Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là ngày sau khi Lizadon được giới thiệu với nhóm và mọi người có thể cảm nhận được có điều gì đó đang xảy ra cực kì gay gắt giữa nó và Lizadon của Alain. Có thể có một trận chiến ngày càng lớn và ăng thẳng sẵn sàng diễn ra giữa hai bên, nhưng Satoshi và Alain không quá tập trung vào mục tiêu là sớm hạ gục nhau của chúng. Trong khi các Pokémon lang thang trong phòng thí nghiệm, Satoshi và Alain đang cho chúng ăn để giúp Giáo sư Platane ra ngoài. Anh ấy đang tập trung với việc xây dựng lại phòng thí nghiệm sau cuộc tấn công của Furadari và đã nhận được khá nhiều sự trợ giúp.

Satoshi ngân nga một chút khi anh cho một con Koduck ăn, không để ý đến cái nhìn lo lắng của Alain đằng sau anh. Anh ấy đã xin lời khuyên của Manon để hỏi cậu, nhưng cô ấy đáp lại bằng cách cười vào mặt anh ấy và gọi anh ấy thật vô dụng.

"Cứ làm đi!" là lời khuyên lớn của cô ấy. Tốt thôi, anh ấy sẽ làm điều đó, nhưng anh ấy sẽ để cô ấy đưa ra lời khuyên đó nếu Satoshi không hoảng sợ và từ chối anh ấy.

"Này, Satoshi ?" anh gọi to, đảm bảo rằng giọng nói của anh không cho thấy rằng anh đang lo lắng như thế nào. Cậu bé với làn da rám nắng quay sang anh và cười tươi.

"Có chuyện gì vậy ?" cậu vui vẻ hỏi, vuốt ve một con Keromatsu. Bây giờ cậu ấy đang có tâm trạng tốt đến mức điều đó mang lại cho Alain sự tự tin.

"Sau khi chúng ta cho mọi người ăn xong, em có muốn cùng anh đi dạo quanh thành phố không ?" anh hỏi một cách lịch sự và cậu trở nên phấn khích.

"Được ạ ! Nghe vui đấy !" cậu ném thêm một số thức ăn ra ngoài, nghĩ về những nơi họ có thể đến. Alain cười đầy ôn nhu, thầm cảm ơn lời khuyên của Manon.

Trên một ngọn cây cao, Gekkoga nheo mắt sà xuống chỗ Lizadon và Pikachu. Họ cùng nhau nói vài lời, gật đầu đồng ý là sẽ theo họ. Pikachu là người duy nhất cố gắng bác bỏ ý tưởng này.

"Pika-pi !"nó hét lên, cố gắng phá vỡ suy nghĩ của họ. Trước sự bất mãn của anh ta, Lizadon chỉ vỗ nhẹ vào đầu anh ta. Gekkoga thở dài. Nó nhất định phải đi cùng họ để đảm bảo không ai bị thương.

Ở một góc hẻo lánh, Lizadon của Alain đã nghe về kế hoạch chia cắt hai con người của họ và nó trừng mắt nhìn họ. Đe dọa Huấn luyện viên của nó là việc không thể tha thứ.

Satoshi và Alain bắt đầu đi dạo, đường phố nhộn nhịp trở lại như thể cuộc tấn công của Purandari đã là dĩ vãng. Bây giờ mọi người trông có vẻ vui mừng vì thiệt hại đã được dọn dẹp và xử lý. Các khu vực mua sắm vẫn đông đúc như thường lệ và cậu thoáng thấy Serena, Yurika và Manon đang đi chơi ở một cửa hàng bán đồ nữ trang. Họ vẫy tay với họ và Manon giơ ngón tay cái lên đầy phấn khích với Alain, miệng nói 'chúc may mắn!' với anh trước khi anh vội vã rời khỏi cửa hàng để tránh cô cười nhạo anh. Nó khá sống động và nhiều cửa hàng đang ăn mừng thành phố được xây dựng lại.

"Xin lỗi, các chàng trai!" chào một người bán hàng khi họ đi ngang qua. Họ quay lại và nhìn thấy một bà lão đang cười tươi từ ngưỡng cửa cửa hàng của bà. "Hai người có thích ăn kem không?"

"Có !" Ash hét lên trước khi Alan có thể nói điều gì, đôi mắt cậu sáng lên. Anh đã phải mỉm cười trước sự nhiệt tình của Satoshi. Cô cười tươi và nói, khôg hề có một rào cản nào diễn ra ở đây:

"Tốt! Hôm nay giảm giá một nửa cho các cặp đôi!" Satoshi reo hò, nhanh chóng đồng ý mua một ít trong khi Alan đang bị sét đánh. Anh đồng ý dù cô nói cặp bồ. Điều đó có nghĩa là...?

Alan im lặng khi họ ngồi xuống một chiếc ghế dài với cây kem vani trên tay. Bây giờ Satoshi không để tâm đến việc anh ấy có một bát kem sô cô la hai muỗng. cậu ngay lập tức ăn kem của mình trong khi Alain chọn của anh ấy. Hôm qua, Satoshi thậm chí còn cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến việc thích anh ấy, giờ thì anh ấy lại hành động như thể điều đó hoàn toàn bình thường. Hoặc có thể cậu hiện đang quá mải mê với ý tưởng về một loại kem rẻ hơn mà không chú ý. Nó nhất định phải là lý do thứ 2 !

Nhưng đây là cơ hội của anh ấy bây giờ. Anh ấy sẽ nói cho anh ấy biết cảm xúc của mình và nếu anh ấy bị từ chối, ít nhất anh ấy cũng có can đảm để thử.

"Này, Satoshi. Anh... có chuyện này muốn nói với em" Huấn luyện viên rám nắng quay sang anh, miệng ngậm thìa khi anh nghiêng đầu.

"Vâng?"

'Satoshi của hiện tại trông khá dễ thương' Alan nghĩ với một khuôn mặt đỏ bừng. Anh hít một hơi, gật đầu khi đã tự tin.

"Anh muốn cảm ơn vì tất cả những gì mà em đã làm cho anh. Nhờ em, anh nghĩ mình nhận ra rằng chiến đấu có nhiều điều hơn là chiến lược và phương tiện để đạt được mục tiêu. Anh có ý đó khi nói rằng em vực dậy tinh thần của anh. Anh đã nghĩ chỉ có chúng ta đánh nhau mới khiến anh phấn khích, nhưng giờ anh mới biết đó là vì-"

_______________

Một cơn gió mạnh bất chợt đi ngang qua và vô tình đã khiến cho ly kem trên tay Alan bị tròng trành và ngã vào chiếc áo khoác.

Satoshi liền đứng bật dậy ngay sau đó nên đã không nắm bắt được điều gì đã xảy ra. Cơn gió đột nhiên dừng lại như thể nó vốn dĩ đã chẳng mảy may làm phiền đến họ.

"Đó là cái gì?" Satoshi có hơi thắc mắc, nhưng trong lòng lại khá buồn về cây kem bị rơi mất của mình.

"Anh...cũng không biết, có lẽ là một con Pokemon Vivillon" Alain trả lời trong khi đang nhìn vào chiếc áo khoác giờ đã bẩn của mình một cách tuyệt vọng.

 Mặc dù tức giận vì bị ngắt lời, nhưng đó sẽ chẳng còn là vấn đề đáng lo ngại hơn cả chiếc áo khoác tại thời điểm hiện tại.

"Em không rõ lắm nhưng nó khá mạnh so với một con Vivillon. Giống như-" cậu quay sang với ét mặt tinh nghịch, nhưng liền đã chuyển sang bối rối khi nhìn thấy vết bẩn trên áo anh.

"Chúng...chúng ta nên đến nhà vệ sinh gần nhất, chiếc áo khoác của anh hiện đã bị bẩn, anh Alan"

Alain nở 1 nụ cười miễn cưỡng, cởi áo khoác ra gấp lại và kẹp dưới cánh tay. Anh ấy muốn dành nhiều thời gian bên ngoài hơn với cậu để có thời gian nói rõ tình cảm của mình và thời điểm bây giờ tuy chưa phải lúc nhưng cũng là cơ hội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro