Chương 19-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19
Hai canh giờ sau.
Tiểu Tương theo ý của Phượng Tần mang hạp điểm tâm mà Vũ Nhi mong ngóng đã lâu đặt lên bàn.
"Thật tốt quá, đợi lâu như thế cuối cùng cũng có thể ăn." Vũ Nhi cao hứng nói.
Tiểu Tương vừa mở nắp vừa nhìn thốt lên. "nương nương, đây không phải là điểm tâm ngự thiện phòng làm sao!"
"Không thể nào." Phượng Tần lấy một khối điểm tâm cắn một miếng, kiên định nói: "Hạp điểm tâm này là do một bằng hữu ta quen biết lần trước tặng, hắn không phải là người trong cung, hắn sao có thể lấy điểm tâm do ngự thiện phòng làm được. Hơn nữa, rất nhiều thứ không nhất định là hoàng cung mới có a."
"Cũng phải nga." nương nương nói thế cũng đúng, những người có thể làm được điểm tâm như thế này cũng không phải là một a. Y, bất. " Nương nương, người vừa nói là hạp điểm tâm này có bằng hữu của người tặng? Nương nương chẳng lẽ quên thân phận mình là bí mật sao, nếu bị người khác phát hiện ra không chỉ...không chỉ bản thân nương nương mà ngay cả người kia cũng không tránh khỏi tội chết đâu." Tiểu Tương lo lắng nói, bản thân mình chỉ là nô tài cho dù bị ban tội chết thì cũng không làm sao, nhưng nương nương là người tốt như thế thì không thể chết sớm, hơn nữa tiểu chủ tử là vị hoàng tử Hoàng Thượng không hay biết đến, có thể cũng sẽ bị xử tử theo.
"Tiểu Tương ngươi yên tâm, ta dùng một thân phận giả để nhận thức hắn, tuy rằng gạt người ta trong lòng thật không dễ chịu, bất quá vì mọi người nên đành phải nói dối." Nói đến Lạc Quân Tường, Phượng Tần không kìm được đưa tay sờ miếng ngọc bội trước ngưc, ngàn vạn lần không thể để Tiểu Tương phát hiện ra miếng ngọc này, bằng không hắn lại kinh ngạc.
Vũ Nhi tuyệt nhiên không để ý đến hai người họ đang nói gì, dù sao cũng không liên quan đến mình là được rồi, chỉ biết là điểm tâm ăn ngon như thế này mà không ăn nhanh thì thực có lỗi với chính mình. (Tự thủy: thảm rồi, sao lại đem Vũ Nhi đáng yêu nhất thông minh nhất trong lòng ta viết thành một tiểu trư ham ăn thế này.)
Ăn điểm tâm ngon vậy, Phượng Tần nhớ tới hôm nay đã đi làm ba bộ dao nĩa.
"Tiểu Tương, sáng mai ngươi mang chút ngân lượng đến ngự thiện phòng, đưa cho ngự trù đổi lấy thịt bò cùng gia vị mang về đây, hơn nữa nhất định phải nhớ bảo hắn thái thịt thành những miếng kích cỡ như thế này nhé." Phượng Tần lấy tay minh họa cho Tiểu Tương xem. "Còn nữa, trưa mai sẽ không cần qua ngự thiện phòng lấy cơm nữa, lúc ngươi đi lấy thịt bò nhớ nói rõ với bọn họ, bằng không lần sau họ lại lấy cớ khi dễ ngươi."
"Vâng, nương nương."
Vũ Nhi đang không ngừng ăn điểm tâm nghe xong tò mò hỏi: " Phụ thân, người bảo Tiểu Tương trưa mai không cần lấy ngọ thiện, vậy trưa mai chúng ta không cần ăn cơm sao?"
"Ngày mai phụ thân làm ngưu bái cho ngươi và Tiểu Tương ăn, không phải phụ thân tự khen mình nhưng ngưu bái do phụ thân làm ăn rất ngon đấy."
"Ngưu bái?" Tiểu Tương và Vũ Nhi đồng thanh hỏi.
"Đúng vậy, đây là một món ăn phương Tây, bất quá nói ra thì các ngươi cũng không hiểu được đâu, ngày mai ta làm xong thì hai người sẽ biết."
"Hô, điểm tâm hảo hảo ăn, không biết lúc nào mới có thể ăn được nữa đây." Ăn xong miếng điểm tâm cuối cùng, Phượng Tần xoa xoa bụng nói.
"Thực sự là nhờ phúc của nương nương Tiểu Tương mới có thể ăn được điểm tâm ngon như thế này."
Vũ Nhi liến ngón tay nói: "Vũ Nhi cũng rất muốn được ăn tiếp, không bằng lần sau phụ thân bảo viij bằng hữu kia của người tặng người nữa đi."
"Ai nha, Vũ Nhi nhà chúng ta da mặt thật đúng là dày a, bảo người ta mang vật này vật nọ cho mình ăn chẳng lẽ lại không ngại sao?" Phượng Tần nhéo hai má Vũ Nhi nói: "Không bằng để cho phụ thân đo xem da mặt Vũ Nhi dày đến đâu nào."
"Kì thật phụ thân không cần đo Vũ Nhi đâu, chỉ cần phụ thân do da mặt của mình là biết da mặt Vũ Nhi dày bao nhiêu à, Vũ Nhi là nhi tử của phụ thân, Vũ Nhi giống phụ thân a." Vũ Nhi thông minh nói.
"Hảo, ngươi đúng là ngụy biện. Ăn bữa khuya xong không thể đi ngủ ngay được, hôm nay ta sẽ dạy các ngươi một bài hát thiếu nhi." Phượng Tần nói. "Tiểu Tương, lần này ngươi cũng phải hát."
"A? Chính là nương nương, giọng hát của Tiểu Tương không hay, thực rất khó nghe đó." Tiểu Tương cuối cùng cũng biết trong thiện hạ không có chuyện ăn xong không phải trả tiền, ăn bữa khuya sẽ phải hát, sớm biết thế thì sẽ không ăn.
"Không phải a, ta nghe ra â\thanh âm của ngươi không tồi đâu."
"Thế nhưng...." Tiểu Tương còn muốn cự tuyệt.
Vũ Nhi ngắt lời Tiểu Tương: "Tiểu Tương ngươi cũng đừng cự tuyệt nữa, cùng nhau học thú vị hơn, hơn nữa có khó nghe thì cũng chỉ ta cùng phụ thân nghe thôi a."
"Bài hát thiếu nhi hôm nay rất dễ a, đặc biệt với trình độ tiếng Anh của hai người, ta nghĩ ta hát một lần là các ngươi có thể hát theo được rồi, chuẩn bị xong chưa?" Phượng Tần lớn tiếng hỏi.
"Ta chuẩn bị xong rồi!" Vũ Nhi cùng Tiểu Tương lởn tiếng trả lời.
Thế là Phượng Tần bắt đầu hát:
"ABCDEFG,
Sing a song of ABC.
Come on boys and come on girls,
Sing a song of ABC,
A for apple B for boy,
C for cat and D for dog,
E for egg and F for fish,
G for girl and H for hand.
..."
Tiếng hát vui vẻ vang lên trong đêm tối...
Chương 20
Giữa trưa
Tiểu Tương dùng ngân lượng Phượng Tần đưa đến phòng bếp trong ngự thiện phòng đổi mấy mấy miếng thịt bò đã được thái rồi cùng một ít gia vị rồi trở về lãnh cung.
Vì trong lãnh cung không có phòng bếp, Phượng Tần đành phải dùng bếp lò vẫn thường dùng để đun nước tắm rửa đặt một tắm sắt đã được rửa sạch sẽ lên trên đấy.
Phượng Tần sử dụng công cụ đơn giản như thế để chế biến thức ăn. Tuy không có nhiều phối liệu như hiện đại nhưng hắn khéo léo vận dụng những vật liệu trên tay để thái tảng thịt bò thành ba miếng hình chữ bát đều nhau.
Sau khi ăn no, Vũ Nhi nhận khăn từ Tiểu Tương lau lau miệng nói: "Phụ thân, miếng thịt bò này thật sự hảo hảo ăn, Vũ Nhi còn muốn ăn nữa."
Phượng Tần xoa xoa đầu nó nói: "Vũ Nhi thích là được rồi, lần sau có cơ hội phụ thân sẽ lại làm cho Vũ Nhi ăn. Tiểu Tương ăn thấy có ngon không?"
"Bẩm nương nương, Tiểu Tương thấy thịt bò nương nương làm ăn rất ngon, hơn nữa Tiểu Tương chưa từng thấy cách nấu đặc biệt như này, dù là ở ngự thiện phòng cũng chưa gặp qua." Tiểu Tương vừa nói vừa thu dọn dao đĩa.
Trái với ba người Phượng Tần vui vẻ khoái hoạt, cũng ở trong hoàng cung, người có thân phận so với Phượng Tần khác nhau một trời một vực đang có rất nhiều nghi vấn trong lòng, nhưng không ai có thể nói cho hắn đáp án.
"Hoàng Thượng, không bằng truyền ngự trù tới để hỏi, sở trường của bọn họ là nấu ăn, lại là ngự trù giỏi nhất trong nước, nói không chừng trong số bọn họ sẽ có người biết dùng dao và nĩa như thế nào để thay thế đũa ăn cơm." Thái giám Tiêu công công bên cạnh Cảnh thiên đế - Lạc Quân Tường mạnh dạn kiến nghị.
"Ý kiến của Tiêu công công rất hay, Trẫm sao lại không nghĩ đến việc hỏi ngự trù nhỉ." Lạc Quân Tường lập tức hạ lệnh: "Hứa Diệp, truyền toàn bộ ngự trù trong ngự thiện phòng đến đây."
"Dạ, thần tuân mệnh."
Một lát sau, tất cả ngự trù đều mang biểu tình bất an đi tới ngự thư phòng trong Vĩnh Hòa điện.
"Thần tham kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Bình thân." Lạc Quân Tường cất giọng uy nghiêm nói.
"Tạ ơn Hoàng Thượng." Nói xong, ngự trù trong lòng bất an đứng lên.
Một tiểu thái giám đem bộ dao nĩa lúc trước Hoàng Thượng đã phân phó đưa đến trước mặt nhóm ngự trù. Lúc này, Lạc Quân Tường nói: "Trẫm hiện tại có một bộ dao nĩa, bằng hữu của Trẫm nói cho Trẫm là có tác dụng giống chiếc đũa bình thường mọi người dùng để ăn, các khanh gia đều là những trù sư giỏi nhất của Tử Long hoàng triều, ai có thể nói cho Trẫm chính xác cách dùng, đáp chính xác Trẫm sẽ trọng thưởng."
Chờ Lạc Quân Tường nói xong, nhất thời tất cả ngự trù đều bắt đầu thảo luận xôn xao. Chưa ai từng nhìn thấy bộ đồ ăn kì quái như thế, dao và xoa tử đều là vũ khí a, tuy là đã được làm nhỏ lại, nhưng làm sao có thể dùng để ăn được? Bọn họ đều là trù sư nhất nhì trong cả nước, chẳng lẽ Hoàng Thượng quen biết một vị cao thủ nào giỏi giang hơn, nên hiện tại đang khảo nghiệm năng lực mọi người?
Sau gần một khắc thảo luận, Lạc Quân Tường gương mặt tức giận nói: "Có đáp án hay không? Chẳng lẽ nhiều người thảo luận lâu đến vậy cũng không biết?"
Các ngự trù vừa thấy Hoàng Thượng tức giận, lập tức quỳ xuống đồng thanh nói: "Xin Hoàng Thượng thứ tội!"
"Hoàng Thượng, xin thứ cho vi thần nói thẳng, bộ đồ ăn thế này thần thật sự chưa từng nghe qua. Xin hỏi vị bằng hữu kia của Hoàng Thượng là cao nhân phương nào, thỉnh Hoàng Thượng nhượng vị ấy đi ra chỉ dẫn cho chúng thần." Tổng ngự trù trong ngự thư phòng lớn mật nói.
Nghe thấy ngự trù nhắc tối Tiểu Phượng, cơn thịnh nộ trong lòng Lạc Quân Tường liền tan biến vô tung vô ảnh: "Quên đi, người không biết không có tội, sau này có cơ hội Trẫm sẽ mời hắn đến chỉ đạo cho các ngươi."
"Tạ ơn Hoàng Thượng khai ân không trách!"
"Được rồi, các ngươi đều lui ra đi." Lạc Quân Tường phất tay.
Sau khi ngự trù lui ra, Lạc Quân Tường ngồi trên y tử thượng thầm nghĩ: không biết vì sao, chỉ cần nhớ tới bộ dáng cởi mở của Tiểu Phượng, hoặc là có người nhắc đến hắn, tâm tình của ta sẽ không tử chủ được mà vui vẻ hẳn lên. Chỉ cần ở bên Tiểu Phượng, bản thân ta liền có cảm giác thoải mái thực nói không nên lời, cái này đến tột cùng là do đâu? Đây là cảm giác đến bây giờ ta mới trải qua...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro