Lâu Lâu là ta a!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 楼楼我啊

Chính văn:

Xuân nhật chính hòa húc, vi phong phất qua mặt, chúng ta cuối cùng cũng trùng phùng.
_____________________________________________

                                 Nhất

Ân, ta chính là Liên Hoa Lâu.

Chính là tòa lâu có thể dùng ngựa kéo đi khắp nơi.

Hôm nay là ngày ta thọ hết, chết già.

Ta bị tháo ra, từng chút từng chút bị gỡ làm củi, sau đó chờ bị ném vào trong đống lửa.

Đau chết đi được.

Thế nhưng ta tuyệt đối không sợ.

Chủ nhân còn đang chờ ta mà.

Xuỵt, đừng khóc.

----------------------------------------

Ban đầu ta vốn không phải là một gian phòng ở. Vốn dĩ chỉ là một gốc cây lớn che trời trong rừng rậm. Thời điểm ta tươi tốt nhất, chim tước đều đậu trên đầu ta ca hát, tán tụng.

Nhưng trăm năm sau, ta cũng chỉ là một gốc cây không có người để ý, sắp chết héo chết khô, trở thành đống gỗ mục.

Tiết trời vào đông quá lạnh khiến ta khó sống sót, chỉ có thể một mực chờ đợi ngày xuân đến, sau đó bị sâu bọ gặm ăn, hóa thành xuân bùn.

Ta vẫn còn nhớ rõ ngày đó, trước khi trận đại tuyết đầu mùa nổi lên, ta nghe được một chuỗi tiếng bước chân nặng nề.

Là một thiếu niên mang bạch bào, khuôn mặt thanh tú, sắc mặt trắng bệch.

Hai tay của y chắp lại xoa xoa, đưa đến bên miệng thổi, dường như muốn giữ chút ấm áp cho bản thân.

Thỉnh thoảng y còn ho khan một hai tiếng, ho như sắp tê tâm liệt phế, rất có bộ dạng của kẻ sắp từ biệt nhân thế.

Ngày hôm đó lạnh đến vậy, ta cảm thấy nếu y không tìm củi đốt lửa sưởi ấm, chắc chắn không thể sống qua.

Vậy nên ta một mực cho rằng, bản thân sống không được thêm bao lâu, có thể cứu người một mạng cũng không tệ.

Ta cố gắng động động chạc cây để y có thể chú ý tới ta.

Mặc dù hiện tại ta khô héo, nhưng khi ta còn sống quả thực cành lá rất rậm rạp. Vậy nên, ta cũng là vật liệu thích hợp nhất để đốt lửa sưởi ấm.

Tiểu tử ngốc, mau cảm kích ta đi!

Ta hừ hừ nghĩ.

Thiếu niên vuốt ve ta, trong miệng đều là tán thưởng, ta cảm giác được y không có ý tốt.

Y bổ ta ra. Nhưng dù sao ta cũng không cảm thấy đau, ta chỉ muốn hung hắng mắng y rằng: "Đừng bổ chỗ ấy, tay chân ngươi lèo khèo, chờ ta một chút, ta tự vặn thân mình xuống."

Ta nương theo vết bổ xoay thân một cái liền đổ xuống. Thiếu niên kia ngẩn người, sau đó nhẹ mỉm cười một cái .

Ta thừa nhận, một khắc này, ta cảm thấy cái kẻ ho lao kia cũng khá dễ nhìn.

Y sờ lên vết nứt trên thân ta, sau đó dùng lưỡi rìu chẳng còn một điểm sắc bén, tiếp tục cố gắng chẻ gỗ.

Thiếu niên dùng đôi tay ấm áp, thật cẩn thận ôm chặt ta, thật giống như ta chính là vật phẩm quan trọng nhất đối với y.

"Ta nói tên ho lao nhà ngươi có phải là kẻ lòng tham không đáy không? Thân thể đã không tốt, nhóm lửa sưởi ấm cũng nào cần chặt nhiều gỗ như vậy. Mất công bây giờ lại khó thở mệt mỏi, ai, thật ngốc."

Ta không ngừng phàn nàn.

Mặc dù biết y không nghe thấy.

Cây lắm lời............... Không phải, củi lắm lời không có mộc quyền sao?

Ta mới không thừa nhận là ta có chút lo lắng rằng mình quá nặng, có thể đè sập y.

May mắn thay y biết tự lượng sức, từng chút từng chút một dời ta đến một khoảng đất rộng rãi, sau đó.......

"Không đốt lửa sao? Tên bệnh lao ngươi thử cầm khối gỗ kia xát vào nhau xem nào." Nhìn kẻ bệnh lao thở phì phò, ngồi sụp trên người ta, ta quả thực lo muốn chết.

Trời lạnh như vậy, y còn vừa mới dùng hết bao nhiêu khí lực. Gió lạnh thổi từng đợt, tên ho lao kia thật vất vả mới đem được khối gỗ nặng như ta đến nơi này, ngộ nhỡ y chết cóng thì phải làm thế nào.

Tên bệnh lao lại ho khan, thanh âm to đến mức giống như đám gõ kiến đáng chết mổ trên đầu ta khiến ta hoảng hốt.

Thiếu niên một tay che miệng, một tay khác điểm huyệt trên người mấy lần, ta nhìn thấy một luồng nhiệt từ thể nội của y bốc lên.

Hoắc, tên bệnh lao này biết võ công?

Thật sự là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.

Ta thở phào nhẹ nhõm, nằm im chờ y ném vào trong lửa.

Chờ mãi chờ mãi, đợi đến khi mặt trời xuống núi, tên bệnh lao vẫn ngồi trên người ta, nhìn đi nhìn lại một trang giấy, sau khoa tay chỉ chỉ ra.

Ta nghi hoặc, ta không hiểu, ta muốn học theo con thạch sùng âm thầm bỏ chạy trong đêm tối.

Mặc dù ngươi không nặng, nhưng ngồi trên người ta từ trưa, cái mông ngươi không đau sao?!

Ai, đầu ta thấy nhức nhức a!

                                    Nhị

Ngày hôm sau tới rất nhanh, trong lúc ta còn đang mê man, tiểu bệnh lao lại động thủ động cước với ta.

"Ngươi rốt cục muốn làm gì a?" Ta nghi hoặc mà nhìn y, nhưng một bên lại phối hợp đem phần đuôi vểnh lên.

Rất nhanh ta liền biết.

Y muốn đem ta làm thành thứ có hình dáng vuông vức, phía trên đóng thêm một cái đỉnh lạ lùng, mặc dù nhìn có chút thô ráp, nhưng có thể che gió che mưa cho y.

Ta thấy thật hài lòng.

Tiểu bệnh lao đem ta làm thành nơi ở tạm thời, thật thông minh.

Đem ta đốt để sưởi, nhiều lắm cũng chỉ ấm áp ba bốn ngày. Đem ta làm thành nhà gỗ, tiểu bệnh lao có thể an ổn vượt qua mùa đông này.

Khá khen cho ngươi.

Ta vui vẻ nghĩ, như vậy, trước lúc ta thật sự chết đi, thể xác của ta cũng có thể bồi bạn với y thật lâu thật dài.

Mộng tưởng cả đời của ta chính là có mỹ nam vờn quanh, đáng tiếc ta chỉ là khối gỗ mục, bên người có nhiều nhất chỉ là chim tước ồn ào. Vậy nên mộng tưởng này ta đã sớm quên đi, căn bản vì không thể thực hiện được.

Bất quá, bây giờ xem ra, mộc sinh của ta cũng coi như không có tiếc nuối. Tiểu ho lao bắt đầu sinh sống ở bên trong ta.

Mỗi ngày ta vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của y, càng ngắm càng cảm thấy y đẹp mắt.

Dù sao cũng là chủ nhân của ta, nhất định phải là mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ.

Ta kỳ thật cũng tò mò, vì sao chủ nhân không tới nơi đông người tụ tập để sinh hoạt. Ngược lại còn muốn kéo tấm thân ốm đau bệnh tật vào sâu trong rừng rậm nhặt ta để làm nhà?

Là do y không có bạc à?

Ban đầu ta thật sự cho là như vậy. Nên trong lúc chủ nhân hái nấm, ta lặng lẽ đem cánh cửa dịch ra một điểm, để y có thể chú ý tới phía có sâm núi.

Rừng sâm trăm năm mà, cái gì cũng thiếu, chỉ sơn trân là không thiếu thôi

Ta cũng nghĩ, sau khi chủ nhân có chút tiền, cũng không cần ở lại chỗ này với ta.

Nói ra có chút xấu hổ, ta mặc dù tự xưng là là một thân cây gỗ đại tốt, nhưng dường như ta không thích hợp để làm phòng ở. Cứ cách mấy ngày, chủ nhân sẽ lạnh đến phát run ho khan.

Có đôi khi tiểu bệnh lao còn nôn ra máu.

Nếu như ta là vật liệu thích hợp để làm phòng ở thì tốt.

Không chỉ một lần ta nghĩ như vậy.

Nhưng chủ nhân xưa nay đều không ghét bỏ qua ta. Y cẩn thận lau dọn ta, vì ta mà quét tước tro bụi. Lúc nấu cơm thời cũng sợ đốt cháy ta, mỗi lần nấu đều cách thật xa.

Kỳ thật ta cũng không sợ bị đốt cháy như vậy, chỉ là sợ đau nhức chút chút thôi.

Thế nhưng thân thể của chủ nhân không chịu được lạnh, ta sợ y thật sự không qua nổi mùa đông này.

Cho nên ta hi vọng chủ nhân có thể đốt lửa sưởi ấm ở trong phòng, có như vậy y sẽ không lạnh.

Cây khô ta, có thể cùng y trải qua một mùa đông, cũng rất thỏa mãn.

                                       Tam

Chủ nhân ngốc của ta thật sự không am hiểu cách sống sót.

Đừng hỏi ta làm sao mà biết được. Năm ngày nay, thiếu chút nữa y không để ý mà đem toàn bộ đống củi kia đốt trụi...

Tận bốn lần.

Trời ạ...

Nếu không phải xung quanh đều là tuyết, là nước, lửa vừa mới ló đầu ra liền bị giội tắt, ta cũng hoài nghi liệu y có thể bị thiêu chết hay không.

Thật là một chủ nhân không khiến cho ta bớt lo.

Mà tiểu bệnh lao kia vốn dĩ còn không phân rõ cây nấm nào có thể ăn, cây nấm không thể.

Mắt của ta trợn tròn nhìn y há miệng muốn ăn cây nấm độc màu đỏ tươi kia liền nhịn không được, xoay xoay mình hai cái. Trên mái rớt xuống một đống tuyết, ngay ngắn đắp lên đỉnh đầu y.

Chủ nhân run lập cập, cây nấm độc kia bị tuyết che phủ. Vẻ mặt tràn đầy đáng tiếc, thậm chí còn muốn ngồi xổm người xuống đào ra.

"Không ăn được đâu, ngươi đúng là con nhím a! Ngươi không có đầu óc sao!" Ta quả thực muốn nổi điên lên.

Bất quá quả thật không thể trách y, trận tuyết rơi đã quá lâu. Tuyết chưa ngừng, tiểu bệnh lao không thể mạo hiểm ra ngoài đào đồ vật trong tiết trời thế này. Y đã đói bụng hơn một ngày rồi.

Ta nhìn y một lúc đã lệ nóng quanh tròng đến, trong lòng càng thấy chua xót không thôi.

Vì cái gì a?

Ta hỏi.

Trên đời không phải cũng có rất nhiều kẻ phú quý trời sinh, há miệng cơm đến sao?

Vì sao chủ nhân ngốc của ta không thể là một trong số đó?

Y ngốc như vậy, yếu như vậy, thân thể còn kém cỏi.

Một ngọn đèn cũng mua không nổi, mỗi tối chỉ có thể sớm đi vào giấc ngủ, run rẩy ôm chặt tầng vải vóc trên thân.

Y đẹp mắt như vậy, đáng lẽ phải có được những thứ tốt nhất.

Mùa xuân cũng mau đến, vạn vật khôi phục sức sống, ngày cũng ấm lên.

Sắc mặt của chủ nhân ngốc rốt cục cũng có chút huyết sắc.

Ta cao hứng hận không thể cất giọng ca vang.

Dù cho ta biết có thể chúng ta đã đến lúc phải chia tay. Chủ nhân ngốc nên trở về nơi đông người sinh sống.

Ta luôn cảm giác, y là thiên chi kiêu tử vạn người kính ngưỡng. Y nên đi tìm kiếm một tương lai tốt đẹp thuộc về chính mình.

Nhưng ta đợi trái đợi phải, quả thực không nhìn ra được y có một chút ý tứ muốn rời đi.

Tiểu bệnh lao thậm chí còn bắt đầu gieo hạt giống, ta nghĩ hạt kia có lẽ là củ cải.

Khá lắm, y thật sự muốn ở nơi hoang dã này mà sống sao?

Cũng không cần luyến tiếc ta như vậy chứ.

Mặc dù ta có chút mừng thầm, nhưng rốt cuộc vẫn thấy ẩn ẩn lo lắng.

Nơi này cái gì cũng không có. Trước khi củ cải lớn được, y tìm cái gì để ăn?

Ta cảm thấy lão thiên gia đang an bài cho ta một cái mệnh của người mẹ, không chừng qua mấy ngày nữa, ta còn phải mưu đồ cho chủ nhân ngốc này.

Củ cải kia là thứ mà người có thể ăn mãi sao?

Ăn ăn ăn, sớm muộn gì cũng thành cái củ cải.

Đến lúc đó tiểu gia hỏa đẹp mắt này lại có bộ dáng giống như cây củ cải, thật đúng là oan nghiệt a.

Lúc củ cải chui ra khỏi bùn đất, vị củ nhân kia của ta kích động đến mức suýt chút nữa muốn kéo nó bật luôn ra ngoài.

Lại qua chút thời gian sau, củ cải của chủ nhân bội thu. Y ôm chặt củ cải mới kéo từ trong đất ra, nhẹ tay vuốt ve, sau đó dùng tay áo chà chà rồi lại xoa xoa.

Tối hôm ấy, chủ nhân ăn hai cây củ cải.

Tâm ta đau đớn đến mức muốn mạng.

Hôm sau, chủ nhân đi ra ngoài từ sớm.

Ta trái lo phải nghĩ, vắt hết óc suy nghĩ làm sao để chủ nhân có thể kiếm nhiều tiền một chút, bất chợt lại cảm thấy có thứ gì đó đang ủi ủi góc tường.

Ta nhìn qua, chỉ thấy một đoàn nhỏ màu nâu đất.

Ta nhìn nó nửa ngày, cũng không nhìn ra rốt cuộc là cái thứ gì.

Bất chợt nó ngao ngao kêu, yếu ớt nhưng quật cường.

A, là chó con.

Còn sắp chết nữa.

Ta thở dài, chó ngốc. Nơi này rừng núi hoang vắng, ngươi chạy đến chỗ này làm gì? Trông cậy vào một cái phòng rách như ta cứu ngươi? Hay là vị chủ nhân kia của ta không chút xu bạc, nghèo đến đinh đinh đương đương, đói đến mức chỉ có thể ăn củ cải đến cứu ngươi?

Ta quyết tâm tàn nhẫn, giả bộ như không nghe thấy.

Thanh âm càng lúc càng yếu ớt, tâm ta lộp bộp rơi xuống. Cuối cùng vẫn nhịn không được, mở hé cửa ra.

Chó ngốc ngược lại là rất thông minh, lết một thân sắp chết bò vào.

Dù sao bên trong cũng ấm áp hơn một chút.

Buổi chiều, chủ nhân trở về, nhìn thấy chó con kia, y bày ra vẻ mặt không biết nói gì.

Ta bắt đầu thấp thỏm không yên, chủ nhân ngay cả thân mình cũng nuôi không nỗi, ta còn mang chó con này vào nhà.

Ta quá xấu xa rồi ô ô ô ô ô ô ô ô.

Chủ nhân không ghét bỏ bụi bẩn trên người nó, đưa tay ôm nó lên, cẩn thận kiểm tra một lượt.

Càng xem mi tâm càng nhíu chặt.

Sau đó chủ nhân mang theo chó ra cửa.

Ta trông mòn con mắt suốt hai canh giờ mới nhìn thấy thân ảnh chủ nhân trở lại, chân thấp chân cao bước tập tễnh.

Trong ngực y ôm con chó kia, nhưng nhìn đã khá lên rất nhiều.

Chủ nhân còn mang về mấy bao thuốc cùng một chút đồ ăn.

Mắt của ta tinh ý phát hiện, hầu bao bên hông của chủ nhân xẹp xuống.

Ở trong đó trước kia có một khối vật gì đó.

Nhưng hiện tại đã không còn thấy.

Có lẽ là làm mất rồi đi.

Tóm lại chó ngốc sống sót, chủ nhân chứa chấp nó.

Chủ nhân cho nó một cái tên.

Gọi là Hồ Ly Tinh.

Hắc hắc.

Chó ngốc.

                                        Tứ

Chúng ta, một người một phòng một chó, cứ như vậy bồi nhau mười năm.

Ta nhớ được ngày đó là một ngày nắng chói chang, ta ung dung dừng ở bên đường.

Chủ nhân về trước, theo sau là một thiếu niên bộ dáng còn rất ưa nhìn, ta trộm đánh giá.

Phi, chủ nhân là người đẹp nhất trên đời.

Nhưng ta vẫn nhịn không được, lại lặng lẽ nhìn một chút.

Ân, đẹp mắt.

Ngoại trừ chủ nhân, hắn chính là người đẹp mắt thứ hai.

Không phải là do nhiều năm như vậy, ta chỉ nghênh đón qua mấy người sao?

Thiếu niên kia vừa tiến đến, chủ nhân liền nhức đầu nâng trán. Ta đau lòng đến mức hận không thể dỡ xuống một tấm ván gỗ đánh đuổi người kia đi.

Nhưng rốt cuộc ta chỉ có thể vì chủ nhân ngăn cản ánh mặt trời, không để y bị phơi khô dưới nắng.

Sau đó ta sai sử Hồ Ly Tinh:"Hồ Ly Tinh, đi cắn hắn."

Hồ Ly Tinh ngoắt ngoắt cái đuôi, gâu gâu kêu hai tiếng xông vào.

Ta hò hét cổ vũ nó

Nhưng chủ nhân lại quát bảo nó im.

Hồ Ly Tinh ủ rũ, ai oán kêu hai tiếng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, tùy ý để thiếu niên vuốt ve đầu của nó

Ô ô, ta cũng muốn được chủ nhân chú ý tới.

Về sau ta biết, người kia tên là Phương Đa Bệnh, là thiếu chủ của Thiên Cơ sơn trang, tính tình hắn cũng rất tốt.

Qua vài ngày nữa, chủ nhân lại rời đi. Ta tịch mịch đến mức chỉ có thể ngày ngày bắt nạt chó ngốc Hồ Ly Tinh.

Ước chừng năm sáu ngày sau, chủ nhân mang theo Phương Đa Bệnh trở về.

Hồ Ly Tinh xông lên nũng nịu chủ nhân.

Ta "Phi" một tiếng, mắng nó nịnh nọt.

Sau đó tranh thủ thời gian rung rung đỉnh đầu để bay bớt tro bụi, khiến bản thân nhìn càng đẹp mắt thêm một chút chào đón chủ nhân trở về.

Từ sau khi tiểu tử thúi này tới một lần, hắn tựa như một âm hồn bất tán mà theo đuôi chúng ta.

Chủ nhân vứt hắn xuống nhiều lần, đều bị hắn tìm được ngay.

Tức chết ta rồi tức chết ta rồi!

Không biết xấu hổ!

Vẻ bất đắc dĩ trên mặt chủ nhân càng ngày càng sâu, lộ ra biểu cảm sinh động mà ta chưa từng thấy.

Thật...Thật là dễ nhìn, hắc hắc.

Ban đầu ta không thích tiểu tử thúi kia chút nào. Miệng còn hôi sữa, lại suốt ngày kể một đống chuyện ma quỷ là muốn lừa gạt chủ nhân ngốc của ta.

Ai mà thèm giúp hắn phá án a, chủ nhân có ta cùng Hồ Ly Tinh bồi tiếp, mỗi ngày đều vui sướng, cần hắn đến quấn người gây náo nhiệt sao?

Thế nhưng, ta cũng không có cách nào che giấu lương tâm khen cơm hắn nấu rất ngon.

Phương Đa Bệnh một bên phàn nàn, một bên ăn sạch toàn bộ.

Ta nhìn thấy trên mặt chủ nhân có một chút biểu lộ biến hóa nhỏ bé khó có thể nhận ra.

Chủ nhân kìm nén một hơi
- Phương thiếu hiệp có thể tự mình làm cơm...A! Ta quên, Phương thiếu hiệp không có đồng nào, việc gì cũng không làm được đâu.
À, ta hiểu rồi, bảo sao hắn một mực quấn lấy chủ nhân, ra là kẻ hết tiền.

Ta cười chết.

Phương Đa Bệnh cũng coi như biết cái gì gọi là ăn nhờ ở đậu, ngữ khí nói chuyện mỗi ngày đều mềm đến không thể mềm hơn, cũng chủ động nhận rửa chén, nấu nước, dọn dẹp.

Ta cũng bắt đầu thấy hắn hơi thuận mắt một chút.

Về sau, lại có một nam nhân hung dữ đến đây, dọa ta sợ đến run rẩy.

Phương Đa Bệnh lại dám lớn tiếng với người đó, không cho phép gã khi dễ chủ nhân.

Ta cảm thấy, ân, Phương Đa Bệnh người này cũng không phải không thể chứa. Ta đơn phương tuyên bố, Liên Hoa Lâu ta nhận tiểu đệ này.

                                       Ngũ

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi đi.

Hàng ngày cãi nhau chí chóe với Hồ Ly Tinh cũng khiến ta cảm thấy thư thái.

Duy chỉ có Phương Đa Bệnh luôn bắt cóc chủ nhân ngốc của ta rời đi, mỗi lần đi thật nhiều ngày mới trở về.

Ta tựa như mẹ goá con côi, là một tòa lâu đơn độc trông coi mọi thứ.

Hồ Ly Tinh cũng không nghe lời, thường xuyên chạy đi ra ngoài tìm chủ nhân.

Đột nhiên có một ngày, Phương Đa Bệnh một mình trở về. Ta thò đầu ra hướng về phía sau nhìn, chỉ thấy Hồ Ly Tinh buông thõng cái đuôi.

Không phải, chủ nhân của ta đâu?

Chủ nhân ta một thân người lớn như vậy đâu?

Đầu ta đầy dấu chấm hỏi, nhìn xem Phương Đa Bệnh đứng lặng nửa canh giờ.

"Ngươi không có chuyện gì chứ? Sao đứng yên như cọc gỗ thế?" Ta liếc mắt.

Sau đó tiểu tử Phương Đa Bệnh kia chậm rãi tới gần, thế mà hắn dám ngủ ở trên giường của chủ nhân, còn ôm y phục chủ nhân lưu lại.

Tiểu tử thúi, kia đâu phải chỗ của ngươi, ngươi cứ như vậy liền ngủ sao?

Ta thở phì phì, nhưng không có biện pháp.

Chờ chủ nhân trở về, ta sẽ hung hăng tố cáo ngươi!

Nhắc đến, chủ nhân lần này rời đi cũng quá lâu rồi...

Ta buồn bực ngán ngẩm nghĩ đến, cũng lười quản Phương Đa Bệnh. Tiểu tử háo sắc, đừng cho là ta nhìn không ra, hắn ngấp nghé chủ nhân nhà ta từ lâu.

Trước kia hắn cũng lặng lẽ nằm trên giường của chủ nhân.

Lần trước chủ nhân phát bệnh, Phương Đa Bệnh ôm chủ nhân trong ngực. Bên miệng đều là một tiếng "Tiểu Hoa", khiến ta cảm giác được ý tứ không tốt của hắn.

Chủ nhân của ta, phong quang tễ nguyệt, phong độ nhẹ nhàng, bản lĩnh mưu trím

Hoàn mỹ như vậy.

Tên tiểu tử thối nhà ngươi thực can đảm, cũng dám tơ tưởng đến chủ nhân.

Trước kia, ban đêm hắn cũng hay vụng trộm chạy xuống xem chủ nhân ngủ, bây giờ còn muốn giết chó đúng không? Muốn đạp lăn ta luôn đúng không?

Ta hận không thể để Hồ Ly Tinh cắn nát mông hắn. Đáng tiếc Hồ Ly Tinh coi hắn là chủ nhân thứ hai, luôn chạy quanh hắn vẫy vẫy đuôi.

Từ sau lần phát bệnh kia, không khí giữa chủ nhân cùng tiểu tử thúi kia càng lúc càng kì quái.

Đừng tưởng rằng ta chưa có xem thoại bản nên không biết a! Cải trắng của ta! Sắp bị heo ủi mất!

Ta sống nổi a ô ô ô ô ô ô.

Càng nghĩ càng giận.

Thật là phiền, ta muốn chủ nhân, ô ô.

                                      Lục

Ta chờ chủ nhân một ngày lại một ngày, một tháng lại một tháng.

Ta mãi mới hiểu được.

Nguyên lai chủ nhân bệnh lao ngu ngốc của ta, rốt cuộc không về được. Người này, tại sao nói lời lại không giữ lời.

Rõ ràng y đã đáp ứng Hồ Ly Tinh, làm xong việc sẽ trở lại.

Cũng rõ ràng đã nhẹ nhàng vuốt ve ta....

Hóa ra không phải chê ta nặng mà không mang, mà là quyến luyến không nỡ buông bỏ.

Thế nhưng Lý Liên Hoa, đến cuối cùng, ngươi cũng không biết, Liên Hoa Lâu yêu ngươi biết bao nhiêu.

Người đến người đi, rộn rộn ràng ràng, đao quang huyết ảnh. Ta cùng ngươi từng cái từng cái trải qua.

Yêu thương của ta, cuối cùng cũng không thể để ngươi biết được. Đem ngươi trở thành người nhà, không chỉ có Hồ Ly Tinh, còn có ta mà.

Tại sao, không trở lại?

Ta ngơ ngơ ngẩn ngẩn, giống như năm đó, khẳng khái chịu chết.

Sau đó ta thấy được Phương Đa Bệnh.

Hắn ôm trong ngực một cái bao khỏa bị thủng, đẩy cửa lâu ra, nhìn đồ đạc trong lâu đã bám chút tro bụi.

- Ngươi giúp ta đi.
Hắn mở miệng, thanh âm trầm ổn, cắt đứt hình ảnh thiếu niên dương quang trong trí nhớ của ta.

- Chúng ta thay Lý Liên Hoa, đi xem thiên địa mà y bảo hộ.

Chuôi kiếm Nhĩ Nhã bị hắn nắm chặt, lực đạo lớn đến mức khiến ta sợ hãi rằng hắn sẽ thụ thương.

Trong bao, có thứ gì đó đang vặn vẹo.

Ta nhìn lại một chút.

Một đoàn màu nâu đất, so với năm đó đã lớn hơn nhiều.

Hồ Ly Tinh sắp chết.

Ta nhìn thấy hai mắt nó mông lung, ngửi thấy trong lâu lưu lại một mảnh khí tức của chủ nhân liền hoảng hốt kêu hai tiếng.

"Hoan nghênh trở về." Ta nói.

Câu nói này không thể nói cùng chủ nhân, vậy nên nói cùng ngươi cũng rất tốt.

Đáng tiếc, Hồ Ly Tinh lưu luyến chủ nhân quá mức, chúng ta cũng sắp chia cách rồi.

"Hồ Ly tinh" Ta trấn an nó "Ngươi đi trước bồi chủ nhân, ta cũng tới nhanh thôi......"

Ta dừng một chút, nhìn thấy Hồ Ly Tinh lắc đầu.

Phải

Chủ nhân có Hồ Ly Tinh đi bồi, nhưng tên tiểu tử thúi này thì sao?

Ta trầm mặc chốc lát.

Hồ Ly Tinh cọ cọ góc bàn, thở hổn hển cầu xin.

" Ta đi cùng hắn." Ta nói

" Thiên hạ này, ta cùng hắn đi nhìn xem một chút. Chờ hắn cũng rời đi, ta liền đến tìm các ngươi. "

"Chó ngốc, chiếu cố chủ nhân ngốc cho thật tốt, đừng để y lại làm ra thức ăn khó nuốt như vậy"

Ta nói liên miên lải nhải.

Cũng không có chú ý đến hai mắt Hồ Ly Tinh đã nhắm nghiền.

Ta ngừng lời nói, nhìn Phương Đa Bệnh run rẩy dùng đầu ngón tay dò xét dưới mũi của Hồ Ly Tinh.

A

Hắn khóc.

Về sau ta bồi tiếp Phương Đa Bệnh, từ Giang Nam đến Mạc Bắc, từ Thiên Hà đến Xích Địa.

Thân thể của hắn cũng càng ngày càng không tốt.

Thần sắc cũng càng ngày càng thờ ơ.

Chỉ có lúc nằm trên giường của chủ nhân, hắn sẽ lộ ra biểu cảm đã lâu không thấy. Một bộ dáng vừa ỷ lại vừa quyến luyến.

Buổi sáng nọ, chim chóc đầu cành xao động, hắn lại không thể mở ra cặp mắt kia.

                                       Thất

Phòng bếp bị rìu bổ ra, cũi nhỏ chủ nhân làm cho Hồ Ly Tinh cũng bị đao chặt xuống.

Ta, quãng đời còn lại của Lý Tương Di, tất thảy của Lý Liên Hoa, nửa đời sau của Phương Đa Bệnh, hết thảy đều bị phá hủy, phủ nhận.

Ta đau quá, nhưng không phải đau vì chính ta.

Lý Liên Hoa, chủ nhân, Liên Hoa Lâu bồi ngươi hơn mười năm, bồi Phương Đa Bệnh cũng nhiều năm như vậy, có thể coi như hoàn thành sứ mệnh.

Chỉ là thương hải tang điền, nhân thế khó liệu, các ngươi đều rời đi cùng lúc khiến ta thấy thật tịch mịch a.

Thật hoài niệm thuở ban sơ cùng chủ nhân sống nương tựa lẫn nhau, cũng rất thích dáng vẻ Phương Đa Bệnh ai oán hô hô.

"Xoạt"

Nền của ta cũng bị xé ra.

Ta hóa thành khối gỗ vụn vặt lẻ tẻ, nằm trong một mảnh tuyết trắng xóa.

Giống như lúc được chủ nhân chọn chọn lựa lựa, chọn tới chọn lui liền chọn trúng khi đó.

Soạt

Là ta bị ném vào đống lửa.

Thật ấm áp.

Bên trong ngọn lửa thiêu đốt, ta nhẹ nhàng bay bay.

Ta nhìn thấy chủ nhân cùng Phương Đa Bệnh, còn có Hồ Ly Tinh.

Phương Đa Bệnh vẫn là giống như trước đây, hệt như cháo dính bên cạnh chủ nhân. Hồ Ly Tinh vẫy vẫy cái đuôi to, hướng ta gâu gâu gọi.

Là tiếng gọi ta vẫn chờ đợi.

Là mong muốn suốt đời, ngày đêm nhung nhớ.

Thật tốt a.

Một nhà chúng ta đoàn tụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro