8. Dương Khiêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Thái Hòa điện_

Hoàng đế nằm trên giường hai mắt nhắm lại, gương mặt có phần mệt mỏi. Một nam nhân ngồi bên long sàn kiểm tra thân thể cho hoàng đế.

Thuận Đức công công đứng bên cạnh lo lắng dò hỏi: "Dương thái y, tình hình bệ hạ thế nào rồi?"

"Tình hình của bệ hạ đã khả quan hơn mấy ngày trước rồi. Cần chú ý nghỉ ngơi, không thể quá độ mệt nhọc." Chỉ chén dược trên bàn "Dược này không cần dùng nữa. Ta phải sửa lại dược phương."

"Hảo!"

"Thuận công công cứ ở lại chăm sóc bệ hạ đi thôi. Không cần đưa ta." Nói rồi hướng môn đi.

Thuận Đức quay sang đối với cung nữ nói: "Đem dược trên bàn dọn dẹp một chút."

"Vâng, Thuận công công."

Bước ra Thái Hòa điện, Dương Khiêm hướng thái y viện mà đi. Hướng phía xa nhìn lại thấy có bóng hồng y đang đi tới, hắn thầm nghĩ 'Tự quen thuộc gia hỏa lại đến nữa rồi!'

Triệu Viễn Tu đi đến trước mặt hắn: "Vừa rồi ngươi đi đâu a? Ta đến Thái y viện lại không gặp ngươi."

"Ta xem như một nửa cái thái y đương nhiên là đi xem bệnh. Ngươi làm sao lại nhàn rỗi đến tìm ta?"

Triệu Viễn Tu hết sức vô tội: "Ta vốn rất rảnh rỗi mà."

Dương Khiêm nghẹn lời: 'Hắn quên mất tên này đúng thật là kẻ nhàn hạ không có việc làm.'

Về tới Thái y viện, Dương Khiêm đặt hòm dược xuống.

"Ngươi xong việc rồi thì cùng ta luyện kiếm một chút đi!"

Dương Khiêm bất đắc dĩ không thôi: "Ngươi đi tìm người khác đi. Ta phải nghiên cứu sửa lại dược phương cho bệ hạ." Tên này là kiếm si sao? Từ biết ta biết võ liền lão đến tìm ta. Tha cho ta đi.

"Học võ lại không dùng. Rất lãng phí a!"

"Học võ không nhất thiết phải động võ."

"Hảo đi!" Triệu Viễn Tu chán nản thở dài. Bệ hạ sinh bệnh, Chính Thiên so trước đây càng bận, hắn lại càng nhàm chán. Hắn đứng dậy đi loanh quanh động cái này một chút, sờ cái kia một chút.

Dương Khiêm liếc hắn: "Ngươi đừng làm lộn xộn dược của ta!"

"Ồ!" Hắn ngồi xuống bên cạnh nhìn Dương Khiêm bắt đầu làm việc của chính mình. Nói đến, Dương Khiêm vào cung cũng đã ba tháng đi.

Ba tháng trước, hắn đi Thính Nguyệt lâu mua ít điểm tâm cho Tiêu Chính Thiên, khi trở về gặp Dương Khiêm bị binh lính thủ vệ ngăn ở cửa cung. Hỏi ra mới biết, thì ra Dương Khiêm được sư phụ hắn tiến cử vào cung làm việc nhưng do vội vàng quên mang tín vật nên không được vào. Hắn liền tốt bụng giúp đưa thư cho hoàng thượng. Xác nhận hắn đúng là đồ đệ của Hoa thái y ngày trước lại có thực tài, hoàng thượng an bài hắn lưu lại Thái y viện. Hơn một tháng nay, hoàng thượng sinh bệnh, các thái y khác cũng chữa không hảo. Dương Khiêm biết một ít phương thuốc lạ vậy mà cải thiện được tình hình của hoàng thượng.

Bởi vì hắn giúp quá Dương Khiêm nên hai người quen biết, thường xuyên qua lại cũng xem như thân thiết. À, cái này là hắn đơn phương nghĩ.

Hắn từng tò mò hỏi qua Dương Khiêm đang ở Hòa Dương hảo hảo làm gì chạy đến kinh đô xa xôi. Dương Khiêm chỉ nhàn nhạt giống như có lệ liếc hắn rồi nói hắn đi trốn nợ. Khi đó mới biết nhau không quen thuộc lắm, hắn còn cho rằng Dương Khiêm nghĩ bừa cái cớ mà thôi, hắn còn nghĩ cái tên này làm sao không nghĩ ra lý do nào thuyết phục hơn một chút. Mãi đến hơn một năm sau, hắn mới kinh hãi phát hiện Dương Khiêm căn bản không nói bừa. Hắn thật sự trốn nợ, chủ nợ đều tìm tới cửa rồi.

Dương Khiêm là một người trầm ổn, ít nói nhưng tính tình khá tốt. Mặc dù kém nhau mười tuổi nhưng không thành vấn đề. Kết giao bằng hữu mà, tuổi tác không quan trọng.

Hắn đang ngán ngẩm xem Dương Khiêm phân loại dược thì thấy Tiêu Chính Thiên tiến vào.

"A! Chính Thiên, ngươi đến Thái y viện làm gì?"

Dương Khiêm chấp tay cúi người: "Thái tử điện hạ!"

Tiêu Chính Thiên liếc nhìn Dương Khiêm rồi quay sang hắn: 'Ha! Hắn không tìm đến, tên này liền theo người chạy mất.'

"Ta tìm Dương thái y hỏi về việc chữa trị cho phụ hoàng."

"Hạ quan đang nghiên cứu dược phương mới cho bệ hạ."

"Ừm!"

Dương Khiêm nghi hoặc nhìn hắn 'Vị thái tử điện hạ này chạy đến đây một chuyến chỉ để hỏi bấy nhiêu thôi sao? Thật kì lạ!'

"Dạo này cũng không gặp ngươi đến thái tử phủ tìm ta. Rất có hứng thú đến Thái y viện sao?"

Dương Khiêm nhìn Triệu Viễn Tu một chút lại nhìn Tiêu Chính Thiên một chút: 'Làm sao hắn cảm thấy trong không khí có mùi chua vậy?'

(Ta: Người nào đó làm đổ bình dấm ấy mà ^^)

Triệu Viễn Tu chột dạ sờ sờ chóp mũi: "Ngươi lại không thời gian a! Ta lại không đi qua thái y viện nên hiện tại thường đến chơi."

Dương Khiêm hắc tuyến 'Thái y viện là nơi để ngươi chơi sao? Nơi này có cái gì thú vị?'

Tiêu Chính Thiên cũng cùng ý nghĩ 'Nơi này có cái gì thú vị. Còn không bằng ngươi trở về đọc hảo binh thư rồi lại luyện một hồi kiếm.'

Lúc này có một thái giám tiến vào: "Hồi bẩm thái tử điện hạ! Lễ bộ thượng thư Phương đại nhân ở Ngự thư phòng cầu kiến."

"Ừm!" Nhìn Triệu Viễn Tu "Ta có việc phải đi rồi!"

"Ngươi cứ đi đi! Đừng quản ta!"

"Hừ!" Vội không kịp chờ đợi mà đuổi ta. Trước khi đi lại liếc Dương Khiêm một cái.

Dương Khiêm: 'Lão nhìn hắn làm gì? Ta nơi nào đắc tội hắn? Cứ cảm thấy ánh mắt của thái tử lành lạnh thế nào ấy.'

Đêm khuya, trong một gian phòng mờ tối chỉ có ánh nến trên bàn miễn cưỡng chiếu sáng, không gian như này thích hợp mật đàm.

Hắc bào nhân ngồi bên bàn vân vê chén trà trong tay: "Hai ngày nữa, thái tử sẽ đến Hàn Linh tự cầu phúc. Binh lính chỉ bảo vệ xung quanh mà không tùy tiện tiến vào. Thực thích hợp để các ngươi động thủ."

Hắc y nhân đứng bên cửa sổ đưa lưng về phía hắn nói: "Ám sát đương kim thái tử mà từ miệng ngươi lại nghe thật nhẹ nhàng."

"Chỉ là một tiểu thí hài từ nhỏ sống trong nhung lụa, đi trên đường bằng phẳng, chưa gặp sóng gió, không có tâm phòng bị. Không đáng xem. Hơn nữa, hoàng đế nên đổi họ."

"Ha ha.. Thực hảo! Ta sẽ an bài. Ngươi giống như nóng lòng diệt Tiêu gia hoàng thất a?"

Hắc bào nhân đặt mạnh chén trà xuống bàn, mũ trùm che khuất vẻ mặt nhưng không che được giọng nói đầy căm hận: "Bọn họ đáng chết!" Dứt lời liền đứng dậy đẩy cửa mà đi.

Hắc y nhân cười khẽ giọng nói không giấu được vui sướng khi người gặp họa: "Bắc Ly Tiêu thị tạo nghiệt a!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro