Đoản văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khoảnh khắc Quan Thất tung người lên không trung, ánh chớp lóe lên, chớp mắt đó vẫn có thể thấy được một ánh kiếm đỏ tươi cắt ngang qua bầu trời. Máu của Quan Thất chảy dọc thân kiếm nhỏ xuống cùng với sắc đỏ của kiếm càng khiến người cầm kiếm trở lên yêu dị. Vô Tình bất động thanh sắc nhìn sang, luân y nhẹ nhàng chuyển hướng đi đến phía sau Tam Cô và Thích Thiếu Thương.

Nếu ngươi ra tay, ta sẽ đứng về phía Thích Thiếu Thương.

Phương Ứng Khán nhìn xuyên qua ánh mắt lạnh băng của y, giống như nghe thấy giọng nói thanh lãnh trong trẻo kia nói một lời như vậy.

Ta và ngươi, đứng ở một vị trí như thế này, có lẽ là thích hợp nhất.

Nếu nói chuyện, sẽ là đạo bất đồng bất tương vi mưu.

Nếu phải động thủ, chính là kẻ sống người chết.

Ta sẽ không lưu tình, dù ngươi nằm tại một vị trí đặc biệt trong lòng ta, nếu phải có người chết ta sẽ giết ngươi.

Ngươi vì đạo nghĩa của mình, nhất định cũng sẽ lựa chọn giết ta.

Kiếm đã nâng lên, sát khí lạnh lẽo càng khiến nó trở lên rực rỡ. Vô Tình cúi mắt xuống, trong tay là một mảnh Tình Nhân Lệ.

Phảng phất nơi đây chỉ có hai người, một thanh Huyết Hà, một mảnh Tình Nhân, đều là trảm tình tuyệt ái. Đó có lẽ là vận mệnh giữa ta và ngươi, mặc dù chúng ta đều không tin vào vận mệnh, nhưng đứng trên lựa chọn, vẫn sẽ chọn đối phương là người chết.

Trong khoảnh khắc ánh kiếm trắng bạc cắt ngang, trong lòng Phương Ứng Khán đột nhiên cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng, hắn lén thở phào.

Ít nhất lúc này, hắn chưa muốn người kia phải chết.

Nếu có thể, hắn vẫn có chút mong muốn kéo dài thời gian hơn nữa cho đến thời khắc cuối cùng. Dù chỉ là từ xa ngóng trông, hắn vẫn có thể ngắm nhìn người kia một chút, một lần nữa.

Tôn Thanh Hà xuất hiện, hắn có thể dừng lại, vì vậy hắn xoay người rời đi.

Hắn không biết, thời khắc hắn rời đi, có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo hắn, trong ánh mắt ấy cũng nhẹ nhàng như thể vừa trút bỏ được một gánh nặng.

Nếu có thể, khoảnh khắc cuối cùng nếu đến muộn hơn một chút, y có thể kéo dài thời gian gặp hắn hơn một chút.

Vậy là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro