CHAP 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Em rất khó chịu. . . . . ." Seohyun nằm ở trên giường, sờ sờ bụng, xoay mặt liếc mắt nhìn người bên cạnh, không nhịn được mà chu mỏ ra.


"Hyunie ngoan, có baby chính là như vậy, hiện tượng nôn nghén là chuyện bình thường thôi, nhịn một chút, nhịn một chút là tốt rồi." Yuri đưa tay sờ sờ cái trán của Seohyun, thật sự cũng có chút không đành lòng.


Ban đầu biết được Seohyun và mình cả ngày luôn yêu thương lẫn nhau, cuối cùng cô cùng có thai, đó là kết tinh của hai người bọn họ, cả người Yuri hưng phấn vô cùng.


Nhưng mà sau đó bọn họ liền phát hiện một vấn đề rất lớn, đó chính phản ứng có thai của Seohyun biểu hiện vô cùng rõ ràng, nôn nghén không nói gì, đó coi như là một chuyện nhỏ thôi. Điêu nghiêm trọng hơn chính là tính tình của cô.


"Yul, phiền quá à!" Seohyun đưa tay kéo Yuri nhích lại gần mình, nói: "Yul, Yul có thật sự yêu em hay không? Yul nói đi, bây giờ cái gì em cũng không được làm, cả ngày chỉ có thể nằm ở trên giường, trừ việc đi dạo, còn lại chính là ăn cơm và ngủ, em không đến công ty làm việc được . . . . . Có phải em rất vô dụng hay không, Yul có đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác không."


Từ khi biết cô mang thai nên mọi việc ở công ty SJH,một tay Yuri lo. Yuri không cho cô đến công ty làm việc vì lo cho sức khỏe của cô


"Hyunie à , sao Yul dám chứ! Người Yul yêu nhất chính làm em mà, những người phụ nữ khác căn bản là Yul không để vào mắt. Em không cần suy nghĩ lung tung, chỉ còn lại mấy tháng, em cố gắng chịu khó ở trong nhà, chờ tới lúc sinh con xong thì cái gì cũng có thể làm rồi." Yuri yêu cô nhất, Yuri đưa tay sờ sờ cái trán của cô, sau đó đặt lên đó một nụ hôn.


Lấy được một chút trấn an, Seohyun cũng tạm thời không suy nghĩ miên man nữa.


"Lại buồn ngủ rồi phải không?" Cũng may sau khi Seohyun mang thai, đặc điểm lớn nhất chính là càng thích ngủ, Yuri thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là sau khi cô ngủ thì sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, hoặc là gây phiền toái cho Yuri.


Mơ mơ màng màng gật đầu một cái, Seohyun có chút tính trẻ con kéo tay Yuri


Yuri mỉm cười nhìn cô vợ nhỏ ở trong lòng của mình, trong lòng không ngừng có một dòng điện ấm áp tràn lanh, ngón tay lơ đãng xẹt qua cái bụng đang nhô to của cô.
Thật khó tưởng tượng, nơi này có tiểu bảo bối thuộc về bọn họ.Bỗng nhiên Yuri có cảm giác bên trong có chút động tĩnh, Yuri mở to cặp mắt, bày ra dáng vẻ không thể tin được, không đợi Yuri phản ứng lại thì nó lại tiếp tục.


Nhóc con đang động! Yuri vô cùng vui mừng, rồi lại sợ mình ngạc nhiên quá mức mà quấy giấc ngủ của Seohyun.


Yuri kéo tay của cô, để cho cô cùng mình mười ngón tay đan xen vào nhau, rồi nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của cô một cái.

Seohyun thoáng giật mình, cũng không biết là có phải cảm nhận được hơi ấm từ tay của Yuri hay không, lông mày vẫn nhíu chặt lại cuối cùng cũng giản lỏng ra, trong miệng vô ý thức nhẹ giọng: "Yul à. . . . . ."

Cuối cùng sau 9 tháng thì nhóc con cũng chào đời, tra tấn Seohyun hơn bốn tiếng đồng hồ mới đi ra, có thể ăn, có thể ngủ, có thể chơi, có thể ầm ĩ.

Vừa mới bắt đầu hơn nửa tháng, Yuri mỗi ngày ôm tiểu Yul không buông. Nhưng đến khi Seohyun về đến nhà không đến vài ngày sau thì Yuri bắt đầu chán ghét nhóc


Sau khi Seohyun phát hiện vấn đề này, vô cùng khó hiểu, hỏi: "Không phải Yul rất thích con sao?" Sau khi cô lộ ra bụng, Yuri một ngày tám lần nằm úp lên bụng cô nói chuyện với con, sao nói thay đổi liền thay đổi?

Yuri lẩm bẩm. "Yulhyun cả ngày quấy rầy em."

Seohyun cười: "Yulhyun còn nhỏ nên phải cần em lúc này chứ?"

Yuri xì một tiếng, trong giọng nói tràn đầy ghen tị thèm muốn. "Trước kia Yul cũng không biết có con là cái dạng này, thật sự là thấy ghét chết đi được." Yulhyun mỗi ngày dính Seohyun không bỏ, Yuri mới ôm cô hôn, làm nóng, thì nó ở ngay phòng sát vách khóc không ngừng.

Quấy rối cũng không có như vậy a!

Yuri lúc trước sao lại thích nhóc con này chứ? Nếu nhóc dịu dàng điềm đạm giống như Seohyun thì thật tốt? Vậy Yuri sẽ không mỗi ngày bị tức đến tim gan đều đau.

Yuri nhìn Yulhyun đã tám tháng ở trong nôi, vô cùng giống bộ dáng hồi nhỏ của mình, oán hận tranh cãi vô ích. Yulhyun này, chờ cho con trưởng thành liền đuổi con ra, cho con còn dám quấy rầy appa, đối nghịch với appa?

Yulhyun nhìn không hiểu vẻ mặt của appa, ngây thơ không biết gì giơ tay nhỏ bé bụ bẫm lên, gọi: "Appa....appa..."

Yuri sửng sốt, sau một lúc lâu phát hiện trên mặt ẩm ướt, lấy tay sờ một cái, đầy nước mắt.

Yulhyun cong mắt tiếp tục gọi: "Appa...appa..."

Vì thế, đêm đó Seohyun gặp đối tác về đến nhà, lần đầu tiên trong nửa năm qua không thấy Yuri giận dỗi cùng con.

Ba năm sau.

Yuri lạnh lùng nhìn Yulhyun, nói từng chữ một: "Appa có nói qua với con, con không được phép không nói tiếng nào mà rời khỏi trường hay không?"

Buổi chiều tan sở đi đón Yulhyun, cô giáo lại nói Yulhyun đã sớm được người đón đi rồi. Yuri nghe thấy thì lúc ấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, to tiếng với cô giáo một trận, sau đó điện thoại cho mọi người tìm kiếm quanh trường.Kết quả, Yulhyun chơi ở trong cửa hàng tiện lợi ở bên ngoài trường.

Yuri hét lên một tiếng giận dữ! Từ khi đi học, Yulhyun vài ngày là không nghe lời Yuri. Nhóc tuổi không lớn nhưng tính cách lại cực kỳ thối, cả một núi băng nhỏ. Cũng không biết là giống ai? Yuri khi còn bé nhiều lắm là nghịch ngợm một chút.

"Con nói đi, appa có từng nói qua với con không?" Yuri tức giận lại rống lên một tiếng. Trong biệt thự không có người nào khác, nên giọng của Yuri có vẻ rất lớn, rất doạ người. Nếu là con nít bình thường khẳng định sẽ bị doạ khóc. Nhưng nhóc Yulhyun này từ nhỏ đã lớn lên dưới biểu tình mặt đen của Yuri thì không!

Yulhyun hoàn toàn không nhìn ba ba nhà mình. Nhóc thờ ơ quay đầu, giữ im lặng từ đầu đến cuối.

Yuri vỗ bàn. "Con dám không lên tiếng!"

Yulhyun tiếp tục im lặng, khiến Yuri vô cùng tức giận đến nỗi thầm muốn lấy roi quất bé.

Nhưng Yuri còn chưa có ra tay thì nhóc Yulhyun cảm thấy nguy hiểm đến liền gọi điện thoại, tìm cứu tinh Seohyun.

"Umma ơi." Yulhyun lập tức thay đổi biểu tình một khi Seohyun nghe điện thoại, muốn có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu. "Con nhớ umma."

Vừa mới họp với đối tác xong, Seohyun nghe được giọng nói của Yulhyun, vô cùng mềm lòng, nói: "Umma cũng nhớ con."

"Umma ơi, chừng nào umma trở về?" Yulhyun đắc ý liếc appa nhà mình, nói: "Umma ơi, con yêu umma, umma có yêu con không?"

Yuri gầm nhẹ: "Yah, Kwon Yulhyun!"

Seohyun bị Yulhyun chọc cười, nói: "Umma cũng yêu con."

Yulhyun lắc lư cái mông, tắt âm thanh đi, le lưỡi về phía Yuri

Yuri: "..." Yuri không muốn nhóc này, có thể trả lại hay không?

Buổi tối, Yuri nhìn Yulhyun ngủ, sau đó trở về phòng gọi điện thoại với Seohyun, giọng điệu rất là u oán: "Khi nào thì em về?"

"cuối tuần!" Seohyun nhìn lịch trình, nói: "Yulhyun nói trường có họp phụ huynh, kêu em về tham dự."

Yuri: "Em không nhớ Yul sao?" Ở trong nhà này Yul còn có địa vị không?

"Yul lại cãi nhau với Yulhyun?" Seohyun dở khóc dở cười. "Yulhyun chỉ là một đứa trẻ."

"Yulhyun không nghe lời một chút nào, hôm nay còn không nghe lời, chạy ra ngoài trường trước giờ. Yul về nhà tìm nhóc nói chuyện, nhóc còn không thèm để ý." Yuri bất mãn , nói: "Em về mau đi, nhóc con này mỗi ngày ở nhà đều đối nghịch với Yul."

"Yul kiên nhẫn nói với con một chút." Seohyun nhìn đồng hồ, nói: "Em còn phải đi gặp một đối tác nữa, cúp trước đây."

Yuri: "..."

"À, đúng rồi, còn nữa, em yêu Yul. Yul cũng đừng vì một chút chuyện nhỏ mà nổi giận với con."

Yuri: "..." Vì sao Yuri cảm thấy lời nói này thật qua loa cho có lệ.

Buổi sáng hôm sau, Yuri mở mắt, phát hiện Yulhyun đứng trước giường.

"Làm sao vậy?" Yuri ngồi dậy, vỗ vỗ đầu Yulhyun. "Sao hôm nay con thức dậy sớm vậy?"

"Appa." Yulhyun lấy cái gì đó từ sau lưng ra, đưa cho Yuri nói: "Happy birthday."

Yuri nhìn bức tranh trong tay con, cảm thấy mình sinh ra ảo giác.

Yulhyun thấy appa mình không nhận, nghĩ rằng trong lòng appa còn giận, mím mím môi, nói: "Appa, ngày hôm qua con đi ra ngoài là mua bút vẽ, appa đừng giận."

Cho nên ngày hôm qua nhóc là vì đi mua bút vẽ để vẽ tranh làm quà sinh nhật cho Yuri?

Mũi Yuri thấy cay cay, một tay vuốt đầu Yulhyun, một tay khẽ run nhận lấy bức tranh.

Lúc này có người gõ cửa, Yuri ngẩng đầu thì thấy Seohyun mặc quần áo ở nhà đứng ở cửa phòng ngủ, mang theo một ổ bánh ga-tô đi vào, cười nói: "Seobang à, happy birthday."

Yuri thoáng ngạc nhiên khi thấy Seohyun cũng có mặt lúc này " Oh,....chẳng phải em nói cuối tuần mới về sao Hyunie?

Seohyun mỉm cười đáp lại: " Nói ra rồi còn gì là bí mật nữa, sao? Yul không thích à?"

Không....không có....em và Yulhyun là cho Yul cảm động muốn khóc luôn rồi nè


Nhóc Yulhyun đang say sưa thưởng thức chiếc bánh gato thì ngước lên nhìn Yuri ngây ngô hỏi: Appa...appa lớn rồi còn khóc nữa à?Sao vậy appa?


Không...không làm sao mà appa có thể khóc trước mặt 2 người đáng yêu này được chứ - Nói rồi Yuri ôm Seohyun và Yulhyun vào lòng - Cám ơn em , Hyunie.....Cám ơn con Yulhyun, Yul yêu cả hai mẹ con nhiều lắm

Con cũng thương Yul appa và Seohyun umma nhiều lắm - nói xong nhóc chồm người hôn lên má Yuri và Seohyun - cả ba vui vẻ trò chuyện cùng nhau


Ngoài cửa sổ ánh nắng mặt trời rực rỡ, bên trong nhà một phòng đầy ấm áp, cả đời, một nhà, cuộc sống tốt đẹp nhất, chính là như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro