PHUONG HONG
Minh Tam suu tam
Minh Chon che ban ebook
1- SONG ME
Ai tô ra cái má hồng
Của người thục nữ để lòng ai say
Ai làm lá biết trên cây
Hoa cười đầu ngỏ hương bay ngọn tường
Ai đem cái bóng thiều quang
Về cho oanh én rộn ràng sớm trưa
2- DẠI KHỜ
Chỉ là câu hát vu vơ
Mà vương một kiếp dại khờ riêng tôi
Giữa nghìn ánh mắt bờ môi
Sao đa đoan mãi cuộc chơi chính mình
Người về thả nắng lung linh
Ta se nỗi nhớ tự mình ngàn năm
Lê Thanh My
3- XA MỘT NGƯỜI
Phố phường vắng một tiếng chim
Là trong nhung nhớ có thêm một người
Là khi đếm giọt mưa rơi
Nghe vòng tay ấm một thời yêu thương
Đôi ta đứng lại bên đường
Ngõ tương tư có kịp nhường cho nhau
Ao bay khuất một lời chào
Tình xa có biết ngã màu thời gian
Lê Thanh My
4- CÕI TAY EM
Ta đi về nẻo sáng
Đường hoa cỏ thênh thang
Ta xin trời chút nắng
Trời cho mưa hạ vàng
Em là cô thôn nữ
Ta khách lạ lang thang
Đường xa thân cô lữ
Vòng tay em dịu dàng
Thuý Minh
5- GỞI NGƯỜI ĐI XA
Có nàng như có cả rừng hoa
Sao nở ra đi để lạnh nhà
Nệm ấm ai người nằm ủ ấm
Giường nhà hương mãi toả lan xa
Bâng khuâng gối mộng còn hơi đậm
Biền biệt khuôn trăng dấu tuổi già
Thương nhớ vàng lên mùa lá rụng
Long lanh sương trắng giọt tan nhoà
Lý Bạch
6- TUỔI HỌC TRÒ
Ta treo ngược em lên chùm hoa đỏ
Để luôn nhìn cô bé nhỏ dể thương
Cô bé ơi! Có phải lúc tan trường
Em hay nhặt hoa rơi cho đầy giỏ
Ta vô tình, cứ chờ em trước ngõ
Mà nào hay phượng đỏ đã theo hè
Giờ còn ta im lặng với tiếng ve
" Ngồi đếm mộng đi qua từng giọt lá"
Thích Huệ Phong
7-Có phải em mang trên áo bay
Hai phần gió thổi một phần mây
Hay là em giấu mây trong áo
Rồi thổi cho làn áo trắng bay
*****
8-Ao trắng đơn sơ mộng trắng trong
Hôm xưa em đến mắt như lòng
Nở bừng ánh sáng - Em đi đến
Gót ngọc dồn hương, bước toả hồng
Huy Cận
9-Cát trắng sông đầy cây ngẩn ngơ
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa
Tên mình ai gọi sau vòm lá
Lối cũ em về nay đã thu
Xuân Quỳnh
10- ĐA TẠ
Nhờ em đã dạy cho anh
Để anh hiểu được ngọn nghành thương đau!
Cho anh bạc sớm mái đầu
Thấy đời là cuộc bể dâu mịt mùng
Mang Viên Long
13-Vầng trăng mọc ở bể khơi
Cùng chung một lúc góc trời soi chung
Đêm xa ai đó sầu mong
Thâu canh ai nhớ mơ màng nhớ ai
14-Một mình một bóng suốt thâu canh
Bao nhiêu nét chữ bấy nhiêu sầu
Tỏ cùng mây gió trăng sao
Cuộc đời lặng lẽ trôi vào giữa khuya
15-Hoa ướt lệ rơi đầy trước ngõ
Mưa đêm buồn khóc gió qua song
Em ưu sầu trong nỗi cô đơn
Lòng trĩu nặng mộng vàng thương nhớ
16-Xuân đi để lại lá hoa tàn
Người đi để lại muôn vàng nhớ thương
Cuộc đời là một chuyến đi
Gặp nhau rồi lại chia ly là thường
17-Xin đừng say đắm mộng người ơi
Phút chốc rồi qua hết một đời
Có chi tồn tại trong trời đất
Tất cả trở về cát bụi thôi
18-Tạm biệt xa nhau ấy lẽ thường
Nhưng sao ngăn chặn nét đau thương
Ngậm ngùi đưa tiễn đường phân lối
Kẻ ở người đi lệ vấn vương
19-Đời chỉ đẹp khi tình yêu nung nấu
Kẻ mê đời không biết sẽ sầu đau
Yêu trong đời là tình yêu sân khấu
Màn buong xong son phấn có gì đâu
Này sư đệ đừng để lòng phóng túng
Hãy gom tâm niệm tưởng biết mình thôi
Khi mê sắc tưởng đời tu vô dụng
Tịnh tâm rồi hạnh phúc thấy mọi nơi
20-Tích niên kim nhựt tiểu môn trung
Nhân diện đào hoa tuông ánh hồng
Kim nhựt niên lai hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong
Tình yêu là mối oan gia
Phật tiên hiền thánh đoạ sa vì mầy
Tình yêu ơi hỡi tình yêu
Ngươi là ngọn lửa đốt thiêu tâm hồn
21-Sớm thoát ra mau hỡi bạn hiền
Nương ánh từ quang xa bến tục
Tu là cội phúc dứt ưu phiền
Tu là giải thoát hỡi bạn hiền
22-Tình danh lợi ruộng tiền vàng bạc
Bảy món làm lung lạc tâm chơn
Tu là cội phúc gì hơn
Ai tình oan nghiệt nghĩa nhân chẳng còn
23-Ta có tình yêu rất đượm nồng
Yêu đời yêu lẫn cả non sông
Tình yêu chan chứa trong hoàn vũ
Đâu thể yêu riêng khách má hòng
Nếu khách má hồng muốn được yêu
Thì trong tâm trí hãy xoay chiều
Hướng về phụng sự cho nhân loại
Sẽ gặp tình ta trong khối yêu
Ta đã đa mang một khối tình
Dường như thệ hải với sơn minh
Tình yêu mà chẳng riêng ai cả
Yêu khắp muôn loài yêu chúng sinh
24-Gần nhau cảm thấy bình thường
Xa nhau mới biết tình thương dạt dào
Yêu nhau đừng có yêu nhiều
Càng yêu nhau lắm càng nhiều khổ đau
25- THƯƠNG EM
Thương em lắm đầu xanh tuổi trẻ
Vượt đời thường chí khí cao xa
Bỏ sau lưng ảo ảnh phù hoa
Tìm hạnh phúc tự thân nhân loại
Thương em quá! Mày xanh mắt ngọc
Dứt nhi tình khổ luỵ tơ hồng
Bước thênh thang nhẹ gót phiêu bồng
Tình yêu lớn vòng tay rộng mở
Em ơi hãy gắng lên em nhé
Vững vàng khi đối diện chính mình
Trong vô thường kiến ngộ bất sinh
Về bến cũ gió trăng vô ngại
Thích TắC Nguyên
26-Tình sư trong chiếc áo vàng
Em ơi đừng hỏi ngỡ ngàng nghe em
Quae tim sư đã chia làm hai mảnh
Một nữa mảnh dâng về ngôi tam bảo
Còn đây nữa mảnh tình nhân loại
Thế là rrồi còn đâu nưa em ơi
Xin em kết lại vòng môi
Đừng cười duyên nữa mà sau hận hận lòng
Tình sư như cõi nước trong
Tình sư là cõi vạn lòng muôn phương
27-Nếu chẳng chung nhau bước một đường
Xuôi chi gặp gỡ khiến lòng thương
Mấy năm mơ mối tình hương lửa
Đơn bóng rèm thưa lạnh gió sương
Cũng bởi em yêu người thoát tục
Nên đời mang nặng nỗi đơn phương
Sầu cho mộng ước đầu dang dỡ
Om khối tình si luống đoạn trường
< Gởi...Thiền Tâm >
28-Nhâm nhi từng giọt ưu sầu
Hồng nhan bạc mệnh dải dầu đắng cay
Ích lợi chi kiếp sống này
Gượng cười gượng nói qua ngày mà thôi
Lững lờ ngày tháng buông trôi
Nhặt khoan thì cũng một đời phù du
Ngày mai vô vọng mịt mù
Còn trông còn đợi còn mơ mộng gì
Buông xuôi cho gió cuốn đi
29- LỞ NHỊP
Gió lay xiêu ngọn cỏ gầy
Nghe từ lau lách chốn này gió đông
Lặng thầm nước tự dòng sông
Cứ thui thủi thế xuôi dòng tìm ai
Câu hò lỡ nhịp trăng cài
Mái chèo đơn lẽ giữa hai bến bờ
Tình đầu giấu giữa câu thơ
Xuân xanh gói lại đợi chờ mai sau
Trầu vàng ngóng mãi hoa cau
Vôi khô bụi vướng mái đầu xuân xưa
Xuân chờ thu đến bao giò
Chợ chiều ai đón ai đưa hỡi người
Hoàng Oanh
30-Bồng bềnh mặt nước chân mây
Đêm đêm sương tuyết ngày ngày nắng mưa
Ay ai bến đợi sông chờ
Tình kia sao khéo lững lờ với duyên
31-Khi nào đó trong lòng mang thương tích
Không vết thương vô ý tự gây nên
Em hãy tìm tôi chiều tịch mịch
Tôi xin làm con suối tắm cho em
32-Quả phụ buồn khăn trắng tiển chồng đi
Người lặng yên nhưng chẳng nói năng gì
Theo vất bánh xe tang vào nghĩa địa
Cô thôn nữ đang xuân tình tươi trẻ
Khóc dỡ dang số phận nữa chừng xuân
33-Xét phận hồng nhan nghĩ chạnh lòng
Khi nhìn hoa héo giữa đêm đông
Đang hồi thơm đẹp ong quanh quẩn
Hương sắc tàn phai bướm lạnh lùng
Thuở trước còn mơ tiên lẫn tục
Bây giờ đã rõ sắc là không
Mười hai bến nước trong hay đục
Trong đục do mình khó cậy mong
...........................................
Khó cậy mong nhờ bạn thuỷ chung
Chi bằng năm tháng giữ thung dung
Tiêu dao ngày tháng qua chơn lý
Tiếng kệ lời kinh ấy bạn lòng
Lướt chiếc thuyền từ qua bể ái
Ơn đền nghĩa trả cửu huyền mong
Ngự toà sen báu nên danh phận
Ay đạo hồng nhan thoát cõi hồng
.........................................
Hạnh đẹp nâu sòng đẹp
Lòng an cảnh lặng an
Thềm hoa trăng bạc sáng
Nhà tịnh gió hương lan
Sắc không đường lối tỏ
Sen ngọc nở hồng nhan
TN.Thanh Nguyệt
Hoa đào chớm nở dập dìu ong
Đến khi hoa rụng hết trông ai nhìn
Hỏi chúa hoa chẳng lời đáp lại
Xuân ba phần còn mãi hay không
Hay là nữa cuốn dòng sông
Nữa rơi trên đất chập chồng gió sương
34-Trai trẻ một thời bước bước xa
Dấn thân kịp trả nợ san hà
Băm ba tuổi gặp người xuân mộng
Mười sáu xuân yêu kẻ vắng nhà
Duyên nợ văn chương lưu dấu ấn
Cuộc đời dâu bể khóc vinh hoa
Bắc thang lên hỏi trời xanh thẳm
Lưă đỏ chiến tranh mãi thế à!
***************************
35-Xin đa tạ trời cao đất rộng
Vận mệnh diệu kỳ đã đưa ta đến với nhau
Từ khi có em mọi thứ trong ta bổng trở nên nhiệm mầu
Bao khổ đau với bao niềm hạnh phúc
Cùng dệt nên một bức tranh ký ức
Xin cảm ơn những làn gió
Những cơn mưa làm dịu mát cả không gian
Cảm ơn ánh mặt trời chói rọi xua tan ánh màn đêm lạnh
lẽo và sưởi ấm khắp muôn nơi
Từ khi có em thế giới bổng trở nên đẹp đẻ mọi thứ trong
ta bổng chốc có hồn
Bao bước đường cùng nhau phiêu bạt
Bao phen lưu lạc khắp mọi miền
Thời gian có lúc như ngừng trôi
Nhưng mãi bên ta một niềm vui ngọt ngào say đắm
Cho dù có một ngày kia bể cạn đá mòn
Bầu trời chao đảo muôn nơi mặt đất bao la rạng nứt
Nhưng vẫn mãi bên nhau ta cùng nhau ca hát
Mãi mãi bên nhau tay nắm vai kề
Cùng nhau đi khắp chốn nhân gian
*************
36- BẾN MỘNG
Gió nhè nhẹ đưa người về bến mộng
Cất cánh hồng lướt sóng nhẹ thong dong
Bay lên cao cao mãi giữa trời không
Om kỷ niệm vào đời theo năm tháng
Người ra đi trường buòon đưa tiển biệt
Hàng thông ssầu rưng rứt lúc chia tay
Chia tay nhau ai nnhẹ bước chân đi
Giờ nghỏnh lại lệ sầu vương khoé mắt
Thôi nhé !
Giờ tiển biệt đưa người về bến mộng
Thoả chí nguyền theo năm tháng chờ mong
Trang giấy nhỏ đôi dòng ghi kỷ niệm
Xin gửi người giữ lấy lúc xa nhau
37-Lệ hoà nước mắt thànhthơ
Gởi người yêu quí bây giờ muôn xa
Thư đi hồn cũng đi mà
Chỉ còn ở lại thân ta sững sờ
38- TÔI YÊU EM
Tôi yêu em đến nay chừng có thế
Ngọn lưa tình chưa hẳn đã tàn phai
Nhưng không thể em bận lòng thêm nữa
Hay hồn em thêm gợi bóng ưu hoài
Tôi yêu em âm thầm không hy vọng
Lúc rụt rè khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em chân thành đầm thắm
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em
39- YÊU
Yêu là nhớ thẩn thờ qua mây gió
Nao nao buồn cười khóc nổi bâng quơ
Trông ngày mai đưa đến chuyện không ngờ
Sợ nôm nớp về những điều thổ lộ
Yêu là thấy cả người trông tựa lá
Môi thiết tha e ấp chẳng nên lời
Mắt ngập ngừng và bóng ở chơi vơi
Tay bối rối và tim nhìn vội vã
Nâng niu gối để môi thầm hơi bóng
Chút hương thừa đôi nét chữa vu vơ
Thỏ hay dợm mà người lắm vẻ thờ ơ
Om gối lạnh mân mê tình trong mộng
Mắt nhung đen khéo rụt rè lắm đấy
Ngại ngùng chi lời ướm buổi sơ giao
Đã không cùng chung một giấc mơ đào
Sao không đạt ý gì trong mắt ấy
40-Sao em biết cây buồn không khóc
Đá không buồn sao giọt lệ thương đau
Cây không khóc sao lá vàng rơi rụng
Đá không buồn sao đá phủ rong rêu
41-Thôi nhé người ơi sầu mộng cũ
Có còn chi nữa để mà mong
Đường xa xa thẳm đang chào đón
Đời vẫn mênh mông ngập nắng hồn
42 CHIA TAY
Thôi nhé người ơi sầu mộng cũ
Ta nhớ người người còn nhớ ta chăng
Mắt đẫm lệ trang giấy nói thay lòng
Giờ chia biệt mong đến ngày tái ngộ
Hàng thông xanh ra điệu sầu muôn thuở
Tiễn đưa người nhẹ sánh xứ ngàn hoa
Mây ngừng trôi ,chim bướm cũng ngừng ca
Sầu mang mát ,lá vàng ri rơi mãi
Trường trống vắng cánh cửa hồng khép lại
Bản đen buồn, nhỏ lệ khóc chia tay
Tiển nhau đi qua năm tháng miệt mài
Giờ kỷ niệm người ơi xin nhớ lấy
43-Tôi quá yêu thương với cuộc đời
Yêu vì lặn hụp giữa dòng khơi
Hết sanh rồi tử luân hồi mãi
Nên mới tìm phương để cứu đời
Đời sao đen bạc quá đời ơi
Đời khổ cho người mãi thế thôi
Đời nếu mà sống mà vô vị quá
Đời mà như thế chết cho rồi
44-Bồn chồn trong dạ anh ôi
Lần đàu em biết lá rơi thế nào
Tơ trời dệt sợi mưa chao
Lần đầu em biết xôn xao là gì
Anh say giấc mộng xuân thì
Em say trong cái lạ kỳ tình yêu
........................................
Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi
Và nghĩa là cô là tất cả
Cô là tất cả của riêng tôi
45-Có xa nhau mới biết lòng thương nhớ
Có giận hờn mới biết thương nhau
Có thức khuya mới biết đêm dài
Đời có khóc mới biết cười sung sướng
46-Kể từ thu ấy cách xa nhau
Đã mấy mùa thu mấy lượt sầu
Bạn nhỉ tháng năm với cánh nhạn
Đường đời vạn nẻo biết tìm đâu
47-Hoa yêu đẹp bởi hoa hồng
Tình yêu đẹp bởi tấm lòng thuỷ chung
Hoa ơi hoa đẹp đừng tàn
Để anh xây lại mộng vàng ước mơ
48-Tích tịch tình tang
Nào ai tỉnh nào ai say
Chí ta ta biết lòng ta ta hay
Nam nhi sự nghiệp ư hồ thuỷ
Hà tất cùng sầu với cỏ cây
49-Giờ còn mong chi người hát theo đàn
Giờ còn mong chi hợp cánh hoa tàn
Lời đàn năm xưa xe kết đôi lòng
Lời đàn năm nay đôi lứa xa vời
50-Nhưng thôi tiếc mà chi
Chim rồi bay anh rồi đi
Đường trần quên lối cũ
Người đời xa cách mãi
Tình trần khôn hàng gắng thương lòng
Gởi gió cho mây ngàn bay
51- NHỚ AI
Nhớ ai nhớ mãi thế này
Nhớ đêm quên ngũ nhớ ngày quên ăn
Nhớ ai em những khóc thầm
Hai hàng nước mắt đầm đầm như mưa
Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ
Nhớ ai ai nhớ bây giờ nhớ ai
Nhớ ai bồi hổi bồi hồi
Như đứng đống lửa như ngồi đống than
52-Anh đã nếm chén tình chan chứa
Trong tay em áp vầng tráng say sưa
Anh đã thở ngọt ngào hơi thở
Tâm hồn em trong bóng lá hương đưa
Vic to huygo
53-Em biết đấy chẳng ai lơ đểnh cã
Hòn than kia đang đỏ đến hết lòng
Mà ngọn lửa cứ giả vì le lói
Mùi nhựa thông theo sợi khói đi vòng
Nguyễn Duy
54-Vang vang bên suối mơ vàng
Anh không dám hát ngỡ ngàng nhìn em
Lạ lùng ở dưới xuôi lên
Bởi em đẹp quá ở miền không em
Phạm Đình An
55-Lúc nhớ nhớ cùng trong mộng tưởng
Khi riêng cả đến tình chung
Tương tư chẳng lọ là trai gái
Một ngọn đèn xanh trống điểm thùng
Tú Xương
56- TƯƠNG TƯ
Một gánh tương tư nắng một ngày
Sầu riêng riêng những có ai hay
Làm khuây mượn rượu khôn nâng chén
Muốn giải ôm đàn biếng nối dây
Dặm thăm đường xa trông mặt bắc
Phòng không quạnh quẻ chạnh niềm tây
Xuân đưa nhành liếu đưa tin gió
Nguyệt rạng thềm hoa rạng bóng cây
Tương Tư Quận Công
57- LÀM THINH
Hỏi rằng em có yêu anh
Thì em cúi mặt làm thinh mỉm cười
Hỏi em sao chẳng một lời
Thì em cúi mặt mỉm cười làm thinh
Bất thần em lại hỏi anh
Có ai cười với người mình không yêu
58-Nơi lạnh lẻo nơi tan gần gặn
Há phai son lạc phấn ru mà
Triêu ngươi chi mấy trăng tà
Sao con chỉ thắm mà ra tơ mành
59-NHỚ BẠN PHƯƠNG TRỜI
Ta nhớ người xa cách núi sông
Người xa xa có nhớ ta không
Sao đương vui vẻ ra buồn bả
Vừa mới quen nhau đã lạnh lùng
60- NÓI VỚI EM
Em không đến tôi bắt đầu thấy nhớ
Em vừa đi tôi chợt thấy tôi buồn
Oi lẽ nào tôi lại chớm yêu đương
Tim gang thép bổng trở thành thơ dại
Hãy im lặng xin em đừng vội nói
Để anh nghe lời nói của tim anh
Lời gì đâu vừa biếc lại vừa xanh
Biên biếc mắt vừa xanh hơn nội cỏ
Anh yêu em hỡi em yêu bé nhỏ
Mặc Thu
61-Dừng gót ngọc nữa mừng nữa tủi
Ngoảnh mặt trăm hoa thở than
Hổ thân bồ liễu đeo thói hồng nhan
Bút son vâng lệnh Thiên tào
Chỉ biết long đong là phận số
62- MƯỜI THƯƠNG
Một thương tóc bỏ đuôi gà
Hai thương ăn nói thật thà có duyên
Bốn thương má lúng đồng tiền
Bốn thương răng nhánh hạt huyền kém thua
Năm thương cổ yếm đeo bùa
Sáu thương nón thượng quay tua dịu dàng
Bảy thương nét ở khôn ngoan
Tám thương ăn nói lại càng thêm xinh
Chín thương em ở một mình
Mười thương em mắt đưa tình cho ai
Ca Dao
63-Duyên mặc duyên luống chắc mai sau
Nào ngờ xuân muộn hoa tàn
Nghĩ đòi con quên nhặt nhạn thứ
Vì hồng nhan cho nên bạc phận
Hoa nguyệt một mùa mây mưa mấy trận
Phận liễu bồ lắm lúc truân chuyên
Kiếp má hồng nhiều khi lận đận
64-Thương về một nỗi có mà không
Thương cành hoa muộn hương xao xác
Thương đoá đào non tuyết lạnh lùng
Thương tấm lụa điều thân mỏng mảnh
Thương con én trắng phận long đong
65-Nghĩ xa thôi lại nghĩ gần
Làm thân con gái mấy lần vương tơ
Chắc về đâu trong đục mà chờ
Hoa thơm mất tuyết hương nhờ vào đâu
Số em giàu lấy khó cũng giàu
Số em nghèo có chín đụng mười trâu cũng nghèo
Phải duyên phải kiếp thì theo
Thân em có quản khó nghèo làm chi chi
66-Mùa hè hây hẩy gió nờm đông
Thiếu nữ nằm chơi quá giấc nồng
Lược trúc biếng cài trên mái tóc
Yếm đào trễ xúng dưới lưng ong
Đôi gò bồng đảo sương còn ngậm
Một lạch đào nguyên suối chữa thông
Quân tử dùng dằn đi chẳng dứt
Đi thì cũng hở ở không xong
Hồ Xuân Hương
67-Biền biệt anh đi không trở lại
Buồng the trơ trọi thiếp ôm sầu
Quan trên cám nỗi em cô quạnh
Nên mới mời em tạm ở tù
68-Xưa từng chung chạ ra vào
Giờ nay tái ngộ lòng nào chẳng lai
Men tình vừa nhấp đã say
Bèo xanh gặp nước ngày ngày gia tăng
69-Chết chưa hẳn đã thoát vòng sanh tử
Khi lòng trần còn chất chứa dục tình
Thân xác tan như hồn vẫn lưu linh
Qua năm tháng dập dồn trong sương gió
*Chết chưa hẳn đã thoát vòng đau khó
Vì bên kia cửa tử vẫn còn sinh
Linh hồn người sao kiếp sống quá mong manh
Sẽ vất vưỡng theo ngàn mây gió nổi
*Muốn sao chút lợi riêng mình
Thiết tha trăng gió phiêu linh phấn dồi
Trăm năm nguyện ước không rời
Suối dài thăm thẳm một hơi theo cùng
................................................
Trai đắm sắc hư danh hại thể
Gái mê tình không nghĩ dại khôn
*Vui chi chút nợ duyên tình
Rồi đành cam chịu bỏ mình hố sâu
Tình đời nay bể mai dâu
Sống thầm ân ái thác chầu quỉ ma
*Hỡi ai bảo tình yêu là sung sướng
Tôi bảo rằng yêu khổ người ơi
Hỡi yêu nhau là gây nợ muôn đời
Là chất nhựa gắn liền chung địa ngục
*Hởi yêu nhau là tâm hồn ngã gục
Thân xác này có lúc cũng tiêu xơ
Thế sao còn lắm kẻ ước mơ
Chưa vội tỉnh cuộc đời cay đắng đó
*Ta chớ có yêu mây và yêu gió
Yêu để rồi đau khổ mảnh tim gan
Yêu để rồi cuộc sống luống bẻ bàng
Yêu là khổ người ơi đừng yêu nữa
*Hể có lúc cảm thông rồi lệ ứa
Có yêu nhiều là có lúc thương đau
Hể yêu nhau rồi sẽ phụ phàng nhau
Vui buồn đó người ơi nên xa lánh
*Yêu bóng sắc là yêu tình tê lạnh
Đắm say tình đâu biết dại khôn
Đi thẩn thơ như có xác không hồn
Tâm trí loạn vô phương tìm cứu chữa
*Trai hiên ngang như anh hùng Hạng Võ
Đành xuôi tay chuốt lấy mối ưu phiền
Gái Mỹ Châu mê Trọng Thuỷ ngữa nghiêng
Vua cha thát vì con lâm tình ái
*Đáng ghê sợ chuyện đời bao oan trái
Một phút vui để lại nợ oan gia
Tình đam mê tiêu tan hết cửa nhà
Yêu là khổ ôm sầu theo bên cạnh
70-Sao đặt trời cao sáng suốt đêm
Sao đêm chung sáng chẳng chia miền
Trời còn có bửa sao quên mọc
Anh chẳng đêm nào chẳng nhớ em
Nguyễn Bính
71-Anh bổng nhớ em như đông về nhớ rét
Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng
Như xuân đến chim vàng lông trở biếc
Tình yêu làm đất lạ hoá quê hương
Chế Lan Viên
72-Trẻ trung nàng biết chi sầu
Ngày xuân trang điểm lên lầu ngắm sương
Nhác trông vẻ liễu bên đường
Phong hầu nghĩ dại xui chàng kiếm chi
Vương Xương Linh
75-Nhánh hoa nỏn cỏ trước mắt khoe tươi
Nhỏ to hồng trắng như má cô gái việt
Đáng thương chỉ sớm
Chiều hương sắc tàn tạ
Lý Hạ Nam Viên
76-Tô son hồng đánh phấn hoa
Soi gương em thấy nước da mịn màng
Phấn son làm đẹp dung nhan
Còn tâm hồn nữa điểm trang bằng gì
Nguyễn Hồng Hạnh
77- VƯỜN THU CÒN ĐỢI
Thương người trở giấc nữa đêm
Trăng sầu rủ bóng qua thềm gió lay
Liễu gầy năm tháng phôi phai
Vời trong phương đó biết ai có chờ
Người về bỏ lững câu thơ
Vườn thu xao xuyến bơ vơ bến đời
Nghĩ rằng thôi hết chơi vơi
Nào hay lại níu mây trời đang bay
Làm sao ngăn tiếng thở dài
Làm sao quên được tình ai buổi đầu
Mai này sóng dạt về đâu
Đọc chùm thơ của ngàn câu êm đềm
Từng đêm nối tiếp từng đêm
Biết rằng phương đó anh êm giấc nồng
Người ta hạnh phúc bên chồng
Còn em bạc phận má hồng truân truyên
Xua tan bóng tối ưu phiền
Thôi xin bày tỏ nỗi niềm cùng thu
Bao năm khoác áo sương mù
Vườn thu còn đợi người thu bao giờ
Thanh Yên
73-Đời là biển khổ
Tình là dây oan
Đạo là thanh nhàn
Tu là giải thoát
74-Ngõ về qua bến sông tương
Hoàng hôn đã tắt đò còn đợi ai
Xa xa dù phía cuối trời
Lòng nào có một người muốn sang
Tâm Uyên
78-Nụ hồng e ấp gió bâng khuâng
Gót nhỏ bên hoa dáng ngập ngừng
Lả lướt tay ngà bên phím trúc
Đường tơ dạo khúc mãn đình xuân
79- TIÊN HOA GÀI MỘNG
Vấn vương đền Phật bâng khuâng
Đông biếc thoáng cười thôn nữ
Rêu xanh ngẩn lối lưu thần
Mặt nước hồ in xao động
Bốn mùa sóng gió
Bóng đêm hang thẳm
Long lanh một vẽ giai nhân
< Lưu Sinh- Lý Duyên Hương >
80- CỘNG TRỪ NHÂN CHIA
Cộng bao nhiêu nỗi chán chường
Trừ em một cõi thiên đường lung linh
Nhân tìm ảo số cuộc tình
Chia rồi mới biết phận mình lẽ loi
Kim Châu
81- GIỌT MƯA GIỌT BUỒN
Giọt mưa nối tiếp giọt mưa
Dài như bất tận chưa vừa tình anh
Luân hồi mấy kiếp mong manh
Hay là giọt lệ mong manh tình buồn
Kim Châu
82-Hội An nổi tiếng cao lầu
Người thương biền biệt để sầu em mang
Bóng chiều cửa đại mênh mang
Tình yêu ngày ấy hỡi chàng nhớ chăng
Ca Dao
83-Hoa đã tàn hương đã vãng
Mặc ai thăm ván bán thuyền
Mặc kẻ tưởng tần vọng hán
Tiếc thay trong giá trắng ngần
Đến phong trần cũng phong trần như ai
84-Có phải em mang trên áo bay
Hai phần gió thổi một phần mây
Hay là em gởi mây trong áo
Rồi thở cho làn áo trắng bay
Nguyên Sa
85-Thương chi cho uổng công trình
Nẩu về quê nẩu bỏ mình bơ vơ
Thương sao thương dại thương khờ
Trong nhà không khóc ra bụi bờ khóc than
86- NỞ HOA
Một trăm năm một câu thơ
Một trăm năm nỗi đợi chờ hẹn em
Sá gì cát bụi lấm lem
Em về thơ sẽ bên đèn nở hoa
Hạnh Phương
87- TRINH NỮ HOÀNG CUNG
Vốn dòng khuê các nữ hoàng cung
Bèo giạt mây trôi cõi điệp trùng
Lở bước sai đường thân cỏ nội
Sa chân lạc nẻo phận hoa hồng
Vẻ ngà tuyết phủ mờ sương khói
Dáng ngọc sương phong rạng mỹ nhung
Ước gặp tài hoa nương sớm tối
Giúp đời thoát cảnh sống hoàng cung
Đặng Văn Thuỳ
88- LỜI THAN HOA GIẤY
Em có sắc chỉ thiếu hương
Sao trời không nhỏ tình thương cho đồng
Lá xanh bông trắng nhuỵ hồng
Lay lay đón gió lạnh lùng đón mây
Nở nào phân biệt thẳng tay
Gọi là hoa giấy tủi thay hỡi trời
Tô son điểm phấn một thời
Nắng mưa cam chịu sao trời không thương
Thân hoa đày đoạ ven đường
Bụi ngày ô nhiễm bụi sương lạnh lùng
Cũng là hoa cũng là bông
Sao em chẳng được bạn lòng vuốt ve
Trách người đen bạc khắc khe
Trồng em thay thế bụi tre ngoài trời
Quạnh hiu gió dập mưa dùi
Ngả nghiêng nghiêng ngả sụt sùi đắng cay
Có gì hơn kiếp bèo mây
Mang tên hoa giấy hận day dứt lòng
Ngọc Cầm
89-Bây giờ mận mới hỏi đào
Vườn hồng đã có ai vào hay chưa
Mận hỏi thì đào xin thưa
Vườn hồng có lối nhưng chưa ai vào
90-Cô gái nhà ai dáng thị thành
Cớ sao nở phụ kiếp xuân xanh
Nhạt màu son phấn say màu đạo
Mở cửa từ bi đóng cửa tình
Miệng đọc nam mô quên chín chữ
Tay lần Bồ tát phụ ba sinh
Tiếc thay cô gái hồng nhan đó
Nở cắt tóc thề với quyển kinh
91-Tự cổ sầu chung kiếp sướng ca
Mênh mông trời đất vẫn không nhà
Người ơi mưa đấy hay xênh phách
Tay yếu gieo lòng xuống chiếu hoa
Trần Huyền Trân
93-Cửa mở theo luồng gió
Trăng chờ dưới mái tây
Chạm tường hoa động bóng
Người ngọc đến đâu đây
Vương Thực Phủ
94- PHẬN GÁI CÓ CHỒNG
Làm thân nhi nữ có chồng
Có con tay dắt tay bồng mang thai
Lại thêm sanh nở ra hai
Nhỏ thì đeo bú lớn thì đúc cơm
Tấm thân nhi nữ hao mòn
Thân hình tiều tuỵ đâu còn đẹp xinh
Cũng vì chữ ái chữ tình
Cả nam lẫn nữ khổ hình vì con
*Có con phải khổ vì con
Có chồng phải gánh trông nôm nhà chồng
Có chồng phải luỵ cùng chồng
Đắng cay phải chịu mặn nồng phải theo
Thời còn con gái thảnh thơi
Có chồng làm lyụng không lơi một giờ
Bây giờ nghĩ lại thấy khờ
Có chồng thật khổ nào ngờ được đâu ***
95-Lạ chi mưu kế mỹ nhân
Khéo dùng nhan sắc làm sờn lòng vua
Võ như từ hãi còn thua
Văn chàng kim trọng như cua gãy càng
96-TÌNH VƯƠNG VẤN
Dang díu dằng dai dáng dật dờ
Vấn vương vô vị vật vu vơ
Tưởng tin tươm tất tình tươi tấn
Mang mỏi mặn mà má mặn mơ
Đắm đuối đầu đường đi đớ đẩn
Ngập ngừng ngang ngổn ngó ngu ngơ
Lâm li lưu luyến lòng lai láng
Thấp thỏm thương thầm thả thẩn thơ
97-Mảnh liệt làm sao lực ái tình
Bao người đau khổ sống điêu linh
Chỉ tại đam mê đường sắc dục
Thân tàn danh bại tự trách mình
98-Tình yêu như biển cả
Hạnh phúc như ngọc châu
Muốn tìm được ngọc châu
Phải lặn sâu dưới biển
99-Thắm thía đời tôi bởi vì yeu
Đa mang khổ luỵ đã quá nhiều
Giờ ngẩm nghĩ đi suy nghĩ lại
Thầm trách con tim nghiệp yêu nhiều
Minh Đạo
100-Tình yêu là vách đá cheo leo
Đã biết cheo leo vẫn cố trèo
Trèo mãi lên rồi chân vướng máu
Mệt lã trong người vẫn cố trèo
101-Tuổi thơ là giấc mộng vàng
Đến khi tỉnh mọng mộng tàn theo mơ
Mộng tình đẹp tợ bài thơ
Nhưng trong thực chất cuộn tơ rối nuồi
102-CHO TÔI ĐỪNG CHỌN MÀU HỒNG
Tuổi xuân thường sớm mộng sầu
Đêm đêm toi vẫn nguyện cầu cho tôi
Cầu xin với Phật với trời
Cho tôi trọn kiếp làm người không yêu
Mỗi khi gặp gái diễm kiều
Cho tôi dập tắt lửa yêu trong lòng
Cho tôi đừng nướng tình nồng
Để không khắc khoải lửa lòng trong tim
Cho tôi giấc ngủ êm đềm
Để không thổn thức từng đêm đông dài
Cho tôi đừng nước tình say
Để không khắc khoải xéo dày tâm tư
Chỉ xin làm kiếp tạ từ
Tạ từ tất cả thực hư cuộc đời
103-Sư ơi tu học để mà chi
Tương chao dưa muối có ích gì
Tuổi trẻ đời trai sao vội chán
Thôi về xây mộng với em đi
...................................
Sư tu sửa tánh để làm lành
Tương rau dưa muối chẳng sát sanh
Mộng đời trai trẻ đà gát lại
Hướng về Phật pháp độ chúng sinh
Nếu có thương sư nhanh học đạo
Đừng mơ xây mộng sẽ khổ đau
Hãy lo tích cực trau kinh pháp
Thành quả tương lai dạo niết bàn
104- KIẾP NGHÈO
Mong tình cảm đừng ai cho tôi hết
Vì đời tôi là một kiếp ăn xin
Không gia đình với kiếp sống điêu linh
Trời chiếu đất bạn cùng sông với núi
Gót phiêu lãng tháng ngày đen thui thủi
Kiếp phong trần nặng trả gánh phong sương
Xin người hãy quên đi đừng thương tưởng
Vì đời tôi là một kiếp ăn xin
105- LỠ BƯỚC SANG NGANG
Mười năm gối hận bên giường
Mười năm nước mắt bửa thường thay canh
Mười năm đưa đón một mình
Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên
Tim đi hết máu trái tim không về
Nguyễn Bính
106-Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ
Anh hỡi tình ta cũng vỡ thôi
Ý THU
107-Hôm nay tôi đã chết trong người
Xưa hẹn nghìn năm yêu mến tôi
Với bóng hình xưa tăm tiếng cũ
Cách xa không hết nhớ thương rồi
Xuân Diệu
108 Tôi vẫn đi bên cạnh cuoc đời
Ai ân nhạt nhẻo của chồng tôi
Và từng thu chết từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người
109- Chiếc giày lưu lại bến sông
Gửi người gửi cả tình thương cho người
.................................................
Cột ngoài giày nát hương duyên
Bốn bề cảnh vắng một thiên tình sầu
Thế là:
Máu khô ruột đứt tình sâu
Om giày chết giấc những đau đớn nhiều
Lê Qúi Đôn
110-Hãy xếp lại những muôn vàng thân ái
Đừng trách nhau đừng ái ngại nhau
Thuyền yêu không ghé bến sầu
Như đêm thiếu phụ bên lầu không trăng
Lưu Trọng Lư
111-Quán trọ đường xa tôi nhớ lắm
Ngày nào má má với môi môi
Đời em xuống dốc tôi lên dốc
Nào có vui gì khổ cả đôi
Sương chiều gió sớm bao đơn chiếc
Bướm lại ong qua mấy ngậm ngùi
Oi xa lắm lắm là đây đấy
Lệ vẫn đầy chăng hay đã vơi
Đôi ta kiếp trước cùng duyên nợ
Thì trả dần nhau đi đấy thôi
Sắc son một chuyến trăng còn sáng
Tam sự đôi dòng nước chảy xuôi
Thiên hạ có chê thì cũng chịu
Ra đường nhặt lấy cánh hoa rơi
Ay ai bẻ liễu ai vùi liễu
Tôi nhớ ai mà ai nhớ tôi
Cỏ bồng trở lại kinh kỳ được
Hoa đậu hay bay xứ khác rồi
Nguyễn Bính
112-Nào khác chi bà mẹ của con
Ep khuôn cười khóc cố cho tròn
Một đêm chung chạ bao hơi hướm
Để rạng mai ngày nát phấn son
Nguyễn Bính
113-Đôi dãy hồng lâu cửa mở phấn sa
Rủ rượi tóc, hình hài địa ngục
Lạnh ngắt tiếng ca nhi phách rụt
Tình tang gõ nhịp khóc đàn suông
Ao thể hoa lã lướt lượng đêm trường
Từn mỹ thể rạc hơi đèn phù thế
Nguyễn Bính
114-Bể ái chưa vơi dòng nước mắt
Đường tử sanh gieo rắc tang thương
Luân hồi ba cõi vấn vương
Nguyên nhân nghiệp hoặc là đường khổ đau
HOA BẠC MỆNH
115-Héo trước trăm hoa hoa bạc mệnh
Đương xuân để khỏi thấy xuân tàn
Chúa xuân ví biết tình hơn thế
Xin kiếp sau đừng nở thế gian
Thanh Tùng Tử
116-Chuổi ngày thôi đã héo tàn
Nụ hoa tình ái giờ tan rã rồi
Mọt sâu gặm mãi cuộc đời
Khổ đau đeo mãi không rời lòng đơn
Nguyễn Công Trứ
117-Kiếp sau xin chớ làm người
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo
Kiếp sau xin được làm người
Sanh ra gặp pháp sống đời chơn tu
Khóc vì nỗi xót xa xử thế
Ai bày tròp bãi bể nương dâu
Nguyễn Công Trứ
118-Cuộc sống cần vui nguyện làm chim hót
Sỏi đá khô cằn xin chuyển hoá màu xanh
Lại nguyên jlàm hai khi vườn lá trơ cành
Làm đuốc sáng khi đường dài trăng lặn
Nguyễn Công Trứ
119-Dù cho nước chảy đá mòn
Tình tôi vẫn giữ vẹn tròn thuỷ chung
...........................................
Lạ thay cho gái quạt mồ
Giận thay cho gái lấy vồ đập xăng..
Quả thật: dò sông dò biển dể dò
Có ai lấy thước mà đo lòng người
120- HỒN CÔ LÝ
Bên lòng canh cánh khối tình mang
Chẳng ai hoài công kiếp dã tràng
Tha thiết nêu gương nhà chí sĩ
Hững hờ theo nếp sống đài trang
Quyết tô bia sử hồng duyên thắm
Nên gởi vầng trăng nhuộm ánh vàng
Muôn thuở chuông ngân hồn cô lý
Còn trời còn đất mãi còn vang
Châu Anh Phụng
121-Nay đò vắng bén lao xao
Bến chuân chuyến đó tôi nao nao lòng
Đã đành sáo đã sang sông
Còn trông theo dáng tơ hồng làm chi
Lê Thế Vinh
122-Tin thường tới người không thấy lại
Hoa dường tàn đã trãi rêu xanh
Rêu xanh mấy lớp chung quanh
Chân đi một bước trăm tình ngẫn ngơ
Đặng Trần Côn = Đoàn Thị Điểm
123-Tây mây dáng phụng hoa cài
Đôi hàng răng ngọc hoà hài nét xinh
Thư nhàn bên cửa liếc tình
Ngoài sân ong bướm rập rình xôn xao
*Nhân duyên kết chặt dãi đồng
Yêu nhau khắn khít khó lòng rời xa
Truyền thần mượn bút viết ra
Ay ai tâm sự nhận là của nhau
*Nhởn nhơ đôi cành lan huệ
Tiếc rằng nhuỵ hãy quá non
Mưa gió chưa lần gặp gỡ
Thương nhau bảo hộ chút tình
*Loan phượng giao kề thoắt đảo điên
Non vu chợt tỉnh giấc mơ tiên
Nhẹ kề má lạnh trăm cài rớt
Thích chặt đôi tay lỏng tóc huyền
*Tâm tư sầu thảm phổ lên đàn
Gió mai trăng lạnh tuyết thu sang
Tiếng ca giéo rắt đường dao cắt
Não nuột lòng người dạ xốn xang
*Son phấn lầu xanh biếng điểm trang
Tấc lòng tơi tả cánh hoa sa
Khúc cũ càng ngâm thêm áo não
Vườn xưa về lại khổ không nhà
Tóc mây nữa món lười gương lược
Giọt lệ tuông sa ướt đẫm tà
Tư mã giang châu nay được gặp
Chén mừng kết nối khúc tỳ bà
*Cốt nhục chia lìa sự nghiệp tan
Chiếc thân xấu số lọt câu lan
Vóc ngọc sụt sùi rời quan sá
Gót son đau đớn nhập bình khang
Trước gương luống thẹn khuynh thành sắc
Gặp người hổ bấy nước bên đàng
Gió sớm sương chiều mòn mõi mắt
Mong sao gặp nguyễn chớ lưu lang
Xuân Hương
Lầm lạc câu lan chán phận mình
May gặp xuân hương tại viện đình
Nhan sắc đâu nhường nàng tây tử
Mình thương tớ với tớ thương mình
Triệu Hội
Ao thắm mộng xanh đẹp lạ thường
Phong lưu thiên hạ chỉ Thiên Hương
Suốt tháng không ăn nhìn cùng thoã
Mới nghe chớ trách tớ si cuồng
Tô Bắc Sơn
Hôm nay ta thấy sướng vui thay
Cười bảo xuân hương bước lại ngay
.............................................
Mau cỡi thắt lưng bằng lụa đẹp
Đem tặng lão tăng cột lại giày
TĐHT
124-Ao nàng vàng tôi về yêu hoa cúc
Ao nàng xanh tôi mến lá sân trường
Sợ thư tình không hết nghĩa yêu đương
Nên tôi pha mực thêm màu áo tím
Nguyên Sa
Ao thầy vàng con về thương hoa cúc
Ao thầy lam con mến khói hương trầm
125- TIM
Đến thì đến mọi cửa người
Trái tim hoan hỷ những lời yêu thôi
Rồi đây tim chẳng bạc bôi
Có không hởi một chiếc nôi tim về
Đất trời rộng lắm nhiêu khê
Tim không ngựa sắt đi về bên tôi
Trần Nguyên Mỹ
126- NẮNG NHỚ
Nắng vẫn đổ trên vòm cây khóm lá
Từng sợi dài nhung nhớ bước chân em
Nắng ở đây hay khung trời xa đó
Có hôn em cho đôi má em mềm
Nắng vẫn đổ trên mái nhà đường phố
Sắc hanh vàng tôi vẫn nhớ về em
Trên vầng trán say sưa mùi nắng nhớ
Của ngày nao thơm ngát cánh môi mềm
Nắng vẫn gắt tháng tư rồi đó
Gợi cho tôi nỗi nhung nhớ vô bờ
Sóng vẫn vỗ xạc xào bờ lao nhỏ
Không phải là sông mà sóng nắng bơ vơ
Nắng để nhớ từng phút giây mát dịu
Hồn xôn xao nghe nắng dủi bên đường
Mình gặp nhau...... Đôi bóng ngã dài bám víu
Chút nắng đời cho bớt nỗi đơn côi
Tôi tha thiết ôm trọn vùng nắng nhớ
Gởi về em theo những gót chân mềm
Tóc bồng bềnh nắng xoa bờ vai nhỏ
Nắng rực màu nhưng chẳng sáng hơn em
Nguyệt Tử
127- THÌ THẦM
Người ơi nắng hạ lại về
Em bơ vơ giữa bốn bề phố xưa
Hàng cây trút lá giữa trưa
Nắng rơi trên tóc em ngờ mắt ai
Em nhỏ bé....con đường dài
Trùng trùng nỗi nhớ vây hoài quanh em
Nhớ xưa nắng rớt bên thềm
Tiếng đàn với tiếng ca em chập chùng
Nhớ chiều mưa rớt bên song
Mưa đầu mùa để người mong một người
Trưa - em giữa phố chơi vơi
Tháng năm lại đến-người ơi hạ buồn
Hoa Huyền
128-Nếu thật chờ nhau mà hoá đá
Thì xin thử đợi một lần xem
Chỉ sợ cho tôi thành núi biếc
Ngàn năm không thấy bóng chân em
129-Có những buổi ta nhìn em kinh ngạt
Hồn mất dần trong cặp mắt thơ ngây
Oi mắt xa khơi ôi mắt dị kỳ
Ta trong đó thấy trời ta mơ ước
Ta thấy bóng cả một vừng đông thuở trước
Cả con đường sao mộc lúc ta đi
Cả chiều sương mây phủ lúc ta về
Khắp vũ trụ bổng vô cùng thương nhớ
Ta run sợ cho yêu là mệnh số
Mặc tay em định hộ kiếp ngày sau
Vì người em có bao phép nhiệm mầu
Một sợi tóc đủ làm nên mê hoặc
Ta đặt em lên ngai thờ nữ sắc
Trong âm thầm chiếm ngưỡng một làn da
Buổi em về xác thịt tẩm hương hoa
Ta sống mãi thờ lấy hồn trinh tiết
Oi cám dổ cả mình em băng tuyết
Rợn xuân tình lên bộ ngực thanh tân
Ta gần em mê từ ngón bàn chân
Mắt ngắm lại để lòng nguôi gió bão
Khi sùng bái ta nâng từng nếp áo
Nhưng cúi đầu trước vẻ ngọc trang nghiêm
Ta khẩn cầu từng sớm lại từng đêm
Chưa tội lỗi cũng thấy tràn hối hận
/////////////////////////////////////////////////////
130-Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
Em tôi ơi tình có nghĩa gì đâu
Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu
Thuở ân ái mong manh như nắng nhạt
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
Để lòng buồn tôi dạo khắp trong sân
Trong tay tôi điếu thuốc cứ lụn đần
Tôi cứ bảo "rớm" làm sao mình nhớ thế
Hồ Zuếnh
131-Ba cô đội gạo lên chùa
Một cô yếm đỏ bỏ bùa ông sư
Sư về sư ốm tương tư
Om lăng ốm lốc cho sư trọc đầu
Ai làm cho dạ sư sầu
Cho tim sư héo như bầu đứt dây
Nguyễn Cư Trinh
132-Ngày nào em đi tu
Anh tiển em đến tận cổng chùa
Lời đồn rằng;
Rằng muốn có một ngày về
Thì cố gắng đừng sờn lòng
Đừng nệ gian khổ em ơi
Y còn đây áo còn đây
Khoan ra đời buồn lắm em ơi
Khoan ra đời buồn lắm em ơi
Chuông còn vang mõ còn kêu
Bao nhiêu người còn muốn đi tu
Bao nhiêu người còn muốn đi tu
133-Bóng ai thấp thoáng bên sông ấy
Dừng mái chèo cho nhắn đôi lời
Nếu anh trở lại biển đời
Bứt dây bão tố cho đời phong ba
Thì xin anh trở lại nhà
Trả tôi chiếc áo nhuộm mùi cà sa
134-Cất tiếng gọi người em mái tóc xanh
Mà tôi chưa quen biết
Đi về đâu trong đêm tối mịt mùng
Đi về đâu giữa sa mạc hoang lung
Đường vạn dặm nhìn đời đầy vạn nẻo
Em ơi hãy dừng chân ghé lại chốn này
Để chúng mình tâm sự trọn đêm nay
Ơ đây
Có giống cây từ bi muôn vạn trái
Có hoa sen hỷ xã ngát hương lành
Có con thuyền bát nhã độ nhơn sanh
135-Chiều nay cũng như bao lần rồi
Lan ra sân dứng khóc cô đơn
Chợt nghe tiếng chuông reo từng hồi xa xa
Có ai đến viếng thăm chùa
Trời vô tình nở khiến xuôi chi cơn ly tan
Cớ sao vẫn còn xuôi người yêu đi thăm tôi
136-Mặt đất đầy chông gai
Bầu trời đầy bão tố
Khi nào em đau khổ
Hãy tìm đến bên tôi
137-Ước gì anh lấy được nàng
Thì anh mua gạch bát tràng về xây
Xây dọc rồi lại xây ngang
Xây hồ bán nguyệt cho nàng rửa chưn
Em ơi có rửa thì rửa tay chưn
Chớ đừng rửa lông mày chết cá ao anh
138-Tương tư không biết cả làm sao
Muốn vẻ mà chơi vẻ được nào
Khi đứng khi ngồi khi nói chuyện
Lúc say lúc tỉnh lúc chiêm bao
139-Trời hỡi bao giờ tôi chết đi
Bao giờ tôi mới hết được yêu vì
Bao giờ mặt nhựt tan thành máu
Cho cõi lòng tôi cứng tợ si
Hàn Mạc Tử
140-Người đã đi rồi không níu lại
Lòng thương chưa mến đã chưa mưa
Người đi một nữa hồn tôi chết
Một nữa hồn tôi bổng dại khờ
Hàn Mạc Tử
141-Quả cam nho nhỏ
Cái vỏ dân dân
Nay anh học gần mai anh học xa
Lấy anh từ thuở mười ba
Đến nay mười tám thiếp đà năm con
Ra đường thiếp hảy còn son
Về nhà thiếp đã năm con với chàng
142-Từ đó thu rồi thu lại thu
Lòng tôi ấm lạnh biết bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người cũ cho nên vẫn hẫng hờ
Em ơi nếu em đã
Nhất phiến hồng nhan thiên cổ luỵ
Thì anh đây
Nhất dạ tình si vạn cổ sầu
144-Chỉ có buồm mới biết thuyền đi đâu về đâu
Chỉ có thuyền mới biết biển bao la dường nào
Những ngày không gặp nhau thuyền đau lòng rạng vỡ
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Nếu phải cách xa em đời anh thành dông tố
Như Quỳnh
143- DẠI KHỜ
Người ta khổ vì thương không phải chổ
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng mà tặng chẳng tuỳ nơi
Người ta khổ vì xin không phải chổ
Đường êm quá ai đi nhớ ngó
Đến khi hay thì gai nhọn đã vướng vào chân
Vì thả lòng không kềm chế dây cương
Người ta khổ vì lui không được nữa
Những mắc cạn mà cũng cho là sâu xứa
Những tim không mà tưởng chửng trường đầy
Muôn ngàn đời tìm cớ giỏi sương mây
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất
Người ta khổ vì chen ngõ chật
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào
Rồi bi thương người ta cố giữ gươm dao
Không muốn chửa không muốn lành thuốc độc
Xuân Diệu
145-Con gái nhà ai le ác ta
Hình dung đẹp tựa thây ma
Dáng đi yểu điệu như cò bịnh
Giọng nói dịu dàng như ngỗng la
Mắt liếc hữu duyên như khỉ nhướng
Nụ cười tươi thắm quá bà già
Tay chân xinh xắn như que củi
Con nít lại gần khóc chết cha
146-Nam nhi ai khéo đúc nên hình
Dáng dấp thoáng nhìn đẹp phát kinh
Mày rậm mắt sâu ghèn cháo lú
Hàm én râu quai chí ,rận sinh
Vai ngang quá khổ cày không lối
Lưng dọc vượt tầm , nhớt thấy kinh
Tùng bách anh hùng chùm gởi đậu
Cái thây mòn mõi biết ai kinh
Nguyệt Tử
Rượu là thứ thuốc độc nát ruột
Gái là con dao thép cắt xương
Cổ Huấn
Người phụ nữ đẹp có sức quyến rủ
Người phụ nữ tài năng khiến người ta
khâm phục
Người phụ nữ đức độ khiến người ta tôn sùng
Nhưng người phụ nữ biết cảm thông mới chinh
phục được tâm hồn của mọi người
Phụ nữ giống nhau hơn nam giới, họ có hai tình cảm
phổ biến mảnh liệt: đó là tình yêu và sự háo danh
Sắc đẹp làm vui mắt . sự dịu hiền thu hút lòng người
Vợ càng yêu chồng thì càng sửa được nhiều
khuyết điểm của chồng
Chồng quá yêu vợ thì càng làm tăng nết xấu của vợ
Ngạn ngữ Trung Quốc
Đốn cây ai nở dứt chồi
Đạo chồng nghĩa vợ giận rồi lại thương
Người say mê sắc dục như cá nuốt lưỡi câu
Như tằm kén tơ, như thiêu thân bay vào đèn
Tự dấn thân vào chổ chết mà không hề hay biết
Lòng em hoa vẫn như hoa
Môi em thắm đến em già chưa phai
Người ơi người đẹp làm chi
Để cho nước mắt không khi nào rời
Đêm nay bên ngọn đèn tà
Dôi dòng tâm sự gởi về cố hương
Hiu hắt lòng ta như thiếu nắng
Như những ngày những tháng không em
Chế Lan Viên
Nhớ ai con mắt lim dim
Dáng đi thắt thỉu như chim tha mồi
Em đi dãy núi nhìn ngây ngất
Đá cũng tình si nhớ gót son
Người ơi trong cõi phiêu bồng
Xin ai giữ lấy tấm lòng thuỷ chung
Em nhắm mắt cho lòng anh lặng gió
Cho sao trời yên rụng một đêmhoa
Lòng anh chạy cho lòng em theo đuổi
Đêm ái tình đâu cũng mặt trăng lên
Lá đào rơi rắc lối thiên thai
Suối tiễn oanh đưa những ngậm ngùi
Ước gì có chút hương bồ kết
Cho đá mòn đi núi vẫn lên
Trên môi ta vạn đoá hồng
Hôn cho trời đất một lòng chứa chan
Trần Dạ Từ
Anh sẽ trầm luân muôn kiếp nhớ
Cho dẩu ngày mai em lãng quên
Vũ Hoàng Chương
Không có em vũ trụ sẽ tiêu điều
Câm hết sinh ca tắt rồi ánh sáng
Ngũ Hà Thiên
Mắt em là một dòng sông
Thuyền ta bơi lội trong lòng mắt em
Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm hồ dể mấy ai quên
Hãy như chiếc sáo băng băng mãi
Để lòng buồn buồn mãi không thôi
Xa em gió lạnh ít nhiều
Lửa khuya tàn chậm mưa chiều đổ nhanh
Còn gì nữa ở liều tranh
Ơ lòng em ở lòng anh còn gì
T.M. Trần
Mà trong em tình yêu này bất diệt
Như sao trời ngàn kiếp vẫn yêu trăng
T .Nữ Hoàng Hoa
Em là sóng nhưng xin đừng như sóng
Đã xô vào xin chớ ngược ra khơi
Đổ Trung Quân
Yêu đơn phương là khổ
Được yêu là hưởng thụ
Yêu nhau là hạnh phúc
Đường chiều ngập xác hoàng hôn
Sầu rơi nặng một linh hồn huạnh hiu
Chiều thứ bảy lòng buồn xao xuyến
Vắng em rồi anh cảm thấy cô đơn
Hoan lạc là hạnh phúc của kẻ điên
Hạnh phúc là hoan lạc của người điên
Một cặp vợ chồng bền vững phải có khả
năng đề cập đến mọi vấn đề của cuộc sống
chung kể cả việc quản lý tài chánh
Chim xa rừng thương cây nhớ cội
Người xa người tội lắm ai ơi
Sông dài cá lội biệt tăm
Chín thu cũng đợi mười năm cũng chờ
Khi thương yêu đừng nên thiên chấp
Khi được thương yêu đừng nên thủ trước
Khi trỡ về với mình đừng nên tự ngã
Khi quên mình đi đừng để vong thân
Sư Viên Minh
Nơi nào có thương yêu nơi đó không có yên tịnh
Cũng như nơi nào có giông gió nơi đó mặt nước
phải chao động
Tình yêu đơn phương rất cay đắng nhưng người
ta vẫn bất chấp vì cảm thấy thú vị ngọt ngào
147-Bất chợt đến và ra đi bất chợt
Mưa hay là lời đùa cợt của trời
Bất chợt đến và ra đi bất chợt
Em là nào giống như hạt mưa rơi
Thơ chưa đến nghĩa là tình sắp hết
Tình hết rồi năm tháng dậy màn đêm
Hoài Trinh
Niềm thương nỗi nhớ đi tìm
Không gian hồng thuỷ trái tim dâng đầy
Phan Lạc Tiên
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
Có chỡ trăng về kịp tối nay
Hàn Mạc Tử
Rưng rưng phượng nở trên đầu
Tìm em tôi biết tìm đâu bây giờ
Em là cả một bài thơ
Em là cả một bài thơ ái tình
Hoàng Bá Lân
Xin cảm ơn đời ru nhau nước mắt
Xin cảm ơn đời thắp lửa trái tim
Thương nhau trăm sự chẳng nề
Dù trăm chổ lệch cũng kê cho bằng
Không gian dày đặc toàn trăng cả
Tôi cũng trăng và nàng cũng trăng
Hàn Mạc Tử
Trời buồn khép một vòng thân
Trông cao xa ấy mà gần tâm tư
Cung Trầm Tưởng
Hồn anh như hoa cỏ may
Một chiều cả gió bám đầy áo em
Nguyễn Bính
Nương dâu bãi bể ai bày
Hồng quần sao khéo đoạ đày hồng nhan
Gương trời chi để tay phàm vốt
Búa nguyệt sao cho đứa tục mài
Thương mà chẳng dám nói ra
Rập rình cửa sổ ngó vào ngó ra
Thuyền ơi có nhớ bến chăng
Bến thì một dạ khăn khăn đợi thuyền
Một kiếp đã thề cùng dạ thẳm
Trăm năm đành phụ với đầu xanh
Thân em như giếng giữa đàng
Người khôn rửa mặt người phàm rửa tay
'
Thân em như tấm lụa điều
Đã đông nơi chọn lại nhiều nơi thương
Thà rằng ăn một trái sung
Chồng riêng thì lấy chồng chung thì đừng
Ta đi trong gian nhà đổ nát
Nghe thời gian đã nhạt khúc ân tình
Văn Cao
Dẩu chiếm tay em anh vẫn hay
Rằng anh chỉ nắm cánh chim bay
Xuân Diệu
Cố nhân ơi hỡi người xưa
Dọn đi tâm sự cho mưa về nguồn
Trần Huyền Trân
Thuở trời đất nổi cơn gió bụi
Khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên
Đáy mắt em thuyền anh không bến đậu
Nên thuyền tình trôi tận đỉnh non cao
Kiếm báo trong tay người hiệp sĩ
Má hồng dành để khách tài hoa
Ra về nước mắt như mưa
Thấu trời thấu đất nhưng chưa thấu lòng
Thân em như giấy nữa tờ
Chớ nghi mà tội chớ ngờ mà oan
Sông kia có lạ chi cầu
Đôi ta có lạ chi nhau mà nhìn
Xiềng xích của hôn nhân nặng đến nổi
cần hai người đôi khi ba người đôi khi
còn hơn nữa để mang vác nó
Nhất khán khuynh tâm, tái khán khuynh thành
(Nhìn một lần điên đão lòng, nhìn lại
một lần nữa nghiêng ngữa thành quách)
Trong không gian lúc nào cũng có tiếng
vi vu của gió, trong biển cả lúc nào cũng
có tiếng rì rào của sóng vỗ, tiếng gào thét
của hải triều. Trong con người chúng ta lúc
nào cũng có tiếng thì thầm của con tim
Yêu nhau chẳng chiếu chẳng giường
Dẩu rằng tàu lá che sương cũng tình
Thành lập hôn nhân là hưởng thụ cực lạc tại
thế gian, nhưng chỉ trong nhất thời, còn địa
ngục trần gian là muôn thuở
Người đàn ông và người đàn bà thường hay
nói chuyện tình bạn trước tình yêu. Tình bạn
ấy là một thứ tình giả tạo để che giấu một mối
tình bên trong mà cả hai không ai dám nói
Trên đời không có người nữ nào không thích
người nam săn đón, sở dĩ người nữ hống đối
là vì người nam không biết săn đón đúng cách
Đàn ông là vua phản bội
Đàn bà là vua lường gạt
Vì thế Thượng đế sinh ra hai giống người
này để sát hại và thanh toán lẫn nhau
Trên đời chỉ có một việc đáng nói là tình yêu
Vì nó là mầm móng của sung sướng và là
nguyên nhân của đau khổ
Người nào thoát được lưới ái tình là đã lên
thiên đàng một nữa
Oán ghét là bề trái của tình yêu
An càng nặng thì tình càng nhiều
Khi bắt đầu yêu là bắt đầu bước vào cuộc sống
Thà đau khổ vì tình yêu tan vỡ hơn là
Không có tình yêu
Tình yêu nâng cao con người thoát khỏi
sự tầm thường
Cái khổ của đàn ông là vợ ghen
Cái khổ của đàn bà là chồng vui tính
Khi lấy chồng, người đàn bà gặp một người
chồng cương quyết quân tử giàu nghị lực thì
không gì làm cho người đàn bà sung sướng
cho bằng
Ngược lại khi gặp một người chồng nhu nhược
lười biếng thật không gì đau khổ cho đàn bà hơn
Người đàn bà có nhiều lúc đau khổ vô cùng
vì sự khắc khổ quá đáng của đàn ông. Tuy
nhiên như thế họ không đau khổ bằng một
người đàn ông lạnh lùng với vợ không đếm
xỉa gì đến gia đình
Tình yêu chỉ đẹp là những mối tình kết thúc
trong đau khổ. Mối tình không đau khổ là
mối tình giả tạo
Không thể vừa si tình vừa sáng suốt được
Yêu càng nhiều thì oán càng sâu
Hà tiện là tính ghen của giàu có
Cũng như ghen là hà tiện của tình yêu
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở
Đời mất vui khi đã vẹn câu thề
Ai tình là một liều thuốc đắng
Song. Không mấy ai đủ can đảm từ chối
Nước mắt của đàn bà còn có mảnh
lực hơn một đập nước to lớn
Người đàn bà đẹp là thiên đàng của cặp mắt
và địa ngục của tâm hồn
Chỉ có kẻ nào yêu trong tuyệt vọng mới
hiểu rõ thế nào là tình yêu
Yêu là chết trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Xuân Diệu
Đời không đau khổ đời vô vị
Kiếp sống chẳng đau thương kiếp sống thừa
Tình yêu chân thật không phân biệt giai cấp,
tuổi tác, địa vị , danh vọng, nó sẽ sang bằng
tất cả , nó là vị thần của tình cảm
Không có tình yêu nào chân thật mà thiếu
tình cảm và tâm hồn. Không có tình yêu nào
đầy đủ mà không có xác thịt chen vào
Hiếm thấy sự khôn ngoan đi đôi với nhan sắc
Rượu ngon và đàn bà đẹp là hai thứ độc
dược ngọt ngào
ngạn ngữ Thổ Nhỉ Kỳ
Vẻ đẹp không toát ra ngoài từ thân hình đẹp
nhưng từ những hành động đẹp
TÌNH YÊU LÀ BỂ KHỔ
Lão Tử
Quá vội vàng trong tình yêu thì cũng dể dàng
đi đến hận thù
NN,Ả Rập
Tiếng thở dài của một giai nhân tuyệt sắc còn
vang xa hơn cả sư tử rống
NN. Ả Rập
Chân lý cuối cùng của cuộc đời này là tình yêu
Yêu có nghĩa là sống
Sống có nghĩa là yêu
Tiếng thổn thức của một trái tim đang yêu
là một điệu nhạc du dương thảnh thót nhất
trong loại âm nhạc của trần gian
Tình yêu là một điều êm ái và cay đắng nhất
Bản năng dục vọng con người đã nổi dậy thì
mọi việc trong đời họ xem như cát bụi
Mộng Bình Sơn
Tình yêu có thói quen trộn lẫn thú vui vànổi
đau khổ
Tình yêu sợ sự nghi ngờ, tuy vậy nó lớn lên nhờ
sự nghi ngờ và thường chết đi vì sự tin tưởng
Tình yêu là sự lợi dụng lẫn nhau qua thân
thân xác và tâm hồn nhằm để thoả mãn
tự ngã mà thôi
Tôi quyết luyện tim tôi thành sỏi đá
Để phủ phàn những kẻ nói yêu tôi
Ai tình là một vật kỳ quái, để nó đói thì nó
thường sống, nhưng cho nó ăn no thì nó dể chết
Tình yêu là mối nguy hại, luôn đày đoạ thể xác
và dày vò tâm hồn. Nhưng có năng lực thu hút
ai cũng thích bước vào
Thấy em như thấy mặt trời
Chói chang khó ngó trau lời khó trau
Có tiền của sống theo sang trọng
Không tiền lưng chớ nệ nghèo hèn
Nơi danh giáo có người ưa thích
Chốn yên hoa chớ luận nhiều lời
Thương chàng nhớ sớm nhớ chiều
Như ai dùng đạo bùa yêu trong lòng
Thuyền ai gác mãi hững hờ
Phải duyên thì ghé đây chờ đã lâu
Đôi ta như rượu với nem
Đang say ngây ngất ai dèm chớ xa
Thà rằng chiếu lác có đôi
Chẳng hơn chăng gấm lẽ loi một mình
Thời sơ khai chưa có khái niệm con
đường trên mặt đất
Người ta đi miết cũng thành đường
Tình yêu rồi cũng vậy. Hãy yêu đi sẽ thấy
có con đường đi đến trái tim nhau
Thành Dũng
Hoa thơm đã mất nhuỵ rồi
Còn đâu thơm nữa mà người ước mơ
Đã hết trông mong gì gặp nữa
Thì bận lòng chi lắm lúc chia phôi
Tóc mây sợi dắn sợi dài
Thương nhau một phút nhớ hoài ngàn năm
Nhược hữu lương y viên tuyệt mạng
Tùng lai vô dược liệu tương tư
Nhớ ai như nhớ thuốc lào
Đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên
Một mình lo bảy lo ba
Lo cau trổ muộn lo già hết duyên
Thôi thôi chút nữa em lầm
Khoai lang tây sắt lác mà tưởng là
cao ly sâm bên tàu
Tưởng giếng sâu anh nối sợi dây dài
Ai dè giếng cạn anh tiếc hoài sợi dây
Bởi vì thực tại không như là mơ
Nên đời thường giết chết mộng mơ
Má hồng là khách truân chuyên
Đẹp chi cho lắm cho trời đất ghen
*Chớ tham ngồi mũi thuyền rồng
Tuy rằng tốt đẹp nhưng chồng người ta
Tình yêu ai cũng gọi là
Rộng suy một chút thì ra đại đồng
*Nắng mưa là chuyện của trời
Tương tư là chuyện của tôi yêu nàng
Trăm thứ nợ trên đời thì nợ nào cũng có cơ
may trã nỗi hết. Duy chỉ có nợ tình cảm là
không trả nổi
Con người sống trên đời không chỉ có
tình yêu mà thôi, mà còn rất nhiều
chuyện phải làm
*Hoa chỉ đẹp khi hái đúng mức,
nếu nói khô héo thì đó là một cái chết đẹp
Tình yêu của thế gian thì ít kỉ và bắt nguồn
từ những ham muốn của dục vọng
Tình yêu của tứ vô lượng tâm trái lại cho ra
không điều kiện, vô giới hạn và không thay đổi.
Tâm người được tiếp xúc với tứ vô lượng tâm
sẽ vĩnh viễn trỡ nên siêu thoát
Trong hôn nhân để có kết quả bền vững cần
phải biết cho thật nhiều. Nhưng vấn đề là ở
chổ, ai cũng muốn nhận thật nhiều
Nhu cầu bản năng là một qui luật,
Nó như dòng sông chảy, ta không thể ngăn
chặn mà chỉ nên uốn dòng chảy theo một
hướng khác, êm đềm hơn
Au ơ tóc mây sợi dắn sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm
Nếu ái tình chỉ tạo nên niềm thống khổ
Thì chim uyên ương đâu có hót lên rộn ràng
A . smyth
Ai tình là một thứ rượu nó làm cho người
ta hăng hái thì ít say sưa thì nhiều
Phụ nữ như một mặt hồ không gợn sóng
Nhưng nhiều kẻ chết đuối vì nó
Nước suối réo rắc, ồn ào vì nước cạn
Còn các sông cái thì êm đềm vì nước sâu
Tình yêu đẹp nhất cũng cần có nước mắt
Khi cái nghèo đi vào cửa lớn
Thì tình yêu đi ra cửa sổ
Tục ngữ Anh
Tình yêu có thể hoá túp liều tranh thành
lâu đài vàng
Mỗi người là một thi nhân khi đang yêu
Hôn nhân không thể chỉ là dấu chấm hết cho
bản ngã, mà phải là phương tiện để khẳng định
những bản ngã tốt đẹp
Yêu kẻ không yêu mình tức là yêu
mưa rơi trong rừng
Nếu người vợ đẹp không phải là thiên thần
thì người chồng vô cùng bất hạnh
Đàn ông nông nỗi giếng khơi
Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu
CD
Thiên đàng sẽ không bao giờ dành cho người
cằn cỗi tình yêu
Ai tình làm vận động mặt trời và các vì sao
Đời không có tình yêu
Như mặt trời không có nắng
Tục ngữ Pháp
Trăm năm một sợi chỉ hồng
Buộc người tài sắc vào trong khuôn trời
Nguyễn Huy Tự
Càng thắm thì lại mau phai
Thoang thoảng hoa nhài càng được thơm lâu
Hai con bướm trắng tình lai láng
Lẻ bóng một con thấy thê lương
Tình cảm là một cặp phạm trù
Mà không mấy ai lý giải nổi
Nếu đã hẹn biển cứ nằm yên nhé
Sóng ra khơi rồi sóng lại quay về
Tình em là biển là mây núi
Là cả tình thương của đất trời
Trăng là bến nước sông xưa
Em là giọt lệ đong dưa nụ cười
Nguyên Thiên Chương
KHUYÊN EM ĐI TU
Yêu em anh góp muôn lời ngọc
Kết lại thành thơ giác ngộ em
Anh nhớ lại ngày xưa trời rực sáng
Vai kề vai ta đứng để so vai
Trong lúc ấy hai ta hai chí nguyện
Anh đường đạo anh luôn mạnh tiến
Em đường đời em mãi miệt mài
Rồi hoa rơi hoa rụng tháng năm dài
Nay mượn mảnh hoa rơi anh nhắn gởi
Có những lúc chiều về rảnh rỗi
Nằm gát tay anh suy nghĩ đợi em
Bạn em đây chắc sống mãi bên em
Hay có lúc phải huỳnh tuyền thượng lộ
Em em đó chắc em không xuống mộ
Nào bạc vàng khoai củ trữ đầy kho
Nào cánh đồng bát ngát lúa vàng mơ
Nào nhà cửa mô tô bô bi lếch
Có cứu sống mạng người khi đã chết
Không bâng khuâng muôn vạn ức là không
Nếu đã không em đeo chi mãi cái không
Để phải hái nỗi u sầu đau đớn
Tu em nhỉ vì tuổi em đã lớn
Tuổi còn xanh nhưng chớ tiếc mái tóc xanh
Vì tử sanh hãy xoá kiếp phù sanh
Em sẽ thấy diệu huyền trong cửa đạo
Rán cố gắng nghe lời anh chỉ bảo
Tu tu tu em nhỉ kíp tu mau
Đi đi đi gian khổ chớ đừng nao
Anh sẽ dắt em vào chơn thiện mỹ
Mùi phú quí càng say tâm càng luỵ
Bởi yêu em anh mới biết khuyên em
Tuy vui chịu em cần giác ngộ
Bằng trai slại đời cho anh là dụ dổ
Còn em đây khó vững bước đăng trình
O đêm khuya tim lụng muỗi quanh mình
Xin gát bút đợi em trời rực sáng
TT.Giác Huệ
Hãy nhìn cái bóng trang sức này
Trân bảo ngọc ngà đủ các thứ
Tóc uốn lượng buông xuôi phía hữu
Nốt ruồi xanh mắt kẻ mi dài
Trò dối trá gạt người si dại
Nhưng lừa sao được kẻ sang bờ
Và bao nhiêu hương liệu bôi xao
Chân chiếm điểm phấn vàng son đỏ
Trò dối trá gạt người si dại
Nhưng lừa sao đượckẻ sang bờ
Ao tịnh diệu trang hoàng thân thể
Nhưng nguyên hình huyễn hoặc còn trơ
Trò dối trá gạt người si dại
Nhưng lừa sao được kẻ sang bờ
Khi nai đã đạp tan lưới bẩy
Và phá tung cổng nhốt một đời
Ta bỏ lại miếng mồi đi mất
Ai ưa gì trói buộc thân nai
Trung A Hàm lll - 148
Anh không ngủ hẳn vì em đang nhớ
Một sao trời rực cháy giữa đôi ta
Anh nhắm mắt cho hồn em lặng gió
Cho sao trời yên rụng một đêm hoa
Nụ cười em bao la vũ trụ
Muôn vạn thiên hà lấp lánh trăng sao
Làm sao em biết bia đá không đau
Trịnh Công Sơn
Đừng tuyệt vọng em ơi đừng tuyệt vọng
Em là tôi và tôi cũng là em
Ta có còn ai để giận hờn
Ta còn ai nữa để cô đơn
Có bao giờ trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua mau
Phút lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu
Người ta có thể ăn nữa bữa ngủ nữa giấc
Nhưng không thể đi nữa chân lý
Và yêu bằng nữa trái tim
Hồn sỏi đá chưa một lần khuất phục
Bổng ngập ngừng trước giọt lệ giai nhân
Dù cho biển cạn non mòn
Dất tan trời vỡ tình còn thiên thu
Đập cổ kính ra tìm lấy bóng
Xếp tàn y lại để dành hơi
Từ bây giờ cho đến mãi về sau
Khi anh gọi luôn có em đáp trả
Em sẽ dựa vào anh khi vấp ngã
Hạnh phúc hay ưu phiền mình vẫn mãi có nhau
Em đi để một chuổi cười
Trong tôi vỡ một khoảng trời pha lê
Trăng vàng đêm ấy bờ đê
Có người ngồi gở lời thề cỏ may
Phạm Công Trứ
Cũng như em hiểu tình yêu vậy
Nước mắt song song với nụ cười
Sông mười năm đã trở thành dâu bể
Thì cuộc đời ai dám hẹn trăm năm
\
Nào là hoa bưởi hoa chanh
Nào câu quan họ mái đình cây đa
Xin đừng bắt chước câu ca
Đi về dối mẹ để mà yêu nhau
Xuân Quỳnh
Ta và em về đây ở trọ
Trọ trần gian và trọ trong nhau
Vui buồn hạnh phúc khổ đau
Cũng xin chia sẽ bạc đầu tóc xanh
Chuông ngân từng giọt vào tim
Em ơi cát bụi lỡ lầm mà chi
Lắng nghe em lắng nghe đi
Giọt chuông cam lộ đang thì thầm gọi em
Và ta biết một điều thật giản dị
Càng xa anh ta càng thấy yêu anh
Thi ca là cánh cửa lòng
Từ em về mở nguồn trong nẻo đời
Chỉ cần thoáng nụ cười thôi
Là em cảm hoá ngay rồi hồn ta
Đố ai quét sạch lá vàng
Đố ai uống cạn sương tàn thâu đêm
Đố ai quét sạch ưu phiền
Thì tôi sẽ bước qua cầu đón em
Đề Tranh Tố Nữ
Hỏi bao nhiêu tuổi hỡi cô mình?
Chị cũng xinh mà em cũng xinh
Đôi lứa như in tờ giấy trắng
Nghìn năm còn mãi cái xuân xanh
Phiếu mai chi dám tình trăng gió
Bồ liễu thôi đành phận mỏng manh
Còn thú vui kia sao chẳng vẽ
Trách người thợ vẽ khéo vô tình!
Hồ Xuân Hương
Tôi xin làm mây bay
Trong vườn em mùa hạ
Tôi xin làm chút gió
Mát thêm những bờ vai
Tôi xin làm cây đa
Đứng nhìn em rực rỡ
.................................................
Tôi đi tìm quanh đây
Bao loài hoa cỏ lạ
Tôi mang về giữa phố
Cắm trên những đường đi
...............................................
Vì tôi cần thấy em yêu đời
Vì tôi cần thấy em yêu hoài
........................................................
Ru em ngồi yên nhé
Tôi tìm cuộc tình cho
Trời ơi em hỡi tuệ hà
Nghìn năm còn biết đâu là người yêu
Nhìn non nước bồnh biêu thêm tủi
Nợ duyên chi ngắn ngủi là vầy
Sông thương giọt thảm vơi đầy
Nghìn năm còn nhớ cái ngày xa em
Ngày 14 tháng 3 em hỡi
Cái ngày xa giọt luỵ tình chung
Chân mây anh thấu chăng cùng
Nỗi lòng anh biết cho lòng anh thôi
Tình duyên nợ than ôi ảo mộng
Sống xa em kiếp sống lạnh lùng
Khóc em xốn đỏ đôi tròng
Khóc em đến phút cuối cùng đời anh.
*********************************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro