|1|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(chú ý: truyện có yếu tố lịch sử, mình chỉ lấy một phân đoạn của năm 1945, các tên riêng và tình tiết trong truyện không hoàn toàn là sự thật, xin cảm ơn. Chúc m.n đọc truyện vui vẻ:3)

Vào những tháng ngày đầu tiên của năm 1945, nước ta đang trong thời kỳ khủng hoảng, nạn đói hoành hành khắp nơi, dân chúng lầm than. Và gia đình War cũng không ngoại lệ, cha cậu mất sớm, để lại mẹ War cùng đàn em nheo nhóc ngây thơ. Lúc đó vì nhà không đủ ăn, nên War với trí trai 17 đã lên đường kiếm sống, một phần vì muốn đỡ đần giúp mẹ, một phần cũng vì muốn nhà bớt đi một cái miệng ăn.

War một thân một mình lội bộ lên huyện, chỉ mong kiếm được công việc mà làm, nhưng đi gần 5 ngày liền vẫn không tìm được việc, lương khô cũng đã hết từ lâu. Cậu lê thân thể đói meo, khô quắc dựa vào một bờ tường, ngay lúc sấp ngất đi vì đói thì War liền ngửi thấy mùi thơm của khoai nướng, mùi thơm ấy khiến dạ dầy
cậu cồn cào. Bất chợt một tiếng nói cất lên:
"Mày chết chưa đấy, sao lại dựa vào bờ tường của nhà bà hả?"

Ra là bà Huyện, War mở đôi mắt lừ đừ yếu ớt nhìn bà rồi nói:

"Bẩm, tại con mệt quá nên dựa đỡ vào tường nhà bà, con sẽ đi ngay đây ạ".

Ngay khi cậu đứng dậy, loạng choạng chuẩn bị bước đi thì bà Huyện gọi lại:

"Mày đang đói phải không, cầm lấy cái này mà ăn đi này"

Vừa dứt lời, bà lấy từ bao giấy ra một củ khoai nướng nóng hổi thơm lừng dúi vào tay cậu , giọng bà nhẹ nhàng đi mấy phần, bà lại thở dài rồi hỏi tiếp:

"Mày đi đâu, sao lại vật vờ cái chốn huyện xa xôi này?"

War ăn ngấu nghiến lấy củ khoai, cũng không quên nuốt xuống hết mới trả lời bà huyện :
"Dạ bẩm nhà con hết cái ăn rồi, nên con lên Huyện tìm một chân chạy việc để phụ giúp mẹ con, được bữa nào hay bữa đó"

Vừa dứt lời, War lại dồn từng miếng khoai lớn vào miệng, cấm đầu ăn. Bà Huyện thấy cậu như vậy cũng tỏ ra vài phần thương cảm, bà lắc đầu nói với War:

"Hay mày về nhà bà chạy việc đi, cứ một ngày bà sẽ trả cho mày 15 đồng, cũng chỉ là mấy việc bưng trà gánh nước thôi, mày làm không?"

War nghe xong thì miếng khoai chưa kịp nuốt xuống như nghẹn ở cổ, thấy vậy, bà Huyện không chê áo nó bẩn mà đưa tay vổ mạnh vào lưng cậu, giúp nó đỡ nghẹn. Sau đó cậu quỳ rạp xuống, dập đầu rối rít nói:

"Dạ bẩm con làm ạ, con sẽ làm thật tốt thưa bà, xin bà hãy nhận con".

Cứ như vậy, War đã tìm được cho mình một công việc, có thể tự kiếm tiền để nuôi mẹ và các em rồi. Lúc đấy, một củ khoai chỉ có 2 đồng, 15 đồng thì sẽ mua được rất nhiều khoai nướng, nếu để dành thì một ngày nào đó, nhà nó sẽ có được một bữa cơm hoàng chỉnh. War vừa đi vừa tính, không giấu nổi khuôn mặt hớn hở, vui mừng. Bà Huyện đưa cậu về nhà, khi đến nơi cậu ngạc nhiên vì nhà bà Huyện không to như mình nghĩ, tuy vậy nhưng trông vẫn rất chỉn chu, gọn gàng.Có nhiều dạng nhà và nhiều phòng, người làm trong nhà cũng không nhiều lắm, hầu hết đều thuộc lứa tuổi như War. Đang đi thì bà Huyện chỉ tay về phía giang nhà phía bên tay trái và nói:

"Mày ở căn phòng cuối cùng đó đi, bên cạnh là phòng của cậu chủ, tháng sau cậu chủ du học về sẽ ở đó, mày coi hầu hạ cậu chủ nữa là được, bình thường thì gánh nước ở phía suối, con suối đó chắc mày biết rồi nhỉ. Đổ đầy giếng là được, giếng cạn lắm, mày không phải lo. Trước mắt là làm những việc đó thôi, sau này tạo sẽ giao thêm"

Sau khi nghe xong căng dặn của bà Huyện, War xách túi đồ của mình đi về phía căn phòng, khi đi ngang phòng cậu chủ, cậu để ý thấy có một chậu hoa dại, nhìn rất quen mắt được treo phía trước cửa phòng, hình như được chăm sóc rất kỹ nên chậu hoa vô cùng tươi tốt. Cũng chỉ nhìn một chút thôi, sau khi cất đồ thì
War lao vào làm việc ngay. Biểu hiện của cậu rất tốt, lại còn chăm chỉ nên được mọi người quan tâm rất nhiều.

Thấm thoát đã một thánh trôi qua rồi, ngày cậu chủ về nước cũng đến, nghe nói cậu chủ đã đi du học một năm rồi, đi rất nhiều nơi nên hiểu biết rất nhiều, War cảm thán cậu chủ nhỏ hơn mình một tuổi mà đã thành công như vậy rồi, thật ngưởng mộ.

Bà Huyện và một vài người khác đã ra đầu làng để đón cậu chủ rồi, còn War thì ở lại để chuẩn bị cơm trưa và nước tắm cho cậu chủ, cậu có chút hồi hợp, dù gì thì từ đây về sau mình cũng phải hầu hạ cậu ấy, nên vẫn mong người cậu chủ này dễ tính một chút.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi thì trước ngõ đã nghe thấy tiếng của bà Huyện và một giọng nói trầm ấm của một người con trai khác, chắc có lẽ là cậu chủ. War ló mặt ra nhìn thử thì thấy cậu chủ kia trông cũng thật đẹp trai mà, dù nhỏ hơn một tuổi, nhưng dáng dấp kia chắc chắn là cao hơn cậu một cái đầu rồi. Đang định chạy ra thưa hỏi thì cậu chợt nhớ ra là mình đang hâm nóng lại nồi canh hầm giúp bà Huyện, nên War lật đật chạy vào. Trên này bà Huyện ríu rít nói với con trai mình:

"Đường xá xa xôi, chắc con cũng mệt rồi, mẹ có kêu người chuẩn bị nước tắm, con tắm đi rồi mình ăn cơm."

Yin lễ phép nhẹ nhàng nói lại

"Con muốn ăn canh mà mẹ hầm trước"

Bà Huyện nghe con trai nói vậy đương nhiên là sẽ không thể từ chối, vội quay về hướng bếp réo lên một tiếng:

"War à, mày múc một bác canh tạo hầm ban sáng mang ra đây cho cậu chủ nhanh lên.

Không hiểu sao khi nghe được cái tên kia thì hành động cởi áo ngoài của cậu chủ Yin như bị trì trệ, khuôn mặt rõ lộ một phầm ảm đạm. Nhưng rồi cậu lại lắc đầu cười nhẹ.

Dưới bếp, War sau khi nghe thấy lệnh của bà Huyện thì lật đật chuẩn bị, không cẩn thận làm đổ một ít canh ra tay, đỏ cả một vùng da, nhưng cậu không quan tâm, vẫn cẩn thận bỏ bác canh vào khay rồi mang lên nhà trên cho cậu chủ.

Cậu sợ bị vấp bục cửa làm đổ bác canh, nên chỉ cấm mặt xuống đất nhìn đường đi, vừa đặt được bác canh lên bàn thì War ngẩn mặt thở phào, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Vừa ngẩn mặt lên thì đã trông thấy đôi mắt ngạc nhiên của cậu chủ dành cho mình, khiến cậu hơi lúng túng bất giác lùi lại vài bước.

Còn Yin sau khi thấy War thì ngạc nhiên đến độ đứng phắt dậy, miệng ngập ngừng nói không nên lời, ủ ở một hồi thì cũng chỉ thốt ra được từ "anh.."

Bà Huyện ngồi bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém, liền vội hỏi:

"Hai đứa quen nhau hả?" Bà quay sang cậu hỏi tiếp "War, mày có quen biết với cậu chủ à"

Thấy bà Huyện truy hỏi, cậu vội lắc đầu và nói

"Thưa bà không có ạ, đây... đây là lần đầu tiên con gặp cậu chủ ạ!"

Nghe xong câu nói đó của War, Yin lộ rõ vẻ thất vọng, anh vẫn đang nhìn War, đôi mắt trùng xuống, nhìn dáng vẻ khó xử của cậu anh không nỡ, người ta không nhớ thì thôi, không nhớ sẽ tốt hơn.

"Mẹ, chắc là con nhầm người thôi, đừng làm khó anh ấy"

Nói xong cậu ngồi xuống húp vội bác canh rồi đi tắm luôn, cả buổi không nói không rằng gì nữa. Tối đó nhà bà Huyện làm mâm cơm lớn, mừng cậu chủ trở về, War bận tối mặt, làm xong hết việc thì cũng đã đến khuya,vừa rửa bát xong thì War lê thân xác mệt mỏi về phòng để ngủ. Vì phòng cậu ở cạnh Yin nên từng hành động của cậu đều rất nhẹ nhàng, sợ làm phiền anh nghỉ ngơi. Ấy vậy mà chưa đến cửa phòng mình thì cửa phòng anh đã mở toang. Yin từ trong phòng bước ra, trên vai khoát hờ một chiếc áo, tay cầm theo một lọ thuốc nhỏ đi đến trước mặt War.

Cậu ngơ ngác nhìn cậu chủ từng bước tiến đến chổ mình, bất giác điều chỉnh tư thế đứng nghiêm nghị, lưng thẳng, đầu ngẩn cao. Khoảng cách giữa hai người đã rất gần rồi, nhưng cậu vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Cứ thế mà khoảng không giữa hai người chỉ còn nữa bước, lúc này cậu mới dừng lại, trái tim của cậu đập mạnh đến độ sắp nhảy ra ngoài. War không biết phải đối mặt với người cậu chủ này như thế .

__________________________________
Chap này khá là dài lun để bù mấy tháng qua bận học 😚
Ig : sakura_anhdaoo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro