9. Lễ cầu phúc gặp ám sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Định Quốc tướng phủ_

Triệu quản gia gõ cửa: "Thiếu gia, ngươi đã dậy sao? Công công trong phủ thái tử đến truyền lời. Hôm nay ngươi phải tham gia lễ cầu phúc với thái tử đấy. Thiếu gia, ngươi mau dậy đi!"

"Ta nghe thấy rồi!" Mới thức dậy giọng nói có vẻ khàn khàn.

Trong phòng, Triệu Viễn Tu mơ màng ngồi dậy nhìn cửa sổ hé mở, miệng lẩm bẩm: "Mặt trời còn chưa lên, cầu cái gì phúc?"

Ăn qua loa bữa sáng, hắn leo lên ngựa đi thẳng hoàng cung. Một chiếc xe ngựa chạy ngang qua, màn che cửa sổ bị gió thổi nhấc lên, chỉ nhìn thoáng qua bên trong ngồi hẳn là một vị tiểu thư xuyên lam sắc tố y.

Hắn nhìn xe ngựa thầm nghĩ: 'Hình như là gia quyến phủ Phương thượng thư. Lại đi dâng hương sao?'

Hai canh giờ sau, chính điện Hàn Linh tự. Tiêu Chính Thiên cùng các đại thần nghe niệm một hồi kinh văn rồi mới thắp hương khấn nguyện.

Cuối tháng chạp hằng năm, hoàng đế sẽ cùng các đại thần có mặt ở kinh thành đến Hàn Linh tự cầu phúc xua đi những điều không tốt của năm nay, chúc phúc sang năm mưa thuận gió hòa, bá tánh an cư, quốc gia hưng thịnh. Chỉ là năm nay, hoàng đế có bệnh trong người nên do Chính Thiên thân là thái tử thay thế.

Triệu Viễn Tu không phải nhân vật quan trọng không cần thiết vào trong, hắn chỉ đứng chờ ở bên ngoài cùng Dương Khiêm. Đúng vậy, Dương Khiêm cũng xuất cung, là bị lôi kéo đi. Dương Khiêm hiện là thái y chẩn trị cho hoàng đế nên cũng có được chút đặc quyền.

Tiếng niệm kinh văn không còn, không lâu sau Tiêu Chính Thiên dẫn đầu đi ra. Các đại thần hành lễ từng người rời đi trước.

Thấy Tiêu Chính Thiên hướng bên này đi, Dương Khiêm đối Triệu Viễn Tu nói: "Ta cũng muốn đi thắp hương. Ngươi cùng thái tử đi dạo xung quanh đi. Nghe nói hậu sơn cảnh sắc không tồi."

"Hảo! Vậy chúng ta đi xem một chút. Chính Thiên, đi thôi."

_Hậu sơn_

Đi một hồi, hai người đến gần một gốc thụ lớn treo đầy lụa đỏ.


"Đây là cây nhân duyên sao?"

Triệu Viễn Tu tò mò muốn bắt lấy dây đỏ lại bị Tiêu Chính Thiên vỗ bỏ.

"Người ta buột dây đỏ lên cây để cầu duyên, ngươi đừng tùy tiện chạm vào."

Sờ sờ mu bàn tay bị vỗ, bĩu môi: "Chỉ là một cái dây đỏ thôi mà."

"Thế nhưng khách hành hương rất tin. Đặc biệt là nữ tử."

Thấy Tiêu Chính Thiên mãi nhìn cây nhân duyên, hắn hỏi: "Ngươi muốn cầu duyên sao?"

Tiêu Chính Thiên bối rối nhìn đi nơi khác: "Ta nào có."

Triệu Viễn Tu đột nhiên bắt lấy tay Tiêu Chính Thiên cau mày nhìn quanh: "Ngươi có ngửi thấy mùi gì sao?"

"Mùi gì? Ừm. Hình như là..."

"Không đúng! Chính Thiên, bế khí!"

Nhưng đã không kịp rồi. Tiêu Chính Thiên ngã xuống. Hắn vội đỡ lấy người.

"Tỉnh lại, Chính Thiên!"

Đầu óc choáng váng, trước mắt mơ hồ. Vừa rồi hắn cũng ngửi mùi hương đó.

Có người hét lên: "Triệu Viễn Tu!"

'Ai vậy?' Hắn nhìn thấy có bóng người đang chạy đến. 'Là... Dương Khiêm!'

Trước mắt tối sầm, hoàn toàn rơi vào hắc ám.

Một lần nữa mở mắt ra, hắn thấy bản thân nắm dây cương lôi kéo một con bạch mã đứng trước Thính Nguyệt lâu.

"Tại sao ta lại ở đây?"

"Viễn Tu, ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi thôi!"

Hắn quay đầu nhìn thấy Tiêu Chính Thiên dắt một hắc mã đứng cách hắn một đoạn. Hắn lôi kéo ngựa đến gần.

"Chính Thiên, chúng ta..."

"Làm sao? Không phải nói ăn một chút gì rồi lên đường đi Giang Nam sao? Không muốn đi nữa à? Vậy ta trở về. "

"A! Không phải!"

"Vậy thì còn chờ gì nữa? Cùng đi thôi!"

"Hảo!"

Hai người lên ngựa đi thẳng hướng Giang Nam.

_Bên phía Tiêu Chính Thiên_

Tiêu Chính Thiên ngẩn ngơ nhìn khắp nơi trong phủ giăng đèn, kết hoa, dán chữ hỉ. Bản thân đang mặc hỉ phục.

"Chính Thiên, ngươi đang làm gì vậy?"

Hắn nhìn thấy Triệu Viễn Tu cũng một thân hỉ phục đi về phía hắn. Rõ ràng cũng là hồng y lại không giống ngày thường.

"Ngươi đây là..."

"Làm gì? Ngươi đổi ý không muốn cùng ta thành thân sao?"

"Chúng ta? Thành thân?"

Triệu Viễn Tu ánh mắt bất thiện nhìn hắn: "Không cùng ta thì ngươi muốn cùng ai?"

"Ta không phải ý đó."

"Sắp đến giờ lành rồi! Mau đi thôi! Mọi người đang đợi chúng ta đấy."

"Ừm!"

_Hiện thực_

Triệu Viễn Tu nhắm mắt ngồi tựa vào thân cây, Tiêu Chính Thiên thì tựa lên vai hắn. Hai người hơi thở đều đặn rõ ràng đang ngủ say. Phía xa, Dương Khiêm cùng hai thị vệ đang đánh nhau cùng vài tên hắc y nhân.

Một chiêu kiếm quét ngang đẩy lùi hai tên hắc y nhân, Dương Khiêm lo lắng không thôi thoáng nhìn hai người: 'Triệu Viễn Tu, mau tỉnh lại đi!"

Một hắc y nhân nhân cơ hội phóng vài thanh ám khí. Dương Khiêm vội đón đỡ, trong đó một thanh thoáng qua hắn cắt thương cánh tay Triệu Viễn Tu.

_Trong mộng_

Triệu Viễn Tu như có sở giác nhìn vào cánh tay của bản thân.

Tiêu Chính Thiên dừng ngựa quay đầu nhìn hắn: "Làm sao vậy? Mệt rồi à? Không bằng chúng ta đến bên hồ ở phía trước nghỉ chân, thuận tiện ngắm một chút liên hoa đang nở rộ."

Hắn cười: "Hoa, đương nhiên sẽ ngắm. Đợi mùa hoa nở, ta sẽ xem cùng Chính Thiên."

'Tiêu Chính Thiên' nghi hoặc nhìn hắn: "Ta không phải ở đây sao?"

"Ngươi là hắn sao?"

"Viễn Tu, ngươi đang nói gì vậy?"

"Chính Thiên là thái tử, là đế vương tương lai, hắn có trọng trách trong người, thiên hạ còn chưa thái bình, hắn sẽ không bỏ dỡ nửa chừng. Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ cùng ta ngao du thiên hạ nhưng không phải hiện tại. Nếu như hắn vì ta bỏ mặc triều chính không lo, ta sẽ không tha thứ cho hắn, càng không thể tha thứ cho bản thân. Đương nhiên, Chính Thiên mà ta biết sẽ không như vậy. Còn có,... ta không muốn hắn bị thương."

_Mộng của Tiêu Chính Thiên _

"Giờ lành đã đến! Tân nhân hành lễ! Nhất bái thiên địa!"

'Triệu Viễn Tu' bái xong kinh ngạc nhìn người bên cạnh không hề động tác: "Chính Thiên?"

Quan khách bắt đầu xì xào bàn tán.

'Triệu Viễn Tu' nghiêm mặt: "Đừng hồ nháo!"

"Ta chỉ cùng Viễn Tu bái đường. Ngươi lại tính thứ gì?" Tiêu Chính Thiên ngạo nghễ nhìn hắn.

Ở trước mặt Triệu Viễn Tu, hắn có thể ngang bằng cũng có thể yếu thế. Nhưng trước mặt ngoại nhân, Tiêu Chính Thiên hắn là thiên kiêu chi tử, người trên vạn người, ngạo thị thiên địa.

Ban đầu bị 'thành thân' làm vui quên mọi việc, nhưng rất nhanh hắn liền phát giác không đúng. Viễn Tu của hắn sẽ không như vậy.

"Chính Thiên, đừng ăn nói linh tinh."

"Viễn Tu nói ta làm hoàng đế, hắn làm đại tướng quân, vậy thì hắn nhất định sẽ làm được. Hắn là người công tư phân minh lại trọng đại nghĩa. Ở đại nghĩa trước mặt, tư tình sẽ nằm ở sau. Tương lai cho dù hắn có thích ta, nhưng ta là thái tử, là hoàng đế thì chúng ta không thể bên nhau. Chỉ có thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, chúng ta mới có thể làm điều bản thân muốn. Hiện tại còn chưa phải lúc."

'Tiêu Chính Thiên': "Ta cùng ngươi ngao du giang hồ không hảo sao?"

'Triệu Viễn Tu': "Ở lại bên ta không hảo sao?"

Triệu Viễn Tu cười khẽ, Tiêu Chính Thiên hừ lạnh: "Giả chung quy không phải thật!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro