plphapsu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66

Than Bài (Ván Bài Lật Ngửa)

Dịch giả: thsonn

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.org

Từ rất sớm, Long Nhất cùng đoàn người, tinh thần phấn chấn, đi đến Di Thất Chi Thành. Bảo tàng gần ngay trước mắt như đang mời gọi, bọn họ sao không thể hưng phấn?

Nhìn thấy phòng ốc nơi đây phần nào bị gió cát tàn phá, trong lòng Long Nhất dấy lên niềm cảm khái vô hạn. Nơi này từng là một thành thị văn minh sáng lạn, bây giờ đã trở thành một nơi hoang vu thê lương, thế sự thật nhiều trái ngang.

- Nơi này thật u ám, các phòng tất cả đều đã bị chôn vùi. Nơi nào là nơi chôn dấu bảo tàng đây.

Lộ Thiến Á nép mình bên cạnh Long Nhất nói. Nàng vốn không phải là tiểu nữ hài nhút nhát, nhưng thông thường một tiểu nữ hài có được chỗ dựa thì sau đó biến thành nhu nhược, bởi vì nữ tử có tập quán ỷ lại.

- Cáp Lôi, chúng ta không thể đào bới tất cả nơi này. Ở đây có nhiều phòng như thế đào bới biết tới bao giờ?

Lam Thiên nhìn vào vô số tường vỡ ngói hư phiền muộn nói.

Cáp Lôi cười ha ha nói:

- Chúng ta có rất nhiều thời gian để đào bới. Chỉ cần đào trúng phủ khai Thành chủ là được. Khẳng định là Thành chủ Di Thất Chi Thành là người rất giàu. Đến lúc đó e rằng ngươi lại mềm tay.

- Tốt, nhưng người nơi này có những bảo vật gì, chúng ta không nên lãng phí thời gian, nhanh chóng đi tìm Thành Chủ phủ thôi!

Lam Thiên đột nhiên nói, biểu tình không đệ lộ một chút gì ra ngoài.

Long Nhất nhìn Lam Thiên thầm lắc đầu. Lần thứ nhất tại tửu lâu mạo hiểm nhìn thấy hắn sau đó ấn tượng đối với hắn rất tốt. Đúng là ở lâu ngày mới biết lòng người, hiện tại Long Nhất có cảm giác hắn vừa tham lam vừa nhút nhát. Bất quá cũng chỉ bởi vì hắn nhút nhát nên hắn mới sống đến bây giờ.

Nhãn thần của Cáp Lôi bắn ra một tia sáng trào lộng, từ trong lòng lấy ra tấm địa đồ cười nói:

- Thành Chủ phủ tịnh không khó tìm, ký hiệu Di Thất Chi Thành trên tấm địa đồ dùng biểu tượng phượng hoàng, Thành Chủ phủ chắc cũng giống như biểu tượng này.

Mọi người đều nhìn qua, quả thấy trên địa đồ có một biểu tượng phượng hoàng là ký hiệu. Nó làm Long Nhất không thể không nhớ đến Ngu Phượng. Phượng hoàng gia tộc không thể nào cùng Di Thất Chi Thành có quan hệ gì.

Long Nhất vận mục lực cao độ nhìn xung quanh. Đột nhiên, mục quang chàng dừng lại tại một gò đất cao cao ở phía xa. Bản thân gò đất thật sự không có gì đặc biệt. Chủ yếu là tại gò đất lộ ra ngoài một vật như ngọn lửa hồng nhỏ, nếu như nói là biểu tượng phượng hoàng bị chôn vùi hai phần phía dưới chỉ còn một phần thì giống vật đó phi thường.

- Ta nghĩ ta đã tìm được vị trí Thành Chủ phủ rồi!

Long Nhất cười nói.

- Ở đâu?

Mọi người đầy hoài nghi nhìn hắn.

- Bên đó đó! Có nhìn thấy biểu tượng ngọn lửa hồng đó không?

Long Nhất chỉ tay. Chúng nhân nhất tề lắc đầu. Long Nhất chỉ một nơi mà đến tận cùng mục lực cũng không nhìn thấy. Có thể là Ngạo Thiên quyết có quyền thiên địa tạo hoá, tu luyện thì có giác quan linh mẫn dị thường. Mỗi lần tiến thêm một tầng thì nội lực tiến thêm vài phần. Đấu khí và Ma pháp Thương Lan Đại Lục sau khi tiến lên thì lục thức cũng biến thành linh mẫn, nhưng so với Ngạo Thiên quyết mà nói thì thua xa.

Long Nhất dẫn đoàn người đến hướng đó.

Đột nhiên, Long Nhất dừng lại, sắc mặt hắn biến đổi cảnh giác nói:

- Mọi người cẩn thận, nơi này không được chắc chắn!

Nghe lời của Long Nhất, mọi người đều cảnh giới, ngay lúc đó, Lam Thiên đột nhiên kêu nhỏ:

- Tử khí qua nhiều, nơi khủng bố này cũng có vong linh.

Tại một vài nơi, vong linh không cần vong linh pháp sư triệu hoán vẫn xuất hiện. Đặc biệt là thành thị này bị Hắc Ám Chi Thần nguyền rủa. Long Nhất cảm giác tất cả mọi người ở thành thị này đều đã biến thành vong linh, mặc dù không có khả năng nhưng lại có rất nhiều vong linh.

Lúc này, có rất nhiều âm thanh ma quỷ nổi lên. Một cái khô lâu và cương thi từ dưới đất chui lên, nhìn sát khí trên người bọn họ, bay ra tàn phá khôi giáp trên người bọn họ mạnh mẽ vô cùng. Mọi người đều biết trong thành không thể là vong linh cấp phổ thông. Bọn họ sinh tiền đều là nhưng binh sĩ tướng quân đã kinh qua cả trăm trận chiến, tự nhiên so với vong linh phổ thông lợi hại và hung tàn hơn nhiều.

- Đứng ngây ra đó làm gì, nhanh giết đi chứ!

Long Nhất hét lên, cự kiếm nhanh chóng chém hai cái đầu vong linh xuống.

Mọi người nhanh chóng tỉnh ngộ, bắt đầu chém giết. Những vong linh này thật sự hầu như để cho Long Nhất và đoàn người đòi lại nợ. Tất cả vong linh bọn họ bị chém bay đầu mà không có một lực công kích. Nhưng ai nấy đều thấy những vong linh này thật sự bất đồng. Chém bay đâu bọn họ thì bọn họ lại tấn công như cũ. Sai lầm này suýt nữa biến Lam Thiên và Lộ Thiến Á biến thành vong hồn. Long Nhất nhìn thấy cơ hội, rất nhanh một đao chém về phía vong linh bọn họ thành từng mảnh.

Long Nhất và đoàn người xuất mồ hôi lạnh đầy mình. Từ giờ trở đi bọn họ phải cẩn thận. Trên đường đánh ngã số lượng vong linh không nhiều, nếu cũng giống như ngoài thành vong linh dẫn nhập lại rất nhiều, điều này thật sự là rắc rối.

Trên đường chém giết, cuối cùng cũng đến được cái gò đất cao cao mà Long Nhất đã chỉ. Long Nhất phi thân tới đào lên, cái vật màu hồng quả thật là một biểu tượng phượng hoàng. Dường như là Thành Chủ phủ bị chôn vùi phía dưới gò đất này.

- Thành Chủ phủ chắc là ở dưới này, chúng ta đào bới đi!

Cáp Lôi nói.

Long Nhất nhìn sắc trời ảm đạm dần, không khác gánh nặng trên vai. Từ đó đến đây cũng phải đi vào nhìn một lần mới có thể cam tâm.

Tìm đúng hướng đại môn rồi, đấu khí ma pháp của vài người cùng phát. Rất nhanh sau đó xuất hiện một phiến ngân bạch sắc chính là Kim Chúc đại môn. Trên đại môn là một vòng hắc sắc ma pháp phù vân, đã bị người dùng hắc ám ma pháp phong ấn.

- Để ta sẽ thử xem sao!

Lam Thiên bước tới trước, miệng niệm chú ngữ, hai tay đưa lên một luồng ánh sáng mỏng manh hướng tới ép lên Hắc ám ma pháp phong ấn.

Nhưng Lam Thiên vừa tiếp xúc với phong ấn đó, thì miệng phun ra một tiên huyết người bị chấn bay ra.

- Lam Thiên, ngươi có sao không?

Cáp Lôi bước tới đỡ Lam Thiên quan tâm hỏi.

Lam Thiên ôm ngực, hồi lâu mới hồi phục lại, lắc đầu nói:

- Ta không sao. Người phóng ra Hắc ám ma pháp phong ấn này đẳng cấp rất cao, ta không giải được.

Cáp lôi nhìn qua Long Nhất, hỏi:

- Long Nhất, ngươi không có biện pháp à?

Long Nhất nhẹ nhàng nói:

- Để ta cố thử xem.

Hắn đi đến trước đại môn, đưa một tay phóng lên trên Hắc ám ma pháp phong ấn, sau đó lắc đầu than:

- Ta không giải khai được!

Lãnh U U đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn Long Nhất, nhìn chàng lắc đầu nhè nhẹ. Phong ấn này Lãnh U U chắn chắn giải khai đuợc, nàng tin chắc Long Nhất cũng có khả năng đó, nhưng Long Nhất cố tình giải khai không được chắc chàng có lý do.

Thần tình Lam Thiên thất vọng phi thường, nhưng Cáp Lôi thì chìm vào im lặng. Đột nhiên, trong tay hắn có tia lam mang, nhanh chóng đánh tới gần sát bên Lam Thiên.

Lam Thiên không có phản ứng, đầu cũng không di chuyển, huyết vụ từ đại động mạch ở gáy phún thật cao.

Cử động này của Cáp Lôi làm Lộ Thiến Á, Man Ngưu và Lãnh U U chấn động, nhất thời không có một phản ứng nào, chỉ là ngây dại nhìn thi thể không đầu đang đứng của Lam Thiên. Chỉ có sắc mặt của Long Nhất từ đầu đến giờ không hề biến đổi. Hắn vốn có thể ngăn cản Cáp Lôi nhưng hắn đã không làm. Hắn biết Cáp Lôi mặc dù giết Lam Thiên cũng cần tự mình xếp đặt.

Nhãn thần Cáp Lôi nhìn Long Nhất có chút ít hài hước, trong lòng kinh ngạc. Người thanh niên thân bí này nhìn thấy mình thình lình giết Lam Thiên đầu mày cũng không cau một cái, nhìn bộ dạng biết hắn sớm đã hoài nghi mình rồi.

Lúc này Lộ Thiến Á ba người cũng đã tỉnh lại. Lộ Thiến Á đưa tinh linh cung lên nhắm vào Cáp Lôi, trên mặt đầy phẫn nộ và kinh ngạc. Nàng thật không thể nghĩ là đội trưởng thình lình có thể giết đồng bạn của mình. Nhưng mặt Man Ngưu cũng đầy phẫn nộ, huy động lang nha bổng tựa như muốn liều mạng, nhưng Long Nhất đã nắm hắn lại. Chỉ có Lãnh U U không có phản ứng gì, sau khi kinh ngạc qua đi thì khuôn mặt khôi phục lại bình tĩnh.

Hết chương 66.Chương 67

Giá Lý Dã Hữu Hung Tráo

Dịch thuật: thsonn

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.org

Cáp Lôi không để ý đến sự phẫn nộ của Lộ Thiến Á và Man Ngưu, chỉ hời hợt đối mặt cùng Long Nhất. Hắn cố muốn biết từ nhãn thần của chàng nhìn ra chuyện gì. Nhưng hắn thất vọng, hai mắt đen của Long Nhất thâm u như hắc động thâm sâu nhìn không thấy đáy, làm cho hắn cảm thấy một thứ phiền muộn đè nặng.

- Ngươi dường như không khiếp sợ?

Cáp Lôi cười hỏi, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, tựa như lúc hắn giết người bất quá chỉ là súc sinh.

- Ta cần gì phải e sợ hả?

Long Nhất cười nhẹ hỏi lại, cân nhắc xem có gì ngụy trang sau vẻ cộc cằn thô lỗ, hai mắt Cáp Lôi bắn ra một tia sáng mãnh liệt.

Cáp Lôi không nói nữa, chỉ bình tĩnh đứng trước phiến Kim Chúc đại môn đó, hét lên một tiếng, toàn thân tràn đầy hắc khí mãnh liệt, chỉ thấy song thủ của hắn vuốt lên trên Hắc ám ma phap phong ấn trên đại môn.

Hắc sắc ma pháp phù văn này bắt đầu từ từ thay đổi nhàn nhạt, cuối cùng tiêu mất không còn nhìn thấy.

- Ngươi tu luyện Hắc ám pha pháp!

Lộ Thiến Á kinh ngạc nói, tinh linh cung lại lần nữa cử lên.

Long Nhất liền giữ Lộ Thiến Á không cho nàng kích động, sau đó đối với Cáp Lôi cười nói:

- Đó chính là lý do ngươi muốn giết Lam Thiên. Hiện tại chúng ta cũng đã biết, ngươi không muốn cũng phải tàn sát chúng ta à?

Cáp Lôi xạ mục quang sắt nhọn vào Long Nhất, nói:

- Hắn là người của Quang Minh Giáo hội, nên phải chết. Nhưng ta thật không có lý do giết các ngươi. Có lẽ các ngươi cũng có thể giết ta, nhưng không có ta dẫn đường, các ngươi nghĩ có thế đi đến được hoang mãng thảo nguyên, mọi người trợ giúp lẫn nhau chia rẽ là yếu, không đúng hả?

Nói đến đó, Cáp Lôi dừng lại chút, chuyển qua Lộ Thiến Á nói:

- Lộ Thiến Á, ta tu luyện hắc ám ma pháp ngươi cảm thấy rất kỳ quái phải không? Sau này có lẽ ngươi còn phài kinh sợ nhiều hơn.

- Ngươi nói vậy là có ý tứ gì?

Lộ Thiến Á hỏi.

- Hắc hắc, ngươi có thể hỏi Lãnh U U hảo tỷ muội của ngươi, ta nghĩ nàng ta rất nguyện ý để ngươi kinh sợ một lần nữa.

Cáp Lôi cười nói.

Lộ Thiến Á nhìn qua Lãnh U U. Chỉ thấy nàng ta đang nhìn vào Long Nhất, nhưng Long Nhất quay qua nàng gật nhẹ đầu.

- Ngươi là người của Hắc ám giáo hội?

Lãnh U U hỏi.

- Không thể nói tu luyện Hắc ám ma pháp thì nhất định là Hắc ám Giáo hội được? Sợ rằng U U tiểu thư ngươi cũng là người của Hắc ám Giáo hội đó.

Cáp Lôi hừ nhẹ một tiếng nói, hiển nhiên đối với Hắc ám Giáo hội cực kỳ khinh bỉ.

Nghe được lời này của Cáp Lôi, Lãnh U U cũng không có biểu lộ gì. Lộ Thiến Á lại la to lên, nàng chỉ Cáp Lôi gay gắt nói:

- Ngươi nói dối, U U tỷ không thể nào là người của Hắc ám Giáo hội, tỷ ấy luyện là Tinh thần ma pháp làm sao là người của Hắc ám Giáo hội được!

Long Nhất trong lòng cười khổ, mỗi cá nhân trong Hắc ám Giáo hội tịnh không phải là đồ thập ác bất xá. Nhưng đã bị Quang Minh Giáo hội tuyên truyền thành một tổ chức vô cùng tàn ác. Tất cả mọi người trong đó là ác ma ăn thịt uống máu người.

- Ta cũng không tu luyện đấu khí giống như vậy phải không? Long Nhất ta nhìn không ra, nhưng với Lãnh U U ta thực sự dám khẳng định. Trên thân cô ta và ta có cùng một dạng khí tức hắc ám. Tuy nàng ta cực lực che dấu, thật sự không dã man giống như ta, ta nghĩ cô ta đã phát giác khí tức hắc ám trên người ta.

Cáp Lôi cười nói.

- U U tỷ, cái gã xấu xa này đánh lừa muội đúng không? Tỷ căn bản không phải là người của Hắc ám Giáo hội, cũng không có tu luyện Hắc ám ma pháp đúng không?

Lộ Thiến Á kỳ vọng nhìn vào Lãnh U U.

Lãnh U U than nhẹ một hơi, ngọc thủ vẫy lên, một hắc sắc quang cầu xuất hiện trong tay. Nàng đối mặt với Lộ Thiến Á nói:

- Hắn nói không sai. Tỷ đúng là tu luyện là Hắc ám ma pháp, cũng đích thực là người của Hắc ám Giáo hội.

- Không thể được, không thể được, Long Nhất!

Sắc mặt Lộ Thiến Á trắng bạch ngó qua Long Nhất. Nhất thời nàng không thể tiếp thu được sự thật.

Long Nhất vuốt nhẹ lên đầu Lộ Thiến Á ôn nhu nói:

- Nha đầu ngốc, tu luyện Hắc ám ma pháp và tu luyện bất cứ ma pháp nào khác đều giống nhau cả, chỉ có chủng loại ma pháp là khác nhau.

- Nhưng...

- Nàng muốn nói tu luyện Hắc ám ma pháp thì tính tình đều bạo ngược, như ác ma giết người trong nháy mắt hả?

Long Nhất ôn nhu cười nói. Quang Minh Giáo hội này hại chết người đi, đối đãi với dị giao đồ thật sự là truy tận sát tuyệt.

Lộ Thiến Á gật gật đầu.

- Tiểu tinh linh! Nàng và U U tỷ của nàng ở với nhau một thời gian lâu, nàng có nhìn thấy nàng giống một nữ ma đầu không?

Long Nhất hỏi.

Lộ Thiến Á lắc lắc đầu.

- Hãy tin tưởng vào nhãn quang của mình, tin tưởng vào cảm giác của mình, không cần biết người khác nói như thế nào? Nếu như nàng không tin tưởng U U tỷ của nàng, chắc cũng không tin tưởng ta.

Biểu tình của Long Nhất trở nên rất nghiêm túc.

Lộ Thiến Á giật mình nhìn vào Long Nhất đến xuất thần, cũng không biết muốn gì nữa.

Long Nhất than một hơi, một tiếng vang lên. Sau đó một làn hắc diễm xuất hiện trên đầu ngón tay hắn, hắn nói:

- Ta cũng đã tu luyện Hắc ám ma pháp, nàng cũng không tin tưởng ta phải không?

Lộ Thiến Á toàn thân chấn động, không dám tin, nhìn vào Long Nhất, nhìn vào nhãn thần càng ngày càng băng lãnh của hắn, trong lòng đột nhiên trở nên hoảng loạn. Nàng sợ Long Nhất tức giận, sợ hắn không cần nàng nữa, liền ôm lấy cánh tay của Long Nhất, thanh âm run rẩy nói:

- Long Nhất! Thiếp tin, thiếp tin chàng, chàng đừng giống như thế, thiếp sợ!

Biểu tình của Long Nhất nhu hoà trở lại. Hắn tuyệt không muốn nữ nhân của mình không tin tưởng hắn. Hắn không thể chịu đựng được điều này. Với người khác hắn có thể không cần quan tâm, nhưng đối với hành động của người thân của mình, hắn thật sự chú ý phi thường.

- Man Ngưu, ngươi tin tưởng ta không?

Long Nhất chuyển đầu nhìn sang Man Ngưu. Hắn đối với thú nhân này có ấn tượng rất tốt. Man Ngưu thẳng thắn không nghi kỵ, hơn nữa trượng nghĩa phi thường.

Man Ngưu lại vỗ vỗ đầu nói:

- Ta đương nhiên tin ngươi, không cần biết ngươi có hay không có tu luyện Hắc ám ma pháp, Man Ngưu ta bội phục ngươi nhất.

Cáp Lôi kinh ngạc nhìn vào Long Nhất, trong lòng hắn rất khiếp sợ. Hắn có thể cảm thụ khí tức hắc ám trên người của Lãnh U U, thật sự không nhìn ra nông sâu của Long Nhất. Trên đường đi, Long Nhất làm cho mọi người kinh ngạc quá nhiều lần, thân pháp đó của hắn vô cùng quỷ mị, là một kiếm sư có thể làm việc với năng lực huỷ diệt siêu cường bất tuyệt.

- Không tưởng ngươi cũng tu luyện Hắc ám ma pháp, điều này có thể nói mọi người đều người cùng đường. Thời gian rất quý báu, chúng ta tiến vào thôi!

Cáp Lôi nói xong đưa chân đạp Kim chúc đại môn màu bạc mở ra. Một làn mùi vị kích thích bay mạnh ra. "Phạch, phạch, phạch!" vài thanh am nhè nhẹ vang lên, trong bóng tối đại sảnh đột nhiên chiếu ra một quầng sáng hoả hồng. Nguyên là ma pháp đăng trên vách tường tự động chiếu sáng. Năm người Long Nhất cẩn thận dò dẫm từng bước đi.

Trên nền đại sảnh rơi dầy bụi bẩn. Có thể nhìn thấy đồ trang hoàng và bài thiết hào hoa trên trần của người ngày xưa tạo ra. Nếu tuỳ tiện lấy đi vài món trong những vật phẩm đó thì cũng có thể bán được với một cao, nhưng mọi người đều không muốn động đến.

Xuyên qua phía trước sảnh là một hành lang dài. Trên hành lang không có ma pháp đăng, hơn nữa ma pháp đăng ở phía trước sảnh, sau khi Long Nhất bọn họ đi ra phía sau đã tự động tắt đi. Không biết vị thiên tài nào phát minh thiết kế xảo đoạt thiên công này, tại Thương Lan Đại Lục không thể có ma pháp chiếu sáng trang trí tiên tiến thế này. Trước mắt lại chìm vào bóng tối. Long Nhất bọn họ chính đang phong xuất ma pháp chiếu sáng. Thành Chủ phủ này thật sự rất lớn, Long Nhất bọn họ tìm kiếm một lúc lâu rồi lại trở lại. Trong phủ có nhiều vật phẩm có giá trị, nhưng vô luận là Long Nhất hay Cáp Lôi đều nhìn mà không lấy. Bọn họ hiện tại muốn tìm tàng bảo khố của Thành Chủ phủ.

Hiện tại cơ bản đã biết được tình hình Thành Chủ phủ. Do tịnh không có gì nguy hiểm, Long Nhất quyết định để mọi người phân khai tìm kiếm, phải xem coi có mật thất nào hay không.

Long Nhất phủi một lớp bụi trên cửa, mắt nhìn thấy liền biết đây là ngoạ thất của một thiếu nữ. Căn phòng được bố trí ôn hoà sáng sủa phi thường. Long Nhất ngồi xuống tra xét coi có hay không có loại vật kỳ quan gì. Hắn mở buồng ra, đập vào mắt là các loại y phục hấp dẫn đẹp như tiên, hình dạng khác biệt phi thường.

Long Nhất đặt tay vào bên trong tìm kiếm một phen, đột nhiên con ngươi của hắn mở lớn, ngón tay cọ sát một vật giống phấn hồng, chầm chậm nói:

- Ngự...c, chỗ quỷ quái này tự nhiên lại có ngực!

Đúng lúc này, Lộ Thiến Á tiến lại gần. Nàng hiếu kỳ nhìn tay Long Nhất đang làm gì với nửa hình tròn này, hỏi:

- Cái gì vậy?

Long Nhất tỉnh lại, cười xấu xa đưa cái áo ngực phấn hồng này cho Lộ Thiến Á nói:

- Đó là một nữ hài tử đang mặt y phục.

Lộ Thiến Á cầm cái vật nho nhỏ này nhìn tới nhìn lui, không thể nào nghĩ thông cái nhỏ này làm sao mà mặc.

- Cho nàng biết, cái này gọi là nịt ngực, cũng có thể gọi là yếm.

Long Nhất nhìn vào bộ ngực căng tròn của Lộ Thiến Á cười hắc hắc.

- Yếm?

Lộ Thiến Á nghi hoặc nói, đột nhiên thấy ánh mắt đầy tà mị nhìn vào bộ ngực của mình, lại nhìn cái vật có hai cái nửa hình tròn liên kết với nhau, đồng thời hiểu ra tất cả.

- Ngươi xấu xa!

Khuôn mặt nhỏ của Lộ Thiến Á đỏ hồng. Nàng nhanh chóng ném cái vật này ra ngoài. Cái mảnh hồng phấn này là cái yếm bị Lộ Thiến Á ném đi, bay tà tà rơi lại trên giường.

Nhãn tình của Long Nhất phát sáng, hắn trực tiếp bước lên trên, ném cái yếm qua một bên, bên dưới lộ một thuỷ tinh cầu nhỏ bằng nắm tay.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 68: Bí Đạo

Dịch thuật: thsonn

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.org

Nhãn tình Long Nhất phát sáng, hắn trực tiếp leo lên giường, ném cái yếm qua một bên, phía dưới đột nhiên xuất lộ một thuỷ tinh cầu to bằng nắm tay.

- Ôi, thuỷ tinh cầu hấp dẫn quá!

Lộ Thiên Á kinh ngạc kêu, lập tức chạy đến nắm lấy thuỷ tinh cầu trong tay, không chịu đặt xuống.

- Đẹp thật đấy, nàng thích thì lấy đi!

Long Nhất sủng ái cuời nói.

- Cám ơn chàng!

Lộ Thiên Á gật mạnh đầu, hiến nhiên đối với việc này không có một chút chống đối.

- Long Nhất, chàng trước tiên giúp thiếp bảo quản nhé!

Lộ Thiên Á đưa thuỷ tinh cầu qua cho Long Nhất nói.

Long Nhất tiếp lấy thuỷ tinh cầu, cảm giác nhận được hơi lạnh trơn nhẵn của nó. Bỗng nhiên thấy thuỷ tinh cầu này thình lình có sự chuyển động của ma pháp, hắn ý lên một tiếng, liền thăm dò thâu thập điểm ma lực này.

Thuỷ tinh cầu đột nhiên phát ánh sáng rực lên. Ánh sáng trong suốt chiếu xuyên qua thuỷ tinh cầu thình lình làm xuất hiện đồ hình. Đầu tiên xuất hiện một bức tranh hoa viên đặc biệt hấp dẫn, mảng cỏ xanh xanh, hoa hợp lại từng khóm, còn có giả sơn và suối chảy. Sau đó bức tranh bắt đồng chuyển động, mọi thứ đều lắc lư, giống như camera đang chạy. Xa xa trong bức tranh một cái đình tử cô độc, có một vị thiếu nữ đang ngồi trong đình tử, chính là đang an nhàn tĩnh lặng xem sách đến xuất thần. Chỉ tiếc là do quá xa nên không nhìn thấy được diện mục của thiếu nữ.

Chính lúc Long Nhất đang hối tiếc, bức tranh bắt đầu tiến đến gần, càng gần hơn. Thiếu nữ đột nhiên ngẩng lên ngó qua. Long Nhất nhất thời cảm giác, nàng đẹp đến kinh ngạc. Kỳ thật nói về khuôn mặt thì không thể hơn Lãnh U U, nhưng hắn cảm giác nhìn cả thân hình, hoàn mỹ hài hoà phi thường. Đó là một loại khí chất xuân phong làm cho người ta cảm thấy bình tĩnh và thoải mái.

Lúc này, thiếu nữ trong thuỷ tinh cầu lộ xuất một nụ cười nhẹ, môi mấp máy nói chuyện gì đó. Tuy nhiên thuỷ tinh cầu này tịnh không có thanh âm nên Long Nhất không nghe được thanh âm thiếu nữ.

Bức tranh thình lình dừng ở đây, sau đó lại biến thành ánh sáng trong suốt chiếu xuyên qua thuỷ tinh cầu. Long Nhất và Lộ Thiên Á cùng một bộ dạng ngây dại, mãi không trấn tĩnh lại được.

- Thật là một tỷ tỷ hấp dẫn!

Lộ Thiên Á lắp bắp nói như trong mộng.

Nhưng Long Nhất ngoại trừ kinh ngạc trước sắc đẹp của thiếu nữ trong thuỷ tinh cầu, hắn còn kinh ngạc vì thuỷ tinh cầu đang ở trong tay. Làm thế nào mà phát triển ma pháp nghe nhìn tạo ra một vật thật sự tuyệt đẹp như thế này. Cái này thật không khác camera là bao? Ma pháp nghe nhìn của Thương Lan Đại Lục mà so với nó bất quá như đứa bé đang học đi.

- Long Nhất, nhanh tới đây mau, chúng ta phát hiện một cái thông đạo bí ẩn dưới đất!

Vào lúc này, bên ngoài truyền lại tiếng hô hoán của Man Ngưu.

Long Nhất lập tức để thuỷ tinh cầu vào không gian giới chỉ, nhỏ nhẹ nói với Lộ Thiên Á:

- Chuyện này tạm thời đừng nói ra, có được không?

Lộ Thiên Á gật đầu, cùng với Long Nhất chạy về hướng Man Ngưu.

Bí đạo được tìm thấy ở một thư phòng, ngay tại phía sau giá sách. Trong bí đạo có từng hàng bậc thanh đi sâu xuống lòng đất. Hai bên bậc thang có một hàng ma pháp đăng.

- Đi xuống!

Long Nhất nói xong liền đi xuống trước, mọi người khác tất cả cũng cùng đi xuống.

Sau khi toàn bộ bọn họ bước vào, giá sách đột nhiên "cạch" một tiếng nhanh chóng đóng lại. Mọi người xem xét mọi nơi, Cáp Lôi lo âu nói:

- Nhanh tìm coi có cơ quan mở cửa không?

Trên trên dưới dưới đã tìm trọn vẹn, cũng không tìm thấy cơ quan mở cửa nào.

- Chẳng tìm thấy gì, cái giá sách quỷ quái này chỉ có một tầng. Tốt hơn là để ta dập vỡ ra.

Man Ngưu nói xong liền vung lang nha bổng tiến lên.

Chỉ nghe "oanh" một tiếng cực lớn dội lại trong không gian, Man Ngưu cả người cùng bổng bị chấn bay ngược lăn dài trên bậc thang, vài bậc mới dừng lại, khoé miệng vương vết máu lắc lư đứng dậy.

Trong lòng Long Nhất đồng thời có một dự cảm không hay. Hắn dùng ma pháp và đấu khí cố gắng thử, phát hiện cửa này có thể phản chấn tất cả công kích.

- Đường lui bị phong bế rồi, chúng ta chỉ có cách tiến lên mà thôi.

Long Nhất cười khổ nói.

Một hàng năm người sau khi giới bị liền đi xuống. Khi đi được vài trăm bậc thang, năm người toàn bộ kinh hoảng, đó là một cái mật thất chứ còn gì nữa. Đó đúng thật là một cái mê cung dưới đất, cứ cách vài mét lại có một cái thông đạo. Rất có thể chỉ có một đường ra chính xác còn lại tất cả những con đường khác là tử lộ.

- Cái này, cái này biết làm sao?

Cáp Lôi trừng to mắt không có chủ ý nào.

- Làm sao à? Thật thú vị.

Long Nhất không khách khí hồi đáp, chẳng nghĩ ngợi gì cứ tuỳ tiện tìm một thông đạo mà đi.

Nhìn Long Nhất đi vào, mọi người khác cũng cùng tiến vào.

- Long Nhất, ngươi biết đường à?

Cáp Lôi nghi hoặc hỏi.

- Không biết!

Long Nhất thẳng thừng hồi đáp.

- Không biết, sao ngươi mang bọn ta đi loạn vậy, vạn nhất là tử lộ thì sao?

Cáp Lôi lo lắng hỏi.

- Hiện tại phải hay không phải tử lộ đối với chúng ta mà nói căn bản không có gì khác nhau. Ngồi ở đây cũng chờ chết, sao không đánh cược một phen.

Long Nhất nhẹ nhàng nói.

Cáp Lôi im lặng. Long Nhất nói không sai, hiện tại bọn họ căn bản không đuờng thối lui. Nhất thời, không khí có chút áp chế, năm người đều không nói 1 lời. Thông đạo chỉ có thanh âm lào xào của bước chân.

Sau một hồi, mọi người dừng bước lại, bởi vì phía trước thông đạo này phân ra làm ba thông đạo, hơn nữa hai bên không có ma pháp đăng, bên trong chỉ là môt màn tối đen. Dựa vào vài tia sáng từ hoả cầu, Long Nhất lao ngay đến giữa thông đạo đó.

Nhưng lúc Long Nhất tiến vào, tất cả mọi người khác đều không tự chủ dừng bước. Long Nhất dựa vào hoả cầu bước vào, nhưng lúc cả người hắn bước vào thông đạo dường như như bị nuốt gọn vào. Bọn họ bên ngoài nhìn vào bên trong chỉ là môt bóng tối tĩnh lặng.

Vào lúc này, bên trong truyền ra một tiếng kêu kinh hãi của Long Nhất, tiếp theo thì không còn nghe gì nữa.

- Long Nhất!

Lãnh U U và Lộ Thiên Á đồng thời hoảng loạn hô hoán một tiếng, rồi cùng như một làn gió nhắm hướng tiến vào. Lúc trước họ dừng lại chỉ là vì ý thức của bản năng bảo hộ, nhưng vừa nghe tiếng kêu của tình lang, bọn họ liền tiến nào ngay, chuyện gì cũng không để ý. Man Ngưu lóng ngóng, nhìn Cáp Lôi rồi cũng nhắm hướng đi vào theo.

Lúc này bên ngoài chỉ còn một người là Cáp Lôi, hắn yên lặng tại chỗ không biết phải làm gì. Nghe tiếng kêu kinh hãi của Long Nhất khẳng định là đã gặp chuyện, lúc này mà tiến vào thì không phải chết cùng sao?

- A!

Lúc này, bên trong tiếp tục truyền ra tiếng kinh hãi của Lộ Thiên Á, Lãnh U U và Man Ngưu. Điều này làm Cáp Lôi càng không dám tiến vào. Đột nhiên một trận âm phong thổi lại, Cáp Lôi có cảm giác run rẩy. Hắn lui hai bước, chuyển thân quay lại đường cũ trở lại.Phong Lưu Pháp Sư

Chương 69: Điệu Tiến Kim Quật Liễu

Dịch thuật: thsonn

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.org

Long Nhất mang theo hoả cầu đi thẳng vào giữa thông đạo, sau khi đi vào hắn mới phát giác ra không hay. Hoả cầu hiển nhiên không có tiêu thất, nhưng thật không nhìn ra ánh sáng, chỉ có thể cảm thấy chúng phát tán độ ấm cùng sự chuyện động ma pháp.

Trong lòng Long Nhất kinh ngạc liền nghĩ tới chuyện quay trở lại, nhưng ai biết một chân cảm thấy thân hình đang trong trong chân không, đang rơi dần xuống, hắn không nén đuợc phát ra một tiếng kêu kinh hãi.

Xuyên qua một không gian tối đen, Long Nhất chỉ cảm giác một tia lam quang, người sau đó nghe được tiếng nước chảy. có một lực đẩy cực lớn làm Long Nhất như một quả thuỷ lôi chìm sâu xuống. Đã có nội lực hộ thân, mặc dù bị chấn động hắn cũng không thể chân động thành trọng thương.

Long Nhất bình tĩnh mở hai mắt, bắt đầu phát hiện nước này có màu lam thẩm, nhìn trong suốt đến phi thường. Chìm xuống nhất định đến độ sâu, lực nổi của nước bắt đầu đẩy Long Nhất lên trên. Long Nhất liền vận nội lực sử dụng Thiên Cân Truỵ, hắn đột nhiên muốn xem nước này làm được trò trống gì. Long Nhất nhanh chóng bơi xuống, không bao lâu hắn ẩn hiện nhìn thấy đáy.

Một quầng sáng lớn rực rỡ dưới đáy nước, chiếu ánh sáng vạn trượng xung quanh, huyền ảo dị thường.

Cùng lúc này, bề mặt nước truyền lại thanh âm vật rơi xuống nước, Long Nhất định trụ thân bắt đầu bơi trở lên, hắn ước đoán Lãnh U U bọn họ rơi xuống.

Bơi được một đoạn, quả nhiên thấy ba thân ảnh chính đang bắt đầu nổi lên. Long Nhất gia tăng kình lực, mượn lực nổi của nước thoát lên trên, kịp thời bắt kịp bọn họ, một tay ôm lấy Lộ Thiến Á một tay ôm Lãnh U U.

Do xuất hiện quá đột ngột, lưỡng nữ kinh hãi đến ngưng thở. Long Nhất thấy được tình hình bất diệu lập tức thu người lại hô hấp một hơi cho Lộ Thiến Á, tiếp đó hô hấp một hơi cho Lãnh U U.

Lưỡng Nữ tỉnh lại, nhìn thấy Long Nhất không biết là vui mừng hay kinh ngạc, không hẹn mà cùng trợn mắt nhìn hắn một cái. Long Nhất tiếp thụ cái trợn mắt phong tình vạn chủng của bọn họ, tim liền đập loạn, ánh mắt như sao biến thành thâm sâu.

Lãnh U U và Long Nhất hoan hảo nhiều lần, tự nhiên biết loại nhãn thần này có ý nghĩa gì. Nàng nhanh chóng đầy đại thủ của Nhất Long đang mò mẫm trên ngực của nàng và trừng mắt với hắn sau đó bơi lên trên.

Lãnh U U trốn thoát Long Nhất tự nhiên không để Lộ Thiến Á cũng trốn thoát. Hắn liền cúi xuống phong trụ cái miệng nhỏ của Lộ Thiến Á, bắt đầu nghi thức hôn lãng mạn ở trong nước. Lộ Thiến Á thế nào có thể buộc được tình lang ngừng trêu chọc, vùng vẫy yếu ớt liền mê mệt. Môi lưỡi liền gắn kết với nhau, đại thủ của Long Nhất cũng không để yên, một lúc nhẹ nhàng xoa bóp bộ ngực căng phồng của Lộ Thiến Á, một lúc lại lần xuống kiều đồn của nàng. Kiên đỉnh của hắn đang nóng hổi ngăn cách bởi khố tử đâm thẳng vào giữa hai chân Lộ Thiến Á, do quần áo đã sớm thấm nước biến thành bó sát sát thân, Long Nhất vẫn cảm giác được khe hở thần bí.

Nụ hôn trong nước này làm hai người chìm đắm, lúc hai người thở hổn hển thì trồi lên mặt nước, sau đó nhìn thấy mặt Lãnh U U và ánh mắt hiếu kỳ của Man Ngưu.

Khuôn mặt tinh ranh của Lộ Thiến Á bị tình làng kích thích biến thành đỏ hồng như lửa, điều này giống như đang bị thiêu cháy, hốt hoảng một tiếng liền dấu mặt vào lòng Long Nhất như chim non.

Long Nhất ôm Lộ Thiến Á rời khỏi nước, liền ngó quanh quẩn, đồng thời khinh ngạc đến ngây ngẩn. Bọn họ đang ở trong một mật thất dưới đất có bức tường vàng rực rỡ, ở đâu cũng là kim ngân tài bảo, ma hạnh đẳng cấp cao tích trữ như núi, còn có nhiều khôi giáp và vũ khí tinh mĩ vô cùng. Trời ơi! Tóm lại bảo khố tam đại đế quốc cũng không có nhiều tài bảo như thế này. Nếu tuỳ liện lấy một kiện vũ khí và khôi giáp này mang ra cũng làm cho người khác vì nó mà điên cuồng.

Chính lúc Long Nhất kinh ngạc, đột nhiên thấy eo nhói đau. Tỉnh lại nhìn vào khuôn mặt đỏ hồng của Lãnh U U đang trừng mặt nhìn hắn, và Man Ngưu cũng đang trừng mặt nhìn vào... hạ thân của hắn.

Long Nhất cúi đầu xuống nhìn, bối rối cười hắc hắc, đại thủ vung lên phóng ra một hắc ám kết giới bao bọc ba người vào bên trong.

Nguyên lai vừa kích tình trong nước chưa tiêu tan, tiểu huynh đệ của Long Nhất vẫn hiên ngang cao cao dựng đứng lên, làm khố tử thấm nước đội cao lên.

- Mau thay đổi y phục, ta không muốn thân thể của các nàng bị tên đầu trâu này nhìn thấy.

Long Nhất cười nói, bắt đầu tự mình cởi y phục.

- Phu quân, thiếp giúp chàng!

Lãnh U U tinh ranh nhìn Lộ Thiến Á một cái cười nói, tiến lên một bước ôn nhu giúp Long Nhất cởi áo tháo quần.

Lộ Thiến Á chấn động, giật mình nhìn vào hai người, nói:

- U U tỷ... các người?

Nàng tịnh không biết quan hệ của Long Nhất và Lãnh U U. Nhưng Long Nhất thấy cũng đến thời điểm nói cho nàng biết, hôm nay thuận tiện Lãnh U U cũng cố ý muốn cho nàng biết.

Long Nhất cười nói:

- Tiểu tinh linh, sau này U U tỷ chân chính là tỷ tỷ của nàng, nàng không cao hứng à?

Lộ Thiến Á có chút thất thần, biểu tình có chút phức tạp, nhưng rất nhanh nàng khôi phục lại bình thường, cũng tiến lên giúp Long Nhất cởi quần áo. Nàng mở miệng cười nói:

- Thiếp đâu có không cao hứng, U U tỷ và thiếp cùng phục thị chàng, thiếp cao hứng còn không kịp nữa mà.

Dưới sự trợ giúp của lưỡng nữ, Long Nhất sau nhanh chóng đã trần như nhộng, cự vật đó dưới khố ngang nhiên vương cao lên. Lộ Thiến Á hoàng hoa khuê nữ nhìn thấy mặt đỏ hồng, tim nóng dần lên. Phương tâm suy tưởng làm thỏ tử (bầu vú) nhấp nhô không ngừng.

- Hoả gia này thật không lương thiện!

Lãnh U U nhẹ nhàng vuốt ve tiểu huynh đệ của Long Nhất một cái, càu nhàu nói.

Tiểu huynh đệ của Long Nhất đồng thời dài ra vài phân, Lộ Thiến Á kêu lên một tiếng kinh ngạc, liền quay đầu qua không dám nhìn nữa. Long Nhất nhìn chăm chăm vào ngọc thể lung linh của lưỡng nữ, tà hoả trong lòng bùng cháy, kéo Lãnh U U lại nhẹ nhàng xoa bóp trên mình nàng một lúc.

- Không được đâu, Man Ngưu đang đợi ở bên ngoài.

Lãnh U U mị nhãn như tơ, cái miệng nhỏ thở ra hương thơm hổn hển vô lực nói.

Long Nhất an tĩnh trở lại. Vào lúc này mà vui vầy cá nước thực sự không đúng lúc.

Hắn hít sâu một hơi, làm dục hoả trong nội thể trấn áp xuống, từ không gian giới chỉ lấy ra một bộ y phục mặt vào. Lưỡng nữ cũng xấu hổ kéo cởi dần y phục, làm lộ ra hình thể tuyệt mỹ dưới ánh mặt trời. Long Nhất không thể so bì đối với hình thể tương phản của lưỡng nữ. Lộ Thiến Á hình thể thuộc về thanh tú xinh đẹp, nhưng Lãnh U U thì hình thể thon dài, hai người đều là băng cơ ngọc cốt, da trắng mịn màng. Lộ Thiến Á ngọc nhũ đầy đặn cao vút, nhưng ngọc oản (bầu vú) thì oằn xuống, nhưng Lãnh U U như cái măng non đón xuân, thật là cực phẩm trong cực phẩm.

Long Nhất đứng bên so sánh, điều chưa bao giờ có giữa lưỡng nữ.

- U U tỷ, thân hình của tỷ thật là đẹp!

Lộ Thiến Á hâm mộ nói.

- Không phải là muội cũng thế à?

Lãnh U U cười nói.

Trong khi lưỡng nữ mặt y phục, lang trảo của Long Nhất không lương thiện hoạt động. Lúc lần mò Lộ Thiến Á. Lúc lại lần mò Lãnh U U, khuấy động làm lưỡng nữ hổn hển không ngừng.

- U U, hiện tại chúng ta là một gia đình, không cần phải nguỵ trang nữa!

Long Nhất cười nói, hắn đương nhiên nguyện ý nhìn khuôn mặt diễm lệ vô song đó của Lãnh U U.

Lãnh U U gật đầu. Khuôn mặt nàng liền gợn sóng, khuôn mặt bình thường liền sau đó biến thành thiên tiên, ai nhìn thấy đều tiêu hồn lạc phách.

- Oa! U U tỷ, nguyên lai tỷ rất hấp dẫn!

Lộ Thiến Á ánh mắt dán vào người Lãnh U U, kinh ngạc cảm thán.

Lãnh U U tự tin cười, nói:

- Lộ Thiến Á muội muội so với tỷ hấp dẫn hơn nhiều, Long Nhất thích đầu tiên là muội đấy.

Nghe được lời của Lãnh U U, Lộ Thiến Á lập tức mỉm cười bằng mắt. Hai người vừa định săm soi nhau thì ý định đã tiêu biến không còn dấu vết.

Lãnh U U đưa mắt tán thuởng Lãnh U U, cười nói:

- Tốt rồi, chúng ta nên đi ra, không nên để Man Ngưu tiểu tử này lo lắng đến chết.

Thu lại hắc ám kết giới, Long Nhất liền nhìn thấy Man Ngưu đang si si ngốc ngốc nhìn chăm chăm vào hàng hàng khôi giáp và vũ khí. Ánh mắt đó hận không biết làm gì để nuốt gọn tất cả, nhưng hắn thực sự chỉ nhìn tịnh không có động thủ đến lấy.

- Man Ngưu, nhìn ngây ngốc cái gì mà nước miếng đều chảy ra hết vậy!

Long Nhất vỗ một chưởng lên vai Man Ngưu.

Man Ngưu quay đầu lại, chính muốn hồi đáp, lại đột nhiên giống như dùng Định Thân thuật, ngốc nghếch nhìn chân diện mục của Lãnh U U.

- Cô, cô là ai?

Man Ngưu lắp ba lắp bắp nói.

Long Nhất cười hắc hắc. Hắn đã biết Man Ngưu nhất định có phản ứng này, sau đó đem thân phận của Lãnh U U nói qua một lần. Biết được mỹ nữ là Lãnh U U, Man Ngưu mới chuyển chú ý đến vũ khí và khôi giáp, hắn kích động nói:

- Long Nhất, Những cái này không biết có thể mang đi được không?

- Nói thừa, chỉ cần ngươi mang được, thì tất cả đều có thể mang đi.

Long Nhất cười nói, tham lam không ngừng nhìn tài bảo xung quanh.

Nghe xong lời của Long Nhất, Man Ngưu lập tức không khách khí đưa tay lấy ngay một cái bổng thô lớn màu mực xanh, bên trên ẩn hiện tán phát sát khí và bá khí lăng lệ. Man Ngưu nắm chặt cây bổng này, lập tức đêm cây Lang nha bổng vứt qua một bên, vũ động hai lần sau đó mặt thể hiện sự kỳ quái nói:

- Làm sao ta không cảm giác thấy sự thay đổi nhỉ?

Long Nhất trầm tư, từ cây bổng này tán phát khí tức, nhìn tuyệt đối là vũ khí cấp thần khí, lại nói thần khí phải trích huyết nhận chủ, vì thế hắn liền nói:

- Ngươi trích huyết nhỏ lên trên xem thử coi.

Man Ngưu không nói liền cắn ngón tay, một ít huyết nhỏ lên cây đại bổng màu mực xanh. Lúc này, cây bổng này đột nhiên lục quang tránh nhanh thình lình bên trong tán phát ánh sang màu xanh âm u, ở tay cầm nổi lên một vài ma pháp văn tự, ý là Lục Ngọc Tài Quyết, ứng với tên gọi của vũ khí này.

Man Ngưu hưng phấn hét lên một tiếng, nắm chặt Lục Ngọc Tài Quyết vung vẩy điên cuồng. Mỗi lần vung vẩy đều mang một vòng ánh sáng lục âm u, bá khí sung mãn không ngừng.

Nắm Lục Ngọc Tài Quyết múa một hồi, Man Ngưu giật mình nhìn lại thần khí trong tay, nhãn thần càng lúc càng ôn nhu, cảnh tượnggiống như mình đối với tình nhân, làm lưỡng nữ vui vẻ cười nhẹ.

Ngay vào lúc này, cái mật thất này đột nhiên rung động. Bức tường bốn bên đột nhiên phân khai ra nhiều cửa ngầm, âm phong thổi mạnh, tiếng kêu khóc đau buồn từ bốn phương tám hướng truyền lại.Chương 70

Thụy Mĩ Nhân

Dịch thuật: thsonn

Biên tập: dangxuan

www.hoanguyettaodan.org

Ngay vào lúc này, cái mật thất này đột nhiên rung động, bức tường bốn bên đột nhiên phân khai ra nhiều ám môn, âm phong thổi mạnh, tiếng kêu khóc đau buồn từ bốn phương tám hướng truyền lại.

Mỗi cái ám môn xuất ra một cái khô lâu ngâm đen, nhìn bộ dạng so ra sai khác không nhiều siêu cấp khô lâu của Long Nhất, tổng cộng có hai mươi mấy cái. Hơn nữa trong không trung cũng bay là là vài cái gần như trong suốt giống u linh. Tiếng kêu khóc đau buồn đó thì ra do bọn chúng phát ra.

- Âm linh!

Sắc mặt Long Nhất biến đổi, âm linh là một chủng loại sinh vật vong linh, số lượng cực kỳ ít. Tất cả là oán khí của người sinh ra, cực kỳ hung lệ tàn bạo, bọn này không e sợ công kích vật lý.

Long Nhất liền không chần chờ, từ trong Hắc ám thứ nguyên phóng xuất ra mười tám cái Siêu cấp khô lâu và Cuồng Lôi thú. Siêu cấp khô lâu đối với Siêu cấp khô lâu, Long Nhất phát hiện hai bên thực lực sai khác không nhiều, nhưng Long Nhị thực sự là đệ nhất ngoại lệ. Nó dùng Huyết Sắc Liêm Đao đối đầu cùng ba Siêu cấp khô lâu cũng không rơi vào thế hạ phong.

Nhưng Cuồng Lôi thú cấp SS cũng không phải là ăn chay. Công kích lôi điện cường hãn của nó đã huỷ một cái siêu cấp khô lâu. Vài âm linh tự nhiên dành là do Long Nhất và Lãnh U U đối phó, bởi vì chỉ có Tinh thần lực công kích mới có thể đả thương bọn chúng.

Vài âm linh này tuy cường hãn, nhưng không qua được Tinh thần lực siêu cường của Long Nhất, chiến đấu không có duy trì được bao lâu đã kết thúc. Vài âm linh bị Long Nhất khống chế thu hồi vào không gian hắc ám thứ nguyên. Có bọn chúng, chế luyện Thất sát khôi lỗi phải lợi hại hơn rất nhiều.

Lúc này, trận đối đầu giữa các Siêu cấp khô lâu cũng đã kết thúc. Có Cuồng Lôi thú trợ trận, mười tám khô lâu này chỉ bị thương tổn chút ít. Nói vậy nhưng Long Nhị bị thương so ra nghiêm trọng hơn. Xương trước ngực đều bị chẻ làm đôi, nhưng cùng với nó ba cái khô lâu đối kháng bị Huyết Sắc Liêm Đao của nó chém thành một đống xương vụn.

Trong lòng Long Nhất rất đau đớn liền dùng Vong linh ma pháp là Tu Bổ thuật để tiếp nối hai đoạn xương lại. Đại thủ của hắn vỗ "phách, phách" lên vai nói:

- Huynh đệ, ngươi lần tới nên cẩn thận chút, ngươi mà có lục trường nhị đoản thì ta biết làm thế nào mà sống.

Lãnh U U vì đã ở hắc ám không gian đó, nên đối với mẩu đối thoại đó của Long Nhất và khô lâu này sớm trở thành bình thường. Ngược lại Lộ Thiên Á và Man Ngưu thì kinh ngạc, nghi hoặc đưa mắt nhìn hắn. bọn họ không tưởng được Long Nhất thình lình là vong linh ma pháp sư, hơn nữa còn nói chuyện với một cái khô lâu không có sinh mệnh.

Long Nhất mang mười tám khô lâu thu hồi vào trong không gian thứ nguyên, cho nên hắn cũng không phát hiện cái hốc mắt của Long Nhị lướt qua một tia hồng quang quỷ dị. Vốn cũng muốn thu hồi Cuồng Lôi thú trở lại, nhưng nó vừa thu nhỏ lại thì Lộ Thiên Á đã ôm vào không thả ra, bộ dạng khả ái của nó lập tức chinh phục trái tim của nàng.

- Long Nhất! Tiểu tam đâu?

Lúc này, Lộ Thiên Á mới nghĩ ra tiểu lão hổ bị Long Nhất đặt tên là tiểu Tam.

- Nó còn đang ngủ!

Long Nhất nói. Chỉ là tiểu gia hoả tham ăn đã ngủ là ngủ rất lâu, hiện tại còn chưa tỉnh lại.

Nguy hiểm được giải trừ, Long Nhất và bọn họ bắt đầu đại dọn dẹp. Đầu tiên thủ sẵn vũ khí và dụng cụ đề phòng. Bọn họ phát hiện có tới tám kiện vũ khí cấp thần khí, bao gồm cả Lục Ngọc Tài Quyết của Man Ngưu, mười kiện dụng cụ phòng thủ cấp thần khí, kỳ dư những thứ cấp thần khí khác tổng cộng cũng có vài kiện, thánh cấp có trên một trăm kiện, còn lại là cao cấp.

Lộ Thiên Á đi đến lấy một kiện vũ khí, đương nhiên là cung tiễn, là vũ khí cấp thần khí, so với cao cấp tinh linh chi cung của nàng không biết tốt hơn bao nhiêu, nhưng thực lực người không đủ phát huy tối đa uy lực của nó.

Đáng tiếc là ở đây không có trượng pháp Hắc ám hệ, dù vậy Lãnh U U nguyên lai chỉ có thể dùng là trượng pháp. Vài bọn theo tứ tự lựa chọn những dụng cụ phong thủ thiết thân, kỳ dư tất cả đã tiến vào không gian giới chỉ. Sau một lúc, nhìn quanh quẩn đến một kim tệ cũng không còn sót lại.

Lúc này một tia sáng loé lên, Long Nhất đắc chí mãn ý, hắn đã trở thành một người giàu nhất thế giới này. Nhưng không đắc ý được lâu, hắn liền mặt mày đau khổ, có tiền mà không có mạng thì có tác dụng gì. Bọn họ bốn người hiện tại bị khốn tại mật thất này, tìm trái tìm phải đều không thấy được một cửa ra.

Sau hai ngày, bốn người đều vô cùng mệt mỏi. Mỗi thốn nơi này đều đã được xem kỹ, tất cả không tìm thấy cơ quan nào.

- Long Nhất, chúng ta không thể thoát được phải không?

Lộ Thiến Á nép vào vai của Long Nhất nói không ra hơi.

- Không thể thế được! Nơi này nhất định phải có cửa ra, không có lý do gì mật thất chứa kho tài bảo mà không có cửa ra.

Long Nhất cau mày nói.

- Nhưng chúng ở đây hai ngày, lần mò khắp nơi đều không có phát hiện cửa ra.

Lộ Thiến Á nói.

Long Nhất nhìn vào thuỷ đàm màu xanh thẫm này ở trung tâm mật thất. Đột nhiên nghĩ lại, lúc trước từ hắc ám không gian này đi ra sau đó cũng từ thuỷ đàm tìm ra mật đạo, nơi này có hay không có cùng một dạng nhỉ?

- Nhưng chúng ta còn có một nơi chưa tìm!

Long Nhất cười nói.

- Nơi nào?

Ba người kia dị khẩu đồng thanh hỏi.

Long Nhất chỉ vào thuỷ đàm đó, cười nói:

- Chúng ta còn chưa tìm ở đây mà.

Mọi người bất ngờ. Cái thuỷ đàm này xác thực là chưa có tìm qua. Bất quá cảm thấy kỳ quái, từ trước giờ không nghe ai nói qua trong mật thất còn có đào một cái thuỷ đàm sâu này.

- Các người ở trên này đợi, ta xuống dưới đó xem sao!

Long Nhất đứng dậy nói, hắn nhớ lúc ban đầu xuống nước thấy dưới đáy đàm có một phiến quang mang lấp lánh, liền cảm giác có điều cổ quái.

Nói sau khi Long Nhất lao vào trong nước, thật sự mà nói, cảm giác bị nước này thấm vào thoải mái phi thường. Nói không chừng phía dưới chứa đựng phong phú những khoáng vật chất, trong lòng Long Nhất không thể không mơ tưởng.

Long Nhất càng lặn càng sâu, không lâu sau có thể nhìn thấy lưu quang toả ra dưới đáy đàm. Đợi hai chân đạp lên đáy đàm, Long Nhất lúc này như kinh ngạc vô cùng phát hiện dưới đáy đàm thình lình hiện ra một tầng bảo thạch.

- Thành Chủ Di Thất Chi Thành này, con mẹ hắn, có quá nhiều tiền. Có tiền cũng không nên lãng phí như thế này chứ!

Trong lòng Long Nhất liền thầm thì, tự nhiên không có khách khí thu nhập bảo thạch này vào không gian giới chỉ.

Chính vào lúc Long Nhất đang thu nhặt, đáy đàm đột nhiên xuất hiện một góc trong suốt. Trong lòng hắn liền mừng rỡ như điên, nghĩ mình đã tìm ra thông đạo. Sau đó Long Nhất sớm kinh ngạc đến ngây ngốc, tại Di Thất Chi Thành này là một nơi thần bí cho hắn quá nhiều kinh ngạc, hắn nhanh tỉnh trở lại.

Nguyên lai cái vật trong suốt này không phải là cửa ra, mà là một cái quan tài thuỷ tinh trong suốt khảm dưới đáy đàm. Hắn kinh hỉ không phải là vì thuỷ tinh quan mà vì bên trong có người nằm.

- Hoá ra là nàng, Thuỵ Mỹ Nhân (mỹ nhân ngủ)! Không biết ta hôn nàng một cái nàng có hồi tỉnh lại hay không?"

Long Nhất nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ trong thuỷ tinh quan đó, trong lòng nói. Thiếu nữ này không phải là ai khác, chính là thiếu nữ có khí chất cao nhã tính tình an nhàn tĩinh lặng trong thuỷ tinh cầu.

Long Nhất cố gắng đưa thuỷ tinh quan từ đáy đàm lên trên, nhưng dùng toàn lực vẫn chưa nâng được. Hắn tự nhiên không cam tâm. Thiếu nữ này cho hắn tác động quá lớn. Nàng đúng là người của một nghìn năm trước, nhưng hôm nay thật sự an tường tĩnh lặng năm tại đây, dường như đang ngủ say.

Thiếu nữ này thực sự chưa chết à?

Long Nhất có chút ít cảm giác không tin tưởng, bởi vì nàng quá đẹp trong thuỷ tinh quan, da trong sáng không có dấu vết, trên mặt cũng có ửng hồng, nhìn thế nào cũng không giống người chết. Bất quá điều này không thể chắc chắn. Nền văn minh của Di Thất Chi Thành rất tiến bộ, nói không chừng có thể phát minh ra thuốc chống tan rã hoặc ma pháp đạo cụ có thể làm người chết bảo tồn vẻ hoàn mỹ này.

Long Nhất cẩn thận tìm kiếm khả năng khai mở thuỷ tinh quan. Cả người hắn đều nằm trên mặt thuỷ tinh quan, cách ly nước đang bao bọc lấy thuỷ tinh quan. Lúc này hắn giống như dùng cả thân mình đè lên trên người của thiếu nữ.

Vào lúc đó, Long Nhất phát hiện thuỷ tinh quan này không biết tên loại ma pháp kết giới cấm chế, chỉ có ma lực chuyển động nhưng Tinh thần lực và ma lực của Long Nhất giải phá không được.

Long Nhất nằm trên thuỷ tinh quan ngây ngốc nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ ở bên trong. Trong lòng hắn có một thôi thúc muốn đưa nàng ra.

- Làm thế nào có thể giải khai kết giới này?

Long Nhất trầm tư, nhìn vào thiếu nữ này tình lình bất tri bất giác nhớ đến Ti Bích. Bởi vì khí chất trên người nàng ta và Ti Bích thập phần giống nhau. Bất giác, Long Nhất sau khi tưởng nhớ từng điểm nhỏ phát sinh lúc cùng Ti Bích. Nhớ lúc ban đầu thí nghiệm phong hệ ma pháp kết quả là thổi tung y thường của nàng trong Thánh quang kết giới được nàng bố hạ.

- A! Ta thật ngốc, nội lực của ta có thể hấp thu ma lực!

Trong lòng Long Nhất kêu một tiếng lớn, ban đầu hắn có thể nhẹ nhàng dịch tay xuyên qua thánh quang kết giới do Ti Bích bố hạ.

Nghĩ đến đây, Long Nhất hưng phấn lên. Hắn yên lặng vận nội công toàn thân, quả nhiên cảm giác kết giới đó chính đang rung động, nhưng nhất thời phân nửa cũng thể giải khai. Hắn e sợ Lãnh U U bọn họ lo lắng, liền quyết định trở lên nói một tiếng rồi lại trở xuống, hắn không tin không thể khai mở thuỷ tinh quan.

Thấy Long Nhất nổi lên mặt nước, ba người thần tình khẩn trương phóng lại.

- Chàng thế nào lại lên được? Chàng đã ở dưới đó được nửa ngày rồi, chúng thiếp đều lo lắng muốn chết.

Lộ Thiến Á yêu kiều nói.

- Ta ở dưới phát sinh một chuyện, chính là đang nghiên cứu.

Long Nhất cười hắc hắc nói.

- Cái gì? Nói ra xem nào?

Lãnh U U mở miệng tiếp trực hỏi.

- Hắc, hắc! Để gặp rồi mọi người sẽ biết, chuyện này cần phải đúng thời điểm, ta lên lại để mọi người đừng lo lắng.

Long Nhất cười nói.

- Là chuyện gì chứ, chàng thế nào mà cười xấu xa thế.

Lộ Thiến Á hoài nghi nói.

- Đến lúc đó thì nàng sẽ biết.

Long Nhất cười nói, như một mãnh tử khoan xuống.Chương 71

Dâm Tặc

Dịch thuật: thsonn

Biên tập: dangxuan

www.hoanguyettaodan.org

Long Nhất như một con bạch tuộc nằm trên thuỷ tinh quan. Nội lực hắn từ từ hấp thụ đồng hoá với ma pháp kết giới kỳ quái trên thuỷ tinh quan. Hắn thật sự rất bội phục người nào phóng ra kết giới này. Nên biết Long Nhất có thể mất chút ít sức lực mới phá huỷ được ma pháp thánh quang kết giới cấp mười, nhưng thật sự phải phí rất nhiều thời gian công sức mới phá bỏ được ma pháp kết giới trên thuỷ tinh quan này. Có thể nghĩ như thế này người phóng ra kết giới này nhất định là còn hơn Siêu ma đạo sư, không chừng còn có thể là Pháp thần nữa.

Trong lúc bất tri bất giác, Long Nhất đột nhiên trong nước tiến nhập vào trạng thái minh tưởng. Dù vậy hắn cuối cùng phát giác thuỷ tinh quan bắt đầu loé ra quang mang màu lam ảm đạm, hơn nữa nước trong đàm vô thanh vô tức bị một cỗ cường lực phân khai, bên trong năm mét xung quanh thuỷ tinh quan biến thành một không gian không có nước.

Đột nhiên, quang mang màu lam ảm đạm của thuỷ tinh quan bắn mạnh ra, ngay vào lúc đó, thuỷ tinh quan thình lình bắt đầu từ từ tan chảy, càng tan càng mỏng.

Cuối cùng, thuỷ tinh quan biến mất không còn gì. Nhưng vì đang nằm trên thuỷ tinh quan Long Nhất tự nhiên phải rơi xuống. Bịch một tiếng, hắn đã đè lên người thiếu nữ trong quan, hơn nữa đôi môi, xảo diệu đến không thể hơn, lại đặt lên trên đôi môi mềm mại của thiếu nữ.

Long Nhất liền tỉnh trở lại, hoàn toàn không mở mắt để ngửi mùi hương nhi nữ. Thực sự là một mùi hương phi thường, vô cùng thanh tân nhưng tao nhã, có điểm giống như hương vị hoa lan. Hắn mở mắt ra, sau đó một vầng trán thanh khiết như ngọc và phía dưới là một đôi chân lông mi dài cong vút. hắn vào lúc này chỉ cảm giác mình vừa rơi xuống một phiến mềm mại. Tóm lại đến thằng hề cũng biết hắn đang đè lên trên nguời một nữ nhân.

Long Nhất không hề động đậy, đôi môi vẫn y nhiên ép lên đôi môi mềm mại của thiếu nữ. Không phải bởi vì hắn nổi sắc tâm, nhưng là bởi vì kinh ngạc đến ngây ngốc, phát hiện mình đè lên trên người thiếu nữ trong thuỷ tinh quan tịnh. Hắn kinh ngạc đến ngây ngốc bởi vì hắn thình lình cảm giác tại bộ ngực mềm mại của nàng ta có truyền ra nhịp đập của trái tim. Tiếng thình thịch, thình thịch vang lên làm Long Nhất như bị thôi miên. Hắn có chút hoảng hốt, đột nhiên có loại cảm giác này. Tần suất tiếng tim đập của nàng và của hắn lúc càng giống nhau, đến cuối cùng hắn không phân biệt đâu là tiếng tim của mình còn đâu là tiếng tim của thiếu nữ này. Hai quả tim tựa như có một loại tình huống kết hợp quỷ dị. Tiếng tim thình thịch lên đồng nhất như của cùng một người vậy.

Hai mắt nhắm của thiếu nữ thình lình khai mở, như mặt nước mùa thu đang chảy dài, trong sáng như suối nguồn từ khe núi chảy ra, làm người thấy mình trở thành nhỏ nhoi.

Thiếu nữ chăm chăm gần sát hai mắt Long Nhất, đầu tiên ngạc nhiên, tiếp theo nghi hoặc, sau đó trong mắt loé lên một sắc thái thân thiết.

Long Nhất lúc này tỉnh lại, hắn nhấc thân lên, trên miệng hoàn toàn còn lưu lại chút dư hương.

- Ngươi dậy rồi sao?

Thiếu nữ mở miệng, thanh âm thanh thuý như hoàng oanh, nghe thoải mái phi thường.

Long Nhất giật mình, luyến tiếc không muốn rời khỏi người thiếu nữ, xúc cảm mềm mại đó làm hắn thú vị vô cùng.

Thiếu nữ ngồi dậy, đưa cặp mắt như hồ thu nhìn khắp nơi, hàng mi xinh đẹp chớp nhẹ, tự hồ nhớ lại cái gì.

- Ngươi có thể nói cho ta biết ta là ai không?

Hồi lâu sau, thiếu nữ nhấc thân mềm mại ngẩng đầu nhìn vào Long Nhất.

- Ái!

Long Nhất mở to mắt, nàng ta tự mình không biết mình là ai, điều đó thì cả hắn cũng không biết được.

- Ngươi không nhận biết ta à?

Cặp mắt như hồ thu của thiếu nữ đầy khí lạnh, xung quanh nhiệt độ vào lúc này ấm dần lên.

Long Nhất kinh hãi lùi về sau mấy bước. Lúc này hắn cảm nhận được chuyển động cường liệt của ma pháp thuỷ hệ trên người thiếu nữ. Cảm giác này ngày càng bành trướng to lớn vô biên. Nàng ta niên kỷ còn nhỏ, không thể nào đạt được trình độ đại ma đạo sư như vậy được?

- Ngươi nhất định nhận biết được ta phải không?

Long Nhất cười khổ nói.

- Ngươi là một dâm tặc vô sỉ, ta giết ngươi!

Miệng thiếu nữ liền niệm chú ngữ, ma pháp nguyên tố thuỷ hệ cường đại tụ tập như điên cuồng, nước trong thuỷ đàm bắt đầu nổi sóng.

Long Nhất kinh hãi đổ mồ hôi lạnh. Nếu đề nàng phóng thành công ma pháp lực cường đại, thì bóng hình của hắn sẽ biến mất ngay tại đây. Ngay lúc đó người hắn đã xuất hiện phía sau thiếu nữ, đại thủ của của hắn chính là đang kẹp trên cổ của thiếu nữ, ngặn chặn nàng niệm chú.

- Không được vọng động, vọng động là chết! Ta đã cứu ngươi tỉnh, ngươi lại đối đãi với ân nhân cứu mệnh ngươi như thế này sao?

Long Nhất lau sạch mồ hôi lạnh trên trán nói.

Nhưng vào lúc này, lam quang trên người thiếu nữ loé ra, một cổ lực đẩy cường đại đã chấn bay Long Nhất. Trên người thiếu nữ đã tập hợp nhiều thành một đạo kết giới màu lam ảm đạm.

- Ngươi đã cứu ta à?

Thiếu nữ lạnh lùng hỏi.

- Nếu như không phải ta cứu ngươi, ngươi vĩnh viễn phải ngớ ngẩn trong quan tài này không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Long Nhất cười khổ nói.

- Hừ, ngươi nghĩ ta có thể tin ngươi à?

Thiếu nữ tựa hồ có chút nghiến răng ngiến lợi, nàng tỉnh dậy không thể nhớ được chuyện gì, vốn dĩ nghĩ rằng nam nhân này đè lên trên người nàng chính là người yêu của nàng, nhưng ai biết thình lình không nhận biết nàng, thật sự không thể bỏ qua.

- Không tin ta cũng không có biện pháp nào, ngươi giết ta ngươi cũng không thể sống.

Long Nhất xoay tròn con ngươi lẩm bẩm nói.

Thiếu nữ lạnh lùng nhìn Long Nhất, hiển nhiên không tin lời nói quỷ quái của hắn.

Long Nhất cười hắc hắc nói:

- Ta dùng một loại mật pháp để làm ngươi tỉnh lại sau nghìn năm ngủ say. Chúng ta hai người hiện tại sinh mạng liên kết với nhau, không tin ngươi tĩnh tâm lại có có cảm giác liền.

- Ngủ say trong nghìn năm à?

Thiếu nữ có chút giật mình, nàng nhìn lại thuỷ tinh quan ở dưới ý thức đã tin tưởng.

Hai người yên lặng nhìn nhau, bọn họ liền cảm thấy tinh thần hai người liên hệ với nhau một cách kỳ dị. Tiếng đập thình thịch vang lên. Hai quả tim bất đồng nhưng lại cùng tiết tấu đập, trong lòng thiếu nữ dâng lên một cảm giác kỳ quái, giống như mình và nam nhân trước mắt là một chỉnh thể không thể nào phân tách.

Thiếu nữ liền thu hồi kết giới màu lam ảm đạm, than nhẹ một hơi, biểu tình bằng cách nào đó thay đổi điềm tĩnh trở lại.

- Ngươi thật sự không nhớ được chuyện gì sao?

Long Nhất sau khi nàng không còn địch ý liền hỏi. Hắn như vô cùng muốn biết Di Thất Chi Thành có những ma pháp văn minh huy hoàng như thế nào.

Thiếu nữ lắc lắc đầu, nói:

- Trong đầu ta là một phiến trống rỗng, chuyện gì cũng không có.

Long Nhất ngẫm nghĩ, từ không gian giới chỉ lấy ra thuỷ tinh cầu tìm được ở Thành Chủ phủ đưa cho nàng nói:

- Ngươi nhìn cái này xem, có lẽ nhớ được chuyện gì chăng?

Thiếu nữ tiếp lấy thuỷ tinh cầu, bản năng thu lấy ma pháp lực bên trong, sau đó giật mình nhìn vào vào hoa viên và chính nàng trong thuỷ tinh cầu, nhíu lông mày cực lực hồi tưởng.

- Giống quá, nhưng ta lại không thể nhớ được gì cả!

Thiếu nữ u oán than, nhãn thần có chút mất mát.

- Sau này từ từ sẽ nghĩ ra, có lẽ người ngủ say quá lâu, mất trí nhớ cũng là chuyện rất bình thường.

Long Nhất cười nói, kỳ thật hắn căn bản không biết chứ không phải vì nguyên nhân này, nhưng bây giờ hắn chỉ nghĩ tới điều này, tiện làm lý do để an ủi nàng.

Thiếu nữ gật gật đầu, khí chất ôn nhu an tĩnh, làm người ta không tự chủ chìm đắm vào bên trong, một điểm cũng không giống thiếu nữ lạnh lùng sát khí vừa rồi. Có người nói nữ nhân trời sinh đã có nhiều mặt, nhìn lại lời nói này thật sự hoàn toàn không giả.

- Trước tiên chúng ta hãy lên trên, ta còn có vài người bạn ở trên đó.

Long Nhất cắt ngang sư trầm tư của thiếu nữ.Chương 72

Gia Tại Hà Phương

Dịch thuật: thsonn

Biên tập: dangxuan

www.hoanguyettaodan.org

Chính lúc Long Nhất và thiếu nữ này muốn trở lên, ánh mắt của hắn vô tình liếc về hướng thuỷ tinh quan khảm dưới đáy đàm, đột nhiên cảm giác quan tài này có chút dị thường.

- Đợi chút đã!

Long Nhất nói, hắn liền hạ thân từ từ nhìn kiểm tra, quan tài trong suốt có cái gì làm cho sương mù ẩn hiện rung động, phía dưới tịnh không phải là đất.

Cửa ra!

Trong đầu của Long Nhất xuất hiện hai chữ cực lớn, hắn đồng thời hưng phấn nổi lên.

- Ngươi tìm cái gì?

Thiếu nữ nhìn Long Nhất tìm trái tìm phải trong thuỷ tinh quan mà nàng nằm trong đó không biết bao nhiêu năm, nên có chút xấu hổ và giận dữ.

Long Nhất ngẩng đầu lên cười cười nói:

- Người đừng có hiểu lầm, ta đang tìm cửa ra.

Cửa ra? Thiếu nữ giật mình một cái thật mạnh, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, nàng yên lặng ngây dại nhìn vào thuỷ tinh quan đó, ngọc thủ đột nhiên vung lên, một đạo quang mang màu lam ảm đạm bắn vào trong thuỷ tinh quan, chỉ thấy đáy thuỷ tinh quan văng lên một miếng, lộ ra một cái đại động tối đen.

- Cửa ra, thật sự là cửa ra, ngươi thật sự là rất tốt.

Long Nhất hưng phấn gọi lớn, thình lình không ngăn được ôm chầm lấy thiếu nữ hôn một cái lên mặt.

- Đồ hỗn đản!

Thiếu nữ run rẩy, tức giận hét dùng Băng Phong thuật làm Long Nhất đóng thành tượng băng.

Trong lòng Long Nhất cười khổ, biết mình có chút đắc ý nên quên mất, nội lực của hắn phóng ra, làm khối băng bao phủ mình tan ra thành bụi.

Thiếu nữ kinh dị nhìn Long Nhất. Nàng còn muốn giáo huấn hắn nữa, nhưng vào lúc này, mặt đất đột nhiên đắt đầu chấn động, thiếu nữ lảo đảo nhảy vào lòng Long Nhất. Long Nhất này thật sự không có tâm tình nghĩ đến chiếm tiện nghi, chấn động mãnh liệt này làm hắn thấy rõ bất diệu.

- Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi, nơi sẽ sụp nhanh chóng, ngươi ở đây đợi ta, ta trở lên trên gọi đồng bạn ta xuống.

Long Nhất ổn định thân hình nói với thiếu nữ, nói xong liền đạp đất một cái văng hướng lên trên.

Long Nhất chui lên mặt nước, thì có một khối đá lớn từ trên rơi xuống, hắn hét lớn một tiếng liền đánh bay khối đá. Tránh khỏi khối đá, hắn hướng về Lãnh U U ba người hét lớn:

- Nhanh xuống nước, cửa ra ở phía dưới!

Lãnh U U ba người không do dự liền nhảy xuống nước. Vì lao xuống nên tốc độ lặn xuống rất nhanh. Long Nhất thì dùng một kình lực mãnh liệt, hắn đã vận dụng Ngạo Thiên Quyết đến cực hạn, mang ba người lao nhanh lặn xuống đáy đàm.

Lúc này đã có nhiều khối đá rơi vào thuỷ đàm, từ phía sau truy theo hướng Long Nhất bọn họ ép xuống.

- Nhanh vào đi!

Xuống đến đáy đàm, năm người Long Nhất vừa chui vào thông đạo phía dưới thuỷ tinh quan thì một khối đá nện xuống tức thời lấp bằng cửa thông đạo.

Long Nhất và mọi người lần nữa thấy được ánh mặt trời sau khi xuất hiện bên ngoài Thành Chủ phủ của Di Thất Chi Thành. Tuy nhiên bọn họ không kịp thở ra hơi, liền phát hiện trời đất rung chuyển. Di Thất Chi Thành bắt đầu sụp đổ xuống, mặt đất như sóng biển nổi lên nổi xuống, tất cả mọi thứ lập tức sụp đổ.

Long Nhất liên tiếp phóng ra vài Tật Phong thuật lên người mọi người, cố hết sức tiến về phía trước. Tại này bọn họ không có biện pháp nào khác, chỉ có liều mạng chạy, chạy ra khỏi cái địa ngục này.

Nếu như Long Nhất toàn lực sử dụng Càn Khôn Đại Na Di thì chạy thoát không phải là vấn đề, nhưng tính cách hắn là trọng tình trọng nghĩa làm sao có khả năng bỏ lại Lãnh U U bọn họ một mình trốn thoát được chứ?

Long Nhất cắp Lộ Thiến Á một tay nắm lấy Man Ngưu. Lãnh U U và vị thiếu nữ dùng Phiêu Phù thuật nhanh chóng theo phía sau. Lúc này, một vùng đất cao hơn mười mét hiện ra càng lại càng gần, nếu như Long Nhất lại không tăng tốc khủng khiếp e rằng phải bị chôn vùi xuống đất.

- Long Nhất, chàng thả tay ra, không cần quản đến thiếp.

Lộ Thiến Á có chút tuyệt vọng van cầu nói, nàng không thể để người yêu của nàng cùng bị chôn sống theo mình.

- Lão đại, ngươi thả chúng ta ra, tự mình chạy đi.

Man Ngưu vùng vẫy nói. Câu lão đại hắn sớm rất đã muốn nói ra, nhưng do vì thú tộc luôn bị nhân loại bảo thủ kỳ thị, sở dĩ hắn thực sự đều không dám nói ra miệng.

- Hai người các ngươi im miệng cho ta, Long Nhất ta là loại người nào? Ta không bỏ lại các ngươi tự mình chạy trốn đâu.

Long Nhất nhanh chóng nghiến răng giáo huấn nói. Hắn lúc này bỏ lại nữ nhân và huynh đệ của mình, thì hắn còn không phải là cầm thú sao.

Lãnh U U nhìn vào bối ảnh đỉnh đạt của Long Nhất, nghe được lời thề sắt đá của hắn, khoé mắt liền ươn ướt. Làm thân nữ nhân, còn có chuyện gì hạnh phúc hơn khi có nam nhân như thế?

Đến thiếu nữ cũng nhìn vào Long Nhất có chút giật mình, hoạn nạn mới thấy chân tình. Tóm lại có chết cũng không bỏ rơi nữ nhân và huynh đệ của mình là nam nhân chân chính. Nàng có thể cảm giác được lòng Long Nhất điều đó chưa bao giờ thay đổi, nàng thậm chí có thể cảm giác được lòng của hắn đó là có chút hối tiếc và ấm áp.

Mắt nhìn cơn sóng đất nổi lên như muốn chôn vùi tất cả mọi người, thiếu nữ u oán than, một cái trạc tử (vòng tay) trên cổ tay đột nhiên xuất ra bạch quang liền bao quanh năm người, tức thời biến mất tại chỗ.

o0o

Một trái núi nhỏ cách Di Thất Chi Thành mười dặm, năm người đứng trên bề mặt nhìn những gì còn lại của Di Thất Chi Thành, thần sắc không giống nhau. Long Nhất hiện tại nhớ lại tình hình lúc đó trong lòng còn có chút sợ hãi, vừa hay thiếu nữ này dùng thủ trạc phong ấn ma phá không gian đưa mọi người đến nơi này. Chậm hơn chút nữa có lẽ là không còn thấy được vẻ đẹp của ánh mặt trời, không hít thở được không khí mát mẻ. Còn sống, con mẹ nó, thật là sảng khoái. Trong lòng Long Nhất kêu lên.

- Long Nhất, Cáp Lôi hắn vẫn còn ở dưới đó!

Lộ Thiến Á nói nhỏ.

Mục kiếm của Long Nhất nhướng lên, tiểu tử đó lúc này chắc chết ở Di Thất Chi Thành rồi. Long Nhất một điểm cũng không lo lắng, nếu như ban đầu hắn cũng có thể giống Man Ngưu bọn họ cùng bất chấp tiến vào, nghĩ hắn đã đến được nơi mà hắn không thể đến.

Lộ Thiên Á nhìn Long Nhất không có phản ứng gì, tức giận nói:

- Không có địa đồ của Cáp Lôi, chúng ta làm sao ra được hoang mãng thảo nguyên này được?

Long Nhất ngạc nhiên, nguyên lai Lộ Thiến Á dằn vặt là chuyện này, hắn cười nhẹ nói:

- Sợ cái gì? Có phu quân ta ở đây, còn sợ không đi ra được cái hoang mãnh thảo nguyên nho nhỏ này à?

Nhìn thần tình dương dương tự đắc của người yêu, Lộ Thiến Á bởi say đắm mê muội. Nàng nép vào lòng Long Nhất thì thầm nói:

- Vâng, chỉ cần có chàng, thiếp cái gì cũng không sợ.

Vào lúc này, Man Ngưu ngồi dưới đất, ôn nhu làm sạch Lục Ngọc Tài Quyết. Từ lúc có được thần khí, tâm tư của hắn hoàn toàn để ở trên đó.

Lãnh U U đột nhiên nắm lấy tay áo Long Nhất.

- Chuyện gì vậy?

Long Nhất hỏi.

Lãnh U U liền chỉ qua thiếu nữ, Long Nhất mới phát hiện thiếu nữ này đang ngây ngốc đứng nhìn phế tích Di Thất Chi Thành, hai dòng lệ châu trong suốt từ trong khoé mắt chảy xuống.

- Vì sao vậy? Vì sao trong lòng ta không cảm thấy thoải mái vậy?

Thiếu nữ lẩm bẩm, khuôn mặt mê man.

Long Nhất hiểu được chút ít. Tuy nàng ta quên đi những chuyện trước kia, nhưng huyết dịch đang chảy trên nguời nàng ta là của Di Thất Chi Thành, nhà của nàng ta chính là Di Thất Chi Thành.

Long Nhất tiến lên trước, từ không gian giới chỉ lấy ra một cái khăn tay đưa qua, thiếu nữ không lấy, đưa mắt nhìn Long Nhất rồi sau đó nước mắt trên mặt toàn bộ biến mất, thần tình khôi phục lại không khác gì trước. Dường như là một nữ hài vừa mới nước mắt đẫm mặt chỉ là Long Nhất ảo tưởng mà thôi.

- Đó là nhà của ngươi, nhà không còn thật sự đáng thương tâm, không người nào cười ngươi cả.

Long Nhất ủng hộ, không để ý thu hồi khăn tay nói.

Thiếu nữ lắc đầu, thì thầm nói:

- Đó không phải là nhà của ta, ta đã không có nhà.

- Ai nói ngươi không có nhà, nhà của ta là nhà của ngươi, ngươi quên chúng ta có mối quan hệ gì sao?

Long Nhất cười nói.

Thiếu nữ giật mình, hỏi:

- Nhà của ngươi là ở đâu?

Lúc này, Lãnh U U và Lộ Thiến Á cũng hiếu kỳ nhìn Long Nhất, bọn họ cũng muốn biết nhà của Long Nhất là ở đâu?

Vấn đề của thiếu nữ làm Long Nhất đứng lặng. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chỉ toàn là ngự phong thần ưng, trầm mặc hồi lâu mới nói:

- Thần ưng bay trên cao, có hài tử ở đâu thì đó là nhà, nhi nữ đi xa, nơi cha mẹ đó là nhà, nhưng nhà ta, ở trên đường.

Thiếu nữ cảm thụ được thương cảm nhẹ nhàng của Long Nhất truyền qua, bởi vậy trong lòng nổi lên cảm giác đồng bệnh tương liên, nhìn vào Long Nhất nhãn thần cũng không còn lạnh lùng nữa.

Lãnh U U và Lộ Thiến Á mắt đều đỏ hoe, một tả một hữu ôm lấy tay của Long Nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#plphapsu