Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Động Tâm

??? Ở trên mặt hắn dẫm mấy phát.

————————————————————————

Liên Sanh: "......" A a a a không phải nói  chán ghét nhất nữ nhân nhà họ Liên, cô nương nhà họ Liên làm ấm giường cho hắn cũng không xứng, hắn ghét bỏ muốn chết sao! Nhéo cổ tay của nàng chẳng lẽ không sợ bẩn tay sao!

Nội tâm của nàng bất đồng tâm nghiêng trời lệch đất, Dịch Thiên Thành từ góc độ này nhìn nàng, cái loại cảm giác thần kỳ này phảng phất lại quay về đêm đó ở trong thạch động, hoa nở trăng sáng, mỹ nhân cũng khuynh thành.

Kẻ dối trá này thật sự rất đẹp. Dựa càng gần, càng cảm thấy câu người.

Có lẽ là vì sợ hắn, lông mi khẽ run, lại nhìn đến như toàn thân cứng đờ, dũng cảm mà nhìn lại hắn. Tròng mắt đen nháy, vẫn luôn ngập nước, lại không dễ dàng bật khóc.

Giờ phút này, bên trong cặp mắt kia.... Tất cả đều là thân ảnh hắn.

Chỉ có hắn lấp đầy trong ánh mắt nàng. Dịch Thiên Thành không thể không thừa nhận chính mình rất thích loại cảm giác này, phảng phất một khắc như vậy, hắn thật sự là duy nhất trong lòng nàng, là độc nhất vô nhị.

Tim hắn mau chóng đập liên hồi, trong lòng phảng phất như có một cái trống, gõ thùng thùng, gõ đến khiến hắn hoa mắt say mê.

Chính là cảm xúc kì diệu trong lòng còn chưa hoàn toàn xuất hiện ra đến nơi, đã bị đôi mắt bài xích mạnh mẽ, áp lực úp một gáo nước lạnh. Đôi mắt nàng sạch sẽ trong suốt, cũng chính là như vậy, mới không giỏi nói dối. Nhìn sâu trong mắt nàng, liền sẽ thấy rõ sự bài xích cùng chán ghét thoắt ẩn.

Trong lòng hắn bỗng nhiên căng thẳng, ẩn ẩn sự khó chịu. Hừ, hắn liền nói, kẻ dối trá này ngoài miệng nói dễ nghe, trong lòng chỉ nghĩ muốn lợi dụng hắn.

"Phu quân, đau, đau, chàng nhẹ tay chút." Liên Sanh nhíu mày, tay nàng có phải khúc gỗ đâu, hắn phát điên cái gì! Đột nhiên dùng sức nắm muốn nàng đau chết sao?

Tâm Dịch Thiên Thành nhảy dựng, nghe thanh âm nũng nịu kêu đau của nàng, cảm giác thân thể của mình không chịu khống chế, đã chuyển biến rõ ràng.

Dễ khiến mặt đại tướng quân tê dại, đem thân thể của mình lặng lẽ rời xa nàng vài phần, lực đạo trên tay cũng thả lỏng một chút. Hắn thật muốn mắng một tiếng đúng là gặp quỷ.....

Trong lòng bàn tay hắn là da thịt mềm mại trơ nhắn, chờ hắn kịp phản ứng lại, đã dùng ngón tay cái vuốt ve vài cái. Vẻ mặt Liên Sanh hoảng sợ mà nhìn lại hắn, hắn dứt khoát hù doạ nàng: "Thường xuyên hành quân đánh giặc có lúc phát sinh ăn không đủ no, lúc ấy, chính là thịt người chỉ sợ cũng nuốt trôi, cô biết hương vị đó là gì không?"

"Không, không muốn biết"

Hắn cười tủm tỉm mà nhìn Liên Sanh, dùng ánh mắt nói với nàng, ngươi là loại dễ bị ăn nhất. Trong lòng Liên Sanh không tin, nàng chỉ nghe nói qua có người chết đói, cũng sẽ không giết hại đồng bào của mình. (Mời chị qua Việt Nam năm 1945) Nàng càng nguyện ý tin tưởng đây là Dịch Thiên Thành thú vui độc ác.

"Không nghĩ tới thì thôi, ngủ tốt, không được vượt rào." Hắn buông cổ tay nàng ra, từ trên người nàng rời đi, ý cười trên mặt cũng đồng thời biến mất.

Lều trại không lớn, thân hình Liên Sanh mềm, nhỉ, nhưng thân hình Dịch Thiên Thành lại cao lớn, ở bên nhau có vẻ chen chúc. Lúc này Liên Sanh chỉ ước gì cách xa hắn hơn một chút, tuyệt nhiên sẽ không vượt rào!

Nàng bó thành một cuộn tròn nhỏ, tận lực cách xa hắn một chút. Ban ngày lên đường thập phần mệt mỏi, trong lòng Liên Sanh ngay từ đầu khẩn trương, chính là nhìn thấy Dịch Thiên Thành nhắn mắt lại, không quan tâm đến bộ dạng của nàng, chậm rãi có chút buồn ngủ, liền ngủ ngay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro