Chương 12: Nhiều chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa bao giờ Bình Phương háo hức chờ đợi tiếng trống hết giờ như lúc này.

Tiết học vừa kết thúc, Triều đã đứng thẳng dậy quay qua tuyên bố: "Tao không thể chịu được nữa. Tao phải xuống căn teen đánh cốc mì đây, đừng có mà lợi dụng sơ hở chén trước phần của tao đấy!"

"Không dám. Đi đi!" Bình Phương nhanh nhảu đáp lại, nhiệt tình phẩy tay đẩy Triều đi khiến cậu có chút bất ngờ. Chắc con bé buồn ngủ lòi mắt nên không buồn đấu võ mồm với Triều nữa.

Bàn 3 và bàn 5 trống trơn, chỉ còn bàn 4 vẫn ngồi yên tại chỗ. Bình Phương cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó nhẹ nhàng nhích người ngồi vào giữa ghế dài, bộ dạng trông còn lén lút hơn cả đôi bạn bàn trên khi nãy.

Trình chống cằm nghiêng đầu thở dài. Hệ thống xếp chỗ ngồi ngẫu nhiên của cô Ngân liệu có phải thật sự ngẫu nhiên không vậy? Làm sao lại bấm đúng hai đứa có tình ngồi gần với nhau, thật chẳng khác nào vẽ đường cho hươu chạy.

Bây giờ Hoàng Bảo Nguyên và Giả Đặng Trúc Nhân ngày càng táo bạo, ở trường vẫn giấu giếm nhưng không đáng kể. Chiều mấy hôm trước Trình còn phải đứng đợi tê cả chân ở cuối hành lang tầng hai vì hai đứa này đang tình tứ ở chân cầu thang, không thể chuyển sang đi cầu thang khác được vì đã bị bác bảo vệ khóa trước.

Đan tay mười ngón thì thôi đi, Trình và Phương còn may mắn chứng kiến Nguyên cúi xuống đặt môi chạm nhẹ lên tay Nhân. Ôi bùng nổ phản ứng hóa học! Quả đấy Bình Phương suýt chút nữa hét lên, may có Trình ngồi cạnh véo tay con bé nghiêm mặt nhắc nhở.

Mắt vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, Bình Phương ngả người ra sau nói: "Kể đi."

Trình hỏi: "Ai kể cơ?"

Nấm lùn tóc xoăn ngoảnh đầu lại: "Mày kể đi."

Trình cụp mắt nhìn xuống, tóc con bé dày thật, đen nhánh không nhìn thấy đường rẽ ngôi, từng lọn tóc uốn cong hình xoắn ốc xếp chồng lên nhau. Khi Bình Phương ngoảnh đầu lại, phần tóc xõa được vén đằng sau tai, vành tai con bé hơi ửng đỏ, khuyên tai nụ hình viên bi nhỏ lấp lánh.

Giọng nói vang lên đằng sau lưng, hơi thở ấm áp lởn vởn trên đỉnh đầu: "Tao và mày, coi như mất trí nhớ đi."

Bình Phương nhăn mặt, ngồi quay người lại, trước mắt là áo hoodie màu đen, ngước lên chút nữa là yết hầu khẽ chuyển động.

Có nên nhìn lên trên tiếp không?

Không. Phải là có nên ngồi lùi ra xa không?

Khoảng cách giữa hai đứa gần đến mức Bình Phương ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa. Không biết là hương gì nữa, có chút vị thanh mùi cây cỏ, có chút mát lạnh như dòng suối dịu êm, lại phảng phất thêm hương quả mọng vừa chín. Giống như được hòa mình vào thiên nhiên và ẩn nấp dưới những tán cây rậm rạp, khi ánh nắng chiếu rọi tạo nên những vệt sáng lấp lánh, cảm giác không khí trong lành và an toàn tuyệt đối.

"Dễ chịu thật đấy" Bình Phương nghĩ, nếu được tựa đầu vào lồng ngực vững chắc, chìm đắm trong hương thơm dịu dàng này thì con bé sẽ có một giấc ngủ thật ngọt ngào và ấm áp.

"Ít nhất 3 giây, nhiều nhất 5 giây".

Bình Phương nhích người lùi lại, ngước lên nhìn Trình: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nếu mày không kể cho tao nghe, mày là đồ hèn."

Ánh mắt sắc bén, lập luận chặt chẽ, khóe miệng Trình nhấc cao. Con bé này nhờn trò mất trí nhớ rồi.

Trình vuốt cằm suy nghĩ, đắn đo lựa chọn câu từ. Thực ra sự việc đã rõ ràng đến mức một đứa trẻ ở độ tuổi này cũng có thể hiểu 80% chuyện gì đang xảy ra rồi. Thứ Bình Phương muốn là một lời xác nhận khẳng định từ người cũng chứng kiến cảnh tượng đó, hay một người có phản ứng rất bình tĩnh như thể đã thấy nó xảy ra nhiều lần.

Trình trầm ngâm một lúc, sau đó cúi xuống hỏi: "Mày biết the blanket and glasses story chứ?"

Bình Phương đảo mắt một lượt thì thầm: "Ninh hạt nhài và Amiuoi?"

Trình gật đầu, tiếp lời: "Đấy, hai đứa nó cũng như vậy.", lại đánh mắt nhìn lên bàn 3.

Bình Phương ồ lên một câu, nở nụ cười tươi rói vì câu trả lời đúng ý với những suy nghĩ trong đầu mình. Mấy giây sau, con bé vỗ nhẹ lên cánh tay Trình, tò mò hỏi thêm: "Khoan đã. Là đã thành lập hay đang trong giai đoạn không gầy không rõ?"

Bốn chữ cuối khiến Trình đơ người, khó hiểu hỏi lại: "Không gầy không rõ?"

Bình Phương giải thích: "Là mập mờ ấy!"

Trình chép miệng, lại còn bày đặt dùng từ đồng nghĩa, trả lời ngắn gọn: "Vế trước."

Bình Phương lại ồ lên tiếng nữa.

Yên tĩnh chưa nổi mười giây, thấy Bình Phương có dấu hiệu sắp hỏi thêm câu nữa, Trình quay sang rào trước: "Hết tập 1 tại đây."

Con bé chưng hửng, hai cánh môi hồng hơi chu lên: "Ơ... thế bao giờ mới có tập 2?"

Trình trả lời không suy nghĩ: "Chưa biết", ngẫm nghĩ một chút, quyết định bổ sung: "Bao giờ có sẽ báo."

Bình Phương tươi tắn trở lại, hào hứng xoa xoa hai lòng bàn tay, nhanh nhảu đáp: "Dạ. Tao onl 24/7 kể cả mùng 1 tết nhé!"

"Dạ" cơ à, Trình bật cười, đột nhiên có cảm giác mình có thêm một cô em gái.

Tiếng trống hết giờ nghỉ. Nguyên và Nhân sóng bước đi vào lớp, đằng sau là Triều với cốc mì còn dang dở. Không biết nó trốn cô giám thị kiểu gì mà mang được lên tận đây.

Phương chớp mắt, nhổm người lên ngó nghiêng, tò mò nhìn xuống hai cánh tay thả lỏng, vì đi sát nhau nên có lúc chạm có lúc không.

"Tắt cái đèn pha ở mắt mày đi!"

Bình Phương giật mình, giọng Trình trầm thấp vang bên tai, con bé liền thu mắt về, ngoan ngoãn cúi đầu nhìn xuống sách vở.

Triều đi về chỗ ngồi, đưa cốc mì ra trước mặt Bình Phương: "Còn tí nước này, húp không?"

Cảm động tình bạn tri kỉ, Bình Phương ngước lên mũi sụt sịt: "Sao mày tốt quá vậy Triều?"

"Thôi đừng xúc động quá! Tao biết tao là người tốt rồi. Mày đừng khen tao.... Đừng, tao đã bảo mày đừng khen tao mà!"

Triều "phối hợp" theo, gương mặt diễn vẻ bất lực, bàn tay đưa ra "ngăn cản" lời khen của Bình Phương mà tự nó tưởng tượng ra.

Bộp.

Khi Triều vẫn đang chìm đắm trong vai diễn người tốt của mình, cốc mì đã yên phận dưới đáy thùng rác. Bình Phương thản nhiên đi về chỗ, vỗ vào vai Triều: "Mày đừng lo, tao giải quyết xong cho mày rồi đấy."

Triều dừng động tác, mắt mở to nhìn xuống con nhỏ chỉ cao đến ngang vai mình, bây giờ mới chính là thật sự bất lực.

"Ai bảo mày đổ đi con hâm này! Tao còn chưa uống được ngụm nào cơ mà!"

Triều chạy như bay ra thùng rác cuối lớp, tiếc nuối nhìn cốc mì đã không thể cứu vãn nổi.

Bình Phương không quan tâm, con bé nhún vai nhướn mày với Nhất ngồi chéo bên tổ 3 đang che miệng nhịn cười.

Nhất giơ ngón cái lên tỏ ra khâm phục, cuối cùng cũng có một người trị được Triều "tự kiêu". Nhân về chỗ ngồi khi "tiểu phẩm" đã diễn xong, thấy cuối lớp Triều đang khóc lóc tiếc thương bên cạnh thùng rác, lại nhìn xuống cô gái duy nhất ngồi lọt thỏm giữa nam nhi quốc. Con bé ngước lên nhìn cậu, nghiêng đầu tủm tỉm cười.

Nhân cũng cười lại, muốn bắt chuyện với cô bé tóc xoăn này ghê. Hôm Bình Phương chuyển đến, con bé ngồi lì một chỗ, không hé miệng câu nào.

Nhân biết Bình Phương nhút nhát, mà ngoại hình cậu thì có chút đáng sợ, vết sẹo chém đôi hàng lông mày không khiến Nhân trông có chất nghệ sĩ như Charlie Puth mà trông giống côn đồ chuyên đi đánh nhau ở cổng sau trường hơn.

Cũng một phần do chỗ ngồi cách xa, lại chẳng bao giờ có vấn đề cần giao tiếp nên Nhân chưa có cơ hội nói chuyện với Bình Phương lần nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro