Chương 10: Nhánh dương liễu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chắc chả ai nhớ tới trn của ta đâu! Hạnh phúc a~
ra chap ms cho những ai thích đọc nè!

********************



               Buổi chiều, thủ lĩnh thái giám của Hoàng thượng và Thái hậu đều mang theo lễ vật thăm hỏi đến Phong Tử cung. Tề Ẩn nhìn thấy, vẻ mặt rất u ám.

              Đông Nguyệt trốn sau màn mây, không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng buồn cườicủa mình. Thiên Chính đế không đến, trong lòng nàng nhất thời cũng thư thả ítnhiều.

    "Nương nương đỡ chút nào chưa?" Tề Ẩn ở ngoài trướng ân cần hỏi.

            Nàng sờ sờ hai má. "Cũng không cònđau lắm, cô cô." Đông Nguyệt dừng lạimột chút "Cô cô có tâm sựsao?"

              Trừ Thiên Chính đế ra, nàng đối với những người khác đều rất nhạy cảm. Cho dùlà một tiếng thở dài nhẹ, hoặc ngữ khí hơi trầm thấp, nàng đều có thể nhận ra.

     "Nương nương, Hoàng thượng không đến đây thăm hỏi, người không cảm thấykhông ổn sao?" Giọng nói Tề Ẩn càngthêm lo lắng.

               Đông Nguyệt lúc đầu chỉ lo trốn tránh, hiện giờ nghĩ đến, quả thật có một số việccũng nên ngẫm lại.

               Tề Ẩn thấy nàng không nói gì, lại không nhìn được vẻ mặt nàng, đành nói tiếp:

       "Lúc nương nương mới tiến cung, cho dù là gió thổi một chút, Hoàng thượngcũng đích thân đến. Trước kia Hoàng thượng cũng thường đến Phong Tử cung ngồi.Còn bây giờ...bây giờ..."

                Tề Ẩn không nói hết, Đông Nguyệt cũng hiểu được ý. Hắn bây giờ trừ khi sủng hạnhmình, cũng chưa từng đặt chân đến Phong Tử cung.

       "Hoàng thượng không phải là một tháng đến Phong Tử cung 2 lần sao?" Đông Nguyệt tự an ủi mình.

        "Nương nương, Chiêu phi cũng vậy mà." Tề Ẩn không muốn nàng có chút ảo tưởng nào.Trong hậu cung này tối kỵ nhất là tự mình ảo tưởng.

            Đông Nguyệt có thể tự lừa gạt bản thân, Thiên Chính đế cũng có quan tâm tớimình. Nhưng từ lúc nàng hồi cung tới giờ, nhìn thế nào cũng không ra dáng một sủngphi. Tề Ẩn không biết, ngay cả trước kia khi Đông Nguyệt bị buộc phải rời cung,nàng đã cảm thấy Thiên Chính đế lạnh lùng với mình rồi. Khi đó cách thức hắn đốixử với nàng đã rất thô bạo. Hắn dường như chưa từng mở miệng, cũng chẳng hề cócử chỉ dịu dàng. Nói cho cùng ban đêm ở lại cũng chỉ là tra tấn nàng mà thôi.

        "Cô cô, ta biết rồi. Ta muốn nghỉ ngơi."

             Đông Nguyệt tẩm dưỡng chừng nửa tháng mới bước ra khỏi cửa Phong Tử cung. Thờigian này Độc Cổ Phượng Lycòn đích thân đến thăm một lần, Chiêu phi cũng đến mấylần, nhưng Thiên Chính đế thì chưa từng tới. Sau hôm đó, ngay cả một thái giámhắn cũng chẳng cho phái tới.

         "Nương nương, người muốn đi ngự hoa viên một chút không? Đã buồn bực trongphòng lâu như vậy." Huyền Hân ở bêncạnh khuyên nhủ.

          "Được, bổn cung tính đi một mình, các người không cần theo" Lòng Đông Nguyệt lo lắng. Tuy rằng nàng luôn sợThiên Chính đế, nhưng khi hắn thật sự lạnh nhạt như vậy, nàng biết bản thân nênlàm chút gì đó. Dù sao trong hậu cung này, nếu không được thánh sủng, thì vinhhoa phú quý cũng không thể giữ.

               Cuối tháng năm, hoa mẫu đơn mà Đông Nguyệt thích đã sớm mất màu, trước mắt chỉcòn lại hoa lựu hừng hực khí thế. Chỉ có điều nàng lại cảm thấy hoa lựu rực rỡnày dung tục đến không chịu nổi. Hơn nữa hơi nóng của mùa hè đã bắt đầu kéo tới,chiếu trên thân lựu đỏ au, khiến người ta cảm giác cả người như bị thiêu đốt,nóng tới khó chịu. Khi Đông Nguyệt ra cửa, thoáng nhìn thấy Túy Hoa ở trướcđình bèn dừng chân lại nhìn. Nàng nghĩ dáng vẻ cô ta không đủ tao nhã, gương mặtlại không đủ mỹ lệ, thân thể cũng không đoan trang. Không có chút nào hơn TuệPhi. Tại sao người thành công lại là cô ta?

              Đông Nguyệt cảm thấy mình dạy dỗ thật thất bại, nhưng nàng nhìn thế nào cũngkhông thể hiểu nổi sở thích của Thiên Chính đế. Chẳng lẽ Hoàng thượng thích loạinữ tử tầm thường như vậy? Nàng lại nghĩ đến xuất thân của Chiêu phi cũng khôngphải là cao, nhưng nàng ấy đối nhân xử thế lại rất có khí chất. Càng nghĩ càngthấy khó hiểu!

             Lại nghĩ đến bản thân mình. Công-dung-ngôn-hạnh không chỗ nào không tốt, thậmchí còn không đố không kỵ. Đến cả chuyện Hoàng thượng thích loạn luân nàng cònche giấu thay hắn, lại còn cung cấp nữ nhân cho hắn. Vậy thì tại sao? Tại sao kếtquả cũng như vậy? Lúc này cho dù là nàng đứng trước mặt Thiên Chính đế, cũng chỉcó thể là u mê bối rối.

              Đông Nguyệt nàng chậm rãi bước thong thả trong vườn, dòng suy nghĩ rối loạn lạibị một tràng cười làm xao nhãng. Nàng nấp sau bóng cây liễu um tùm, nhìn thấy đốidiện là một nam một nữ.

              Chiêu phi ngồi trên xích đu rụt rè cười. Kiểu cười này Đông Nguyệt cảm thấy vạnphần không ổn. Đối với một phi tử đoan trang lễ độ mà nói, nàng ta cười quá mứcsuồng sã. Đông Nguyệt cũng chưa từng cười lớn như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là lấykhăn che lại tế nhị thôi. Nàng nhìn chăm chú, thậm chí không nhớ nổi mình cólúc nào từng cười lớn như vậy chưa. Có điều Đông Nguyệt nhìn chăm chú như vậykhông phải vì nụ cười của nàng ta, mà là vì Thiên Chính đế ở phía sau đang giúpnàng ta đẩy xích đu. Ánh sáng ngày hè làm hắn dù xưa nay lạnh lùng cũng dịu đi.Đông Nguyệt cảm thấy như thể người trước mặt này không phải Thiên Chính đế màmình biết vậy.

                 Đôi bàn tay hắn nắm quyền lực tối cao của cả thiên hạ, vậy mà lại có thể vì Mạc Chiêu Linh đẩy xích đu. Có lúc Đông Nguyệt đã định bước ra ngăn lại. Hoàng thượng chính là cửu cửu chí tôn, làm sao có thể làm chuyện như thế được? Nhưng rồi nàng lại nghĩ đến Độc Cổ Phượng Ly, nàng ta có phải cũng vì chứng kiến cảnh này nên mới đưa mình trở về hay không? Chỉ là, cảnh tượng này thật sự rất đẹp, đẹp đến mức chính Đông Nguyệt cũng ao ước.

               Bọn họ chơi đùa bao lâu, nàng đứng sau cây liễu bấy lâu. Mãi cho đến khi họ rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng chậm rãi bước đến, lại quỷ khiến ma xui thế nào ngồi lên chiếc xích đu Mạc Chiêu Linh vừa ngồi. Đông Nguyệt không nhớ rõ có bao giờ mình được thoải mái chơi đùa với xích đu chưa, trong trí nhớ nàng, phụ thân luôn rất nghiêm túc, người chỉ thích nử tữ của mình phải đoan trang tao nhã. Ở Lệnh Hồ phủ cũng chưa bao giờ có xích đu. Phụ thân và mẫu thân cũng chưa bao giờ dịu dàng với nhau như vậy, họ là kiểu mẫu của một cặp vợ chồng tương kính như tân.

         "Nô tỳ thỉnh an Quý phi nương nương."

                Một giọng nói ngọt ngào cắt ngang dòng suy nghĩ của Đông Nguyệt. Mặt nàng như bị hỏa thiêu, vội vàng thu bàn tay ra khỏi xích đu, nghiêm mặt đỏ ửng. Nàng không tin rằng bản thân mình lại có ao ước được như Chiêu phi, lại ngờ vực phụ mẫu mình. Trong ấn tượng, gương mặt phụ mẫu nàng cũng chưa bao giờ vui vẻ như vậy. Dù phụ thân có cưới thêm mấy phòng thiếp cũng chưa từng bạc đãi mẫu thân. Đông Nguyệt cảm thấy được như mẫu thân nàng mới gọi là một nhà khí phách. Mà Thiên Chính đế và Mạc Chiêu Linh lại suồng sã như vậy, chỉ có thể là kiểu cách của phu quân và thiếp thất. Đông Nguyệt không muốn làm thiếp.

            Đông Nguyệt lấy lại được tinh thần, không nói lời nào, đánh giá nữ tử mặc cung trang màu anh thảo trước mắt. Mái tóc chỉ cài một cây trâm ngọc bích đơn giản. Xem ra chủ tử của cô ta cũng thật keo kiệt. Tề Ẩn cô cô ăn mặc còn có thể diện hơn.

      "Đứng lên đi."  Đông Nguyệt cuối cùng cũng chậm rãi ra lệnh. Nữ tử vừa mở mắt, nàng liền nhận ra cô ta là Diệp bảo lâm. Mặc dù ngày thường cũng chỉ gặp nhau từ rất xa, nhưng Đông Nguyệt vốn có trí nhớ rất tốt, chỉ cần nàng gặp qua một lần thì cũng không quên được.

       "Là Diệp bảo lâm?"

                Diệp Bảo Vân kích động, nước mắt lưng tròng, giống như không ngờ Đông Nguyệt lại nhớ rõ cô ta như vậy.

        "Vâng, đúng là nô tỳ."

                 Trong cung giới tam phẩm đều tính là tiểu chủ, không thể làm chủ tử một cung. Những người không được sủng ái đành phải ngậm ngùi tuân theo bổn phận gọi một tiếng nô tỳ. Người được sủng ái thì sẽ tự cho mình trên cao mà tự xưng tần thiếp. Chuyện này cũng không có người để ý.

                  Diệp bảo lâm bộ dạng không kém, gia thế cũng không phải là thấp. Phụ thân là thái phó tứ phẩm Diệp Chính Tư, sao hôm nay lại trở thành bộ dạng này? Đông Nguyệt trộm nhìn cô ta.

        "Nương nương, người đi tản bộ một mình sao?"

               Diệp bảo lâm bước theo sau Đông Nguyệt. Lời này của Diệp bảo lâm rõ là có ý tứ, biết thân biết phận, biết mình chỉ là một kẻ ngốc, tự hỏi mà lại không thể tiếp thu ý kiến của mình.

        "Đúng." Nàng đáp cho có lệ.

                  Diệp bảo lâm vẫn bước theo sau nàng, nhưng lại không mở miệng nói chuyện. Trong lòng Đông Nguyệt sầu não, định bụng về cung. Đi chưa xa lại nghe tiếng đàn phía trước. Nàng dừng chân lắng nghe một lát. Khúc đàn này dường như nàng chưa từng nghe qua, vận luật uyển chuyển du dương, trong suốt không minh, thanh lệ tự nhiên.

         "Khúc 'Xuân giang hoa nguyệt dạ' này rất hay!"

                    Giọng Thiên Chính đế từ trước vang đến. Đông Nguyệt không ngờ tới đây rồi mà vẫn gặp phải hai người này, liền nấp sau bụi cây. Diệp bảo lâm kia thị lực không tốt, sắc mặt vui mừng định tiến lên. Đông Nguyệt hung tợn trừng mắt nhìn cô ta một cái, cô ta mới lui xuống.

                    Nhìn qua khe hở, Thiên Chính đế đang ở giữa Cửu Nguyệt đình bình phẩm đàn.

           "Chiêu Linh, lại đàn một khúc đi."

                  Mạc Chiêu Linh không những không nghe lệnh, lại thu tay về.

        "Hoàng thượng, thần thiếp mệt rồi."

               Thanh âm mềm mại uyển chuyển. Nữ nhân này rõ ràng là đang làm nũng. Lòng Đông Nguyệt thầm tức giận. Cung phi sao có thể tự vi phạm thánh ý? Chỉ có những nữ tử không có phẩm hạnh mới như vậy. Lòng nàng thầm chờ đợi xem Thiên Chính đế sẽ làm thế nào.

          "Vậy miễn đi. Trẫm cùng nàng hồi cung."

                 Thiên Chính đế không những không để bụng, ngược lại ánh mắt lại cưng chiều nhìn Mộ Chiêu Văn. Mắt Thiên Chính đế không biết là có cảm giác gì, đột nhiên lại liếc qua chỗ Đông Nguyệt đang nấp. Đông Nguyệt vội nghiêng người tránh đi. Lòng nàng thầm nghĩ, không ngờ chiêu làm nũng của Mạc Chiêu Linh lại hữu dụng như vậy. Lúc nàng ở trước mặt Thiên Chính đế, hắn nói gì, cho dù có xấu hổ hay khó xử đến mức nào nàng cũng chẳng dám làm trái. Bản thân mình có phải nên thay đổi phương pháp một chút không?

             Nàng luôn thích khiêm tốn nhìn người khác học tập theo, cho dù đối phương là bằng hữu hay là đối thủ của mình.

        "Nương nương?" Diệp bảo lâm bên cạnh có chút oán giận nhìn Đông Nguyệt "Nương nương sao lại không đến thỉnh an Hoàng thượng."

            Đông Nguyệt hiểu ý Diệp bảo lâm. Bản thân mình không đi thì thôi, còn khiến cô ta không thể 'vô tình' gặp Hoàng thượng. Chỉ là lúc ấy Thiên Chính đế và Chiêu phi thâm tình mật ý như vậy, sao nàng phải hạ mình xen vào. Không thú vị thì thôi đi, ngược lại còn sợ làm tâm Thiên Chính đế bất mãn. Lúc phụ thân và tiểu thiếp ở cạnh nhau mẫu thân đều không can dự, càng được phụ thân yêu thích hơn. Đông Nguyệt cũng lười giáo huấn Diệp bảo lâm không hiểu chuyện.

       "Hoàng thượng không phải mỗi tháng đều đến cung ngươi một lần sao?"

             Đông Nguyệt thản nhiên hỏi. Trong hậu cung mỗi nử tử đều có thể gặp Hoàng thượng một lần, đây chính là may mắn của cung phi Thiên Chính triều. Nếu đổi lại là triều khác, chỉ sợ là dăm năm mới có cơ may gặp người một lần. Các nàng cũng từng 'Nhất cơ nhất dung, tẫn thái cực nghiên."

        "Điều Hoàng thượng không thích nhất là các cung phi tính toán đố kỵ nhau."

                 Diệp bảo lâm mở miệng, ra bộ khóc lóc:

       "Nương nương không biết rồi. Hoàng thượng tuy rằng mỗi tháng đến Tuế An đường của nô tỳ một lần, thế nhưng trắng đêm sẽ bận vô số việc chính sự, hoặc là ngủ một mình cũng không cho nô tỳ hầu hạ."

                  Đông Nguyệt nghe xong nhất thời kinh ngạc. Chẳng lẽ Hoàng thượng mỗi lần đến cung của cung phi cũng không nhất thiết phải sủng hạnh sao? Đông Nguyệt nhìn Diệp bảo lâm đáng thương, bèn dẫn cô ta về cung, ban cho ít trang sức. Cô ta vô cùng cảm kích ra về.

                 Đợi Diệp bảo lâm về, Đông Nguyệt mới nghe chuyện nàng vừa nghe được thương lượng với Tề Ẩn. Tề Ẩn là lão nhân trong cung, đối với chuyện này cũng không ngạc nhiên. Đế vương xưa nay cho dù không sủng hạnh phi tần, ngoài mặt cũng không biểu hiện ra. Tề Ẩn còn nói một tin tức, đó là ở U Các viện, phi tần có địa vị cao như Lạc Tiêu Di cũng lâu rồi không được Hoàng thượng sủng hạnh. Đông Nguyệt thầm hít một hơi, nàng vẫn nghĩ Thiên Chính đế đến nay vẫn chưa có con nối dòng là do có người nào đó giở trò, không ngờ cũng là do bản thân hắn góp phần.

           "Nhưng mà, cô cô, không phải trên đồng sử đều có viết lại sao? Chuyện này làm sao giả vờ được?"

               Tề Ẩn ngừng một lát: "Đồng sử chỉ là bề ngoài thôi. Thực ra mỗi lần Hoàng thượng lâm hạnh, công công thân cận đều lén ghi chỗ này một ít, chỗ kia một ít. Đây mới là thật."

              Trước kia Đông Nguyệt nghĩ Mạc Chiêu Linh được sủng ái, bất quá cũng chỉ là một tháng hai ngày. Nhưng tình hình trước mắt xem ra, một tháng Hoàng thượng cũng không lâm hạnh nhiều nữ tử, tầm quan trọng của Chiêu phi đối với Thiên Chính đế không nói cũng đã rõ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro