Chương 39-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

39

Sáng sớm hôm nay, Lâm quý phi dùng bữa sáng xong liền dắt theo đại hoàng tử cùng vài vị cung nữ, thái giám đi đến Từ Trữ cung thăm Thái Hậu.

"Lâm quý phi đến! Đại hoàng tử đến!"

"Ôi, Lâm nhi đến rồi, còn đưa cả Hồng nhi đến nữa."

Thái Hậu cao hứng phân phó:

"Tiểu Linh, ngươi đi pha ấm trà cho quý phi nương nương và đại hoàng tử."

"Dạ, nô tỳ tuân chỉ."

Lâm quý phi ăn mặc cao quý dắt nhi tử năm nay năm tuổi - Lạc Tử Hồng đi đến trước mặt Thái Hậu.

"Thái Hậu cát tường, Lâm nhi đến thỉnh an người."

"Tử Hồng thỉnh an Thái Hậu tổ mẫu (bà nội), thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

"Rồi rồi rồi, mau đứng lên để cho tổ mẫu nhìn kĩ nào."

Thái Hậu kéo bàn tay nhỏ bé của Lạc Tử Hồng nói.

"Ai nha, nhìn Hồng nhi của chúng ta này, mấy tháng không thấy đã cao lớn lên bao nhiêu. Hồng nhi có nhớ tổ mẫu không?"

Lạc Tử Hồng làm nũng:

"Đương nhiên là có. Hồng nhi với Thái Hậu tổ mẫu cũng đã mấy tháng không gặp, tôn nhi luôn luôn tưởng niệm Thái Hậu tổ mẫu. Nhưng công khóa trong thư viện rất bận rộn cho nên đành phải đem sự tưởng niệm với Thái Hậu tổ mẫu đặt ở trong lòng."

Những lời nói của Lạc Tử Hồng khiến Thái Hậu vô cùng vui mừng, lấy tay nhẹ niết cằm nó:

"Lâm nhi ngươi xem, Hồng nhi không chỉ có miệng lớn lên giống ngươi, ngay cả những lời nói ra cũng ngọt như thế."

"Ha ha..."

Lâm quý phi dùng khăn lụa che miệng cười duyên nói:

"Thái Hậu, những gì Hồng nhi nói đều là sự thật. Nó thường xuyên nhắc đến Thái Hậu, nói muốn tới gặp lão nhân gia người. Nhưng công khóa thư viện nặng nề, mỗi ngày đều phải sáng đi tối về, Lâm nhi sợ tới không đúng thời điểm sẽ quấy rầy người nghỉ ngơi."

"Đúng vậy, công khóa của thư viện rất quan trọng."

"Hôm nay là bắt đầu ngày nghỉ đầu tiên ở thư viện, Hồng nhi vừa rời giường đã nói muốn tới thăm Thái Hậu."

Thái Hậu để Lạc Tử Hồng ngồi bên cạnh mình, vuốt đầu nó nói:

"Hồng nhi thực ngoan a, có lòng với ai gia như vậy. Thư viện bắt đầu nghỉ là đến thăm ai gia, trái lại Hoàng Thượng lại hoàn toàn không đem ai gia để trong lòng."

"Thái Hậu, Hoàng Thượng làm sao vậy?"

Lâm quý phi vẻ mặt 'quan tâm' hỏi han.

"Ai..."

Thái Hậu thở dài nói:

"Hoàng Thượng đã mấy tháng rồi mà chưa có tới thăm ai gia, cũng không biết triều chính có phải thật sự bộn bề như vậy không nữa."

"Thái Hậu, kì thật có một số việc Lâm nhi không biết có nên nói hay không."

Lâm quý phi khó xử nói.

"Đều là người một nhà, có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng đi."

"Lâm nhi nghe nói mấy tháng nay, mỗi buổi trưa Hoàng Thượng đều để cho Phượng phi ở trong ngự thư phòng cùng người, Hoàng Thượng xong việc rồi thì hai người sẽ cùng nhau quay về Thần Hi cung, đến tận sáng sớm khi vào triều Hoàng Thượng mới rời đi."

Lâm quý phi bình tĩnh nói, kỳ thật trong thâm tâm của ả hận không thể giết chết Phượng Tần. Mấy tháng qua Hoàng Thượng trừ bỏ ở cùng hắn thì không có sủng hạnh phi tần nào khác, bản thân mình có thử đi đến ngự thư phòng thăm người một chút cũng bị từ chối. Thế nhưng Phượng Tần tiện nhân kia lại có thể cùng Hoàng Thượng sớm chiều bên nhau.

"Có chuyện như vậy?"

"Những lời Lâm nhi vừa nói đều là thật. Có lần Lâm nhi đi tìm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn lấy danh nghĩa chính vụ bận rộn bảo Lâm nhi về nữa."

Lâm nhi dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lạc Tử Hồng nói:

"Đáng thương Hồng nhi, có muốn nhìn thấy phụ hoàng cũng khó."

"Đúng vậy, Thái Hậu tổ mẫu, Hồng nhi đã lâu chưa gặp phụ hoàng rồi."

Lạc Tử Hồng lắc lắc tay Thái Hậu nói.

"Buồn cười, Hoàng Thượng làm như vậy cũng thật quá đáng rồi. Lâm nhi, hôm nay ai gia sẽ làm chủ cho ngươi."

Thái Hậu sinh khí nói.

"Nhất định sẽ để cho Hồng nhi nhìn thấy phụ hoàng của nó."

Thấy mục đích đã đạt được, trong lòng Lâm quý phi không khỏi mừng thầm.

"Tạ ơn Thái Hậu."

"An công công."

"Có lão nô."

An công công bắt đầu hầu hạ Thái Hậu từ khi bà tiến cung cho đến bây giờ, có thể nói là một trong những người tâm phúc nhất của Thái Hậu.

"Ngươi đến Vĩnh Hòa cung thỉnh Hoàng Thượng tới gặp ai gia, cứ nói ai gia đã lâu chưa gặp hắn, tưởng niệm hắn, muốn hắn đến một chuyến vào trưa nay."

"Lão nô tuân chỉ."

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, An công công cầu kiến."

"Tuyên."

An công công là người bên cạnh Thái Hậu, chẳng lẽ mẫu hậu có chuyện gì?

An công công đi vào trước bàn sách quỳ xuống thỉnh an:

"Lão nô tham kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Bình thân."

"Tạ ơn Hoàng Thượng."

An công công đứng lên, Hoàng Thượng hỏi:

"Không biết hôm nay An công công đến cầu kiến là có chuyện gì?"

"Bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu nói đã một thời gian rồi không gặp Hoàng Thượng, rất tưởng niệm Hoàng Thượng, muốn trưa nay mời Hoàng Thượng qua Từ Trữ cung một lát."

Nghe công công nói thế, Lạc Quân Tường mới nhớ ra mình đã mấy tháng rồi không có đến thỉnh an mẫu hẫu.

"Được rồi, An công công, ngươi trở về nói với Thái Hậu trẫm sẽ đến thỉnh an người."

"Lão nô tuân chỉ."

Sau khi An công công trở về phục mệnh, Lạc Quân Tường căn dặn Tiêu công công:

"Tiêu công công, ngươi sai người đến Thần Hi cung nói cho Phượng phi một tiếng là trẫm hôm nay muốn tới Từ Trữ cung thỉnh an Thái Hậu, bảo y không cần uổng công một chuyến đến Vĩnh Hòa điện."

"Lão nô tuân chỉ."

"Hoàng Thượng giá lâm!"

Lạc Quân Tường đi đến trước mặt Thái Hậu, quỳ một gối.

"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu."

"Hoàng Thượng xin đứng lên. Tiểu Linh, dâng trà cho Hoàng Thượng."

"Dạ."

Lâm quý phi lập tức dắt Lạc Tử Hồng đi đến trước mặt Lạc Quân Tường thỉnh an.

"Nguyên lai là Lâm quý phi và Tử Hồng đã ở đây." Lạc Quân Tường nói.

Thái Hậu trở lại vị trí ngồi xuống nói:

"Ai gia cũng đã mấy tháng không thấy Hoàng Thượng tới chỗ ai gia thỉnh an. Nhất định là việc triều chính rất nặng nề."

"Bởi vì niên quan (cửa ải cuối năm, đến cuối năm phải trang trải nợ nần) sắp tới, quan viên các nơi đều dâng lên không ít tấu chương cho nên gần đây trẫm thật sự có phần bộn bề."
39

Sáng sớm hôm nay, Lâm quý phi dùng bữa sáng xong liền dắt theo đại hoàng tử cùng vài vị cung nữ, thái giám đi đến Từ Trữ cung thăm Thái Hậu.

"Lâm quý phi đến! Đại hoàng tử đến!"

"Ôi, Lâm nhi đến rồi, còn đưa cả Hồng nhi đến nữa."

Thái Hậu cao hứng phân phó:

"Tiểu Linh, ngươi đi pha ấm trà cho quý phi nương nương và đại hoàng tử."

"Dạ, nô tỳ tuân chỉ."

Lâm quý phi ăn mặc cao quý dắt nhi tử năm nay năm tuổi - Lạc Tử Hồng đi đến trước mặt Thái Hậu.

"Thái Hậu cát tường, Lâm nhi đến thỉnh an người."

"Tử Hồng thỉnh an Thái Hậu tổ mẫu (bà nội), thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

"Rồi rồi rồi, mau đứng lên để cho tổ mẫu nhìn kĩ nào."

Thái Hậu kéo bàn tay nhỏ bé của Lạc Tử Hồng nói.

"Ai nha, nhìn Hồng nhi của chúng ta này, mấy tháng không thấy đã cao lớn lên bao nhiêu. Hồng nhi có nhớ tổ mẫu không?"

Lạc Tử Hồng làm nũng:

"Đương nhiên là có. Hồng nhi với Thái Hậu tổ mẫu cũng đã mấy tháng không gặp, tôn nhi luôn luôn tưởng niệm Thái Hậu tổ mẫu. Nhưng công khóa trong thư viện rất bận rộn cho nên đành phải đem sự tưởng niệm với Thái Hậu tổ mẫu đặt ở trong lòng."

Những lời nói của Lạc Tử Hồng khiến Thái Hậu vô cùng vui mừng, lấy tay nhẹ niết cằm nó:

"Lâm nhi ngươi xem, Hồng nhi không chỉ có miệng lớn lên giống ngươi, ngay cả những lời nói ra cũng ngọt như thế."

"Ha ha..."

Lâm quý phi dùng khăn lụa che miệng cười duyên nói:

"Thái Hậu, những gì Hồng nhi nói đều là sự thật. Nó thường xuyên nhắc đến Thái Hậu, nói muốn tới gặp lão nhân gia người. Nhưng công khóa thư viện nặng nề, mỗi ngày đều phải sáng đi tối về, Lâm nhi sợ tới không đúng thời điểm sẽ quấy rầy người nghỉ ngơi."

"Đúng vậy, công khóa của thư viện rất quan trọng."

"Hôm nay là bắt đầu ngày nghỉ đầu tiên ở thư viện, Hồng nhi vừa rời giường đã nói muốn tới thăm Thái Hậu."

Thái Hậu để Lạc Tử Hồng ngồi bên cạnh mình, vuốt đầu nó nói:

"Hồng nhi thực ngoan a, có lòng với ai gia như vậy. Thư viện bắt đầu nghỉ là đến thăm ai gia, trái lại Hoàng Thượng lại hoàn toàn không đem ai gia để trong lòng."

"Thái Hậu, Hoàng Thượng làm sao vậy?"

Lâm quý phi vẻ mặt 'quan tâm' hỏi han.

"Ai..."

Thái Hậu thở dài nói:

"Hoàng Thượng đã mấy tháng rồi mà chưa có tới thăm ai gia, cũng không biết triều chính có phải thật sự bộn bề như vậy không nữa."

"Thái Hậu, kì thật có một số việc Lâm nhi không biết có nên nói hay không."

Lâm quý phi khó xử nói.

"Đều là người một nhà, có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng đi."

"Lâm nhi nghe nói mấy tháng nay, mỗi buổi trưa Hoàng Thượng đều để cho Phượng phi ở trong ngự thư phòng cùng người, Hoàng Thượng xong việc rồi thì hai người sẽ cùng nhau quay về Thần Hi cung, đến tận sáng sớm khi vào triều Hoàng Thượng mới rời đi."

Lâm quý phi bình tĩnh nói, kỳ thật trong thâm tâm của ả hận không thể giết chết Phượng Tần. Mấy tháng qua Hoàng Thượng trừ bỏ ở cùng hắn thì không có sủng hạnh phi tần nào khác, bản thân mình có thử đi đến ngự thư phòng thăm người một chút cũng bị từ chối. Thế nhưng Phượng Tần tiện nhân kia lại có thể cùng Hoàng Thượng sớm chiều bên nhau.

"Có chuyện như vậy?"

"Những lời Lâm nhi vừa nói đều là thật. Có lần Lâm nhi đi tìm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn lấy danh nghĩa chính vụ bận rộn bảo Lâm nhi về nữa."

Lâm nhi dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lạc Tử Hồng nói:

"Đáng thương Hồng nhi, có muốn nhìn thấy phụ hoàng cũng khó."

"Đúng vậy, Thái Hậu tổ mẫu, Hồng nhi đã lâu chưa gặp phụ hoàng rồi."

Lạc Tử Hồng lắc lắc tay Thái Hậu nói.

"Buồn cười, Hoàng Thượng làm như vậy cũng thật quá đáng rồi. Lâm nhi, hôm nay ai gia sẽ làm chủ cho ngươi."

Thái Hậu sinh khí nói.

"Nhất định sẽ để cho Hồng nhi nhìn thấy phụ hoàng của nó."

Thấy mục đích đã đạt được, trong lòng Lâm quý phi không khỏi mừng thầm.

"Tạ ơn Thái Hậu."

"An công công."

"Có lão nô."

An công công bắt đầu hầu hạ Thái Hậu từ khi bà tiến cung cho đến bây giờ, có thể nói là một trong những người tâm phúc nhất của Thái Hậu.

"Ngươi đến Vĩnh Hòa cung thỉnh Hoàng Thượng tới gặp ai gia, cứ nói ai gia đã lâu chưa gặp hắn, tưởng niệm hắn, muốn hắn đến một chuyến vào trưa nay."

"Lão nô tuân chỉ."

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, An công công cầu kiến."

"Tuyên."

An công công là người bên cạnh Thái Hậu, chẳng lẽ mẫu hậu có chuyện gì?

An công công đi vào trước bàn sách quỳ xuống thỉnh an:

"Lão nô tham kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Bình thân."

"Tạ ơn Hoàng Thượng."

An công công đứng lên, Hoàng Thượng hỏi:

"Không biết hôm nay An công công đến cầu kiến là có chuyện gì?"

"Bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu nói đã một thời gian rồi không gặp Hoàng Thượng, rất tưởng niệm Hoàng Thượng, muốn trưa nay mời Hoàng Thượng qua Từ Trữ cung một lát."

Nghe công công nói thế, Lạc Quân Tường mới nhớ ra mình đã mấy tháng rồi không có đến thỉnh an mẫu hẫu.

"Được rồi, An công công, ngươi trở về nói với Thái Hậu trẫm sẽ đến thỉnh an người."

"Lão nô tuân chỉ."

Sau khi An công công trở về phục mệnh, Lạc Quân Tường căn dặn Tiêu công công:

"Tiêu công công, ngươi sai người đến Thần Hi cung nói cho Phượng phi một tiếng là trẫm hôm nay muốn tới Từ Trữ cung thỉnh an Thái Hậu, bảo y không cần uổng công một chuyến đến Vĩnh Hòa điện."

"Lão nô tuân chỉ."

"Hoàng Thượng giá lâm!"

Lạc Quân Tường đi đến trước mặt Thái Hậu, quỳ một gối.

"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu."

"Hoàng Thượng xin đứng lên. Tiểu Linh, dâng trà cho Hoàng Thượng."

"Dạ."

Lâm quý phi lập tức dắt Lạc Tử Hồng đi đến trước mặt Lạc Quân Tường thỉnh an.

"Nguyên lai là Lâm quý phi và Tử Hồng đã ở đây." Lạc Quân Tường nói.

Thái Hậu trở lại vị trí ngồi xuống nói:

"Ai gia cũng đã mấy tháng không thấy Hoàng Thượng tới chỗ ai gia thỉnh an. Nhất định là việc triều chính rất nặng nề."

"Bởi vì niên quan (cửa ải cuối năm, đến cuối năm phải trang trải nợ nần) sắp tới, quan viên các nơi đều dâng lên không ít tấu chương cho nên gần đây trẫm thật sự có phần bộn bề."

"Triều chính thật sự nặng nề như lời Hoàng Thượng nói vậy sao?"

Thái Hậu vẻ mặt hoài nghi nói:

"Sao mà ai gia nghe nói mấy tháng nay, trưa nào Phượng phi cũng đến ngự thư phòng tìm Hoàng Thượng vậy?"

Hoàng Thượng biết 'nghe nói' của Thái Hậu nhất định là do Cố Hải Lâm nữ nhân này cáo trạng. Hắn không khỏi trừng mắt dữ tợn nhìn Lâm quý phi.

Tiếp nhận ánh mắt của hắn, Lâm quý phi sợ hãi cúi đầu.

Cảnh này đều bị Thái Hậu thấy được, bà nhẹ giọng nói:

"Hoàng Thượng, việc này là do ai gia 'nghe nói', không liên quan gì đến Lâm quý phi."

Bà đặc biệt nhấn mạnh hai chữ này.

"Mẫu hậu có điều không biết, thời điểm Phượng phi ở lãnh cung gặp chuyện ngoài ý muốn, mất đi trí nhớ cho nên nhi thần phải dạy lại y viết chữ."

Lạc Quân Tường giải thích.

"Là như thế a. Bất quá Hoàng Thượng đối với Phượng phi cũng quá độc sủng. Như thế, trong hậu cung sẽ có tần phi không hài lòng."

"Nga? Ai không hài lòng. Nếu không hài lòng Thái Hậu bảo nàng ta cứ đến nói với trẫm."

Lạc Quân Tường nheo mắt lại nhìn Lâm quý phi hỏi:

"Vậy Lâm quý phi có chỗ nào bất mãn sao?"

Lâm quý phi sợ hãi khoát khoát tay nói:

"Không có, thần thiếp không có chỗ nào không hài lòng hết."

"Hoàng Thượng, ai gia nói với ngươi những điều này, ngươi cũng đừng giận chó đánh mèo lên Lâm quý phi. Hôm nay nàng là đúng lúc đến thăm ai gia thôi."

Thái Hậu tạm dừng một chút:

"Hoàng Thượng, Hồng nhi năm nay đã năm tuổi rồi, ngươi cũng có thể lập Thái tử. Ai gia muốn ngươi lập Hồng nhi làm Thái tử."

Thái Hậu cuối cùng cũng đã nhắc tới! Lâm quý phi chờ mong nhìn Lạc Quân Tường, chờ câu trả lời của hắn.

"Mẫu hậu, trẫm năm nay mới có hai mươi ba tuổi, không cần lo lắng việc lập Thái tử. Hơn nữa Tử Hồng trời sinh có phần yếu đuối, không thích hợp làm Thái tử cho lắm."

Lạc Quân Tường cảm thấy Lạc Tử Hồng bất luận làm chuyện gì cũng đều nghe lời mẫu phi của nó, không có tự chủ. Hơn nữa cũng không muốn thế lực của gia tộc Cố thị tiếp tục tăng mạnh hơn nữa.

Nghe hắn nói xong, Lâm quý phi thấy vô cùng thất vọng. Hoàng Thượng nhất định là muốn cho đứa con của tiện nhân Phượng Tần kia làm Thái tử.

Thái Hậu tiếp tục nói.

"Nếu như vậy, Hoàng Thượng năm nay cũng đã hai mươi ba, qua năm liền hai mươi tư, ai gia cảm thấy đây là thời điểm để Hoàng Thượng lập Hoàng hậu."

"Mẫu hậu, chuyện này về sau hãy nói, dù sao trẫm còn trẻ."

Lạc Quân Tường lười biếng nói. Kỳ thật không phải mình không chịu lập, chính là lần trước có đề cập qua với Tần, Tần lại nói làm Hoàng hậu phiền toái, tình nguyện làm phi tử. Đương nhiên những lời này không thể nói với mẫu hậu được.

Liên tục bị cự tuyệt hai lần, Thái Hậu cảm thấy gương mặt già nua (nguyên văn là lão kiểm, còn có nghĩa là gương mặt dày, Thái Hậu liên tục đề nghị nhưng bị Tường ca từ chối nên bà cảm thấy vậy) của mình đã sắp không chịu được, thế là không từ bỏ ý định nói:

"Ai gia thỉnh Hoàng Thượng phong Hồng nhi làm Thái tử, Hoàng Thượng không chịu. Ai gia thỉnh Hoàng Thượng lập Lâm quý phi làm Hoàng hậu, Hoàng Thượng cũng không chịu. Vậy ai gia thỉnh Hoàng Thượng đem Thần Hi cung ban cho Lâm quý phi, dù gì đi chăng nữa Lâm quý phi thân là đứng đầu tứ phi, lại là mẫu phi của Đại hoàng tử, bàn về tư chất hay luận về cấp bậc thì nàng đều có tư cách ở đó nhất."

Thái Hậu hoàn toàn không có để ý đến nét nặt càng ngày càng đen lại của Hoàng Thượng, uống ngụm trà nhắc nhở:

"Hoàng Thượng còn phải nhớ kỹ Vĩnh Lạc cung chỉ có Hoàng hậu mới có thể ở, mà Phượng phi chỉ là một gã phi tử, cho nên Hoàng Thượng không thể để cho hắn tiến vào Vĩnh Lạc cung."

Sau khi Thái Hậu nói hết, Lạc Quân Tường cả người tỏa ra một loại khí chất hàn khốc tàn nhẫn khiến kẻ khác kinh hồn bạt vía, bàn tay siết chặt lấy chén trà như muốn bóp nát nó. Lâm quý phi ngồi ở một bên sợ tới mức hoảng loạn đứng lên.

Lạc Quân Tường âm trầm hỏi:

"Phải không? Ý của Thái Hậu là muốn trẫm đem Thần Hi cung ban cho Lâm quý phi?"

Thái Hậu biết Hoàng Thượng sinh khí. Thời điểm Hoàng Thượng tức giận ngay cả bản thân Thái Hậu cũng không dám động vào. Nhưng lời đã nói, không thể quay đầu lại, thế là Thái Hậu miễn cưỡng gật đầu.

Trong mắt Lạc Quân Tường lóe lên một tia tàn khốc, đứng lên nói.

"Được, trẫm đáp ứng Thái Hậu."

Rồi xoay người nói với Lâm quý phi:

"Lâm quý phi, hiện tại trẫm đem Thần Hi cung ban thưởng cho ngươi. Chạng vạng hôm nay ngươi có thể tiến đến."

"Thần...Thần thiếp tạ ơn...Tạ ơn Hoàng Thượng."

Lâm quý phi rụt người, thăm dò hỏi:

"Xin hỏi Hoàng Thượng, thần thiếp ở...Ở Thần Hi cung thì Phượng phi...Nghỉ ngơi ở đâu?"

"Chuyện này Lâm quý phi ngươi không cần lo lắng, ngươi cứ an tâm dọn đến cung của ngươi đi!"

Không muốn nhìn thấy phản ứng tiếp theo của Thái Hậu và Lâm quý phi, Lạc Quân Tường xoay người nhanh chóng rời đi.

40

Quay trở về thời điểm trước, vì thái giám đã báo nên hôm nay Phượng Tần không đi đến ngự thư phòng học, lại thấy thư viện đã bắt đầu cho nghỉ đông vì thế đã quyết định cho tất cả mọi người trên dưới cao thấp trong Thần Hi cung thay "chiến y" chia làm hai đội tổ chức đá bóng.

Để huấn luyện thành hai đội thi đấu với nhau, mỗi buổi sáng Phượng Tần đều dành ra một canh giờ bắt bọn ho ngừng tất cả công việc trong tay để dạy họ đá bóng. Cho dù thỉnh thoảng có ngày vì được Lạc Quân Tường "yêu thương" quá độ nên không thể xuống giường được, Phượng Tần cũng sẽ căn dặn Tiểu Tương nhìn họ tập luyện.

"Bây giờ Tiểu Tương làm trọng tài, mười bốn người còn lại chia làm hai đội, mỗi đội bảy người."

Phượng Tần mặc một bộ "chiến y" màu đỏ nói. Cái gọi là chiến y chính là y phục khố trang được thay đổi cho thuận tiện hành động.

Được Lạc Quân Tường dạy dỗ mấy tháng qua, hiện tại Phượng Tần chẳng những đã học xong "Tam tự kinh", hơn nữa nói chuyện cũng không loạn thất bát tao (lộn xộn, lung tung) như trước nữa.

"Ta với Vũ nhi chia nhau làm đội trưởng, đội đỏ đứng bên ta, đội xanh qua đứng bên người Vũ nhi."

" Nô tài (nô tỳ) tuân mệnh."

Nghe bọn họ nói xong Phượng Tần thiếu chút nữa thì té xỉu. Như vậy thì làm sao mà thi đấu đây, không cần đoán Phượng Tần cũng biết chỉ cần bóng đến chân mình hoặc chân Vũ nhi bọn họ chắc chắn sẽ không dám cướp.

"Mọi người nhớ kỹ đây, thi đấu là thi đấu. Hôm nay chúng ta không phân biệt cao thấp, không được vì ta và Vũ nhi là chủ tử mà không đoạt bóng. Nếu ai vì phép tắc này mà phá hỏng trận đấu, hôm nay chỉ có thể ăn cơm trắng, đội thắng sẽ được trọng thưởng. Mọi người bảo được hay không được?"

"Được!"

Mấy tháng ở chung, tất cả mọi người đều hiểu rõ nương nương là một người hiền hòa, hơn nữa lại rất quan tâm đến hạ nhân. Có thể nói người quả thật không xem mọi người là hạ nhân mà ngược lại coi mọi người là bằng hữu. Thỉnh thoảng có người làm sai chuyện gì hoặc phá hỏng thứ gì, nương nương không những không trách cứ mà còn an ủi. Cho nên tất cả mọi người cảm thấy thật may mắn khi lúc trước được Tiểu Tương chọn vào Thần Hi cung, mà họ cơ hồ cũng trở thành đối tượng hâm nộ của tất cả thái giám, cung nữ trong cung.

Một tiếng chuông gõ vang lên, trận bóng đá quyết liệt đã bắt đầu.

Vì Lạc Tử Vũ tuổi còn nhỏ, cho dù kĩ thuật đá bóng có giỏi đến như thế nào đi chăng nữa thì thể lực và bước chân vẫn kém người lớn. Để cho công bằng nên đội Phượng Tần là ba nam bốn nữ, đội kia là năm nam hai nữ.

May mắn là sân của Thần Hi cung đủ lớn, Phượng Tần ở trước sau hai bên sân dựng hai long môn (khung thành a~) đơn giản, hai thủ môn phụ trách long môn ngồi xổm kiểu trung bình tấn, hai tay giương ra dự phòng đối thủ bất thình lình sút bóng.

Lúc này, Trương Tỉnh chính đáng cả gan đoạt bóng từ Phượng Tần, hắn xoay người một cái cướp được bóng về chân. Nhưng trong lúc xoay người không cẩn thận đá tới Phượng Tần, hắn sợ hãi lập tức quỳ xuống nói:

"Nương nương tha mạng, nô tài không cố ý đá phải nương nương đâu."

Mọi người ngừng lại tại chỗ nhìn hai người bọn họ.

"Hì hì!"

Phượng Tần cười gian hai tiếng nhìn Trương Tỉnh quỳ gối trước mặt lớn tiếng nói:

"Mọi người chứng kiến nhé, Trương Tỉnh là người đầu tiên phạm quy. Mọi người nhớ rõ nhất định phải cố gắng ăn sạch tất cả đồ ăn của hắn trong lúc ăn cơm, chỉ cho hắn ăn cơm trắng thôi!"

Đúng nga, nương nương đã nói bây giờ là thi đấu, không phân biệt cao thấp, bằng không còn bị phạt. Mọi người nhất thời cười phá lên, thậm chí có người còn nói:

"Trương Tỉnh, hôm nay ta nhất định sẽ ra sức mà ăn đấy."

"Ha ha..."

Nhìn gương mặt khốn khổ của Trương Tỉnh, Phượng Tần vẻ mặt vô tội nói:

"Trương Tỉnh, là ngươi phạm quy nhé, ta cũng không muốn thế đâu. Đứng lên đá tiếp đi. Chỉ cần đội các ngươi thắng, ta sẽ cho phép ngươi dùng nước tương ăn với cơm, ha ha!"

"Ha ha...Trương Tỉnh, vì bữa cơm với nước tương của ngươi, tất cả mọi người trong đội chúng ta sẽ cố gắng giúp ngươi!"

Lạc Tử Vũ nói.

Trương Tỉnh dở khóc dở cười nói:

"Tạ ơn...Tạ ơn tiểu chủ tử."

Trong đội Phượng Tần có một người nói:

"Để bắt Trương Tỉnh ăn một bữa cơm trắng, chúng ta cũng phải cố lên."

Vì nguyên nhân như vậy, tình hình chiến đầu của hai đội liền quyết liệt hẳn lên....

"Chuyền bóng! Nhanh, Lâm Lục, chẳng nhẽ ngươi không muốn cho Trương Tỉnh ăn cơm trắng sao?"

Có thể không đề cập đến chuyện này được hay không ! Trong lòng Trương Tỉnh gào khổ.

Nhược Sương dẫn bóng đến long môn, Thụy Đắc hô:

"Nhược Sương, mau truyền bóng cho tiểu chủ từ, người sút bóng lợi hại nhất đấy."

Lạc Tử Vũ thuận lợi nhận được bóng Nhược Sương truyền đến, Phượng Tần lập tức hô:

"Thanh Hà, cẩn thận Vũ nhi sút cầu."

Thanh Hà là thủ môn.

"Cho các ngươi xem thử sự lợi hại của ta!"

Lạc Tử Vũ nhấc chân hét:

"Xung lượng sút bóng!"

Bóng nhanh chóng bay qua bên trái Thanh Hà vào long môn.

"Thật tốt quá, tiểu chủ tử thật là lợi hại!"

Trọng tài Tiểu Tương lớn tiếng nói:

"Bây giờ 1-1. Hòa!"

"Bị đuổi hòa rồi. Mọi người cố lên a!"

"Lạc Anh, nhận lấy!"

Phượng Tần bị hai người vây quanh đá bóng bay qua chỗ Lạc Anh không có ai coi giữ.

Lúc này một tiếng tuyên giá "Hoàng Thượng giá lâm!" vang lên, động tác của mọi người đều ngừng lại. Mà quả bóng không ai tiếp kia cứ khéo léo bay qua gương mặt âm trầm của Lạc Quân Tường.

Trừ Phượng Tần và Lạc Tử Vũ ra, tất cả thái giám cung nữ thuộc về Thần Hi cung đều quỳ xuống không ngừng dập đầu nói:

"Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng..."

Lạc Quân Tường lạnh lùng nói:

"Các ngươi lập tức đứng lên, thu dọn tất cả vật phẩm của Phượng phi và Tam hoàng tử, một chiếc cũng không được phép bỏ sót."

"Nô tài (nô tỳ) tuân chỉ."

Thấy Hoàng Thượng không có truy cứu, bọn họ lập tức đứng dậy vào phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Lạc Tử Vũ đi đến trước mặt Lạc Quân Tường:

"Nhi thần khấu kiến phụ hoàng."

"Bình thân đi."

"Tạ ơn phụ hoàng."

Chưa từng thấy sắc mặt âm trầm như thế của Lạc Quân Tường, Lạc Tử Vũ thỉnh an xong liền im lặng đứng ở một bên.

"Quân Tường, ngươi làm sao vậy?"

Phát hiện ái nhân vừa đến đã có sắc mặt tồi tệ, Phượng Tần không khỏi cảm thấy có phần lo lắng, thế là hơi nói đùa:

"Sẽ không phải vì ta vừa mới đá bóng thiếu chút nữa trúng ngươi nên bây giờ ngươi muốn đuổi ta và Vũ nhi ra ngoài cung chứ?"

"Là có kẻ nghĩ muốn đuổi ngươi và Tử Vũ ra khỏi cung."

Đuổi ra khỏi cung? Chuẩn như thế sao? Phượng Tần lần đầu tiên thấy bản thân mình thật sự lợi hại, vậy mà lại đoán trúng.

Thấy Phượng Tần giật mình, Lạc Quân Tường kéo bàn tay y nói:

"Nhưng trẫm sẽ không để cho họ thực hiện được đâu."

Họ? Ý là không chỉ có một người. Mình đến nơi này lâu như vậy tự nhận thấy nhân duyên cũng không tệ lắm, đều không có đắc tội với người nào a.

Cứ như vậy, Lạc Quân Tường cầm tay Phượng Tần không nói lấy nửa chữ, mà Phượng Tần đang suy nghĩ xem rốt cuộc là mình đã đắc tội với ai. Người mình đắc tội địa vị nhất định không thấp, bằng không sẽ không khiến ái nhân bực bội đến vậy...

"Khấu kiến Hoàng Thượng, tất cả vật phẩm của nương nương và tiểu chủ tử đã thu dọn xong rồi."

Tiểu Tương đi đến trước mặt Lạc Quân Tường bẩm báo.

"Tốt, hiện giờ đem toàn bộ đồ đạc của họ dọn đến Vĩnh Tường cung!"

Hừ, Thái Hậu và Lâm quý phi dám bức trẫm như thế, trẫm sẽ cho các người nếm thử một chút tư vị hối hận!

Lạc Quân Tường vừa nói xong, kể cả những người hắn đưa đến Thần Hi cung, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc vạn phần. Dọn đến Vĩnh Tường cung ý là sau này ở cùng với Hoàng Thượng? Vinh quang như vậy ngay cả Hoàng hậu đời trước đều không có hưởng thụ qua!

Nhưng mà những người hầu hạ Phượng Tần ở Thần Hi cung trong thâm tâm trừ bỏ kinh ngạc còn một phần lo lắng. Chủ tử tốt như nương nương thật sự là trăm năm khó gặp, mà Vĩnh Tường cung không thiếu nhất là cung nữ, thái giám.

Phượng Tần tròn mắt nhìn Lạc Quân Tường kinh ngạc nói:

"Quân Tường, chúng ta cùng ở với ngươi?"

"Không được sao?"

"Đương nhiên là được chứ."

Phượng Tần từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, bỗng nhiên y phát hiện đến một đám người Tiểu Tương dùng ánh mắt đáng thương như cún con nhìn mình, lập tức hiểu ra.

"Quân Tường, ta có thể mang theo toàn bộ mọi người trong Thần Hi cung đi được không? Ta quen họ hầu hạ rồi."

Lạc Quân Tường biết ái nhân ở chung với đám nô tài này rất tốt, cũng rất bảo vệ họ.

"Yêu cầu của ngươi trẫm từng cự tuyệt sao? Ngươi thích thì cứ mang họ theo đi."

Đám người Tiểu Tương vừa nghe, mừng rỡ nói:

"Tạ ơn Hoàng Thượng, tạ ơn nương nương."

Thế là mọi người cầm gia sản, chậm rãi xuất phát về phía Vĩnh Tường cung...

Giải thích: (Ta tự giải thích nga)

Về các tẩm cung trong truyện:

_Vĩnh Tường cung là tẩm cung riêng của Hoàng Thượng, bên trái là Vĩnh Lạc cung (hoặc tên là Vĩnh Nhạc cung) là tẩm cung của Hoàng hậu, bên phải là Thần Hi cung. Vĩnh Hòa điện có lẽ trong Vĩnh Tường cung là nơi có ngự thư phòng.

_Vãn Hà cung là tẩm cung Lâm quý phi ở gần với Từ Trữ cung (hoặc là Từ Ninh cung) - tẩm cung của Thái Hậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro