Chương 1: Loạn xuân vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Không phải tất cả tình yêu trên thế gian này đều có thể phơi bày ngoài ánh sáng.

     Khoảng cách xa xôi nhất trên thế gian này chính là...Người ta yêu thương đứng trước mặt ta nhưng lại không thể thốt nên câu "Ta Yêu Nàng".

************

     Trường Tín cung...

''Ngươi nói cái gì? Hoàng thượng hôm qua lại chọn bài tử của Chiêu phi sao? Sao có thể như thế được?''  Thái hậu Độc Cổ Phượng Ly đập tay lên bàn, mạnh đến nỗi dường như móng tay đều bị bẻ gãy, cốc trà trên bàn cũng rung theo trực rơi xuống đất.

''Nương nương bớt giận, Hoàng thượng từ lúc đăng cơ đến nay đều rất công bằng. Các phi tần đều là thay nhau thị tẩm cả. Cho dù là Quý phi trước đây được sủng ái cũng không thể vượt quá giới hạn này. Nương nương bớt giận, giữ gìn thân thể!''  Vị mama áo xanh bên cạnh nói xong, bèn nhẹ nhàng nâng tay Độc Cổ Phượng Ly, cẩn thận đỡ lên.

''Ý của ngươi là...?''  Độc Cổ Phượng Ly nhìn Tô mama _ người đã hầu hạ mình từ lúc mới vào cung đến giờ, khẽ cau mày, dò hỏi.

''Nương nương, lão nô nghĩ Chiêu phi này cũng không phải là nhân vật đơn giản. Một năm nay, cô ta leo từ mỹ nhân thất phẩm lên đến vị trí Chiêu phi nhị phẩm. Tuy rằng không được như vị Quý phi trước đây nhưng như vậy đã là rất có năng lực rồi!''

     Độc Cổ Phượng Ly nhíu mày, không đáp lời. Tô mama tiếp tục: ''Tối hôm qua Hoàng thượng lại lật bài tử của cô ta, như vậy là đã thị tẩm hai ngày liên tiếp, phá hủy quy tắc trước giờ. Đây là dấu hiệu không tốt, thưa nương nương. Nương nương, người phải đề phòng mới được!"

     Việc này vốn cũng chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng ở Thiên Chính triều, các Thiên Chính đế đăng cơ nhiều năm cũng chưa từng có tiền lệ hai ngày liên tiếp gọi một phi tần thị tẩm, trước giờ đều là lần lượt triệu từng người. Cho nên Tô mama mới nói vậy.

"Hoàng thượng có thể là nhất thời xuân ý dạt dào chăng?"  Độc Cổ Phượng Ly tuy rằng nói vậy nhưng cũng không mấy tự tin với lời nói đó.

"Nương nương, chuyện này sao có thể gọi là nhất thời được? Trước đây cũng có nhiều phi tần, Hoàng thượng cũng không nông nổi như vậy. Tại sao cứ đến Chiêu phi, Hoàng thượng liền mất bình tĩnh? Thủ đoạn của người này khó mà đề phòng được! Quý phi trước kia nhìn đoan trang như vậy, sao có thể sánh với chiêu trò dụ dỗ của người này. Nương nương của ta ơi, người không thể khờ dại như vậy được! Việc này có lần một sẽ có lần hai. Nếu không ngăn lại, chỉ sợ sau này sẽ không áp đảo được cô ta. Nghe nói Chiêu phi còn lợi dụng việc thị tẩm để mê hoặc Hoàng thượng nữa."  Tô mama ở sau lưng Độc Cổ Phượng Ly nói.

"Vậy...vậy phải làm sao bây giờ?"  Độc Cô Viện Phượng bắt đầu cảm thấy bất an.

"Nương nương, người có thể truyền chỉ nói Chiêu phi mê hoặc chủ thượng, tìm cơ hội loại bỏ cô ta."  Tô mama đưa tay lên, làm động tác như cắt cổ, nói bằng giọng đầy sát khí.

"Tô mama, ai gia làm sao có thể vì một việc nhỏ mà giết đi một phi tần nhị phẩm? Hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào về ai gia?"  Chuyện trong hậu cung, Độc Cổ Phượng Ly trách Tô mama không hiểu. Tô mama lại thầm cảm thán chủ tử mình không đủ tuyệt tình. Chỉ là trừ bỏ một người, Hoàng thượng cùng lắm giận dỗi vài ngày, chẳng lẽ vì một Chiêu phi không tài không thế mà đi đắc tội Độc Cổ gia quyền quý sao?

"Nương nương, người lúc này không giết cô ta, để đến lúc cô ta có hoàng vị thì chậm mất rồi!"  Tô mama bắt đầu sốt ruột nói.

"Tô mama, chẳng lẽ đến giờ ngươi còn chưa hiểu? Hoàng thượng thích những nữ tử đơn thuần một chút. Ngươi nhìn hai tay ai gia xem, thậm chí chưa từng dính một chút máu tươi. Nếu lần này ai gia đi đối phó Chiêu phi, chẳng phải những gì trước đây gầy dựng đều bị phá hủy rồi sao?"  Cái Độc Cổ Phượng Ly quan tâm không phải là an toàn của Chiêu phi mà là lo sợ mình sẽ mất tâm của Thiên Chính đế.

"Ý của nương nương là mặc kệ sao?"  Tô mama sốt ruột dậm chân. Bà là lão nhân trong cung, có loại nữ nhân nào bà chưa thấy qua? Chiêu phi đó vừa nhìn đã thấy không đoan chính rồi.

"Cũng không phải vậy. Tô mama, ngươi nói xem trong cung này, mượn đao giết người so với tự mình đi giết không phải càng tốt hơn sao?''  Độc Cổ Phượng Ly cười trong trẻo, nhưng đôi mắt lại không che giấu được tia thâm độc.

"Lão nô vẫn chưa hiểu ý của nương nương!"

"Quý phi rời cung cũng đã 3 năm, ngươi nói nếu đưa cô ta trở về, so với Chiêu phi thì ai hơn ai kém đây?"  Độc Cổ Phượng Ly hưng phấn nói.

"Quý phi?"  Tô mama sững sốt, không ngờ Thái hậu lại có toan tính này. Nhắc đến Quý phi của Đông Huy cung, cô ta chính là một đóa hoa hiếm thấy trong hậu cung Cảnh Hồ hoàng triều. So với chủ tử của mình, Quý phi thậm chí còn đoan chính hơn.  

     Lúc mới vào cung, vốn chỉ là một quý nhân ngũ phẩm, sau một năm liền được phong thành Quý phi. Bất luận thế nào cô ta thật không tầm thường. Chỉ có điều Tô mama cảm thấy vị Quý phi này trừ gương mặt xinh đẹp kinh người, thật sự nhìn không ra thủ đoạn nào có thể mê hoặc Thiên Chính đế. Nhưng chính vì không rõ nguyên nhân mới càng đáng sợ.

"Nương nương mời người này về, không phải là dùng sói chống hổ sao?" Tô mama có vài phần không tán thành với ý kiến này.

"Tô mama, nếu cô ta không trở lại, ai gia thì không thể tự hạ mình mà đối phó với Chiêu phi. Nếu tiện nhân ấy thật sự sinh hoàng tử, ngộ nhỡ sau này có thể bước lên ngôi vị Hoàng hậu, ai gia cũng chỉ có thể thụ động. Chi bằng đưa cô ta trở về. Cô ta biết rõ sự tình, Hoàng thượng lại kiêng kị cô ta. Để cô ta cùng Chiêu phi trai sò tranh chấp, ai gia chỉ cần ngồi chờ ngư ông đắc lợi."  Độc Cổ Phượng Ly tươi cười, ánh mắt để lộ một tia hung ác.

"Vẫn là nương nương lo lắng chu toàn. Có điều lão nô..."  Tô mama vẫn không khuất phục, trong lòng có dự cảm xấu. Chung quy bà vẫn cảm giác nếu vị Quý phi này trở lại, chỉ sợ mọi thứ không còn có thể dựa theo ý Thái hậu nữa.

"Tô mama, ai gia biết ngươi lo cho ai gia nhưng cứ yên tâm đi. Ai gia đối phó với cô ta được một lần, cũng có thể đối phó được lần thứ hai. Lần trước không phải chúng ta cũng thành công đuổi cô ta đi sao?"  Độc Cổ Phượng Ly trấn an vị mama và cũng là trấn an bản thân mình: "Cứ như vậy đi, ai gia tìm cơ hội nói với Hoàng thượng vài câu. Chúng ta chờ xem kịch vui là được rồi."

************

     Chiêu Dương cung...

"Nương nương, nghe nói Quý phi đã hồi cungrồi."  Thị nữ Ngọc Hương ở bên cạnh Chiêu phi Mạc Chiêu Linh, vừa xoa bóp chân nàng vừa to nhỏ tin tức trong cung.

"Quý phi của Hoàng thượng thì dĩ nhiên phải quay về hoàng cung, có gì mà kinh ngạc?"  Mạc Chiêu Linh bỏ viên kẹo anh đào vào miệng, nhắm mắt lại hưởng thụ hương vị ngọt ngào.

"Nương nương mới vào cung một năm, còn chưa gặp vị Quý phi này. Nghe người ta nói người này trước đây rất được sủng ái."  Ngọc Hương có chút lo lắng Quý phi sẽ cùng chủ tử mình tranh đoạt ân sủng. Chủ tử được sủng ái, nô tài cũng được tăng thêm thể diện. Ngọc Hương bây giờ trong cung có thể nói cũng là một nhân vật lớn, cô ta không muốn phải quay trở lại làm nô tỳ sai vặt như trước kia.

"Chuyện thường ngày ở hậu cung thôi mà. Bọn họ thích tranh nhau một quả dưa chuột thì ta để bọn họ tranh thôi. Ta lại có thể tự do, nói không chừng sau này còn có thể ra khỏi cung, cưỡi ngựa phiêu bạt giang hồ. Vậy chẳng phải rất tiêu diêu tự tại sao?"  Mạc Chiêu Linh không xem trọng lời Ngọc Hương nói, cũng không để chuyện của Quý phi trong lòng.

"Kìa, nương nương."  Ngọc Hương mở to hai mắt, ngạc nhiên: "Người và dưa chuột... có liên quan gì tới nhau sao?"

     Mạc Chiêu Linh lúc này mới lấy lại tinh thần. Ngọc Hương sinh trưởng ở thời cổ đại, dĩ nhiên không hiểu ý nàng muốn nói, bèn đáp: "Bổn cung chỉ nói đùa thôi."

     Ngọc Hương a một tiếng. Chủ tử mình cũng thường xuyên nói những lời khó hiểu, không thể trách được. Ngọc Hương cũng không hề có ý giận chủ tử.

"Nương nương, trong cung này có gì là không tranh đâu? Người không tranh người khác cũng sẽ tranh. Huống chi Hoàng thượng sủng ái nương nương như vậy, tự nhiên sẽ làm người khác ghen ghét. Không tranh cũng khó mà sống yên bình!"

     Mạc Chiêu Linh nghe Ngọc Hương nói thì nghĩ ngay đến Thiên Chính đế Hoàng Phù Lãnh, mặt không khỏi ửng đỏ. Nhớ tới tối qua hắn dịu dàng với nàng như vậy, ở cùng hắn cũng rất tốt. Trong lòng nàng lại dâng lên cảm xúc ngọt ngào.

"Nghe nói Quý phi vừa vào cung liền được phong Phu nhân ngũ phẩm. Theo lý thì tú nữ vừa vào cung chỉ được phong Tiểu nghi lục phẩm thôi. Hơn nữa Quý phi dù không có con, vậy mà mới vào cung 1 năm liền được phong Quý phi. Nương nương, người nói xem cô ta có lợi hại không?"

     Ngọc Hương cũng chưa từng gặp qua vị Quý phi này. Thời điểm Quý phi được sủng ái, nàng cũng chỉ là một cung nữ tạp dịch. Ở trong cung cùng lắm là nghe được các cung nữ khác bàn chuyện phiếm, đến cả tư cách cùng trò chuyện họ cũng không có.

"Nếu như cô ta thật sự lợi hại như vậy, sao lại rơi vào kết cục như vậy chứ?''  Quý phi không thể tự nhiên lại rời bỏ hậu cung, trừ phi bị Hoàng đế bạc đãi, không thể không bỏ đi. Nha đầu này nhìn không thấu, nhưng Mạc Chiêu Linh nàng tâm sáng như tuyết, sao lại không nhận ra?

"Chuyện này, nô tỳ cũng không biết. Quý phi vừa được phong ngày thứ ba liền vội vàng rời khỏi cung, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ nhưng trong cung cũng không ai dám lắm lời."  Ngọc Hương càng nghĩ càng thấy việc này rất lạ lùng.

     Mạc Chiêu Linh cười cười: "Chức vụ của Phụ thân Quý phi trong triều thế nào?"

     Ngọc Hương tuy không hiểu chủ tử sao lại hỏi vậy, nhưng cũng đáp: "Phụ thân của Quý phi là Lại bộ thượng thư – Lệnh Hồ đại nhân. Quý phi mặc dù không ở trong cung nhưng phụ thân cô ta lại từng bước một thăng tiến. Trước kia là Hộ bộ thị lang, giờ đã là thiên quan rồi (Lại bộ thượng thư còn gọi là thiên quan).''

     Mạc Chiêu Linh cười. Nàng cùng Hoàng Phù Lãnh ở cùng nhau một năm, tự nhiên cũng hiểu tính tình hắn ta ít nhiều. Nếu không phải vì gia tộc suy sụp mà bị giáng xuống, vậy thì chỉ có thể là vị Quý phi này chọc giận Thiên Chính đế. Nếu vậy nàng cũng không cần phải lo lắng chuyện của cô ta làm gì cho mệt.

     Thấy Mạc Chiêu Linh cười, Ngọc Hương sững sờ nhìn nàng.

"Ngọc Hương, Ngọc Hương. Ngươi nghĩ cái gì vậy? Sao lại mạnh tay như vậy?"  Mạc Chiêu Linh nhăn mặt nhìn Ngọc Hương hỏi.

"A."  Ngọc Hương lúc này mới hồi phục tinh thần:  "Nương nương, nương nương cười thật đẹp! Ngọc Hương nhìn đến choáng váng. Cho dù là Hoàng thượng nhìn thấy cũng ngây ngốc nữa. Nghe nói năm đó Quý phi được xưng tụng là Cảnh Hồ đệ nhất tài nữ. Nhưng nô tỳ nghĩ cô ta dù đẹp thế nào cũng không thể sánh bằng nương nương được. Hoàng thượng từng tán dương nương nương tài hoa vô song. Có lẽ nương nương không cần phải lo lắng đến Quý phi rồi!"

     Mạc Chiêu Linh cười thâm thúy, trong lòng càng tự tin. Về phần Thiên Chính đế nhìn nàng đến ngây ngốc, sao nàng lại không biết! Hắn luôn luôn khen ngợi nàng. Huống chi, cách nhau mấy ngàn năm văn hóa, tài hoa của nàng sao lại thua cổ nhân được?

"Hoàng thượng hôm nay nghỉ ở đâu?"  Nàng nhịn không được hỏi.

"Nghe nói triệu Hứa Tiểu nghi thị tẩm."

     Nụ cười trên môi Mạc Chiêu Linh chợt tắt. Trong lòng lại cảm thấy lo lắng. Nàng đến từ hiện đại, không thể chấp nhận chế độ đa thê. Cái nàng muốn là một tình yêu duy nhất, mà người đó cũng phải một lòng một dạ với nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro