Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luật sư của Thường Kiếm Hùng cười mỉm, nhưng khi Thường Kiếm Hùng nghe thấy ba tiếng đó, trong lòng lại không hề nhẹ nhõm như anh ta tưởng.

Anh ta đột nhiên dâng lên muôn vàn cảm xúc, đan xen trong đó còn có cả phẫn nộ! Đây không phải chính là câu trả lời mà anh ta trông đợi hay sao! Có như vậy, tội danh tàng trữ súng trái pháp của anh ta mới không được thành lập! Giết chết Lưu Bân chẳng qua chỉ là ngộ sát, tội lỗi đều là ở Mã Lưu! Anh ta có thể rút lui trong an toàn, bảo toàn được mọi thứ, nhất là danh dự! Nhưng tại sao anh ta không thể vui mừng? Tại sao anh ta lại thấy lửa giận bùng cháy, cảm thấy hận Thời Việt cơ chứ? Tại sao cậu ta lại làm vậy! Cậu ta có tư cách gì mà làm như vậy! Tại sao Thời Việt có thể cao thượng hào hiệp, có tình có nghĩa, còn Thường Kiếm Hùng này lại thành kẻ tiểu nhân! Thường Kiếm Hùng này không cần Thời Việt thương hại.

Không bao giờ cần! Thẩm phán gõ búa nói: "Bị cáo Thời Việt, anh chắc chắn mình không biết nguồn gốc của khẩu súng chứ?".

Thời Việt nói: "Không biết".

Thẩm phán nói: "Theo bộ luật hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, bộ luật quản lý súng của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, tàng trữ súng quân dụng phi pháp, gây ra cái chết cho hai người, sẽ bị phạt tù ba năm. Nếu căn cứ vào dấu vân tay trên súng, kết hợp với lời khai của các bên, khẩu súng này sẽ bị coi là thuộc quyền sở hữu của anh. Anh có ý kiến gì không?".

Thời Việt im lặng. Cả phòng xử án im lặng như tờ, người đến dự đều nín thở chờ đợi. Trong đầu Thường Kiếm Hùng rất hỗn loạn.

Đột nhiên anh ta nghĩ đến rất nhiều chuyện: cuộc sống trong quân đội, huân chương, hồng kỳ, dù, bố, chiếc bàn dài trong phòng họp hội đồng quản trị, em trai cùng bố khác mẹ... Thế nhưng mọi hình ảnh hỗn loạn đều mờ đi, thứ hiện lên rõ ràng nhất trước mắt anh ta lại là hòn đảo đó.

Giữa hai cuộc tập kích, anh ta trốn vào một rừng dừa, tay cầm một con dao găm. Anh ta có được con dao này từ tay một người lính lão luyện đóng giả quân địch, nó là vũ khí hiệu quả nhất của anh ta trên đảo.

Khi đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong rừng dừa, anh ta bỗng nghe thấy tiếng động. Anh ta lặng lẽ tiến về phía ấy, nhìn thấy một người đang hái dừa. Là thằng nhóc đến từ vùng nông thôn Giang Tây, Thời Tuấn Thanh.

Anh ta nhìn thấy Thời Tuấn Thanh làm rụng hai quả dừa nhưng xoay xoay một hồi vẫn không biết bổ ra thế nào. Anh ta cười thầm trong bụng: Đúng là một thằng ngốc thiếu hiểu biết! Chắc mới chỉ nhìn thấy dừa trên ti vi mà không biết ăn dừa thế nào! Anh ta đi tới, Thời Tuấn Thanh nhìn thấy anh ta, không nói gì, nhìn anh ta với ánh mắt sắc lẻm.

Anh ta dùng dao đục một cái lỗ hình tam giác trên quả dừa, rồi nói: "Uống đi".

Thời Tuấn Thanh nhìn anh ta một cái, bê quả dừa lên ngửa đầu tu. Hòn đảo này rất khó tìm được nước ngọt, chắc chắn cậu ta đã khát lắm rồi. Anh ta lại nói với Thời Tuấn Thanh: "Cùi dừa cũng ăn được".

Thời Tuấn Thanh vẫn dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh ta, đưa quả dừa còn lại cho anh ta. Anh ta nhận lấy, cười với cậu ta. Hai người cùng trốn trong rừng dừa uống nước dừa, ăn cùi dừa, lấy lại thể lực.

Anh ta nói với Thời Tuấn Thanh: "Thế nào? Chúng ta kết đồng minh đi, làm anh em".

Kết đồng minh đi. Làm anh em. Thực ra anh chưa bao giờ thực lòng coi Thời Tuấn Thanh là anh em. Từ tận đáy lòng, anh ta coi thường tên ngốc xuất thân nông thôn này. Anh ta là ai? Anh ta là Thường Kiếm Hùng. Anh ta là cậu ấm con nhà dòng dõi.

Luận năng lực, luận tướng mạo, luận giáo dục gia đình, luận tất cả mọi thứ, anh ta có chỗ nào không xuất sắc chứ? Thời Tuấn Thanh sao có thể sánh với anh ta được! Nhưng rõ ràng, Thời Tuấn Thanh coi anh ta là anh em thật.

Thời Tuấn Thanh tin cậy anh ta, đối xử chân thành với anh ta, cũng rất sùng bái sự tài giỏi xuất chúng của anh ta. Thường Kiếm Hùng rất hưởng thụ cảm giác đó. Anh ta như người đứng cao hơn nhìn xuống Thời Tuấn Thanh với vẻ ban ơn. Nhưng hôm nay, bây giờ, cái người đã bị đuổi khỏi "Kiếm sắc trên trời xanh", cái người đã đổi tên là Thời Việt này vẫn giữ im lặng. Cậu ta vẫn coi anh ta là anh em

Thường Kiếm Hùng chợt cảm thấy cực kỳ nhục nhã, vô cùng nhục nhã. Anh ta nhìn thấy Thời Việt sắp lắc đầu.

Yết hầu chuyển động, anh ta mở miệng.

"Khẩu súng đó là của tôi. Là tôi ngộ sát Lưu Bân".

Sau khi phiên tòa kết thúc, phải tiến hành điều tra lấy thêm bằng chứng rồi mới có thể đưa ra phán quyết cuối cùng.

Một người phụ nữ mặc đồ đen tránh đám đông, bước ra khỏi tòa án. Chị ta cúi đầu, đeo kính đen và khẩu trang, nhìn không rõ mặt, chỉ có làn da trắng bóc rõ ràng được giữ gìn rất cẩn thận.

Chị ta vội vã xuống hầm để xe, khi gần đến xe mình thì đột nhiên đứng lại. Một người phụ nữ tầm tuổi chị ta đang đứng trước đầu xe. Người đó mặc một bộ đồ nghiêm túc, trịnh trọng, gương mặt lạnh lùng cao ngạo, trông khá quen mặt.

Người phụ nữ đó nói: "Cô chính là An Ninh".

Giọng nói rất lạnh lùng nghiêm khắc, đó là giọng của người thường xuyên ra lệnh, phê bình, nó uy nghiêm và không cho người khác có quyền chất vấn.

An Ninh nhận thấy khí chất hoàn toàn khác với chị ta ở người phụ nữ này.

Chị ta tháo khẩu trang, lộ ra đôi môi đỏ rực đầy đặn, nở nụ cười mỉm vô cùng quyến rũ: "Nam đại tiểu thư đích thân đến đây có gì cần dạy bảo?".

Nam Cần nói: "Hỏi cung như vậy mà cũng không khai ra cô, cô giỏi thật đấy".

An Ninh cười duyên dáng, nhìn móng tay sơn đen của mình: "Đàn ông say mê tôi như điếu đổ, họ lại ít lời, tôi cũng không còn cách nào khác.

Hơn nữa", chị ta xòe tay tỏ vẻ vô tội "An Ninh tôi xưa nay làm ăn đàng hoàng, đứng đắn mà".

Nam Cần cười nhạt: "Có những người quá coi trọng chữ 'ân'. Còn cô, giờ cô đã mượn tay chồng cũ tẩy trắng bản thân, nhưng trước đó thì sao? Cô trẻ tuổi như vậy, làm giàu bằng cách nào?".

Nam Cần vứt một tập tài liệu vào tay chị ta: "Trong này có một số thứ, cô hãy xem cho kỹ vào! Nếu còn dám giở trò, đừng tưởng bây giờ cô mang quốc tịch Canada, luật pháp sẽ không xử được cô!".

An Ninh cầm tài liệu, mở hai trang, gương mặt trắng trẻo dưới lớp kính đen đột nhiên biến sắc. Nam Cần lạnh lùng và cao ngạo nhìn chị ta, đôi mắt phượng ánh lên vẻ uy nghiêm và ngang ngược hoàn toàn khác với Nam Kiều:

"Cô đã ở trong danh sách người nước ngoài bị giám sát của cảnh sát rồi, hãy cứ liệu hồn".

"Bố tôi không muốn nhìn thấy loại người như cô tồn tại trên mảnh đất này chút nào".

Phán quyết cuối cùng nhanh chóng được đưa ra, tuy Thời Việt không phải chịu tội danh tàng trữ súng trái phép giết gười nhưng vì bị bọn Mã Lưu khai báo một số sai phạm khác, anh bị xử một năm tù giam.

Anh không kháng án. Đó là lỗi lầm anh gây ra khi anh còn quá cực đoan, anh không nghĩ đến chuyện tránh tội. Anh cảm thấy một năm đã là ngắn lắm rồi.

Thường Kiếm Hùng bị xử ba năm tù giam. Công ty gia đình Bảo vệ Chấn Viễn tạm thời do em trai anh ta phụ trách.

Ngày Thời Việt ra tù, đám Khích Hạo, Hác Kiệt đến đón. Họ cười đùa ầm ĩ, Hác Kiệt vuốt cái đầu trọc của Thời Việt: "Hừ, thế này mà vẫn đẹp trai chết đi được!".

Thời Việt cười, gạt tay anh ta ra, giật lấy mũ của anh ta, chửi: "Ai cho mày tùy tiện sờ đầu ông hả? Tối nay cạo trọc đầu mày...".

Vừa giật chiếc mũ ra, phía dưới là một cái đầu bóng loáng. Thời Việt ngớ người, lại thấy Khích Hạo và các anh em khác cũng đồng loạt bỏ mũ ra... Tất cả đều trọc đầu, da đầu xanh xanh.

"Anh Thời!"

"Anh Thời! Anh nhìn này!"

"Anh Thời...".

Khích Hạo đấm vào người Thời Việt: "Chỉ là mấy sợi tóc thôi mà! Anh em cùng nuôi tóc với anh, xem tóc ai mọc nhanh!".

Mắt Thời Việt ướt ướt, ôm mỗi người một cái thật chặt.

"Anh em!"

Khích Hạo hút một điếu thuốc

"Anh Thời, em bán Mộng Cảnh Tỉnh Táo rồi. Sau này, em lại theo đuôi anh xin bát cơm".

"Đúng thế! Trông vào anh cả đấy, anh
Thời!"

"Đưa anh em cùng đi làm giàu!"

"Tranh thủ lúc còn trẻ, lập một công ty, lên sàn chứng khoán đi!".

Một đám đàn ông được gặp lại nhau sau một khoảng thời gian dài, liền nhiệt huyết sục sôi kháo chuyện ầm ĩ một lúc lâu.

Khích Hạo thấy ánh mắt Thời Việt bất giác nhìn xung quanh, liền cười hỏi: "Sao thế? Anh Thời? Nhớ bạn gái à?".

Thời Việt chỉ cười. Một năm trong tù, anh và Nam Kiều không hề gặp mặt. Nam Kiều từng xin được gặp anh một lần, nhưng anh từ chối.

Anh thực sự không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ của mình khi ở tù, vậy nên cô cũng không đến nữa.

Bây giờ, dù anh vẫn không muốn cô nhìn thấy, như trong lòng lại vô cùng mong ngóng.

Khích Hạo nói: "Đừng nhìn nữa, anh Thời, chị dâu vẫnkhỏe, không đi với ai khác cả. Có điều gần đây công ty rất bận,chị dâu đi Đức công tác rồi".

Thời Việt bật cười, "Thế thì tốt, đi thôi!"

Hác Kiệt lái xe tới, kéo Thời Việt lên xe, Khích Hạo và mấyngười anh em khác cũng đều có xe, cả đoàn rầm rập lái về phía nhà hàng lẩu Haidilao, mở tiệc tẩy trần cho Thời Việt và cũng là để giải xui cho anh.

Đúng lúc này, sau bức tường kính của một tòa nhà cách đó mấy trăm mét, có ba người đang lặng lẽ nhìn.

Âu Dương Ỷ nghiêng đầu nói: "Này, không khóc đấy chứ?".

Nam Kiều lạnh nhạt nhìn bạn, sắc mặt bình tình và thanh thản. Một năm qua, gương mặt cô không có gì thay đổi.

Cô nói: "Khóc cái gì?".

Âu Dương Ỷ cười hì hì, giơ tay vò đầu cô: "Ngoan!".

Thạch Lịch đứng cạnh nhìn Âu Dương Ỷ, cũng cười rất dịu dàng. Công ty của Nam Kiều phát triển mở rộng, chuyển vào một tòa nhà văn phòng mới rộng rãi sáng sủa hơn.

Tòa nhà này tên "Ngân Hà", bên ngoài được thiết kế những đường cong mềm mại, đỉnh mái vòm như một dòng sông sao, vô cùng ăn khớp với phong cách của Tức Khắc Phi Hành. Trong một năm Thời Việt lĩnh án, Nam Kiều tham gia rất nhiều dự án hợp tác mang tính quốc tế.

Trọng tâm côngviệc của cô dần chuyển sang nghiên cứu phát triển những ứng dụng có tính xã hội của máy bay không người lái, để nó thực sự phục vụ cho con người, đó mới là mục tiêu cuối cùng của cô.

Thời Việt thoát khỏi An Ninh liền bắt đầu chuẩn bị thành lập công ty mới, sau đó, vì phải lĩnh án nên mới tạm gác lại.

Sau khi ra tù, anh cùng Khích Hạo, Hác Kiệt và một số bạn bè cùng mở một công ty lấy tên "Đường Đệ" chuyên thực hiện kỹ xảo điện ảnh.

Dựa vào mối quan hệ rộng rãi trước kia của mình cùng nguồn lực phong phú của Wings trong lĩnh vực thể thao mạo hiểm, công ty Đường Đệ nhanh chóng nhận được một số dự án lớn, đi vào quỹ đạo vận hành.

Thời Việt rất bận.

Nam Kiều cũng rất bận, thời gian ngồimáy bay bay lại trên không còn nhiều hơn thời gian hai người cùng ở Bắc Kinh.

Thời Việt làm việc với nhiệt huyết sôi sục và sức bật rất mạnh. Có lúc nửa đêm rảnh rỗi, nỗi nhớ lại càng khắc cốt ghi tâm, còn khó chịu hơn lúc ở trong tù.

Tờ giấy in bức ảnh chụp trong cuộc thi chạy ở công viên rừng Olympic gần như đã bị anh mở ra mở vào đến mức rách nát cả rồi, phải dùng keo dính lại.

Có lúc anh không kìm được lại lật giấy, như thể làm vậy là có thể lật Nam Kiều đang quay lưng trong ảnh lại, để anh nhìn thấy mặt cô.

Những lúc như thế, anh sẽ lái xe đến hồ Nhạn Tê, đứng bên hồ nhìn nhà Nam Kiều ở phía xa.

Sau khi anh vào tù, ông Nam Hoành Trụ lo Nam Kiều lại gặp nguy hiểm, bèn ra lệnh cho cô hễ ở Bắc Kinh là tối nào cũng phải về nhà.

Ba con becgie Đức của anh vốn do Hác Kiệt giao cho Nam Kiều nuôi cũng bị ông Nam Hoành Trụ mang về nhà.

Ông đã nghỉ hưu, ba con chó coi như bầu bạn với ông. Có điều dù ông Nam Hoành Trụ đã chấp nhận Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam của anh, nhưng đến bao giờ mới có thể chấp nhận anh, anh cũng không dám chắc.

Nhất là sau khi anh vào tù lần thứ hai, liệu ông có càng phản cảm với anh hơn không, anh lại càng không biết.

Dù gì đường đường nhà họ Nam, sao có thể có một anh con rể từng hai lần ngồi tù. Mỗi khi nghĩ đến đó, lòng anh lại như có lửa đốt.

Không phải anh không muốn tìm gặp Nam Kiều, cũng không phải không thể tìm gặp Nam Kiều, chỉ vì anh không muốn ông Nam Hoành Trụ coi thường anh mà thôi.

Anh tựa vào cái cây lớn bên hồ, nhìn mặt hồ đóng băng trong sắc đêm. Nhưng mùa xuân sắp đến rồi, thinh thoảnganh có thể nghe thấy tiếng băng nứt.

Đêm cuối đông, nhiệt độ vẫn còn rất thấp, anh cử độngtay chân đã hơi cứng đờ lại của mình, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe bên cạnh.

Đó là một chiếc Passat, vì không có nhiều tiền, lại cần một chiếc xe đi lại cho thuận tiện, anh bèn mua bừa chiếc này. Thực ra cũng không phải là mua bừa.

"Ừm... Passat... không sao, tôi sẽ đền cho anh.."

Cho đến tận bây giờ, mỗi lần nhớ lại Nam Kiều đêm hôm đó, anh lại không kìm được mỉm cười.

Cô gái ngốc của anh, đến giờ vẫn còn nợ tiền anh.

Nam Kiều nhận được thư mời đến từ tổ chức hội thảo TED của Mỹ. TED (Technology, Entertainment, Design - Công nghệ, giải trí, thiết kế) là một buổi hội thảo mang tính quốc tế, hằng năm, những người có cống hiến xuất sắc trong các lĩnh vực như khoa học, thiết kế, văn học, âm nhạc... trên toàn thế giới sẽ tập trung lại, diễn thuyết trước cả thề giới, chia sẻ thành quả nghiên cứu trong lĩnh vực của mình cũng như những suy ngẫm về xã hội, khoa học, nhân văn và nghệ thuật.

Tôn chỉ của TED là "dùng sức mạnh tư tưởng để thay đổi thế giới", video diễn thuyết của nóđược phát đi khắp thế giới, có sức ảnh hưởng tương đối rộng. TED mời Nam Kiều làm khách mời diễn thuyết.

Đây là lời mời đầu tiên của hội thảo TED cho người trong lĩnh vực máy bay không người lái nhiều cánh quạt, đây cũng là lần đầu tiên một phụ nữ trong ngành công nghệ Trung Quốcnhận được thư mời.

Người tổ chức của TED liên hệ với cô qua thầy hướng dẫn người Đức. Nam Kiều suy nghĩ rất cẩn thận xem có nên từ chối lời mời này không.

Cô vẫn kiên trì nguyên tắc tránh xuất hiện trước công chúng một cách tối đa. Một là vì cô không muốn côngviệc của mình bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng quá nhiều; hai là vì xuất thân gia đình cũng khiến cô lựa chọn kín tiếng, giảm thiểu mọi phiền toái có thể xảy ra.

Điều khiến cô càng muốn tránh né hơn là vì cô mắc chứng sợ diễn thuyết trước đám đông. Trò chuyện với người lạ cô còn thấy không thoải mái, nói gì tới công khai diễn thuyết trước mặt hàng nghìn hàng vạn người?

Thầy hướng dẫn tâm sự rất chân tình với Nam Kiều, bảo cô rằng: Nếu em thực sự muốn nhìn thấy giấc mơ của mình thành hiện thực, nếu em muốn truyền bá tư tưởng của mình với cả thế giới, muốn thay đổi thế giới này, vậy thì em hãy đi đi.

Đây là một vũ đài rộng mở, nơi các luồng tư duy va chạm với nhau, sự nỗ lực của em xứng đáng để em có được một chỗ đứng ở đó.

Giấc mơ của cô là gì?

"Em luôn cảm thấy rồi một ngày nào đó, thế giới của chúng ta cũng sẽ có vô số máy bay, dựng nên mạng lưới giao thôngở độ cao tầm thấp. Chúng giúp vận chuyển hàng hóa thông tin và các vật dụng thiết yếu, giúp đỡ tất cả những người cần giúp đỡ"

Ngày hôm đó, khi mặt trời đỏ rực sắp nhô lên khỏi biển mây, ở trên đỉnh núi tuyết Cống Ca, cô đã nói với Thời Việt như thế. Ideas worth spreading.

Cuối cùng Nam Kiều đồng ý. Cô đưa ra yêu cầu với phía tổ chức TED: Cho phép cô diễn thuyết bằng tiếng Đức, không phải tiếngAnh, ngoài ra sử dụng phiên dịch song song. Khi cô diễn thuyết, dùng đèn chùm chiếu sáng cô, để cô không nhìn thấy khán giả ngồi dưới.

Khi danh sách người diễn thuyết của hội thảo TED được công bố, Nam Kiều với tư cách là người sáng lập Tức Khắc Phi Hành bất ngờ có tên lập tức khiến cả giới công nghệ vô cùng tò mò và hứng thú! Sau buổi ra mắt Jaeger, người trong giới đã biết đến sự tồn tại của Nam Kiều, có điều cô rất kín đáo, đừng nói người thật, ngay cả một bức ảnh của cô cũng không bị truyền ra ngoài.

Báo giới công nghệ cũng tò mò không kém gì giới giải trí, các bài báo lại thi nhau ra lò dự đoán về con người Nam Kiều cũng như những gì cô sẽ nói trong hội thảo TED.

Chuyện này cũng gây chú ý với giới truyền thông chủ đạo.Vì các dự án nghiên cứu tự chủ ở Trung Quốc còn rất ít nên doanh nghiệp như Tức Khắc Phi Hành tất nhiên sẽ được giới truyền thông thăng lên thành niềm tự hào dân tộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro