1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không biết gì về Eunha. Thật khó để phác hoạ điều gì đó khi ta không có chút khái niệm nào. Eunha trong tôi như một bức tranh với cách mảnh ghép hình rời rạc. Thật sự, tôi không chắc mình có thể bắt đầu từ đâu nữa.

Tóc nó có vài sợi bạc. Tuy vậy, trông chúng có vẻ như đã bị mắc kẹt trong mớ đen huyền ấy vào một chiều Eunha đi lạc ở một khu rừng ám khói. Ánh xám tự nhiên, và cũng như nhiều điều khác của nó, hàm chứa ít nhiều mâu thuẫn.

Nó đeo một chiếc giỏ da hơi sờn. Cô bé nói với tôi rằng chỉ mới mua nó tầm hai năm. Tuỳ vào người, nước da sẽ sáng lên hoặc sẫm lại.

"Thế với em thì sao?"

"Em cũng không chắc nữa." Eunha bối rối, vò những sợi tua rua nơi quai đeo.

Eunha không phải là người thuộc dạng xinh xắn, nhưng không lẫn với bất kỳ ai cả. Đó là kiểu người bạn có thể trò chuyện ngẫu hứng năm phút giữa phố đông, rồi sẽ nhớ lấy nó mỗi lúc bạn đi qua cung đường đó.

Tay Eunha lạnh. Chúng hơi cứng và xương. Tuy nhiên, gót chân của nó có một sức quyến  rũ kỳ lạ. Ngay khi nó xếp chân và ngồi ngay ngắn trên ghế, điều ấy đã thu hút tôi.

Trông đôi gót chân mềm mại như hai cánh hoa và uyển chuyển kinh khủng. Nói thế nào nhỉ, đó là một cô bé có đôi chân của một diễn viên múa và bàn tay của một thợ thủ công lành nghề.

Tôi còn có thể kể gì về Eunha nữa hay không? Chắc là không rồi. Tôi chỉ mới gặp con bé chưa đến một giờ đồng hồ.

Vì vậy, để lấp phút đối diện bối rối, tôi xuống bếp và đun một ít nước nóng.

Tôi là một đứa con gái độc thân, do vậy mà tính tình tôi ngày càng "đàn ông" hơn. Tôi nghĩ vậy. Nhà không có gì ngoài bia và cà phê pha sẵn.

Tuy nhiên, tôi nghĩ một chút nước ấm có thể đủ lịch sự để mời một người lạ tốt lành, như Eunha.

Sáu giờ tối.

"Chắc là em muốn ăn gì đó?"

Nó lắc đầu. Trên bàn, nước đã cạn quá nửa. Ly nước thứ năm rồi Eunha nhỉ?

"Anh ấy sẽ không quay lại đây vào lúc này đâu"

Eunha nói. Dường như nó chỉ tập trung vào những vòng quay của kim đồng hồ. Tôi ngồi xuống ghế, đề nghị mình có thể trò chuyện một chút không? Dĩ nhiên câu trả lời là không.

Tôi nhún vai, lại quay xuống bếp. Ồ, con bé đã vào nhà tôi, ngồi trên ghế sofa hàng giờ.

Còn tôi thì không được phép biết gì về tất cả mọi thứ. Hàng trăm câu hỏi vỡ tung, tạo thành những bọt khí li ti bé nhỏ. Chúng chuồn ra ngoài theo hơi thở và đặc quánh giữa không khí mùa Đông.

Ngay khi cố gắng tập trung vào việc duy trì nhịp tim, vang lên tiếng Eunha gọi từ phòng khách:

"Chị ơi, em lạnh!"




chap này nó bị lạc đề nhỉ mng =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro