Ta gửi nhân gian tuyết mãn đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 云的梦

Lời tựa: Không phải ngươi nguyện ý trèo đèo lội suối, liền có thể nhìn thấy người ngươi muốn gặp, dù cho đó chỉ là một đóa hoa rơi, hay là một cún con đáng thương mắc mưa.

______________________________

Chiều Thanh Minh, mưa dầm rả rích, Phương Đa Bệnh thấy được một tên ăn mày trộm túi kẹo, bắt hắn lập tức dẫn đường. Trời cao phù hộ giúp Phương Đa Bệnh hắn tìm được Lý Liên Hoa ở trong một căn miếu đổ nát.

Lúc tìm được người, Lý Liên Hoa đang co quắp trong góc tường, sắc mặt trắng bệch, nếu không phải trên cần cổ vẫn còn nổi lên đường gân mạch đỏ tím đáng sợ, Phương Đa Bệnh thiếu chút nữa đã đưa tay muốn dò xét hơi thở xem y có còn sống hay không.

Lý Liên Hoa im lặng co lại thành một đoàn, không biết đã mê man mấy ngày. Phương Đa Bệnh run rẩy vuốt ve khuôn mặt đã trắng bệch của y, nước mắt ào ào rơi xuống.

Có lẽ là gặp phải bọn người khất thực hoặc kẻ ăn cướp, áo khoác lông trắng trên người Lý Liên Hoa đã sớm không thấy tăm hơi, bên hông cũng rỗng tuếch, dây treo tua lụa cũng đều không còn.

Phương Đa Bệnh cởi ngoại bào ra, đem phủ kín lên thân người run rẩy của Lý Liên Hoa, vững vàng đứng dậy nói nhỏ bên tai người
- Lý Liên Hoa, ta mang huynh về nhà.

Cẩn thận cõng Lý Liên Hoa trên lưng, Phương Đa Bệnh thấy hoảng hốt. Lý Liên Hoa hiện tại nhẹ đi rất nhiều, tựa như một đoạn cành khô, bên trong đã bị rỗng sạch, không còn một tia sinh cơ.

Có lẽ là do đoạn đường đi quá xóc nảy khiến Lý Liên Hoa dần dần thanh tỉnh, sau đó liền mở to mắt. Cảnh vật trước mắt mơ hồ một mảnh, không thể nhìn rõ, chỉ có bờ vai đang cõng mình lại hết sức quen thuộc.

Lý Liên Hoa quay đầu ghé vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng thầm thì
- Phương Tiểu Bảo! Rốt cuộc vẫn bị ngươi tìm được nha ~

Khoang mũi của Phương Đa Bệnh đau nhức,  nước mắt cũng tràn đầy quanh tròng. Hắn nghèn nghẹn nói
- Lý Liên Hoa, dù huynh có trốn đến nơi nào, ta cũng sẽ tìm được huynh.
- Phương Tiểu Bảo, ngươi có ngốc hay không vậy a.....
Lý Liên Hoa khẽ khép hờ mi mắt, khóe môi treo một nụ cười. Đã thật lâu y không cảm thấy được cõi lòng mình an tâm đến thế.

Phương Đa Bệnh dẫn y đến một khách điếm gần nhất, cho lão bản rất nhiều ngân lượng, sau đó phân phó lão bản đi bốc thuốc bổ, chuẩn bị ngựa xe, mua y phục mới. Bản thân Phương Đa Bệnh hắn ở bên cạnh trông chừng Lý Liên Hoa, một tấc cũng không rời.

Phương Tiểu Bảo rất sợ, hắn sợ lúc quay người lại, người kia lại không còn ở đó.

Lý Liên Hoa vẫn mê man chưa tỉnh, Phương Đa Bệnh dùng Dương Châu Mạn chữa trị cho y. Nhưng cho dù hắn có cố gắng đến mấy, Lý Liên Hoa vẫn không thể giống như lúc trước, mở mắt là cùng hắn đấu miệng, nói dối.

Phương Đa Bệnh dường như muốn độ nhập nội lực đến khô kiệt. Gân mạch đỏ tím đáng sợ trên cần cổ trắng nõn vẫn không có chút dấu hiệu lui tán.

Phương Tiểu Bảo biết, nội lực của Lý Liên Hoa hiện tại đã hao hết, không thể dùng Dương Châu Mạn để áp chế độc Bích Trà nữa. Huống hồ hắn còn mới luyện tập Dương Châu Mạn chưa tròn một năm, dĩ nhiên chưa thể đạt tới cảnh giới có thể đi cứu người.

- Lý Liên Hoa, rất đau sao? Đừng sợ, ta dẫn huynh đi tìm sư tổ bà bà.
Phương Đa Bệnh nhẹ nhàng nói bên tai y.

Vậy nên dù chỉ là một khắc, Phương Đa Bệnh cũng không dám ngơi nghỉ. Hắn ôm Lý Liên Hoa vào xe ngựa, một đường thúc ngựa vung roi chạy tới núi Vân Ẩn.

Phương Tiểu Bảo tin tưởng Cầm Bà nhất định có thể cứu Lý Liên Hoa! Quan Hà Mộng đã nói, Cầm Bà có thể cứu y. Mặc dù Lý Liên Hoa có nói Quan Hà Mộng chỉ là têm lang băm, nhưng lang băm vẫn tốt kẻ nói dối như huynh ấy. Rõ ràng mạng nhỏ khó giữ, còn có tâm tư lừa gạt Phương Tiểu Bảo, xoay hắn mòng mòng.

Núi Vân Ẩn giấu mình giữa những dãy thiên sơn, đường lên đỉnh núi quá nhỏ, xe ngựa không có cách nào đi vào được.
Phương Tiểu Bảo trùm áo choàng lên người Lý Liên Hoa, đem y đặt ở trên lưng, ánh mắt kiên định hướng đỉnh núi mà đi đến.

Phương Đa Bệnh bước mỗi một bước đều thật cẩn trọng vững chắc, hắn không cho phép bản thân mình có chút lảo đảo vấp ngã nào, quấy rầy mộng đẹp của Lý Liên Hoa.

Có lẽ là núi Vân Ẩn gió thổi làm lòng người sinh hoài niệm, Lý Liên Hoa chậm rãi mở mắt, đường núi này y đi qua mười mấy năm, cho dù là con mắt đã mờ cũng vẫn có thể lập tức phân biệt được nó.

- Phương Tiểu Bảo, thả ta xuống.

Lý Liên Hoa làm sao lại không biết Tiểu Bảo muốn làm gì? Từ trước đến nay y hiểu hắn nhất, Tiểu Bảo còn có tâm tư gì? Hắn chỉ có một hi vọng duy nhất là Lý Liên Hoa có thể sống sót.
Phương Tiểu Bảo ngơ ngác một chút, quay đầu nhìn về phía y, ngữ khí mềm mại cầu khẩn
- Lý Liên Hoa, huynh nghe ta một lần, để Cầm Bà tiền bối cứu huynh, có được hay không?
Lý Liên Hoa thực sự không phải là đối thủ của một Phương Tiểu Bảo bướng bỉnh. Y hít một hơi, lấy chút nội lực ít ỏi còn lại để chống cự.
Phương Tiểu Bảo giật nảy mình, lập tức đem người từ trên lưng buông xuống. Hắn xoay người nói
- Lý Liên Hoa, huynh rốt cuộc muốn thế nào?
Mấy tháng dài ròng rã tìm kiếm, Phương Đa Bệnh đã mỏi mệt không chịu nổi. Cuối cùng cũng tìm được người. Nhưng y lại lâm vào cảnh dầu hết đèn tắt, hắn dốc sức tìm kiếm biện pháp cứu người. Tại sao hiện tại Lý Liên Hoa lại muốn lấy thân tàn mệnh mỏng ra đọ sức, dường như chỉ cần vài ba khắc nữa, y thực sự sẽ chết ở trước mặt hắn.
Khí lực của Lý Liên Hoa không đủ để chống cự lâu dài. Y gập người phun ra một ngụm máu, chỉ đứng tại chỗ thôi cũng cảm thấy trời đất xoay tròn. Phương Tiểu Bảo đỡ y ngồi xuống một bên, để người dựa vào trong ngực mình.
Một lát sau, Lý Liên Hoa mới tiếp tục nói,
- Tiểu Bảo, biện pháp mà Quan Hà Mộng nói, ngươi có cẩn thận hỏi rõ không?
Giọng Lý Liên Hoa vẫn như cũ, nhẹ nhàng lãnh đạm, tựa như chuyện y đang nói rất bình thường, không liên quan đến sinh tử.

Phương Đa Bệnh lắc đầu, hắn xác thực không biết phương pháp giải độc cụ thể mà Quan Hà Mộng nói, chỉ biết được Dương Châu Mạn có thể cứu người. Phương Đa Bệnh tập Dương Châu Mạn chưa lâu, nhưng Cầm Bà tiền bối nội lực thâm hậu. Quan Hà Mộng cũng nói muốn cứu được tính mệnh, cần mười năm nội lực tinh thuần Dương Châu Mạn mới có thể làm được.

- Biện pháp hắn nói, ta biết rõ, lang băm kia hiểu được, ta làm sao lại không hiểu được?
Lý Liên Hoa dừng một chút, kiên nhẫn giải thích
- Cách mà Quan Hà Mộng nói, là lấy mạng đổi mạng...
Phương Đa Bệnh xác thực không nghĩ tới điều này, vẻ mặt ngay lập tức kinh hoảng.
- Tiểu Bảo, sao lại có thể vì mệnh tàn của ta được sống mà để sư nương mất mạng? Nếu thật sự làm như vậy, ta làm sao có thể an tâm sống tiếp. Lấy mạng của người khác để đổi lấy quãng đời còn lại, ta sẽ sống an ổn sao? Đợi đến ngày đó, ta còn có mặt mũi xuống cửu tuyền gặp sư phụ?
Lý Liên Hoa cong khóe môi, nhẹ nhàng hỏi:
- Tiểu Bảo, ngươi quan tâm ta như vậy, đương nhiên sẽ không để cho ta rơi vào kết cục sinh tử vô quy đi?
Quả nhiên là Lý Liên Hoa, lúc này rồi vẫn còn có tâm tình đùa giỡn Phương Tiểu Bảo.
Nhưng Phương Tiểu Bảo làm sao có thể cười nổi, đi tìm Cầm Bà là chút hi vọng sống cuối cùng. Bây giờ Vân Cư các gần trong gang tấc,  một tia hi vọng này lại bị Lý Liên Hoa tự tay chặt đứt, cứ như vậy chịu cảnh mệnh mỏng hơi tàn. Phương Tiểu Bảo cũng muốn mình giống như Lý Liên Hoa, nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng hắn cong cong khóe môi lại bật ra tiếng khóc.
- Lý Liên Hoa, ta phải làm sao mới có thể giữ huynh lại được đây?
Phương Tiểu Bảo tựa ở bả vai Lý Liên Hoa. Tiếng khóc rấm rứt quanh quẩn bên tai của y.
- Tiểu Bảo, ngươi có thể đến bồi ta, đã là kết cục tốt nhất đối với ta rồi.
Lý Liên Hoa vuốt khẽ lưng của hắn an ủi.
- Hiện tại, ngươi mang ta trở lại núi Vân Ẩn, cùng cảnh sắc này nói một lời cáo biệt, ta cũng không hối tiếc nữa.
- Lý Liên Hoa, huynh còn muốn đi nơi nào? Ta đều đi cùng huynh.
Nước mắt muốn ngăn cũng không nổi, Phương Tiểu Bảo giơ tay lên, hung hăng lau đi, giọt trước vừa khô, giọt sau liền rơi xuống
- Muốn đi mộ phần của sư phụ nhìn một cái sao? Hay là đi vào Vân Cư các ngồi một chút?

Lý Liên Hoa lắc đầu, sư phụ tất nhiên rất nhớ, nhưng ngẫm một chút, mình cũng nhanh gặp được lão nhân gia thôi.
- Tiểu Bảo, ta muốn về Liên Hoa Lâu, xem Hồ Ly Tinh.
- Được.

Trước cửa Liên Hoa Lâu, Hồ Ly Tinh ngoắt ngoắt cái đuôi, hưng phấn chạy vòng vòng. Nó cũng không biết tại sao Tiểu Bảo lại cõng Tiểu Hoa.
Hai ngày này, tinh thần Lý Liên Hoa tốt hơn nhiều, gân mạch đỏ tím trên thân đều rút dần đi. Phương Tiểu Bảo thăm dò mạch tượng, so với mấy ngày trước lại càng suy yếu thêm vài phần. Thế nhưng khí sắc của y rõ ràng đã tốt lên rất nhiều. Tiểu Bảo lập tức minh bạch, "Hồi quang phản chiếu" mà thế nhân nói là cái gì.

Phương Tiểu Bảo làm mấy món Lý Liên Hoa thích ăn. Lý Liên Hoa cũng gắp mỗi món một ít. Mấy ngày nay, y cơ hồ không ăn được bất kì thứ gì. Nhưng nghĩ đến chỗ này đều là Phương Đa Bệnh làm liền không khỏi âm thầm rơi lệ.

Đêm xuống, Phương Tiểu Bảo đốt một đống lửa trước Liên Hoa Lâu, hai người dựa sát vào nhau ngồi bên đống lửa. Hồ Ly Tinh co mình dưới chân Lý Liên Hoa. Ngày thường tiểu cẩu này ưa ngủ, chỉ cần xẩm trời liền chui vào trong ổ thiếp đi. Hôm nay, nó lại không ngủ gật, tựa như trong tiềm thức, Hồ Ly Tinh cũng biết đêm nay là đêm cáo biệt.

Bầu trời tối tăm mờ mịt, không trăng cũng không sao, thanh phong thổi tan mây mù, bông tuyết vụn vặt lẻ tẻ rơi trên đầu vai.

Tháng tư Giang Nam
Tuyết phủ kín đầu
Rượu trong chén lạnh
Đại mộng hóa không
Trên đời này có bao nhiêu người có thể từ thiếu niên đi đến lúc trở thành lão nhân.

- Lý Liên Hoa, ngươi từng xem qua cảnh múa kiếm buộc lụa đỏ trên đỉnh Dương Châu Tiếu chưa?
Phương Đa Bệnh ghé bên tai nhẹ nhàng nói.
Lý Liên Hoa cười lắc đầu, nếu nói nhìn thấy, quả thật là không nhìn thấy. Y làm thế nào mà nhìn được chính mình.

Phương Đa Bệnh quay người đi vào Liên Hoa Lâu, cẩn thận mang một hộp kiếm điêu khắc hình rồng đang tỏa ra ánh sáng lung linh, một chân quỳ xuống, đem hộp kiếm nâng lên trước mặt.

Lý Liên Hoa mở ra hộp kiếm trĩu nặng, vuốt ve kiếm Thiếu Sư đã được thiếu niên lang tu sửa lại. Mỗi một tấc bị chính tay mình đánh gãy đều được chắp vá, hàn gắn cẩn thận từng li từng tí. Nếu như không nhìn kĩ càng sẽ không nhận ra thanh kiếm này đã từng có một bộ dáng rách nát. Nhưng tiếc rằng thân kiếm được tu sửa tốt, nhưng kiếm khí sáng rực đã không còn tồn tại.

- Cám ơn ngươi, Phương Tiểu Bảo.
Lý Liên Hoa không khỏi đỏ vành mắt, lại nói
- Ta cũng có lễ vật tặng cho ngươi.
Lý Liên Hoa từ trong tay áo rút ra một cây sáo ngọc, là cây sáo trong lúc Tiểu Bảo tức giận đã tự tay bẻ gãy, đã từng là cây sáo ngọc cực kì trân quý mà Phương Tiểu Bảo lúc nào cũng mang ở trên người.
Lửa chiếu rọi, lộ ra ánh sáng long lanh, đoạn sáo bị bẻ gãy được tơ bạc dày đặc móc lại. Lý Liên Hoa rất khéo tay, đường vân tơ bạc kết lại tựa như một đoàn mây trôi, phiêu đãng trên đỉnh núi xanh biếc. Quả thực nhìn không ra đây là một cây sáo gãy, tựa như là một cây sáo được người tận lực tô điểm.

Phương Tiểu Bảo đem sáo cẩn thận treo ở trên thân, nâng tay quệt đi nước mắt trên gò má. Hắn biết qua tối nay, bồi tiếp hắn không phải là Lý Liên Hoa, chỉ còn lại cây sáo ngọc này.

Phương Tiểu Bảo lấy ra kiếm Thiếu Sư. Lý Liên Hoa lúc này mới nhìn thấy, ngoài kiếm ra, bên trong hộp còn cất giấu hơn một trượng lụa đỏ. Phương Tiểu Bảo đem lụa đỏ kéo ra, một mảnh đỏ tươi theo gió tung bay.
- Lý Liên Hoa, ta múa cho huynh xem a.
- Được
Lý Liên Hoa ôm áo choàng lông tuyết hồ, co lại thành một đoàn nho nhỏ.
Phương Tiểu Bảo không dám quay đầu nhìn, bả vai hắn run rẩy, hít sâu một hơi đề khí.
Thiếu niên, cầm trong tay thần khí kiếm Thiếu Sư, kiếm một chỉ, nhập trời cao, sau đó lại thẳng tắp rơi xuống, thiếu niên lang tùy hứng cố chấp khó lòng nhẫn nhịn mà khóc không thành tiếng. Rốt cuộc hắn không nâng nổi kiếm Thiếu Sư trĩu nặng này nữa.

Lý Liên Hoa đứng dậy, ôm Phương Tiểu Bảo vào trong ngực, nhẹ nhàng phủ tay, vỗ về tấm lưng của hắn. Ý cười trong sáng tựa minh nguyệt, y nói
- Tới phiên ta, lần này không có muôn người đều đổ xô ra đường, ta chỉ múa cho ngươi xem a ~ Phương Tiểu Bảo.
Phương Tiểu Bảo khóc càng lớn. Lão hồ ly ở bên tai giảo hoạt đùa cho hắn vui
- Muốn nói với ngươi một bí mật, kỳ thật hôm đó trên nóc Dương Châu Tiếu, ta vì hướng thế nhân triển ra kiếm pháp của mình để họ thấy ta hoàn mỹ thế nào. Khi ấy ta cực kỳ giống một con khổng tước xòe đuôi.
Dứt lời, Lý Liên Hoa tiếp nhận kiếm Thiếu Sư, một cước đạp nhẹ, thân người như hồng liên nở rộ, chân không dính bụi, nhẹ như đạp mây.
Trên nóc Liên Hoa Lâu, người kia mang bạch bào nhẹ nhàng, tựa hồ như muốn theo gió quay về hỗn độn.
Lý Liên Hoa uống cạn vò rượu, sau đó nhẹ tay ném đi.
- Nhìn kỹ! Vi sư chỉ làm mẫu một lần a.
Trong khoảnh khắc, kiếm Thiếu Sư rực sáng, toả ra linh quang riêng. Kiếm trong tay như được trao cho sinh mệnh, mượn lụa đỏ, vòng quanh người y tự tại du tẩu.

Lý Liên Hoa vận khí khởi thế, cổ tay mềm nhẹ tung ra mấy đường kiếm hoa, kiếm khí như sóng nước lấp loáng. Thân hình phảng phất tựa như một mảnh thanh diệp tung bay, cổ tay của y chuyển động càng nhanh, kiếm cũng tựa như tia chớp tung hoành ngang dọc.
Kiếm khí quanh thân không ngừng xoay tròn, lúc giống giống như bạch xà phun lưỡi, rít lên trong gió, lúc lại như nhanh như con thoi, hành tẩu tứ phương.
Trở tay một cái, kiếm bay thẳng mà lên, kiếm kia càng múa càng nhanh, giống như một con Ngân Long vòng quanh thân Lý Liên Hoa tung bay, qua trái lượn phải.
Sóng mắt theo chiêu thức lưu chuyển, cả người bừng lên tinh thần phấn chấn.
Kiếm lướt qua, phiêu đãng thổi gió, lá còn chưa kịp úa tàn đã vội vã rơi xuống, chưa chạm xuống đất lại bị kiếm phong cuốn lên, quyện vào nhau vương vấn trong bầu trời đêm tối tăm.

Kiếm ảnh hiện đầy trời, lụa đỏ khi thì bay lượn tựa rồng, khi thì chậm rãi như đạp mây, tất cả đều theo Lý Liên Hoa tiến lên, lui xuống.
Túy như cuồng tam thập lục kiếm, nghi thái ngàn vạn, đột nhiên như tia chớp, chiêu thức linh hoạt lại vững vàng.
Kiếm tuột khỏi tay mà đi, trường kiếm kia hướng về nơi xa, lụa đỏ trải hơn trượng. Lý Liên Hoa khé kéo lụa đỏ, mũi kiếm quay lại, tiếp tục múa trong không trung. Y hạ thấp eo, động tác trầm ổn nhưng lại nhẹ nhàng.
Múa đến chiêu thức cuối cùng, thân hình chạm tới mây, nhanh mức đến mức nhìn không rõ đường kiếm.
Một khắc ngưng đọng, mây đen đầy trời tản ra, tựa như trống trận đột nhiên im bặt mà dừng. Lại tựa như ông Trời không còn tức giận, kiếm ảnh giống như sóng nước lưu chuyển.

Múa xong một điệu, đã dùng hết tất cả khí lực, Lý Liên Hoa tựa như con diều đứt dây, từ giữa không trung rơi xuống. Tuyết rơi càng lúc càng lớn, Phương Tiểu Bảo ôm thân thể không còn chút sinh khí vào trong ngực, chậm rãi rơi xuống.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, rơi lên gương mặt tái nhợt của Lý Liên Hoa, hóa thành từng hạt nước óng ánh.
Môi mềm khẽ mở ra, hơi thở mong manh, Lý Liên Hoa đang nói
- Phương Tiểu Bảo, thật xin lỗi.
Phương Tiểu Bảo ngừng lại tiếng nức nở, môi dán bên tai, run rẩy nói
- Lý Liên Hoa, hai ta đúng lúc gặp mưa tuyết, kiếp này cũng coi như bên nhau đến bạc đầu.
- Lý Liên Hoa, ta biết huynh rất mệt mỏi, cũng rất đau. Huynh đã đau quá lâu.
- Lý Liên Hoa, nếu thấy ta phiền, huynh liền ngủ đi, ta không khóc nữa a.
Tay Lý Liên Hoa buông thõng, thân thể thuận theo ngực Phương Đa Bệnh mà trượt xuống. Phương Tiểu Bảo chăm chú ôm lấy người, đem từng chữ từng chữ chậm rãi nói
- Lý Liên Hoa, nếu có kiếp sau, nhất định phải tìm ta sớm một chút.
- Lý Liên Hoa, qua cầu Nại Hà, đừng uống canh Mạnh Bà, đừng quên ta.
- Lý Liên Hoa, huynh vẫn nên uống canh đi, có vậy tất cả thống khổ mới biến mất. Ta chỉ nguyện huynh là thiếu niên tuyệt diễm kia. Quên ta cũng được, ta nhớ được huynh là được.
- Lý Liên Hoa, ta chỉ hận mình sinh quá muộn, nếu có thể sống lại một lần, ta nhất định không để huynh phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
- Lý Liên Hoa, huynh một thân một mình mười năm, ta rất muốn bầu bạn ở bên cạnh huynh, để huynh không còn là một người cô độc.
- Lý Liên Hoa, tại sao huynh thích trồng củ cải như vậy? Thực ra ta không thích ăn củ cải đâu.
- Lý Liên Hoa, huynh không còn lạnh không còn đau, hiện tại thật tốt...
- Lý Liên Hoa........ Kỳ thật, ta thích huynh rất lâu rồi.
Bông tuyết phủ lên thiếu niên lang, biến hắn thành một cái ụ tuyết nhỏ. Không ai biết hắn ôm Lý Liên Hoa nói lời tâm tình biết bao lâu.
Đống lửa chiếu đến cổ tay thiếu niên lang, một tia mạch tượng đỏ tím chậm rãi hiển hiện, thật lâu không tiêu tán.

-------------------------------------

Bên bờ Đông Hải, thôn nhỏ vắng vẻ.

Tình lang mang theo cô nương trẻ tuổi hồi hương thăm người thân, xa xa nhìn thấy có một người đang trồng củ cải.
Tóc trắng bạc dài đến eo theo gió phất phới, bên hông hắn buộc một túi gấm vân văn màu xanh thẳm, xẹp lép dán trên thân, giống như bên trong không có chứa vật gì, một bên kia treo thanh sáo ngọc tỏa ra ánh sáng lung linh.
Cho dù trong tay hắn cầm cuốc, cũng khó giấu dáng vẻ nóng nảy, chỉ có thể nhìn bóng lưng suy đoán rằng hắn là một thiếu niên chạy trốn khỏi nhà giàu có khi còn trẻ
Cô nương hỏi tình lang
- Gia gia kia tại sao lại chỉ trồng củ cải vậy?
Cô nương hôm qua nhìn thấy hắn đang trồng củ cải, ngày hôm trước cũng là củ cải, đủ loại củ cải, đủ loại màu sắc.
Xanh biếc, tuyết trắng, màu da cam, phấn hồng, chủng loại rất nhiều, to nhỏ không đồng nhất, cánh hoa phiên tán tứ phương, màu tím nhạt hoặc màu trắng, theo gió bay bay.
Tình lang nói
- Hắn trồng vì ái nhân.
Cô nương trẻ tuổi hỏi
- Đúng là dạng người si tình cố chấp, chẳng lẽ ái nhân của hắn đã không còn sống tại nhân thế sao?
- Ân, mấy năm trước đã không còn ở đây.
Hốc mắt cô nương chua xót, mỗi lần đọc thoại bản gặp được một đoạn duyên tình sinh ly tử biệt đều sẽ rơi một thanh nước mắt, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Cô nương lại nói
- Hắn nhất định cực kỳ khổ sở, nếu sống mà thống khổ đến vậy, không bằng theo ái nhân cùng đi Nại Hà đi.
Tình lang nói
- Trước kia lúc còn minh mẫn, hắn từng nói, tự vẫn không được luân hồi, linh hồn phiêu đãng, nếu vậy thì dù có lên trên trời hay xuống dưới đất cũng không tìm được ái nhân.
Cô nương rốt cục nhịn không được khóc thành tiếng, nàng đi qua, run rẩy gọi
- Lão gia gia.
Người kia đứng một hồi, sau đó mới chậm rãi quay người lại, kia rõ ràng là một gương mặt thiếu niên lang.
Đôi mắt của hắn rất lớn, nhưng ánh mắt lại đục ngầu không rõ.
Thiếu niên lang cười lên nhìn rất đẹp, chậm rãi nói
- Nương tử nhà ta tên là Lý Liên Hoa, trời giá rét, y rất sợ lạnh, nếu cô nương gặp được nhớ nói y một tiếng rằng sớm trở về nhà a.

Quân dưới suối vàng bùn tiêu xương, ta gửi nhân gian tuyết mãn đầu

Cũng là thầy, là bạn, cũng tri kỷ, cũng mộ cũng tôn, cũng khuynh tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro