Phương Tử Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống kèm theo cơn mưa rả rích. Đối với mọi người, đây có thể là một đêm mát mẻ và đầy hồi tưởng, nhưng chẳng ai biết rằng khi màn đêm đi cùng những cơn mưa thì cơn mưa chính là biểu hiện của sự tà ác đang diễn ra, còn màn đêm lại là thứ đại diện cho ác quỷ đang trỗi dậy.

Cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại mặc dù đã gần đến canh ba. Những người đi làm về khuya vội vã tìm nơi trú hoặc đội đầu trần để sớm về đến nhà, tất cả đều đập vào ánh mắt của gã đồ tể đang ngồi hút thuốc trước cửa hàng bán thịt của hắn. Tên này có vẻ ngoài to béo và cao không dưới hai mét, mắt hắn trợn trừng nhìn vào cơn mưa như đang đợi thứ gì đó, có thể là khách hàng hoặc là người giao hàng, đó có thể là bất cứ thứ gì...

Tên đồ tể đứng dậy dập điếu thuốc vào bát tiết ở trên bàn, hai bàn tay hắn khe khẽ lau vào chiếc tạp dề trước ngực.
 
Hắn ngửa mặt nhìn vào bản tin tivi đang chiếu rồi lại hờ hững quay đi như chẳng quan tâm gì đến nội dung trên đó. Tên đồ tể nhếch mép lên một cách nham hiểm và bước lại gần cửa phòng cấp đông để kiểm tra hàng hóa.

- Xin lỗi, anh còn bán hàng không ạ?

Tên đồ tể khựng lại trước cửa phòng, hắn quay mặt đưa ánh mắt sắc lẹm về phía quầy rồi cất lên chất giọng trầm:

- Còn mở là còn bán, thưa anh.

- À vâng, vậy cho tôi ba lạng thịt ba chỉ với ba lạng sườn non...

Tên đồ tể cầm con dao bước lại gần quầy rồi thò tay xuống gầm lấy ra một tảng thịt lợn và một mảng sườn cỡ lớn. Tay hắn thoăn thoắt tách tảng thịt thành từng cục rồi sang phía miếng sườn hắn cũng chặt dứt khoát phần nào ra phần đó, những cử chỉ vô cùng chuyên nghiệp mà chỉ có những người làm trên mười lăm năm mới có thể làm được như vậy.

Chàng thanh niên mua hàng càng nhìn càng nể phục tên đồ tể. Những miếng thịt sau khi cắt ra được đem lên bàn cân để đo, thì miếng nào miếng đó cũng đều có trọng lượng như nhau khiến anh chớp mắt không ngừng rồi cất tiếng:

- Anh, anh làm nghề này bao lâu rồi?

- Tầm hai mươi năm thôi.

- Anh bao nhiêu tuổi rồi?

- Nhiều hơn anh nghĩ đấy.

- Vậy sao?

- Của anh đây.

Tên đồ tể đưa cho chàng thanh niên hai bịch túi nilon đựng thịt rồi mở một nụ cười thân thiện để chào tạm biệt khách hàng và không quên nói một câu cửa miệng của hắn:

- Đêm mưa tăm tối, anh về cẩn thận...

Chàng thanh niên thấy vậy cũng mỉm cười và cúi chào tên đồ tể mà không hề biết rằng, cái câu đó không phải là để nhắc nhở anh mà chính là câu chốt hạ con mồi đã đi vào tầm bắn.

Hắn lại lau hai bàn tay vào chiếc tạp dề rồi đi vào phòng cấp đông. Nơi đây tỏa ra sương khói mịt mù cùng với nhiệt độ xuống tận âm ba mươi lăm độ C, mà hắn chỉ mặc có cái áo ba lỗ với cái quần đùi ngắn cũn để lộ ra cái bắp đùi to như cái cột đình.

Tên đồ tể đi vòng quanh những "tảng thịt" được treo trước mặt rồi dùng tay vỗ đôm đốp, thi thoảng hắn lại dùng lưỡi liếm qua liếm lại để thử độ ngọt từ chúng.

Sương lạnh bắt đầu ngớt ngớt, những "tảng thịt" treo lơ lửng dần dần hiện lên rõ hơn. Tên đồ tể đứng lại trước "tảng thịt" lớn vừa mới nhập về, còn tươi và đang rỉ máu. Hắn mỉm cười rồi nhẹ nhàng dùng con dao bầu mổ xẻ "tảng thịt" đó ra, máu bắt đầu tuôn như suối cùng với lục phủ ngũ tạng trào ra rơi xuống đất.

Hắn cúi xuống gom bộ lòng để lên bàn bên cạnh, rồi phân từng loại riêng ra từng hộp. Tên đồ tể lấy hai quả thận từ "tảng thịt" rồi cho vào mồm nhai ngấu nghiến, vẻ mặt của hắn toát lên sự hài lòng khó tả khiến hắn lẩm bẩm không thôi:

- Ngon lắm, ngon lắm.

Tiếp đến hắn tách tứ chi, tháo khớp rồi cất gọn trong ngăn kéo tủ đông. Tên đồ tể tiếp tục moi nhãn cầu của "tảng thịt" đó và vất vào cái ống thủy tinh chứa đầy dung dịch kì lạ, nhưng điều đáng sợ hơn là lúc hắn ngồi xổm xuống, mân mê chiếc dương vật cùng hai hòn kê đang lủng lẳng.

Tên đồ tể dùng lưỡi liếm vòng quanh như để thưởng thức thứ dịch đang tiết ra rồi cầm con dao bầu cứa một vòng xung quanh cho đến khi nó đứt rời, rồi cất gọn vào trong chiếc hộp nho nhỏ.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, tên đồ tể đứng dậy thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được thứ gì đó ra khỏi cơ thể.

Hắn bước ra khỏi căn phòng, đi về phía giá đựng khăn để lau tay. Lúc này tin tức vẫn đang phát sóng mặc dù bây giờ đã là một giờ sáng.

Những ca mất tích bí ẩn ngày càng tăng lên, cho tới thời điểm hiện tại, gần năm mươi người đã mất tích. Không khí hỗn loạn bao trùm cả thành phố, chính phủ yêu cầu người dân không nên ra ngoài đường vào trời tối, nhất là thời điểm từ mười giờ trở đi...

Tên đồ tể nhìn tivi rồi mỉm cười. Hắn nhắm mắt lại, đặt con dao lên bàn rồi lại cất lên chất giọng trầm:

- Anh đến rồi sao, Tử Tình.

- Ngươi khá nhạy bén đấy, quỷ dữ.

- Tôi có tên riêng mà.

Một bóng đen dần dần lộ ra ở ngoài quầy cửa hàng. Một gã trung niên với chỏm râu đen sì ở cằm, cổ của gã đeo chiếc vòng thập giá làm bằng bạc và hai bên hông dắt hai miếng dao găm có những họa tiết kì lạ.

Tên đồ tể ngồi xuống chiếc ghế nhựa, hai bàn tay đan vào nhau rồi đặt lên đùi như thể đang chờ đợi điều gì đó từ gã trung niên kia.

Tử Tình bước lại gần, anh lấy từ trong túi áo khoác ra một lọ nước rồi làm dấu thánh trước khi rải xung quanh chỗ tên đồ tể đang ngồi. Bước tiếp theo, anh lấy một chiếc thập giá rồi ghì chặt vào trán của tên đồ tể, miệng lẩm bẩm liên tục những câu thần chú trừ tà...

Cơn mưa vẫn rả rích từng hạt, từng hạt. Những ánh đèn đường vàng chóe nhập nhòe kèm tiếng rú lên thất thanh của tên đồ tể làm cho màn đêm càng trở nên ma mị và đáng sợ.

Tiếng xì xèo phát ra từ trán của tên đồ tể, nó như là đang bị rán lên vậy. Máu và mô mỡ cứ tuôn ra như thác nước, các mảng da bắt đầu co lại để hiện rõ chiếc hộp sọ trắng hếu của hắn.

Tử Tình lúc này mồ hôi đã nhễ nhại, mặc dù tên này tự nguyện để cho anh trừ tà nhưng tên ác quỷ bên trong hắn thì không, hắn kiên quyết ở lại trần thế, một lòng không hề muốn quay lại địa ngục chịu khổ sai cho quỷ Satan. Tử Tình vuốt mồ hôi, ấn mạnh thập giá và hét to:

- Ác quỷ mau hiện hình, ta trục xuất ngươi xuống địa ngục!

Dần dần, mặt mũi của tên đồ tể bắt đầu biến dạng, cả cơ thể trở nên xám xịt. Tử Tình nhận thấy gã này đã bị quỷ ám quá lâu, không thể cứu chữa được nữa, anh liền túm cổ xốc hắn lên rồi ghì vào chiếc gương treo trên tường và hét lớn:

- Nhân danh Chúa, hãy trở về nơi ngươi thuộc về!

Chiếc gương từ từ chuyển sang màu đỏ rồi lại biến thành một vùng đất rực lửa, đó chính là địa ngục được phản chiếu qua tấm gương, một phép trừ tà kinh điển của Tử Tình.

Anh tiếp tục lấy trong túi áo ra một gói muối trắng rồi đổ cả vào mặt tên đồ tể. Thánh giá kèm nước thánh và muối đã khiến cho con quỷ bên trong không còn chịu được nữa, nó rú ầm lên nhảy ra khỏi cơ thể tên đồ tể rồi chui vào trong gương.

Cơn mưa đã ngừng rơi, tiếng gà gáy đâu đây cất lên. Bây giờ là bốn giờ sáng, Tử Tình vừa chợp mắt sau lần trừ tà cực mệt mỏi vừa rồi. Anh chống tay trái vào đầu gối, còn tay kia anh rút chiếc điện thoại ra để gọi người đến.

Từ Tình đứng lên, gương mặt toát lên vẻ vui mừng vì đầu dây bên kia đã bắt máy:

- Alo, cậu đến quán thịt ở ngoại ô ngay nhé. Tôi gửi địa chỉ cho cậu rồi đó.

Cuộc gọi vừa rồi là Tử Tình gọi cho bạn thân của anh, cô ấy làm cảnh sát kiêm thầy trừ tà phương đông. Hai người vẫn luôn là một cặp ăn ý nhất từ trước đến giờ.

Tử Tình bước vào căn phòng cấp đông của quán, anh xuýt nữa thì nôn bởi mùi vị kinh khủng đang tỏa ra, mùi tử thi và máu. Những "tảng thịt" được treo lơ lửng kia thực chất là xác của những nạn nhân mất tích trong hai tháng qua, trong đó có cả anh thanh niên vừa đến mua thịt.

Tử Tình đột nhiên khựng lại, anh cảm thấy có mùi gì đó quen thuộc. Trong kí ức hồi bé của anh nó đã từng xuất hiện, nhưng hiện tại nó lại hiện diện thêm một lần nữa làm anh không khỏi lo lắng mà lẩm bẩm không ngừng:

- Mùi lưu huỳnh, mùi lưu huỳnh. Có kẻ khó nhằn đang ở đây...

Sau một hồi, anh trấn tĩnh lại và đảo mắt xung quanh. Giờ sương khói đã tan gần hết, để lộ ra những kí hiệu gọi hồn rải rác khắp tường của căn phòng và đặc biệt hơn là vòng tròn ngôi sao năm cánh to bự được vẽ dưới nền nhà.

Từ đằng sau những tảng thịt, một con quỷ trần truồng đỏ chót từ từ bước ra và mỉm cười:

- Đã lâu không gặp, Phương Tử Tình, kẻ ngoại đạo xảo quyệt.

- Ngươi...

Tử Tình nhận ra hắn, đó chính là con quỷ hung dữ bậc nhất dưới địa ngục, Marbas. Nếu anh đối đầu trực tiếp với nó thì chỉ có con đường chết.

Marbas nhìn vào hai con dao găm đeo bên hông của Tử Tình, ánh mắt hắn biến sắc hẳn, miệng nhếch lên nói giọng mỉa mai về phía anh:

- Xem ra không chỉ có ngọn giáo, mà đôi song đao trong truyền thuyết cũng thật sự tồn tại. Nó là hàng thật chứ?

- Chỉ có một cách để biết, Marbas ạ.

- Ngươi chắc nó sẽ chạm đến ta không?

- Ta luôn có phương án dự phòng, Marbas ạ.

Tử Tình tiếp tục lấy từ trong áo khoác ra một chiếc túi nhỏ, anh thò tay vào và mang ra một ngọn lửa xanh đang rực cháy. Ngọn lửa này khiến Marbas tím tái mặt mày lại và lùi đi vài bước.

Tử Tình thấy vậy mỉm cười nói tiếp:

- Ngươi muốn thử món quà tới từ Jerusalem không?

- Ngươi...lấy đâu ra thứ đó vậy?

- Ta đã rất vất vả mới có được nó, phòng khi gặp những kẻ như ngươi.

- Tên pháp sư xảo quyệt này...

Nói rồi, Marbas thở dài rồi ngồi xuống mặt bàn bên cạnh. Hắn lấy ngón tay quệt một đường vào vũng máu loang ở trên bàn rồi cho vào mồm mút.

Hắn tiếp tục nhìn Tử Tình bằng đôi mắt đầy ma mị, đôi mắt đó có thể thấy rõ anh ta đang lo lắng đến mức nào khi đối mặt với hắn. Marbas biết điều đó và rồi hắn nói:

- Quá khứ của cậu thật dữ dội nhỉ...

- Sao cơ?

- Ta nhớ hồi cậu sáu tuổi, cậu đã tập tành gọi vong ở bãi tham ma gần nhà và điều đó đã thành công khi cậu gọi được con ma không mấy đẹp đẽ.

- Ta chắc rằng, việc đó nằm ngoài bổn phận của ngươi, Marbas.

- Đúng vậy, bọn ta khác nhau. Nhưng lí do ngươi không còn trừ tà bên phương đông nữa là gì?

- Đừng câu kéo thời gian, chẳng phải ngươi muốn nếm thử hàng thật hay sao?

Marbas đứng dậy, hắn từ từ tiến lại gần Tử Tình nhưng vẫn chú ý đến ngọn lửa thánh trên tay anh. Hắn lại nói tiếp:

- Thứ lỗi cho ta, cậu hiểu nhầm rồi. Ta đến đây là để giúp cậu chứ không hề muốn gây chiến.

- Ý ngươi là sao?

- Có đến tận năm con quỷ đã phá quy tắc mà lên trần thế làm loạn, cậu vừa trục xuất một tên về và giờ còn bốn. Ta đến đây để cùng cậu gom đủ bọn chúng về.

Tử Tình giờ vẫn còn đang mơ hồ về lời nói của Marbas. Anh không ngờ là có tận bốn con đang hiện diện ở đất nước này, phàm những lời của ác quỷ thốt ra đều không hề đáng tin chút nào, nhưng lần này Tử Tình sẽ phá lệ và tin vào hắn một lần, chỉ một lần này thôi.

Một lúc sau, cảnh sát lẫn pháp y đều có mặt ở tiệm thịt, nơi là hiện trường vụ án nghiêm trọng nhất trong lịch sử của thành phố này. Tử Tình bàn giao các thi thể trong phòng cấp đông cùng với xác của tên đồ tể với cô bạn thân, còn Marbas thì cứ đứng nhìn hai người họ rồi tủm tỉm cười.

Cô bạn thân của Tử Tình vừa chụp ảnh vừa kí vài mẫu xác nhận, cô lại vừa đảo mắt nhìn Marbas với vẻ mặt tò mò, cô cất tiếng hỏi nhỏ:

- Này, tên mặc vest đen kia là ai vậy?

- À, kia là người đã giúp đỡ mình trong việc điều tra vụ án này. Anh ấy cũng là người trừ tà đó.

- Vậy sao? Trông hắn rất khả nghi đấy.

Tử Tình nghe cô bạn nói vậy liền liếc mắt nhìn Marbas rồi lại gần hắn, anh nói:

- Giới thiệu với Lan, vị này là Marbas, bậc thầy trừ tà phương tây.

Tử Tình tiếp tục quay về phía Lan và nói:

- Marbas, đây là Lan, bạn tốt của tôi và cũng là bậc thầy trừ tà phương đông.

Cả hai người họ đến và trao cho nhau cái bắt tay thân mật, Marbas mở một nụ cười nham hiểm còn Lan thì lại đưa cho hắn tấm bùa trừ tà như để kiểm tra thân phận của kẻ đáng nghi này vậy.

Bảy giờ mười ba phút sáng, tổ công tác đã hoàn thành xác nhận thông tin và thông báo về cho gia đình các nạn nhân trong vụ án kinh hoàng này. Tất nhiên hung thủ sẽ được công bố là kẻ có tiền sử bệnh tâm thần, còn về việc quỷ ám sẽ được che giấu để nội bộ làm việc cũng như làm yên ổn lòng dân.

Bộ nội vụ nhà nước đã ra thông điện khẩn cấp về việc thành lập tổ chuyên án để giải quyết những vấn đề về tâm linh, những thứ khuất tầm nhìn của người phàm và người đứng đầu chính là Phương Tử Tình.

Ánh nắng ấm áp chiếu rọi qua từng kẽ lá xuống đến gương mặt của Phương Tử Tình. Anh chầm chậm bước đi trên con phố và đâu đây văng vẳng những tiếng kêu gào nức nở của gia đình những nạn nhân xấu số.

Marbas nhìn Tử Tình ngửa mặt lên trời, tâm trạng trong trạng thái trầm tư, hắn cũng đoán được anh đang nghĩ cái gì. Marbas liền cất tiếng:

- Tử Tình này, cậu không nên nghĩ về quá khứ nhiều quá, thứ cậu cần lo là về hiện tại. Thứ đang diễn ra trên trần thế ngay lúc này.

- Ông biết tại sao tôi lại chuyển sang lĩnh vực này không?

- Tự dưng... ta không cần biết nữa rồi.

Cả hai nhìn nhau rồi cười như một cặp tri kỉ, Tử Tình mở cửa xe oto và cùng Marbas đi đến hiện trường vụ án tiếp theo. Nơi mà con quỷ thứ hai đang hoành hành.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro