phuongduy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi yêu em

Tôi yêu em đến nay chừng có thể

Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;

Nhưng không để em bận lòng thêm nữa,

Hay hồn em phải gợn bóng u hoài.

Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,

Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,

Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,

Cầu em được người tình như tôi đã yêu em

.

Gửi...

Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu

Trước mắt anh em bỗng hiện lên,

Như hư ảnh mong manh vụt biến,

Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.

Giữa day dứt sầu đau tuyệt vọng.

Giữa ồn ào xáo động buồn lo

Tiếng nói em bên tai anh văng vẳng,

Bóng dáng em anh gặp lại trong mơ.

Tháng ngày qua. Những cơn gió bụi

Đã xua tan mộng đẹp tuổi thơ,

Lãng quên rồi giọng em hiền dịu,

Nhoà tan rồi bóng dáng nguy nga.

Giữa cô quạnh âm u tù hãm

Dòng đời trôi quằn quại hắt hiu.

Chẳng tiên thần, chẳng nguồn cảm xúc,

Chẳng đời, chẳng lệ, chẳng tình yêu.

Cả hồn anh bỗng bừng bừng tỉnh giấc:

Trước mắt anh em bỗng hiện lên,

Như hư ảnh mong manh vụt biến,

Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.

Trái tim lại rộn ràng náo nức,

Vì trái tim sống lại đủ điều:

Cả tiên thần, cả nguồn cảm xúc,

Cả đời, cả lệ, cả tình yêu.

(Dịch giả: Thuý Toàn)

Gửi Pusin

Gửi Pusin

Ơi người bạn ngọc bạn vàng!

Cám ơn số phận đưa chàng tới đây,

Cô đơn sân tuyết phủ đầy,

Nhạc xe đâu bỗng vang bay khắp nhà.

Nguyện cầu ở chốn nơi xa

Thơ tôi mang đến chút quà mừng vui,

Sẽ làm rạng chốn tù đầy

Sáng tươi tình bạn những ngày học sinh!

(Dịch giả: Thuý Toàn và Hoàng Yến

Bông hoa nhỏ

Trong sách tôi thấy một bông hoa nhỏ

Héo khô rồi, đâu nữa mùi thơm

Thế rồi tôi rạo rực tâm hồn

Những ý nghĩ vấn vương kỳ dị:

Ở đâu kia? Nở bao giờ nhỉ?

Mùa xuân nào, hoa nở đã từ bao

Ai ngắt hoa? Bỏ đấy vì sao?

Tay bầu bạn hay bàn tay xa lạ?

Để kỷ niệm một lần gặp gỡ

Để ghi đời định mệnh chia ly?

Hay để rồi nhớ một buổi mình đi

Trên đồng vắng, dưới rừng cây râm bóng?

Anh còn sống? Chị có còn sống?

Họ hiện giờ tổ ấm nơi đâu?

Hay họ đã khô héo từ lâu

Như hoa nhỏ không ai biết đấy?

(Dịch giả: Hoàng Trung Thông)

Lá thư bị đốt cháy

Vĩnh biệt lá thư tình! Thôi vĩnh biệt:

Ý nàng đây. Sao ta mãi phân vân?

Bàn tay ta sao mãi chẳng muốn buông

Niềm vui sướng của ta cho ngọn lửa?

Nhưng đủ rồi! Phân vân làm chi nữa.

Cháy đi thôi, thư ủ ấp yêu đương!

Lòng ta yên rồi chẳng chút vấn vương.

Này ngọn lửa tham tàn đang sắp cuốn

Những trang giấy thư em... Xin chút gượm!

Bốc lửa rồi! Làn khói nhẹ vẩn vơ

Tan nhoà cùng lời cầu nguyện của ta.

Hình chiếc nhẫn ước thề trên xi gắn

Đã biến mất, xi chảy sôi ... Ôi, thần thánh!

Thế là xong! Than giấy mỏng cuộn tròn,

Trên tàn than trắng dấu nét thiêng liêng...

Cả lồng ngực của ta dường thắt lại,

Hãy lưu mãi giữa lòng ta quằn quại,

Hỡi niềm vui chua xót của đời ta,

Cuộc đời buồn, ôi thân thiết tàn tro.

(Dịch giả: Thuý Toàn)

Con đường mùa đông

Xuyên những làn sương gợn song

Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua,

Buồn dải ánh vàng lai láng

Lên cánh đồng buồn dăng xa.

Trên đường mùa đông vắng vẻ

Cỗ xe tam mã băng đi

Nhạc ngựa đều đều nghe buồn tẻ

Đều đều khắc khoải lòng quê.

Bài ca của người xà ích

Có gì phảng phất thân yêu:

Như niềm vui mừng khôn xiết

Như nỗi buồn nặng đìu hiu.

Không một mái lều, ánh lửa...

Tuyết trắng và rừng bao la...

Chỉ những cột dài cây số

Bên đường sừng sững chào ta

Ôi, buồn đau, ôi cô lẻ...

Trở về với em ngày mai

Nhina, bên lò lửa đỏ

Ngắm em, ngắm mãi không thôi.

Kim đồng hồ kêu tích tắc

Xoay đủ những vòng nhịp nhàng,

Xua lũ người tẻ ngắt

Để ta bên nhau trong đêm.

Sầu lắm, Nhina, đường xa vắng,

Ngủ quên bác xà ích lặng im

Nhạc ngựa đều đều buông xa thẳm,

Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng.

(Dịch giả: Thuý Toàn

Gửi tới Xibia

Hãy giữ vững lòng trung kiên kiêu hãnh

Trong đáy sâu mỏ quặng Xibia,

Trí cao xa và công trình thê thảm

Của các anh chẳng uổng phí mất gì.

Đây niềm tin nơi hầm sâu u uất,

Như chị hiền sẽ xoa dịu thương đau,

Sẽ khơi dậy niềm tin và sức mạnh,

Giờ phút ta mong ước chẳng còn lâu.

Lòng ưu ái, mối chân tình bè bạn

Sẽ vượt qua chấn song sắt u sầu,

Tiếng tôi hát tự do phóng khoáng

Sẽ bay vào tận ngục tối, hầm sâu.

Và xiềng xích nặng nề rơi rụng xuống,

Và ngục hầm sụp nát - và tự do,

Bên cửa ra đón các anh vui sướng,

Bạn bè xưa gươm kiếm sẽ trao đưa.

(Dịch giả: Thuý Toàn)

Gửi Tsaađaep

Sự bịp bợm của tình, mơ, danh vọng

Mơn trớn ta chẳng được bao lâu

Những trò vui ngày thơ thoáng bóng,

Như mộng đêm, như sương sớm tan mau,

Nhưng hoài bão trong ta còn cháy rực,

Cả hồn ta náo nức chờ mong

Nóng lòng nghe tiếng gọi của núi song

Sống quằn quại dưới chính quyền hung bạo,

Trong hi vọng dày vò ta trông ngóng

Những phút giây giải phóng thiêng liêng,

Như chàng trai si tình trẻ tuổi

Đợi phút giây hò hẹn trung thành,

Khi trong ta lửa tự do rực cháy,

Khi tim ta còn sống cho thanh danh,

Người bạn hỡi, hiến dâng cho Tổ quốc

Những ngọn triều kỳ diệu của lòng anh!

Hỡ đồng chí, hãy vững lòng tin tưởng:

Sao hạnh phúc nguy nga rồi hiện sáng,

Cả nước Nga sẽ bừng tỉnh cơn mê,

Ngày mai đây hậu thế viết tên ta

Trên đống vụn của chính quyền độc đoán.

(Dịch giả: Thuý Toàn)

19 tháng 10 năm 1827

Cầu trời phù hộ, bạn tôi ơi,

Trong mọi lo âu của cuộc đời,

Tiệc tùng phóng đãng tình thân hữu,

Trong cả tình yêu đẹp tuyệt vời!

Cầu trời phù hộ, bạn tôi ơi,

Trong lúc buồn đau bão mịt trời,

Trong hang đen tối lòng sâu đất

Và vùng xa lạ, giữa biển khơi.

(Dịch giả: Việt Thương)

Ngài và anh, cô và em

Nàng buột miệng đổi tiếng ngài trống rỗng

Thành tiếng anh thân thiết đậm đà,

Và gợi lên trong lòng đang say đắm

Bao ước mơ tràn hạnh phúc reo ca.

Trước mắt nàng, tôi trầm ngâm đứng lặng,

Không thể nào rời ánh mắt khỏi nàng,

Và tôi nói: thưa cô, cô đẹp lắm!

Mà thâm tâm: anh quá đỗi yêu em!

(Dịch giả: Thuý Toàn)

Những dòng thơ viết trong đêm không ngủ

Tôi thao thức, nến đèn tắt cả;

Mộng buồn tênh, tăm tối khắp nơi

Chỉ có tiếng đồng hồ cô lẻ

Vẳng đều đều bên cạnh giường tôi.

Tiếng chuyện phiếm các nàng tiên nữ,

Tiếng bước đời chuột xám chạy qua

Tiếng xao xuyến đêm dài thiếp ngủ...

Cớ sao ngươi day dứt lòng ta,

Có nghĩa gì tiếng thì thào tẻ ngắt?

Lời than vãn hay là lời trách móc

Của một ngày ta đã bỏ trôi qua?

Hay là ngươi muốn đòi hỏi gì ta

Ngươi gọi ta hay là ngươi báo mệnh?

Ta muốn hiểu được ngươi cho tường tận,

Ta muốn dò tìm ý nghĩ trong ngươi...

(Dịch giả: Thuý Toàn)

Cô gái hay ghen khóc

Cô gái hay ghen khóc sụt sùi,

Trách chàng trai trẻ mãi không nguôi;

Ngả xuống vai cô..., chàng thiếp ngủ

Quên hờn, ru giấc ngủ, cô cười...

(Dịch giả: Thuý Toàn)

Sao

Một ngôi sao vừa rơi

Vụt tắt trên bầu trời

Hay là tên người ấy

Vụt tắt ở trong tôi

Vẫn thấy trên bầu trời

Có muôn vàn sao sáng

Mà ở trong lòng tôi

Như một hành lang vắng

Một ngôi sao vừa tắt

Bầu trời vẫn không buồn

Sao tên người ấy tắt

Trong lòng tôi cô đơn ?

__________________

ĐỨC MẸ ĐỒNG TRINH

Tôi không treo trong trai phòng đạm bạc

Những bức tranh của danh hoạ cổ xưa

Để khách thăm phải tôn kính sững sờ

Đứng lặng nghe lời phẩm bình uyên bác.

Trong góc đơn sơ bộn bề sách vở

Tôi hằng mong chiêm ngưỡng một bức tranh:

Dõi nhìn tôi trìu mến từ mây xanh

Mẹ Đồng Trinh bồng Hài Đồng cứu thế

Nàng trang nghiêm, ánh mắt người thông tuệ

Trong hào quang thanh thoát vẻ nhân từ,

Dưới gốc cọ Xiôn lặng lẽ ưu tư

Chỉ hai người, không thiên thần hộ vệ.

Điều ước nguyện giờ đây thành sự thật:

Tạo hoá ban em giáng tự trên trời,

Tuyệt tác hình người đẹp xinh thanh khiết,

Em - Đức mẹ Đồng trinh của lòng tôi.

Dịch thơ: Văn Khôi

Vô tình

Vô tình anh gặp em

Rồi vô tình thương nhớ

Đời vô tình nghiệt ngã

Nên chúng mình yêu nhau.

Vô tình nói một câu

Thế là em hờn dỗi

Vô tình anh không nói

Nên đôi mình xa nhau.

Chẳng ai hiểu vì đâu

Đường đời chia hai ngả

Chẳng ai có lỗi cả

Chỉ vô tình mà thôi.

Vô tình suốt cuộc đời

Anh buồn đau mải miết

Vô tình em không biết

Hay vô tình quên đi

Một chút tên tôi đối với nàng

________________________________________

Một chút tên tôi đối với nàng.

Sẽ chìm như ánh sáng buồn tan.

Âm thầm mòn mỏi nên bờ vắng.

Như tiếng chim thâu lạc giữa ngàn.

***

Ngày nào đó trên mặt trăng kỷ niệm.

Nó chỉ còn là dấu vết không hồn.

Giống như hình phác trên mộ chí.

Nét ngoằn ngoèo một thứ tiếng xa xăm.

***

Tên cũ từ lâu đã lãng quên.

Chẳng còn gợi lại được cho em.

Tình xưa êm ái và trong trắng.

Trước mối tình ai mới dấy lên.

***

Nhưng nếu gặp ngày buồn rầu đau đớn.

Em thầm thì hãy gọi tên lên.

Và hãy tin: còn đây một kỷ niệm.

Em vẫn còn sống giữa một trái tim

PUSKIN (Nga)

Ngài và Anh, Cô và Em

________________________________________

Nàng buột miệng đổi tiếng Ngài trống rỗng,

Thành tiếng Anh thân thiết đậm đà

Và gợi lên trong lòng đang say đắm

Bao ước mơ tràn hạnh phúc reo ca.

Trước mắt nàng, tôi trầm ngâm đứng lặng

Không thể nào rời ánh mắt khỏi nàng

Và tôi nói: Thưa Cô, Cô đẹp lắm!

Mà thâm tâm: Anh quá đỗi yêu em!

PUSKIN- 1828

(Thúy Toàn dịch

Người đẹp ơi nàng đừng hát nữa

________________________________________

Người đẹp ơi! nàng đừng hát nữa

Những bài Gruzi buồn bã xót xa:

Khiến lòng tôi lại càng tưởng nhớ

Cuộc đời xưa và cả một bến bờ xa.

***

Ôi khúc ca tàn bạo của nàng.

Làm cho tôi càng thêm nhớ lại.

Chốn thảo nguyên đêm tối dưới trăng.

Hình bóng người trinh nữ xa xăm, đầy thương hại.

***

Bao hình ảnh không phai mờ, êm ái.

Giáp mặt nàng tôi đã quên đi.

Nhưng nàng hát - trước mắt tôi đã lại,

Biết bao nhiêu bóng dáng hiện về.

***

Người đẹp ơi! nàng đừng hát nữa,

Những bài Gruzi buồn bã xót xa.

Khiến lòng tôi lại càng tưởng nhớ

Cuộc đời xưa và một bến bờ xa.

PUSKIN (Nga)

(Hoàng Trung Thông dịch

Gửi...

________________________________________

Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu:

Trước mắt anh em bỗng hiện lên,

Như hư ảnh mong manh vụt biến,

Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.

***

Giữa ray rứt sầu đau tuyệt vọng

Giữa ồn ào xáo động buồn lo

Tiếng em nói bên tai anh văng vẳng

Bóng dáng em anh gặp lại trong mơ.

***

Tháng ngày qua những cơn gió bụi,

Đã xua tan mộng đẹp tuổi thơ,

Lãng quên rồi giọng em hiền dịu,

Nhoà tan rồi bóng dáng nguy nga.

***

Giữa cô quạnh âm u tù hãm

Dòng đời trôi quằn quại hắt hiu,

Chẳng tiên thần, chẳng nguồn cảm xúc,

chẳng đời, chẳng lệ, chẳng tình yêu.

***

Cả hồn anh bỗng bừng tỉnh giấc:

Trước mắt anh em lại hiện lên,

Như hư ảnh mong manh vụt biến,

Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.

***

Trái tim lại rộn ràng náo nức,

Vì trái tim sống dậy đủ điều:

Cả tiên thần, cả nguồn xảm xúc,

Cả đời, cả lệ, cả tình yêu.

PUSKIN

1825

(Thúy Toàn dịch)

Hoa hồng

________________________________________

Hoa hồng của chúng ta

Đâu rồi bạn nhỉ?

Đã tàn lụi hoa hồng

Đứa bé của rạng đông.

Bạn ơi đừng nói:

Tuổi xuân sẽ như hoa tàn lụi.

Đừng nói bạn ơi:

Đây niềm vui của cuộc đời.

Bạn nhận cùng hoa hộ

Xin lỗi hoa, tôi thương tôi nhớ

Và bạn hãy chỉ giùm

Cho chúng ta hoa huệ.

HOÀNG TRUNG THÔNG dị

Con Chim Họa Mi và Nhành Hồng

________________________________________

Giữa vườn xuân bóng đêm tịch mịch,

Chim hoạ mi thánh thót bên nhành hồng

Nhưng đoá hồng kia chẳng chút động lòng,

Mà lặng lẽ đung đưa rồi thiếp giấc,

Bản tình ca vẫn du dương và réo rắt.

Vì sắc đẹp lạnh lùng người hát làm chi ?

Hỡi thi nhân, hãy mau tỉnh dậy đi !

Uổng công thôi ngừơi thấy đấy:

Nó mơn mởn sắc hương lộng lẫy

Nhưng chẳng chút gì xúc động cảm rung:

Nó làm ngơ chẳng đáp lại tiếng lòng.

THÚY TOÀN dịch

.

Biển

________________________________________

Em thân yêu đã bao giờ thấy biển

Khi nắng chiều tắt dần trên bến

Sóng rì rào ngoài bãi cát xa xôi

Một cánh buồm soi sáng biển khơi

Cùng những cánh hải âu trở về trên bến

Mới hiểu lòng anh tháng ngày xao xuyến

Nhớ thương Em dào dạt trong lòng...

Em thân yêu đã bao giờ thấy biển

Khi trăng lên rắc vàng trên sóng biếc

Núi ngả nghiêng trong mơ nghe biển tâm tình

Một tiếng còi tàu chìm giữa đêm thanh

Một khúc hát buồn mênh mang trên bến cảng

Mới hiểu lòng Anh rung lên sung sướng

Giây phút êm đềm gần gũi bên Em

Em thân yêu đã bao giờ thấy biển

Khi bão tố từ nơi nào cuộn đến

Sóng điên cuồng tàn phá những rừng cây

Sóng thét gầm xô vách đá lung lay

Mưa xối xả phũ phàng trên hải cảng

Mới hiểu lòng Anh bàng hoàng đau đớn

Khi mối nghi ngờ lung lạc niềm tin

.

__________________

Hãy quên

Cả 2 chúng mình chẳng có lỗi gì đâu

Khi ty đã 1 lần tan vỡ

Đã yêu nhau và đã thành dang dở

Cả 2 chúng mình chẳng có lỗi gì đâu

Cả 2 chúng mình đều có lỗi với nhau

Anh đã quên em để mơ hồ kẻ khác

Em muốn quên đi mong tình ta phai Bài số 11: "Khi đôi ta chia tay"

G. BAIRON (Anh)

Nhớ không em, thuở nọ,

Khi đôi ta chia tay -

Hai đứa cùng đau khổ

Nhìn nhau lệ tuôn đầy.

Và ngày ấy hôn em,

Hôn đôi môi buốt lạnh,

Anh đã thấy trong tim

Những tháng năm hiu quạnh.

Phải chăng giọt sương rơi

Trên mi anh buổi nọ

Đã theo anh suốt đời

Và nay thành giông tố?

Hai ta giấu tình yêu

Để không ai được biết.

Anh thầm đau khổ nhiều

Vì yêu em tha thiết.

Nếu ta còn gặp nhau

Sau bao năm xa vắng,

Biết đón em thế nào

Ngoài nước mắt, im lặng?

Bài số 12: "Ánh sáng"

W. BAUDILLION (Anh)

Đêm có ngàn con mắt

Ngày chỉ một mà thôi

Trần gian này sẽ tắt

Nếu thiếu ánh mặt trời.

Tâm thức ngàn con mắt

Trái tim một mà thôi

ánh sáng đời lụi tắt

Khi tình yêu xa rời.

Bài số 13: "Không đề"

OLGA BERGOLX (Nga)

Em nhớ lại chuyện ngày quá khứ

Khúc hát ngây thơ một thời thiếu nữ

"Ngôi sao cháy bùng trên sông Neva

Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà".

Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn

Em mới hiểu bây giờ anh có lý.

Dù chuyện xong rồi. Anh đã xa cách thế,

Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa.

Lớp trẻ lớn lên giờ lại hát theo ta,

Lại nhắp vị ngọt ngào thuở trước,

Vẫn sông Neva, chiều tà, ánh nước

Nhưng nghĩ cho cùng họ có lỗi đâu anh?

Bài số 14: "Không đề"

W. BAUDILLION (Anh)

Anh hãy trở về trong giấc mơ em,

Dẫu trong mơ anh không còn như ảnh,

Anh một thuở như cuộc đời, như chim, như nắng,

Như tuổi thanh xuân, như hạnh phúc vô bờ.

Anh bây giờ đã ở rất xa,

Khoảng cách bao la xóa nhòa hình dáng,

Chỉ còn lại trong tim nắm tro tàn ảm đạm,

Chẳng thể nào cháy lửa nữa đâu anh.

Chỉ mình em có lỗi, chỉ mình em,

Vì đã vội buông anh ra quá sớm,

Vì vẫn sống trái tim đầy kiêu hãnh,

Ôi lòng khát thèm chẳng thể nào yên.

Anh hãy trở về trong giấc mơ em,

Dẫu trong mơ anh không còn như ảnh,

Anh một thuở như cuộc đời, như chim, như nắng

Như tuổi thanh xuân, như hạnh phúc vô bờ.

Bài số 15: "Chuyện mười năm"

A.BÊXXONOV ( Nga)

Tặng Olga Bergolx

Chỉ có một lần thôi

Em hỏi, anh im lặng

Thế mà em hờn giận

Để chúng mình xa nhau.

Biết đi đâu, về đâu,

Còn đò không bến đợi.

Ôi cây xanh tình đời

Có nghe lòng ta gọi?

Những mùa xuân đã qua

Tiếng ve về thổn thức

Gió thổi vào đêm hè

Kể chuyện mười năm trước.

Chỉ có một lần thôi

Em hỏi, anh im lặng

Thế mà em hờn giận

Để chúng mình xa nhau.

Nơi tình yêu bắt đầu

Cũng là điều khó nhất

Trái tim dù biết hát

Nhưng tình đời dễ đâu.

Những đôi lứa yêu nhau

Có nghe tôi kể lại

Chỉ một lần trót dại

Thế là thành chia phôi.

Chỉ có một lần thôi

Em hỏi, anh im lặng...

Bài số 16: "Chỉ cần đôi mắt"

MEHAI BENIUC (Rumani)

Hãy cưa đôi chân của tôi đi

Để tôi khỏi lang thang.

Hãy xẻo đôi môi của tôi đi

Để tôi không thể hôn em được nữa.

Hãy chặt đôi tay của tôi đi

Để tôi không thể ôm em.

Hãy đập vỡ trái tim của tôi

Để nó không làm tôi điên dại.

Xin hãy để lại cho tôi đôi mắt

Để tôi khóc người tình

Đã mất hút của tôi.

Bài số 17: "Không đề"

A.BlOK (Nga)

Danh vọng, vinh quang bao giá trị

Ta đều quên đi trong cuộc đời

Khi mặt em trong cái khung giản dị

Trên bàn ta như một tấm gương soi.

Nhưng đến lúc em ra đi mãi mãi

Ta ném trong đêm chiếc nhẫn hứa hôn

Ta không muốn nghĩ đến hình em nữa

Một người kia xứng đáng với em hơn.

Ngày tháng quay cuồng trong vòng hung ác

Ta đẫm mình trong cốc rượu truy hoan

Trước bàn thờ,ta cầu em trở lại

Ta giơ tay kêu gọi tuổi thanh xuân.

Nhưng vô ích, em đi không ngoảnh lại

Mặc ta cầu xin, em chẳng đáp lời gì

Vẫn chiếc áo choàng xanh êm lặng lẽ

Trong sương đêm em lủi thủi ra đi.

Ở nơi nào, nơi nào lý ưởng

Em gửi vào kiêu hãnh của em?

Trong giấc mơ chiêm bao ta thấy mãi

Chiếc áo xanh chìm trong sương đêm.

Thế là hết yêu thương. Ta không cần danh vọng,

Tuổi trẻ đã qua, hết ý nghĩa cuộc đời,

Và đến lúc để không còn hình bóng,

Ta cất cái khung có tấm ảnh em cười.

Bài số 18: "Linh cảm người đang yêu"

J.L. BORGES (Argentina)

Cả gương mặt gụi gần sáng trong như ngày lễ

cả thân thể liền kề

như trẻ thơ đê mê

cả bước tháng ngày em

âm vang và lặng lẽ

cũng chẳng thể sánh cùng

hạnh phúc

được ru em

vòng tay ghì chặt.

Hồn nhiên

diệu kỳ hồn nhiên giấc ngủ

thanh thản bình tâm như niềm vui

kỷ niệm giữ gìn

em sẽ tặng anh một mảnh đời mình

nơi chính em cũng chưa từng bước tới.

Và rơi vào cõi thanh tịnh ấy

anh sẽ ngắm nhìn bờ cấm nơi em

và thấy em như buổi đầu tiên

chỉ riêng Chúa trời được thấy:

em, gạt bỏ thời gian hư ảnh,

ở bên ngoài tình yêu, ngoài anh...

Bài số 19: "Em bảo anh đi đi..."

CAPUTIKIAN (Armenia)

Em bảo: anh đi đi!

Sao anh không ở lại?

Em bảo: đợi chờ chi!

Sao anh xa em mãi?

Lời em buông cứng cỏi,

Lệ em trào mắt đen.

Sao anh tin lời nói,

Mà không nhìn mắt em?

Bài số 19: "Chàng không nói gì hết"

M. CARÊME (Bỉ)

Chàng không nói gì hết!

Nàng, cũng vậy, cũng không.

Mắt kia đã nói hết

Còn nhiều hơn tiếng lòng.

Chàng chẳng làm gì hết!

Nàng, cũng vậy, cũng không.

Tình yêu đã làm hết

Còn hơn cả mộng lòng.

Chàng chẳng nghĩ gì hết!

Nàng, cũng vậy, cũng không.

Nhưng nghĩ chi cho mệt

Khi lòng đã tin lòng.

Chàng chẳng ước muốn gì.

Nàng, cũng vậy, cũng không.

Ước muốn mà làm chi?

Khi lòng đã trao lòng.nhạt

Đâu ngờ để lại vết thương đau

Nhức nhối nhiều bởi đã từ rất lâu

Trái tim ai lại bắt đầu nóng cháy

Anh muốn nói với em như những ngày xưa ấy

Đổ vỡ rồi đâu còn được lành nguyên

Có bao giờ hàn gắn 1 trái tim

Anh đừng nói cho lòng em thổn thức

Em biết anh đã qua nhiều day dứt

Anh buồn em còn buồn nhiều hơn

Trước em buồn vì đã để mất anh

Nay em buồn vì anh khơi chuyện cũ

Làm thế nào để lấy lại được 1 niềm tin đã sụp đổ

Hãy quên và đừng nói yêu em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro