đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời lên, tôi ngã xuống lần nữa.
Đông ló rạng – chiếu soi thời quá vãng,
Chiếu từ trong cơn mơ kẻ du lãng,
Kẻ mải rong ruổi những ngày phía Đông.

Hướng về cuối chân trời: nơi của thòng lọng,
Nơi chiến xa thần Helios lộc cộc khôn nguôi,
Và thời gian chảy không xuôi-
Khi tình yêu oai nghiêm đứng chắn.
Nàng tôi yêu ngụ dưới gầm tù nắng,
Nhưng nào đày đọa sắc trắng như Hannibal – xà lim:
Rừng sương Nymph u minh nhất xứ sở;
Nàng Jis nức nở vì cuộc sống vô thần,
Phơi châu thân, dẫu ái tình xước sẹo,
Dẫu lệ, cheo leo, bên gờ má hồng.

Nàng bế bồng một bóng hình chàng kia.
Chàng đã từng là nghĩa địa sau cuối,
Cho nàng nằm nghìn năm như đô thành trắng bụi.
Nào ngờ chàng đuổi, ngay lúc tình mê tơi,
'Bởi vĩnh hằng không thể mời người sống.'

Người lưu vong, cũng bị tống vào ngục nắng.
Người chỉ lặng, ôm bờ vai rêu bằng mắt.
Người khổ hạnh, chắt chiu từng giọt nàng tuôn.
Người kính cẩn, tựa môn đồ trước Chúa.
Người chẳng biết múa-
Lời thề máu xương.
Người hành hương,
Cũng lâu như người thương nàng.

Thật là một nỗi bàng hoàng:
Người ấy là con gái.
Người thuộc giống cái ấy là tôi.
Kẻ lôi thôi – dài dòng những con chữ,
Bập bẹ âu ngữ, tiếng nói của tình yêu.
Mặc lời tôi thiu thiu lẻn vào giấc,
Thứ cần nàng chưng cất là tấm chân tình.
Vậy mà nàng Jis chỉ gục gặc làm thinh.

'Thần Bình Minh đã bao lần lỡ hẹn.'
'Sao em không mở then cho nắng mới ùa vào?'
Nàng siết cái mào làm từ những đám lửa,
'Màu nắng xưa vẫn luôn gắt hơn mà.'
Nắng mới hoà vào lệ hoe đáy mắt,
Mặt trời, chớp tắt, như là cái zippo.

Thân nhức nhối suốt trăm ngày chinh chiến,
Quay đầu ngó sững: chẳng thấy màu thanh thiên!
Vương trên trận mạc là ánh đỏ đầu chạng vạng,
Ái tình lưu lạc mãi miền Đông cửa biên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#poem