pntt 1800

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1800 : Vạn Sâm pháp bàn cùng Kình Thiên cự thuyền

Là đấu giá đại hội lưỡng tộc ngàn năm diễn ra một lần, phía sau liên tiếp xuất hiện vài món áp trục bảo vật bất phàm, mỗi một kiện đều là tài liệu mà tu sĩ bình thường không thể nào với tới.

Bất quá những vật này không cần thiết với Hàn Lập.

Áp trục vật phẩm bán đấu giá xong sau. Thiên Nhãn Tử lập tức gọi một đám thị nữ đi lên, bắt đầu bán đấu giá rất nhiều linh dược tài liệu linh đan hiếm có mà không thể thấy ở đấu giá hội bình thường.

Mấy thứ này tự nhiên càng không lọt vào pháp nhãn của Hàn Lập.

Đến lúc xuất hiện vài loại linh hoa linh thảo do Linh tộc nhân tài đào tạo ra, Hàn Lập mới có vài phần tâm động.

Nhưng khi nghe nói mấy loại linh dược này là dùng linh nguyên chi lực của Linh tộc tỉ mỉ bồi dưỡng mới có thể sinh trưởng thành thục, cũng tâm tư này của hắn liền tắt.

Những linh dược này có dược hiệu kinh người, nghe đồn còn có một số là thánh dược trong truyền thuyết, nhưng chắc chắn không thể lục dịch trong bình nhỏ thần bí kia thúc dục.

Đối với hắn mà nói, linh dược này đẳng cấp không cách nào đề cao được nữa, cho dù trân quý cũng không có tác dụng quá lớn.

Sau khi đấu giá linh dược linh đan lại đến một lượng lớn pháp quyết công pháp, pháp khí bảo vật liên tiếp được lấy ra.

Những đồ này thích hợp cho tồn tại Hóa Thần cùng Luyện Hư, vừa mới lấy ra lập tức làm cho buổi đấu giá phi thường náo nhiệt.

Cơ hồ mỗi một vật đều bị hàng trăm tồn tại hai tộc cùng tranh đoạt.

Ở trong đó, lại một lần nữa xen kẽ một vài món áp trục bảo vật. Trong đó gồm hơn mười bình Húc Nhật Đan có thể tinh tiến pháp lực cho Hợp Thể tu sĩ, cùng với một khối ngọc giản ghi lại công pháp truyền thừa của một vị Hợp Thể tu sĩ nổi danh vài ngàn năm trước, ngoài ra còn có hai kiện pháp bảo cấp linh bảo.

Những đồ này, tự nhiên làm cho cả buổi đấu giá lên cao trào. Nhưng cho tới giờ, một số Hợp Thể kỳ tồn tại trên tầng ba vẫn chưa tranh đoạt. Ngẫu nhiên chỉ có một người xuất thủ. Tựa như phần lớn mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức, đang đợi điều gì.

Cuối cùng là một Chiến Ngẫu khổng lồ thân cao mười trượng, bị một nhân vật thần bí vô danh, một hơi dùng mấy ngàn vạn linh thạch đem đi, trường đấu giá hội đã tới hồi gay cấn nhất.

Lúc này Thiên Nhãn Tử mỉm ôm quyền cười hướng mọi người:

" Vật phẩm muốn đấu giá cuối cùng là hai kiện bảo vật nhất trân quý của bổn tràng đấu giá đại hội. Tiểu lão nhi năng lực có hạn, không thể chủ trì sự tình nên. Cho nên do Ly Hỏa Giao vương tiền bối cùng chủ nhân của bảo vật, một vị thần bí khách nhân đến từ Dị tộc, tự mình phụ trách giải thích cùng bán đấu giá."

Nói xong lời này, bạch bào lão giả hướng bốn phía chắp tay lần nữa, quan sát phản ứng mọi người dưới đài.

Trong đại điện có không ít kẻ đã nghe nói sẽ có dị tộc nhân xuất hiện ở buổi đấu giá, giờ phút này nghe vậy không khỏi xôn xao một trận khác thường.

Dù sao quan hệ của Nhân Yêu lưỡng tộc cùng Dị tộc chung quanh vốn không mấy hòa thuận, thậm chí mấy trăm năm trước mới chấm dứt một hồi đại chiến cùng Dạ Xoa tộc cùng một số dị tộc khác.

Bất quá khi Ly Hỏa giao vương thân vận hồng sắc trường bào cùng một hoàng bào nữ tử đi lên đài, mọi người lập tức ngừng tàn tán.

Vù một chút, ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung trên thân ảnh thướt tha đang đứng sóng vai cùng Ly Hỏa giao vương.

Chỉ thấy hoàng bào nữ tử này có khuôn mặt tròn trịa, làn da mềm mại, nhìn qua bộ dáng chỉ mười bảy tám tuổi, vẻ mặt ngọt ngào tươi cười khiến người ta vừa thấy không khỏi sinh ý hảo cảm.

Thiếu nữ "Dị tộc" này khiến không ít người trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Chỉ có người tu luyện bí thuật thần niệm độc đáo mới có thể dùng thần niệm đảo qua thân thể nữ tử, mơ hồ cảm thấy khí tức đối phương có chút khác thường so với Nhân tộc.

Hàn Lập căn bản không dùng thần niệm, hai mắt đang nhắm chợt mở ra, tròng mắt chợt lóe lam quang liền phát hiện chỗ kỳ lạ trên người hoàng bào nữ tử, dị sắc trên mặt chợt lóe lập tức liền khôi phục như thường.

Lúc này, Ly Hỏa giao vương đứng ở bên cạnh hoàng bào nữ tử mở miệng :

"Bổn vương thì không cần tự giới thiệu. Về phần vị Thiên Thu thánh nữ Khí Linh tộc này, hẳn không ít người ở đây đã nghe nói qua đại danh của nàng. Lúc này bán đấu giá hai kiện áp trục bảo vật cuối cùng, được Thiên Thu đạo hữu không quản xa vạn dặm từ Khí Linh tộc mang đến."

Thanh âm Ly Hỏa giao vương có chút khàn khàn nhưng tràn ngập sự uy nghiêm không nói thành lời.

Hoàng bào nữ tử chỉnh đốn trang phục, thi lễ rồi phát ra thanh âm dễ nghe:

"Thiếp thân là Thiên Thu, hiện là thánh nữ ở Khí Linh tộc, ra mắt chư vị đạo hữu".

Mặt ngọc tươi cười nhưng thần thái không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, bộ dáng không chút như thân đang ở nơi Dị tộc.

"Thiên Thu thánh nữ! Khí Linh tộc! không phải một trong tứ đại thánh linh của Khí Linh tộc, là tồn tại ngang cấp Hợp Thể tu sĩ sao không!"

" Không ngờ lời đồn dị tộc tới đấu giá đại hội lại là thật sự"

Khi Ly Hỏa giao vương cùng hoàng bào nữ tử vừa dứt lời, lập tức cả đại điện lại lần nữa có chút oanh động.

Thiên Thu thánh nữ Khí Linh tộc thấy thế nhưng vẻ mặt vẫn tự nhiên, không lộ chút khác thường. Còn Ly Hỏa giao vương nhướng mày, đột nhiên sắc mặt trầm xuống khẽ quát một tiếng:

"Tất cả yên lặng một chút. Thiên Thu đạo hữu hội ở chỗ này là đã được Tam hoàng cùng bảy đại Yêu vương chúng ta cùng đồng ý, về phần lý do thì sau khi đại hội kết thúc sẽ cho mọi người một công đạo. Mà lúc này đây, Thiên Thu đạo hữu mang trọng bảo, cũng là đại biểu một phần thành ý đối với hai tộc chúng ta. Linh thạch thu được sau khi bán đấu giá, trực tiếp tặng cho hai tộc chúng ta."

Vừa nghe Ly Hỏa giao vương nói, Nhân yêu hai tộc dưới đài im lặng không ít. Không ít người tự cân nhắc ý tứ trong lời nói này!

Hoàng bào nữ tử lại mỉm cười, ngọc thủ trong vừa chuyển, hai cái vòng tròn màu vàng và bạc lồng vào nhau cùng một khối ngọc giản màu trắng hiện ra trong tay.

Tiếp theo nàng này nói:

"Kiện bảo vật thứ nhất là Vạn Sâm luân bàn, là Thông Thiên linh bảo có tên trên Vạn Linh Bảng. Nguyên là một trong trấn tộc chi bảo của Khí Linh tộc chúng ta. Lần này để bày tỏ chân ý của Khí Linh tộc chúng ta, mới đem vật này tới đây bán đấu giá. Luân bàn này được xưng có thể biến ảo ra vạn vật thế gian, có thể thi triển chín chín tám mươi mốt loại huyễn thuật khác nhau. Nếu là pháp lực đủ có thể đem tám mươi mốt loại huyễn thuật trùng điệp cùng phát ra. Ngay cả Hợp Thể kỳ tu sĩ thân ở trong cũng rất khó thoát. Có điều pháp bàn tuy lợi hại nhưng cũng khá mạo hiểm, sẽ đem một thân pháp lực của tồn tại Hợp Thể kỳ hút đi hơn phân nửa. Trong chốc lát đạo hữu nào đắc bảo phải cẩn thận một chút."

"Về phần bảo vật thứ hai là Khí Linh tộc chúng ta ở một dị tộc khác, trả giá không nhỏ mua được một bức vẽ cấu tạo Kình Thiên chiến thuyền thời thượng cổ. Thuyền này chở được hơn ngàn người, cũng có thể minh ấn một số pháp trận cực kỳ lợi hại, vô luận công kích hay phòng ngự đều không chê vào đâu được, tốc độ phi độn nhanh vô cùng. Có thể để dùng bảo mạng ở thời khác mấu chốt, là bảo vật tuyệt hảo." Thiên Thu thánh nữ nói xong lời cuối cùng thì thản nhiên cười, nhưng thần sắc có chút động.

Theo sau ngón tay cầm luân bàn chợt lóe linh quang, đem một bộ phận pháp lực quán chú vào trong.

Cánh tay này khẽ vung lên. Nhất thời một mảnh hào quang phấn hồng từ trên kim ngân luân bàn cuồn cuộn mà ra, bắn thẳng xuống dưới đài.

Đám Nhân Yêu lưỡng tộc cả kinh, không ít người chợt lóe linh quang toàn thân, hiện ra một tầng phòng ngự.

Nhưng ngay sau đó, bọn họ liền cảm thấy một mùi hương hoa xông vào mũi, tiếp theo đột nhiên phát hiện, phấn hồng hào quang cuốn qua đại điện sáng ngời một hồi, ở bốn phía đều hiện ra kỳ hoa đủ mọi màu sắc cỡ nắm tay, kỳ hương lan tỏa từng góc đại điện.

Nhưng một số người pháp lực tinh thuần, lập tức phát hiện hết thảy đây chỉ là một loại huyễn thuật mà thôi, trong miệng tự nhiên than thở sợ hãi một trận.

"Do ta chưa tế luyện qua Vạn Sâm luân bàn nên chỉ có thể phát huy được một hai phần uy năng chân chính của nó. Hơn nữa huyễn thuật vừa rồi chỉ một trong tám mươi mốt loại, hơn nữa là loại tầm thường nhất." Lời của hoàng bào nữ tử khiến mấy Hợp Thể tu sĩ trên tầng ba cũng có chút rúng động.

"Về phần Kình Thiên chiến thuyền. Mấy mươi vạn năm trước, nó là đỉnh giai chiến thuyền của Thiết Lặc tộc từng hoành hành một thời ở Thiên Nguyên đại lục. Có thể trực tiếp đem chiến lực hơn ngàn người bạo tăng hơn mấy lần, mang theo môn nhân đệ tử tiến thối trong một số kiếp nạn. Đáng tiếc muốn chế tạo nó thì hao phí quý hiếm tài nguyên rất nhiều, thật sự không có khả năng sản xuất ra quy mô lớn. Nếu không với bức họa đồ này, có thể trực tiếp tăng thực lực bộ tộc chúng ta." Thiên Thu thánh nữ Khí Linh tộc cười dài nói rõ ràng.

"Thiên Thu đạo hữu đã đem lai lịch công hiệu của hai kiện vật phẩm giới thiệu xong. Uy năng Vạn Sâm pháp bàn mọi người đã thưởng lãm một phần, về phần bức vẽ cấu tạo Kình Thiên chiến thuyền, bổn vương đã tìm người chuyên môn giám định qua, tuyệt đối không giả. Tại hạ biết rất nhiều đạo hữu tới đây, hơn phân nửa là vì sơ đồ Kình Thiên chiến thuyền.

Bất quá ta xin khuyên một câu. Chiến thuyền uy năng thật lớn nhưng sản xuất nó cần hao phí lượng tài nguyên to lớn vượt xa người tưởng tượng. Một số đạo hữu gia thân không dày, tốt nhất đừng có chủ ý với nó. Để tránh tiêu hao món tiền khổng lồ mua được bản vẽ, lại vẫn vô lực luyện chế ra chiến thuyền . Được rồi, hiện bắt đầu bán đấu giá Vạn Sâm luân bàn, giá quy định là tám ngàn vạn linh thạch!" Ly Hỏa giao vương ở một bên thản nhiên tuyên bố vài câu.

Bắt đầu bán đấu giá linh bảo trên Hỗn Độn Vạn Linh Bảng!

Không biết bao nhiêu tu sĩ Hóa Thần Luyện Hư ở đây còn chưa thấy qua bộ dáng Thông Thiên linh bảo linh bảo ra sao. Giá quy định tám ngàn vạn linh thạch kiến cho đại đa số tồn tại tầng một tầng hai há hốc mồm. Biết bảo vật này khẳng định sẽ rơi vào tay Hợp Thể kỳ lão quái vật trên tầng ba, nên không lãng phí khí lực tranh đoạt.

Nhất thời trong các phòng nhỏ tầng ba vẫn yên tĩnh dị thường, không ai mở miệng trả giá trước.

Chương 1801: Lời mời của Vạn Cốt

Chốc lát sau, vô số đạo độn quang cùng từng chiếc Thú xa Phi chu, từ trong biển mây bay vọt lên không, bắn nhanh về hướng bốn phương tám hướng mà đi.

Trong đó có một đạo thanh hồng thoạt nhìn không chút thu hút, chớp động mấy cái rồi tiêu thất vô tung vô ảnh quanh vùng Phi Tiên Phong.

Trong thanh quang, vẻ mặt Hàn Lập trầm ngâm. Tại phía sau hắn, Hải Đại Thiếu cùng Khí Linh Tử thành thành thật thật mà đứng.

Vừa rồi bán đấu giá hai kiện bảo vật sau cùng, sự tình diễn ra cực kỳ đặc sắc!

Trải qua sự tranh đoạt của hơn mười Hợp Thể tu sĩ, Vạn Sâm La Bàn rơi vào tay Hắc phượng vương Tiêu Quán.

Về phần bản vẽ Kình Thiên chiến thuyền của Thiết Lặc tộc thì rơi vào trong tay Lũng gia, được xưng chân linh đệ nhất thế gia.

Vừa nghĩ đến Lũng gia, Hàn Lập không khỏi nheo hai mắt, trong đầu nhất thời hiện lên một gã trung niên tu sĩ sắc mặt vàng nhạt.

Vị Lũng gia lão tổ trực tiếp lên đài giao dịch bản vẽ chiến thuyền, không ngờ là một tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ đại thành, không chỉ một thân pháp lực sâu không lường được mà quanh thân còn hiện ẩn những luồng khí tức cực hàn băng lãnh.

Xa xa liếc mắt lại, khiến người sinh cảm giác mất hết hồn vía.

Lũng gia lão tổ này một thân tu vi tựa hồ không kém Tam Hoàng cùng bảy đại yêu vương, trách không được Lũng gia được xưng chân linh đệ nhất thế gia ổn cư.

Có thể đấu giá được bản vẽ chiến thuyền, vượt qua Thiên Nguyên thánh hoàng cùng đám nhân yêu lưỡng tộc tối đỉnh giai tồn tại, có thể thấy được tài lực của Lũng gia vượt hơn những thế lực này một chút.

Vừa nghĩ tới mình đã đắc tội thế lực này, Hàn Lập bất giác có chút đau đầu.

Cũng may lúc trước thông qua tiếp xúc cùng Cốc gia và Diệp gia, hắn đã biết rõ Lũng gia quan hệ tương hòa với các chân linh thế gia khác. Mà bây giờ hắn đã có liên hệ với hai nhà này, hắn thân là Hợp Thể kỳ tu sĩ, thật không quá e ngại đối phương.

Lẽ nào Lũng gia lão tổ dám mang theo khách khanh trưởng lão Lũng gia liên can, vây công mình hắn sao?

Trong lòng Hàn Lập như thế nghĩ, lo lắng cũng giảm bớt rất nhiều.

Đúng lúc này, bỗng nhiên từ hướng phía sau hắn mơ hồ truyền đến một âm thanh có chút quen tai.

"Hàn đạo hữu, xin chậm bước."

Thần sắc Hàn Lập khẽ động, độn quang màu xanh vụt tắt rồi ngừng lại, quay người về phía sau chắp tay:

"Ta còn tưởng là ai? Thì ra là Vạn Cốt đạo huynh, không biết vừa rồi tại đấu giá hội, huynh có thu hoạch nhiều chăng?"

Tại ngoài mấy trăm trượng, một đám mây xám nhanh vô cùng bay vụt đến. Đứng trên mây là một lão đạo, chính là Vạn Cốt chân nhân Bạch Cốt môn.

"Tại cũng thu được vài món không tồi. Nhưng hai kiện bảo vật sau cùng, là nhìn mà không chạm tới được!" Lão đạo khống chế đám mây xám, chỉ khoảng nửa nhịp hô hấp đã tới trước mặt Hàn Lập, nghe vậy không khỏi cười khổ một tiếng.

"Ha ha, những lời này của chân nhân rất giống ta. Bất luận Vạn Sâm Luân Bàn hay là bản vẽ Kình Thiên chiến thuyền, không phải để tán tu chi sĩ như chúng ta có thể thu được. Đặc biệt bảo vật sau vốn nóng vô cùng đến phỏng tay a." Hàn Lập cũng cười khẽ một tiếng.

"Ha ha, ta sẽ biết Hàn huynh là người thông minh. Không giống một số lão gia hỏa quanh năm bế quan tu luyện đến ngây ngốc, mắt lại trông mong đi giành thứ đồ vướng tay đó." Lão đạo nghe vậy cười ha hả.

"Bất quá, chân nhân gọi tại hạ hẳn là có chuyện gì quan trọng?" Hàn Lập nhấp nháy mắt, mỉm cười hỏi.

"Cái này là đương nhiên. Hàn đạo hữu cũng biết, Hắc Vực đại hội đã quyết định ba ngày sẽ sau cử hành. Bần đạo thu được tin tức này, cũng thuận tiện lấy một khối Khiên Dẫn lệnh cho đạo hữu. Đến lúc đó, Hàn đạo hữu cầm vật này có thể trực tiếp tham gia trao đổi hội, không cần thông qua nơi khác để lấy lệnh." Nụ cười trên mặt Vạn Cốt chân nhân nhạt dần, móc từ trong tay áo ra một đồ vật.

Tiếp theo cổ tay lão run lên, đã đem nó trực tiếp bay vút qua đây.

Hàn Lập bất động thanh sắc tiếp lấy, cúi đầu liếc mắt.

Chỉ thấy là một lệnh bài hình tam giác đen nhánh, mặt trên ngoại trừ một số giản đơn hoa văn ngoài thì không có thêm dấu hiệu gì, trông có vẻ tầm thường như một khối thiết phiến màu đen mà thôi.

"Đây là Khiên Dẫn lệnh!?" trong mắt Hàn Lập hiện một tia hồ nghi.

"Đạo hữu không cần hoài nghi vật này. Khiên Dẫn lệnh tại Hắc Vực đại hội lần trước chỉ là một cây mộc côn gì đó. Tuy không biết người chủ trì trao đổi hội sao làm được, nhưng mấy thứ này đích thật là tín vật duy nhất tiến nhập kia Hắc Vực, Hàn đạo hữu nghìn vạn lần đừng xem thường nó." Vạn Cốt chân nhân căn dặn.

"Thì ra là thế, đạo hữu thật là có nhã ý. Hàn mỗ đa tạ chân nhân tặng lệnh bài." Hàn Lập cảm thấy có chút ngoài ý muốn, lập tức hướng lão đạo khách khí cảm tạ.

"Ha ha, chỉ là việc nhỏ mà thôi, có gì mà nói đến! Nói thật, bản bản lĩnh khác trong các đồng đạo cùng giai thì bần đạo không có, nhưng một số tin tức vẫn có chút linh thông. Không biết Hàn đạo hữu đã nghe nói qua, nhân yêu lưỡng tộc chúng ta tại nghìn năm tới, khả năng phải gánh một trận kiếp nạn không nhỏ. Chúng ta vốn không thể không đếm xỉa đến." Vạn Cốt chân nhân nói, vẻ mặt bỗng nhiên ngưng trọng.

"Kiếp nạn! Chân nhân nói chẳng lẽ là Ma kiếp?" Hàn Lập thần sắc khẽ động, chậm rãi trả lời.

"Quả nhiên đạo hữu biết rõ việc này. Không biết về phương diện tin tức này Hàn đạo hữu đã biết bao nhiêu?" Vạn Cốt chân nhân không có vẻ ngoài ý muốn.

Trải qua một phen giao lưu trước Vạn Bảo đại hội, bây giờ Hợp Thể tồn tại không biết tin tức về ma kiếp, sợ rằng không còn mấy ai.

Bằng không tại đấu giá hội, sẽ không có nhiều người bất chấp liều mạng tranh đoạt bản vẽ Kình Thiên chiến thuyền. Dĩ nhiên là muốn gấp rút phòng ngừa chu đáo trước khi Ma kiếp hàng lâm.

"Tuy không nhiều nhưng rõ ràng ma kiếp lần này hung mãnh vô cùng, không dễ vượt qua." Khóe miệng Hàn Lập co một cái, thở dài một hơi.

"Dường như đạo hữu biết chính xác một số bí ẩn. Cũng tốt, bần đạo cũng nói thẳng. Sau Hắc Vực trao đổi hội, Hàn đạo hữu có hứng thú theo bần đạo đi tụ hội cùng một số tán tu đồng đạo, hảo hảo trao đổi một lần, tính xem tán tu chúng ta làm sao để bình yên vượt qua Ma kiếp lần này chăng?" Lần này Vạn Cốt chân nhân lộ vẻ ngạc nhiên, nói ra mục đích chân chính.

"Tán tu? Đều là người trong Nhân tộc chúng ta sao?" Hàn Lập nghe xong sắc mặt bất biến, nhưng nghĩ một chút thì bỗng nhiên hỏi.

"Tán tu Hợp Thể Nhân tộc chúng ta vốn không có mấy người, có gì mà trao đổi. Không dối đạo hữu, lần này các đồng đạo yêu tộc chiếm đa số." Vạn Cốt chân nhân đầu tiên là ngẩn ra rồi biện giải nói.

"Chân nhân không cần giải thích. Ta với yêu tộc cũng không có thành kiến gì, chỉ là muốn xem xét tình huống mà thôi. Đã có người bên Yêu tộc tham gia thì cũng đáng đi một chuyến. Chờ sau khi kết thúc Hắc Vực trao đổi hội, ta sẽ theo đạo hữu một lần." Cũng không biết Hàn Lập cân nhắc như thế nào, nhanh chóng đáp ứng.

"Đạo hữu quyết định tuyệt đối là sáng suốt!" Lão đạo thấy sự tình thuận lợi, không khỏi mừng rỡ.

Kế tiếp hai người nói thêm vài câu, Vạn Cốt chân nhân cáo từ đi trước một bước.

Chỉ thấy mây xám dưới chân lão quay cuồng một trận, hóa thành một quầng sáng mờ bay đi. Trong khoảnh khắc không còn tung tích.

Hàn Lập nhìn độn quang của lão đạo tiêu thất, ánh mắt chớp động không thôi.

"Sư tôn, chúng ta có nên trở về chăng?" Khí Linh Tử thấy Hàn Lập bất động hơi lâu, nhịn không được hỏi.

"Khí Linh Tử, Nguyệt Thiên, các ngươi chưa vội theo ta quay về nơi ở. Các ngươi giúp vi sư tìm kiếm một người, đối phương là một nữ tử yêu tộc." Hàn Lập không quay đầu nói.

"Vâng! Sư tôn!" Khí Linh Tử cùng Hải Đại Thiếu có chút ngoài ý muốn, nhưng không chút do dự đáp ứng.

"Đây là tín vật, phương pháp liên hệ cụ thể, các ngươi hãy nghe cho tỉ mỉ" Hàn Lập khẽ đảo bàn tay đem nửa miếng ngọc bài ném ra, môi khẽ động đem ngôn ngữ truyền âm qua.

Hai gã đệ tử tự nhiên ngưng thần lắng nghe, trong miệng đáp ứng không ngừng.

"Được rồi, không còn gì nữa. Các ngươi tìm được người thì trở về bẩm báo với ta." Hàn Lập vừa nói xong, tay áo khẽ rung lên, thanh quang đang lơ lửng lập tức chia ra non nửa phần, đem Hải Đại Thiếu cùng Khí Linh Tử cuốn hạ xuống mặt đất.

Bản thân hắn thì lại lần nữa hóa thành một đạo thanh hồng, bay thẳng về nơi ở.

Hàn Lập trở lại Nghênh Tiên cung, chưa vội tiến nhập mật thất tiếp tục tu luyện, mà là ngồi ở chủ tọa đại điện đem Khấp Linh Huyết Mộc lấy ra, ở trong tay nhẹ nhàng thưởng thức, trên mặt lộ vẻ cân nhắc.

Danh đầu của Hóa kiếp khôi lỗi tại Nhân tộc không nhỏ, nhưng bởi vậy nên phương pháp luyện chế không phải độc môn bí thuật, trong đông đảo phường thị đều có bán.

Năm đó hắn sưu tập các loại điển tịch, đã nhớ kỹ phương pháp luyện chế khôi lỗi này, bây giờ vừa lúc phát huy công dụng!

Điều phiền phức là, trong thời gian luyện chế hóa kiếp khôi lỗi cần phải tiêu hao một lượng lớn máu huyết ngâm thấm, thêm nữa khi đã luyện chế thành công thì cách một đoạn thời gian, cần dùng máu huyết bồi dưỡng, bằng không sẽ mất đi hiệu dụng hóa kiếp vốn có.

Đương nhiên máu huyết tổn thất so với hiệu dụng hóa kiếp thay thế kiếp nạn của bản thân thì không tính là gì.

Trong lòng hắn bắt đầu tính toán, luyện chế còn cần những tài liệu phụ trợ gì.

Kết quả tâm niệm chuyển động một hồi thì trên mặt lộ một tia mừng rỡ. Không ngờ tài liệu luyện chế hóa kiếp khôi lỗi đều đã thu thập đủ trong tay.

Cái này cũng là thời gian trước hắn thu được phong phú các loại tài liệu, mới có thể đúng dịp như thế.

Trong lòng Hàn Lập định ra thời gian gần nhất để luyện chế, linh quang trong tay chợt lóe, Huyết mộc liền tiêu thất không thấy.

Tiếp theo hắn nhắm hai mắt cân nhắc từng bước, tránh khi đang luyện chế thì xuất hiện sai lầm.

Một ngày một đêm trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, rốt cuộc Hải Đại Thiếu từ bên ngoài quay trở về đại điện, nhưng vừa thấy Hàn Lập thì nóng vội hét lớn:

"Sư tôn, không tốt rồi. Khí Linh Tử sư đệ đã xảy ra chuyện!"

Chương 1802: Phụ Tâm Ti

"Không cần quá kinh hoảng, đã xảy ra chuyện gì! Từ từ nói tỉ mỉ cho vi sư " Hàn Lập mở hai mắt, hiện một tia kinh ngạc.

Trong Vạn Bảo đại hội tuy hỗn tạp nhân yêu lưỡng tộc nhưng sự tình bất ổn xảy ra trước mắt bao người thì vô cùng hiếm thấy.

"Sư phụ. Con cùng sư đệ đã tìm được vị yêu tộc tiền bối mà người muốn tìm. Nhưng khi hai ta trên đường trở về, qua một chỗ hẻo lánh thì đột nhiên gặp một phụ nhân, phụ nhân kia chỉ là quan sát Khí Linh Tử sư đệ hai lần, đột nhiên sử ra một trận quái phong, đem sư đệ cứ thế mà bắt đi." Hải Đại Thiếu thấy bộ dáng trấn định của Hàn Lập thì trầm tĩnh trở lại, cung kính mở miệng.

"Phụ nhân kia hình dáng ra sao, có điểm gì đặc biệt chăng?" Lần này Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, hàn quang trong mắt chợt lóe hỏi.

"Phụ nhân vừa cao lại vừa gầy, có bộ tóc dài trắng xám, trên trán còn có một nốt ruồi rất lớn, cả người tỏa ra khí tức âm trầm, bộ dáng vô cùng đáng sợ . Đúng rồi, phụ nhân này trước lúc rời đi còn đánh ta một chưởng, khiến con ngất tại chỗ. Về sau con được một nhóm tu sĩ đi ngang qua cứu tỉnh, đồ nhi mới có thể trở về cầu cứu sư phụ" Hải Đại Thiếu có vẻ rất phẫn hận nói ra.

"Còn đánh ngươi một chưởng? Ngươi lại gần đây để vi sư xem một chút" Hàn Lập nghe xong trong lòng khẽ động, khẽ vẫy tay về Hải Đại Thiếu.

"Tuân mệnh!" Hải Đại Thiếu nghe vậy trong lòng cả kinh, nhưng không nói hai lời lập tức tiến lên vài bước.

"Quả nhiên như thế! Tâm cơ thật ác độc !" Thần niệm Hàn Lập hướng về thể nội Hải Đại Thiếu đảo qua, trên mặt hiện vẻ tức giận.

Sau đó cánh tay hắn vừa nhấc túm lấy tay Hải Đại Thiếu, tiếp theo từ đầu ngón tay bắn ra một vầng thanh quang, cuồng chú vào trong thân thể Hải Đại Thiếu.

Chốc lát sau, một sợi tơ nhỏ màu đen bị thanh quang bao vây, cưỡng ép từ bên trong thể nội của Hải Đại Thiếu rồi lôi ra.

Sợi hắc tơ này mới vừa rời thân thể Hải Đại Thiếu thì lập tức liều mạng giãy dụa trong thanh quang, thì ra là một loại quái trùng vô danh.

Hải Đại Thiếu thấy cái này, tự nhiên sắc mặt tái mét, không khỏi vừa sợ vừa giận.

"Phụ nhân hạ độc thủ thứ gì với con? "

"... Hừ, ngoại trừ nó thì còn là gì. Đây là Phụ Tâm Ti, một loại yêu trùng tương đối hiếm thấy. Khi còn là ấu trứng thì nó to cỡ chiếc đũa, được tu sĩ tinh thông khu trùng chi đạo bắt về, sau khi tế luyện thì thân thể từ từ trong suốt dần, chỉ khi hóa thành vô ảnh mà mắt thường vô pháp nhìn thấy, mới tính chân chính tế luyện đại thành. Dùng khu sử để đối địch, vô sắc vô hình rất khó lòng phòng bị. Mà một khi bị trùng này chui vào bên trong cơ thể, khi vào giờ Ngọ, nó sẽ phóng ra nhiệt độc công tâm người bị ký phụ, trong khoảnh khắc có thể làm người ngã xuống mất mạng. Sau này muốn tra ngọn nguồn cũng rất khó. Con Phụ Tâm Ti này tuy rằng chưa luyện chế đại thành, nhưng đã hao phí chí ít tâm huyết mấy trăm năm của chủ nhân. Dùng trên người một trung cấp luyện thể sĩ như ngươi thật đúng là vẽ rắn thêm chân!" Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, giải thích vài câu cho Hải Đại Thiếu.

"Rốt cuộc phụ nhân kia có ý gì, nếu muốn diệt khẩu sao không một chưởng trực tiếp đánh chết con, còn làm ra mê mê hoặc hoặc này làm cái gì." Hải Đại Thiếu nhìn Hắc Ti Trùng trong thanh quang, sắc mặt đại biến nuốt một ngụm nước miếng, nhịn không được hỏi.

"Thời điểm khi mụ động thủ đối với ngươi, ngươi có nói điều gì đó chăng?" Hàn Lập trầm mặc một lát, bỗng nhiên hỏi vu vơ một câu.

"Nói điều gì... À, con lúc đó có hô một câu"Chúng ta ở tại Nghênh Tiên Cung " Lẽ nào bởi câu nói này mà mụ không dám trực tiếp hạ độc thủ?" Hải Đại Thiếu nháy nháy mắt, bộ dáng vô cùng kinh ngạc.

"Hẳn là thế! Bất quá khi đó mụ không dám khẳng định lời ngươi là thật hay giả, nên mới dùng Phụ Tâm Ti một lần. Nếu như quá giờ Ngọ đi qua, yêu trùng không bị phát hiện, tự nhiên lập tức ngươi sẽ xuyên tim mà chết. Sau đó nó sẽ trở về với chủ nhân. Nếu ngươi thật quan hệ với Hợp Thể tu sĩ, tự nhiên vô pháp giấu diếm. Một khi bị khu trục ra, mụ cảm ứng được thì sẽ có đề phòng. Về phần vì sao không trực tiếp hạ độc thủ, tự nhiên là kiêng kỵ chấp pháp tu sĩ của Vạn Bảo đại hội. Bọn họ sẽ không hỏi đến tranh chấp trong âm thầm, nhưng trực tiếp hạ độc thủ đối với người khác trước mắt bao người, chấp pháp tu sĩ tuyệt không khoanh tay đứng nhìn." Hàn Lập nhìn Ti Trùng màu đen trong thanh quang, thản nhiên nói.

Hải Đại Thiếu nghe xong, tự nhiên mới bừng tỉnh.

Mà đúng lúc này, hắc tơ trong thanh quang bỗng nhiên run lên, ngoài thân lưu chuyển một hồi hắc quang, ép một cái bắn ra khỏi thanh quang mà đi.

Khóe miệng Hàn Lập khẽ động, một bàn tay vỗ một trảo vào hư không, một đạo cự lực vô hình ép tới.

Vù một tiếng, hắc tơ vừa bắn đi như tên lập tức bị kéo trở lại.

Trên mặt Hàn Lập không chút biểu tình, hai tay chà sát. Một đạo ngân diễm bừng lên quay cuồng trong tay hắn.

Tức thời Phụ Tâm Ti trong ngân diễm bị thiêu đốt biến thành tro tàn.

Yêu trùng vốn cũng có mấy phần hỏa hầu nhưng lại sao có thể chống lại hỏa đoạn thiêu đốt.

Cơ hồ cùng lúc khi Ti trùng màu đen tiêu thất, trong lòng một ngọn núi nhỏ bên ngoài Cửu Tiên Sơn.

Một lão phụ tóc dài xám trắng, móng tay đen thùi kỳ dị, đang ngồi tĩnh tọa đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Sắc mặt mụ chợt trắng bệch, há mồm phun ra một ngụm máu huyết đỏ tươi, tựa hồ nguyên khí hao tổn không nhẹ,

"Phu nhân, nàng không sao chứ!"

Tại bên cạnh lão phụ còn ngồi một lão giả có hai hàng lông mày thô đen, kinh hoàng hỏi.

"Hoảng cái gì mà hoảng! Bất quá là một con Phụ Tâm Ti bị người diệt sát mà thôi, chỉ cần tĩnh tọa hai ngày sẽ không vấn đề gì" Lão phụ nhân cắn răng một cái, lạnh lùng nói.

"Không có việc gì là tốt rồi!" Lão giả tuy rằng trong lòng biết rõ, Phụ Tâm Ti được phụ nhân bồi dưỡng cả nghìn năm, sự tình bị diệt một con tuyệt không giản đơn vô sự, nhưng thấy lão phụ nhân trừng mắt, lão lại như chuột thấy mèo, không dám nói thêm điều gì.

"Như vậy lời nói của tiểu tử kia thật không giả. Bọn chúng có chút quan hệ với một lão quái vật Nghênh Tiên Cung." Lão phụ nhân tự mình tự lẩm bẩm, đồng thời sắc mặt âm tình bất định.

"Hay là đem tiểu tử này thả ra đi, dù sao đối phương là Hợp Thể kỳ tu sĩ, bọn ta trêu chọc thì sẽ gây phiền toái lớn." Hắc mi lão giả thì thào nói.

"Thả cái gì mà thả! Ta cùng lão niên kỷ cao như thế, mới có Danh nhi là nhi tử độc nhất, chỉ cần đem bí thuật truyền thừa pháp khí của tên kia truyền thụ sang thân thể Danh nhi, không những có thể thu được hết linh lực truyền thừa, đồng thời còn có thể thu trọn vẹn bí thuật truyền thừa. Ta đã xem qua thể nội của tiểu tử kia, là có truyền thừa một viên bảo châu, phong ấn mặt ngoài huyền diệu dị thường, có thể thấy được công pháp truyền thừa tuyệt không nhỏ. Danh nhi thu được thì đường tu luyện về sau tuyệt đối vượt chúng ta nhiều. Bỏ lỡ cơ hội này, sao có tu sĩ cùng cấp có được truyền thừa chi vật cho nó." Khuôn mặt Lão phụ nhân có chút vặn vẹo, tàn bạo nói.

"Thế nhưng phía sau hắn là Hợp Thể lão quái vật, vô luận như thế nào, hai Luyện Hư kỳ tu sĩ chúng ta cũng không ứng phó nổi." Bộ dáng của Hắc mi lão giả có vẻ đã chột dạ.

"... Hừ, tiểu tử này bất quá chỉ là một gã Trúc cơ kỳ tu sĩ, linh căn lại tầm thường như thế, như vậy chắc chỉ có chút quan hệ mỏng với Hợp Thể lão quái. Chúng ta chỉ cần đi tìm một chỗ dựa lớn vững chắc, lão quái vật kia vì một gã trúc cơ kỳ tiểu tử làm khó chúng ta cũng không dễ. Cùng lắm thì đến lúc đó lại thương lượng một phen, tận lực bồi thường cho đối phương là được." Lão phụ nhân tựa hồ sớm có cân nhắc, vô cùng lãnh tĩnh dị nói.

"Ý của phu nhân là tới tìm..." Hắc mi lão giả ý thức được điều gì, có chút giật mình hỏi.

"Không sai! Chớ quên ta cũng là họ Lũng, Lũng gia lão tổ là phụ thân thân sinh ra ta, chúng ta lập tức rời đi, bây giờ đến Lũng gia ở Nghênh Tiên Cung một thời gian rồi nói." Phụ nhân thản nhiên nói.

"Thế nhưng là căn cứ quy củ của Lũng gia, một khi nữ tử gả cho người ngoài sẽ không còn là người Lũng gia. Bằng không những năm gần đây, nhạc phụ đại nhân đối với nhà chúng ta cũng mặc kệ không hỏi như thế. Phu nhân, ta thấy việc này hay là thôi đi." Lão giả rõ ràng lý trí hơn mấy phần, cười khổ khuyên bảo.

"Không sai. Lũng gia nữ tử chúng ta vốn vô pháp kích phát Chân Long chi huyết, tự nhiên không được gia tộc quá coi trọng. Nhưng lão chớ quên, Danh nhi có lưu giữ huyết mạch Lũng gia. đồng thời không phải hai ta đã kiểm tra bên trong có thể nó Chân Long chi huyết sao. Tuy rằng mỏng manh nhưng chỉ cần đem việc này nói cho đại ca ta biết, tin tưởng huynh ấy sẽ không ngồi yên mà không quản đến " Phụ nhân cắn răng một cái.

"Phu nhân, không phải hai ta đã nói, không đem sự tình Chân Long chi huyết của Danh Nhi nói cho Lũng gia các ngươi sao? Hiện nàng lại cải biến chủ ý sao!" Hắc mi lão giả nghe lão phụ nhân như thế, sắc mặt không khỏi khó coi.

"Ta biết rõ phu quân nhất tâm muốn Danh nhi truyền thừa hương hỏa của Lý gia các ngươi, không muốn cho nó trở về Lũng gia. Nhưng bây giờ không phải tình huống có biến sao! Nếu không dùng thủ đoạn này thì thọ nguyên Danh nhi bất quá chỉ được mấy trăm năm mà thôi, lão thực sự nhẫn tâm như thế sao? " Phụ nhân trầm mặc một hồi lâu, mới lạnh lùng nói ra.

"Ta..." Môi lão giả mấp máy vài cái, nhưng cuối cùng không nói ra.

"Được rồi, việc này cũng không phải hết cách. Sự tình liên quan đến tiểu tử kia trước tiên chưa cần nhắc tới trước mặt đại ca. Nếu là Hợp Thể lão quái không tìm tới cửa, thì tiểu tử này căn bản không quan trọng gì. Chúng ta chờ sau khi Vạn Bảo đại hội kết thúc, lẽ lặng lẽ rời Lũng gia. Như vậy Danh nhi sẽ không rời xa bên người hai ta." Lão phụ nhân thấy vẻ mặt cùng bộ dáng lão giả uể oải, có chút không đành lòng, mở miệng an ủi vài câu.

"Phu nhân hà tất gạt ta. Danh nhi kích phát Chân Long chi huyết, sao có thể giấu diếm được con mắt đại ca nàng." Lão giả lắc đầu nói.

Nghe lời lão giả, da mặt lão phụ nhân co rúm vài cái, nhất thời á khẩu không trả lời được.

"Thôi được, tất cả cứ như phu nhân nói mà đi làm. Vì tương lai Danh nhi, trở về Lũng gia cũng được. Danh nhi có Chân Long chi huyết, địa vị ở Lũng gia so với hai ta sẽ hơn gấp trăm lần." Thần sắc lão giả biến hóa một lát, bỗng nhiên cắn răng nói ra.

"Phu quân, điều này tuyệt đối là chính xác. Theo ta được biết, một đời Lũng gia kích phát Chân Long chi huyết cũng không có nhiều, Danh nhi trở về, khẳng định được các lão đại thụ coi trọng " Lão phụ nhân nghe mà mừng rỡ.

Chương 1803:Truy địch

Đã có quyết định, hai người lập tức chia nhau hành sự.

Lão phụ nhân bước nhanh như bay, trong khoảnh khắc thông qua một hành lang, vào trong một căn phòng rất mộc mạc.

Ở trong gian nhà này có một gã thanh niên mặc áo bào trắng, sắc mặt xanh xao vàng vọt, đang ngồi bên cạnh một cái bàn đá, tập trung tinh thần xem một quyển sách màu bạc rực rỡ.

"Mẫu thân, sao người đến đây." Vừa thấy lão phụ nhân tới, thanh niên lập tức buông quyển sách trong tay, vẻ mặt mỉm cười nói.

"Danh nhi, lập tức thu thập hành trang. Chúng ta sẽ tới Lũng gia ở Nghênh Tiên cung." Lão phụ nhân đối diện thanh niên thì vẻ mặt âm trầm lập tức chuyển thành yêu thương.

"Lũng gia! Phụ mẫu bắt người nọ về, thật có chút vướng bận a." Thanh niên nghe vậy nhướng mày, có chút bất đắc dĩ nói.

"Thế nào, con cũng biết việc này rồi sao?" Lão phụ nhân có chút ngạc nhiên mở miệng.

"Mẫu thân người đã quên, tuy rằng pháp lực của con không cao nhưng đã kích phát Chân Long chi huyết, cũng có được một chút Thiên Nhĩ thần thông. Tuy rằng không rời quá động phủ nhưng các người nói chuyện, mơ hồ nghe được một chút." Thanh niên nở nụ cười nói.

"Thì ra là thế! Bất quá Danh nhi yên tâm. Vô luận như thế nào, ta và phụ thân sẽ đem truyền thừa pháp khí của tiểu tử nọ bình yên chuyển qua cơ thể con. Khi đó không chỉ ác tật của con có thể khỏi hẳn, mà có thể mượn cỗ linh lực truyền thừa đột phá bình cảnh, rất có thể con sẽ kết thành Kim Đan. Về phần lão gia hỏa phía sau tiểu tử kia, chỉ cần chúng ta tới Lũng gia, hắn tuyệt đối không dám tìm tới cửa." Lão phụ nhân trấn an nói.

"Năm đó Thiên Kính tiên sinh nói rằng cách trị hết ác tật trong cơ thể con là dùng truyền thừa chi vật, phụ mẫu hai người một mực tìm kiếm tu sĩ có được truyền thừa pháp khí mà còn chưa mở phong ấn. Khi đó con có dự cảm sẽ có phiền toái không nhỏ với chúng ta. Bây giờ tìm được một người như thế, cho dù con có khuyên nói thế nào, chỉ e mẫu thân cũng không dễ buông tay." Thanh niên trầm mặc một lát, khẽ thở dài một hơi.

"Con nói lời ngây ngốc gì đó. Ta và phụ thân con mắt thấy chịu nổi đại thiên kiếp tiếp theo, lúc đó mới hạ quyết tâm vất vả có được cốt nhục là con. Nói ra sao thì ta quyết không để người tóc bạc đưa tiễn người đầu xanh.

Chỉ cần người nọ không phải là Tam Hoàng hoặc bảy đại Yêu vương, có đại cửu cùng tổ phụ tuyệt đối sẽ bảo đảm bình yên cho con. Huống hồ bây giờ con đã kích phát Chân Long chi huyết, cũng tính trở thành đệ tử Lũng gia. Hừ! Nếu là Lũng gia không che chở con, còn được xưng cái gì mà chân linh đệ nhất thế gia." Sắc mặt Lão phụ nhân trở nên có chút âm trầm, trong giọng nói mơ hồ có chút oán hận.

"Được rồi! Nếu mẫu thân đã hạ quyết tâm thì chúng ta nên lập tức đi ngay. Nói không chừng Hợp Thể lão quái kia sẽ nhanh chóng truy tới nơi này." Thanh niên lắc đầu, nhưng bỗng nhiên ngữ khí chuyển thành đốc thúc.

"Không có khả năng. Trước đó ta đã tỉ mỉ kiểm ta qua thân thể tiểu tử kia, không thấy có ấn ký gì lưu lại trong người hắn." Lão phụ nhân nghe vậy lấy làm kinh hãi, có chút nửa tin nửa ngờ.

"Mẫu thân, người không phải Hợp Thể tu sĩ. Theo con được biết, Hợp Thể tu có ít nhất ba bốn phương pháp có thể hạ tiêu ký thần niệm, dễ dàng giấu được sự dò xét của thần niệm Luyện Hư kỳ tu sĩ. Mấy năm nay tuy con không còn tu luyện pháp lực, nhưng xem qua nhiều công pháp điển tịch cũng không phải uổng phí." Thanh niên cười khổ một tiếng nói.

"Danh nhi, con nói cũng có lý. Chúng ta không cần thu thập gì nữa mà nên đi ngay. Phụ thân con đã đi mang tiểu tử theo." Phụ nhân biến sắc, có chút khẩn trương.

Cùng lúc đó, tại trong một gian mật thất khác, Hắc mi lão giả nhìn một người đang lẳng lặng nằm bất động trên mặt đất, thần sắc có chút phức tạp.

"Tiểu đạo sĩ, ngươi đừng trách phu phụ chúng ta thủ đoạn độc ác. Muốn Danh nhi có thể khỏi hẳn bệnh, cũng chỉ có truyền thừa bảo vật trong cơ thể ngươi. Mà sau này ngươi không có truyền thừa chi vật, căn cơ toàn bộ sẽ bị phế, sống không bằng chết. Đến lúc đó lão phu sẽ tiễn ngươi bình yên ra đi không chút đau đớn." Lão giả thì thào nói, vẻ mặt trở nên vô cùng dữ tợn.

Mà người trên mặt đất chính là tiểu đạo sĩ Khí Linh Tử.

Nhưng không biết bị hai người lão phụ động tay chân kiểu gì mà hắn đang hôn mê bất tỉnh.

Hắc mi lão giả bỗng nhiên lật tay, giữa ngón tay chợt lóe hắc quang, một tấm Phù lục đen kịt như mực thoáng cái hiện ra.

Cổ tay lão giả run lên, Phù lục lập tức hóa thành một đạo sáng màu xám mờ ảo quỷ dị, chớp động một cái đã lặn vào trong thân thể Khí Linh Tử.

Tiếp theo lão giả há miệng phun ra một đoàn hắc khí, bên trong mơ hồ một quả chuông đồng màu xanh chuyển động quay tròn.

Hắc mi lão giả nhấc tay, khẽ gập một ngón tay lại.

"Đinh đang" một tiếng vang nhỏ, trong chuông đồng truyền ra tiếng vang cùng hắc khí.

Tức thời một màn quỷ dị xuất hiện.

Thân thể Khí Linh Tử đang nằm trên mặt đất rung lên, sau đó tự vặn mình đứng lên từ mặt đất, hai mắt nhắm chặt vẫn đối diện lão giả.

Lúc này trên mặt tiểu đạo sĩ không chút biểu tình, dường như là một kiện khôi lỗi.

Lão giả lẩm bẩm trong miệng, trong tay một đạo liên tiếp bắn ra các đạo pháp quyết, chuông đồng màu xanh nhất thời phát ra âm thanh thanh minh dài ngắn không đồng nhất.

Nghe như tiếng chuông bình thường nhưng vừa lọt vào tai thì Khí Linh Tử chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt hắn đầu tiên là một vùng mờ mịt nhưng dần trở nên có chút sáng rõ, chỉ là nét mặt vẫn không chút biểu tình.

Hắc mi lão giả thấy tình cảnh này không khỏi thở dài một hơi, nhấc tay một trảo, đem chuông đồng thu vào trong tay áo, không nói hai lời xoay người liền đi!

Tiếng chuông mơ hồ từ trong tay áo lão truyền ra, cước bộ Khí Linh Tử khẽ động, theo sát lão giả không rời đi ra ngoài.

Trong chốc lát sau, hai đạo kinh hồng một đen một xám từ trong ngọn núi nhỏ bay lên không trung, lượn một chút thì nhằm phương hướng Cửu Tiên Sơn bắn nhanh mà đi.

Trong hai đạo độn quang đều có thanh niên gầy gò cùng Khí Linh Tử.

Chớp động mấy cái, hai đạo kinh hồng đã tiêu thất vô tung vô ảnh tại phương tời xa.

Cơ hồ thời gian một cơm sau, một đạo thanh cầu hồng không chút bắt mắt từ một phương hướng khác bắn nhanh đến ngọn núi nhỏ, quang hoa vụt tắt trên bầu trời, hiện ra hai nam tử.

Một người khuôn mặt tuấn mỹ dị thường, người còn lại có diện mạo không chút thu hút.

Chính là hai người Hải Đại Thiếu cùng Hàn Lập.

"Không còn ở tại đây!" Thần niệm Hàn Lập như gió cuốn mây bay đảo qua ngọn núi nhỏ phía dưới, có chút ngoài ý muốn nói.

"Cái gì, bọn họ đã đem sư đệ đưa đến địa phương khác! Sư tôn còn biện pháp truy tung theo không?" Hải Đại Thiếu vừa nghe lời Hàn Lập, có chút khẩn trương hỏi.

"Yên tâm, tuy rằng thần niệm ấn ký mà ta đã đặt vào trong cơ thể ngươi cùng Khí Linh Tử cực kỳ yếu ớt, nhưng cách mỗi đoạn thời gian sẽ có một lần phản ứng cường liệt, khi đó sẽ biết rõ bọn họ đi đâu." Hàn Lập bình tĩnh dị thường nói.

"Như vậy là tốt rồi! Bất quá người này thật đúng là to gan lớn mật, dám trong Vạn Bảo đại hội công khai làm ra sự tình bắt người. Những chấp pháp tu sĩ lại mặc kệ thế sao?" Thần sắc Hải Đại Thiếu đầu tiên là buông lỏng, nhưng tiếp theo lại có chút tức giận bất bình.

"Hắc hắc! Nếu là tu sĩ bình thường làm chuyện này tự nhiên sẽ có chấp pháp tu sĩ ngăn cản. Nhưng nếu là tồn tại Luyện Hư trở lên, bọn họ hơn phân nửa sẽ tỉ mỉ cân nhắc. Nếu là Hợp Thể kỳ tồn tại thì chấp pháp tu sĩ thấy cũng như không, không xoay người rời đi mới là lạ." Hàn Lập cười nhạt một tiếng.

"Lẽ nào lão phụ nhân kia là Hợp Thể kỳ tu sĩ!" Hải Đại Thiếu vừa nghe lời này, sắc mặt biến đổi.

"Hợp Thể tu sĩ? không có khả năng. Bằng không thì phải tránh đi làm gì?." Hàn Lập lắc đầu.

"Điều này cũng đúng." Hải Đại Thiếu đồng ý gật đầu.

Hai người dừng lại ở không trung hơn nửa canh giờ, bỗng nhiên hai hàng lông mày Hàn Lập nháy động:

"Tìm được rồi, hướng Cửu Tiên sơn. Chúng ta đi thôi! " Vừa dứt lời, Hàn Lập không đợi sắc mặt Hải Đại Thiếu hiển lộ vẻ vui mừng, thân hình quay tròn, phút chốc một đạo sáng màu xanh hiện ra bao phủ thân hình hai người lại.

Một đạo thanh hồng lại lần nữa hiện lên, cũng hướng về Cửu Tiên Sơn bắn nhanh đi.

Ba canh giờ sau, thân ảnh hai người Hàn Lập cùng Hải Đại Thiếu lặng yên xuất hiện trước một cung điện xanh vàng rực rỡ rất lớn trên bầu trời.

Cung điện này chia làm mười tầng, chính là một trong chín tòa Nghênh Tiên cung.

Hàn Lập nhíu mày nhìn tầng một cung điện, ánh mắt âm trầm dị thường.

"Sư tôn, không có tính sai chứ? Khí Linh Tử thực sự được đưa đến nơi này?" Vẻ mặt Hải Đại Thiếu có chút trắng bệch, có chút khó khăn hỏi.

Hiển nhiên hắn rõ ràng, nếu Khí Linh Tử xuất hiện ở đây mang ý nghĩa gì.

"Không sai. Với cự ly gần thế này, chút cấm chế che đậy căn bản vô pháp ngăn cản cảm ứng của ta." Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe.

"Lẽ nào lão phụ nọ thực sự là Hợp Thể tu sĩ, nhưng nếu là như thế, vì sao khi nãy sư đệ lại xuất hiện tại bên ngoài Cửu Tiên Sơn." Hải Đại Thiếu thì thào nói.

"Rất đơn giản! Một là lão phụ thực sự là một Hợp Thể tu sĩ, động phủ ngoài Cửu Tiên Sơn chỉ là lâm thời, chuyên môn dùng để làm một số sự tình bí ẩn không muốn người biết. Hoặc là mụ phải có quan hệ sâu xa với một Hợp Thể tu sĩ ở đây, cố ý tới đây là muốn dùng tìm chỗ dựa vững chắc. Dùng điều này hù dọa khiến chúng ta rút lui!" Hàn Lập thản nhiên nói.

"Vậy sư tôn quyết định như thế nào?" Hải Đại Thiếu chần chờ một lúc sau, mới thấp giọng hỏi một câu.

"Ngươi đi xuống, tìm một người hỏi thăm chủ nhân tầng thứ chín rồi nói tiếp." Hàn Lập phân phó một câu.

"Tuân mệnh, sư tôn!" Hải Đại Thiếu vừa nghe lời này của Hàn Lập, không khỏi tinh thần rung lên, vội vàng kính cẩn đáp ứng.

"Ta đưa ngươi đi xuống, ngươi tìm hiểu rõ ràng rồi quay về ngọn núi nhỏ đằng kia tìm ta. Ta chờ ngươi tại nơi đó." Hàn Lập lại dặn thêm một câu, tay áo run lên, nhất thời một đạo thanh quang đem Hải Đại Thiếu bao lại, trực tiếp đưa xuống mặt đất.

Mà hắn thì biến đổi phương hướng, hướng một đỉnh núi nhỏ cách nơi hơn mười dặm bay đi.

Cửu Tiên Sơn là do chín tòa cự phong hợp thành, nhưng tự nhiên trong cả tòa sơn mạch còn có một số đỉnh núi vô danh bình thường.

Hai chân Hải Đại Thiếu thì vừa hạ xuống đất thì hướng về Nghênh Tiên cung nhìn lướt qua, nhưng không lập tức tiến tới mà là hít sâu một hơi, hướng về nơi náo nhiệt gần nhất mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro