Chương 31-32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31
"Hoàng Thượng giá đáo!"
Một thanh âm lớn truyền đến cắt ngang cuộc đối thoại của mấy người, cũng dẫn tới một vài loại tâm tư bất đồng.
Phượng Tần hai mắt sáng ngời, Hoàng Thượng tới, thật tốt quá, cuối cùng ta cũng thoát, không biết hôm nay phải tìm bác sĩ trong cung để xem tai mới được. Vân phi, Lí quý nhân, Hoàng quý nhân cảm thấy vô cùng kinh hỉ, phải biết rằng trong hậu cung không có truyền triệu của Hoàng Thượng thì cơ hội nhìn được người rất ít, nhưng hôm nay lại có thể được gặp Hoàng Thượng, nếu được Hoàng Thượng chú ý thì quá tốt. Lâm quý phi biểu tình y nguyên, nhưng trong lòng vô cùng hận, trừ phi Hoàng Thượng muốn sủng hạnh tần phi vào buổi tối thì mới bước đến hậu cung, nhưng hôm nay lại vì Phượng Tần mà đặc biệt đi một chuyến, xem ra tiện nhân này không thể lưu lại được.
"Khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Tất cả thái giám, cung nữ trong phòng đều quỳ xuống làm lễ.
"Thần thiếp khấu kiến Hoàng Thượng!" Bốn người Lâm quý phi hạ nửa thân thể mềm mại.
Phượng Tần trải qua một đêm ngồi nghe Tiểu Tương nói, biết là thời điểm nhìn thấy Hoàng Thượng sẽ không bao giờ...có thể giống như trước kia được nữa, phải tham bái. Nhưng hai chữ "thần thiếp" bản thân mình không sao nói nên lời, dù sao mình cũng là nam nhân, thế là y quỳ một gối. "Phượng Tần khấu kiến Hoàng Thượng."
"Mọi người bình thân."
Đây là lần đầu tiên Phượng Tần nhìn thấy Lạc Quân Tường mặc long bào, dáng người cao lớn mặc bộ long bào chỉ có vua một nước mới có thể mặc, khiến cho khí chất hoàng đế duy ngã độc tôn của hắn hiển lộ không thể nghi ngờ. Sự kiêu ngạo trước mắt kia không ai có thể sánh bằng. Loại khí thế này Phượng Tần chưa từng được nhìn thấy.
Lạc Quân Tường phát hiện Phượng Tần không chút chớp mắt nhìn mình, không khỏi cảm thấy thú vị liền đi đến trước mặt y hỏi: "Tần, có chuyện gì? Vì gì mà luôn nhìn trẫm?"
Nghe được lời xưng hô Hoàng Thượng nói với Phượng Tần, Lâm quý phi cảm thấy mình như sắp phát điên rồi. Từ khi tiến cung đến nay, Hoàng Thượng chưa từng gọi tên của mình, cũng chưa nghe thấy người gọi tên ai trong hậu cung. Nhưng hiện giờ trước mắt nhiều người lại thân thiết trực tiếp gọi hắn "Tần" như thế.
"Hoàng Thượng, hôm nay người rất anh tuấn!" Phượng Tần nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình ra.
Cả đại sảng Thần Hi cung trừ Phượng Tần và Lạc Quân Tường đã quen với những lời kinh người y nói ra, biểu tình những người khác chi có thể dùng đến bốn chữ "trợn mắt há miệng" để hình dung.
Nhưng câu trả lời của Lạc Quân Tường lại khiến cho mọi người ngừng suy nghĩ. "Vậy ý của ngươi nói là ngày hôm qua với trước kia trẫm không anh tuấn?"
"Không phải!" Phượng Tần vội vàng khoát tay phủ nhận. "Người vĩnh viễn là anh tuấn trong lòng của ta, bất quá hôm nay đặc biệt hơn!"
Hoàng Thượng luôn luôn lạnh lùng nghiêm túc lại ngang nhiên ở nơi nhiều người như thế này cùng với Phượng phi nương nương điều tình! Hơn nữa trừ bỏ cung nữ, thái giám trong cung còn có bốn vị nương nương nữa.
Lạc Quân Tường tuyệt nhiên không cho rằng Phượng Tần nói những lời này để làm cho mình vui vẻ, vì bản thân đã biết rõ y là người muốn nói gì thì sẽ nói nấy, đây cũng là tính cách của y mà Lạc Quân Tường thích nhất. "Tiêu công công, truyền ý chỉ của trẫm đến ngự thiện phòng, hôm nay trẫm muốn ở Thần Hi cung dùng bữa."
Lời này vừa nói ra liền khiến cho mọi người cảm thấy khó mà tin được, Hoàng Thượng từ sau khi đăng cơ thì ngay cả với Thái Hậu cũng chưa dùng cơm với người, thế nhưng hiện giờ ngay ngày hôm sau khi Phượng Tần đến trụ ở Thần Hi cung liền đến dùng bữa tối.
"Lão nô tuân chỉ!"
"Còn Lâm quý phi các người."
Nghe thấy Hoàng Thượng nhắc đến mình, vẻ mặt mấy vị tần phi khẩn trương nhìn người, hy vọng Hoàng Thượng có thể cho phép mình cùng dùng vãn thiện. Trong lúc đó nếu biểu hiệu của mình có thể hấp dẫn Hoàng Thượng thì thật tốt.
Đáng tiếc trời không theo ý người.
"Trẫm nghĩ nô tài trong cung các ngươi đã chuẩn bị tốt vãn thiện cho các ngươi, nên trẫm sẽ không lưu lại." Ngay cả vốn tiếng Trung kém như Phượng Tần cũng nghe ra là Hoàng Thượng đang khéo léo 'thỉnh' Lâm quý phi các nàng đi.
Tiện nhân Phượng Tần này sẽ ở trước mặt Hoàng Thượng bằng mặt không bằng lòng. Xem ra sự tình hôm nay nhất định phải bẩm báo với Thái Hậu, bằng không không đến một tháng Hoàng Thượng sẽ lập hắn làm Hoàng Hậu, đến lúc đó vận mệnh gia tộc Cố thị sẽ kết thúc. Tuy rằng Lâm quý phi trong lòng hận không thể khiến Phượng Tần tan xương nát thịt, nhưng lí trí ả còn biết phân biệt nặng nhẹ.
Lâm quý phi đi đầu thi hành một lễ nghi cung đình hoàn mỹ. "Hoàng Thượng, thần thiếp xin cáo lui trước."
Thấy Lâm quý phi dưới hai người (Thái Hậu và Hoàng Thượng) trên vạn người cũng phải rời đi, mấy người Vân phi cũng xin cáo lui.
Ra khỏi Thần Hi cung, Lâm quý phi để cho Vân phi các nàng đi trước rồi mới vội vàng đi về phía Từ Trữ cung.
"Hải Lâm khấu kiến Thái Hậu, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
"Lâm Nhi mau đứng lên, chúng ta là người một thì thì cần gì phải đa lễ như thế." Đương kim Hiền Trữ Thái Hậu đã sinh hạ ba nhi tử cho tiên hoàng, mặc dù một nhi tử là Hoàng Thượng nhưng tiếc nuối nhất là không có nữ nhân. Mà chất nữ của người Cố Hải Lâm diện mạo với người hồi còn trẻ có tán phần tương tự, hơn nữa lại thông minh lãnh lợi, được Thái Hậu vô cùng yêu thích, quả thực đã đem nàng trở thành nữ nhân thân sinh để thương yêu.
"Tạ ơn Thái Hậu."
Thái Hậu phân phó cung nữ dâng trà cho Lâm quý phi. "Hôm nay Lâm Nhi sao muộn như thế còn tìm Ai Gia a?"
Lâm quý phi nhìn cung nữ thái giám xung quanh, Thái Hậu liền hiểu chuyện này không nên để nhiều người biết. "Các ngươi đều lui ra đi, chờ Ai Gia thông truyền thì tiến vào."
"Dạ, Thái Hậu."
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn mình với Thái Hậu, Lâm quý phi lập tức chạy đến bên người Thái Hậu ôm lấy tay người nói: "Cô, người có biết chuyện đem qua Hoàng Thượng đem Phượng Tần từ trong lãnh cung tiếp ra rồi lại ban Thần Hi cung cho hắn không?" Lúc chỉ có hai người ở một chỗ, Lâm quý phi đều xưng Thái Hậu là cô.
Kỳ thật Lâm quý phi khẩn trương chuyện Thần Hi cung như thế cũng không phải là không có nguyên nhân. Nằm ở bên trái Vĩnh Tường cung chính là tẩm cung sau này của Hoàng Hậu Vĩnh Lạc cung, nhưng nằm bên phải Vĩnh Tường cung chính là Thần Hi cung, ý tứ chính là trước khi Hoàng Thượng lập Hoàng Hậu, vị tần phi có thể trụ ở Thần Hi cung có địa vị cao nhất trong lòng Hoàng Thượng. Năm đó Thái Hậu bảo Hoàng Thượng ban Thần Hi cung cho Lâm quý phi, Hoàng Thượng lấy danh nghĩ bồi bạn Thái Hậu nên ban Vãn Hà cung ở bên cạnh Từ Trữ cung cho ả. Nhiều năm như thế trôi qua, Lâm quý phi đều đối với hai cung điện bên tẩm cung của Hoàng Thượng như hổ rình mồi, hy vọng một ngày nào đó có thể tiến trụ Thần Hi cung rồi mới tiến trụ Vĩnh Lac cung. Hoặc là trực tiếp trụ ở Vĩnh Lạc cung.
"Ân, sáng sớm hôm nay Ai Gia đã nghe từ miệng Phúc Hải rồi."
"Cô, hôm nay Lâm Nhi cùng Vân phi các nàng đến Thần Hi cung dò hỏi Phượng phi, hắn nói cho chúng ta biết nguyên lai là lúc hắn giả làm thái giám xuất cung chơi đùa thì gặp Hoàng Thượng."
"Cái gì? Xuất cung?" Thái Hậu giận dữ nói: "Đang ở lãnh cung mà còn chẳng tuân thủ quy củ như thế, năm đó Hoàng Thượng vì dẫn hắn xuất cung du ngoạn nên mới bị thương, thế mà giờ hắn còn lén xuất cung."
"Cố, xem ra Lâm Nhi với vị trí Hoàng Hậu vô duyên rồi." Lâm quý phi vẻ mặt thất vọng nói: "Lúc Lâm Nhi ra khỏi Thần Hi cung thì Hoàng Thượng đã ở nơi đó rồi, hơn nữa Hoàng Thượng còn muốn ở lại đó dùng vãn thiện cơ."
"Vãn thiện? Hoàng Thượng từ sau khi đăng cơ còn không có cùng Ai Gia dùng chung bữa."
Lâm quý phi biết Thái Hậu sinh khí với Hoàng Thượng, thế là tiếp tục nói: "Hơn nữa Hoàng Thượng còn trước mặt tất cả mọi người cùng Phượng phi điều tình, Phượng phi này thật không biết xấu hổ."
Thái Hậu vỗ vỗ tay Lâm quý phi nói: "Lâm Nhi ngươi yên tâm, Ai Gia nhất định sẽ khiến Hoàng Thượng lập ngươi làm Thái Hậu."
"Tạ ơn cô." Nghe Thái Hậu bảo chứng như thế, Lâm quý phi trầm tĩnh lại, cười ngọt ngào với Thái Hậu: "Cô, hôm nay Lâm Nhi bồi người dùng bữa nhé."
Thái Hậu gật gật đầu. "Vẫn là Lâm Nhi ngoan nhất."

Chương 32
"Tiểu Tương, đi nhanh lên, chuẩn bị ăn bữa chiều rồi." Lạc Tử Vũ đi ngoạn ngự hoa viên xong liền thúc giục Tiểu Tương đi sau nó.
"Khấu kiến tam hoàng tử."
"Tất cả mọi người đứng lên đi." Trở lại đại sảnh Thần Hi cung, Lạc tử Vũ nhìn ngó xung quanh cũng không thấy Phượng Tần. "Di, sao không thấy phụ thân? Nhược Sương, phụ thân ta ở nơi nào?" Nguyên lai tẩm cung lớn cũng không phải chuyện tốt.
"Bẩm tam hoàng tử, nương nương hiện giờ đang ở trong phòng ngủ, bất quá..." Hoàng Thượng cũng đang ở bên trong. Không đợi Nhược Sương nói xong, Lạc Tử Vũ đã giống như tên phóng về phía phòng ngủ.
"Phụ thân! Vũ Nhi đã về rồi!" Lạc Tử Vũ dùng sức đẩy cửa phòng ngủ.
"Phanh!" Một tiếng cắt ngang đôi uyên ương đang đứng nơi này kịch liệt hôn. "Á!" Phượng Tần lập tức đẩy Lạc Quân Tường ra.
"Nhi thần khấu khiến Phụ hoàng." Lạc Tử Vũ giờ mới phát hiện Phụ hoàng ở đây, bất quá sao mà mặt phụ thân với phụ hoàng đều hồng như vậy? Hơn nữa phụ thân còn thở hổn hển, chẳng lẽ phụ hoàng với phụ thân vừa mới đá bóng xong? Những nơi này là phòng ngủ a...Rất nhiều vấn đề nảy ra trong đầu nó, giờ phụ hoàng đang ở đâu, chờ tối đi ngủ hỏi phụ thân vậy.
"Đứng lên đi, Tử Vũ trước khi vào phòng nhớ phải gõ cửa." Lạc Quân Tường nói.
"Vâng, Tử Vũ cảm tạ Phụ hoàng đã giáo huấn." Lạc Tử Vũ nghịch ngợm thè lưỡi.
Lạc Quân Tường yêu thương xoa đầu nó, Tử Vũ năm nay ba tuổi, nên đến thư viên đọc sách. Thư viên thiết lập tại trong hoàng cung là địa phương chuyên dùng hoàng tử và con cái của quan viên tam phẩm trở lên trong triều đến đọc sách, cũng là nơi trọng yếu bồi dưỡng trụ cột tương lai cho triều đình.
"Tử Vũ, phụ hoàng tính ngày mai đưa ngươi đến thư viên đọc sách, ngươi biết viết chữ không?"
"Thực sự sao? Thật tốt quá!" Lạc Tử Vũ luôn luôn hiếu học cao hứng nói: "Nhi thần đã thuộc 'Tam Tự Kinh' và 'Luận Ngữ', trước kia phụ thân có dạy nhi thần."
"Ân." Lạc Quân Tường hài lòng gật đầu, những thứ này nhất định là trước khi Phượng Tần mất trí nhớ đã dạy Vũ Nhi.
Phượng Tần đứng một bên đột nhiên yêu cầu: "Hoàng Thượng, ta nghĩ ta nên cùng đi học với Vũ Nhi."
"Nga?" Lạc Quân Tường lại tò mò.
"Người cũng biết, ta nói chuyện không được tốt lắm. Vũ Nhi nói cái gì 'Ba chữ kinh' ta cũng không biết."
"Phụ thân, là 'Tam Tự Kinh' mới đúng." Lạc Tử Vũ đem tật xấu khi giao tiếp của Phượng Tần nói ra.
"Nguyên lai là 'Tam Tự Kinh' a."
Lạc Quân Tường nghĩ nghĩ. "Vậy như thế này đi, bắt đầu từ ngày mai, giữa trưa mỗi ngày ngươi tới ngự thư phòng, trẫm sẽ tự mình giáo ngươi."
"Oa, thật tốt quá!" Phượng Tần hưng phấn ôm lấy Lạc Quân Tường, hôn liên tiếp lên mặt hắn. "Cám ơn ngươi!"
Lúc này, thanh âm của Tiêu công công từ ngoài cửa truyền đến. "Khải tấu Hoàng Thượng, nương nương, tam hoàng tử, vãn thiện đã chuẩn bị xong."
"vậy đi dừng bữa trước đi." Lạc Quân Tường nói.
Không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc bàn thật dài, trên mặt bàn xếp đủ các món ăn phong phú về hình dạng, màu sắc, mỹ quan tinh xảo. Toàn bộ thực sự là cao lương mỹ vị, hấp dẫn mọi người. Phượng Tần ước chừng ở đây ít nhất...ít nhất cũng phải đến một trắm đĩa thúc ăn."
Phượng Tần nhìn cái bàn thật dài này, trời ạ, bằng này đĩa thức ăn sao?
"Một...một bàn thức ăn thế này, chỉ có ba người chúng ta ăn thôi?" Phượng Tần kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, lúc trẫm ở trong cung dùng bữa thì chính là như thế này."
Thật...Thật lợi hại! Phượng Tần nhìn mấy thái giám thay phiên nhau dùng một cái bát nhỏ xếp đủ lại thức ăn đưa đến trước mặt Lạc Quân Tường cho hắn, mỗi loại thức ăn đều dùng một bát khác nhau, mà trước mặt mình với Vũ Nhi cũng có mấy cái bát nhỏ như thế. Nhìn thái giám đang không ngừng gắp thức ăn cho mình, Phượng Tần không khỏi cảm thấy ăn như vậy rất nhàm chám, cứ bày ra trước mắt thế này thì giống buffet (tiệc đứng) ở tương lai thôi.
Đúng rồi, tiệc đứng! Sao giờ mình mới nghĩ đến chứ.
Phượng Tần hai mắt sáng ngời. "Hoàng Thượng, ở nơi này rất nhiều đó ăn, đừng cho họ gắp nữa, chúng ta đến ăn tiệc đứng đi."
"Tiệc đứng?" Lạc Quân Tường đang chậm rãi hưởng dụng và Vũ Nhi một mực vùi đầu vào ăn ngừng tay hỏi.
"Đúng vậy, tiệc đứng. Nghĩa là tự mình đi lấy thức ăn, thích món nào thì lấy món ấy."
"Được được, tiệc đứng, phụ thân đề nghị rất thú vị nga!" Lạc Tử Vũ đột nhiên nghĩ đến ở đây còn có phụ hoàng đứng trên vạn người. "Phụ hoàng, chúng ta có thể ăn như thế không?"
Lạc Quân Tường nhìn hai đôi mắt ngập nước giống nhau y như đúc kia tực như con cún con đáng yêu làm cho mình khó có thể cự tuyệt được. "Được rồi, phụ tử các ngươi thích ăn như vậy thì cứ làm thế đi.
"Da! Vạn tuế!"
Phụ tử hai người này được phê chuẩn xong liền như con chim nhỏ được sổ lồng cầm bát đĩa trước mặt đi đến bên chiếc bàn thật dài kia trái chọn phải chọn, chỉ chốc lát sau bát đĩa trong tay đã giống như một ngọn núi nhỏ.
Phượng Tần vừa ăn vừa tán thưởng. "Ăn rất ngon nga, ta chưa từng nếm qua món nào ngon như vậy." Y xúc một muỗng nhỏ món ăn có màu trắng giống như đậu hũ đưa đến trước mặt Lạc Quân Tường nói. "Hoàng Thượng, ngươi thử ăn đậu hũ này xem, thực trơn, rất mềm lại thơm nữa, ngon lắm!"
Lạc Quân Tường ăn thìa đậu hũ xong nói: "Cái này không phải đậu hũ."
"Không phải đậu hũ?" Phượng Tần ăn lại một miếng. "Không thể nào, thật sự giống đậu hũ mà, hơn nữa màu sắc cũng giống."
Lạc Quân Tường chỉnh lại: "Đây là hầu não."
Thứ ăn ngon như thế cư nhiên lại là óc động vật, Phượng Tần lập tức buông thìa trong tay, cầm lấy đũa gắp một món khác.
"Hoàng Thượng, người ăn thử miến này xem, ăn cũng ngon lắm." Phượng Tần gắp miễn đút cho Lạc Quân Tường.
"Ách!" Nếm qua miến theo như lời của Phượng Tần xong, Lạc Quân Tường dừng một chút nói: "Tần, đây là vây cá."
"Nguyên...nguyên lại là vây cá a, khó...khó trách ăn ngon như thế,"
Một lát sau....
"Hoàng Thượng, chân gà này ăn cũng ngon lắm, vừa lành lạnh, lại giòn nữa." Phượng Tần gắp một chiếc đặt trong bát Lạc Quân Tường.
Chỉ nhìn bên ngoài, Lạc Quân Tường liền biết cái này không đơn giản là chân gà như vậy, "Phốc!" một tiếng, Lạc Quân Tường không khỏi nở nụ cười.
"Hoàng Thượng, người cười cái gì?" Phượng Tần tò mò hỏi, chân gà cũng đáng cười?
"Cái này...cái này không phải chân gà."
"...Vậy đó là cái gì?"
"Đây là chân khổng tước." Lạc Quân Tường cười giải thích.
"Trời, phụ thân người thật mất mặt, ha ha..." Lạc Tử Vũ thay vì dùng bữa lại ôm bụng cười phá lên.
Ngay cả những thái giám, cung nữ ở đây cũng không nhịn được mà che miệng cười trộm.
"..." Lại sai nữa rồi, những thứ Hoàng Thượng ăn thật là kỳ quái a.
"Ha ha, Tần, dùng bữa với ngươi thật có thú."
"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro