[ Mộng hồi ] - Chương 1: Tỉnh lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu của ta, rất đau...

Trong giấc mộng, ta nghe được tiếng gọi, là một âm thanh mờ mịt dường như vọng lại từ nơi xa thẳm, ta cố gắng lắng nghe, người đó gọi:

-Hinh nhi! Hinh nhi!...là lỗi của ta...mẫu thân van cầu ngươi...van cầu ngươi đừng rời xa ta, đều là lỗi của ta... không... không, ngươi không thể rời bỏ mẫu thân a....

Là ai? Là ai đang nói...

Thanh âm mang theo thê lương và tuyệt vọng quanh quẩn bám lấy khiến nàng kinh sợ che lấy hai tai, nàng không muốn nghe những lời nói đó, giống như có một thanh đao cứa vào tim, đau đến tan nát cõi lòng.

Chỉ trong chốc lát không gian âm u lạnh lẽo chỉ còn lại một màu trắng xóa, trắng đến lóa mắt, nhắm mắt lại, lần nửa mở ra đã không còn cô tịch.

-Phu nhân... Phu nhân... Người đừng quá đau lòng mà thương thân thể... A! Là... Tiểu... Phu nhân... Người...người nhìn xem, là đại tiểu thư tỉnh lại, nàng đã tỉnh lại a... Đại tiểu thư đã tỉnh lại!

-A, Hinh nhi, Hinh nhi...

Cố Lạc Hinh nhìn Diêu phu nhân, lại nhìn nha hoàn, ma ma bên cạnh đang nức nở, đột nhiên cảm thấy vô cùng lạ lẫm, nàng muốn nói rằng nàng không có chuyện gì lại phát hiện cổ họng đau rát khó chịu, chỉ có thể mở to mắt nhìn Diêu phu nhân, nàng ấy đang siết chặt tay nàng ngây ra như phỗng:

- Hinh nhi... Thật sự... Tỉnh lại a! Hinh nhi của ta.

- Phu nhân, phu nhân người xem tiểu thư đã tỉnh lại... chuyện này nô tỳ nhận thức nên báo cho lão gia a!

- Phải a, các ngươi mau mau báo cho họ, Hinh nhi tai qua nạn khỏi, chuyện này... Còn phải báo cho hoàng hậu nương nương biết.

- Hảo, nô tỳ đi ngay.

Như Liễu lập tức chạy ra khỏi phòng gọi thêm mấy nha đầu truyền lời cho lão gia, còn nàng tất nhiên phải đích thân thông báo cho nô tài của hoàng hậu nương nương.

Cố Lạc Hinh vẫn nhìn phu nhân trước mặt, nàng nhìn nàng ấy ôm nàng vào lòng, ánh mắt chăm chú thương yêu lại như có chút tiếc hận? Tại sao tiếc hận?

Diêu phu nhân thật ra lại cảm thấy bản thân nàng có phải nằm mộng? Chỉ sợ nàng vừa chớp mắt giấc mộng liền tan biến, chỉ sợ nới lỏng tay bảo bối của nàng sẽ biến mất. Nhưng mà, chuyện lần này còn không phải là thái y đích thân nói cho nàng a, Hinh nhi của nàng không thể cứu được nữa, thế nhưng tiểu trân bảo của nàng sống lại, sống lại thật a, còn đang nhìn nàng đây, không phải nàng nằm mộng! Hốc mắt đỏ lên, nàng lại rơi lệ:

- Hinh nhi của ta, ngươi tỉnh lại là phúc lớn mạng lớn a, ta thật là hối hận khi đó đồng ý với ngươi a, là ta không tốt, nương hại ngươi, nương có lỗi với ngươi!

-Không... Ta không... Ta không sao!

Cố Lạc Hinh khó khăn mở miệng, thứ cho nàng hiện tại toàn thân mệt mõi rã rời không thể trôi chảy an ủi tấm lòng quan tâm của phụ nhân, trước mắt nhanh chóng tối đen như mực, chỉ còn quanh quẩn trong đầu nàng thanh âm của người:

-Hinh nhi... Hinh nhi...

Diêu phu nhân lần nữa nhìn nhi nữ lâm vào hôn mê trong lòng hốt hoảng cho người gọi thái y, nếu như là ông trời có mắt cho ái nữ cơ hội sống lại, nàng nhất định sẽ không để cho nhi nữ phải chịu ủy khuất nữa.

Khi Cố Lạc Hinh tỉnh lại, tất cả kí ức của nàng đã trở thành những mãnh ghép rời rạc miễn cưỡng được xâu chuỗi. Thế nhưng, Như Liễu nói với nàng, như vậy cũng không sao, nàng ấy sẽ nhắc lại tất cả cho nàng, chỉ cần nàng vui vẻ, không cần phải nhọc lòng những chuyện này rồi lại đau lòng là được. Đau lòng sao? Vì sao nàng lại đau lòng?

Sau ba ngày tĩnh dưỡng, Cố Lạc Hinh xem như đã nhận thức được, nàng là đại tiểu thư Cố gia, là khuê nữ của Cố Lâm đại tướng quân và Diệp Y Vân, đích nữ của Diệp vương gia. Trên nàng có một huynh trưởng là Cố Vũ Hào, dưới còn có một đệ đệ, Cố Vũ Hoằng, hai người họ cùng nàng đều là đích tử, đích nữ của Cố gia. Kì thật, phụ thân nàng là người chung tình, cả đời chỉ có mình mẫu thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro