Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Yên sau khi rời trung tâm mua sắm về nhà, vừa đặt đồ xuống thì Tư Văn đã gọi điện đến.

Suýt chút nữa là quên mất hôm nay là thứ sáu, là ngày Tư Văn sẽ trở về Trung Quốc.

"Đến đây." Đơn giản và thô lỗ.
Chu Yên liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Bây giờ? Đã mười hai giờ rồi."

"Hửm?"

"Được rồi."

Nhà cô chỉ cách căn hộ của Tư Văn hai mươi phút, đôi khi lái xe nhanh còn mất chưa đến hai mươi phút.

Đến cổng tòa nhà, thì tại ngã tư phía trước lại xảy ra vụ tai nạn liên hoàn, đường bị phong tỏa, ô tô bị chặn lại. Cô liếc nhìn cánh cổng tòa nhà gần trong gang tấc, chờ đến bực bội.

Cô gọi cho Tư Văn, nói với anh rằng mình đang bị tắc đường, anh chỉ "ừ" một tiếng rồi lập tức cúp máy.

Thời gian ngồi trên xe càng lâu, khả năng chịu đựng của Chu Yên càng kém.

Mười phút rồi mười phút, một lượng lớn các phương tiện giao thông không hề có xu hướng tiến lên.

Nhìn từ bản đồ vệ tinh, trên con đường rộng 60 mét này, phía trước và phía sau là hàng trăm mét dày đặc những ô vuông nhỏ, bất động, đần độn, vô vị.

Cô không đợi thêm nữa mà bước ra khỏi xe.

Vừa ngẩng đầu nhìn ra, Tư Văn đang đứng bên cạnh cây mía, cây mía cao vút, còn anh thì đẹp trai.

Cô lon ton chạy tới: "Anh đang đợi tôi à?"

Tư Văn quay sang nhìn chú bán mía: "Tôi mua mía."

Trước đây, Chu Yên thường mua đồ về tự nấu ăn, nên "bản năng nghề nghiệp" đã ngấm vào trong máu. Cô liền lướt qua anh, hỏi ông chủ: "Chú à, mía này bao nhiêu tiền?"

Người bán hàng duỗi hai ngón tay ra: "Hai tệ một cân."

Lúc này Tư Văn đã cầm sẵn một cây mía trong tay rồi, anh nghĩ là sẽ lấy cây này thôi, ai biết Chu Yên lấy nó từ tay anh và để lại chỗ cũ. Cô lại chọn một cây khác.

Quyền uy của Tư Văn không được coi trọng, liền quay đầu rời đi.

Người bán hàng liếc nhìn bóng lưng của Tư Văn rồi cười nói với Chu Yên: "Ông xã của cô rất hay dỗi nha."

Phản ứng của Chu Yan rất bình tĩnh: "Vâng, anh ta đúng là quả bom hay nổ."

Hai người lần lượt đi vào nhà, Chu Yên đi phía sau. Vừa bước vào nhà, Tư Văn đã đè cô vào cửa, tay không siết chặt bao ni lông, mía rơi xuống đất, có mấy đoạn mía lăn long lóc đến chỗ sofa.

Sống lưng cô đau nhức, cơn đau kéo dài từ phía sau ra phía trước, cuối cùng đọng lại trên đôi lông mày đang nhướng lên.

Tư Văn đè hai chân lên người cô: "Chu Yên, cô cho rằng cô có năng lực hơn tôi sao?"

Hai chân Chu Yên bị khóa chặt khiến cô không thể nhúc nhích: "Không."

Tư Văn: "Vậy rốt cuộc là nên lấy mía cô lựa, hay mía tôi chọn?"

Chu Yên biết ngày là vì chuyện này, đồ trẻ trâu: "Cây mía đó của anh bị hỏng rồi."

"Hỏng rồi?"

"Nó bị hỏng rồi, cái bề mặt cắt đó... ưm."

Tư Văn không để cô nói hết, lập tức chặn lại tất cả các đường thoát của cô, ép cô phải lột giáp xin hàng.

Ngay khi "cây gậy" của anh vừa thoát ra, anh đã túm tóc cô, ép cô phải nhìn: "Hỏng rồi? Cô thử chưa mà dám bảo hỏng rồi?

Miệng Chu Yên bị bắt ngậm lấy thứ đồ đó, liên tục liếm láp, khẩu giao cho anh hết lần này đến lần khác.Chưa thỏa mãn, Tư Văn lại kéo cô lên, hôn lấy, lần đầu tiên hôn cô mãnh liệt không ngừng như thế này.

Chu Yên đau đớn, đưa tay vỗ vỗ ngực anh. Dịu dàng thôi.

Tư Văn mặc kệ, chuyển động tác từ hút sang cắn khiến đầu lưỡi cô tê dại.
Chu Yên cảm thấy khó chịu, theo bản năng liền ngậm miệng lại.

Tư Văn rất bất mãn với hành vi của cô, bóp chặt cổ cô, càng dùng sức hơn: "Há miệng!"

Mặt Chu Yên lập tức tím tái, gân xanh hiện rõ trên huyệt Thái Dương và trán.Tư Văn cố ý đẩy thân dưới lên phía trước, đồ vật cứng rắn đâm vào bụng dưới của Chu Yên.

Chu Yên ướt, dưới loại đối xử bất bình đẳng này, cô vẫn còn ướt được.
Cô muốn mắng chính mình là đồ dâm đãng, thân thể luôn bỏ qua mệnh lệnh của lý trí mà gục ngã trước Tư Văn, nhưng cô lại không có lòng tin với bản thân mình lắm.

Ai biết lý trí và thân thể của cô có cùng phản ứng thì sao?

Tư Văn đã cắn đủ rồi, tay cũng buông ra khỏi cổ cô, thay vào đó, anh nắm lấy chân cô và nhấc bổng người lên.
Ngón tay anh cắm vào "đường đi" của cô, cảm giác nhớp nháp khiến ánh mắt anh càng thêm khinh thường, rút tay ra, vươn đầu lưỡi liếm láp, cực kỳ gợi tình.

Bộ dáng này của anh rất quyến rũ, Chu Yên không muốn nhìn, đành phải nhắm mắt lại.

Tư Văn không quan tâm, đưa tay cầm thứ đồ kia lên: "Anh muốn cắm vào."

Chu Yên cảm thấy thật nực cười, có bao giờ anh muốn cắm mà không cắm đâu?

Anh đã hỏi ý kiến ​​của tôi chưa? Ý kiến ​​của tôi có quan trọng không? Đúng là đồ đạo đức giả.

Tuy nhiên, thực tế thì cô vẫn phải đáp lại anh — giơ chân lên, lợi dụng sự mềm dẻo của cơ thể mà dễ dàng gác lên bả vai anh.

Tư Văn hơi khuỵu đầu gối xuống, nhắm thẳng rồi từ từ tiến vào, lấp đầy cô.

Chu Yên không thể kìm lại, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ.

Trước kia, có một đồng nghiệp, trước khi hoàn lương, đã từng hỏi cô tại sao lại từ chối những người đàn ông khác, dù đã cho cô rất nhiều tiền.

Lúc này Chu Yên mới cười nói: "Tiền đúng là không ít, nhưng tiền vốn lại chưa chắc đã được như vậy."

Đồng nghiệp "ồ" lên mộ tiếng: "Tôi còn tưởng rằng cô là một người phụ nữ trinh tiết chứ."

Ánh mắt Chu Yên rơi vào xa xăm, nhìn ngọn núi bị sương mù bao phủ, hiếm khi cô nói thật: "Nếu một ngày Tư Văn không cần tôi nữa, cô nghĩ ai sẽ dám muốn tôi, anh ta sẽ cho ai muốn tôi?"

Đồng nghiệp choáng váng.

"Thân làm chó, nhận một chủ nhân là được rồi. Cô thấy có con chó nào từng tắm qua phân lại có kết quả tốt không?"

"Cô dám nói nói Tư Văn là phân sao?"

Chu Yên thu hồi ánh mắt, cười tủm tỉm: "Đây chính là cô nói mà."

"..."

Cô lơ lửng quá xa, lông mày và đôi mắt đều ẩn hiện ý cười.

Tư Văn rất chán ghét sự bất cần của cô, liền ném cô qua một bên, đâm vào, kéo cánh tay cô, dùng sức đâm vài cái.

Khoái cảm khi bị cọ xát ở điểm G khiến Chu Yên không kiềm chế được mà kêu lên. Cô đã hoàn hồn.

Động tác sau đó quá lớn, âm thanh va chạm bên trong hòa cùng tiếng khóc trên giường của cô, dường như có thể bào mòn sự tỉnh táo của họ.

Cô càng lúc càng hét to hơn.

Động tác của anh càng ngày càng nhanh hơn.

Nhiều lần lút cán.

Vào sâu trong tử cung.

42 phút 21 giây.

Khi kết thúc, Chu Yên liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

Tư Văn nắm chặt lấy cánh tay Chu Yên muốn kéo cô ra, nhưng cô không buông tay, ngược lại còn quàng tay qua cổ anh, người không đủ cao, phải kiễng chân lên, nhưng vẫn không buông.

Anh không còn nhẫn nại nữa: "Đi ra!"

Chu Yên không muốn anh làm gì cả, chỉ cần cho cô chỗ để dựa vào sau mỗi lần làm tình, để cô không mắc phải căn bệnh trống rỗng này nữa. Nghe nói loại bệnh này cuối cùng đều phải dùng ma túy để chữa khỏi.

Cô cảm thấy, dùng phương pháp của cô thì tạm thời vẫn có thể ngăn chặn một chút.

Giọng nói Tư Văn trầm xuống: "Chu Yên."

Chu Yên vẫn không ra khỏi lồng ngực anh, trầm giọng nói: "Chờ một chút."
Tư Văn không nói nữa.

*

Chuyến bay buổi chiều của Tư Văn, Chu Yên thu dọn cho anh thêm hai bộ quần áo nữa, vì anh nói lần này anh sẽ đi khá lâu.

Thu dọn đồ đạc xong, Chu Yên đặt hộ chiếu lên bàn: "Tôi đi trước."

Tư Văn vừa mặc áo sơ mi vào, còn chưa thắt cà vạt xong, liền không lên tiếng.

Chu Yên thấy anh quá chậm chạp, cà vạt thắt mãi không xong, liền đặt chìa khóa xe xuống, đi tới, cầm lấy cà vạt trong tay anh, buộc lại cho anh, sau đó dùng lòng bàn tay vuốt thẳng.

Tư Văn nhìn cô, như nói với cô lại như nói với chính mình: "Đừng uống thuốc bừa bãi."

Chu Yên không hề tự mình đa tình, nhưng cô vẫn cảm thấy phải trả lời anh, đó là phép lịch sự tối thiểu: "Vâng."

*

Chu Yên đem về cho Chu Tư Nguyên một ít mía, ép lấy nước để làm thành một lồng bánh bao nhỏ hấp, cho vào thùng giữ nhiệt. Cô cũng đã xào thêm hai món, đậy lồng bàn vào, khi em trai về chỉ cần dùng lò vi sóng hâm nóng lại là được.

Ổn định chuyện nhà cửa xong, cô lại đi làm.

Người khác thì làm ngày nghỉ đêm, còn cô thì lại hoàn toàn ngược lại. Lúc đầu, cô nghĩ rằng làm công việc có chế độ nghỉ ngơi như thế này, mình chỉ sống khỏe mạnh đến 30 tuổi là cùng, về sau sẽ lại phải uống mấy loại thuốc bổ để kéo dài tuổi thọ. Nhưng bây giờ cô đã nghĩ thông suốt, sống tạm trên cuộc đời như địa ngục này, còn chẳng bằng chết sớm sinh sinh sớm còn hơn.

Chu Yên lái xe đến bãi đậu xe dưới đất, thang máy trực tiếp lên lầu bốn.
Tầng 4 là phòng làm việc của các quản lý lớn nhỏ, phòng nghỉ của chị Hồng cũng ở đây.

Đẩy cửa phòng chờ, Chu Yên bước vào, không mời mà đến.

Chị Hồng đang đọc sách, "Trăm năm cô độc", Chu Yên vừa bước vào liền thở phào nhẹ nhõm. Hỏi cô: "Sao vậy?"

Chu Yên không vội, nói: "Có cần tôi chọn chị một quyển sách không?"
Chị Hồng đặt "Trăm năm cô độc" xuống: "Một trăm cách xin tha của gái điếm? Hay là một báo cáo nghiên cứu SM?"

Chu Yên cầm điếu thuốc lên: "Chắc chị mua cuốn sách này vì tên quảng cáo của nó là 'Mười cuốn sách bạn phải đọc trong đời', thậm chí, nếu nhanh tay săn sale được, thì một đơn hàng hơn 200 tệ cũng chỉ còn 100."
Thực sự là bị cô đoán đúng. Chị Hồng nhướng mày.

"Nhưng mà mọi người đều đang đọc. Nếu như chị không đọc, thì có vẻ chị thật LOW (kém sang), nhưng chị đọc lại chả hiểu chút nào. Đại khái là chị biết cuốn sách này rất tốt, bởi vì những người khác đều nói như vậy."

Chị Hồng không thể nghe những lời quanh co lòng vòng của cô nữa: "Cô vào thẳng vấn đề đi! Đừng khua môi múa mép nữa."

Chu Yên mở trang lót ra, lại đóng lại, sau làm một động tác vô dụng, lại nói: "Đây là tâm lý bầy đàn."

Chị Hồng cầm lấy trà sữa trên bàn, nói: "Rồi sao?"

Chu Yên đặt sách lại chỗ cũ: "Tôi không phải là người có nhiều đơn hàng trong Candy nhất, cũng không phải là người được chia nhiều hoa hồng nhất. Trong hơn 100 người, tôi chỉ có thể xếp hạng 40. Nhưng bởi vì tôi ăn được một con dê béo, nên lại trở thành đối tượng bị nhằm vào nhất."

Nghe đến đây, miệng chị Hồng vốn đang mở ra để uống trà sữa lại mím lại.

Hai cô gái nhỏ chỉ mới đến Candy vào tháng trước đã nhìn thấy hai chiếc bao cao su đã qua sử dụng trên tầng hai, lại như thế nhìn thấy Chu Yên bị người ta "làm". Trong hai ngày qua, người ta ra nói, vào nói: "Chu Yên chơi np", "Chu Yên bị cưỡng gian tập thể".

Tại sao? Bởi vì tất cả mọi người đang nói thế.

Người ta nói rằng Chu Yên là kẻ hạ tiện, rẻ tiền và thô lỗ, nhìn mắt thôi đã biết là kẻ thủ đoạn, quỷ quyệt, là kẻ mờ ám và tục tĩu nhất trong Candy, là kẻ có thể làm tình với đàn ông trước mặt bao người. Vì vậy hai chiếc bao cao su này chắc chắn là cô dùng.

Dù sao, nếu có một người nói rằng cô ấy cảm thấy người này có vấn đề, nhưng nếu mọi người cùng nói, thì chắc chắn đó là vấn đề của cô ấy.

Nghe có vẻ phi lý phải không?

Nhưng cái lũ gà Candy đều tôn sùng điều này là chân lý.

Những chuyện này Chu Yên cô đều có thể chịu được, cũng không thành vấn đề, cô đã làm nghề này rồi, còn có gì mà cô không thể tiếp nhận nữa đâu. Nhưng Phương Na Na đến tận cửa để tìm chết, không nói không rằng đã tìm cái kim chứa virus HIV để đâm cô?

Có phải vì đã quá lâu cô ta không nhìn thấy thế giới này, nên không biết trời cao đất dày là gì không? Không ngờ là xã hội hiện đại lại chơi theo cách tiên tiến như vậy đấy.

Cô nhìn chị Hồng và nói: "Tôi đến đây một chuyến, là để nói với chị rằng, tiếp sau đây tôi sẽ làm một chuyện, mà chuyện này nhất định chị sẽ không tiếp thu được, nhưng đây là thái độ của tôi. Thuận tiện, tôi khuyên chị một câu, hôm nay chị dung túng cho bọn họ nhục mạ tôi, thì ngày mai bọn họ có thể quay lại nhục mạ chị."

Đây là con dao hai lưỡi, trừ phi chị ta không dùng đến, còn không thì đừng hòng toàn thân mà lui.

Chị Hồng nhìn cô rời đi, ly trà sữa kia vẫn không uống hết nổi.

Không hiểu vì sao, lúc nãy, khi Chu Yên xoay người, chị ta còn tưởng rằng mình đã nhìn thấy Thẩm Ngọc Điệp.

Chị ta không muốn thừa nhận rằng mình quá ghen tị với Thẩm Ngọc Điệp, bà giống như một tấm gương, một tấm gương có thể nhìn thấu chị ta.

Vất vả lắm bà mới bị luộc chết, nhưng con gái của bà lại tới làm cái gương thay thế, làm cho chị ta luôn nhớ rõ, tuy rằng chị ta là một tú bà, nhưng bản thân lại không bằng gái điếm.

Đúng thật là chị ta đã bêu rếu cô với những người đó, bóp méo sự hiểu biết của họ về Chu Yên, nhưng tất cả đều là chuyện râu ria, ai mà không buôn chuyện linh tinh sau bữa tối cơ chứ? Ai mà không bị người khác làm trò cười sau lưng?

Chỉ là bọn họ không biết tự kiềm chế, nói linh tinh có hai câu mà đã bị cô nghe được, còn làm căng như vậy nữa chứ?

Ngay khi chị ta nảy ra ý nghĩ này, thì chuông cảnh báo đã vang lên.

Sau đó là một tiếng hét chói tai. Đặc biệt bén nhọn, giống như truyền từ Rashomon.

Chị ta vội vàng chạy tới nơi phát ra âm thanh, liền nhìn thấy Chu Yên đè Phương Na Na trên mặt đất, trên tay cầm một cây kim, đâm thẳng vào mười đầu ngón tay của cô ta, máu loang lổ trên váy áo trắng tinh, nước mắt không ngừng tuôn rơi, ướt đẫm cảm khuôn mặt.

Chu Yên đâm xong, liền đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, phủi tay rời đi.

Chị Hồng vội vàng chạy tới đỡ người: "Có chuyện gì! Xảy ra chuyện gì?"

Sắc mặt Phương Na Na tái nhợt, hai tay run rẩy: "Tôi, tôi, HIV, bệnh AIDS ..." Người vây xem nghe thấy, cố tình Chu Yên lại còn chọn vị trí ở trung tâm, người ở sáu tầng lầu vây quanh vòng tròn nơi này, cho dù không nghe thấy, thì cũng chỉ cần ba năm phút là tất cả mọi người đều biết hết.

Chị Hồng vô thức đẩy cô ta ra, rồi lùi lại: "Cô! Sao cô lại! Sao cô lại dám làm thế với cô ấy! Cô!"

Từ đó, trong Candy không còn ai tên là Phương Na Na nữa.

Chị Hồng cũng bị ông chủ phạt 10 vạn nhân dân tệ vì giám sát không nghiêm.

Sau đó, chị Hồng tìm đến Chu Yên, thái độ của chị ta tốt hơn nhiều.
Chị ta hỏi cô tại sao cứ bức người ta vào đường cùng, để lại một đường lui cho người ta không phải là tốt hơn sao?

Nói thế nào thì cô cũng từng đồng nghiệp với Phương Na Na một thời gian.

Chu Yên không thể mô tả cho chị ta cảm giác của cô khi nhìn thấy cây kim lặng lẽ cắm trên ghế, mà không cắm trên người mình. Cô không nghĩ rằng chị ta có thể đồng cảm với cô như thể chị ta cũng bị như thế.

Cô chỉ hỏi ngược lại chị ta: "Nếu tôi là người bị nhiễm HIV, phải rời khỏi nơi này, thì chị có hỏi cô ta câu này không?"

Chị Hồng không trả lời.

Sau đó, lời đàm tiếu về Chu Yên trong Candy đã ít đi 2/3.

Chị Hồng không giở trò gì nữa. Chị ta bắt đầu cho rằng Chu Yên nói đúng, dùng tâm lý bầy đàn thông thường của mọi người để điều khiển dư luận, có thể sẽ nhận được sự thỏa mãn nhất định, nhưng sẽ luôn có ngày trò chơi sụp đổ, đến lúc đó, những lời đàm tiếu này, chưa chắc sẽ không hướng vào chị ta.

Nhân lúc vẫn còn một con đường để quay đầu lại, chị ta vẫn không nên tiến lên để sai càng thêm sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro