Tự Thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nắng tắt lịm trên đầu những mùa xuân
Gió kéo gần lại những miền u oải
Em đắm chìm trong mơ màng hoang hoải
Sấm rất nhẹ và gió gào bên tai

Em là ai? Trôi tới mãi nơi nào?
Em từ đâu? Và vì sao em tới?
Ánh u huyền phủ hồn em dẫn lối
Em có thuộc thế giới này hay không?

Là mùa đông, em không sợ lạnh giá
Là mùa hạ, không sợ nắng thiêu thân
Là thiên thần, em gieo vầng tinh túy
Là ác quỷ, em rừng rực hồn điên.

Ngẩn ngơ trong những say đắm triền miên
Em thuộc về một miền trời rất khác
Liếm môi nồng, chớp mi mắt bàng bạc
Em thiêu rụi thể xác tới tâm can
Đôi cánh em thuộc về chốn thiên đàng
Tóc u huyền trải tràn lan địa ngục
Em bay trong miền thinh không vẩn đục
Gió kêu gào, thét gọi mãi tên em…"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#poem