chàng thơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

một nỗi sợ trong ngần, ngây thơ tột cùng về sự mất mát. 

lại mùa hè nữa viễn du, trốn chạy khỏi nét u uất nhìn trời như cầu xin từ những mặt lá đỏ. trời mưa, từng giọt chấp chới ngã chồng, ném vội cơn lạnh vào lòng những kẻ lạc lối, quẩn quanh trong chính ưu tư mình đến nỗi quên khuấy đi nước đang rút rất kỹ trong kẽ tay.

mùa mây xám đất mồ kia chẳng biết có hao gầy như nơi phố thị chen chúc đến phờ phạc không nhỉ?
rã rời chữ 'nhớ' buổi xưa anh gieo trong nắm gió, đong đưa cành hoa trước mắt em thật lâu chẳng chịu gài lên tóc cho. thảng hoặc từng nụ hôn em gửi đi đương lúc anh chào mãi ngọn nắng, hoài tiễn biệt chút ký ức tan theo hạ.
anh tung chạy theo vầng dương tán lạn trên những nóc nhà, em vùng dậy theo vầng dương của em, tự hỏi hà cớ chi lệ rả rích trên gò xương.


ngày mốc cời, vương vãi, ố vàng.
thu sang rồi, chính thức rét rồi, xin người hãy hoãn cuộc lùng tìm đi.
hỡi tri kỷ của đơn phương, chỉ xin đừng ngừng lại tiếng thét gào. vọng tưởng như trong chính tôi trào dâng, buông xuôi đầy mặt sông đêm. hòa ca lên, khúc hát cổ xưa về bao cuộc yêu trốn chạy lên tận mảnh trăng đó chưa bao giờ quay trở lại.
cùng với ngàn vạn dòng uất hận tuôn trào bởi khái niệm thời gian, tiếng kêu tôi bật đến, tố cáo sự ích kỷ và hèn mọn của biển cát kia, chất vấn sao nó không đành lòng cho ta hạnh phúc thêm dù tí chút, luôn lén lút tìm đường đưa chân người về cội.
vậy là dang dở một câu nói, chỉ là nói mà thôi, bởi hai ta ngại hứa hen điều gì, anh lỡ mất thật nhiều hơi thở, còn em vốn lường trước đã gửi hết đến anh.

thu rồi cũng tàn, đông bẽ bàng gánh lấy tiếng đau, lặng im hứng chịu thế gian buông lời cay nghiệt. nhưng em thương đông, thương đôi mắt lần đầu được ngắm nhìn thế giới cũng vào một buổi giá lạnh thế này, không vì bản chất nó mà vùi thất vọng vào thêm. ủ trong sương rét, ôm ghì băng gai để vị nó rút dần nỗi sợ đi xa, em thầm cảm kích ngàn lần, nhớ cũng chảy tràn muôn nơi.

một ngày kia.
em cũng đến bên đồi. nơi anh từng ngơi chân mà nghỉ ngơi chốc lát, nơi em huyễn hoặc rằng có người còn lưu luyến vì em.
nỗi sợ trong trẻo cuối cùng- nỗi sợ vụt mất bóng hình của người ta muôn đời cuồng điên giờ đã nhạt thếch trong hương hoa và cỏ dại. diệu vợi, mông mênh như nắng, hạ đâm nát ám ảnh trong lòng. em biết và hiểu, nhưng đến hôm nay mới chấp nhận, rằng em sẽ lại bên anh, chỉ cần em sẵn sàng, chỉ cần chờ đợi, chỉ cần kiên nhẫn, chỉ cần anh vẫn ngắm nhìn người dưới đồi đây bằng ánh mắt ngập nắng rán ấy, chóp đầu đỏ rực, tay ôm bó mây xanh. 

---

/200709/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro