Chương 1: Xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 giờ sáng ngày 20 thánh 10 năm 2017, tại biệt thự White nằm ở ngoại ô thành phố Luxy.
Reng...Reng...Reng...!
Âm thanh khô khốc phát ra từ chiếc điện thoại một hồi lâu mới dừng lại. "Tống Liên đây!" Âm thanh lạnh nhạt biếng nhát vang lên.
"Anna, một tiếng đồng hồ nữa máy bay sẽ cất cánh bay đi Trung Quốc, bây giờ..." giọng nam trầm ấn nhưng có vẻ thúc dục bên kia bỗng chốc im bặt.
"Biết" người nằm trên giường nhanh nhẹn đứng dậy, ném điện thoại sang một bên. Chốc lát sau một chiếc xe Bugatti Chiron màu xanh ngọc từ ngoại ô Luxy đến sân bay.
"Giáo sư, cuối cùng cũng đến rồi, này...! ăn mặc gì thế này!" Nam thanh niên quét mắt đánh giá một lượt từ trên người cô gái trẻ, cao khoảng 1m67, mặc áo thun đen dài tay kết hợp quần ống suông, toàn thân trang phục bó sát đen tuyền tôn lên dáng vóc người mảnh khảnh, khuôn mặt mộc không trang điểm nhưng cực kỳ xinh đẹp.
"Jonh, chiếc ghế trợ lí cậu ngồi có cần đổi lại không hửm?" Tống Liên nhìn Jonh làm hắn có cảm giác rét lạnh.
Jonh còn có tên khác là Triệu Huyền, cũng là cô nhi, được ba mẹ nuôi của cô nhận nuôi từ Trung Quốc, vóc người hắn không vạm vỡ mạnh mẽ, cao 1m78, nhìn thư sinh nhưng bù lại hắn sở hữu khuôn mặt tuấn lãng, tính tình vui vẻ, thích hợp làm hoạt náo viên hơn, hắn lớn hơn Tống Liên 2 tuổi nhưng với tính cách này nghĩ đến cô không khỏi lắc đầu.
"Không chịu thay đổi phong cách, đây là danh sách tiến sĩ được trọn để cậu hướng dẫn, mình đã dời lịch hẹn với tập đoàn Rose vào tuần sau. Còn bài giảng về 10 lĩnh vực kinh tế mình sẽ tìm người thay thế cậu vào ngày mai." Jonh điều chỉnh cảm xúc lên tiếng.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Tống Liên hắn mới nhanh chóng hướng siêu xe Bugtti Chiron nhiều người ao ước mà lao đi.
_____________

Phủ tướng quân Nam Việt quốc Tống Liên cảm thấy toàn thân mệt mỏi, mơ hồ nghe được âm thanh xung quanh, nàng cố gắng mở mắt ra.
Ánh sáng trong phòng không sáng lóa, không mờ đục, đủ để thấy mọi thứ bên trong phòng, rõ ràng đây là ánh sáng từ ngọn nến, tinh khiết, sống động mà ấm áp. Tống Liên xoay nhẹ tròng mắt, ngước nhìn lên trên, đối diện là khuôn mặt phóng đại của nữ nhân độ tuổi hai mươi, mỉm cười ôn nhu với nàng, nơi khóe mắt còn đọng lại giọt nước trong suốt, nàng có chút đăm chiêu giật mình, nữ nhân lại mỉm cười ngọt ngào vỗ về nàng chấn an.
Tống Liên lại liếc mắt nhìn về phía bên tay trái nàng, màn giường màu xanh ngọc không thêu bất kì hoa văn nào, phía góc trái giường là bình sứ tráng men có hoa văn tinh xảo cao khoảng nửa mét không được bóng loáng đặt trên nền gạch, bên phải gần cạnh giường đặt chiếc nôi gỗ trông rất đẹp mắt. Bên trong phòng trừ có thêm chiếc bàn tròn cùng mấy cái ghế, xung quanh không có bố trí thêm vật gì khác. Một lần nữa đảo mắt sang bên cạnh nữ nhân đang ôm nàng, lại thấy một tiểu nha đầu khoảng mười hai mười ba tuổi, toàn thân y phục cổ trang bộ dáng xinh xắn cũng đang nhìn nàng cười cười, thỉnh thoảng láy tay gạt nước mắt, sau đó nàng ngoái đầu nhìn nữ nhân xinh đẹp: "Phu nhân, cuối cùng tiểu thư đã tỉnh, tướng quân trở về thấy sẽ rất vui mừng". "Hài tử đáng thương của ta mới chưa được chín tháng đã lọt làng mẹ, chỉ trách mẫu thân quá sơ suất", nưc nhân gạt nước mắt nói" Hỉ nhi, đúng là ông trời phù hộ cho nàng ở lại bên ta, hai hôm nay lòng ta như chết đi".
Tống Liên nhìn hai người trong phòng không chớp mắt, cố gắng kìm nén cảm xúc, trong lòng oanh oanh như nổ tung, nàng còn chưa chết trong vụ nổ máy bay? Với chỉ số IQ lên tới 228 nàng cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, sống lại sao - À không nói cách khác là trọng sinh? Cổ đại sao, Tống Liên vui sướng cười trong lòng, ông trời quả nhiên ưu ái nàng, Diêm Vương lão tử không tiếp nhận nổi nàng, một thân tài hoa của nàng lần nữa quật khởi tại dị giới này.
Két...!!!
Cửa phòng mở ra, một bóng dáng trắng vụt qua thoáng chốc đứng cạnh Hỉ Nhi "Oa ha... muội muội ta là ca ca muội nha, muội muội sao da muội nhăn nheo thế này, muội muội thiếu dinh dưỡng thì phải" Tiểu nam hài có gương mặt mủm mỉm phấn nộn nói cười, trộm liếc nhìn mẫu thân hắn sau đó tiếp tục lẩm bẩm "Con đang luyện kiếm cùng Mạc Ca thúc nghe muội muội tỉnh lại liền qua đây".
"Thiếu gia Mạc Ca thúc mới đi quân doanh rồi đấy!" Hỉ Nhi ngửa đầu thở dài.
"Thanh Minh nay có muội muội rồi, con phải ra dáng ca ca không phải gây họa khắp nơi"
"Mẫu thân, người ta mới bốn tuổi nga! Phải trải nghiệm, phải sống đúng lứa tuổi nga!" Tống Thanh Minh cúi đầu vò vạt áo khẽ thở dài: "Hảo! Minh nhi sẽ ngoan hơn, sẽ làm tấm gương sáng cho muội muội vậy!" Trần Lâm Ngọc nhìn con trai khẽ thở dài, Hỉ Nhi lung lay người sắp ngã...!
Tống Liên híp mắt nhìn về tiểu nam hài: Đây là ca ca của nàng, có vẻ tinh ranh, bồn tuổi so sánh với ở thời hiện đại có phải gọi là ông cụ non không! Hài tử bồn tuổi buổi tối đi nơi nào nghịch đây? Còn về phần nàng bên trong thân thể nhỏ bé này đã hôn mê hai ngày? Có lẽ linh hồn thân thể này đã sớm rời đi.
Mãi còn đang suy nghĩ thì âm thanh nhẹ nhàng trong trẻ vang lên, nàng nhìn lại trong phòng không nhìn thấy Hỉ Nhi và ca ca
"Mạc Ảnh" Phút chốc xuất hiện nam nhân tầm 17 tuổi, toàn thân hắc y đứng cúi đầu bẩm báo
"Phu nhân, thiếu gia qua phủ thừa tướng, e rằng 10 ngày đến nửa tháng Tô Oánh Nhu không thể bước ra khỏi phủ" Mạc Ảnh cũng hả hê lửa giận khi nghĩ đến gương mặt của Tô Oánh Nhu, Mạc Ảnh nhìn vẻ nghi hoặc của Trần Lâm Ngọc tiếp tục nói: "Tứ phu nhân của thừa tướng lâm bồn, hạ sinh nữ nhi".
Trần Lâm Ngọc cũng không bất ngờ với hành vi của nhi tử, võ công hắn có tiến triển hay dựa vào sự may mắn?
Không nghĩ tới thừa tướng tuổi sắp tứ tuần lại có thêm nữ nhi cùng tuổi Liên nhi nhà nàng
Tống Liên chăm chú lắng nghe, trước khi chìm vào giấc ngủ không khỏi cảm khái: xuyên qua phải giải quyết nhiều rắc rối, haiz...
___________

Đỉnh Thanh Sơn
Đêm, núi Thanh Sơn được ánh trăng chiếu sáng hiện ra cảnh vật mông lung, mờ ảo.
Lão giả độ tuổi lục tuần đứng chắp tay bên cửa sổ, ngước nhìn bầu trời khẽ thở dài: "Trăm năm rồi, phong vân nổi lên, phượng hoàng tỉnh giấc" , lão giả xoay người bước ra ngoài sân, nhìn cây Lê trăm tuổi trước mắt không rõ cảm xúc rồi thi triển khinh công rời đi.
____________

"Tướng quân, có tin tức từ Tướng quân phủ truyền tới" Tần Hạo cầm phong thư trong tay đi vào doanh trại
Tần Hạo nhìn thần sắc Tống Thanh Dương không khỏi lo lắng
"Ngọc nhi sinh non, Thanh Liên hôn mê hai ngày mới tỉnh, Mạc Ca hai ngày nữa sẽ tới nơi" Tống Thanh Dương nắm chặt phong thư nói trong lửa giận.
"Tướng quân, vừa rồi thánh chỉ truyền tới có phải trùng hợp quá hay không?" Tần Hạo lên tiếng
"Hoàng thượng truyền ta tháng sau vào kinh, cũng là lúc tiểu Liên nhi đầy tháng, chắc chắn có biến, chúng ta phải chuẩn bị ứng biến".
__________

Hoàng cung Nam Việt
Bên trong điện Thái Hòa
Nam nhân một thân y phục màu vàng rực rỡ đang ngả lưng ra sau ghế, trên người toát ra hơi thở của bậc đế vương: Mộ Dung Huyền Vũ lên ngôi lúc hai mươi mốt tuổi, trong suốt 6 năm trị vị Nam Việt đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ áp chế ngoai ban, dưới sự phụ trợ đắc lực của Nam xưởng được quý như lá phổi của Nam Việt, dùng thủ đoạn 'đủ cường' để kiểm soát toàn bộ để đảm bảo Nam Việt 'trong sạch' và 'vững mạnh'.
"Quốc sư, ngươi nói 'Thiên nữ' này sẽ rơi vào tay ai đây?" Mộ Dung Huyền Vũ ung dung nhìn Hoàng Phủ Ngạo.
Một đem này Nam Việt nhiều người toan tính
Một đêm này báo hiệu sắp khởi phong vân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro