Chương 5-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 5
Tạc nhật ân sủng như yên thệ
(Hôm qua được sủng ái như khói dễ bay đi)
Kim triều tư quân quân vong tình
(Hôm nay hoài niệm thì quân vương đã hờ hững)
Như kim dữ nhữ hữu thử duyên
(Hiện giờ cùng ngươi có căn duyên)
Nguyện nhữ đãi nhi do như thân.
(Mong đối xử với nhi tử như phụ thân)
Ở trong hoàng cung uy nghiêm hoa lệ, có một nơi không hề được hoan nghênh, trong đó mọi người vô quyền vô thế, có thể nói so với bà tánh bình dân còn không bằng, thì chắc chắn là lãnh cung, là nơi dành cho phi tần ngụ tại đó vì đắc tội với Hoàng Thượng hoặc Thái Hậu.
Tại một tiểu viện quạnh quẽ xuất hiện hai thân ảnh rõ rêt, một nam tử dáng người gầy, mặc bạch y diện mạo thanh tú xuất trần cùng một tiểu hài tử ước chừng ba bốn tuổi xinh đẹp đáng yêu đang tản bộ bên cạnh ao, ở đằng sau họ còn có một người đi theo. Đột nhiên tiểu nam hài đến gần bên cạnh ao, "Phụ thân, ngươi xem, nơi này thật nhiều cá bơi lội, rất thú vị nga, phụ thân người mau đến xem!"
Nam tử đi đến cạnh hắn nói: "Vũ Nhi ngoan, chớ lại gần ao, rất nguy hiểm."
Đi theo họ còn có Tiểu Tương nói: "Tiểu chủ tử, nương nương nói đúng a, phải cẩn thận, nước ao này thật sự rất sâu ."
"Không sợ đâu, ta sẽ cẩn thận, phụ thân, ngươi mau đến xem thôi!" Vũ Nhi nài nỉ nam tử phải đến xem.
"Hảo hảo, Vũ Nhi ngoan, phụ thân đến xem ." Nam tử bất ngờ trượt chân ngã, cả người rơi vào trì lí (rơi vào trong ao).
Tiểu tương thấy nương nương rơi vào trì lí, lập tức chạy đi tìm người cứu nương nương, nương nương ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì a, bằng không tiểu chủ tử sau này khiến người ta càng thêm khi dễ , "Người tới a, cứu mạng a, Phượng hầu phi nương nương rơi vào trong ao . . . . . ."
Vũ Nhi thấy phụ thân rơi vào trì lí , biết là họa do chính mình gây ra, khóc lóc nói: "Phụ thân. . . . . . Ô. . . . . ." Tuy rằng phụ thân cư xử rất lãnh đạm, đối với mình nói cũng không nhiều, chính là hắn biết phụ thân hiểu rõ hắn nhất, người hắn tiếp xúc từ lúc sinh ra cũng chỉ có phụ thân và Tiểu Tương , chưa từng gặp mặt phụ hoàng, có thể còn không biết đến sự tồn tại của hắn, người thân nhất với mình là phụ thân , bình thường có cái gì tốt hay đồ ăn ngon cũng là phụ thân dành cho mình trước, phụ thân yêu thương mình như thế, nếu phụ thân xảy ra chuyện gì, Vũ Nhi cũng không biết phải làm sao cho tốt . . . . . .

Kevin lúc mơ màng nhìn thấy một thân ảnh nam tử gầy, dường như nghe được hắn nói với chính mình: "Tên ta gọi là Phượng Tần, ta biết ngươi là người tốt, chúng ta có thể gặp nhau ở nơi này, ta nghĩ âu cũng là duyên phân hai ta. Ta phát hiện mình không bao giờ ... có thể tồn tại ở nơi đó được nữa, ta yêu người không yêu ta, mong tha thứ cho sự yếu đuối của ta, ta hy vọng ngươi có thể thay ta sống thật tốt, ta còn có tiểu hài tử, ta xin người có thể giáo dục hắn nên người. Hôm qua ân sủng như yên thệ, sáng nay tư quân quân vong tình; hiện giờ cùng ngươi có duyên này, nguyện ngữ đãi như do như thân. . . . . ."
Kevin lắng nghe, cảm giác như càng nghe càng hồ đồ , yếu đuối? Từ này ý là sao? Hắn gọi ' Phượng Tần '? Hai chữ này viết ra sao? Nhi tử của hắn giao cho ta chiếu cố? Chính là ta không phải gặp sóng thần chết rồi sao? Làm sao mà giúp hắn chiếu cố đây? Còn mấy câu cuối cùng hắn nói như ngâm thơ là có ý nghĩa gì? Ai có thể giải đáp giúp ta không?
"Ô. . . . . . Phụ thân sao vẫn chưa tỉnh lại? Ô. . . . . . Tiểu Tương ngươi gạt ta. . . . . . Ô. . . . . ."
"Tiểu chủ tử đừng khóc, nương nương nhất định sẽ tỉnh lại, tiểu tương sẽ không lừa tiểu chủ tử đâu, ngoan. . . . . ."
Kevin nghe thấy tiếng la khóc cùng tiếng an ủi chậm rãi tỉnh lại, thấy có hai người mặc loại phục trang của Trung Quốc cổ đại, một tiểu nam hài không ngừng khóc, bên cạnh hắn là một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi đang an ủi..
[. . . . . . Các ngươi là ai?] Kevin dùng tiếng Anh hỏi. ( Băng Băng: bởi vì KEVIN là người ngoại quốc không thông thạo nhiều tiếng Trung, khi đòi hỏi dùng tiếng Anh Băng Băng dùng kí hiệu [] để mọi người dễ phân biệt.)
"A! Phụ thân tỉnh rồi!" Nhưng Vũ Nhi thấy phụ thân sau khi tỉnh lại nói những câu chính mình chưa từng nghe thấy bao giờ, liền tò mò hỏi han: "Phụ thân, ngươi nói cái gì a?"
Phụ thân? Là tiếng Trung, nhưng đây có ý gì? Sao nghe như với tiếng Anh chúng ta cũng không khác biệt cho lắm, nếu mình không có đoán sai thì tiểu nam hài này vừa gọi mình là ba ba. Kevin đột nhiên nhớ tới lúc mình hôn mê thấy thân ảnh và nghe thanh âm xuôi tai kia, lập tức dùng tiếng Trung không chính gốc hướng đến Tiểu Tương đứng bên cạnh nói: "Xin ngươi lấy cái gương cho ta được không?" Dù gì hiện tại cũng là linh hồn Kevin, tiếng Trung đương nhiên cũng không tốt cho lắm.
Nghe Phượng hầu phi dùng khẩu khí so với trước kia đều không có giống nói với mình, sao nương nương mới ngã vào trì lí một lát mà ngay cả nói cũng không chính xác? Hắn lập tức đi đến bàn trước mặt cầm gương đồng đưa cho Phượng Tần: "Nương nương, gương của người đây."
"Nương nương? Xin hỏi là gọi ta sao?" Kevin có phần không xác định được liền hỏi.
"Đúng vậy." Tiểu tương cảm thấy rất kỳ quái, nương nương sao lại hỏi chuyện như vậy? Chẳng lẽ. . . . . ."Nương nương, chẳng lẽ người mọi chuyện đều quên sao?"
"A?" Kevin có điểm khó mà tin nổi, ' nương nương '? Thật sự xưng hô rất ẻo lả mà. -_-|||
Chương 6
"Đúng rồi, Tiểu Tương, nương nương ý có phải. . . . . ?"
Tiểu Tương vừa nghe chuyện Kevin hỏi mình, có điểm kích động hỏi han: "Nương. . . . . . Nương nương, chẳng lẽ người cái gì cũng không nhớ rõ sao? !"
Vũ Nhi lẳng lặng ngồi bên cạnh Phượng Tần, nước mắt hai hàng chảy xuống, ánh mắt lớn lên vô cùng giống Phượng Tần nhìn phụ thân cùng Tiểu Tương. Có thể là vì tuổi còn nhỏ, không hiểu rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ biết là từ lúc phụ thân tỉnh lại, nói chuyện có chút kỳ quái, cùng Tiểu Tương nói chuyện bộ dáng có điểm kích động, bất quá đối Vũ Nhi mà nói cũng không là vấn đề gì lớn, bởi vì phụ nhân yêu thương Vũ Nhi nhất giờ đã tỉnh lại .
Kevin, không đúng, hiện tại phải xưng hô hắn là Phượng Tần . Phượng Tần nhận gương trong tay Tiểu Tương, chính xác mà nói là gương đồng ( Băng Băng không có nhớ lầm thì Trung Quốc cổ đại chỉ có dùng gương đồng ). Tuy rằng gương đồng này so với kính thủy tinh mình dùng trước đây không được rõ ràng, nhưng hắn vẫn là có thể nhìn rõ nét bộ dáng hiện tại của mình, không giống vẻ rạng rỡ ánh dương trước kia, ở đây lộ ra gương mặt tương đối thanh tú , đôi mắt to hắc bạch phân minh hết sức có thần, khiến người ta cảm nhận được một khí thế xuất trần, có thể là do hàng năm trời cư trú ở lãnh cung, làn da không tiếp xúc với mặt trời, nên dù là có nhìn qua gương đồng cũng có thể thấy làn da mình thực bạch.
"Đây. . . . . . Chính là ta sao?" Phượng Tần có điểm không thể tin nổi dùng bàn tay không cầm gương sờ sờ mặt mình, không ngờ một lần ngoài ý muốn, thế nhưng lại đưa mình đến một thế giới khác, lại còn biến thành một người khác, thật sự là khiến người ta khó có thể tiếp nhận.
Tiểu Tương thấy bộ dạng có chút đau khổ của Phượng Tần, không cam lòng an ủi: "Nương nương, đừng đau khổ , nói không chừng sau này sẽ dần dần khôi phục lại trí nhớ."
"Ai! Ta không có đau khổ, Tiểu Tương, ta. . . . . . Ta bất quá là có điểm không tiếp thụ được mà thôi."
Vũ Nhi ngồi bên cạnh thấy phụ nhân từ sau khi tỉnh lại không có đả động đến chính mình, thế là vươn bàn tay nhỏ bé kéo kéo quần áo Phượng Tần, "Phụ thân đừng lo lắng, có Vũ Nhi ở bên cạnh người, người nhất định có thể tiếp nhận rất nhanh." Nói xong, còn vì Phượng Tần biểu lộ khuôn mặt tươi cười đáng yêu.
Vũ Nhi? Nhi tử? Đúng rồi, trong lúc hôn mê, ta nhớ rõ người kia có nhắc tới hắn có con trai. Phượng Tần nhìn Vũ Nhi có ánh mắt với mình giống nhau như đúc, cầm trong tay chiếc gương Tiểu Tương đưa cho, thật cẩn thận sờ gương mặt nhỏ nhắn của hài tử, "Vũ Nhi là nhi tử của ta?" Không thể tưởng tượng được mình mau có con đến vậy.
"Đúng vậy, Vũ Nhi là nhi tử ngoan nhất, tốt nhất, đáng yêu nhất của phụ thân." Vũ Nhi nói.
Phượng Tần nghe Vũ Nhi trả lời xong, nhẹ nhàng lấy tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp trắng trắng của Vũ Nhi cười nói: " Nhi tử ngoan nhất, tốt nhất, đáng yêu nhất? Ai nha, Vũ Nhi thật đúng là không biết thẹn a!"
"Phụ thân, đây là sự thật, Vũ Nhi chỉ nói thật mà thôi." Vũ Nhi không thuận theo, kháng nghị nói.
"Hảo hảo hảo, Vũ Nhi chỉ nói thật mà thôi."
Tiểu Tương thấy Phượng Tần sau khi tỉnh lại chưa có cái gì không tốt, liền nghĩ: "Nương nương hẳn là không xảy ra chuyển gì, bất quá ta chỉ là nô tài, không thể phán đoán tốt, chi bằng hỏi nương nương xem ra còn tốt hơn."Không biết nương nương còn có chỗ nào không thoải mái, xin hỏi nương nương có cần nô tài đi thỉnh lâm thái y đến xem không?"
"Lâm thái y? Lâm ta biết là họ, nhưng thái y là cái gì?"
Không đợi Tiểu Tương trả lời, Vũ Nhi liền giành trước nói cho Phượng Tần, "Phụ thân, thái y chính là nếu bình thường chúng ta sinh bệnh thì mới đến trị bệnh đó."
"Nga!" Nguyên lai là thầy thuốc a, "Tiểu Tương, ta hiện tại đã khá hơn, ta nghĩ không cần đi thỉnh . Còn có chuyện nghĩ muốn cùng ngươi thương lượng một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro