Chương 210 - Thế giới hiện thực 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quá trình tỉnh lại từ trong mộng cảnh lần này có chút không giống bình thường, có lẽ bởi vì nơi tiến vào chính là tầng tiềm thức, Đỗ Yến thoát ly một tầng lại một tầng.

Cậu thấy Tiếu Lang, thấy Thành Du, thấy Hạ Cẩn, bọn họ đều đối với Đỗ Yến cười, sau đó nhẹ giọng nói cùng một câu.

"Tôi chờ em."

Thời điểm Đỗ Yến mở to mắt, vừa lúc đối diện cặp mắt duyên dáng của Thiệu Lăng Hằng. Ánh mắt hắn tỉnh táo, tối đen, thần thái bên trong không có nửa phần mê màng, thoạt nhìn đã tỉnh lại từ lâu.

Đỗ Yến ngồi dậy, rất tự nhiên hỏi: "Anh tỉnh lại lâu rồi?"

Thiệu Lăng Hằng lắc đầu nói: "Hơn mười phút mà thôi."

Đỗ Yến nghĩ tới sự cố ngoài ý muốn trước đây, lại hỏi: "Anh có thấy có chỗ nào không thích hợp không?"

Thiệu Lăng Hằng lắc đầu nói: "Tôi ngủ rất khá."

Đỗ Yến tạm thời không có biện pháp từ gương mặt không gợn sóng của Thiệu Lăng Hằng nhìn ra bất cứ điều gì, sau khi ở tầng tiềm thức biết được biến động cảm xúc phập phòng giấu sau mặt ngoài vô biểu tình, cậu hoàn toàn không có biện pháp từ hiện tượng mặt ngoài phỏng đoán tâm tư của Thiệu Lăng Hằng.

Cậu thậm chí nghĩ, hiện tại mình ở trong mắt Thiệu Lăng Hằng có phải cũng giống cái bóng đèn đang sáng lên.

Đỗ Yến biết tiềm thức đối với cảm giác ảnh hưởng lớn thế nào, rốt cuộc tại thời điểm phỏng vấn hắn có thể đem chính mình hóa thành bộ dáng kia, Thiệu Lăng Hằng cũng có thể thêm lự kính trong tiềm thức, đem trường hợp trong đoạn hồi ức kia điểm tô cho đẹp làm người ta không nỡ nhìn thẳng.

Sau khi trở về hiện thực, Đỗ Yến cũng không cách nào suy đoán ra rốt cuộc Thiệu Lăng Hằng có nhớ sự tình trong mộng hay không, hay có biết những sự tình về huyết mạch thần thú không.

Từ trong mộng cảnh xem ra, người Thiệu gia chưa từng nói cho Thiệu Lăng Hằng về sự việc huyết thống thần thú, thời điểm bảy tám tuổi dùng bí dược cũng là vì lấy cớ hắn sinh bệnh.

Đỗ Yến nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là trước làm sáng tỏ hiểu lẩm trước đây, tránh cho về sau mình lần nữa xuất hiện trong mộng cảnh lại biến thành thảm kịch các loại phi nhân loại.

"Anh còn nhớ câu em nói trước khi anh ngủ không?"

Thiệu Lăng Hằng gật đầu, trong giọng nói mang theo chút nghi hoặc: "Em nói, em không phải người?"

Quả nhiên người này chỉ nghe được nửa câu đầu, nửa câu sau "Nghiêm khắc mà nói không hoàn toàn xem là nhân loại" căn bản là không để trong lòng, lúc này mới tạo ra ba cái cảnh tình huống Đỗ Yến không phải người trong các thế giới mộng cảnh.

Đỗ Yến nói: "Anh khả năng có chút hiểu lầm, em chỉ là có một bộ phận huyết thống không phải người mà thôi, trừ bỏ một tí đặc thù huyết thống khác*, cùng nhân loại bình thường khác nhau cũng không lớn."

*trong qt là "địa phương ngoại", mình không biết dịch sao nên đổi thành "huyết thống khác".

Thiệu Lăng Hằng hỏi: "Em nói đặc thù huyết thống, là em có thể đi vào trong mộng của tôi cùng tôi yêu đương sao?"

"..."

Đỗ Yến giơ tay nhéo nhéo giữa mày, chỉ cảm thấy Thiệu Lăng Hằng chọn trọng điểm cũng quá thanh kỳ. Cậu sắp xếp ngôn ngữ một chút, lúc này mới lần thứ hai mở miệng.

"Huyết thống của em đặc thù ở chỗ em lấy ác mộng làm thức ăn, đi vào giấc mơ là phương thức ăn mộng, còn có thọ mệnh so với nhân loại bình thường dài hơn rất nhiều." Đỗ Yến nói, "Anh nhớ rõ sự tình trong mộng?"

Thiệu Lăng Hằng nói: "Tôi đều nghĩ tới, sở hữu hết thảy."

Đỗ Yến thấy thời điểm hắn nói ra những lời này, chau mày, sắc mặt không quá đẹp, áp suất quanh mình thậm chí mắt thường có thể thấy được đang suy sút xuống hẳn.

Đỗ Yến chỉ tưởng là nhớ tới những việc lúc nhỏ trải qua làm trong lòng Thiệu Lăng có chút áp lực.

Cậu an ủi nói: "Hiện tại xem ra huyết mạch của anh hẳn là lần thứ hai kích hoạt rồi, bất quá không sao cả, em có thể giúp anh giải quyết vấn đề ác mộng quấn thân, cho dù lúc sau có ảnh hưởng đến người khác cũng không cần lại dùng loại bí dược này."

Thiệu Lăng Hằng sau khi nghe xong lời hứa hẹn của Đỗ Yến cũng không có biểu hiện ra bộ dáng nhẹ nhõm

Hắn trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Tôi chính là...... có điểm không vui."

Đỗ Yến hỏi: "Vì sao? Bởi vì huyết mạch thần thú tạo thành bóng đè lên người anh, mang đến những hồi ức không thoải mái trong quá trình trưởng thành của anh?"

Thiệu Lăng Hằng lắc đầu, nói: "Tôi thật cảm tạ huyết mạch thần thú, nếu không có huyết mạch tồn tại, tôi có lẽ vĩnh viễn không gặp được em."

Hắn tạm dừng một chút, tiếp tục nói đến: "Vừa rồi em nói thọ mệnh của em so với người bình thường dài hơn rất nhiều, nếu không có huyết mạch thần thú, tôi đại khái cũng chỉ có thể trở thành khách qua đường trong sinh mệnh của em."

Đỗ Yến càng thêm nghi hoặc, hỏi: "Vậy nguyên nhân cảm xúc của anh hạ xuống là vì cái gì?"

Thiệu Lăng Hằng thấy thế, biết chính mình không nói ra nguyên nhân chân chính có lẽ sẽ làm Đỗ Yến có suy đoán khác.

Hắn hít sâu một ngụm, hạ quyết tâm mở miệng nói: "Tôi không vui là bởi vì tôi không phải người đầu tiên ôm em."

Nói xong, Thiệu Lăng Hằng giơ tay đem Đỗ Yến ôm vào trong lòng ngực, lực đạo có chút lớn, như là muốn khạm người vào.

Đỗ Yến đột nhiên bị ôm lấy: "?"

Thiệu Lăng Hằng lùi ra chút khoảng cách, tiếp tục mở miệng nói: "Tôi cũng không phải người đầu tiên hôn em."

Hắn cúi đầu hôn Đỗ Yến một ngụm, thời điểm rời đi thậm chí còn nhẹ nhàng cắn môi dưới của Đỗ Yến.

Đỗ Yến: "?"

Thiệu Lăng Hằng ánh mắt nặng nề nhìn Đỗ Yến, nói: "Tôi thậm chí còn không phải người đầu tiên..."

Trực giác Đỗ Yến cảm thấy có nguy hiểm, chung quy cảm thấy nếu không ngăn đối phương lại, sự tình nào đó có thể phát triển đến không thể vãn hồi. Hiện tại trời đã sắp sáng, đều không phải thời điểm tốt để làm chút việc gì đó.

Cậu một tay chống lại Thiệu Lăng Hằng đang dựa lại đây, nói: "Cho nên, anh đây chính là ăn dấm của chính mình?"

Thiệu Lăng Hằng nói tới đây, đã hoàn toàn bất chấp tất cả, nghe Đỗ Yến hỏi như vậy cũng không chút nào cảm thấy hành vi này của mình có chút mất mặt. Hắn trực tiếp gật đầu nói: "Tôi biết cảnh trong mơ đều là bộ phận nào đó của tôi, chỉ là tôi chính là không vui."

Đỗ Yến bất đắc dĩ mà nhìn người trước mắt, tóc hỗn loạn, khuôn mặt tuấn tú, nghiêm trang có chút oán giận.

Mỗi người trong mộng vào lúc này trở nên rõ ràng lên. Đỗ Yến biết nếu cậu lại không hảo hảo trấn an một chút, người trước mắt này đại khái có thể dìm chết bản thân trong dấm của chính mình.

Đỗ Yến cười cười, nói: "Có lẽ đúng là từ trong mộng cảnh anh lần đầu làm được, nhưng có thể nhìn thấy em chân thật nhất, có thể cùng em song hành, không cần lo lắng một ngày nào đó sẽ tỉnh lại từ trong mộng cảnh, lại chỉ có anh."

Thiệu Lăng Hằng ngơ ngác nhìn Đỗ Yến một lát, đột nhiên dời tầm mắt nghiêng mặt đi.

Hẳn tưởng có thể che giấu chút, nhưng từ góc độ của Đỗ Yến, ngược lại càng thêm rõ ràng thấy được phần đỏ ứng từ chỗ cổ Thiệu Lăng Hằng dần dần lan ra tới tai.

Đỗ Yến lại nhẹ giọng cười cười, nói: "Không ăn dấm?"

Thiệu Lăng Hằng quay đầu liếc cậu một cái, không nói một lời mà đem Đỗ Yến ôm vào trong lòng ngực.

Sau một lát, Đỗ Yến mới nghe hắn nói: "Còn ăn, nhưng không có không vui."

Đỗ Yến bật cười, đang muốn nói cái gì đó, lại cảm giác tay Thiệu Lăng Hằng ở trên lưng cậu sờ sờ.

Thanh âm Thiệu Lăng Hằng nghe tới có chút nghi hoặc: "Cánh em đâu?"

"..."

Đỗ Yến nhẹ nhàng đẩy Thiệu Lăng Hằng ra, nói: "Đại bộ phận huyết mạch của em vẫn thuộc về nhân loại, sẽ không có cánh không thuộc về bộ phận tứ chi của nhân loại."

Thiệu Lăng Hằng nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: "Nhưng tôi đã thấy em trong bộ cánh dài, khi tôi còn nhỏ."

Đỗ Yến sửng sốt, trong lòng khẩn cấp triệu hoán Tiểu Bát: "Tiểu Bát, cái dược kia của ngươi có phải có vấn đề gì hay không, ký ức của hắn dường như bị hỗn loạn?"

Tiểu Bát nói: "Tầng tiềm thức có ảnh hưởng rất lớn đối với ký ức, hơn nữa đó là khát vọng cực đồ của Thiệu Lăng Hằng, trong khoảng thời gian ngắn có chút hỗn loạn là chuyện bình thường, ngươi trực tiếp nói cho hắn biết chân tướng là được."

Đỗ Yến nghe vậy, lúc này mới yên lòng.

Cậu cười cười, nói: "Chuyện anh gặp em khi còn nhỏ là việc phát sinh ở mộng cảnh trong tiềm thức, có lẽ bởi vì anh ở đoạn thời gian kia muốn có người làm bạn cùng mình, loại nguyện vọng này mãnh liệt đến mức quấy nhiễu trí nhớ của anh."

Thiệu Lăng Hằng nghe xong, nhíu mày nói: "Em đáp ứng nhanh chóng đến tìm tôi."

Đỗ Yến nhớ tới câu nói trong mộng cảnh của Thiệu Lăng Hằng, cũng không so đo logic trong đó mà trấn an nói: "Hiện tại không phải em đã tới sao?"

Thiệu Lăng Hằng lại là không quá vừa lòng, nói: "Quá muộn."

Đỗ Yến thực sự cầu thị* mà nói: "Em so với anh nhỏ hơn gần mười tuổi, thời điểm anh bảy tám tuổi em còn chưa có sinh ra, muốn sớm cũng không sớm được."

"..."

*cầu thị (nguồn: Wiktionary)

Nghĩa 1: Diễn tả một ai đó tự tìm hiểu sự thật bằng chính mình.

Nghĩa 2: Cầu thị là cầu mong người ta chỉ dạy cho mình vấn đề nào đó mà mình không biết, thái độ cầu thị.

Thiệu ảnh đế chịu đả kích lớn, nhớ tới trước đây từng có anti-fan ở trên mạng cười nhạo hắn tuổi tác lớn. Đương nhiên anti-fan kia bị lực lượng fans khổng lổ của Thiệu Lăng Hằng phun đến đầu đầy máu chó, Thiệu Lăng Hằng trước nay cũng không đem những lời này đặt trong lòng.

Hôm nay lại bị Đỗ Yến vô tâm một câu chọc trúng chỗ đau, Thiệu Lăng Hằng thậm chí nghiêm túc nghĩ muốn về nhà thỉnh giáo ông mình một chút bí quyết dưỡng sinh, để tránh già quá nhanh bị Đỗ Yến ghét bỏ.

Hai người một phen trường đàm, sau khi đem các sự việc mình biết nói ra hết, trời cũng đã sáng.

Thiệu Lăng Hằng còn có chút lưu luyến chưa đã thèm, Đỗ Yến lại nhớ tới mình thân mang chức trách trợ lý.

Thiệu Lăng Hằng hôm nay còn có công tác.

Đỗ Yến không chút do dự đứng dậy, đi đến phía trước cửa sổ kéo màn ra.

Nắng sớm rải đầy đất, hai con người có được huyết mạch dị thú lúc này mới hoàn toàn trở lại thế giới hiện thực.

"Anh hôm nay còn có công tác, có gì buổi tối nói sau."

Sau khi nhớ tới hết thảy trong mộng, Thiệu Lăng Hằng biết Đỗ Yến là người phi thường chuyên nghiệp, liền không đưa ra ý kiến phản đối mà ngoan ngoãn đứng dậy đến phòng tắm trong phòng rửa mặt chải đầu.

Tuy nói trong đời sống hiện thực, hai người xem như mới xác định quan hệ người yêu, nhưng mà trong mộng cảnh hai người đã ở bên nhau sinh hoạt qua thời gian không biết bao lâu.

Trước đây, thời điểm Thiệu Lăng Hằng không nhớ rõ cảnh trong thế giới giấc mơ, Đỗ Yến có thể ngụy trang dưới sự trợ giúp của năng lực huyết mạch.

Hiện tại Thiệu Lăng Hằng nhớ tới hết thảy, loại cảm giác ở chung quen thuộc này rốt cuộc không giấu được, hai người hơi có cảm giác chồng chồng.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, hai người xuống lầu ăn bữa sáng, Đỗ Yến thật sự không có trù nghệ nấu ăn gì.

Thời đi học cậu vẫn luôn ăn cơm ở nhà, lúc thành niên sau khi kích phát huyết mạch, đồ ăn đối với cậu không có bất cứ điểm hấp dẫn gì, tự nhiên cũng sẽ không đi nghiên cứu nấu cơm thế nào.

Lúc cậu còn đang nghĩ ngợi muốn ra cửa đi mua bữa sáng liền nghe Thiệu Lăng Hằng hỏi: "Bữa sáng em muốn ăn gì? Món đơn giản tôi sẽ làm."

Đỗ Yến nói: "Em ăn cái gì cũng đều giống nhau, đồ ăn bình thường đối với em đều không có hương vị gì, chỉ có thể xem như đồ vật yêu cầu chuẩn bị để duy trì thân thể thôi.

Thiệu Lăng Hằng vừa nghe, liền cảm thấy có chút đau lòng: "Ăn không ra hương vị đồ ăn, điều này quá thống khổ. "

Đỗ Yến nói: "Cho nên anh là món ăn hoàn mỹ nhất của em."

Thiệu Lăng Hằng bị lời thổ lộ bất thình lình làm cho lần thứ hai đỏ mặt, hắn xoay người, ném xuống một câu: "Tôi đi làm bữa sáng."

Đỗ Yến ngồi ở bàn ăn bên, nhìn bóng dáng Thiệu Lăng Hằng trong phòng bếp.

Cậu cảm thấy sinh hoạt như vậy bất luận nhiều hay ít đại khái đều có thể làm cậu cảm thấy mỗi ngày ánh nắng đều thật ấm áp, mỗi đêm ánh trăng đều thật đẹp, mỗi ngày gió nhẹ đều thật ôn nhu.

Liền ở ngay lúc này, chuông cửa vang lên, Thiệu Lăng Hằng ở trong phòng bếp mở miệng nói: "Hẳn là Tiền Hưng, em đi mở cửa lớn đi."

Đỗ Yến nghe vậy đứng dậy, theo sau ra mở cửa lớn.

Đứng ở cửa đúng là Tiền Hưng, chỉ là vấn đề là ở cửa không chỉ có một mình Tiền Hưng. Đối với đôi phu thê đứng ở phía sau Tiền Hưng, Đỗ Yến đã gặp qua trong mộng cảnh ở tiềm thức.

Cho dù là chưa gặp qua, cậu cũng có thể từ hình dáng tương tự phán đoán ra được bọn họ là cha mẹ Thiệu Lăng Hằng.











































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro