Chương 4: Cường giả vi tôn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Bắc Nguyệt khẽ thở dài một hơi‚ nói:" Yên tâm đi‚ nếu như ta đã chiếm thân thể con gái ngươi‚ thì ta sẽ không làm cho nàng không công uổng mạng đâu".

Nàng vừa nói xong‚ ánh sáng trên bài vị kia dần dần biến mất.
Sửa lại một chút làn váy trắng thuần‚ Hoàng Bắc Nguyệt từ trong từ đường chậm rãi đi ra ngoài.

"Đáng ghét‚ không nên ở đây nha‚ trong từ đường còn có người a."
Một giọng nữ mềm mại vang lên ở góc sân tối tăm.

"Sợ cái gì? Cái quỷ bệnh bên trong có thể thế nào? Ngươi không phải nói rằng nàng bị ngu ngốc sao? Cả nô tài cũng không sánh nổi nữa là. Hắc!"

Quỷ bệnh? Ngu ngốc? Cả nô tài cũng không bằng? Quả nhiên trước kia Hoàng Nắc Nguyệt quá nhu nhược a.

"Nhân gia thẹn thùng nha~~"

"Thẹn thùng cái gì chứ? Bảo bối,  nhanh lên, ta chịu không nổi nữa~~"

Sột sột, soạt soạt, tiếng cởi quần áo vang lên, sau đó chính là một trận dồn dập tiếng thở dốc cùng tiếng cơ thể va chạm.

Vừa đến đã gặp đựợc chuyện như vậy, thật xui xẻo!

Hoàng Bắc Nguyệt chậm tãi đi qua, nương theo ánh trăng nhu hoà chiếu xuống, rọi trên mặt nàng.

Sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu, bởi vì quanh năm uống thuốc mà hốc mắt có vẻ lõm vào, hơn nữa vì quỳ một ngày một đêm, sắc mặt nàng lại càng tiều tuỵ, đầu tóc rối bời, quần áo màu trắng phiêu phiêu đãng đãng.

Bên trong góc, một nam nhân to khoẻ đem một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi áp lên trên tường, đang phấn khởi làm động tác, hoàn toàn không biết nguy hiểm trí mạng đang chậm rãi tới gần!

Cô gái kia cũng bắt đầu mê loạn, từng tiểng rên rỉ dâm mỹ thốt lên, hai cái chân trắng nõn như rắn nước quấn chặt lấy eo của nam nhân.

Trong từ đường vốn uên tĩnh, lại bị cái âm thanh này phá hỏng.

Trưởng công chúa linh vị đang ở bên trong, hai người kia tự nhiên liền ở đây làm nên chuyện tình đáng xấu hổ như thế, một chút cũng không biết tôn trọng vong linh người đã khuất.

Cũng bởi vì nữ nhi mà trưởng công chúa lưu lại mắc bệnh ngu ngốc bẩm sinh, cho nên đám nô tài bọn họ đều trở nên vô pháp vô thiên như vậy sao?
Hoàng Bắc Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, một bước đi tới, vừa vặn thiếu nữ kia ngẩng đầu lên, chợt vừa nhìn thấy nàng một thân bạch y khinh khinh bước tới, liền sợ đến mắt hoa dung thất sắc.

"Quỷ, quỷ,…"
"Nào có quỷ? Quỷ bệnh thì có một cái trong kia, mau, nhanh, bảo bối, ta… Ách…"

Trong cổ họng chỉ kịp phát ra một ít âm thanh mơ hồ, liền "cùm cụp" một tiếng, cổ của nam nhân liền bị bẻ gãy.

"A…" Thiếu nữ kia trừng lớn hai mắt sợ hãi kêu.

"Muốn chết thì cứ việc gọi" Đem thi thể nam nhân kia ném xuống đất, Hoàng Bắc Nguyệt xoa tay vào áo của thiếu nữ.

Cái nam nhân buồn nôn đê tiện kia, ngay cả việc giết hắn đều cảm thấy buồn nôn, nếu không phải hắn dám sỉ nhục Huệ Văn trưởng công chúa, nàng cũng không thèm giết hắn. Ô uế tay của chính mình!

Thiểu nữ nghe vậy, quả nhiên nhanh chóng ngậm chặt miệng của mình lại, cả người run cầm cập.

Nương theo ánh trăng nhìn lại, khuôn mặt này, không phải là tam tiểu thư quỳ ở trong từ đường sao? Vì sao, chẳng lẽ là quỷ hồn tiểu thư đến đòi mạng?

"Ta không phải quỷ hồn" Lau sạch tay, Hoàng Bắc Nguyệt khoé môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười băng lãnh mười phần, "Ngươi nếu dám tiết lộ một chữ ra bên ngoài, kết cục liền giống như hắn, đừng nghĩ đi cáo trạng Cầm di nương, ta không phải Hoàng Bắc Nguyệt của trước đây."

Không có người nào dám cầm cái mạng nhỏ của chính mình đem làm trò đùa, đặc biệt là sau khi tận mắt nhìn thấy nàng không chút lưu tình bẻ gãy cổ một người!

Bội Hương trong lòng giờ khắc này chỉ có một ý nghĩ: Vị tam tiểu thư này, tuyệt đối quỷ ám vào người rồi!

Mới vừa rồi nàng quả thực như tu la chuyển thế, phần tàn nhẫn cùng băng lãnh kia, làm cho nàng lông tơ dựng đứng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro