pntt 448-451

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác giả: Vong Ngữ*

* Quyển 3 - Quyển 4: Phong khởi hải ngoại *

*

Chương 448: Tiểu thạch sơn

*

*

Dịch: hoangthanh15041979

Biên tập: damap

Nguồn: Ngạo Thiên Môn - 4vn.eu

*

*Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :*

*

"Sau khi phi hành dọc theo con đường nhỏ này mấy trăm dặm thì thấy phía

trước một cái hạp cốc đã bị hạ cấm chế, nó không rộng nhưng dài hun hút.

Bên trong và bên ngoài thật sự là hai thế giới riêng biệt."

"Bên trong này có hai cái thông đạo, phân biệt là Huyền Tinh đạo và Dung

Nham lộ. Một cái thì băng hàn lạnh thấu xương, nếu không chú ý sẽ bị

đóng băng luôn thân thể. Cái kia lại cực kỳ nóng, có thể đốt cháy con

người thành tro bụi. Chỉ khi nào đi tới đoạn cuối của hạp cốc thì mới

thấy được một cổ truyền tống trận đưa ra ngoài. Lúc đó mới xem là vượt

qua cửa thứ hai của Băng Hoả Lộ. Giống như lúc đầu hai lão gia hỏa của

Tinh Cung đã nói, tất cả mọi người đều cùng có một ngày thời gian để thu

thập thiên địa linh dược. Còn tự mình có thể tìm được thứ gì thì phải

xem tạo hoá mà thôi." Huyền Cốt thượng nhân thản nhiên nói.

Nghe xong như thế, Hàn Lập liền định hỏi thêm vài điều nữa thì thần sắc

của Huyền Cốt thượng nhân biến đổi, im lặng không nói.

Bởi vì ở chỗ truyền tống trận phía sau, bạch quang lại lần nữa lóe lên,

có người liên tiếp đi ra.

Những người mới tới này cũng không thèm nhìn Hàn Lập và Huyền Cốt lấy

một cái mà liền biến thành mấy đạo hào quang bay về phía dãy núi xa xa,

bộ dáng khẩn cấp tìm kiếm bảo vật giống như mấy người trước đó vậy.

Nhìn thân ảnh của những người này đi xa rồi, Huyền Cốt nhíu mày, do dự

một cái, hé miệng nói:

"Chúng ta cũng phải đi thôi! Nếu không đám Cực Âm đến, nói không chừng

sẽ gặp chuyện không hay." Lời vừa thoát ra, hắn không đợi Hàn Lập có

phản ứng, thân hình liền nhoáng lên, thoáng một cái biến thành đoàn mây

mù, bay lên trời.

Hàn Lập thần sắc không thay đổi và cũng chẳng nói gì, đồng dạng hóa

thành một đạo hào quang bám theo.

Ngay khi Hàn Lập và Huyền Cốt vừa bay đi khỏi, không lâu sau đó nhóm

Nguyên Anh kỳ tu sĩ của Cực Âm, Vạn Thiên Minh cũng trước sau được

truyền tống tới.

Nhưng do chánh tà lưỡng đạo vì vậy chia ra làm hai bên do Man Hồ Tử và

Vạn Thiên Minh cầm đầu.

Ngay khi Cực Âm vừa hiện thân liền đưa mắt nhìn khắp nơi tìm kiếm Hàn

Lập nhưng lại không thấy bóng dáng của hắn, trong lòng có chút thất vọng

nhưng ngoài mặt thì vẫn như thường. Thậm chí thỉnh thoảng còn thấp giọng

nói cười vài câu với nho sinh lão giả.

Tuy nhiên Ôn phu nhân nhìn thoáng qua mọi người rồi lạnh lùng nói:

"Ta muốn đi hái linh dược, sau đó sẽ trở về đình ngọc. Các ngươi muốn

tranh đấu gì thì cứ tranh đấu, không nên lôi ta vào cuộc." Nói xong như

thế, mỹ phụ liền nhanh chóng hoá thành một đạo ngân quang phá không bay đi.

Chỉ còn lại song phương chính tà nhìn nhau.

Vạn Thiên Minh sau khi liếc đám người ma đạo vài lần, thần sắc ngưng

trọng cùng với Thiên Ngộ Tử thấp giọng nói vài câu rồi đồng thời phóng

lên không trung, không nói hai lời liền hợp lại thành một đạo hào quang

ba màu bay theo một phương hướng nhất định.

Chỉ còn lại mấy lão quái ma đạo, không nhịn được trừng mắt nhìn nhau,

không biết nên đuổi theo đối phương hay không, vì vậy bộ dáng có chút

chần chờ, luống cuống.

Những không đợi bọn hắn phản ứng, mấy bóng người chính đạo sớm đã không

thấy tung tích.

Cực Âm tổ sư thấy vậy, dị quang trong mắt lóe lên, ho khan một tiếng rồi

mỉm cười nói:

"Thanh huynh, Man huynh! Tại hạ cũng muốn đi hái vài loại linh dược để

trở về luyện đan, vì vậy xin phép cáo từ trước, chúng ta sẽ gặp nhau ở

trước hạp cốc."

Nói xong như thế. Cực Âm tổ sư vung ống tay áo lên, một luồng hắc vụ to

lớn thoát ra đem thân hình của Ô Sửu ở bên cạnh bao phủ vào trong. Gió

lạnh nổi lên, sau đó hai người liền biến mất vô ảnh vô tung.

Man Hồ Tử thấy cảnh này, thần sắc khẽ biến, vẻ mặt có chút âm hàn.

Còn lão giả áo xanh kia cũng nhướng mày lên, lộ xuất vẻ mặt ưu tư.

"Tên gia hỏa Cực Âm này chạy thật nhanh! Xem ra độn thuật của hắn ngày

càng tinh diệu. Thanh đạo hữu, nếu như không có việc gì thì cùng ta đi

hái Thọ Nguyên Quả đi. Nếu có ngươi trợ giúp một tay thì việc đối phó

với ma núi thủ hộ linh thụ sẽ nắm chắc hơn vài phần. Sau khi xong sẽ

chia cho ngươi một phần. Niên kỷ của ngươi không còn nhỏ nữa, nếu có

loại quả này thì tuổi thọ sẽ tăng lên không ít đó." Man Hồ Tử quay mặt

nói với nho sinh lão giả đang cúi đầu suy nghĩ.

Nho sinh lão giả, Thanh Dịch cư sĩ nghe xong liền ngẩn ra. Nhưng hai mắt

chớp động vài lần, lộ xuất một tia xấu hổ đáp lời:

"Man huynh, thật sự xin lỗi! Thanh mỗ cũng có chuyện quan trọng trong

người, vì vậy không thể bồi tiếp Man huynh một chuyến. Chúng ta gặp nhau

ở trước cốc khẩu vậy!"

Nói xong lão giả chắp tay chào rồi bay đi, còn sắc mặt Man Hồ Tử lúc này

lại phát xanh có chút đáng sợ.

"Hừ! Tưởng rằng bổn đảo chủ phải có các ngươi hỗ trợ thì mới có thể lấy

đượcThọ Nguyên Quả sao? Chờ khi vào tới nội điện ta sẽ cho các ngươi

sáng mắt ra!" Man Hồ Tử thấp giọng thì thào tự nói một mình, rồi sau đó

dậm chân, người liền bay lên không trung, tiếp theo hoàng quang lóe lên

vài cái, biến mất vô ảnh vô tung.

Lúc này, Hàn Lập bay theo sau đoàn mây mù do Huyền Cốt hóa thành, sau

khi đi được hơn hai thời thần thì dưới chân không còn là đại thảo nguyên

cực kỳ bằng phẳng nữa mà là một dãy núi uốn lượn, dài ngàn dặm.

Núi non trùng điệp nối tiếp nhau, cực kỳ hùng vĩ.

"Địa phương mà ngươi nói có còn xa không? Ta hoài nghi nếu bay thêm nữa

thì sẽ đến đoạn cuối của không gian này mất!" Hàn Lập được bao bọc bởi

một đoàn kiếm quang màu xanh, có chút không kiên nhẫn cất tiếng hỏi một câu.

Phía trước từ trong đám mây tuyền ra một tiếng cười lạnh, tiếp theo

Huyền Cốt không hề khách khí trả lời:

"Ngươi cho rằng loại linh vật như Cửu Khúc Linh Sâm sẽ ở nơi dễ dàng tìm

được hay sao? Nếu dễ như thế thì không đến lượt ngươi đâu. Tiểu tử, nhà

ngươi muốn có miếng ngon thì phải chịu nhẫn nại một chút mới được."

Nghe lời nói có nửa phần giáo huấn của đối phương, hàn mang trong mắt

Hàn Lập chợt lóe nhưng hắn cũng không nói gì thêm.

Dù sao với tuổi tác và lịch duyệt của Huyền Cốt thì lão đích xác đủ tư

cách dùng loại khẩu khí này để lên lớp hắn.

Trong lòng hắn tuy có chút không thoải mái nhưng cũng chẳng hé miệng nói gì.

Nhưng vẫn cứ như vậy bay đi thêm một hồi lâu nữa mà chưa thấy có dấu

hiệu sắp đến, ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng Hàn Lập trở nên

bất an, đối với lão quái Huyền Cốt tăng thêm vài phần chú ý, sợ đối

phương xuất kỳ bất ý ám toán mình.

Đồng minh kiểu bọn họ không thể tin tưởng nhau được!

Từ đầu Hàn Lập cũng không tin lần trước đối phương đến phiến không gian

này lại vô duyên vô cớ bay xa như vậy.

Bởi vì bình thường muốn tìm được linh dược thì phải bay đến các dãy núi

có linh khí sung túc mới đúng, trong số chúng có vài ngọn núi cho dù Hàn

Lập phi hành trên không trung nhưng cũng cảm ứng rõ ràng linh khí ba

động cực kỳ dày đặc.

Linh thảo do chúng dưỡng dục chắc chắn là những thứ cực kỳ trân quý.

Mà đối phương lúc trước vì sao cứ xem như không thấy, trực tiếp bay qua

nên càng lúc càng làm cho Hàn Lập thêm hoài nghi.

Không biết là nhìn thấy được vẻ hoài nghi đó hay là do hắn im lặng khiến

cho Huyền Cốt cảm nhận được sự không ổn, cho nên từ phía trước truyền

đến âm thanh của lão quái.

"Ta đã từng tới phiến không gian này hai lần. Ngay lần đầu tiên ta đã

may mắn phát hiện được Cửu Khúc Linh Sâm do lúc đó ta đang đuổi theo một

con Linh Cầm Thử Hổ bay một mạch rất xa. Nếu không cũng chẳng có cơ

duyên gặp được nó. Dù sao theo giá trị trân quý mà nói, Cửu Khúc Linh

Sâm cơ hồ là một loại tiên gia bảo vật, nói cái gì cũng sẽ không xuất

hiện tại nơi đây. Theo ta phỏng đoán thì dưới sự phong bế của không gian

và linh khí dày đặc bao nhiêu năm, thiên địa tạo hóa xảo hợp mới tự động

sinh ra một cây. Căn bản không ở trong dự liệu lúc trước của cổ tu sĩ.

Hắc hắc, hôm nay lại tiện nghi cho tiểu tử ngươi!" Trong câu cuối của

Huyền Cốt mang theo một phần ý tứ hâm mộ cùng tiếc hận.

"Như vậy sao?!"

Hàn Lập nghe xong, mặc dù vẫn còn bán tín bán nghi, tuy không có buông

lỏng cảnh giác nhưng tóm lại cũng an tâm hơn một chút.

Hai người một trước một sau bay thêm một đoạn thời gian dài nữa thì đoàn

mây mù phía trước bỗng nhiên ngừng lại, lơ lửng ở trong không trung

không nhúc nhích.

"Tới rồi, chính là nơi này nhưng đừng loạn động đi xuống. Lực cảm ứng

của Cửu Khúc Linh Sâm này rất lớn, chỉ cần tình hình có chút dị thường,

nó sẽ chui vào đã núi không hiện thân nữa. Phải xem xét cẩn thận rồi hạ

thủ mới là thượng sách. Nếu không sẽ trắng tay quay về đó." Huyền Cốt

thượng nhận nhìn xuống phía dưới, ánh mắt chớp động không ngừng, không

nhanh không chậm mở miệng nói.

"Tiền bối không tìm sai chỗ chứ? Nơi này là địa phương có linh vật hay

sao?" Hàn Lập đảo mắt nhìn qua một lần, không khỏi lộ ra một tia cổ quái

hỏi.

Ngay phía dưới hai người chỉ là một tòa núi đá nhỏ bình thường, không

những không có lấy một cành cây ngọn cỏ, mà linh khí cũng ít đến đáng

thương, so với những ngọn núi lớn gần đó thì thực sự kém rất xa.

Hàn Lập khó có thể tin ngọn núi này là nơi có Cửu Khúc Linh Sâm.

"Hắc hắc, tiểu tử ngươi kinh ngạc không ít phải không! Trước khi chưa

nhìn thấy Cửu Khúc Linh Sâm ta cũng như thế nhưng chính xác nó tiềm phục

ở đây." Đám mây mù từ từ tiêu tán, lộ ra thân hình của Huyền Cốt thượng

nhân, cười mà không cười nói với Hàn Lập.

Nếu đối phương đã khẳng định như thế thì Hàn Lập cũng không nói thêm gì

nữa, cặp mắt vẫn chú ý đến cử động tiếp theo của đối phương.

Huyền Cốt thượng nhân thì không hề để ý gì tới Hàn Lập mà nhìn chăm chú

xuống phía dưới, hai mắt đột nhiên bắn ra huyết mang dài khoảng một tấc,

khiến cho Hàn Lập nhìn thấy trong lòng thất kinh.

*Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác giả: Vong Ngữ*

* Quyển 3 - Quyển 4: Phong khởi hải ngoại *

*

Chương 449: Ám kế

*

*

Dịch: hoangthanh15041979

Biên tập: damap

Nguồn: Ngạo Thiên Môn - 4vn.eu

*

*Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :*

*

Huyết mang màu đỏ khủng bố trong đôi mắt của Huyền Cốt thượng nhân lóe

lên vài lần rồi dần dần biến mất.

"Không sai đúng rồi, Cửu Khúc Linh Sâm chính xác vẫn còn ở đây, mặc dù

linh khí lưu lại trên mặt núi đá lúc có lúc không." Sau khi hai mắt của

Huyền Cốt khôi phục lại bình thường, lạnh lùng nói.

Nghe được lời này của lão quái khiến cho Hàn Lập chấn động trong lòng.

Hắn liền đem linh lực chuyển đến mắt rồi ngưng thần nhìn xuống dưới.

Nhưng kết quả thật thất vọng, bởi vì hắn không phát hiện ra trên núi đá

có gì đặc thù cả.

Huyền Cốt thượng nhân thấy thanh mang trong mắt của Hàn Lập ẩn hiện,

liền biết hắn đang làm gì, bèn cười một cách khinh thường rồi nhàn nhạt nói:

"Ngươi không nên vọng tưởng có thể nhìn ra linh khí của Cửu Khúc Linh

Sâm. Muốn làm vậy cần phải có thần thức cường đại, tối thiểu phải đạt

tới Nguyên Anh kỳ thì mới có năng lực đó. Còn ta tuy chuyển qua tu luyện

quỷ đạo nhưng thần thức cường đại lúc trước vẫn không bị tổn hại điểm nào."

Trong lời nói của Huyền Cốt lờ mờ có ý tứ châm chọc.

Hàn Lập trên mặt không có gì thay đổi, cũng may nhờ sự nhắc nhở vô tình

của lão quái nên hắn liền từ từ vận dụng Đại Diễn quyết trong cơ thể.

Chỉ chốc lát sau, Hàn Lập liền vui vẻ, mừng thầm trong bụng.

Bởi vì hắn cũng đã phát hiện ra ở ngọn núi đá nhỏ phía dưới, nhìn thấy

từng tia linh khí màu xanh, phân bố cực kỳ lộn xộn và còn vô cùng mờ nhạt.

"May mắn là trước khi tới đây, ta sớm đã chuẩn bị biện pháp truy bắt Cửu

Khúc Linh Sâm. Vì thế một ít thứ đặc thù đã được ta chuyển bị khi đi

ngang qua một tiểu đảo. Hiện tại trước hết cần phải bố trí cạm bẫy để

cho nó tự mình tiến vào mới có thể dễ dàng tóm lấy." Huyền Cốt thực

không biết Hàn Lập có thể nhìn ra được linh khí, sau khi liếc qua ngọn

núi đá bên dưới liền nhàn nhạt nói.

Tiếp theo hắn liền đưa tay vào túi trữ vật lấy ra một vật màu vàng óng

ánh cầm ở tay.

"Đây là?" Hàn Lập có chút ngạc nhiên, liếc mắt xem xét một cái.

Đây là một quả Kim Ti cầu to bằng quả trứng gà, tản ra hào quang nhàn

nhạt, tựa hồ đã trải qua luyện chế đặc thù.

Thấy Hàn Lập còn nghi hoặc nhìn. Huyền Cốt thượng nhân cười lạnh một

tiếng, rồi lấy năm ngón tay chụp lấy quả cầu, hắc quang chợt loé lên.

Một đạo kim ti (tơ vàng) từ quả cầu phun ra, càng lúc càng dài, nhanh

chóng đan xen vào nhau, kết thành một cái Kim Ti võng xinh đẹp, chỉ có

kích thước khoảng bàn tay nhưng cực kỳ đặc biệt, lấp lóe hào quang.

"Cửu Khúc Linh Sâm chỉ có đồ vật thuần kim thì mới có khả năng bắt giữ.

Còn bất kỳ pháp bảo hay đồ vật khác, nó đều có thể độn tẩu thoát ra.

Ngươi hãy cầm Kim Ti cầu này chuẩn bị cho tốt." Huyền Cốt nhìn chằm chằm

Hàn Lập, trịnh trọng dặn dò.

Nghe Huyền Cốt nói xong, hai hàng lông mày của Hàn Lập nhướn lên, tự

đánh giá một chút, rồi lặng lẽ phất tay về phía Kim Ti võng.

"Sưu" một tiếng, Kim Ti võng liền tự động bay tới trên tay Hàn Lập, hắn

không thèm nhìn, bỏ ngay vào túi trữ vật.

Huyền Cốt thượng nhân thấy vậy liền mỉm cười. Bàn tay lật lại liền có

bốn cây cờ nhỏ màu vàng đất xuất hiện.

Mấy cây cờ nhỏ này trên mình phủ đầy phù văn, hào quang lờ mờ chớp động.

"Di!" với những hiểu biết hiện tại của Hàn Lập về trận pháp, vừa thấy

những cây cờ nhỏ đó, đầu tiên là kinh hãi, sau đó lộ ra vẻ trầm ngâm,

cuối cùng là thần sắc khó tin.

"Sao? Hàn lão đệ cũng biết những cây cờ nhỏ này?" Huyền Cốt thấy Hàn Lập

mặt lộ vẻ khác thường, không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Hàn Lập không trả lời ngay mà đưa mắt nhìn chăm chú mấy cây cờ nhỏ thêm

một chút rồi mới ngẩng đầu nghiêm nghị nói:

"Cái này chẵng lẻ là những khí cụ dùng để bày Tứ Tượng Huyền Vũ trận?

Ngoại trừ loại cổ trận pháp này ra, vãn bối thật không nghĩ ra loại khác

nữa, chỉ bốn cây cờ nhỏ nhưng có thể tạo thành một cái đại trậnThổ thuộc

tính."

"Thật không nghĩ tới, ngươi còn tinh thông cả trận pháp nữa, xem ra tìm

ngươi trợ thủ dường như đã tìm đúng đối tượng. Không sai, đây chính là

trận Tứ Tượng Huyền Vũ trận do ta nửa đường luyện chế, mà cũng chỉ có

loại trận pháp mới có thể biến tất cả mọi thứ đất, đá trong vòng phương

viên vài chục trượng thành thứ cứng rắn như sắt, mới có thể vây khốn

được Cửu Khúc Linh Sâm. Nếu ngươi hiểu trận pháp vậy ta sẽ giao cho

ngươi bố trí nó, còn ta phải đi dò xét tung tích cụ thể của Linh Sâm."

Huyền Cốt trên mặt có chút kinh ngạc nhưng liền khôi phục lại như lúc

ban đầu nói.

Sau đó hắn liền đem bốn cây cờ nhỏ giao ra cho Hàn Lập mà không chút do

dự nào cả. Còn mình thì biến thành một đoàn âm vân (mây mù), vô thanh vô

tức bay về phía ngọn núi nhỏ.

Hàn Lập nhìn trận kỳ trên tay, lại liếc nhìn bóng lưng của lão ma, trong

mắt hiện lên một tia cổ quái. Nhưng sau khi liếm liếm môi liền cười lạnh

một tiếng, hạ xuống phía dưới.

Còn lúc này từ trong người Huyền Cốt lại truyền đến một âm thanh hùng

hậu của một nam tử.

"Huyền Cốt, ngươi đem trận kỳ giao cho hắn là có ý tứ gì? Ta cũng nhìn

không ra mối quan hệ của hai người các ngươi tốt đến mức đó. Chẳng lẽ

ngươi đã có quỷ kế gì khác sao?" Người này tựa hồ rất là hiểu rõ Huyền

Cốt thượng nhân nói.

"Ý tứ gì cơ chứ? Ta giao chúng cho hắn để tự mình hắn bố trí, khi đó hắn

mới yên tâm nhập trận bắt giữ linh sâm, còn ta thì nhân cơ hội này sẽ

xuất thủ." Huyền Cốt bỗng nhiên âm trầm nói với thanh âm vô cùng lạnh lẽo.

"Bây giờ tiêu diệt hắn sao? Ta không có nghe lầm đấy chứ? Ta cứ nghĩ tối

thiểu cũng phải chờ tới lúc sau khi diệt được Cực Âm rồi chúng ta mới ra

tay với hắn chứ?" Âm thanh nọ kinh ngạc thốt lên.

"Không được, tên tiểu tử họ Hàn này quá xảo trá. Thời gian càng dài, ta

càng sợ đêm dài lắm mộng, hơn nữa hắn chắc chắc có chủ ý riêng của mình,

ta cũng không thể nắm chắc là có thể khống chế được. Vạn nhất hắn đột

nhiên bán đứng ta cho tên nghịch đồ Cực Âm, vậy thì gay to. Mặc dù khả

năng xảy ra rất thấp nhưng ta, Huyền Cốt quyết không mạo hiểm thêm lần

nữa. Dù sao đã ăn phải quả đắng một lần, ta sẽ không bao giờ nhẹ dạ cả

tin bất kỳ kẻ nào..." Huyền Cốt lãnh khốc nói.

"Vậy là ngay từ đầu ngươi đã không muốn đem Cửu Khúc Linh Sâm giao cho

hắn đúng không?" Giọng của gã nam tử lại dương dương nói tiếp.

"Không sai! Ta đã bỏ ra rất nhiều công sức để chuẩn bị thì không thể nào

cam tâm giao cho kẻ khác. Cho dù Linh Sâm đó không trợ giúp tu vi của ta

tăng tiến nhưng chỉ cần có vật ấy trong tay, ta có thể dùng nó đổi lấy

thứ hữu dụng từ người khác. Hơn nữa, hắn lại có được Kim Lôi Trúc pháp

bảo, trước sau gì cũng là đại địch của những người theo chuyên tu quỷ

đạo như chúng ta. Tốt nhất là nên sớm tiêu diệt. Đồng thời ngươi cảm

thấy thân thể tiểu tử họ Hàn này như thế nào?" Thần sắc Huyền Cốt âm lệ

nói, nhưng câu cuối lại chuyển qua chủ đề khác, đột nhiên hỏi nam tử kia

một câu.

Điều này liền làm cho nam tử đó cả kinh, nhưng lập tức trở nên hưng phấn.

"Ngươi muốn giúp ta đoạt xá thân thể của hắn?! Việc này thực quá tốt.

Nhưng còn tên Cực Âm thì ngươi tính thế nào? Ngươi không định đối phó

với hắn nữa sao?" Nam tử có chút chần chờ hỏi.

"Huyền Âm đại pháp của Cực Âm là do chính ta truyền thụ nên trong công

pháp sớm đã lưu lại một ít sơ hở để có thể đưa hắn vào chỗ chết. Đến lúc

đó chỉ cần ta và ngươi trong thân thể mới liên thủ là đủ để tiêu diệt

hắn." Huyền Cốt hết sức tự tin nói ra.

"Thì ra là như thế! Tuy nhiên ngay từ đầu ngươi đã muốn tiêu diệt Hàn

tiểu tử kia , nếu vậy vì sao ngươi vẫn cố ý tìm hắn liên thủ? Ngươi đúng

thật là một lão hồ ly!" Nam tử đối với tâm cơ của Huyền Cốt cực kỳ bội phục.

"Hừ, ngươi đánh giá ta quá cao rồi đó! Trước khi gặp ngươi, ta thật sự

muốn liên thủ với hắn để đối phó Cực Âm. Mặc dù ta nắm được những yếu

điểm của công pháp mà tên nghịch đồ của sử dụng, tuy vậy có thêm người

trợ giúp thì thêm phần chắc chắn. Nhưng hôm nay gặp được một người quen

cũ như ngươi đây, tự nhiên ta không còn cần hắn nữa. Vì thế tốt nhất là

nên đem hắn tiêu diệt sớm hơn một chút để trừ hậu hoạn về sau." Huyền

Cốt không thèm để ý nói.

"Ngươi đóng kịch cũng thật là hay! Khi còn ở ngọc đình ngươi tỏ vẻ lo

lắng làm cho ta tưởng là ngươi thật sự đang rất cần hắn trợ giúp, không

ngờ được đã sớm có ý định động thủ giết người." Nam tử thở dài một hơi,

trong lời nói có chút ý tứ phức tạp.

"Hừ! Lúc ấy ta lo lắng là sự thật. Tuy nhiên không phải là sợ hắn không

thể giúp ta phục thù mà sợ mấy thanh phi kiếm Kim Lôi trúc của hắn rơi

vào tay kẻ khác, đều vẫn tồn tại bất lợi lớn đối với những người chuyên

tu quỷ đạo như chúng ta." Huyền Cốt hừ lạnh một tiếng.

"Nếu đã biết hắn có pháp bảo luyện từ Kim Lôi Trúc mà ngươi còn dám

khinh cử vọng động như thế này sao? Chẳng lẽ ngươi đã dám nắm chắc phần

thắng?" Nam tử trầm mặc một chút rồi quan tâm hỏi vì việc này có liên

đến chính bản thân mình nên hắn cần hỏi rõ ràng một tí.

Lúc này, Huyền Cốt thượng nhân đã tới gần ngọn núi, không ngừng bay

quanh dò xét

"Nguyên bản lúc đầu ta muốn chính là để hắn dùng Kim Ti võng tiến vào Tứ

Tượng Huyền Vũ trận bắt Cửu Khúc Linh Sâm, sau khi thành công liền lợi

dụng trận đó vây khốn tên Hàn Lập này luôn. Nhưng ta lại không ngờ hắn

lại biết chút ít về trận pháp. Khi đó ta liền đem trận kỳ giao cho đối

phương. Cứ như vậy kế hoạch càng thêm hoàn hảo." Huyền Cốt lộ ra vẻ tươi

cười cực kỳ quỷ dị, đầy thâm ý nói.

"Chẳng lẽ ngươi đã động tay động chân lên trận kỳ đó rồi sao?" Nam tử

dường như hiểu ra liền hỏi.

"Hắc hắc! Việc này đến lúc đó rồi ngươi sẽ biết. Trước tiên phải tìm ra

Cửu Khúc Linh Sâm đã, nếu không tên tiểu tử đó chắc chắn sẽ rút lui."

Huyền Cốt lảng tránh, nói qua chủ đề khác.

Nghe vậy nam tử kia hừ nhẹ một tiếng, bộ dáng có chút mất hứng.

"Phải nói lại rằng công pháp quỷ tu của ta trước đây là do ngươi truyền

thụ, chủ yếu là để tìm kiếm Cửu Khúc Linh Sâm. Nhưng không ngờ sau khi

bị tên nghịch đồ Cực Âm phản bội, nó lại cứu mạng ta!" Hàn quang trong

mắt Huyền Cốt chợt lóe nói.

"Cũng chẳng tính là truyền thụ gì cả, chỉ do lúc đó cần đến mà thôi."

Nam tử có chút cảm khái nói.

*

*Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác giả: Vong Ngữ*

* Quyển 3 - Quyển 4: Phong khởi hải ngoại *

*

Chương 450: Hiện hình

*

*

Dịch: hoangthanh15041979

Biên tập: damap

Nguồn: Ngạo Thiên Môn - 4vn.eu

*

*Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :*

*

"Được rồi, đừng nói những lời thừa nữa. Giờ thì ngươi giúp ta đi bắt Cửu

Khúc Linh Sâm trước, sau đó giết tên tiểu tử kia để ngươi có nhục thân."

Thanh âm của Huyền Cốt lạnh lùng, ngắt lời nói.

"Không thành vấn đề! Bằng vào hai người chúng ta dùng Sưu Linh đại pháp

tìm kiếm Linh Sâm thực dễ như trở bàn tay!" Nam tử khinh thường trả lời.

"Vậy bắt đầu thôi!" Nói xong như thế, sắc mặt Huyền Cốt trầm xuống, tay

áo phất xuống.

Hai đạo hắc khí từ trong ống tay áo bắn thẳng ra, sau khi tiếp xúc liền

chui vào trong lòng đất, vô ảnh vô tung.

Cùng lúc đó, dưới chân Huyền Cốt liền xuất hiện một đạo lục quang, nhanh

chóng bay ra rồi biến mất.

Còn bản thân của Huyền Cốt thì bay lơ lửng ở trên không, hai mắt nhắm

lại, thân hình không nhúc nhích. Còn lúc này trên mặt đất, trên tay Hàn

Lập đang cầm một cây cờ nhỏ màu vàng, thần sắc tuy bình thường nhưng ánh

mắt lấp loé không chừng, dường như đang suy nghĩ việc gì đó, lộ ra vẻ

chần chờ.

Đột nhiên hắn giương tay lên, một đạo hoàng quang bay ra, cây cờ nhỏ

trong tay cắm chặt vào mặt đất.

"Mặc dù nhìn không ra trận kỳ có cái gì không ổn nhưng ngươi thực sự

nghĩ ta không đề phòng sao?" Hàn Lập lẩm bẩm một mình, khóe miệng khẽ

nhếch lên cười lạnh.

Sau đó từ trong túi trữ vật hắn lấy ra hơn mười cây cờ nhỏ màu vàng

tương tự, tản ra linh khí thổ thuộc tính cực kỳ nồng đậm.

Nhìn thấy những cây cờ nhỏ lấp lánh hào quang này, thần sắc Hàn Lập

thoáng lộ ra một tia quỷ dị, đột nhiên mở hai mắt ra.

Cùng lúc này, ở chỗ của Huyền Cốt có hai đạo hắc khí cùng một đao lục

quang chui ra khỏi mắt đất và phi về bên trong cơ thể lão quái.

"Tìm được rồi. Không ngờ Cửu Khúc Linh Sâm trốn quá kỹ. Nó giấu bản thể

của mình trong hốc đá. Nếu không xem xét cẩn thận sợ rằng cũng không

phát hiện được nó." Âm thanh hùng hậu có chút đắc ý của nam tử vang lên

trong đầu Huyền Cốt.

"Tốt, tìm được là hay rồi! Giờ ta đi xem tên tiểu tử đó bày trận đàng

hoàng và đi vào hay chưa, còn ngươi phải cẩn thận một chút không nên tùy

tiện hiện thân kẻo đối phương phát hiện ra." Huyền Cốt cẩn thận dặn dò.

"Yên tâm đi. Hoá Hình Chi Thuật mà ta sử dụng chỉ với thần thức của tu

sĩ Nguyên Anh kỳ mới có khả năng phát hiện ra, nếu không thì không ai

phát hiện được.Nhưng nếu ngươi không có khả năng chế trụ được đối

phương, đừng hi vọng ta sẽ xuất thủ trợ giúp vì Kim Lôi Trúc pháp bảo

chính là khắc tinh của lệ hồn không có hình thể như ta. Ta thật không

muốn bị Ích Tà Thần Lôi khiến cho thần hồn bị tiêu diệt." Nam tử nói

toạc ra những lời khó nghe.

"Hừ! Đối phó với một tên tiểu bối Kết Đan sơ kỳ, ta còn cần ngươi hỗ trợ

hay sao? Ta phải nắm chắc mười phần thì mới động thủ, hơn nữa ngươi

không cần phải sợ Ích Tà Thần Lôi đâu vì mấy ngày trước khi ta đánh nhau

với hắn, mấy thanh kiếm kia vừa mới sử dụng không lâu, cho dù trong pháp

bảo còn tồn dư thần lôi thì phỏng chừng khi đi qua quỷ vụ đã hết rồi mới

đúng, nên phi kiếm kia hiện tại không đủ gây uy hiếp. Ngược lại ngày

trước gặp hắn, ta thấy tên tiểu tử đó phóng ra một đám kỳ trùng khiến

cho ta cố kỵ. Với lịch duyệt của mình mà vẫn không biết cụ thể là loại

gì nên ta có chút kỳ quái, có lẽ so với bọn kỳ trùng bình thường lợi hại

hơn một ít!" Huyền Cốt nhàn nhạt nói.

"Ồ, nếu không có Ích Tà Thần Lôi thì người này chẳng có uy hiếp gì cả,

đến lúc đó ta sẽ tuỳ theo tình huống thực tế mà xem xét có nên ra tay

hay không." Khẩu khí nam tử trở nên nhẹ nhàng hơn.

Huyền Cốt nghe xong, khóe miệng khẽ nhếch, rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Mặc dù hắn nắm giữ một tia bổn mạng tinh phách của đối phương nhưng cũng

biết rõ rằng bằng vào việc đó vẫn hoàn toàn không khống chế được.

Đối phương đã chuyên tu quỷ đạo nhiều năm, nên thủ đoạn liên quan đến

việc khống chế các loại hồn phách tự nhiên cao hơn hắn. Nói không chừng

đối phương nhiều lắm là tổn thương nguyên khí để thoát khỏi sự khống chế.

Vì vậy hắn cũng không muốn quá phận, bức ép đối phương.

Huyền Cốt nhìn chung quanh dò xét một cái rồi hóa thành một đoàn mây mù,

bay lại chỗ Hàn Lập.

Khi thấy Hàn Lập rồi, hắn liền hạ người, đáp xuống bên cạnh.

Khu vực này mặc dù bằng phẳng nhưng có rất nhiều cỏ dại, cộng thêm một

số cây to thưa thớt hợp thành một mảnh rừng ở phía sau.

"Bố trí kỹ chưa?" Huyền Cốt vừa xuất hiện trước mặt Hàn Lập liền hỏi.

"Đương nhiên xong rồi! Ở phía bên kia!" Hàn Lập tựa lưng vào một cây đại

thụ, thản nhiên đưa tay chỉ về phía sau.

Huyền Cốt ngưng thần nhìn lại, quả nhiên nơi khu rừng nhỏ phía sau có

một lượng rất lớn thổ linh khí lăn tăn xuất hiện.

Trong lòng Huyền Cốt ngầm vui mừng.

Tiếp theo hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một cái hộp ngọc rồi mở nắp ra.

"Đây là cái gì?"

Hộp ngọc vừa mới mở ra, một mùi cực kỳ hôi thối bay thẳng vào mũi, Hàn

Lập vừa ngửi thấy liền đứng bật dậy, lập tức phong bế hô hấp, thần sắc

cảnh giác lùi lại phía sau mấy bước, hồ nghi nhìn Huyền Cốt thượng nhân.

"Không cần đa tâm, đây là phân của Xạ Lan Thú. Vật này rất khó ngửi

nhưng lại là thứ cực kỳ dụ hoặc đối với Cửu Khúc Linh Sâm, chỉ cần bỏ nó

vào trong trận thì chắc chắn hoá thân của Cửu Khúc Linh Sâm thế nào cũng

tìm tới. Đến lúc đó chúng ta sẽ ra tay khống chế hoá thân đó, rồi ung

dung đào lấy bản thể mà không cần sợ nó trốn mất." Huyền Cốt thượng nhân

liếc Hàn Lập một cái, chậm rãi giải thích.

"Phân của Xạ Lan Thú?"

Nghe xong Hàn Lập liền nhìn hộp ngọc trong tay của Huyền Cốt.

Giờ phút này hắn mới nhìn rõ, thì ra đây là một khối vật phẩm màu vàng,

to bằng ngón cái, mùi khó ngửi kia đích xác từ nó bốc ra.

Hàn Lập không khỏi ngạc nhiên.

Hắn đương nhiên biết "Xạ Lan Thú". Đó là một loại linh thú kỳ quái mà

người tu tiên thường hay nuôi dưỡng. Trên đầu của nó có một cái sừng dài

màu đỏ toả ra một mùi hương dễ chịu với tác dụng an thần định tâm nên tu

tiên giả rất thích.

Nhưng lại không nghĩ ra phân của nó lại có mùi cực kỳ khó ngửi. Không

biết sao mà Cửu Khúc Linh Sâm lại thích được.

Điều này khiến cho Hàn Lập hết chỗ nói.

Tuy vậy nhưng Hàn Lập nhìn thần sắc không chút biểu tình của Huyền Cốt

rồi mỉm cười nói:

"Vậy mời tiền bối mang vật này đem bỏ vào trong trận. Ta phải đi xem xem

trận kỳ này có gì bất ổn không. Sau đó ta sẽ thủ ở nơi này tìm cách bắt

lấy hóa thân, còn bản thể của Cửu Khúc Linh Sâm đành phải phiền tiền bối

vậy." Nói xong lời này, Hàn Lập liền ôm quyền hướng về phía Huyền Cốt,

rồi đi thẳng tới mảnh rừng phía sau, không biết sử dụng thủ đoạn gì mà

lập tức vô ảnh vô tung.

Huyền Cốt hơi ngẩn người ra!

Nhìn đám rừng cây với thổ linh khí nồng đậm, hắn ngầm nhíu mày.

Nhưng sau khi khóe miệng khẽ nhếch liền giương tay lên.

Một đạo hắc khí biến thành một con quái xà, ngậm cái hộp ngọc bay thẳng

vào chỗ trung tâm của mảnh rừng, đặt nó vững vàng trên mặt đất rồi mới

quay trở về.

Làm xong việc này nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Hàn Lập ở đâu cả.

Điều này khiến cho sắc mặt Huyền Cốt lộ xuất một tia âm lệ.

Nhưng hắn vẫn không nói lời nào bay lên trời.

"Sao vậy? Trận kỳ kia là do ngươi câp, sao giờ lại lo lắng như vậy?" Một

giọng hùng hậu của nam tử có chút cười nhạo bỗng vang lên trong đầu của

Huyền Cốt.

"Cẩn thận vẫn hơn! Ta trước tiên phải kiểm tra qua pháp trận để xem hắn

có thực sự sử dụng trận kỳ mà ta đưa cho hắn hay không rồi mới nói tiếp.

Tuy rằng khả năng trên người đối phương xảo hợp có trận kỳ thổ thuộc

tính là cực kỳ ít ỏi nhưng ta cũng không muốn mạo hiểm." Huyền Cốt thờ ơ

nói.

"Nếu ngươi lúc trước cũng cẩn thận thì sẽ không đến nỗi như vậy. Xem ra

việc ăn phải quả đắng thực sự không uổng phí, phải không lão đệ!" Nam tử

cười hắc hắc nói.

Huyền Cốt thượng nhân không nghe ra được là hắn đang khen ngợi hay nói

móc mình nữa. Việc này khiến cho hắn buồn bực trong lòng, hừ lạnh một

tiếng, không thèm để ý gì nữa đến nam tử kia.

Lát sau Huyền Cốt đã lơ lửng ở không trung, thân hình bất động, năm ngón

tay mở ra, trong lòng bàn tay đã có một cây cờ nhỏ màu vàng.

Cây cờ này cực kỳ tinh xảo, tuy có ngắn hơn nhưng giống y đúc những cây

cờ mà hắn đưa cho Hàn Lập.

Huyền Cốt trịnh trọng nhìn nó rồi khẽ lay động vài cái.

Cây cờ nhỏ liền xuất hiện một đạo quang mang màu vàng, sau khi bay quanh

Huyền Cốt một vòng liền trực tiếp hướng xuống mảnh rừng ở phía dưới.

Thấy như vậy, Huyền Cốt thở phào một hơi, trên mặt lộ xuất một tia độc ác.

Tiếp đó hắn liền thu cây cờ lại, liếc mắt nhìn về phía đại trận, xong

rồi bay đến một chỗ nào đó của ngọn núi đá.

Lúc này, Hàn Lập mới từ trong rừng cây xuất hiện.

Nhìn thân ảnh xa xa của Huyền Cốt, hàn quang trong mắt Hàn Lập lóe lên

vài lần, sau đó thân hình liền mơ hồ tan biến đi. Còn cái hộp ngọc kia

càng ngày càng tỏa ra mùi hôi thối khiến cho Hàn Lập đang ẩn nấp trên

một cây đại thụ gần đó nhíu mày, không thể làm gì khác hơn là phải tự

phong bế hô hấp.

Thời gian từ từ trôi qua, tinh thần của hắn cũng bắt đầu được đề cao.

Thời gian lưu lại đây thực sự không nhiều, nếu Cửu Khúc Linh Sâm vẫn

không xuất hiện thì hắn chỉ còn cách đi về tay không mà thôi.

Đang lúc Hàn Lập suy nghĩ thì thần sắc khẽ biến, thần thức của hắn dường

như cảm nhận được cái gì đó không lớn lắm xông vào rừng cây. Điều này

làm cho Hàn Lập vừa mừng vừa lo, triệt để yểm trụ khí tức trên người,

cặp mắt nhìn chòng chọc chỗ có hộp ngọc.

Hoàng quang chợt lóe lên, trên thảm cỏ phía ngoài đại trận xuất hiện một

con thỏ lấm la lấm lét. Toàn thân nó trắng như tuyết, đôi mắt màu đỏ

chuyển động không ngừng, chớp động liên hồi, hết nhìn đông lại nhìn tây,

bộ dáng cực kỳ nhát gan.

Mặc dù vậy nhưng cái mũi đỏ hồng của nó vẫn hướng về phía cái hộp ngọc

ngửi ngửi không ngừng, trên mặt lộ ra một tia say mê giống đúc con người.

Cái mùi hôi thối kia đối với Hàn Lập mà nói thực sự rất khó chịu nhưng

đối với con thỏ kia thì lại là một thứ gì đó cực kỳ quyến rũ.

*

*Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác giả: Vong Ngữ*

* Quyển 3 - Quyển 4: Phong khởi hải ngoại *

*

Chương 451: Phiên kiểm

*

*

Dịch: hoangthanh15041979

Biên tập: damap

Nguồn: Ngạo Thiên Môn - 4vn.eu

*

*Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :*

*

Không cần hỏi cũng biết ngay con thỏ trắng kia chính là hoá thân của Cửu

Khúc Linh Sâm.

Hàn Lập hưng phấn nhìn chằm chằm nó.

Khi hắn toàn lực sử dụng Đại Diễn Quyết chuyển đến mắt thì thấy rất rõ

linh khí nồng đậm, cực kỳ kinh người trên thân của con thỏ.

Thật không hổ là kỳ vật do thiên địa sinh ra.

Hàn Lập cảm khái nhưng không dám buông lỏng chút nào, tay đã sớm bắt

pháp quyết, nhìn hóa thân Cửu Khúc Linh Sâm không chớp mắt.

Lúc này bên ngoài cái đại trận, con thỏ trắng vẫn đưa mũi ngửi ngửi liên

hồi, hai mắt như hai đốm lửa đảo qua đảo lại mấy lần trên hộp ngọc.

Hiển nhiên nó vẫn chưa hài lòng với việc chỉ đứng một chỗ, bộ dáng như

muốn thực hiện điều gì đó.

Thấy con thỏ trắng thông linh như vậy, Hàn Lập càng trở nên cẩn thận,

thần sắc ẩn hiện một chút khẩn trương.

Dù sao việc Cửu Khúc Linh Sâm thạo nhất chính là dùng độn thuật trốn

chạy, chỉ cần thoáng sơ ý là công sức lúc trước đổ sông đổ bể.

Khi nó quanh pháp trận một vòng, hai lỗ tai to dài không ngừng nghe

ngóng, dường như muốn tìm hiểu xem ở phụ cận có gì không ổn, trù trừ

không muốn tiến gần.

Hàn Lập có chút lo lắng trong lòng!

Bởi vì nếu hóa thân của Linh Sâm nhận biết đây là cái bẫy thì nó sẽ trốn

đi mất. Vì vậy hắn đang do dự không biết có tung Kim Ti võng ra để bắt

con thỏ trắng kia không.

Nếu làm thế thì xác suất thành công thực sự quá nhỏ.

Trong lúc Hàn Lập còn đang chần chừ thì bạch quang loé lên, sau khi nhảy

nhảy mấy lần, thân hình liền biến mất trong đám cỏ dại.

Hàn Lập đang ở trên cây nhìn thấy cảnh này thì ngây ngốc như gà gỗ.

Nhưng ngay lúc này bỗng nhiên bạch quang trong đám cỏ lại lóe lên, thân

hình bạch thỏ trong nháy mắt đã bay đến trước hộp ngọc, cúi đầu ngậm lấy

đồ vật ở trong, sau đó không chút do dự quay người muốn chạy.

Mặc dù Hàn Lập bị những hành động của nó làm cho sững sờ nhưng hắn lập

tức tĩnh táo, làm sao để cho hóa thân kia chỉ dùng kế mọn mà trốn thoát

được.

Lúc này một đạo hoàng quang từ trên cây cao bắn xuống ngay trên con

đường mà bạch thỏ muốn chạy trốn, khiến cho nó sợ hãi, xoay mình muốn

tìm lộ tuyến khác.

Nhưng mọi sự đã chậm.

Bốn phía bỗng nhiên xuất hiện quang tráo (màn bảo vệ) màu vàng, phong bế

chặt chẽ nơi này.

Bạch thỏ đụng vào màn hào quang liền bị bật lại.

Sau khi nó lăn trên mặt đất mấy vòng, liền đứng dậy lắc lắc cái đầu nhỏ

vài lần, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoảng.

Nhưng lập tức bạch quang trên người nó chợt lóe lên, đột nhiên hóa thân

là một đạo cầu vòng to bằng nắm tay, lập tức chui vào trong lòng đất bỏ

chạy.

Nhưng đạo hào quang chỉ xâm nhập vào trong đất được vài trượng thì bị

màn sáng màu vàng ngăn trở.

Lần này nó thật sự kinh hoảng, bay loạn trong quang tráo nhưng vẫn không

cách nào thoát thân được. Lúc này một đạo kim quang từ trên cây ụp

xuống, bắt lấy hóa thân của Cửu Khúc Linh Sâm.

Sau đó thân hình Hàn Lập lóe lên, xuất hiện trên mặt đất.

Kim quang lập tức bay trở lại tay hắn, đúng là Kim Ti võng mà Huyền Cốt

đã đưa cho.

Bạch thỏ ở trong võng hiện nguyên hình, liều mạng giãy giụa, thân hình

thoáng chốc to lớn, thoáng chốc nhỏ lại nhưng cũng không ăn thua gì.

Kim Ti võng cũng biến đổi theo, khi lớn khi nhỏ, trói chặt nó ở trong.

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập vui mừng mỉm cười.

Hắn đưa Kim Ti võng lại gần hơn, quan sát một chút bạch thỏ, rồi không

khách khí đem cột vào eo lưng. Sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống tại vị

trí trung tâm của đại trận, không có ý muốn triệt hạ pháp trận.

Hàn Lập hiện tại đang đợi Huyền Cốt đào lấy bản thể Cửu Khúc Linh Sâm

rồi hội họp lại với hắn.

Tuy nhiên lúc này Hàn Lập đã lấy Hoa lam (giỏ trúc) cổ bảo từ trong túi

trữ vật ra, đặt ở trước người.

Tiếp theo phóng xuất hai túi linh thú có Phệ Kim trùng, để chúng bay

vòng vòng trên đầu của mình, hình thành nên một đám mây màu vàng nhạt

cực to, sau đó thần sắc mới bình thường, ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Hàn Lập hi vọng với sự bố trí này có thể khiến cho Huyền Cốt thượng nhân

thức thời một chút. Tốt nhất là không nên trở mặt, thành thật đưa Linh

Sâm cho hắn. Bởi vì hắn biết rất rõ chỉ cần thực lực của mình biểu hiện

không tệ thì minh ước giữa hai người mới có khả năng tiếp tục duy trì.

Đương nhiên nếu đối phương thực sự có sát ý, hắn sẽ không khách khí tiên

hạ thủ vi cường.

Mà mặc kệ công dụng thần kỳ trợ giúp ngưng kết Nguyên Anh của Cửu Khúc

Linh Sâm có đúng hay không thì hắn vẫn phải thu thập.

Dù sao danh khí của linh vật này thực sự quá lớn, cho dù không có tác

dụng như trên nhưng chắc chắn sẽ có tác dụng diệu kỳ khác.

Nghĩ đến đây, Hàn Lập không nhịn được mở mắt ra, xem xét hóa thân bạch

thỏ kia.

Kết quả tình hình trước mắt làm hắn ngẩn ngơ.

Bởi vì tinh thần của nó không như lúc nãy, hoàn toàn nằm bẹp xuống, bộ

dáng hữu khí vô lực.

Trong lòng Hàn Lập khẽ động, biết bản thể của nó đã bị Huyền Cốt đào

lên, nếu không sẽ không thành như vậy.

Lập tức Hàn Lập nhìn chăm chú bầu trời phía trên rừng cây.

Sau thời gian khoảng một bữa cơm, đoàn mây mù do Huyền Cốt thượng nhân

biến thành cuối cùng đã bay thẳng đến bên trên pháp trận rồi sau đó mới

ngừng lại.

Nhưng lão quái không thu lại pháp thuật, mà lơ lửng trên không trung,

không nói gì.

Thần sắc Hàn Lập không chút thay đổi, đứng dậy, giương mắt nhìn đám mây

mù, cũng không có ý tứ muốn mở miệng.

Sau hồi lâu âm thanh lạnh lùng của Huyền Cốt mới vang lên.

"Bộ dáng ngươi làm như đang gặp phải cường địch, vậy là có ý tứ gì?" Lời

nói nghe cực kỳ băng hàn.

"Không có ý tứ gì cả, chỉ là tu vi tại hạ thực sự quá thô thiển, rất sợ

tiền bối đột nhiên trở mặt hạ độc thủ mà thôi." Hàn Lập bình tĩnh trả lời.

"Hừ! Ngươi không khỏi quá đa tâm đi. Ta nếu như không muốn cho ngươi

linh vật, vậy hà tất phải đưa ngươi đến một nơi xa xôi thế này? Đừng

quên rằng ta còn cần ngươi xuất thủ trợ giúp đối phó với tên nghịch đồ

kia." Dường như Huyền Cốt đang cường hành áp chế nộ khí để giảng giải.

"Tiền bối không biết có một câu gọi là "trước khác nay khác" sao? Khi

tiền bối vừa tiến vào Hư Thiên điện, đích xác cần vãn bối hỗ trợ nhưng

hiện tại tiền bối đã có trợ thủ khác nên Hàn mỗ không dám chắc chắn tin

tưởng." Hàn quang trong mắt Hàn Lập bắn ra giống như đao sắc kiếm bén,

nhìn chòng chọc đối phương.

"Lời này của ngươi là có ý gì?" Thanh âm Huyền Cốt càng trở nên lạnh

lẽo, ẩn ẩn lộ xuất vẻ giật mình.

"Tiền bối không cần giả bộ nữ, gọi vị kia ra đi. Vừa rồi hắn hóa hình

truy tìm Linh Sâm đã bị tại hạ nhìn thấy rồi. Không cần lấp la lấp ló

nữa." Hàn Lập nhíu mày, không kiên nhẫn nói.

Nghe xong lời này, Huyền Cốt liền trở nên im lặng, nhưng không lâu sau

trong đám mây mù vang lên thanh âm hùng hậu của nam tử kia.

"Tiểu tử, ngươi làm sao phát hiện được ta? Ta không tin ngươi có khả

năng nhìn ra Hóa hình chi thuật." Nam tử không khách khí hỏi.

"Tại hạ không có hứng thú trả lời vấn đề đó. Vãn bối hiện tại chỉ muốn

hỏi Huyền Cốt tiền bối một lần nữa là tiền bối muốn cùng đấu đá với tại

hạ, dẫn đến kết cục lưỡng bại câu thương để tiện nghi cho tên nghịch đồ

Cực Âm kia sao?" Thần sắc Hàn Lập mang một tia trào phúng hỏi.

"Lưỡng bại câu thương?! Ngươi cũng quá tự đại đó! Mặc dù giết ngươi phải

mất chút sức lực nhưng cái giá nho nhỏ ấy, lão phu vẫn có thể xuất ra

được." Nói xong lời này, từ trong đám mây mù đột nhiên bắn ra một đạo

hoàng quang, công kích lên quang tráo của đại trận.

Vòng bảo hộ đột nhiên biến đổi, từ màu vàng chuyển thành màu đỏ, vị trí

trung tâm chợt trở nên cực kỳ nóng, giống như một cái lò nướng vậy.

Hàn Lập thấy cảnh này, thần sắc không thay đổi, chỉ thở dài một tiếng,

cánh tay nhấc lên, một đạo pháp quyết màu xanh bắn ra nhập vào quang tráo.

Nhất thời màu vàng, đỏ sau vài lần thay đổi, liền khôi phục lại vẻ ban

đầu giống như mộng ảo mà thôi.

"Di! Ngươi đã làm gì trận kỳ của ta?" Âm thanh giật mình trong đám mây

truyền ra.

"Động tay động chân? Nếu làm thì cũng là do các hạ làm chứ!" Hàn Lập

không có ý tứ muốn hồi đáp.

"Hừ, giỏi lắm! Cái Kim Ti cầu kia của ta ngươi dùng không tệ lắm." Lời

nói Huyền Cốt bỗng nhiên thay đổi, trở nên lạnh lùng.

"Cái gì? Chẵng lẽ ngươi..."

Thần sắc Hàn Lập đại biến, nghĩ đến cái gì đó liền rứt Kim Ti võng ném

ra xa.

Nhưng thanh âm của Huyền Cốt chưa dứt thì Kim Ti võng liền chợt lóe, màu

sắc trở nên đen kịt.

Tiếp theo nó hóa thành một luồng hắc khí cực kỳ nhỏ, nhanh chóng bắn tới

thân hình Hàn Lập, đem hắn nhốt vào trong rồi lập tức co lại. Mà con thỏ

ở trong võng không cần hỏi cũng biết bị bỏ lại nhưng nó vẫn không động

đậy, dường như đã lâm vào trạng thái hôn mê.

Đột nhiên bị vây như thế, cho dù Hàn Lập có trấn định đi nữa thì thần

sắc cũng khẽ biến.

"Tiểu tử, tư vị Âm Hồn ti như thế nào? Bây giờ ngươi còn có thể vận dụng

được pháp lực sao?!" Lúc này Huyền Cốt đắc ý cười lớn.

Hàn Lập nghe vậy, trong lòng cả kinh, sắc mặt trở nên tái xanh.

*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#magana