PLPSTT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn khuôn mặt Tinh linh Nữ Vương đang biến hóa không ngừng, trong lòng Long Nhất thấp thỏm bất an, sợ rằng nàng một khi tức giận sẽ đuổi mình ra khỏi Tinh linh sâm lâm, đáng lẽ mình không nên nháo nhào quá trớn như vậy. -"Long Nhất, ngươi lại đây"- Một lúc lâu sau, rốt cuộc Tinh linh Nữ Vương cũng lên tiếng, thần sắc đã khôi phục lại nét ưu nhã lạnh nhạt, nhìn nkhông ra có cái gì khác lạ. Long Nhất sờ sờ cái mũi, tâm thần bất định bước tới, đừng nói là nàng đang muốn giáo huấn mình sao. Nhìn vẻ mặt bất an vì mình đã làm sai của Long Nhất, Tinh linh Nữ Vương nhịn không được khẽ cười, đột nhiên nàng nhón mũi chân khe khẽ đặt lên mặt hắn một nụ hôn. -"Chỉ là một cai hôn chúc ngủ ngon, không cho ngươi suy nghĩ bậy bạ, bằng không sau này ngươi đừng hòng bước vào Tinh linh sâm lâm lần nữa."- Tinh linh Nữ Vương nhìn chăm chăm vào đôi mắt Long Nhất mà nói, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết. Long Nhất ngẩn ngơ như con gà gỗ (Ngất ngây con gả Tây ), hắn chẳng nghe được Tinh linh Nữ Vương đang nói gì, chỉ chăm chăm nhìn về đôi môi đỏ mọng của Tinh linh Nữ Vương, nơi đó tựa như ma quỷ lôi kéo hắn tiến về vực sâu, gương mặt còn lưu lại mùi hương thơm ngát, cảm giác tê tê như điện giật truyền khắp toàn thân hắn. -"Long Nhất, ngươi rốt cuộc có nghe gì .... Không......." - Tinh linh Nữ Vương thấy Long Nhất ngẩn ngơ liền bực mình nói, chỉ là lời còn chưa nói xong chỉ thấy trước mắt như tối sầm lại, tiếp theo đó cái miệng nhỏ nhắn bị một đôi môi chặn lấy, trong nháy mắt một khí tức nam nhân nồng đậm bao quanh nàng, làm cho nàng choáng đầu hoa mắt, trong lòng kinh hoàng, trong lúc nhất thời cái gì cũng quên sạch. Giờ phút này Long Nhất có cảm giác phiêu đãng như lạc vào trong sương mù, hắn chẳng kịp phân tích làm vậy sẽ có hậu quả gì, chỉ là nhìn thấy đôi môi đỏ mọng có sức hấp dẫn vô hạn kia, liền không để ý hết thảy mọi việc mà hôn tới, hắn tham lam ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi điên cuồng tách hai hàm răng kia ra rồi mang theo khí phách hiêng ngang truy đuổi chiếc lưỡi nhỏ thơm tho đang kinh hoảng chạy trốn.. Thân thể mềm mại của Tinh linh Nữ Vương run lên, cảm giác nóng bỏng triền miên mang đến cho nàng một khoái cảm thật lớn, với sự xâm lược điên cuổng của Long Nhất nàng chỉ có thể bị động tiếp nhận thậm chí còn đáp lại. Cũng không biết qua bao lâu, nếu chia thời gian thành từng phút, có thể tính là 10 phút hoặc lâu hơn, thần trí dần dần trở lại trong Tinh linh Nữ Vương. Trời ạ, hắn làm gì đây? Hắn dám làm vậy với nàng sao, dù sao nàng cũng là mẫu thân của Lộ Thiến Á mà. -"A..."- Long Nhất đau đớn kêu lên một tiếng lui ra sau vài bước, bàn tay to ôm miệng ngơ ngác nhìn Tinh linh Nữ Vương. Sắc mặt Tinh linh Nữ Vương lúc này đỏ hồng, bộ ngực cao vút phập phồng kịch liệt, đôi mắt ngân ngấn nước mang theo vẻ mê ly lại pha chút tức giận, còn có một tia ngập ngừng không biết làm sao. -"Nữ Vương Bệ hạ, ta chỉ...."- Long Nhất muốn giải thích, nhưng phát hiện ra việc đã đến nước này thì mọi lời giải thích cũng đều vô dụng. Chính hắn cũng không thể hiểu rõ bản thân mình tại sao mỗi lần đứng trước mặt Tinh linh Nữ Vương đều không thể tự khống chế, rồi giờ này lại cường bạo ôm hôn nàng. -"Hôm nay chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, ngươi hiểu chưa?"- Tinh linh Nữ Vương thu hồi lại vẻ mặt tức giận, chuyển sang khuôn mặt lạnh như băng. Long Nhất ngơ ngẩn gật đầu, trong miệng muốn lên tiếng nhưng không cách nào mở miệng được. Trong miệng hắn bây giờ đầy máu tươi, thực sự là mùi máu tanh. Tinh linh Nữ Vương cũng không nói gì thêm, chỉ mang theo vẻ mặt lạnh lùng rời khỏi đại sảnh. -"Lần này coi như là lớn chuyện rồi, rốt cuộc mình nghĩ cái quái gì không biết"- Long Nhất vô lực ngồi bệt xuống ghế, bàn tay đưa lên miệng quệt một cái đã thấy dính đầy máu, hắn không tự chủ được lại nhớ đến cảm giác thân thiết khiến hồn vía hắn lơ lửng trên mây khi nãy. Thường ngày bị mắng là có tâm nhưng không có gan làm giặc, vậy mà hắn không thể tưởng tượng được lúc nãy hắn lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, bất chấp tất cả mà ôm hôn nàng. -"Ai, dù sao cũng đã hôn rồi, mặc kệ thôi"- Long Nhất vừa đứng dậy liền nghĩ đến tình huống có vẻ như chưa sụp đổ hoàn toàn. Tinh linh Nữ Vương nói hết thảy mọi việc coi như chưa từng phát sinh, coi như là chừa cho hắn con đường sống rồi. Nghỉ đến đây hắn liền cầm lấy chén trả lên uống sạch một hơi rồi tiến về chỗ Tinh linh Nữ Vương đã an bài cho hắn, 3 nàng Vô Song chắc cũng ờ tại nơi này. -"Phu quân, sao giờ này chàng mới về"- Long Nhất vừa bước vào sân, Nạp Lan Như Nguyệt đã tiến ra đón, thật ra nàng cũng đã đợi suốt một đêm trong tiểu viện rồi. -"Ừ, cùng Tinh linh Nữ Vương nói một chút sự tình trọng yếu, đáng lẽ nàng không cần chở ta, ngốc quá"- Long Nhất yêu thương vuốt nhẹ mái tóc Nạp Lan Như Nguyệt, trong lòng có một tia ấm áp lẫn áy náy. Lúc này hắn đang suy nghĩ, dã tâm của con người quả nhiên vô hạn sao? Đương nhiên đối với hắn dã tâm không phải là quyền lợi mà là mỹ nữ, có nhiều hồng han như vậy còn không biết hưởng phúc, còn muốn nhảy vào loại tình cảm cấm kỵ, không phải rảnh quá không có chuyện gì làm nên đi tìm chút phiền não mang vào người sao? Mặc dù nghĩ vậy, nhưng hình bóng Tinh linh Nữ Vương vẫn lơ lững trong đầu hắn không cách nào xóa đi được, sự hấp dẫn của nàng tựa hồ là một loại hấp dẫn từ tận trong linh hồn hắn, không cách nào dùng lý trí khống chế được. -"Vắng mặt chàng thiếp ngủ không được, cứ thấy thiếu thiếu gì đó"- Nạp Lan Như Nguyệt cười nói, cùng Long Nhất quan hệ thân mật đến như thế, loại tình thoại này cũng dễ dàng nói ra chứ không khó khăn như xưa nữa. -"Vậy à,.... không bằng giờ chúng ta vào phòng của Vô Song, nàng biết cảnh 3 người thì càng thêm náo nhiệt mà"- Long Nhất nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nạp Lan Như Nguyệt, nhẹ nhàng vuốt ve, tâm tư tà ác biểu lộ hẳn lên mặt. Nạp Lan Như Nguyệt sao có thể không rõ ý định của Long Nhất, hơi thở liền dồn dập lên nhưng trong giọng nói vẫn ngập ngừng: -"Nhưng Vô Song tỷ tỷ đang minh tưởng mà" -"Minh tưởng thì thế nào, đợi chút nữa nàng ấy cũng tỉnh lại thôi, Như Nguyệt, nàng còn không lo cho mình đi"- Long Nhất mập mờ nhìn Nạp Lan Như Nguyệt, tay kia đã nhẹ nhàng xoa bóp kiều đồn của nàng. Chuyện Vô Song cùng hắn có tâm linh cảm ứng Nạp Lan Như Nguyệt cũng đã biết, trong lòng hắn nổi lên tà ý gì thì Vô Song cũng cảm thụ được, không bằng đồng thời nhảy lên chung một giường cho rồi. Mặc dù không chính thức ăn được nàng nhưng húp nước cháo một chút củng được, nói không chừng nàng cũng biết tự xử, vậy không phải lưỡng toàn kỳ mỹ sao? -"Thiếp chỉ lo, chỉ lo...... chúng ta biết phòng nào là phòng của Vô Song tỷ tỷ đây"- Nạp Lan Như Nguyệt đã đỏ mặt, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, thôi cứ thuận theo Phu quân hồ đồ một chút có sao đâu. Long Nhất hắc hắc cười dâm, vừa vòng tay ôm lấy Nạp Lan Như Nguyệt vừa phóng vào phòng của Vô Song. Long Nhất Vô Song đang ngồi lên một chiếc giưòng gỗ của tinh linh tộc, toàn thân có một luồng ánh sáng lưu chuyển, khi Long Nhất ôm Nạp Lan Như Nguyệt tiến vào thì luồng ánh sáng lưu chuyển kịch liệt tựa như có sóng gió nổi lên vậy. Long Nhất đặt Nạp Lan Như Nguyệt nằm xuống bên cạnh Vô Song rồi kịch liệt tiến công, hắn tin tưởng chỉ trong chốc lát nữa, Vô Song sẽ từ trong minh tưởng tỉnh lại ngay. Quả thật, đang làm cho thân thể mềm mại trắng bạch của Nạp Lan Như Nguyệt chuyền sang một màu hồng hồng, đôi mắt Vô Song khẽ chớp, hô hấp có chút rối loạn rồi nàng mở bừng mắt hung hăng lườm Long Nhất một cái, chỉ là nàng nhanh chóng lãnh hậu quả khi Long Nhất đã kéo nàng vào lồng ngực hắn, thế 3P chính thức được thành lập với Long Nhất ở giữa, hai bộ ngực cao vút ngạo nhân hiển thiện hai bên người hắn, làn da mịn màng như ngọc, điểm xuyết bằng hai viên ngọc hồng hồng khiến không kẻ nào có thể ngồi yên được (ND: Trong đó có tui, lại xịt máu mũi nữa rồi, ) Long Nhất nuốt một ngụm nước miếng, lật tay đặt Vô Song úp lên người Nạp Lan Như Nguyệt, để hai thân thể tuyệt mỹ đồng thời dính sát vào nhau. Vô Song cùng Nạp Lan Như Nguyệt xích lõa toàn thân lại cùng một chỗ đối diện nhau, hai thần thể dinh sát vào nhau, cảm nhận được thân thể mềm mại của đối phương cùng hương thơm tỏa ra từ mỗi người, trong lòng hai nàng đều nổi lên một cảm giác kỳ dị khó tả, nhưng chắc chắn không phải là chán ghét. Long Nhất vừa nhìn cặp kiều đồn trắng như tuyết của Vô Song, trong lòng liền xao động không thôi, ý vưa động thì đôi ma trảo cũng đã vươn tới, cảm giác được một xúc cảm mềm mại co giản tuyệt với, tà hỏa trong lòng dâng cao liền hú lên một tiếng quái dị rồi xông tới........... ----------------- Trong viện, Bối Toa đã thức dậy từ lâu, nghe được bên trong phòng truyền ra từng tiếng rên rỉ cùng tiếng hô hấp, còn có những tiếng ba ba kỳ dị, nàng u oán than nhẹ một tiếng thân thể vô thanh vô tức biến mất trong không khí. Khi mà Long Nhất cùng Vô Song, Nạp Lan Như Nguyệt hai nàng điên loan đảo phưọng trong phòng, Tinh linh Nữ Vương cũng đang nằm trên giường trằn trọc lật người qua lại mà khó ngủ, cứ nhắm mắt lại là nhớ đến tình cảnh chìm đắm trong ôn nhu với tên phôi đản Long Nhất kia. Bỗng nhiên, Tinh linh Nữ Vương từ trên giường ngồi dậy, mái tóc dài xõa ra, lẩm bẩm nói: -"Có lẽ ngay từ đầu ta đã sai rồi" Tâm tư của Tinh linh Nữ Vương càng lúc càng phức tạp, đối với Long Nhất, không thể nghi ngờ được nàng có cái tâm tư kỳ lạ vượt quá cái tâm tư giữa trưởng bối cùng vãn bối, đây quả là một nghiệt duyên mà hậu thế không thể tha thứ được. Vốn lúc trước nàng cứ tưởng chỉ là cảm giác nhất thời có thể một dao chặt đứt, nhưng sau 2 năm khi gặp lại Long Nhất nàng quả thật rất vui mừng, bởi vậy nàng mới không tự chủ được mà ở chung một chỗ với hắn. Kể ra nàng cũng đã khống chế rất tốt tâm tình mình, ai ngờ được đến phút bù giờ cuối cùng, cái yêu cầu quá mức của Long Nhất đó, mà không biết thần xui quỷ khiến như thế nào mà nàng lại đáp ứng. Cứ tưởng rằng đó chỉ là một nụ hôn chúc ngủ ngon bình thường mà thôi, cũng tuyệt đối nghĩ không ra chuyện Long Nhất không để ý hết thảy mà cường bạo hôn nàng, điều đáng xấu hổ nhất là nàng lại hoàn toàn đê mê trong đó. Nhớ tới tình cảnh cùng Long Nhất triền miên, torng người Tinh linh Nữ Vương lại cảm thấy nóng lên, nhịp tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn. -"Không thể được, tuyệt đối không thể được, bằng không Lộ Thiến Á sẽ hận ta cả đời"- Tinh linh Nữ Vương buộc chính mình phải nhớ đến đứa con gái Lộ Thiến Á, quả nhiên tâm tư đang xao động cũng dần bình ổn lại, tình mẹ con lớn hơn tất cả, vì để không thương tổn đến Lộ Thiến Á, để không vượt quá cái ranh giới đạo đức, nàng phải hoàn toàn khống chế được chính tâm tư của mình, không thể chìm sâu vào mối quan hệ mập mờ với Long Nhất nữa, cái loại cảm giác mập mờ này một khi để nó phát triển, tất cả mọi ranh giới nàng tự đặt ra sẽ không thể giữ vững được. Tinh linh Nữ Vương một đêm không ngủ, mà trong Tinh linh sâm lâm cũng không chỉ mình nàng mất ngủ, mà những người mất ngủ vì Long Nhất có tới 3 người lận, tỷ như Bối Toa đang u oán, còn có người đang phiền muộn là Ny Tạp. -------------------- Bên ngoài sắc trời đã trở nên sáng sủa hơn, tiến chim bắt đầu hót ríu rít, một đám tiểu tinh linh đã bắt đầu tụ tập vui đùa trên mặt đất. Ba ba hai tiếng vang lên, trên hai kiều đồn tuyết bạch nõn nà đã xuất hiện hai vết hồng hồng. -"Hai con sâu ngủ này, rời giường mau nào"- Long Nhất cười cười trêu, ánh mắt lại đang thưởng thức hai kiều đồn tuyết bạch trên thân thể tuyệt mỹ dụ nhân của mỹ nữ. -"Không muốn đâu, để cho nhân gia ngủ thêm chút nữa đi mà"- Nạp Lan Như Nguyệt nhẹ giọng gắt, tối qua cả đêm bị Long Nhất đưa lên mây mấy lần, cả thân thể hư nhuyễn vô lực, không nguyện ý rời khỏi giường chút nào. Vô Song lúc này đã xoay người ngồi dậy, nhìn thấy ánh mắt ti hí cười dâm đãng của Long Nhất, không khỏi đỏ mặt lườm hắn một cái, nhớ tới chút hoang đường tối qua lại cảm thấy thẹn thùng. (Lời Tác giả: Hôm nay chỉ viết có 1 chương. con mắt của Thiên đường đang bị viêm nặng rồi, vừa nhòe vừa chảy nước mắt, ngày mai đến bệnh viện xem sao, xin lỗi. Lời Dịch giả: Hôm nay cũng dịch có 1 chương thôi, mấy bữa nay ho nặng chưa đi khám, giờ dịch xong bị chảy máu mũi nữa, chắc mai đi trạm xá khám tổng quát xem sao

Tối hôm qua thật sự quá hoang đường, mặc dù cùng với Long Nhất thật sự tiêu hồn, nhưng hôm qua hắn cùng với Nạp Lan Như Nguyệt cả hai cùng giáp công nàng, làm cho khôi giáp phòng vệ của nàng bay đi cả ngàn dặm. Khi nàng đã ý loạn tình mê thì Thư hay Hùng cũng chẳng phân biệt được, cuối cùng đã cùng Nạp Lan Như Nguyệt vuốt ve toàn thân lẫn nhau, hiện thời suy nghĩ mãi cũng không nghĩ được, tại sao mình lại làm ra những chuyện như thế này? Đều là do tên Long Nhất không có chút hảo ý này giựt dây Như Nguyệt, thật sự là quá ghê tởm mà. Vô Song nghĩ đến đây, mặt ngọc đã bị một tầng mây đỏ che kìn. Long Nhất vừa nhảy xuống giường mặc quần áo, nhìn thấy ánh mắt thẹn thùng của Vô Song, trong lòng xuất hiện một cảm giác đắc ý khó nói nên lời. Người xưa nói mất rồi lại được, thu đi đông đến (Ý câu này như Tái ông mất ngựa, mất cái này thì bù cái khác....), lúc nãy bị Tinh linh Nữ Vương cắn cho một cái, giờ quay về đây hưởng diễm phúc. 2 nàng một lúc hắn không phải là chưa thử qua, từng cùng Bắc Đường Vũ và Tiểu Y đồng thời hầu hạ hắn, nhưng chưa từng sướng đến cỡ này, ngẫm lại, thấy hai thân thể tuyệt mỹ khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng xích lõa cùng dây dưa một chỗ, cái loại cảm giác này tuyệt đối đánh sâu vào tận trong linh hồn. -"Hai nàng cứ nghỉ ngơi một lúc đi, tối hôm quá thật không nhẹ nhàng chút nào, ta chưa kịp ra roi thì các nàng đã tự chủ động rồi"- Long Nhất hắc hắc cười nói. -"Đáng ghét, đi ra ngoài đi"- Hai nàng nghe vậy đồng thời quát lên, mỗi người một cái gối nhắm hướng Long Nhất đang hắc hắc cười ném tới. -"Kêu ta ra thì ta ra, các nàng cứ tiếp tục làm gì thì làm, ta tuyệt đối không cười đâu"- Long Nhất né qua một bên rồi cười cười nói, nói xong đã bước ra khỏi cửa phòng. Trở ra sân, hắn liền thấy Bối Toa đang ngẩn người ngồi trên một tảng đá dưới gốc cây đại thụ. -"Tiểu hồ ly, sao sớm vậy? Rảnh rỗi ngồi xem hai con kiến cắn nhau à?"- Long Nhất tối hôm qua xuân phong quá độ, giờ phút này tinh thần hắn mười phần thoải mái. -"Còn sớm? Vửa rồi còn có một tinh linh đến mời chúng ta đi ăn trưa rồi đó"- Bối Toa lườm Long Nhất, torng lòng nàng cũng không biết đang có tư vị gì nữa. -"Bây giờ cũng chưa trễ mà, chúng ta cùng đi vậy"- Long Nhất cười cười nhắm hướng sân trước đi tới. -"Vậy không đợi Nạp Lan Như Nguyệt và Vô Song sao?"- Bối Toa đứng lên đi theo hắn. -"Các nàng.... à, đã bị uy thế của ta đánh gục rồi, bây giờ còn không ngồi dậy nổi nữa"- Long Nhất hắc hắc cười nói, vẻ mặt thật sự là rất dâm đãng. Bối Toa run người, chuyển ánh nhìn về khu nhà theo hướng chỉ của Long Nhất, không khỏi lườm hắn một cái rồi cười duyên mắng: -"Đại sắc lang, tên hoang dâm vô đạo" -"Nàng dám nói ta hoang dâm vô đạo, có tin hay không ta lập tức cho nàng thấy cái gì chính thức gọi là hoang dâm vô đạo"- Long Nhấ táp sát Bối Toa rồi trừng to mắt uy híêp. -"Không tin, có bản lãnh thì cho ta biết đi"- Bối Toa cũng không để ý đến sự uy hiếp của Long Nhất, ngược lại ánh mắt long lanh rồi ưỡn ngực tạo ra một bộ dáng mị hoặc nói. Long Nhất liếm mép. Tiểu hồ ly này nói chuyện càng lúc càng không giống bình thường, rõ ràng đây chính là câu dẫn hắn mà. Chẵng lẽ nàng còn không tự biết mình rất hấp dẫn sao? Gặp người khác coi chừng nàng bị ăn đến không còn một khớp xương nguyên vẹn rồi. -"Như thế nào? Không dám sao? Tiểu quỷ nhát chết"- Bối Toa đành hanh hừ một tiếng khinh thường nói, rồi hướng về Long Nhất làm mặt quỷ. -"Ai nói ta không dám, đến lúc đó nàng đừng có hối hận là được"- khóe miệng Long Nhấ tnổi lên một nụ cười tà, vồn có hảo tâm buông tha cho nàng tiểu hồ ly không hiểu sự đời này, nhưng mà hai ba lần dâng đến tận miệng, vậy thì đừng trách bổn thiếu gia ra tay nha. -"Người nào đó hối hận thì chỉ là con cún"- Bối Toa dừng chân, xoay người đối diện với Long Nhất. Long Nhất hắc hắccười, hai ma trảo giữa không trung như chụp lại rồi nắn bóp, từ từ hướng về bộ ngực cao vút của Bối Toa. Trong sát na đó Bối Toa cảm thấy rất thẹn thùng, thiếu chút nữa đã xoay người chạy trốn, nhưng rất nhanh sau đó nàng lại khẽ cắn môi, không những vậy còn chủ động ưỡn ngực như là chuẩn bị đưa nó đến tận tay Long Nhất. Đôi ma trảo của Long Nhất chợt dừng lại cách bộ ngực của Bối Toa chỉ khoảng 4, 5 ly, thậm chí từ lòng bàn tay hắn còn truyền đến hơi ấm từ cơ thể của nàng. Chình lúc này, từ điểm truyền tống xuất hiện hai bóng người, chính là Tinh linh Nữ Vương ưu nhã mê người cùng người đi theo phía sau là Ny Tạp, các nàng thấy động tác giữa Long Nhất và Bối Toa, nhất thời đứng sững lại. Cả Long Nhất cùng Bối Toa cũng không ngờ được Tinh linh Nữ Vương lại tới vào lúc này, trong lúc nhất thời cũng sững sờ, mà cánh tay Long Nhất vươn ra cũng quên thu về. -"Nữ Vương Bệ hạ, a........"- Bối Toa vừa lấy lại tinh thần liền tiến về phía trước, kết quả bộ ngực cao vút của nàng lại tiến thẳng vào trong bàn tay đang cứng đờ của Long Nhất, một con ngọc thỏ đã nằm gọn trong bàn tay của Long Nhất. -"Các ngươi... thực quá mức rồi"- Ny Tạp nhịn không được liền buôn lời trách mắng, khuôn mặt đỏ bừng, như thế nào cũng nghĩ không ra Long Nhất cùng Hồ nữ này lại để cho nàng cùng Tinh linh Nữ Vương thấy được chuyện xấu xa này. Long Nhất ngượng ngùng thu tay lại, cười khan hai tiếng nói: -"Này, ta vừa rồi chỉ cùng Bối Toa giỡn một chút mà thôi" Bối Toa gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời của hắn. -"Các ngươi muốn giỡn thì cứ giỡn, nhưng phải chú ý đừng để ảnh hưởng đến người khác"- Tinh linh Nữ Vương mang theo chút trách cứ nói, ngữ khí cũng tương tự như trước kia, nhưng đôi tai thính của Long Nhất lại nghe không ra cái cảm giác vừa giống tỷ tỷ vừa giống bằng hữu khi trước, mà ngữ khí hiện tại chỉ đơn thuần như giữa chủ nhân với khách nhân mà thôi. -"Cơm trưa chuẩn bị xong rồi, các ngươi cứ đi ăn đi, ta cùng với Ny Tạp còn có chuyện phải làm, không rảnh để bồi tiếp các ngươi"- Tinh linh Nữ Vương nói tiếp, nhình Long Nhất nhàn nhạn cười liền dẫn theo Ny Tạp lướt sát qua người Long Nhất mà tiến tới. Tinh linh Nữ Vương vừa đi, Bối Toa liền le đầu lưỡi, mặt cười có chút thỏa mãn, bị Long Nhất chiếm tiện nghi nhưng tự đáy lòng nàng lại thuận theo hắn, thậm chí trong lòng còn có chút thỏa mãn nữa. -"Chúng ta đi ăn cơm đi, cái bụng nó biểu tình rồi, Long Nhất..... ngươi làm sao vậy?"- Bối Toa quay đầu lại cười, lại đột nhiên phát hiện Long Nhất đang ngơ ngẩn đến xuất thần. -"Không có việc gì, chúng ta đi thôi "- Long Nhất lấy lại tinh thần cười cười nói, nếu cẩn thận quan sát có thể nhìn thấy tia khổ sở trong hắn, vậy là Tinh linh Nữ Vương đã quyết tâm đoạn tuyệt mối quan hệ mập mờ với hắn rồi. Bối Toa cũng nhận ra Long Nhất có chút không đúng, nhưng nàng việc gì cũng không hỏi đến, chỉ luôn miệng vui đùa với hắn, hy vọng có thể làm cho tâm tình của Long Nhất khá lên một chút. ----------------------------------------- Tổng đàn Hắc ám giáo hội, giữa một cung điện thật lớn màu đen, một trung niên tóc xanh mày xanh mặc áo choàng màu đen đang đứng dưới pho tượng hắc ám thần khổng lồ, trong tay hắn đang cầm một khối ngọc bài màu đen đan lật qua lật lại để nghiên cứu, thình thoảng lại niệm một tràng chú ngữ tối nghĩa, chỉ là ngọc bài màu đen một chút phản ứng cũng không có. -"Sao lại như thế này? Rõ ràng đã chiếu theo phương pháp dẫn động hắc ám lực từ Hắc ám thần bài, tại sao một chút phản ứng cũng không có?"- Gã Trung niên lẩm bẩm nói. đã 3 tháng rồi, hắn có trong tay Hắc ám thần bài cũng đã 3 tháng rồi, nhưng một chút tiến triển cũng không có. Lúc này, một luồng khói đen chợt nổi lên, một thân ảnh yểu điệu xuất hiện giữa đại điện, nữ nhân này thoạt nhìn chỉ khoảng 30 tuổi, tóc xanh lông mi xanh, khuôn mặt tuyệt mỹ, cả người phát ra khí độ phong vận thành thục, khuôn mặt có nhiều nét tương tự như Phong Linh, chỉ là nhìn thấy có vài phần âm lãnh hơn. -"Phu quân, Hắc ám thần bài vẫn chưa có phản ứng gì sao?"- Mỹ phụ ôn nhu hỏi, sự âm lãnh giữa đôi lông mi chợt biến mất, chỉ thấy ánh mắt đầy ôn tình cùng ái luyến. Nam nhân lắc đầu rồi thu hồi lại Hắc ám thần bài, dùng âm thanh trầm trầm hỏi: -" Linh nhi như thế nào rồi? Vẫn còn hận ta sao?" -"Tính tình Linh nhi chàng không phải không biết, chàng hết lần này đến lần khác cứ phải chọn nó, Lãnh U U bộ không được sao"- Mỹ phụ khe khẽ thở dài. -"Hắc ám giáo hội sớm muộn cũng phải giao cho nó, muốn đứng vững ở vị trí này, có chút chuyện nó cần phải học, lợi dụng hay bị lợi dùng là bài học đầu tiên nó phải biết"- Nam nhân thản nhiên nói. -"Chàng muốn dạy nó vô tình đến cả người trong nhà cũng có thể lợi sụng sao"- Mỹ phụ nhíu mày hỏi. -"Không sai, chỉ có vậy mới chính thức là vô tình, mới có thể đạt tới đỉnh cao"- Ánh mắt nam nhân có chút lạnh lẽo đáp lại. -"Đến cả Phu quân cùng chưa thực sự là vô tình, huống chi là Linh nhi? Bề ngoài nhìn thấy nó lạnh lùng, nhưng mọi người đều biết nó thật ra là một cô bé trọng tình trọng nghĩa"- Mỹ phụ khe khẽ thở dài. Ánh mắt nam nhân ngưng lại một chút, toát ra một tia thống khổ nhưng rất nhanh liền biến mất, cũng bất chấp thê tử bên cạnh mà bước nhanh ra khỏi hắc ám đại điện. Mỹ phụ nhìn cái bóng của Phu quân mình, tại Hắc ám giáo hội thì đó là Hắc ám giáo hoàng, một chút nhu tình của nàng cũng đã thu liễm lại, một lần nữa khôi phục lại khuôn mặt âm lãnh, khóe miệng nàng nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng như băng rồi lẩm bẩm nói: -"Phu quân, nếu chàng không thực sự trở thành kẻ máu lạnh, để thiếp giúp chàng" ----------------- Đầu tháng 5 năm 8789 của Thương Lan lịch, tuyết dần dần ngưng rơi, khí trời trở nên ấm áp hơn, băng tuyết đọng lại đã bắt đầu tan chảy. Mặc dù băng tuyết muốn hoàn toàn tan hết cũng không phải ngày một ngày hai có thể làm được, nhưng đối với những binh lính của Cuồng Long đế quốc và Ngạo Nguyệt đế quốc đã đồn trú ở đây suốt cả mùa đông thì quả là một tin tức tốt, bởi vì bọn họ đã thấy được hy vọng, bọn họ đã nghĩ đến cảm giác hưng phần run người khi sắp cùng địch nhân chém giết trên sa trường. -"Ta chửi cả con mẹ lão Trời, rốt cuộc cũng để tuyết tan rồi, lão tử đợi đến mức muốn bệnh rồi. #@@#%#$^#%, mấy con rùa Ngạo Nguyệt đế quốc, các ngươi từ từ chờ ông nội tụi mày đến đây"- Hùng Bá đứng giữa trại nhìn thấy cảnh tuyết tan liền hưng phấn quát to (ND: Thằng này ngu dễ sợ, chửi đám Ngạo Nguyệt đế quốc là mấy con rùa tự xưng mình là ông nội tụi nó, vậy thằng này là Ông nội lũ Rùa >>>> Quy sư phụ hay sao đây?") -"Hùng tướng quân, ta thấy muốn tuyết tan hoàn toàn cũng phải mất cả tháng nữa, xem ra Hùng Tướng quân còn phải bệnh thêm một tháng nữa rồi"- Lúc này, một âm thanh phía sau Hùng Bá vang lên, chính là tên Nam Cung Nỗ từ 1 tên tiểu tử đã trổ mã thành một thiếu niên. Hùng Bá vỗ vỗ bả vai có chút khí độ của Nam Cung Nỗ rồi nhíu mày nói: -"Đúng vậy, đợi đến khi nào tuyết mới tan hết đây" Tuyết rơi liên tục lại lâu như vậy, chỗ nào của Ngạo Nguyệt đế quốc cũng có tuyết đọng đến cả mấy thước rồi. -"Cũng không đoán được, gần đây nhiệt độ nóng lên có chút bất thường, nếu gặp phải khí trời cực kỳ khác thường, đám tuyết đọng này nói không chừng sẽ nhanh chóng tan hết thôi"- Bắc Đường Vũ từ trong trướng bước ra, nhìn mặt trời trên cao nói.

Trong khi quân đội Cuồng Long đế quốc cùng Nạp Lan Đế quốc đang chuẩn bị đại chiến với Ngạo Nguyệt đế quốc, thì ở Tinh linh sâm lâm Long Nhất đang mang theo 3 nữ nhân của mình đi dạo chơi khắp nơi. Hôm nay, Long Nhất đang ngồi bên cạnh một dòng suối nhỏ, chống hai tay nhìn ngắm những cặp chân trần trắng như ngọc của tam nữ đang nghịch loạn trong nước, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng. Nếu có ngày nào đó hết thảy mọi việc đều yên ổn, hắn sẽ mang theo toàn bộ chúng nữ quay về Tinh linh sâm lâm, mỗi ngày sẽ yên ổn thỏa thích vui đùa giữa tiên cảnh như thế này. Nếu có thể hoàn toàn giũ sạch mọi phiền nhiễu, cùng mỹ nhân chu du thiên hạ thì thật là sảng khoái biết bao nhiêu. -"Phu quân, sao chàng cười khúc khích vậy?"- Đột nhiên một âm thanh trong như ngọc vang lên, sau đó một trận hương thơm nhào tới. Hoa một tiếng, Long Nhất bị Nạp Lan Như Nguyệt hất một trận nước bắn tới đầu đầu, khuôn mặt ướt sũng, hắn giả vờ giận dữ nói: -"Như Nguyệt, nàng muốn làm phản sao" -"Phản thì phản, ai ngờ phu quân bèo như vậy, có chút chyện cũng tránh không được"- Nạp Lan Như Nguyệt cười duyên đáp, tiếp tục hất nước về phía Long Nhất, ánh mặt trời xuyên qua tàng lá chiếu lên trên người nàng, nụ cười sáng lạng, thân thể mềm mại vũ mị lại tràn ngập sức sống, tựa như một thiên sứ giữa phàm trần. Long Nhất nhìn đến ngẩn ngơ, để mặc cho nước suối làm ướt cả người hắn. -"Thật sự là làm phản rồi, để xem ta làm thế nào để thu thập nàng"- Long Nhất lấy lại tinh thần, kêu oa oa rồi nhảy xuống giữa suối, hai tay vốc nước tạt về phía Nạp Lan Như Nguyệt. -"A, Vô Song tỷ tỷ, Bối Toa, mau tới hỗ trợ"- Nạp Lan Như Nguyệt vừa cười vừa né, một mặt lại kêu gọi liên minh chống lại Long Nhất. Dòng suối nhỏ chợt trở nên xuân ý dồi dào, tiếng cười vui vẻ vang khắp Tinh linh sâm lâm. Khi bọn họ ngừng lại thì đều ướt như chuột lột, cả 4 người ngổi lên tảng đá cạnh bờ suối thở dốc không ngừng. Long Nhất dâm đãng nhìn khắp thân thể 3 nữ nhân. Bị nước suối làm ướt đẫm khiến quần áo 3 nàng như dính sát vào da, những đường cong mê người trên thân thể lồ lộ ra, quả thật toàn là những tác phẩm nghệ thuật của trời cao ban xuống mà. -"Nhìn cái gì, Phu quân sắc lang, cũng không phải là chưa từng thấy mà"- Nạp Lan Như Nguyệt thấy ánh mắt dâm đảng của Long Nhất không khỏi gắt giọng quát. Long Nhất hắc hắc cười hai tiến, ánh mắt chuyển đến Vô Song rồi chuyển qua Bối Toa, bây giờ hắn mới phát hiện vóc người của Tiểu hồ ly này đã đầy đặn hơn rất nhiều, có thể so sánh với Mẽ Thước Á hoàng hậu cô cô của nàng. -"Không cho chàng nhìn nàng ta, nàng ta có cái gì đẹp mắt đâu"- Nạp Lan Như Nguyệt dịch người che Bối Toa rồi chu miệng nói. Bối Toa vốn là có chút thẹn thùng, giờ gặp Nạp Lan Như Nguyệt chặn lại như vậy khiến tính quật cường của nàng trỗi dậy. Thân hinh nàng chợt lóe, thân hình đã chuyển đến góc độ mà Long Nhất có thể thấy được. Vừa dùng ánh mắt đầy mị ý nhìn hắn, vừa từ từ kéo vạt áo hai bên ra, một con đường sâu thăm thẳm bị hai ngọn nùi cao đè ép lồ lộ hiện ra trước mắt Long Nhất. Cô đông, đồng tử Long Nhất đột nhiên trợn to, mắt sáng rực nhìn chăm chăm vào cảnh xuân quan lồ lộ của Bối Toa. -"Con hồ lý đáng ghét này, ai cho phép ngươi câu dẫn Phu quân ta"- Nạp Lan Như Nguyệt nóng lên giơ tay đánh về phía Long Nhất, nắm lấy hai tai hắn rồi đem đầu hắn dí sát vào hai hòn núi cao của nàng, không cho hắn mê mẩn nhìn chằm chằm Bối Toa nữa. Long Nhất khẽ lắc đầu, liền cảm thấy mềm mại vô cùng. Ác niệm cùng tà niệm đột nhiên bùng phát, liền nghiêng đầu xuyên qua quần áo của Nạp Lan Như Nguyệt mà cắn vào hòn ngọc hồng hồng trên đỉnh núi, rồi dùng đầu lưỡi mơn trớn xung quanh. Chỉ nghe một tiếng rên nhẹ đủ khiến cả thiên hạ nghiêng ngửa, đôi ngọc thủ của nàng đã buông tha hắn mà xụi lơ thả lỏng xuống. -"Phu quân, thật....đáng ghét...... "- Nạp Lan Như Nguyệt run rẩy nói, muốn đẩy Long Nhất ra mà toàn thân lại không kiếm ra chút sức lực nào. Bối Toa bên cạnh chỉ bĩu môi, tự nhiên nàng biết Long Nhất vừa làm chuyện xấu gì. Còn Vô Song chỉ nhẹ nhàng nhìn hai người mà cười, một người là tỷ muội của nàng, một người là cả tính mạng của nàng, thế gian quả thật có những tao ngộ kỳ diệu, đôi nam nữ sống cách nhau mấy ngàn năm lại có thể đi đến cùng nhau. Một lúc lâu sau, Long Nhất mới buông Nạp Lan Như Nguyệt ra, mà sắc mặt nàng lúc này đã đỏ hồng, ngồi tựa trên người Long Nhất mà thở dốc. 4 người náo nhiệt một trận rồi nằm lăn trên bãi cỏ để phơi nắng cho khô quần áo. -"Chỉ có sự rực rỡ của Tinh linh sâm lâm làm cho người ta cảm giác được sự ấm áp, không quá lạnh cũng không quá nóng, không giống như bên ngoài đã cảm thấy nóng bức phi thường rồi"- Nạp Lan Như Nguyệt gối đầu lên cánh tay Long Nhất rồi thoải mái nói. -"Đúng vậy, Long Nhất, ngươi không cảm thấy khí trời có điểm khác thường sao? Nếu vậy băng tuyết ở Ngạo Nguyệt đế quốc bên ngoài Hoành đoạn sơn mạch sẽ rất nhanh tan rã hết thôi" Long Nhất giật nảy mình, hai mắt đột nhiên mở bừng, tinh quang bắn ra bốn phía. Gió vẫn khẽ lay động như cũ, không có chút dấu vế khác lạ gì, vẫn làm cho người ta một cảm giác vô cùng thoải mái. --------------------------- Một dải ánh sáng đỏ rực từ từ hiện lên phía sau rặng núi của Mễ Thước á Thánh ma học viện, trên một đỉnh núi hoang vu lại có một bóng ảnh đang đứng, bóng người cô độc nhìn về hướng mặt trời mọc. -"Tây Môn Vũ, chàng rốt cuộc đang ở nơi nào? Cuồng Long đế quốc, Ngạo Nguyệt đế quốc? Hay đang ở một góc phòng nào đó ỷ hồng ôi thúy đây"- Long Linh Nhi một thân áo dài màu trắng, có vẻ hơi giống trang phục của nam nhân nhưng lại tôn lên vẻ thanh tú tuyệt luân của nàng, tạo nên một phong vị khác thường. Từ khi Long Nhất rời Mễ Thước á công quốc để lên đường, Long Linh Nhi đột nhiên lại thích mặc kiểu áo dài màu trắng độc quyền của Long Nhất, khi nàng mặc như vậy lại cảm giác được sự ôn nhu của hắn trên người mình, tựa như hắn đang ở cạnh mình vậy, đây có thể coi như là một loại tư niệm được biểu hiện đến mức tận cùng. -"Vậy là chàng đã thành thân rồi, tân nương cũng không phải là thiếp, mặc dù thiếp biết chàng không quên thiếp, nhưng trong lòng thiếp vẫn có ý hận chàng, chàng có biết chăng?"- Long Linh Nhi than khẽ một tiếng, chỉ biết hướng tới những ngọn gió mơn man trên khuôn mặt mà than thở, đương nhiên, "Hận" của nàng bây giờ so với "Hận" lúc ban xưa tất cả đều là 2 loại ý niệm đối lập hoàn toàn. Nhớ lại ân oán với Long Nhất mấy năm trước, Long Linh Nhi không nhịn được một trận cảm khái, lúc đầu đối với hắn là hận thấu xương, hận không thể cắn từng miếng thịt của hắn, vậy mà trời trêu người, mấy năm sau tự mình lại tư niệm về hắn, mỗi khi nhớ đến hắn. cái loại cảm giác tê tê trong lòng luôn khiến nàng rơi lệ. Ái - Hận chỉ cách nhau một sợi tơ, người xưa nói Yêu càng sâu thì hận càng sâu. Không ngờ nàng lại có cảm giác ngược lại, lúc đầu hận hắn quá sâu thì khi yêu càng sâu hơn nữa. Mấy năm trước nếu kể chuyện có người vì nhớ người yêu đến mức rơi lệ thì nàng nhất định sẽ khinh thường kẻ ấy, nhưng rốt cuộc bây giờ nàng thấm thía nỗi nhớ đó rồi. Yêu cũng được mà hận cũng tốt, chỉ cần trong nội tâm phản ứng một cách chân thật, thì không oán không hối hận. Đời người cũng chỉ như thế này, lúc đầu hai người có thể yêu đến chết đi sống lại nói không chừng sau lại có người sống hận cả đời, còn những người lúc đầu tựa như oan gia chỉ như muốn cắn cừu nhân một cái, rốt cuộc khi yêu nhau thì trở thành những si nam oán nữ như núi lửa bộc phát mãnh liệt. -"Linh nhi, biết ngay ngươi ở đây mà"- một âm thanh ôn nhu vang lên phía sau tai Long Linh Nhi, một thân áo trắng như tuyết, một mái tóc đen mượt mà, khí chất của Tây Môn Vô Hận làm người ta liên tưởng đến cây xanh căng đầy nhựa sống giữa mùa xuân. Long Linh Nhi quay đầu, tư niệm nồng đậm giữa đôi mi như biến mất, chỉ cười nói: -"Vô Hận, ngươi lại bỏ bữa sáng mà lên đây sao?" Tây Môn Vô Hận cười cười vung vẩy thứ gỉ đó trong tay đáp: -"Ngươi mỗi buổi sáng đều lên đây rồi đứng ngẩn người, lại không chịu ăn cái gì cả, sao còn nói người ta đây? Nếu Nhị ca thấy ngươi gầy như vậy lại trách ta mất thôi" -"Hắn làm gì quan tâm đến sự chết sống của ta, quay qua quay lại cũng đã hai năm rồi, ngươi xem đó, một cái ma pháp phong tín hắn cũng không gửi đến, rõ ràng là không quan tâm gì đến ta mà"- Long Linh Nhi hừ một tiếng đáp lại. -"Linh nhi, ngươi cũng đừng trách Nhị ca, ngươi không phải không biết tới tình thế của Thương Lan Đại lục hôm nay sao, Nhị ca dám chắc cả đồ dùng cần thiết cũng không mang theo, đào đâu ra ma pháp phong tín gửi cho ngươi chứ"- Tây Môn Vô Hận vội vàng giải thích. -"Ngươi là muội muội của hắn, tất nhiên vì hắn mà giải thích rồi. Hừ, nếu nhìn thấy hắn ta đốt sạch lông mày của hắn, đá hắn lăn ra đất rồi đạp thêm hai ba cái nữa mới hả giận được"- Long Linh Nhi hận hận nói. Tây Môn Vô Hận khe khẽ cười, chỉ là giữa đôi mi lại hiện lên vẻ đau hổ, đúng vậy, chỉ là muội muội của hắn mà thôi. -"Linh nhi, mổi ngày ngươi đều đi theo Lâm Na nên bạo lực giống nàng ta rồi, chỉ là ta cũng muốn thấy cảnh Nhị ca ngã lăn ra, râu tóc lông mày đều bị cháy sạch như ngươi nói"- Tây Môn Vô Hận cười nói, thuận tay đưa bữa sáng cho Long Linh Nhi. -"Chờ xem đi Vô Hận, chỉ cần hắn xuất hiện trước mặt ta là biết ngay"- Long Linh Nhi đành hanh hừ hai tiếng, sau khi nhận lấy bữa sáng liền bắt đầu ưu nhã thường thức. 2 người hàn huyên một hồi, chủ đề cũng vòng vòng một hồi lại quay về Long Nhất. -"Vô Hận, ngươi có thấy Nhược Nhan tỷ tỷ có chút kỳ quái không?"- Sau bữa sáng, Long Linh Nhi nói với Tây Môn Vô Hận. Tây Môn Vô Hận suy nghĩ một chút rồi nhíu mày đáp: -"Đúng là vậy, trước kia mỗi ngày nàng đều đi cùng chúng ta, mấy hôm nay lại thấy nàng thơ thẩn ở đâu chứ không thấy trong học viện" -"Không bằng hôm nay chúng ta theo dõi nàng ta xem sao"- Long Linh Nhi đôi mắt sáng lên nói. -"Cái này... không tốt lắm đâu, nếu Nhược Nhan tỷ tỷ có chuyện không muốn cho chúng ta biết thì chắc chắng có đạo lý riêng, một khi bị nàng ta phát hiện thì trong lòng chắc chắn không thoải mái đâu"- Tây Môn Vô Hận không đồng ý với cách làm của Long Linh Nhi. Long Linh Nhi cũng do dự một hồi rồi ngẩn đầu nói: -"Chắc không đâu, nàng là tỷ muội của chúng ta dám chắc sẽ không trách chúng ta đâu, huống hồ chúng ta chỉ là lo lắng cho nàng" Tây Môn Vô Hận cắn cắn môi dưới, có chút trù trừ đáp: -"Mỗi người đều có bí mật của chính mình, chúng ta coi như là không biết đi" Long Linh Nhi tức giận gật đầu nhưng không cam lòng nói: - "Vậy vạn nhất nàng ta ước hẹn bí mật với nam nhân khác thì làm sao?" -"Ai muốn ước hẹn bí mật với nam nhân vậy?"- Chính lúc này, một tiếng nói vui vẻ từ 4 phương 8 hướng truyền đến, trong sát na như đánh trúng vào tâm linh của Long Linh Nhi cùng Tây Môn Vô Hận. Long Linh Nhi ngẩn người, lệ đã rơi đầy, những lời nói mạnh mẽ khi nãy tựa như đã bay đến chín tầng trời chừ không còn trong nàng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nhatnamtu