Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Địch khẳng khái đáp ứng đến gặp Trưởng Liễu giữa đêm khuya như vậy, Sư Mẫn cảm kích vạn phần, vội vàng dẫn Hạ Địch đến tiểu viện, đứng trước rèm buông cúi mình thấp giọng thông báo, “Công chúa, Hạ Địch vương tử đã đến.”
Người bên trong rõ ràng đã chờ đợi đến bồn chồn, lập tức đáp lại, “Mau mời vào đi, đại sự trước mắt không cần quản những quy củ vụn vặt này.”
“Vâng, mời vương tử.”
Trường Liễu công chúa còn không để ý, Hạ Địch lại càng không, hắn từ trước tới nay là kiểu người không thèm để quy củ vào mắt, hiện tại ngông nghênh đi theo Sư Mẫn vào cấm địa, buồng trong của Đồng quốc vương tử phi, vừa bước qua rèm cửa chỉ thấy Trường Liễu công chúa gian nan ngồi dậy từ ghế dựa, yếu ớt chắp tay chào hỏi, thấp giọng nói, “Đã phiền vương tử điện hạ rồi, đêm khuya còn mời đến, thật sự có chuyện bất đắc dĩ.”
Trên mặt vẫn vương lệ, dung nhan diễm lệ nay tiều tụy thê lương.
Bộ dáng cơ khổ không chỗ nương tựa như vậy, nam nhân trong thiên hạ mười người nhìn thấy thì có chín người kìm lòng không đậu mà thương hương tiếc ngọc. Đáng tiếc Hạ Địch trời sinh không biết bốn chữ này viết như thế nào, cho dù có chút thương hương tiếc ngọc theo bản năng, chỉ sợ cũng không lãng phí trên người Trường Liễu.
Hạ Địch tùy tiện chọn chỗ thoải mái ngồi xuống, mở miệng nói, “Tốt. Chúng ta đều biết đêm đã khuya, không cần lãng phí thời gian vì những lời khách khí, trước nói chính sự.”
Hắn vô phép vô tắc như thế, nhưng lọt vào tai Trường Liễu công chúa đang tâm sự nặng nề, ngược lại còn dễ nghe hơn những lời an ủi sáo rỗng. Thầm nghĩ, Hạ Địch vương tử này quả nhiên khác xa Khánh Ly, là người làm đại sự, xem ra mình đã mời đúng người rồi.
Nàng khẽ đưa mắt, Sư Mẫn liền hiểu ý đem phong mật thư kia đến cho Hạ Địch.
Hạ Địch là ai kia chứ? Chỉ xem qua loa một lần đã hiểu được chuyện gì xảy ra, sau khi xem xong cũng không buồn giả bộ khiếp sợ hay đau buồn để bày tỏ đồng tình, hờ hững nói, “Chỉ bằng một phong mật thư này, sao có thể xác định việc Minh vương trúng một nửa độc là do Ly Quốc bày trò. Công chúa tính hồi âm ra sao?”
Trường Liễu trong lòng còn chưa biết nên làm sao, cho nên mới phải mời Hạ Địch đến, trầm ngâm một hồi mới thử thăm dò, “Ly Quốc và Đồng Trạch khoảng cách rất xa, tin tức khó đến. Xem ý tứ trên phong thư, chỉ cần ta nghe theo lời sai sử của Ly Quốc vương, giấu diếm Minh vương chuyện về Văn Lan, có thể bảo trụ tính mạng của Phụ vương, có thể thấy Ly quốc cũng chưa biết cái bẫy Văn Lan đã bị Minh vương vạch trần, nếu…Minh vương đồng ý giúp ta bảo vệ bí mật, làm bộ như không biết chuyện, ta đây có thể tạm thời hồi âm đáp ứng kéo dài thời gian. . .”
Hạ Địch cười lạnh, “Công chúa nghĩ quá dễ dàng, Ly vương dễ lừa như vậy sao, huống chi chuyện về Văn Lan không chỉ có Minh vương chúng ta mà còn liên quan đến rất nhiều thị về người hầu loạn thất bát tao, ngươi có thể đảm bảo bọn họ không ai tiết lộ chuyện này sao? Cái khác không nói, cho dù Minh vương đồng ý giúp ngươi, nhưng lai lịch của kẻ đã giả mạo Đỗ Phong, Tây Lôi vương nhất định sẽ tra rõ. Một khi y tra xét, đồng nghĩa tuyên bố mình xem thấu mọi chuyện, còn có thể lừa gạt ai? Tin tức này sớm hay muộn cũng bị Ly vương biết, cho dù ngươi nói dối cũng không kéo dài được nhiều ngày, đến khi Ly vương phát hiện mình bi đùa giỡn, trong cơn giận dữ sẽ ra tay giết chết phụ thân ngươi cho hả giận.”
Trường Liễu thật vất vả mới nghĩ ra được kế sách trì hoãn, lại bị Hạ Địch thẳng thừng gạt bỏ không chừa chút nào, không khỏi sợ hãi nói, “Vương tử nói rất đúng. Nhưng. . . Nhưng hôm nay ta chỉ có lợi thế này để ứng phó với Ly vương, bằng không. . . Phụ vương ta. . .”
Sư Mẫn ở một bên cầu khẩn, “Chúng ta là nữ nhân, chung quy không hiểu biết nhiều, vẫn mong vương tử điện hạ chỉ điểm một chút.”
Hạ Địch cười nói, “Loại chuyện này có gì mà nghĩ nhiều? Tổng cộng cũng chỉ có hai con đường?”
Trường Liễu vội la lên, “Xin Vương tử nói.”
“Cách thứ nhất, nếu ngươi có bản lĩnh, lập tức giết về đến Chiêu Bắc, cứu phụ vương của ngươi, thuận tiện đem quân lính Ly Quốc ở Phồn Giai tiêu diệt. Nam nhân chúng ta làm việc, từ trước đến nay ai có quyền người đó đứng đầu.”
Trường Liễu cùng Sưu Mẫn đang đau khổ bất lực, nào biết rằng Hạ Địch còn rảnh rỗi trêu đùa như vậy, suýt chút nữa đã ngất xỉu luôn, nhưng hiện tại trong số ba người quả thực chỉ có Hạ Địch là có kinh nghiệm đối ngoại tác chiến, Trường Liễu chỉ có thể nhẫn nại tiếp tục thỉnh giáo, “Thế còn cách thứ hai?”
“Điều thứ hai. . . ”
“Vương tử, Vương tử ở đâu?”
Hạ Địch mới vừa nói liền bị cắt ngang, Nghe được tiếng la, Hạ Địch nhảy dựng lên như con báo, kéo rèm qua một bên quát lên, “Không Lưu, có địch tình sao?”
Hắn đứng đầu hải tặc, kiếp sống từng thời từng khắc đều là sinh tử giết chóc, đối với lời bẩm báo đột ngột của Không Lưu đã sớm quen, hình thành phản xạ liền hỏi về địch tình, thế nhưng, trên mặt vẫn thập phần trấn định thong dong.
Không Lưu chạy đến như cuồng phong quét qua, người còn chưa dừng lại đã thở dốc bẩm báo, “Không hay rồi, nam nhân kia xảy ra chuyện! Thuộc hạ đã sai người. . . ”
Lời còn chưa nói xong, sắc mặt trấn định thong dong của Hạ Địch đại biến, thoáng chốc đã lao xuống bậc thang, bỏ lại mọi người, như tên rời khỏi dây bắn thẳng về phía tiểu viện chỗ Tử Nham.
Hạ Địch không quản hành động của mình khiến cho người khác kinh ngạc, một mình chạy về tiểu viện, giơ chân đá bay cửa hét lớn “Tử Nham.”
Hắn trước khi rời đi, trong phòng chỉ có một mình Tử Nham, hiện tại lại có thêm vài tên thị vệ, mỗi người đều trán đẫm mồ hôi, khẩn trương lo lắng giữ lại Tử Nham đang quay cuồng trên mặt thảm.
“Vương tử!”
Nghe thấy tiếng cửa phòng bị đá văng, mọi người hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ địch thì đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bẩm báo, “Vương tử vừa đi, nam nhân này bỗng nhiên động đậy. . .”
“Chúng thuộc hạ cũng không rõ chuyện gì xảy ra.”
“Không Lưu vội đến báo cho vương tử. . . ”
“Hắn giãy dụa hết sức lợi hại, chúng ta vài người cũng không chế trụ được hắn.”
Chỉ trong nhảy mắt mọi người buông lỏng để báo cáo, Tử Nham lập tức tận lực kháng cứ, thiếu chút nữa giãy được ra, khiến mọi người hoảng hốt đến mức ba chân bốn cẳng dồn thêm sức để đè lại.
Hạ Địch thở dài một hơi, hừ lạnh, “Độc tính vừa mới hết liền muốn bỏ chạy?”
Y bước nhanh đến trên giường, vừa định giáo huấn nam nhân này một chút, nhưng nhìn rõ sắc mặt của hắn, nhất thời cả kinh rùng mình, quát lớn, “Chết tiệt! Kẻ nào làm?”
Người mù cũng có thể nhìn ra được nam nhân này đang vô cùng thống khổ, khuôn mặt đoan chính lẫn toàn thân đều đang run rẩy vặn vẹo. Hắn kiệt lực giãy dụa, cơ hồ đẩy ra được vài kẻ cường tráng trên người, hiển nhiên là đang chịu đau nhức, khí lực cũng khác bình thường. Không có mọi người hỗ trợ, ngay cả Hạ Địch cũng không thể khống chế được hắn, nháy mắt bị hắn giãy ra khỏi kìm cặp, một chưởng hướng thẳng đến trán.
“Tử nham!”Hạ địch sợ tới mức hồn phi phách tán – hồn vía lên mây.
Một gã thân cận liều chết xông tới, ngay trước thời khắc chỉ mành treo chuông chắn ở trước mắt Hạ Địch, bị đấm một cú đau đớn, chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi ngã xụi lơ như con tôm.
Hạ Địch không chút do dự túm lấy Tử Nham đè xuống, ngẩng đầu lên dùng ánh mắt giống như con thú bị thương dữ tơn quát lên, “Đều đến đè hắn xuống.”
Mọi người vội vàng hô lên một tiếng, ba chân bốn cẳng áp chế Tử Nham, Hạ Địch lúc này mới rảnh tay vội vàng sờ thử trán Tử Nham, lạnh lẽo ẩm ướt, chút độ ấm cũng không có, lạnh tới mức tay Hạ Địch giống như rơi vào hầm băng.
Hắn ở trong băng nhóm hải tắc, vào sinh ra tử vô số lần, những lần kinh tâm động phách trước đây đều xem như gia vị tăng tính kích thích, cũng không ngờ rằng trên đời này còn có chuyện khiến cho mình kinh tâm động phách đến như thế.
Tử Nham bị mọi người đè chặt xuống, mặc dù không thể giãy ra, nhưng vẫn lộn xộn tay chân, liều mạng xoay đầu, ngửa ra sau, sau gáy bị kéo căng qua mức, tựa như tùy thời có thể đứt gẫy.
Hai mắt mở to, mặc dù giống như đang nhìn Hạ Địch, nhưng kỳ thật không hề có tiêu điểm. “Tử Nham, Tử Nham, này, ngươi có nghe thấy không? Mau nói gì đi, nói gì đi.” Hạ Địch trầm giọng gọi loạn, nhất thời không biết phải làm như thế nào, lấy tay gạt đi mồ hôi lạnh trên trán Tử Nham, càng lau càng lạnh, tâm như bị dao cắt, dần dần tay hắn cũng run rẩy.
Trong từ điển của y chưa từng có hai từ sợ hãi và đau lòng, giờ phút này không hiểu vì sao lại vô cùng sợ hãi, đau lòng, phát hiện tay mình đang run rẩy, chỉ thấy dưới cơn thịnh nộ khó ức chế của mình ẩn chứa cả sát khí.
Nếu như để y điều tra ra là ai làm, nhất định sẽ khiến cho người nọ nhận hết khổ hình trong thiên hạ mà chết! Ngay cả thân bằng cố hữu, một đám lôi ra thiên đao vạn quả, cho vào vạc dầu sôi quăng ra ngoài biển rộng.
Là ai!
Khốn khiếp!
Dám động đến Tử Nham của y!
Tìm chết! Hơn nữa nhất định là tìm cái chết đáng sợ nhất thiên hạ!
Đúng lúc này, thuộc hạ hữu dụng nhất của Hạ Địch – Không Lưu, thở hồng hộc chạy vào phòng, nhìn thấy mọi người vẫn đang áp chế Tử Nham, lại thấy Hạ Địch vẻ mặt dữ tợn ở một bên lau loạn mồ hôi trên trán Tử Nham, không khỏi vội la lên, “Xem ra là dược mà Diêu Duệ phu nhân nói đến đã phát tác, vương tử để giải dược ở đâu?”
Lời hắn nói như sấm vang bên tai, đánh cho Hạ Địch còn đang mơ hồ tỉnh lại.
Thì ra là vậy.
“Giải dược!”Hạ địch điên cuồng hét lên một tiếng, nhảy dựng lên túm lấy tráp nhỏ bên cạnh, động tác rối loạn như gió bão, một lát sau cũng tìm được bình dược nhỏ Diêu Duệ phu nhân đưa cho, rút ra nắp đậy, lòng bàn tay xuất hiện một viên thuốc, đen nhuận trong suốt, thoạt nhìn không tầm thường.
Kỳ thật trên người Tử Nham trừ bỏ nhuyễn hương mê độc còn có một loại kịch độc khác, Diêu Duệ phu nhân đã sớm nói rõ, còn cố ý đưa cho Hạ Địch năm phần giải dược.
Nhưng Hạ Địch sau khi đưa Tử Nham về, nghĩ rằng năm phần giải dược chia đều một năm, thời gian phát tác ít nhất cũng là chuyện ba tháng nửa năm sau đó, chậm vài ngày cũng không sao, liền đem giải dược cất đi, mấy ngày nay tinh thần tập trung toàn bộ vào việc tận tình khi dễ Tử Nham.
Nếu nói đầu sỏ gây nên tình trạng của Tử Nham như hiện tại, còn ai khác ngoài bản thân Hạ Địch vương tử đầu óc dâm dục?
Thế nhưng Hạ Địch là loại người như thế nào? Tự kiểm điểm chưa bao giờ là phong cách làm việc của hắn, một bên sai khiến thị vệ mang nước đến, một bên nghiến răng nghiến lợi, mắng to, “Biết ngay lại là chuyện tốt của nữ nhân kia mà! Nếu như người của ta có chuyện gì ngoài ý muốn, ta lập tức hỏa thiêu sơn cốc của nàng, bắt lấy nàng rồi đem đến cho tất cả huynh đệ mỗi người cưỡng gian nàng mười lần sau đó đem bán vào kỹ viện! Chẳng những nàng, ngay cả đứa con hỗn đản của nàng ta cũng một đao thiến luôn!”
Mắng đến đây, thị vệ đã mang nước qua, Hạ Địch vội vàng đoạt lấy, nghĩ nghĩ, cảm thấy thuốc cũng chỉ có một viên, Tử Nham lại thần chí không rõ, nếu lúc đút cho hắn không cẩn thận làm hỏng, vậy thì không xong.
Trở lại bên người Tử Nham, ý bảo mọi người lại dùng sức thêm chút nữa, ngàn vạn lần đừng để hắn giãy dụa. Cũng không để ý đến Diêu Duệ phu nhân nói qua giải dược kia còn là một loại độc dược khác, ngửa đầu đem viên thuốc bỏ vào trong miệng, lại ngậm một chút nước, đoán chừng thuốc cơ bản đã tan ra rồi mới cúi đầu, môi dán lên đôi môi của đối phương, khiêu khích cho khớp hàm của hắn mở ra, đẩy toàn bộ vào miệng hắn, khẩn trưởng đến mức ngừng thở, vội vàng quan sát thể trạng của Tử Nham.
Giải dược quả nhiên hiệu quả tốt kinh người.
Diêu Duệ phu nhân không hổ là tài nữ dụng độc, giải dược vừa uống một lát đã có tác dụng. Tử Nham vốn đang điên cuồng giãy dụa đánh loạn, nháy mắt toàn thân thả lỏng, như mất hết khí lực, không còn chút uy hiếp nào nữa.
Bọn thị vệ áp chế hắn thật lâu, hiện tại mới có thể thở phài một hơi nhẹ nhõm, mỗi người trên lưng đều đã ướt sũng mồ hôi. Nhất loạt buông tay, từng người từng người lui ra ngoài, để cho Vương tử điện hạ biểu hiện bất thường tới tự mình xử lý.
“Tử Nham?” Hạ Địch bế Tử Nham lên tựa như ôm lấy bảo bối, thấp giọng gọi một tiếng, “Sứ giả đại nhân?” Đưa tay sờ trán hắn, vẫn lạnh như băng, hô hấp yếu ớt, lồng ngực phập phồng, thoạt trông yếu đuối đến không nói nên lời.
Hạ Địch ôm lấy hắn, trong lòng hiếm khi mềm mại như thế, đau lòng vô cùng, trong bụng càng mắng Diêu Duệ phu nhân ngoan độc kia vạn lần, ngay cả Tiêu Gia Tây Lôi Minh vương cũng không phải thứ gì tốt. So sánh với việc Tử Nham phải đi theo cái đám người không bằng cầm thú đó, hắn rơi vào tay mình đúng là phúc khí lớn của hắn.
Ít nhất thì mình cũng sẽ không hạ độc hắn (cùng lắm thì chỉ hạ mị dược thôi…) mỗi đêm còn có thể yêu thương hắn, làm cho hắn sung sướng.
Nhất thời lại âm thầm thề trước hải thần, sau này nếu như lại có kẻ dám khiến cho nam nhân của y phải chịu khổ, nhất định sẽ tự tay xé xác kẻ đó. Trước tiên chặt tứ chi sau đó xả từng miếng thịt treo lên cột buồm.
Không Lưu đã ra khỏi phòng, vừa lúc lại gặp được Sư Mẫn đang vội vàng đến tìm hiểu tin tức. Trường Liễu công chúa đáng thương, vừa mới thỉnh giáo Hạ Địch cách thứ hai là gì thì bỗng phát sinh biến cố, nếu như có thể, các nàng thực sự muốn một lần nữa mời Hạ Địch đến nói rõ.
Sự Mẫn thuận tiện hỏi thăm “bệnh tình” của Tử Nham, “Không biết thân thể sứ giả đại nhân khá hơn chút nào không?”
Nàng vừa mở miệng, sắc mặt Không Lưu liền trở nên kỳ quái.
Chấp nhất của Vương tử đối với nam nhân kia, Không Lưu đã sớm biết. Nhưng nếu như không có sự việc hôm nay, Không Lưu cũng không nghĩ rằng nó nghiêm trọng đến mức này.
Đối mặt với thảm trạng của Tử Nham, vương tử điện hạ trước nay xử lý hơn ngàn mạng người cũng thờ ơ không chút để ý, cư nhiên lại triệt để mất đi bình tĩnh.
Triệt để!
Đổi lại là bình thường, vương tử cho dù dùng ngón chân mà suy nghĩ, cũng chỉ cần đến vài giây là có thể liên hệ được với cảnh cáo về việc độc dược phát tác của Diêu Duệ phu nhân. Ai ngờ được vị vương tử cho dù trên người có vài vết thương vẫn có thể cười cợt kia, vừa nhìn thấy nam nhân kia đau đớn thống khổ liền mơ hồ thiếu tỉnh táo như thế?”
Trời ạ! Nếu như việc này phát sinh giữa lúc hải tặc đang huyết chiến kịch liệt. . .
Không Lưu đến đây cũng không dám nghĩ tiếp nữa rồi.
Bị Sư Mẫn không ngừng thỉnh cầu, Không Lưu đành miễn cưỡng quay lại chỗ vương tử bẩm báo chuyện Trường Liễu công chúa còn đang mong ngóng chờ tin, cách một cánh cửa phòng nói vọng vào, “Vương tử, Trường Liễu công chúa. . .”
Một câu còn chưa nói hết, bên trong đã rống lên một tiếng khiến cho Sư Mẫn cùng Không Lưu sợ đến hốt hoảng, “Bào nàng lăn đi! Chiêu Bắc Đại vương cũng không phải cha của ta, hắn sống chết thế nào liên quan cái rắm gì đến bản vương tử? Bản vương tử còn chưa tính sổ với nàng đó! Nếu không phải nàng ta đêm hôm khuya khoắt khiến ta rời khỏi Tử Nham đến chỗ nàng, Tử Nham sao có thể bị như thế. Bảo nữ nhân kia cứ chờ đấy!”
Hạ Địch rít lên một hồi chẳng những dọa sợ người bên ngoài, ngay cả Tử Nham trong lòng hắn cũng bị kinh động.
Phát hiện người trong lòng ngực khẽ động đậy, thần kinh của Hạ Địch càng thêm căng thẳng, cúi đầu đánh giá, “Này, tỉnh rồi?”
Đem môi dán lên trên khuôn mặt đã gầy đi một vòng của Tử Nham thử dò xét nhiệt độ thân thể, hai tay đè nén, quan sát động tĩnh của Tử Nham.
Người này sinh ra trong vương tộc đúng là phí của trời, hắn trời sinh có khiếu làm hải tặc, vừa trở mặt liền thành một người khác.
Rõ ràng vừa rồi còn đau lòng không ngớt, hiện tại phát hiện Tử Nham có thể nhúc nhích, đại khái độc tính của nhuyễn mê hương đã biến mất, phản ứng đầu tiên của Hạ Địch lại là hai tay gia sức, tăng thêm kiềm chế, miễn cho con mồi có thể phản kháng.
Diêu Duệ phu nhân dụng độc nổi danh thiên hạ, độc tính phát tác là chuyện đùa hay sao?
Tử Nham gần đây liên tục bị Hạ Địch đùa giỡn trong tay, vừa rồi lại chịu khổ ải không gì sánh nổi, tuy rằng độc tính đã giải nhưng vẫn suy yếu không chịu nổi.
“Ư. . .” Bị Hạ Địch dùng sức ôm trong ngực, Tử Nham đau đớn mơ hồ phát ra một tiếng rên khẽ.
Tiếng rên rỉ này không giống thường ngày, thập phần yếu ớt, khiến người ta ngứa ngáy đến cực điểm, tựa như thiếu nữ cởi sạch y phục, run rẩy đứng trước mặt sắc lang, khiến người ta muốn phạm tội!
Hạ Địch sửng sốt, trái tim điên cuồng đập thình thịch.
Hắn bản tính vô cùng ác liệt, để có thể nghe thêm tiếng rên rỉ như tiên nhạc kia, cố ý ép chặt hai tay thêm nữa. Tử Nham trong cơn hôn mê cảm thấy cả người khó chịu như bị nghiền nát đến nơi, chịu không được mà rên rỉ thêm một tiếng, “Ha. . .”
Mày kiếm thường ngày luôn kiêu ngạo bất tuân hiện tại thu liễm, tựa như bị nhốt trong cơn ác mộng, nhắm chặt hai mắt, ở trong ngực Hạ Địch giãy dụa trái phải.
Vẻ mặt cau có này, nếu như người thường nhìn thấy, tuyệt đối sẽ biết rằng Tử Nham thân thể đang suy yếu, rất khó chịu, nhất định sẽ bội phần thương tiếc, ôn nhu đối đãi.
Nhưng Hạ Địch tuyệt đối không phải người bình thường, trái lại, còn treo trên đầu danh hiệu vương tử hải tặc. Trên thực tế chẳng có chuyện ác nào mà hắn chưa từng làm, đê tiện hạ lưu, duy ngã độc tôn, chỉ vì bản thân.
Cho nên giờ khắc này nhất cử nhất động của Tử Nham, cho dù là tiếng rên rỉ mê người, thần thái nhíu mi mê người, bộ dáng vặn vẹo mê người, đối với Hạ địch mà nói thì chỉ có một cách lý giải mà thôi: Câu dẫn!
Đương nhiên, vương tử điện hạ chớp mắt hóa thân thành cá sấu ngoan độc, chủ động bị người ta câu, không nói hai lời liền cúi đầu, hung hăng hôn lên cánh môi mỏng nhợt nhạt đầy mời gọi kia, liếm một đường cạy mở khớp hàm đối phương, điên cuồng xâm nhập vào bên trong, tựa như hết thảy trong khoang miệng của vị sứ giả đang hôn mê kia đều là của mình mà hôn liếm từng chút. . .
Hưởng thụ phía trên, nhưng bên dưới cũng không nhàn rỗi chút nào, bàn tay vốn đang ôm lấy Tử Nham không biết từ lúc nào đã rảnh ra năm ngón tay, chui vào trong quần của người ta, bắt lấy khi quan mà y quen thuộc từng nếp nhỏ đang say ngủ, lúc mạnh lúc nhẹ xoa nắn chơi đùa.
Bị đối xử như vậy, cho dù người chết cũng bị gọi tỉnh!
Tử Nham toàn thân không chút sức lực, thể lực suy kiệt, đầu óc nửa tỉnh nửa mê, nhưng cũng bị đùa giỡn đến tỉnh lại, chậm rãi mở mắt, nhất thời run sợ, chật vật thấp giọng nói, “Ngươi, ngươi cút ngay!” Hạ Địch thấy giọng nói của hắn khàn khàn vô lực, con ngươi đen láy vẫn như trước đây vừa hung hãn vừa kiệt ngạo, dục vọng muốn chà đạp hắn lại càng mạnh mẽ, thoáng chốc cháy hừng hực như lửa thiêu, nặng nề nói, “A, bản vương tử nếu như cút ngay, sao có thể khiến cho sứ giả đại nhân khoái hoạt? Ngươi xem, chẳng phải ngươi thoải mái đến tỉnh lại sao?”
Vừa nói vừa tiếp tục động tay, dụng tâm vuốt ve xoa nắn địa phương có thể khiến cho Tử Nham mất khống chế kia, muốn thấy vẻ mắt Tử Nham bị chính y làm cho dục tiên dục tử.
Nhưng đây cũng chỉ là tính toàn của Hạ Địch mà thôi.
Hắn không hề nghĩ đến, Tử Nham đã không còn chút sức lực, sao có thể giống như thường ngày bị hắn tùy ý khiêu lên dục vọng, kỹ xảo lúc này dù có tốt tới đâu cũng uổng.
Hạ Địch giống như diều hầu quắp gà mà giữ chặt Tử Nham đang giãy dụa, hung hăng đùa giỡn người ta một hồi, nhưng cái nơi mềm nhũn kia vẫn không nảy sinh biến hóa, Hạ địch dục vọng đang mãnh liệt càng trở nên nóng nảy, cười lạnh “Đối nghịch với bản vương tử, ngươi tự mình tìm khổ.”
Hạ Địch lớn giọng gọi Không Lưu vào, lệnh cho hắn lấy một lọ dược khác trong cái tráp lấy từ chỗ Diêu Duệ phu nhân tới.
Không Lưu lục lọi hai ba cái đã tìm được, đưa bình dược qua cho Hạ Địch, “Vương tử, là cái này sao?”
“Đúng, chính là nó.” Hạ Địch gần đầu, cầm lấy cằm của Tử Nham, bắt hắn phải nhìn mình, cười tà “Lúc Diêu Duệ phu nhân đưa cái này cho ta, sứ giả đại nhân cũng ở đó. Đây là người bên đó muốn bán ngươi, chứ không phải lỗi của bản vương tử, đến khi sứ giả đại nhân muốn lớn tiếng cầu xin bản vương tử thượng ngươi, cũng không nên trách sai người.”
Tử Nham vừa nhìn thấy cái chai kia, mười tám đời tổ tông của Diêu Duệ phu nhân cùng Hạ địch đều được thăm hỏi qua rồi. Hắn biết Hạ Địch tâm ngoan thủ lạt, nói được làm được, mà dược của Diêu Duệ chắc chắn là loại có thể ép người ta muốn chết đi sống lại.
Hắn vừa mới được nếm qua đau khổ, nghĩ đến cơn đau nhức thông khổ kia, tư vị đó giống muốn chết không được muốn sống không xong, trái tim giật mạnh một cái. Lập tức cắn răng một cái, hung hăng quay mặt qua một bên.
Hạ Địch thấy bộ dáng hắn n hư vậy, biết rõ nam nhân quật xường này đã sợ hãi rồi còn cố tình ương ngạnh không chịu cúi đầu, trong lòng chẳng hiểu vì sao lại có cảm giác phức tạp, tựa như đang có gì quay cuồng trong lòng.
Đại đầu lĩnh hải tặc của Đan Lẫm hải vực, từ trước đến nay sát phạt bốn phương quyết đoán dứt khoát chưa từng do dự, lần này cư nhiên lại nảy sinh tâm lý mâu thuẫn trong chốc lát.
Vô cùng mâu thuẫn!

Một mặt, Hạ Địch bội phục sự quật cường của người kia, một nhân vật như thế, cho dù ở trên chiến trận binh đao gặp nhau, cũng thống khoái khiến người kính trọng; Một mặt khác, y lại càng thêm động tình, hận ánh mắt khinh thường hắn dành cho mình, nhịn không được muốn chà đạp hắn một phen, thỏa chí làm nhục hắn. . .
Hạ Địch chìm trong mâu thuẫn một hồi, cảm thấy tâm phiền ý loạn, cáu kỉnh khó chịu, hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm, quản hắn cái thí* gì! Dù sao trước hết để cho bản vương tử sảng khoái rồi nói sau.
Y hạ quyết tâm, không chần chừ thêm nữa, lập tức phân phó Không Lưu, “Ngươi đem dược kia. . .” vừa định để Không Lưu đem dược kia đưa đến, đột nhiên nghĩ, dược là do nữ nhân quái đản kia chế ra, không rõ có gì…kỳ quái hay không. Vạn nhất dược tính không ổn, làm hại con mồi tâm ái của y thì hỏng cả, vì thế nói nửa câu thì ngừng lại, đổi ý, “Đem dược đó đi thử một chút, nhìn xem có thể dùng được không.
Tuân mệnh” Không Lưu đi theo Hạ Địch lâu như vậy, cũng không phải phí công, lập tức hiểu được Hạ Địch muốn hắn tùy tiện tìm người tới thử nghiệm, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi, “Vương tử, thuốc này dùng uống hay bôi ngoài?”
Hạ Địch hừ lạnh, “Bản vương tử nếu biết còn cần ngươi đi thử sao? Diêu Duệ ả đàn bà thối kia nói cũng không nói rõ, dùng dược như thế nào cũng không hé một lời, thứ tiện nữ!” Nói đến đây, ôm chặt Tử Nham thêm một chút.
Vừa rồi độc phát, tất cả đều do Diêu Duệ không nói rõ thời gian độc phát, tức giận mắng một đống lời thô tục, phất tay với Không Lưu, “Ngươi tùy tiện tìm hai nam nhân, cho một kẻ uống thử, một kẻ bôi thử, không phải tốt rồi sao? Nhớ phải tìm tên nào thoạt nhìn nghiêm trang chút, bằng không, túm phải kẻ không cần mị dược cũng phát tao, căn bản không nhìn ra được hiệu quả.”
Không Lưu cùng Hạ Địch đều là loại hải tặc lãnh huyết trời sinh, đối với loại chuyện tùy ý bắt người không hề cố kỵ chút nào liền đáp ứng ngay, cầm dược trong tay xuất môn làm việc.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hạ Địch thoải mái nằm xuống dưới thảm, ôm Tử Nham trong ngực. Biết rõ không thể khiến Tử Nham đạt cao trào, y cũng rút tay về, một bên chờ Không Lưu thử xong dược, một bên ôm Tử Nham đã suy yếu trong lòng, nghịch tới nghịch lui đốt thời gian.
Chơi một hồi, lại không biết đầu óc khác người của y nghĩ đến cái gì, nửa ôm nửa đỡ Tử Nham dậy, hôn lên khóe môi hắn, “Vừa rồi độc phát ngươi đau đến lăn qua lăn lại, hiện tại khá hơn chưa? Còn có chỗ nào không thoải mái không?” Cư nhiên trong lời nói lộ ra vài phần đau lòng.
Tử Nham chính tai nghe hắn lệnh cho Không Lưu bắt người thử thuốc, biết thứ dược ác độc kia chỉ chốc lát nữa thôi sẽ dùng trên người mình, đối với Hạ Địch vừa hận lại vừa sợ, đánh chết cũng không tin tên thủ lĩnh hải tặc này sẽ có chút quan tâm đến người khác.
Lòng tự trọng của hắn mạnh mẽ cực điểm, cũng tự biết phải vì Đại vương cùng Minh vương, nếu mình tự sát sẽ khiến y tức giận xé bỏ minh ước, nhưng Hạ Địch đùa giỡn như thế, khiến hắn sống không bằng chết , sau này đến Đan Lâm, cứ như thế kéo dài ai mà chịu nổi y? Nhất thời nhịn không được, ương ngạnh chống đối, “Bản sứ giả đau hay không, liên quan gì đến ngươi?”
Hạ Địch không nghĩ đến hắn còn có sức để bật lại mình, không những không giận mà còn bật cười, vuốt ve đường cằm của người kia, “Sao lại không liên quan đến ta? Ngươi là người của ta, người khác giày vò ngươi, ta đương nhiên rất giận, tức chết ta ý.”
Y nói năng vô cùng nghiêm túc, Tử nham trong bụng điên cuồng mắng một trận.
Nếu nói về chuyện giày vò Tử Nham, Hạ Địch đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất đâu nhé! Ai cũng không đáng giận bằng y!
Tên khốn khiếp hạ lưu nhất thiên hạ!
Hạ Địch tinh hơn quỷ, nhìn vẻ mặt tức giận phẫn hận của Tử Nham lập tức biết hắn đang nghĩ gì, không chút xấu hổ càn rỡ cười, “Ta và người khác đương nhiên khác nhau rồi. Bọn họ không có tư cách động đến ngươi, nhưng ta thì có tư cách.”
Nói xong ba chữ “có tư cách”, cố ý ôm chặt lấy Tử Nham, ngón tay thâm nhập vào trong vạt áo, vuốt ve lồng ngực bằng phẳng rắn chắc dưới lớp vải, thích ý tặc lưỡi mấy cái , “Da thịt đàn hồi hơn hẳn lũ đàn bà kia.”
Đang trong lúc hưởng thụ vô biên thì tiếng đập cửa rất có tiết tấu lại vang lên.
Không Lưu được phái đi thí nghiệm thuốc đã trở lại.
Chỉ nhìn vào sắc mặt của Không Lưu là biết mị dược lấy từ chỗ Diêu Duệ phu nhân kia, dược tính không hề nhỏ.
Không Lưu bội phục cực điểm, chưa vội bẩm báo mà phải cảm thán một phen, trách không được người khắp thiên hạ đều sợ dược của Diêu Duệ Phu nhân như sợ rắn sợ rết. Thuốc này hiệu quả cực mạnh, dược tính ác liệt thuộc hạ quả thực chưa từng thấy qua.”
Điều Hạ Địch chú ý không phải năng lực của Diêu Duệ Phu Nhân, y ngắt lời Không Lưu, “Mau nói dược tính.”
“Bẩm vương tử.” Không Lưu vẻ mặt thay đổi trở nên nghiêm túc, đem những gì quan sát được cẩn thận bẩm lên, “Dược này là loại dùng ngoài, dược hiệu vô cùng đáng sợ, hơn nữa, không giới hạn bộ phận sử dụng, toàn thân đều có thể dùng.”
“Toàn thân”
“Đúng, viên thuốc là bột phấn chế thành, chỉ cần lấy viên thuốc xoa nhẹ lên trên da thịt, để cho bột phấn dính vào, không lâu sau, chỗ da bị dược tác động sẽ phiếm hồng, vô cùng mẫn cảm.”
Hạ Địch nghe tới đó, cười xùy một tiếng, “Còn tưởng rằng có gì đặc biệt, nguyên lai cũng không hơn người, không khác xuân dược Đan Lâm của chúng ta bao nhiêu.”
“Không hề giống nhau.” Không Lưu nghiêm mặt, “Đan Lâm xuân dược sau khi bôi lên, tuy rằng có thể khiến cho người ta thấy trống trải ngứa ngáy, nhưng một vài người quật cường vẫn còn có thể chịu được, tuyệt đối không thể so sánh với thứ dược này. Mẫn cảm mà thuộc hạ nói, là một loại mẫn cảm cực kỳ đáng sợ, chỗ da sau khi bị dính dược, nếu không được xử trí thích đáng, loại thống khố đến xương cốt này đủ tra tấn bất cứ ai phải nổi điên.
Miệng nói, vẻ mặt lại rất sống động, khiến Hạ Địch cũng phải ngạc nhiên “ồ” một tiếng, truy hỏi, “Nói như vậy, một khi đã bị dùng dược này, cho dù có kiên cường đến thế nào, cũng nhất định không chịu nổi mà cầu xin tha thứ, muốn nham nhân đến đè hắn?”
Từ Nham nằm trong lòng Hạ Địch, ngay cả quyền được che lỗ tai cũng không có, nghe đến dược tính như thế, liên tục hít sâu, lưng đẫm mồ hôi lạnh.
Không nghĩ tới, Không Lưu lại tiếp tục, “Nếu vương tử nghĩ như thế, là đã đánh giá thấp thủ đoạn chế dược của Diêu Duệ phu nhân rồi.”
Lúc này, Hạ địch cũng không khỏi ngạc nhiên.
Dùng dược bức bách dẫn dụ, cuối cùng chiếm lấy thân thể.
Xuân dược trong thiên hạ, quay đi quay lại chẳng phải cũng chỉ có thế thôi sao? Còn có thể như thế nào chứ?
Không Lưu lúc này mới giải thích, “Điều khiến cho người ta không thể xem thường, đó là cảm giác rất đáng sợ khống chế khắc da thịt, ” Hắn đối với chuyện này dường như cảm xúc rất sâu đậm, nhắc lại từ đáng sợ một lần nữa rồi mới chậm rãi nói, “Chỗ da bị dùng dược, nếu không có gì động chạm đến, sẽ khó chịu đến tận xương tủy, khiến người đó phải chịu dày vò nhưng nếu như bị ma xát, cho dù mạnh nhẹ như thế nào, cũng sẽ đau nhức giống như hàng vạn mũi châm đâm vào. Đây là đối với những bộ vị bình thường trên cơ thế. Nếu như là nơi mẫn cảm kia thì càng khủng khiếp, vương tử khí lực quá lớn, chỉ sợ vừa đưa đẩy thắt lưng một cái, nam nhân này liền đau đến chết tươi. Cho nên, chỗ da sau khi bị thoa dược, phương pháp duy nhất có thể giảm bớt thống khổ, chỉ có thể thổi khí trên bề mặt, nhẹ nhàng thổi khống gián đoạn suốt nửa canh giờ.” Dược tính khó bề tưởng tượng này quả thực ngay cả Hạ Địch lão hồ ly cũng phải sửng sốt.
Một hồi lâu, vương tử điện hạ mới thốt ra một câu thô tục, phẫn nộ quát, “Đây rốt cuộc là thứ thuốc quỷ quái gì? Không động cũng thảm, động vào cũng thảm, lại còn phải thổi. Chỉ có thứ nữ nhân độc ác kia mới có thể nghĩ ra loại dược đùa giỡn chết người ta như thế.” Nói đoạn lại tán dương Không Lưu một câu, “Quan sát không tồi, ngay cả khoản ngứa ngáy đến tận xương tủy cũng nhìn ta, thế thì mấy người bị ngươi bắt đến thử dược thật sự rất thảm đi?”
“Hai kẻ kia một chút cũng không sao, đã bị thuộc hạ đưa về chỗ cũ rồi.”
Không Lưu nói xong, đưa hai đầu ngón tay ra.
Hai ngón tay sưng đỏ quá mức.
Không Lưu cừoi khổ, “Thuộc hạ không cần thận, không nghĩ dược c ủa Diêu Duệ phu nhân lại lợi hại tới mức đó, lúc lấy thuốc ra trực tiếp dùng tay cầm một viên thuốc, kết quả bột phấn ngấm vào đầu ngón tay lan dần khắp da thịt, đau ngứa không chịu nổi, còn thống khổ hơn bị đâm mấy chục kiếm. Nếu không phải các huynh đệ bên người ngăn lại, thuộc hạ thiếu chút nữa đã rút kiếm tự vẫn, sau đó tùy tiện đưa tay lên thổi hơi mới đõ hơn, mọi người thay nhau thổi hơn nửa canh giờ mới tan hết dược tính.
Không Lưu lòng còn hoảng sợ, vô cùng thành khẩn dặn dò Hạ Địch, “Lúc vương tử lấy thuốc, ngàn vạn lần không được dùng tay, thời điểm dụng dược càng phải cẩn thận, dược tính thật sự rất ác liệt, cho dù muốn dùng, cũng không nhất thiết dùng nhiều, chỉ cần lấy viên thuốc bôi hai cái lên da, đảm bảo đủ khiến cho bất luận kẻ nào cũng không thể chịu nổi.”
Hắn thật sự không muốn giữ thứ đáng sợ này bên người thêm chút nào nữa, vừa nói xong lập tức hai tay dâng bình dược lên, thuận tiện ném cho người trong lồng ngực Hạ Địch – Tử Nham một cái nhìn cảm thông.
Hạ địch nhận lấy bình dược, tùy ý đặt trên thảm, để Không Lưu lui xuống.
Y biết rõ, Tử Nham vẫn luôn nghe Không Lưu miêu tả sinh động như thật sự đáng sợ của mị dược kia, cố ý đưa tay vuốt khuôn mặt góc cạnhh của hắn, “Sứ giả đại nhân, Không Lưu nói dược này sẽ khiến cho người quật cường nhất cũng phải khóc xin tha, ngươi có tin không?”
Tử Nham nghiêm nghị, những lời này nếu như là trước kia nghe được, Tử Nham nhất định khinh thường.
Nhưng hôm nay chính mình được thể nghiệm sự thống khổ do độc dược của Diêu Duệ phu nhân mang lại, trong lòng đã rõ độc danh của bà ta cũng không phải tùy tiện được tặng, cảm giác khi ấy, đủ để bản thân hận không thể lập tức chết đi tìm sự giải thoát, chỉ cần mị dược này cùng cấp bậc với thứ độc dược kia, vậy thì thứ đang chờ đợi hắn cũng chính là địa ngục mà chính hắn cũng phải sợ hãi.
Tử Nham lạnh lùng cắn môi, trong mắt không giấu nổi tia sợ hãi.
Hạ Địch đều nhìn thấu, đầu ngón tay trêu đùa hầu kết đang gấp gáp lên xuống của Tử Nham, cười tà buông lời, “Không bằng sớm xin tha, tránh phải chịu sự tra tấn như thế. Dược của mụ già Diêu Duệ kia thật sự chơi không vui. Được rồi, bản vương tử kỳ thật trước nay một lòng nể phục hảo hán, sẽ không làm khó người, đơn giản nói một câu, ưm…Hạ Địch điện hạ, xin ngươi tha cho ta. Sứ giả đại nhân chỉ cần nói một câu này, ta đảm bảo trong vòng ba ngày tuyệt đối không dùng dược này với ngươi.”
Tử Nham thể trạng vốn không ổn, lúc này hô hấp đã hỗn loạn, trong ngực phiền muộn đến nhức nhối, nghe lời uy hiếp của hạ Địch, hắn hơi mở mắt, chuyển tầm mắt rời đến bình mị dược ác độc đặt trên thảm.
Tra tấn người khác như thế, nếu nói là mị dược, chẳng bằng nói là hình dược.
“Nghĩ xong chưa?” trên đầu truyền đến tiếng cười lạnh của Hạ Địch.
Tử Nham lại nhìn bình dược trơn bóng kia một cái, cảm thấy trái tim lạnh đi một phần, theo như cách nói của Không Lưu, chỉ không cẩn thận nhéo một viên thuốc đã thê thảm tới cực điểm, nếu như bị Hạ Địch tùy ý dùng trên người, thật không hiểu sẽ thống khổ đến mức độ nào.
Tử Nham và đám người Dung Hổ không giống nhau, hắn xuất thân từ tầng lớp khổ dân, sau khi tòng quân được Đại vương đánh giá cao, ngày ngày luyện kiếm, khắc khổ cẩn trọng, tự mình rèn luyện một thân thiết cốt, chỉ cần có thể hồi báo đại vương không gì có thể làm khó hắn.
Không ngờ lại gặp phải ma vương như Hạ Địch, không đến một tháng đã chỉnh hắn kinh hồn táng đảm, nhiều lần muốn trực tiếp đi tìm cái chết.
Tên Hạ Địch này,chẳng biết là thứ súc sinh gì, cố tình không bỏ qua cho mình, cùng lắm thì chỉ là mối hận một kiếm lúc đó, vậy mà mãi không chịu buông tha. Từ khi đến tiểu viện này, ngày nào cũng muốn phát điên, thời thời khắc khắc, không từ thủ đoạn tra tấn hắn, chỉ vì muốn buộc hắn phải cúi đầu xin tha thôi?
Tình huống hiện tại, nếu như hôm nay mình không chịu thỏa hiệp, chắc chắn y sẽ  dùng dược ngược đãi vài ngày,sống không bằng chết mà nhịn xuống thì cũng chỉ sợ qua được vài ngày y sẽ lại nghĩ ra được biện pháp tàn nhẫn khác.
Tử Nham càng nghĩ càng cảm thấy tương lai trước mắt một màu đen thui.
Liên tục bị nhốt bị chà đạp bị hành hạ, thân thể suy yếu, nghị lực của một người có mạnh mẽ thế nào cũng bị triệt hạ. Tử Nham âm thầm thở dài một tiếng, nản lòng thoái chí, thầm nghĩ, cứ xin tha đi, tên Hạ Địch này chẳng những tâm ngoan thủ lạt mà còn là một tên điên, ai thèm so đo với kẻ điên chứ?
Hắn hữu khí vô lực ngẫm nghĩ, chậm rãi chuyển ánh mắt về phía Hạ Địch. Tầm mắt hắn vừa chuyển thì Hạ Địch cũng cảm ứng được, lập tức tiếp nhận ánh mắt, cúi đấu cười nói, “Sứ giả đại nhân cuối cùng đã nghĩ xong rồi?”
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tràn ngập tà khí kia, sắc mặt Tử Nham cũng không kìm được mà biến đổi.
Tên hỗn đản hạ lưu vô sỉ này, làm biết bao nhiêu chuyện xấu, bản thân một lòng đi theo đại vương, thanh tâm quả dục lòng không ham muốn, lại bị y tra tấn đùa giỡn như kỹ nữ. Nghĩ tới đây, mọi phẫn nộ trong lòng Tử Nham cứ thế tuôn ra ồ ạt, không kìm chế được.
Lời cầu xin y buông tha đã đến cổ họng lại nuốt xuống, một chữ cũng không phun ra.
Hạ Địch hôm nay đã nhẫn nại hơn ngày thường rất nhiều, đợi cả nửa ngày, phiền lòng nói, “Cùng lắm chỉ là một câu mà thôi, còn đắn đo gì chứ?”
Tử Nham ngửa đầu trừng y, cánh môi thất sắc mong manh không ngừng run rẩy, đấu tranh một lát, hô hấp bỗng nhiên dồn dập, cánh môi khép mở, gian nan phun ra mấy chứ, “Sau này, ngươi nhất định phải chết trong tay ta.”
Một câu này đã rút sạch chút khí lực còn sót lại của hắn, thanh âm nhỏ đến mức khó mà nghe được, nhưng từng chữ đều rất rõ ràng, suy yếu nhưng vẫn trảm đinh chặt sắt.
Hạ Địch bị một vố bất ngờ, vẻ mặt đắc ý sượng lại, nhưng chỉ nháy mắt đã kịp phản ứng, đôi mắt mãnh thú nheo lại, trong con ngươi lóe ra ánh nhìn độc ác, tuyệt đối tàn nhẫn lạnh lẽo, dữ tợn gằn, “Nói hay lắm! Không cần đợi sau này, hôm nay bản vương tử sẽ chết trong tay ngươi.!”
Thuận tay túm lấy bình thuốc, cắn phăng nắp bình, bên trong chính là dược của Diêu Duệ phu nhân.
Y ngang ngược cả đời, chưa từng gặp ai như Tử Nham, cư nhiên ba lần bẩy lượt biến chút lòng tốt ít ỏi của hắn thành công cốc, còn cố ý muốn khiêu khích tìm chết.
Cho dù là tâm can bảo bối, cũng phải dạy dỗ cho hắn nhận chủ mới được!
Đang lúc phẫn nộ, Hạ Địch sớm coi lời dặn của Không Lưu như gió bên tay, đổ một viên thuốc ra lòng bàn tay, muốn thoa vào nơi mẫn cảm của nam nhân, khiến cho hắn phải khóc lóc xin tha.
Không ngờ viên thuốc kia quả thật y như lời Không Lưu nói, vừa chạm đến lòng ban tay, tức khắc nhức ngứa đến mức Hạ Địch cũng phải nhíu mày. Y nguyên bản một tay đã kéo quần của Tử Nham xuống, định đem bột phấn xoa loạn vào điểm chết người kia, giờ phút này phải dừng động tác lại.
Hô hấp của Hạ Địch dồn dập bất thường, Tử Nham vẫn nằm đối diện, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt quyết tử.
Hạ Địch hung hăng trừng hắn, vẻ mặt dữ tợn dần biến hóa thành vẻ kinh nghi bất định, đáy lòng nghĩ loạn, dược tĩnh mãnh liệt như thế này, nam nhân quật cường đến mấy cũng không chịu nổi, dùng ở trên thân thể nửa sống nửa chết kia của hắn nhất định sẽ buộc hắn phải khóc lóc xin tha.
Hắn nếu như đã sợ hãi xin tha, từ nay về sau nhất định không dám rời khỏi mình.
Đúng, nhất định phải khiến hắn nhận thua!
Y niệm vừa lóe lên trong đầu Hạ Địch, ngẫm nghĩ một chút, khé mắt lại giật.
Nhưng mà, nếu như hắn vẫn không chịu xin tha? Với tính tình của hắn, vạn nhất đau chết cũng không chịu cúi đầu?
Chẳng lẽ thật sự mặc kệ, nhìn hắn bị dược tính tra tấn đến chết sao?
Đã chờ nhiều ngày đêm như vậy, tốn nhiều tâm tư như vậy mới có thể ôm hắn vào lòng, trong thiên hạ này chưa từng có thứ gì khiến cho y phải chờ đợi nhẫn nhịn lâu như vậy, thế thì vì sao lại muốn giết chết hắn?
Hạ Địch càng nghĩ, đầu óc càng loạn, giống như có ai vo viên một mớ bụi gai nhét trong đầu, chỉ nghe thấy lộp bộp từng tiếng.
Vì sao phải giết hắn? sao lại muốn giết hắn.
Câu hỏi kia cứ vang vọng trong đầu như sét đánh từng tiếng khiến Hạ Địch choáng váng, hắn trừng mắt nhìn Tử Nham đang chờ y động thủ, bàn tay kia vô luận thế nào cũng không thể hạ xuống.
Y nhìn Tử Nham, lại nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay mình, cơn đau nhức ngứa ngáy đến tận cốt tủy, còn có những ý niệm hỗn loạn trong đầu khiến y thống khổ, một lát sau, cả người giật nẩy.
Y lúc này mới kinh hãi phát hiện, bình sinh lần đầu tiên có chuyện bản thân y không thể ra tay.
Không Lưu sau khi trả lại bình dược, trung thành cẩn trọng đứng đợi ở ngoài hành lang, đánh giá tình hình trong phòng.
Không cần phải nói, nam nhân quật cường kia nhất định đang bị dày vò đến mức muốn chết không được, nếu vương tử đã dùng rồi, phỏng chừng không lâu sau sẽ nghe được tiếng khóc la tê tâm liệt phế.
Đang nghĩ bỗng thấy cửa phòng mở ra, Không Lưu giật thót một cái, ngẩng đầu thấy người đi ra ngạc nhiên hỏi, “vương tử?”
Hạ Địch sắc mặt khó coi đến đáng sợ, âm trầm đi ra, trên mặt có có một vẻ buồn bực bất an khó nói nên lời, lạnh mặt đi đến ngồi xuống thềm đá, ánh mắt đảo đến chỗ Không Lưu, ra hiệu cho Không Lưu đi đến.
Không Lưu vội vàng tiến đến gần bệ đá Hạ Địch đang ngồi, nửa quỳ hỏi, “Vương tử có gì cần sai khiến thủ hạ.”
Hạ Địch lạnh lùng nhìn Không Lưu một cái, trong mắt có chút gì lạ lùng.
Y vươn tay về phía Không Lưu, lộ ra lòng bàn tay đỏ bừng, cuối cùng cũng phun ra được một chữ, “Thổi!”
Không Lưu nghẹn rồi! Không tin nổi nhìn lòng bàn tay hồng hồng kia, dùng đầu gối cũng biết, tám phần do dược kia gây ra.
Nhưng mà, thuốc đó vốn nên dùng trên người nam nhân kia, sao giờ lại biến thành vương tử điện hạ tự mình thể nghiệm rồi.
Nhưng mà hiện tại hỏi cái này nhất định là muốn tìm chết, nam nhân đối diện giết người không nháy mắt, tính cách âm tàn khó đoán, hiện tại thoạt nhìn như núi lửa sắp phun trào, Không Lưu thức thời, một chữ cũng không hỏi.
Việc cấp bách trước mắt đương nhiên là giúp vương tử điện hạ giải trừ khó chịu do dược tính tác động
Dốc lòng thổi khí!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro