau đến xem, cũng rất khó tin được
Nhắc đến cái tin đồn kia, nếu như Nước Mắt Quan Âm còn tồn tại thì năm đó Địch Phi Thanh rốt cuộc tìm nhầm thành thứ gì. Huống hồ tôn thượng của Kim Uyên Minh cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể tìm nhầm đồ, vậy nê rất có khả năng Nước Mắt Quan Âm kia đã không còn.
--------------------------------------------
Khách nhân của Lạc Tiên Lâu phần lớn là tiểu môn tiểu phái, hay là mấy kẻ hay làm việc quỷ quyệt xảo trá. Tất nhiên Nước Mắt Quan Âm sẽ rất hấp dẫn đối với chúng. Mà kẻ tung ra tin tức của Nước Mắt Quan Âm kia chính là môn phái mới nổi lên trong giang hồ - Cư Thượng Môn.
Trong khoảng thời gian ngắn, có thể giành được một vị trí vững chắc trong mấy môn phái lớn ở kinh thành, chứng tỏ vị môn chủ này rất có bản lĩnh.
Hôm nay tề tựu đông đủ tại nơi này, tâm tư của mấy phái môn kia, không cần nói cũng rõ.

Những người được mời đến Lạc Tiên Lâu hiển nhiên đều có danh tiếng lớn, vậy nên Phương gia tất nhiên cũng có tên. Chỉ là thái độ của Phương gia đối với Cư Thượng môn không rõ ràng lắm. Phương Đa Bệnh cũng không tiện lấy danh nghĩa Phương đại công tử của Phương gia đến đây, đành phải mang Lý Liên Hoa từ cửa sau tiến vào, tìm một chỗ kín đáo ngồi xuống.
Không lâu sau, Lạc Tiên lâu đã bị người từ khắp các môn phái lấp đầy, bao quanh bởi biển người chính là nhân vật chính của yến hội này, Cư Thượng môn chủ Tư Không Minh.
Không cần quan tâm náo nhiệt hàn huyên, Phương Đa Bệnh chỉ ngồi ở một bên quan sát, gọi cả một bàn điểm tâm đầy đủ màu sắc để trấn an Lý Tiểu Hoa. Y bị Phương Đa Bệnh kéo dậy từ sáng sớm, đã thế còn bị đính râu lên mặt, khó chịu muốn chết.
Giờ phút này, nếu có người đem ánh mắt nhìn lên cửa sổ trên lầu liền có thể trông thấy một tiểu công tử tiêu sái đang ôm một lão nhân gia mỉm cười, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng, tay chân không đứng đắn đụng chạm lung tung.
Chậc chậc chậc, nhân thế quả thực ngày càng loạn a!
- Lý Tiểu Hoa, đến nếm thử bánh hấp này được không?
Phương Đa Bệnh cầm một khối bánh nhỏ trắng tinh, nghiêng đầu ân cần hướng người bên cạnh đưa tới
Lý Liên Hoa quay đi, bất mãn thì thầm
- Còn muốn nhét điểm tâm bịt miệng ta a?!
- Ai nha, ta sai rồi, vậy thì thử cái này đi?
- Răng Tiểu Hoa vẫn còn đau...
Lý Liên Hoa không hứng thú lắm, lần này đến cả ánh mắt cũng lười nhìn mấy khối điểm tâm.
- Không thì...Tiểu Hoa thử kẹo lạc chưng đường đi!
Lý Liên Hoa vừa định đại nhân đại lượng tha thứ hắn, mới miễn cưỡng hé miệng. Nhưng điểm tâm chưa kịp chạm đến đầu môi đã bị Phương Đa Bệnh đánh rơi. Quay đầu nhìn lại, hắn đúng là bị âm thanh trong đại sảnh truyền tới hấp dẫn
- Chư vị, hảo hán mời ngồi, sẽ có người mang Nước Mắt Quan Âm ra cho chư vị chiêm ngưỡng
Vừa dứt lời, đại sảnh đang huyên náo ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại. Một trang giấy ngả màu ố vàng được trưng ra. Màu mực trên giấy đã phai đi khá nhiều, nhưng mơ hồ có thế phỏng đoán trong đó ghi tên mấy cái dược liệu
Chỉ là, càng nhìn càng có chút quái lạ...
Phương Đa Bệnh theo Lý Liên Hoa du tẩu ngược xuôi một thời gian dài như vậy, khả năng quan sát không thể không có tiến bộ thêm. Nước Mắt Quan Âm là cống dược được Tây Nam quốc tiến cống tiền triều, mà kiểu chữ trên giấy kia so với hiện tại nửa phần khác nhau cũng không có. Huống chi, vết mực bị che giấu kín đáo cuối tờ giấy càng minh chứng cho việc có người giả mạo bút tích, do quá vội vàng liền xảy ra sơ suất.
Là đồ giả!
Phương Đa Bệnh trong lòng thầm rủa một tiếng, đưa tay liền muốn nắm Lý Liên Hoa rời đi.
- Tiểu Hoa, đi thôi!
- A?
Nhanh như vậy đã muốn đi, Lý Liên Hoa nghĩ thầm, y còn chưa kịp tức giận với Phương Đa Bệnh đâu!
Trước cửa Lạc Tiên Lâu, hai kẻ canh cửa dang tay ngăn người lại
- Còn chưa khai yến, công tử đây là đang muốn đi đâu?
Nếu là hạ nhân bình thường, Phương Đa Bệnh sẽ trực tiếp mang người xông ra nhưng kẻ đứng cản hắn này nhìn rất tầm thường, khẩu khí trong lời nói lại lộ ra nội lực thâm hậu. Phương Đa Bệnh không chắc chắn có thể mang Lý Liên Hoa toàn vẹn trở ra.
- Tư Không Minh tên khốn vương bát đản này!
Phương Đa Bệnh thầm nghĩ đến đối sách, nghiến răng chửi rủa một câu
Lý Liên Hoa chuẩn xác bắt được trọng điểm, khó có một lần thuận theo ý Phương Đa Bệnh, y cũng mắng một câu
- Đồ khốn kiếp, nghe tên đã biết là hạng dối trá vô lại!
Nói xong dường như còn chưa đủ hả giận, y còn hung hăng hứ một tiếng
Không may mắn rằng mấy lời kia đã bị kẻ giữ cửa nghe được. Gã giống như hung thần ác sát bóp cổ Lý Liên Hoa, tàn nhẫn ấn trên song cửa.
- A!
Sự tình như vậy đột nhiên xảy ra, Phương Đa Bệnh cũng không kịp lo lắng đến cái khác, vội vàng ra tay, thiết trảo đập xuống bả vai kẻ kia, hướng về sau kéo một phát. Gã canh cửa ăn đau, phải thả Lý Liên Hoa. Sau đó lập tức lao vào đánh cùng Phương Đa Bệnh
Trận đánh này gây ra động tĩnh không nhỏ, không ít người qua đường tò mò nhìn vào trong tửu lâu nhưng không dám tiến thêm. Kẻ gác cửa kia công lực không thể sánh với Phương Đa Bệnh, chỉ là ra chiêu nào cũng âm tàn xảo quyệt, nếu cứ kéo dài thế này, chỉ e sẽ rơi vào thế hạ phong. Trong lúc hắn đau đầu suy nghĩ dùng cách nào để thoát thân, sau lưng truyền đến một tiếng quát lớn.
- Dừng tay!
Hai người ngừng tay, gã gác cửa cũng hướng vị kia cúi mình thi lễ.
- Phương công tử, ta đợi cậu đã lâu!
Người tới chính là Tư Không Minh, sau lưng còn có mấy kẻ máu mặt trong môn phái bước theo.
Phương Đa Bệnh không để ý tới gã, quay người đỡ Lý Liên Hoa đứng dậy. Hắn nhìn từ trên xuống dưới một lượt thật cẩn thận. May mắn y không bị đả thương nghiêm trọng, nhưng hai vành mắt đã đỏ hoe, trông rất đáng thương
- Không dám không dám, Phương mỗ không đủ tài năng nhận tín nhiệm của Tư môn chủ...
Phương Đa Bệnh không vui đáp lại. Tư Không Minh bộ dáng khiêm tốn, khẽ khom người
- Nghe qua Phương công tử am hiểu võ học, tại hạ muốn lĩnh giáo một phen
Phương Đa Bệnh nghe được cười lạnh
- Cho nên dám đả thương bằng hữu của ta?
- Đều là hiểu lầm! Để ta cho người mang vị tiểu hữu này đi chữa thương
Vừa dứt lời, đã có người hướng Lý Liên Hoa đi đến.
- Không được đụng vào y!
Phương Đa Bệnh đem người bảo hộ ở sau lưng, dọa cho nha đầu kia hoảng sợ lui về.
- Không cần phiền phức, ta tự sẽ dẫn y đi tìm đại phu!
Nói xong hắn đỡ Lý Liên Hoa muốn rời đi, nhưng rốt cuộc lại bị ngăn cản, lần này là một đám người khác
Phương Đa Bệnh hiển nhiên đã bị mài hết kiên nhẫn, trừng to con mắt
- Tư môn chủ có ý gì?
- Phương công tử! Nghe nói Lý Tương Di đã truyền thụ cho cậu công pháp Dương Châu Mạn, ta tự nhiên là.....
Đuôi cáo quả nhiên giấu không được.
- Dương Châu Mạn? Ngươi cũng xứng được học sao?
Phương Đa Bệnh đánh gãy ý muốn của kẻ kia, lạnh lùng mở miệng trào phúng.
Không nói đến nhân phẩm gã như thế nào, chỉ nhìn gã ức hiếp người khác, lòng lang dạ sói, bộ dạng dối trá, cũng đủ làm người ta căm ghét
- Ta khuyên Phương công tử đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!
Phía sau gã, nhiều kẻ cũng rục rịch, tùy thời cơ mà động.
Nguyên lai là đã sớm tính toán kỹ càng muốn lừa Phương Đa Bệnh tới. Ha, thật đúng là tốn công tốn sức. Chỉ tiếc rằng Lý Tương Di đang đứng trước mắt những kẻ này, chúng lại như có mắt không tròng!
- Vậy ngươi cứ thử xem?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro