Phương Hoa BE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 拏云

*Tác giả chưa đặt tên nên để tên sự kiện thay thế.

_________________________________

Hoa sen nở rộ khoảng ba tháng, người yêu thích gọi đó là nghi thất nghi gia, không yêu lấy thì ruồng bỏ như nước chảy phiêu linh..

【 Thật xin lỗi, ta không thể yêu ngươi 】

【 Lý Liên Hoa, huynh có thể gạt ta thêm một lần được không? 】

Hoa sen là loài cao khiết, thích hợp ở trong hoàn cảnh nhiệt độ cao mà sinh trưởng

Tháng tư khai hoa

Tháng sáu khai phóng

Tháng tám thịnh khai nở rộ.

Lý Liên Hoa cùng Phương Đa Bệnh gặp gỡ nhau đúng lúc tháng tư. Mùa xuân vừa đi, mùa hè còn chưa tới, gió cũng không khô không nóng, thường xuyên có mưa nhỏ. Trong vườn rau xanh lấp lánh ánh nắng lập hạ chiếu xuống.

Khi đó Phương Đa Bệnh không có lấy một chút kinh nghiệm giang hồ, mang theo Lý Liên Hoa chỉ còn lại một năm sống sót đi phá án, tìm ra chân tướng sự việc...

- Lý Liên Hoa, huynh lại gạt ta!
Phương Tiểu Bảo không biết đã bị lừa đến lần thứ mấy. Mà Lý Liên Hoa tựa hồ cũng không biết mệt mà trêu chọc tiểu hài. Y nghĩ nên lừa gạt hắn mấy lần, để hắn ngộ ra thêm nhiều kinh nghiệm mà đối mặt với giang hồ hiểm ác.

- Phương Tiểu Bảo a, Phương Tiểu Bảo, cái đầu này của ngươi có thể chậm rãi cẩn thận suy nghĩ không, dù gì cũng là người của Bách Xuyên Viện, mấy người này sao lại có thể chiêu mộ ngươi được nha, có phải ngươi đi cửa sau hay không?!

Phương Tiểu Bảo không dư thừa khí lực cãi cọ cùng y. Hắn phóng bội kiếm ra sau lưng, tiến lên nhấc Lý Liên Hoa, khiêng người lên trên vai rồi bước đi.

- Ta cho huynh biết, huynh đừng nghĩ đến chuyện lại bỏ rơi ta!

Lập hạ, gió thổi loạn tóc Lý Liên Hoa, một sợi tóc mềm mơn trớn lên gương mặt Phương Đa Bệnh, ngay lập tức lỗ tai của hắn nóng bừng lên đầy thẹn thùng. Tâm tư thầm kín của thiếu niên tùy ý lan tràn, đây là cảm giác rung động kì lạ mà hắn chưa từng cảm nhận qua.

Phương Tiểu Bảo lặng lẽ tìm một nơi trồng hoa sen, chờ đến năm sau hoa sen nở rộ, hắn liền hướng Lý Liên Hoa mà bày tỏ tâm ý.

Lý Liên Hoa làm sao lại không biết tâm tư của tiểu tử này? Chỉ là Lý Liên Hoa y vẫn một thân một mình, nếu có xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến bất cứ ai, bất quá chỉ là yên lặng chết đi, an tĩnh rời khỏi thôi . Nhưng Phương Tiểu Bảo không giống, hắn có lẽ sẽ có thể trở thành Phò Mã, phú quý một đời, có lẽ sẽ trở thành nhân sĩ nhàn tản trên giang hồ, trừ gian trợ yếu, hoặc cũng có thể sống một đời bình phàm, tìm một khuê nữ tốt cưới làm thê tử, an ổn một đời. Tóm lại...
"Ta không thể làm trì hoãn cuộc đời của hắn."
Lý Liên Hoa âm thầm nghĩ.

- Lý Liên Hoa, huynh đoán xem ta mang cái gì trở về?
Phương Tiểu Bảo không câu nệ chào hỏi, hai mắt lấp lánh, vui vẻ hô to, đánh gãy suy nghĩ của Lý Liên Hoa.
- Phương Tiểu Bảo, ngươi làm thế nào mà mỗi ngày đều tràn đầy sức sống như vậy a? Lão nhân gia ta cũng không thể bị dọa sợ hàng ngày được, tuổi thọ sẽ ít đi rất nhiều năm.

Lý Liên Hoa thầm nghĩ —— Rất nhiều năm sao? Kỳ thật không phải.

- Đây là cống phẩm cha ta lấy từ chỗ của Hoàng Thượng, có tiền cũng không mua được, giúp bổ huyết tiêu khí.
Phương Tiểu Bảo kiêu ngạo nói.
- Cha ngươi sẽ đem đồ tốt như vậy cho ngươi sao, có phải là ngươi lại trộm đồ của Phương đại nhân không?
Lý Liên Hoa không cảm thấy kinh ngạc, từ khi Phương Tiểu Bảo biết thân thể của y không tốt, hắn thường xuyên đi khắp nơi tìm dược vật hiếm lạ cổ quý, có loại không hương vị thì còn có thể ăn, có loại lại đắng muốn chết. Lý Liên Hoa sợ nhất vị đắng mà không chịu ăn. Phương Đa Bệnh liền phải tự mình uy người ăn. Trong việc ăn thuốc này, hai người đều có mục đích riêng phải đạt được.
- Được được, huynh mau ăn đi, ta nhìn huynh hai ngày nay đã suy nhược nhiều rồi, ăn xong sẽ thấy dễ chịu hơn.
Lý Liên Hoa kỳ thật rõ ràng cảm nhận được thân thể của mình không ổn. Y rất muốn bồi tiếp Phương Tiểu Bảo, đứa trẻ này còn chưa có lớn nữa.

Phương Tiểu Bảo đem thuốc bưng đến trước mặt Lý Liên Hoa, y đột nhiên bắt lấy tay của hắn.

Trong một khoảnh khắc, thời gian phảng phất như ngưng kết lại.

- Phương Tiểu Bảo, có phải ngươi thích ta không?
- Ta ta.....
Phương Đa Bệnh trong lúc nhất thời nói không ra lời, hắn đương nhiên thích Lý Liên Hoa, không thì tại sao mỗi ngày đều bôn ba tìm thuốc làm gì?
- Quên đi, ngươi đặt thuốc lên trên bàn, tự ta sẽ uống, sau này đừng đến nữa.
Lý Liên Hoa biết mình nói sai, nhưng thời gian còn lại cũng không còn nhiều lắm. Y không muốn để cho phương Tiểu Bảo chưa kịp nói lời yêu mà mình đã rời đi, tiểu hài tử là người không đành lòng buông tay nhất.

Phương Tiểu Bảo buông thuốc xuống, cũng không rời đi, cơ hồ muốn ôm lấy Lý Liên Hoa đang nằm trên giường chuẩn bị xoay lưng về phía hắn.

- Vốn dĩ ta muốn đợi tới lúc hoa sen nở rộ mới nói với huynh. Đúng, Lý Liên Hoa, ta thích huynh, chúng ta ở bên nhau đi!

Không biết là ai bắt đầu trước, hai người đã triền miên ôm hôn. Nụ hôn này xuyên qua mười năm vô danh của Lý Liên Hoa, xuyên qua nhiều năm mà Phương Đa Bệnh cố gắng đuổi kịp bước chân của Lý Liên Hoa.

- Lý Liên Hoa, huynh biết không, ta đã cố gắng biết bao nhiêu mới có thể bước đến bên cạnh huynh.
Nước mắt của Phương Tiểu Bảo không kìm được mà rơi xuống, ướt đẫm vạt áo của Lý Liên Hoa, làm rối loạn tâm trí của y.
- Ngươi từng viên phòng sao?
Lý Liên Hoa không biết mình làm thế nào mà nói ra lời này, nhưng quả thực hai người đã triền miên dây dưa cùng nhau.

Hàm sướng vui vẻ lâm ly........

- Lý Liên Hoa, huynh phải bồi ta cả một đời

- Được, cả đời ta đều đem cho ngươi.

Hiếm khi hai người này có thể gác lại mọi chuyện ở bên nhau, Phương Tiểu Bảo đẩy lại hết thảy công việc ở Bách Xuyên Viện, một lòng bồi tiếp Lý Liên Hoa.

Cho gà ăn, tưới nước cho rau cỏ, ngắm hoa sen sinh trưởng.

Không ai nhắc về tháng Tám, mùa hạ đã qua cũng không đến được mùa thu. Nhìn qua vườn dưa dưới ánh trăng yên tĩnh, không ai rõ, nhân sinh và mộng mị rốt cuộc liên lụy nhau đến nhường nào...

Mấy ngày nay tinh thần của Lý Liên Hoa tốt hơn nhiều, nhưng chỉ có mình y biết, khả năng bản thân sẽ không chịu đựng được đến thời điểm đón năm mới.

Lý Liên Hoa lại muốn gạt Phương Tiểu Bảo một lần nữa.................

Tháng tám, hoa sen tại tiểu trấn nở rộ khắp chốn, theo gió đung đưa.

Lý Liên Hoa cùng Phương Tiểu Bảo dạo bước trên đường, thỉnh thoảng nghe được vài tiếng chim gọi.

- Lý Liên Hoa, ta cảm thấy mình muốn dưỡng lão rồi, sống như thế này thật tốt.
- Phương Tiểu Bảo, chúng ta đi du sơn ngoạn thủy đi! Ta còn chưa có trèo lên Thái Sơn!
Lý Liên Hoa nhẹ nhàng nói khiến Phương Tiểu Bảo có chút khó hiểu.
- Sao lại đột nhiên nghĩ tới chuyện muốn trèo lên Thái Sơn? Để A Phi mang huynh bay qua. Đi thôi ha ha ha ha ha ha!
Lý Liên Hoa nghiêng người nhìn Phương Đa Bệnh
- Ta nói thật, ta muốn tự trèo lên, cường thân kiện thể.
Phương Tiểu Bảo cho tới bây giờ vẫn không cis cách nào ngăn cản Lý Liên Hoa.

Thái Sơn nguy nga, chiếu rọi Lý Liên Hoa quá đỗi nhỏ bé.

- Phiêu phiêu hà sở tự, thiên địa nhất sa âu.
Lý Liên Hoa tự mình lẩm bẩm. Phương Tiểu Bảo lại là trẻ tuổi nóng tính, hắn tự nhiên không đọc những văn thơ này, cũng sẽ không hiểu được thâm ý trong đó, thế nhưng đối với Lý Liên Hoa, đây chính là một bức nhân sinh khắc hoạ.

Danh khởi văn chương trứ, quan ứng lão bệnh hưu.

Hai người phí hết khí lực, cuối cùng cũng leo được lên trên Thái Sơn. Sáu rồng vạn khe, khe cốc lởn vởn. Tầng mây dày dặn, ánh nắng vô tình chiết xạ, một tia sáng đánh lên trên mặt Lý Liên Hoa, y trông thấy cảnh vật tuyệt sắc nhất thế gian.

Phương Tiểu Bảo không nhìn mây, hắn nhìn Lý Liên Hoa, cũng thấy được cảnh vật đẹp đẽ nhất nhân sinh.
Đến tận khi mặt trời lặn, hai người cứ như vậy nhìn lên bầu trời, lời nào cũng không nói.
Một đêm không ngủ.
________________________

Thái Sơn

Tây Hồ

Chùa miếu

Hai người đi đến những nơi có thể đi, sống một quãng thời gian bình dị như những đôi phu thê ở nhân gian.

Thời điểm trở lại Liên Hoa Lâu đã là cuối năm, qua ít ngày nữa chính là năm mới, nhưng thân thể Lý Liên Hoa lại càng ngày càng tệ. Y biết mình không thể bồi Tiểu Bảo qua năm mới, vậy nên phải đem hắn trở về Thiên Cơ sơn trang...................

- Phương Tiểu Bảo, năm nay chúng ta về nhà ngươi ăn tết đi! Hai người chúng ta với một chó không khỏi có chút vắng lạnh.
Lý Liên Hoa nhẹ vuốt vành tai của hắn nói tiếp
- Dù gì xú tức phụ cũng phải bái kiến phụ mẫu mới phải đạo!
Phương Đa Bệnh đương nhiên nguyện ý
- Huynh không phải xú tức phụ. Huynh tới nhà của ta, phụ mẫu ta đương nhiên sẽ vui mừng nghênh đón.
Lý Liên Hoa không biết là vô tình hay cố ý trêu chọc Phương Tiểu Bảo. Hai tai Phương Đa Bệnh đỏ rực, mặt cũng nóng lên, hai người thuận lý thành chương làm thêm mấy lần.

Lý Liên Hoa thầm nghĩ quả nhiên thể lực của tiểu hài tử thực tốt...Đến nửa đêm vẫn vững vàng bế mình đi tắm.

Không khí đón Tết ở Thiên Cơ sơn trang vô cùng náo nhiệt, Phương Tiểu Bảo sai người làm mấy bộ y phục mới cho Lý Liên Hoa, tất cả đều dùng vải vóc Hoàng thất ngự tứ, cho dù tiết trời có lạnh cũng sẽ ấm áp hơn một chút.

Nhưng tháng mười một, hoa sen đều phải khô héo, trong lòng Lý Liên Hoa thầm nghĩ.

Một người nghĩ đến tương lai, một người nghĩ đến chuyện rời đi, cổ lão đích thiện biến, bông tuyết rơi tràn ngập. Lý Liên Hoa nhìn Phương Tiểu Bảo ngập tràn sức sống, vậy mà không nỡ rời đi.

Lý Liên Hoa lôi kéo Phương Đa Bệnh đi thẳng tới phòng của mình, đóng cửa, khóa lại...

Mãi cho đến khi môi của Lý Liên Hoa mềm mại áp lên trên miệng, Phương Đa Bệnh mới phản ứng được, hơi thở căng thẳng dừng lại.
Tiếng thở dốc nhỏ bé, những đụng chạm khơi lên ngứa ngáy, thậm chí còn phiêu qua làn da nóng rực, hắn bắt đầu phát hiện được thân thể mình có phản ứng.
Phương Tiểu Bảo không nói gì, chậm rãi đáp lại nụ hôn nóng rực của Lý Liên Hoa.
Không biết qua bao lâu, hai người kết thúc nụ hôn này. Trên trán Lý Liên Hoa rướm mồ hôi, Phương Đa Bệnh cũng không ức chế được mà động tình.

- Phương Tiểu Bảo, ngươi......Quên đi...
Lý Liên Hoa không nói tiếp liền lôi kéo Tiểu Bảo lên giường. Lần đầu tiên y chủ động giúp hắn cởi quần áo, lần đầu tiên chủ động cùng hắn thẳng thắn làm loạn.

Một đêm này hai người đều điên rồi......

Ánh trăng chiếu vào bên cửa, Phương Tiểu Bảo ngủ rất sâu, Lý Liên Hoa nâng bút nghiêm túc viết xuống...
Viết rất nhiều rất nhiều lời, nhưng lại không biết nên nói lời từ biệt thế nào

Y hạ thuốc Phương Tiểu Bảo hạ độc, không qua trưa mai sẽ không tỉnh, hai người thừa dịp dưới ánh trăng thâu hoan. Hiện tại Lý Liên Hoa lại nhìn xuyên qua ánh trăng ngắm Phương Đa Bệnh.

Đêm nay ánh trăng thật đẹp, đáng tiếc rằng không chiêm ngưỡng được, để Phương Tiểu Bảo nhìn y chậm rãi bước đến cửa tử, Lý Liên Hoa vốn dĩ không làm được.

Phong thư này là thư cách biệt, là thư từ biệt, cũng là tưởng niệm cuối cùng Lý Liên Hoa lưu lại cho Phương Tiểu Bảo.

Ông trời thật biết trêu đùa! Lý Liên Hoa nghĩ thầm, y thật vất vả mới thích ứng được cảm giác cô độc, ông trời liền đem tiểu quỷ Phương Tiểu Bảo này ném tới. Y thật vất vả mới chấp nhận chuyện mình sẽ chết, ông trời lại để cho y yêu Phương Tiểu Bảo.

Thiên đạo này vậy mà cho tới bây giờ vẫn không thành toàn cho y... Hoa sen đến lúc rồi cũng phải khô héo, dù cho có người thiên vị nó, từ bỏ Mai Lan Trúc Cúc để yêu nó, nhưng sức sống của nó chưa bao giờ bền bỉ được đến như vậy, hoa sen kiêu ngạo đến mức làm cho người ta chán ghét...

Phương Đa Bệnh đến giữa trưa ngày hôm sau mới bị hạ nhân đánh thức, đầu của hắn còn choáng váng. Trên giường cũng không thấy bóng dáng Lý Liên Hoa, hắn nghĩ hẳn là y ra ngoài đi dạo một chút.

Thẳng đến khi thay y phục mới nhìn thấy lá thư này....

Thư rất dài, nhưng hắn không có dũng khí xem hết, hắn cầm thư lên, lập tức chạy ra ngoài.

- Lý Liên Hoa, Lý Liên Hoa, Lý Tương Di, huynh ở nơi nào?
Phương Đa Bệnh uất nghẹn tìm kiếm tứ phương, một bên hô to.
Thẳng đến lúc cuống họng đau nhức, hắn mới tiếp nhận được, Lý Liên Hoa quả thật lại vứt bỏ hắn. Hắn ngồi ở một góc tường, lần nữa lật mở lá thư này, là chữ của Lý Liên Hoa, là chính y viết xuống.........

- Lý Liên Hoa, đại lừa gạt, huynh lại gạt ta.
Phương Tiểu Bảo phẫn nộ, nhưng hắn không dám bóp chặt lá thư này, đây là vật mà Lý Liên Hoa để lại cho hắn.
- Đã nói là phải bồi ta cả đời.
Phương Đa Bệnh hung hăng ném tảng đá bên cạnh ra ngoài, sau đó không thể kìm nén được mà bật khóc.
Bờ vai của hắn từng trận từng trận nức nở, nước mắt lăn dài trên mặt. Hắn sinh khí, phẫn nộ, hắn lại chán ghét mình. Là hắn vô dụng, hắn vậy mà không hề phát hiện ra bệnh tình của Lý Liên Hoa càng lúc càng xấu.............

Không phát hiện ra mỗi một câu y nói đều là lời cáo biệt.

Phụ mẫu Phương gia rất lo lắng nhi tử của mình. Hai người họ không biết làm sao mới tốt, dù cho vận dụng tất cả quan hệ, Phương gia cũng không tìm được bất kì dấu tích nào liên quan đến Lý Tương Di.

- Nhi tử, con đừng quá sốt ruột, Lý Tương Di lợi hại như vậy, nói không chừng là y đi tìm cao nhân chữa bệnh.
Phương mẫu an ủi nói
- Mẫu thân, không biết y có xuyên áo dày hay không. Bên ngoài bây giờ rất lạnh, y sẽ không chịu nổi
Phương Đa Bệnh nắm lấy tay mẫu thân mà nói
- Chắc chắn là huynh ấy có mặc, đây là y phục con mới làm cho y. Huynh ấy nhất định sẽ mặc, đúng không?
- Tiểu Bảo, con...
- Các ngươi đều không hiểu, Lý Liên Hoa luôn không biết tự chiếu cố bản thân mình, ta phải đi, ta muốn đi Liên Hoa Lâu!
- Phải, Lý Liên Hoa nhất định ở nơi đó...
Phương Đa Bệnh điên rồi, Phương mẫu không có cách nào nhìn hắn trầm mê trong bộ dạng này, một chưởng đánh ngất hắn.
- Đưa thiếu gia trở về phòng, để thiếu gia nghỉ ngơi trước.
- Vâng

-- Nửa năm sau --

Phương Đa Bệnh một mực tìm kiếm bóng dáng Lý Liên Hoa. Đương nhiên là tin tức gì cũng không có. Đúng a! Lý Tương Di thần thông quảng đại, nếu không nguyện ý, ai có thể tìm được y?

Lại đến tháng tám, hoa sen trong viện tử rốt cục cũng nở rộ.

Lý Liên Hoa đâu?

Không thấy nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro