Chương 8: Chị em chia rẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đông Nguyệt dẫn theo Đông Sương quỳ gối trước cửa cung nghênh đón Thiên Chính đế. Đông Nguyệtxưa nay thích ăn mặc lộng lẫy, nhất là vào các dịp lễ tết, cho nên quần lụa áo son, làn váy có nhiều chấm nhỏ, tráng lệ vô song. Giữa trán lại đính kim liên ba tầng tinh tế, mỗi tầng đều có một viên trân châu Nam Hải, không quá rườm rà mà lại thêm phần quyến rũ. Chẳng qua là sơn hào hải vị ăn mãi cũng ngán, xưa nay thanh dục cải trắng đều thích của lạ. Đông Sương tự biết hoa mị thua kém Đông Nguyệt lại đơn giản như "thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu xuất". Thiên Chính đế phía trên đỡ dậy, giúp hai người bình thân. Đông Sương lẳng lặng quan sát Thiên Chính đế. Lúc này Đông Nguyệt lảng tránh được, đứng một bên, xem vận may của tỷ tỷ mình thế nào.

     Mắt nàng chăm chú nhìn túi hương bên hông Thiên Chính đế. Trong cung có tập tục vào Đoan ngọ đều phải đeo túi trừ tà, bên trong có đinh hương, cam thảo, bạch chỉ, hoàng tùng thương truật và hùng hoàng, chế thành phấn hương. Cho nên các phi tần đều tặng túi hương cho hoàng đế. Nhưng vật trên người hắn Đông Nguyệt cũng nhận ra được, đúng là thủ pháp trước kia Mạc Chiêu Linh tặng mình, thêu phi long tại thiên. Sao lại không phải túi của Độc Cổ Phượng Ly? Đông Nguyệt cũng không rõ đây là dấu hiệu tốt hay xấu. Độc Cổ Phượng Ly đã là Thái hậu, không có cơ hội uy hiếp địa vị của nàng nhưng Mạc Chiêu Linh thì lúc nào cũng có thể thay nàng trở thành chủ nhân của hậu cung này.

     Thiên Chính đế nhấp ít trà, nói:

"Ngươi vẫn còn ở trong cung à?"

     Đông Sương được hắn hỏi, nước mắt liền rơi xuống đất. Thiên Chính đế lại giống như không nhìn thấy:

"Trẫm mệt rồi."  Ý là hắn phải nghỉ ngơi.

     Đây mới là Thiên Chính đế mà Đông Nguyệt quen thuộc, đối với nữ nhân không hề thương tiếc, cũng không để ý, dù cho người trước mặt hắn có rơi ngàn giọt lệ hắn đều có thể coi như không nhìn thấy. Nhất thời nàng lại nhớ đến hắn đối với Chiêu phi thương tiếc thế nào, Đông Nguyệt âm thầm giễu cợt bản thân. Sau này chắc bản thân nàng cũng sẽ có bệnh như Độc Cổ Phượng Ly. Xem ra trong lòng Thiên Chính đế, Mạc Chiêu Linh và các nàng vốn không giống nhau.

"Hoàng thượng muốn tắm rửa nghỉ ngơi không?"

     Nàng ngừng suy nghĩ, khó khăn lắm mới phun ra được những lời này. Mỗi khi Thiên Chính đế  đến Phong Tử cung, nàng luôn thận trọng từ lời nói đến hành động. Thiên Chính đế dừng bước: "Cũng được."

     Đông Nguyệt liền sai người đi chuẩn bị tắm rửa, đến giờ thì chỉ có thể xem may mắn của Đông Sương thế nào, không thể trách nàng không cho nàng ta cơ hội. Thiên Chính đế đến Lam trì trong Phong Tử cung tắm rửa, Đông Nguyệt ở lại tẩm cung chờ. Từ trong cung của Đông Nguyệt đến Lam trì phải qua một hành lang rất dài. Hành lang thiết kế 12 dòng chảy đón trời tiếp đất, hai bên hành lang là nơi nàng để quần áo. Sau khi tắm rửa xong đi từ Lam trì ra, trên người không mặc gì, sau đó Huyền Hân và Túc Bạch mới hầu nàng mặc quần áo. Đông Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài. Đông Sương nếu thông minh sẽ bỏ lòng tự trọng, tranh thủ thời cơ để nhận được thánh sủng.

     Một hồi sau, ước chừng đã qua một khắc mà vẫn chưa thấy Thiên Chính đế xuất hiện, nàng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Xem ra Đông Sương đã thành công. Phảng phất phía xa xa lan truyền đến tiếng nữ tử ngâm nga, mặtĐông Nguyệthơi đỏ lên. Thanh âm Đông Sương hơi lớn quá đà rồi. Nàng nhíu mày, ăn không nói, ngủ không nói, thời điểm này hẳn là phải khống chế âm lượng của mình chứ? Sao lại có thể phát ra âm thanh dâm mĩ như vậy?

     Cửa phòng mở ra, Đông Sương xuất hiện, hai mắt bốc hỏa.

"Sao tỷ lại ở đây?"  Đông Nguyệt kinh ngạc hỏi, bên kia không phải tiếng nàng ta sao?

"Nương nương không muốn thiếp thân giành tranh sủng với người thì có thể nói thẳng, tội gì phải sai một nô tỳ tới chê cười ta? Cười ta ngay cả một nô tỳ ta cũng tranh không lại sao?" 

"Tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy?"  Đông Nguyệtcũng không rõ là căng thẳng hay tức giận. Dông Sương được sủng ái tuy rằng tốt nhưng cũng không phải tốt nhất. Người này luôn tự cho là nữ tử của Lệnh Hồ gia, lại có vài phần kiêu ngạo, cũng không có hy vọng có thể lợi dụng.Đông Nguyệt nhịn nàng ta chẳng qua cũng chỉ muốn xem nàng ta có giá trị hay không thôi. Đêm nay xem ra nàng đã thực sự đã bị Thiên Chính đế quên lãng rồi.

"Tỷ tỷ mệt mỏi rồi, để Tề Ẩn đưa tỷ về nghỉ ngơi đi.''  Đông Nguyệtkhông muốn dậy dưa với nàng ta, sợ Thiên Chính đế nghe thấy.

     Đông Sương che miệng "oa" một tiếng, sau đó chạy khỏi. Nàng bắt đầu đoán xem người bên kia nhận ân sủng rốt cuộc là ai. Có điều hôm nay nàng quả thật rất mệt. Nàng chống tay lên bàn, suýt chút nữa đã ngủ mất, sau đó lại bị âm thanh quần áo ma sát làm bừng tỉnh.

"Hoàng thượng?"

     Đông Nguyệtquay người lại, nhìn thấy y phục trong của Thiên Chính đế. Cho dù không mặc chính trang, hắn vẫn là một hoàng đế cao cao tại thượng. Ánh mắt Thiên Chính đế thoáng chút lạnh lẽo.

"Không hầu trẫm ngủ sao?"

     Đông Nguyệt lúc này mới cuống quýt đứng dậy, giúp Thiên Chính đế cởi bỏ quần áo. Hắn không chút thương tiếc lại đè nàng dưới thân, thành thạo dùng vải bông trói tay nàng, lại bịt miệng nàng lại. Cuối cùng nàng cũng không thể thoát khỏi loại tra tấn này.

     Tối nay động tác Thiên Chính đế vô cùng lỗ mãng, lăn qua lăn lại trên người nàng 3 lần mới chịu bỏ qua. Đông Nguyệt cắn răng chịu đựng. Điều duy nhất khiến nàng khó hiểu là Thiên Chính đế rõ ràng đã có vẻ mệt mỏi, lại vừa mây mưa một lúc rồi, sao lúc này còn có tâm tư làm chuyện này với nàng? Lại còn có thể áp bức nàng như vậy.

     Sáng hôm sau, Đông Sương cũng không màn đến việc bị cung nữ ngăn cản, hung hăng đòi gặpĐông Nguyệt. Vì vậy nàng mới phải chịu đựng đau đớn đứng dậy tiếp nàng ta.

"Chào, Lệnh HồĐông Nguyệt."  Đông Sương cũng không quan tâm đến thân phận.

     Tề Ẩn cúi đầu đứng một bên, thật sự rất phẫn nộ trước thái độ của nữ tử này. Đông Nguyệtđộng mi, đối với một người không biết tôn ti như vậy, nàng cảm thấy việc để nàng ta nhận được ân sủng cũng không phải là việc tốt, bèn lạnh lùng nói với Đông Sương:

"Tỷ tỷ cũng không nên quên thân phận của mình. Chúng ta là tỷ muội, cùng hầu hạ Hoàng thượng ta cầu còn không được. Nhưng bản thân tỷ tỷ lại không thể quyến rũ được Hoàng thượng, sáng sớm lại chạy đến trách bổn cung, chẳng phải làm chuyện khiến người khác chê cười sao? Chuyện đến nước này, tỷ tỷ tự giải quyết cho tốt. Hôm trước cha nhắn tin nói rất nhớ tỷ tỷ. Ta nghĩ hôm nay tỷ nên rời cung đi."

     Thân mình đang đau đớn, nàng cũng không muốn nói tiếp với nàng ta nữa, bực mình bảo người đưa nàng ta đi, lại gặp phải một người đến thỉnh tội - Nhiếp Túy Hoa.

"Nương nương, nô tỳ đáng chết. Đêm qua nô tỳ không phải cố ý. Nô tỳ đi hầu Hoàng thượng tắm rửa, nào ngờ Hoàng thượng người..."  Cô ta muốn nói lại thôi, gương mặt đỏ bừng.

     Đông Nguyệt ôn hòa cười nói

"Ngươi có tội gì đâu. Hoàng thượng coi trọng ngươi là phúc của ngươi. Ngươi lại là người của Phong Tử cung, bổn cung cũng có chút vinh quang. Ngươi cứ ở lại trong cung. Lần sau Hoàng thượng đến ngươi cứ cố gắng hầu hạ Hoàng thượng, vì bổn cung tận trung. Có điều lần này Hoàng thượng cũng không cho ngươi danh phận gì. Bổn cung cũng không thể thăng chức cho ngươi được. Tề Ẩn cô cô, ngươi giúp Túy Hoa chuẩn bị một gian nhà cho nàng ở đi."

     Nhiếp Túy Hoa vốn tưởng rằng Quý phi sẽ giận dữ, đang sợ hãi bất an, không ngờ sẽ có kết quả này. Quý phi còn ban thưởng cho nàng vòng tay chạm khắc hoa văn, một bộ hoa tai ngọc bích. Nàng cảm tạ, sau đó vui vẻ lui ra.

"Hôm qua là cô ta thế nào?"  Đông Nguyệt cau mày

"Bẩm nương nương, nha đầu này chỉ mặc áo lót mỏng, ngay cả yếm cũng mơ hồ thấy, còn trang điểm rất xinh đẹp. Hoàng thượng sủng nàng ta cũng không lạ."

"Chăm sóc nàng ta thật tốt, ta thấy nàng vẫn rất gầy, không thể làm Hoàng thượng thoải mái được. Lần trước có Tô mama giảng giải gì đó, ngươi bảo cô ta theo học đi."  Đông Nguyệtdặn dò một lượt, sau đó lại mệt mỏi nằm xuống.

     Chỉ mong trong cung có thể có một đứa bé, mặc kệ là do ai sinh ra, chỉ cần ở dưới gối nàng thì đại sự đã thành.

"Hôm qua nương nương không tặng Hoàng thượng túi hương sao?"  Buổi chiều Huyền Hân hầu hạ Đông Nguyệt rửa mặt chải đầu, phát hiện túi hương cô thayĐông Nguyệtlàm tặng Hoàng thượng vẫn còn nằm trong hộp.Đông Nguyệt không nói gì. Đêm qua nàng căn bản không để ý đến những chuyện này. Lúc Hoàng thượng về, thần trí nàng đau đớn mơ hồ, làm sao còn nhớ đến chuyện tặng hắn? Mà cho dù có nhớ tới, cũng không có tâm tình tặng hắn.

"Tặng Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không nhất định mang theo. Ngươi không thấy người đeo túi hương của Chiêu phi rồi sao?"

"Nhưng nương nương à, Hoàng thượng không đeo cũng không sao nhưng nương nương không tặng thì không đúng rồi."  Huyền Hân nhẹ nhàng khuyên giải.

     Đông Nguyệt chỉ hận làm sao để không cần gặp Thiên Chính đế. Mà hắn vẫn yên tâm giao hậu cung cho nàng. Nếu vậy nàng nhất định sẽ không làm hắn thất vọng, hậu cung sẽ yên ắng. Cho dù có tranh đấu cũng không ảnh hưởng đến toàn cuộc.

"Để Túy Hoa mang đến Hàm Đông điện đi."  Đông Nguyệtnghĩ, cơ hội này không nên lãng phí.

************

     Nhiếp Túy Hoa đượcĐông Nguyệtđưa túi hương mang đi Hàm Đông điện thì vạn phần sung sướng. Nàng không có danh phận gì nên không dám đi quá giới hạn. Cơ hội lần này tốt như vậy, làm sao bỏ qua được. May mắn là tự nàng trước giờ luôn có chuẩn bị. Cơ hội là do có người tính toán mà đoạt tới. Nàng đến trước mặt tổng lĩnh thái giám kiêm công công thân cận của Thiên Chính đế, hơi cúi chào.

"Công công, Quý phi lệnh nô tỳ mang túi hương dâng lên Hoàng thượng."

"Đưa cho ta."

     Vị công công lên tiếng, định cầm lấy túi hương, không đoán được rằng Túy Hoa sẽ đột nhiên rút tay lại.

"Nương nương dặn ta nhất định phải tận tay đưa cho Hoàng thượng."

     Vị công công đưa mắt nhìn thoáng qua Túy Hoa, biết nàng đã từng thị tẩm nhưng cô gái nhỏ này hẳn không dám giở thủ đoạn gì, chắc là Quý phi thật sự đã giao phó như vậy.

"Ngươi ở đây chờ ta."

     Vị công công kia bẩm báo lên Thiên Chính đế, rồi tuyên gọi Túy Hoa vào. Không lâu sau đã thấy cô ta lảo đảo chạy ra, quần áo không chỉnh tề, hai mắt đẫm lệ. Y chỉ có thể ở phía sau lắc đầu. Những nữ nhân này đều muốn đến Hàm Đông điện mê hoặc Hoàng thượng nhưng đến giờ cũng chẳng ai thành công. Hoàng thượng không thích ở đâu khác ngoài giường sủng hạnh nữ nhân. Nhưng cũng có ngoại lệ. Y nhớ đến lần 3 năm trước đây, Quý phi lúc đó vẫn còn là Chiêu Nghi, chật vật bị Hoàng thượng ôm lên kiệu rồng, không cần đoán cũng biết xảy ra chuyện gì. Lúc ấy y đã đoán vị Lệnh Hồ Chiêu Nghi này nhất định sẽ có ngày thăng tiến. Quả nhiên không lâu sau đó Hoàng thượng liền hạ chỉ phong nàng làm Quý phi.

     Đông Nguyệtvừa xem công văn lục cung đưa đến, lại nghe Tề Ẩn báo:

"Túy Hoa đương nhiên không thể thành công. Thật ngu xuẩn!"

     Nàng buông công văn xuống, thở dài.

"Cô ta lỗ mãng như thế, lần sau Hoàng thượng đến tất sẽ bị lạnh nhạt."  Đông Nguyệt day day thái dương mình. Bọn người này thật bất tài! Nàng có nên tuyển thêm một lần nữa không? Nói cho cùng thì nữ tử đoan trang vẫn tốt hơn.

************

     Tết Đoan Ngọ.

     Kỳ thật so với mọi năm thì Tết Đoan Ngọ năm nay không có gì khác biệt lắm nhưng nay lại có thêm một chủ đề là việc Tần vương phi tổ chức đội nữ đua thuyền. Mọi người đều bàn luận về vấn đề này, cảm thấy các nàng cũng chẳng qua là làm nền thôi, đối với các thuyền nam thì chẳng qua như dệt hoa trên gấm.

"Nương nương, trong cung đã bắt đầu có người cá cược, mua xem đội của Tần vương phi đoạt thứ hạng bao nhiêu."  Huyền Hân nói, nàng vừa chải xong tóc Phi Phượng choĐông Nguyệt.

"Ai lại có lá gan lớn như vậy?"  Trong cung nghiêm cấm đánh bạc nhưng thị nữ và thái giám cấm mãi cũng không được, xem ra đây là việc mọi người yêu thích khi nhàn rỗi.

"Nghe nói là Chiêu phi nương nương cầm đầu, nghe nói nhiều nương nương đều mua, bảo là chơi một ít để vui vẻ." – Túc Bạch cũng nói vào.

"Nương nương, người có muốn..."  Tề Ẩn đột nhiên lên tiếng. Đông Nguyệt tất nhiên là hiểu ý Tề Ẩn. Hoàng thượng cũng không đồng ý chuyện đánh bạc trong hậu cung.

"Không cần, lần này cũng rất có ý nghĩa, tết đến chúng tỷ muội giải trí một chút cũng không nên quở trách, không ảnh hưởng đến hứng thú của Hoàng thượng đâu. Túc Bạch, ngươi thay ta đến Chiêu Dương cung đánh 12 bạc, cược đội của Tần vương phi có thể vào tam giáp đi.''

"Nương nương"  Tề Ẩn kinh hãi.

"Không sao đâu, tỷ muội trong hậu cung cũng không có gì để giải trí, hôm nay khó mà cao hứng như vậy. Túc Bạch, ngươi lưu ý một chút xem những chủ tử khác cược bao nhiêu."

     Túc Bạch lên tiếng  "Nương nương, người có ý gì? Người không truy cứu Chiêu phi đã là bỏ qua cho cô ta rồi, sao còn muốn cùng nhảy xuống nước? Lỡ Thái hậu biết..."

"Cô cô, tuy rằng ta không biết nhiều về vị Chiêu phi này nhưng cô ta cũng không phải là người lỗ mãng. Ta nghĩ rằng lần này đặt cược nhất định không cao, hoặc giả Hoàng thượng căn bản cũng đã biết rồi."

     Nàng hy vọng lần này mình đánh giá cao Mạc Chiêu Linh. Còn nếu ván này thật sự nàng ta cố ý sắp đặt thì cũng thật lợi hại. Tự nàng nếu không biết cũng sẽ nói, còn có thể chèn ép vẻ uy nghiêm của Thái hậu. Đoán chừng thời điểm nàng không ở trong cung, Độc Cổ Phượng Ly cùng Mạc Chiêu Linh cũng không hòa thuận. Nếu không tội gì phải mang nàng trở về?

     Túc Bạch tay chân nhanh nhẹn. Lúc Đông Nguyệtvừa trang điểm xong đã thấy nàng ta quay trở lại:

"Bẩm nương nương, nô tỳ đã lén dò hỏi các chủ tử khác, tiền đặt cược đều rất thấp. Chiêu phi nương nương cũng chỉ ra có 5 lượng bạc. Lương Sung viện, Lạc Tiệp dư, Tiết Tiệp dư đều ở khoảng đó. Từ Tiểu nghi thì thấp hơn một tí."

     Đây là lý doĐông Nguyệtcoi trọng Túc Bạch. Không cần nàng dặn dò rõ ràng, nàng ta cũng tự mang tin tức thu được về.

"Xem ra nhân duyên của Chiêu phi trong cung cũng rất tốt."  Đông Nguyệtngậm đường bạc hà trong miệng. Mỗi khi thời tiết nóng bức nàng đều thích làm vậy, cảm giác lành lạnh thật thoải mái a~

     KhiĐông Nguyệtđến lầu 2 điện Kim Long xem đua thuyền, Thiên Chính đế Hoàng Phù Lãnh đã ngồi đó, Chiêu phi thì đứng ở lan can chỉ trỏ thuyền rồng trong hồ. Hôm nay bên hồ náo nhiệt khác thường. Bên hồ thuyền rồng giăng kín. Thuyền nhạc, thuyền nhỏ, thuyền tranh, thuyền rắn, thuyền đầu hổ... đều chờ xem. Nhạc vừa tấu lên, dàn nhạc cung đình ở giữa thuyền liền trợ giúp. Đương nhiên cũng không thiếu các đội thuyền lớn thi đua. Nàng giương mắt nhìn con thuyền độc đáo kia, trên thuyền là một đội nữ kiệt đỏ rực. Đầu lĩnh Tần vương phi chỉ dự khán chứ không tham gia, thế nhưng bóng dáng kia thoạt nhìn anh phong hiên ngang, khiến người ta không khỏi chú ý.

     Nàng thỉnh an Thái hậu và Thiên Chính đế, Độc Cổ Phượng Ly liền mỉm cười chào hỏi:

"Quý phi nghĩ lần này Tần vương phi có thể về thứ mấy?"  Độc Cổ Phượng Ly mỉm cười hỏi.

"Thần thiếp nghĩ là có thể vào tam giáp."  Nàng cũng không quanh co. Thiên Chính đế nghe vậy bèn có vẻ hứng thú, hai mắt quay lại nhìn.

"Ai gia nghe nói trong cung có người tự mình giao dịch cá cược. Chuyện này Quý phi hẳn cũng biết chứ?"

     Đông Nguyệtvẫn cười  "Chúng tỷ muội nhàn rỗi lén chơi đùa một ít, cũng là ngày hội lớn mà."

     Chung trà trên tay Độc Cổ Phượng Ly đập xuống, âm thanh kinh người:

"Rõ ràng là Hoàng thượng ra lệnh hậu cung không được đánh bạc. Các ngươi thật to gan! Quý phi cũng đổ đến 12 bạc, không đúng sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro