Round 6. Ở chung!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước mắt tôi gần như đã khô cạn, chúng hằn vết trên gối, trên đôi mắt đỏ hoe.Thật khó đoán nổi cảm xúc lúc này của tôi. Nó thật chẳng khác gì một đám bồng bông hỗn độn. Một phần, tôi lại thấy thương Wind lắm, như tình cảm trước giờ, nhưng cũng có thể sâu nặng hơn.Một phần tôi lại thấy giận em, cớ sao làm gì em cũng phải cam chịu một mình thế này, em không thể chia sẻ hay tâm sự với tôi một tí nào sao?! Không lẽ tôi là một người anh không đáng tin hay sao?!  Nhưng thật ra bây giờ, tôi có cảm giác nhẹ nhõm hơn hẳn, nhẹ nhõm hơn là vì biết em vẫn con yêu tôi, hay là vì tôi không còn là vật cản khiến cuộc đời em trở nên nhơ nhuốc nữa.

“Cậu thức rồi đó hả?!”

Rain bước vào, trên tay anh là chén cháo còn nóng hổi và một li sữa.

“Ưm … mấy giờ rồi?!”

“Mười giờ sáng.”

Tôi cầm muỗng, xúc từng thìa cháo ấm nóng, vừa nghĩ ngợi. Rain trông cũng không mấy lớn tuổi, lại có nhà riêng, hẳn anh ấy phải có công việc đàng hoàng. Nhưng anh ấy là con trai bí mật của nhà tài phiệt, thế tại sao lại phải mướn nhà riêng mà ở thế này?!

 “Rain này .Nhà này … anh tự thuê à?!”

“Có gì không?!”

“Ý tôi là… vấn đề tiền nong …”

“À… Cậu không phải lo… cái đó cứ để tôi…”

“Ý... ý anh là sao?!”

“Thì … chẳng phải cậu muốn ở lại đây sao?!”

Hả, gì đây trời?! Tôi nói chữ tôi-muốn-ở-lại-đây khi nào chứ?!

“Cậu … Không nhớ gì hết sao?!”

“Nhớ… gì cơ …”

“Hả?! Không nhớ thì thôi.Tôi không diễn lại đâu.”

Nói rồi, đột nhiên anh đứng phắt dậy.Như quán tính, tôi chộp lấy áo anh lại, níu chặt.

“Đừng đi”

Rain dừng lại đột ngột. Anh quay lưng, người hơi cúi xuống. Anh đặt một tay lên bờ tường sát chiếc giường, một tay đặt lên chiếc mền cạnh người tôi. Người anh ngày càng hạ thấp xuống. Một mùi hương thơm nhẹ khẽ thoáng qua, như mùi hổ phách nồng nàn. Nhịp thở của anh ngày càng gấp gáp. Đôi lúc tôi còn tưởng như mình có thể cảm nhận thấy nhịp tim của anh, thật gần và mãnh liệt. Mái tóc ươn ướt rũ xuống đôi vai trần khỏe khoắn. Đôi môi anh tiến gần vào tai tôi, hơi thở cũng ngày càng mạnh dần. Tôi cảm thấy như mình có thể tan thành nước chỉ với sự nóng bỏng này.

“Đó … chính là điều cậu đã làm hôm qua.”

“Hả?!”

Anh ấy đột ngột đứng dậy, rời khỏi người tôi. Bỗng có một cảm giác lạc lõng. Như mới lạc mất một thứ gì đó mình mong muốn và thèm khát. Rốt cuộc, tôi đang mong đợi anh ấy làm điều gì tiếp theo đây. Hay đơn thuần chỉ là sự khó chịu?!

Rain nhìn thẳng vào mặt tôi rồi nhếch mép.

“Cậu đang mong đợi điều gì đấy, nhóc?!”

Tôi sờ vào má mình. Nó nóng hổi. Mặt tôi đang đỏ lên?!

Khoan đã. Nếu như Rain nói “đó chính là điều mình làm hôm qua thì” …

Trời, không lẽ mình “trắng trợn” đến thế sao. Ôi …

“Mà không đúng. Hôm qua cậu còn nói gì nữa ấy nhỉ?! ‘Đừng đi mà, hãy ở lại bên em, cũng đừng đuổi em đi.’”

Chết tiệt. Xấu hổ chết đi được. Thế này làm sao lần sau dám nhìn mặt anh ấy nữa chứ. Ôi …

“Thế nên, cậu cứ ở lại đây đi, bao lâu cũng được.”

Bỗng Rain cốc nhẹ vào đầu tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc lạ thường, rồi lại nở một nụ cười thân thiện. Ánh mắt anh lúc này thật khó để tôi… kìm nén con tim đang thổn thức, nó đập mạnh như gấp vạn lần bình thường. Chắc có lẽ vì hoạt động quá công xuất như thế nên má tôi đỏ hết rồi. Không biết trông mình có kì cục hay không nữa?!

“Cậu … Tốt nhất là nên giảng hòa với Wind đi.”

À. Đúng rồi. Còn chuyện của Windy nữa.Xém chút là tôi quên bén luôn. Nhưng … nhắc đến chuyện của Wind … rốt cuộc Rain và Wind có quan hệ như thế nào?! Cái cách xưng hô “anh-em” của hay người này như thể là rất thân thiết, như thể quen nhau từ lâu, như là có mối quan hệ đặc biệt.

“Rain… Anh … với Wind…”

“À … Cũng không có gì đặc biệt đâu.”

Chắc chắn là có gì mờ ám đây. Không tự dưng một chàng trai đang nói cười thoãi mái với khuôn mặt hết sức bình thản lại đột nhiên trở nên bối rối đến lạ thường. Nhưng … có lẽ đó là chuyện riêng của hai người. Tôi nghĩ mình không nên tìm hiểu sâu làm gì.

“Mà thật ra … tôi không hiểu cho lắm … làm sao Wind có thể biết tôi đứng ngoài cửa mà nói những câu như thế?!”

Bỗng nhiên Rain im lặng, mày anh hơi nhíu lại. Anh ấy giải thích cặn kẽ hết mọi chuyện xãy ra hôm trước. Rain và Wind quen nhau cũng khá lâu rồi, hai người hay tâm sự với nhau nên cũng khá thân. Hôm trước anh dò lý lịch bệnh nhân thì mới biết Wind là em trai tôi, nên sáng hôm ấy anh đã đi báo với Wind ngay. Có lẽ em thấy đây là thời điểm tốt để thực hiện kế hoạch đã được dàn dựng vô cùng công phu này với sự trợ giúp của những đứa trẻ cùng khoa.

“Tôi xin lỗi … Đáng ra tôi không nên nói ra.”

“Không … Anh chỉ muốn giúp anh em chúng tôi thôi. Đừng nghĩ ngợi nhiều, tôi không để bụng chuyện đó đâu.”

Tôi đứng dậy, khoác lên mình chiếc áo thun dài tay cùng với chiếc óa khoác da dày mà Rain đã chuẩn bị sẵn.

“Hmm … Chúng ta đi thôi …”

Mặt đường sau cơn mưa tuyết có phần khá ẩm ướt và … lạnh run người. Tuyết tan nhanh như mất hút vào lòng đất. Không biết đến khi nào tuyết mới lại rơi lần nữa?!

Tôi đi cùng Rain đến bệnh viện. Có một chút cảm giác lo lắng, một chút phấn khởi, nhưng chủ yếu vẫn là cảm giác nhớ nhung. Chỉ không gặp Wind một ngày thôi mà chẳng hiểu sao tôi lại thấy nhớ em đến thế?! Hay chỉ là do thói quen nhìn em mỗi ngày?!

“Cậu nhớ hãy từ tốn thôi, cậu mà gấp rút quá có thể gây ảnh hưởng đến bệnh tình của Wind đấy.”

“Tôi hiểu rồi …”

*Cạch*

“Ai đ- … Anh… Anh hai?!”

“Là … anh đây”

Wind nhìn tôi bằng một ánh mắt rất đỗi quái lạ, như sợ hãi, hối lỗi, yêu thương, phẫn nộ, bối rối, và như đang muốn khóc. Tôi tiến lại gần em khi biểu cảm em có vẻ khá hơn. Ngồi xuống cạnh giường Wind, tôi nắm lấy tay em.

“Wind… anh biết hết mọi chuyện rồi.”

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đang bối rối của em.Hàng lệ ấm chảy dài trên má. Em khóc một cách vô tư và ôm chầm lấy tôi. Và cũng như lẽ tự nhiên, tôi cũng ôm chầm lấy em.

“Anh hai… em xin lỗi … em xin lỗi …”

“Được rồi, anh hiểu mà. Không sao, anh không giận em đâu. Anh hai vẫn luôn yêu em nhất.”

Thẳng bé nhẹ nhàng đẩy tôi ra khỏi người nó. Em lấy tay vuốt nhẹ tóc tôi. Nhìn tôi bằng đôi mắt trìu mến nhất mà tôi từng thấy.

“Anh hai…Em biết anh lo kiếm tiền nuôi em… Nhưng mà anh đừng làm những việc “như vậy” nữa. Em không muốn anh chỉ vì em mà phá hủy cuộc đời mình. Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh.”

Em nó đã biết nghĩ như thế kia từ bao giờ?! Trước giờ tôi chỉ lo chăm sóc Sho như chăm sóc một đứa con nít thôi, chứ chẳng hề nghĩ đến cảm nhận của Wind, chẳng hề nghĩ đến những điều tôi làm đã khiến em cảm thấy mặc cảm đến nhường nào.

“Về việc đó thì em đừng lo” Rain đột ngột lên tiếng “Cloud đang sống nhờ nhà tôi, cậu ấy chỉ làm công việc bán thời gian thôi. Tôi sẽ quản lí cậu ấy.”

Wind nhìn Rain, rồi em nở một nụ cười thật rạng rỡ “Cám ơn anh.”

Tôi và Wind cứ ngồi đó. Chúng tôi lại kể chuyện mình sống ra sao. Mọi thứ gần như đã quay trở về quỉ đạo ban đầu của nó …

“Mà này … mới quan hệ của hai người là như thế nào?!” Tôi gặng hỏi.

Wind nhìn Rain chằm chằm. Rồi cậu bé nhắm mắt cười mỉm.

“Bí mật.”

Tôi khẽ hướng mắt sang phía Rain, anh dường như đang vờ chằng biết gì cả. Hai người này… mờ ám thật đấy!

...

Tôi và Rain rời khỏi bệnh viện, đi về căn hộ của anh. Nhắc đến căn hộ của Rain thì …

“Rain … Anh quyết định cho tôi ăn nhờ ở đậu nhà anh thật sao?!”

Rain nhìn tôi, rồi nghĩ ngợi gì đó. Rồi anh khẽ nhếch mép. Bỗng tôi có cảm giác lạnh gáy. Mỗi lần anh ta nhếch mép như thế lại có chuyện xãy ra. Giờ đến chuyện gì nữa đây?!

“Tôi chỉ nói cho cậu ở nhờ, không có nghĩa là cậu ung dung tự tại nằm không vậy đâu.”

Bỗng Toki tiến sát lại tôi.

“Chứ … Anh muốn như thế nào … Việc gì tôi cũng có thể làm được hết …”

“Ồ … Vậy sao … Vậy thì …” Rain ép tôi vào bức tường phía sau lưng. Ánh nắng mặt trời chói lóa rọi ngược vào lưng anh khiến tôi chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ biết lắng nghe từng hơi thở nồng nàng kia. Anh cúi đầu sát xuống, người anh cũng kê sát người tôi hơn. Lại một lần nữa tôi như chết ngất trước cái mùi hổ phách quyến rũ kia. Như một bài toán, dù giải thế nào cũng chỉ ra một kết quả: Tôi đã bị anh thu hút mất rồi. Đôi mắt chúng tôi chạm nhau, đôi mắt xám xanh ấy cứ như nuốt chửng từng tế bào trên cơ thể mềm nhũn này. Môi anh tiến gần hơn nữa, cảm giác như chỉ còn vài milimét thôi, anh với tôi sẽ hòa làm một. Nhắm nghiền mắt lại, mặt tôi nóng ran. Hình như thân xác này không còn thuộc về mình nữa, như mong muốn một luồng cảm xúc mãnh liệt luồn đi khắp thân thể, tê dại như bị điện giật nhưng lại vô cùng thích thú. Một cảm xúc lạ lẫm, sống động, ngọt ngào, tuy dịu dàng nhưng lại cháy bỏng, sự nồng nhiệt và hưng phấn chiếm đoạt cơ thể. Cảm giác này là…“Cậu… Làm… Osin cho tôi nhá…”

“Hả?!”

Tôi mở to mắt nhìn Rain. Chẳng biết từ lúc nào anh đã rời khỏi người tôi. Rất nhanh, cứ như thoáng qua, cứ như mọi chuyện xãy ra vài giây trước kia chỉ như trong mơ. Giống hệt như lúc ban sáng. Lạc lõng … và thất vọng.

“Sao?!Cậu không đồng ý à?!”

“Không… Không phải.Nếu anh cần thì cứ giao hết việc nhà cho tôi, tôi sẽ làm hết.”

“Tốt.”

Tôi. Cùng với người con trai “mới quen”. Dưới một mái nhà. Một cảm giác khá mới mẻ, phấn khởi, nhưng cũng đầy … lo toan?!

10/02/2014

P/s: cảm giác như 10 kiếp rồi mới đăng được 1 chương =3= ... mọi người thông cảm cho, mình còn phải viết shojo cho một id khác nữa chứ không sống dưới nghề yaoi này không đâu :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro