.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã vào giờ học nhưng vị trí kia vẫn trống không.
Góc vở bài tập bị ngón tay giày vò đến nhăn nhúm, giáo viên chậm rãi giảng bài trên bục giảng nhưng Pond không nghe vào lấy một câu, tầm mắt của cậu dính chặt lên chỗ ngồi của Dunk.
Trong lòng hoang mang rối loạn không phải là không có lý do. Hôm qua cậu cùng Dunk cãi nhau một trận trong phòng học, cái gọi là cãi nhau thật ra chỉ là Pond đơn phương tức giận, Dunk căn bản không thèm trả lời cậu, nghe xong liền xoay người muốn đi.
Dáng vẻ lạnh nhạt của Dunk khiến Pond càng thêm căm tức, trong lúc nóng giận thốt ra một câu: Cậu có giỏi thì trốn thêm một lần nữa xem.
Đối phương chỉ là ngừng lại một chút, giật cổ tay ra khỏi tay Pond, đi ra khỏi phòng.
Nếu không phải Phuwin còn đang bình tĩnh gặm bánh mì, Pond thực sự cho rằng Dunk lại "bỏ trốn" rồi.
Pond không hỏi, nhưng cậu biết, theo tính cách của Phuwin, lát nữa nhất định sẽ kể sạch với cậu.
Khiến Pond không ngờ đến chính là idol lớn ngồi sau Dunk cũng không tỏ vẻ lo lắng gì, cậu ta tới hơi muộn, bắt đầu giờ truy bài mới đến lớp.
Idol kia có vẻ rất thân thiết với Dunk, nhưng khi cậu ta vào chỗ, cho dù vị trí phía trước trống không cũng không đi hỏi bạn học khác, mà chỉ lấy sách vở ra bắt đầu học bài.
Pond còn chú ý tới giờ ra chơi đối phương lấy điện thoại ra, nhưng dường như nhớ tới gì đó lại cất đi.
Ăn xong bịch bánh cuối cùng Phuwin mới nhìn sang Pond, cậu đã ngồi ngẩn người xoay bút được một lúc lâu.
"Hôm nay chúng ta nghỉ tập luyện đi."
Khi Phuwin nói ra những lời này, trong phút chốc Pond còn tưởng mình nghe nhầm, ban đầu quấn quít lấy mình thành lập đội bóng là cậu ta, cứ rảnh là lôi mình đi tập luyện cũng chính là cậu ta.
"Tại sao?" Pond hỏi ngược lại, cậu cảm thấy chuyện mình muốn biết rất nhanh sẽ được Phuwin thốt ra.
"Hôm nay Dunk không đi học, chúng ta tập luyện không có cậu ấy, lỡ lần sau cậu ấy theo không kịp thì phải làm sao?"
Pond hừ lạnh: "Cậu ta sẽ không như vậy đâu."
Phuwin bĩu môi, rõ ràng Pond rất hiểu biết thực lực của Dunk, hơn nữa hai người thậm chí còn có sự ăn ý vượt xa bình thường, đây không phải là thứ có thể luyện ra trong một sớm một chiều được, chả hiểu tại sao cứ phải giả bộ không quen nhau.
"Cậu quen biết Dunk từ trước rồi chứ gì." Phuwin hóng hớt, ghé sát lại gần Pond hỏi nhỏ.
"Không quen." Pond tránh ra, nhanh chóng phủ định.
"Vậy tớ không cho cậu biết tại sao Dunk không đi học đâu." Phuwin lạt mềm buộc chặt, chuẩn bị về chỗ liền cảm nhận được ánh mắt ác liệt của Pond phóng tới.
"Rồi rồi rồi, tớ nói." Phuwin trợn mắt liếc Pond, cái tính khẩu thị tâm phi của đối phương trong mắt cậu quả thực không khác gì học sinh mẫu giáo nói mình không thích kẹo, khiến người ta khó mà tin được.
"Dunk bị ốm, cho nên xin nghỉ."

Khi rèm cửa sổ bị kéo ra, Dunk không cảm nhận được ánh nắng chói chang, trước mắt vẫn là hắc ám như cũ. Mới nâng tay lên muốn dụi mặt đã bị mẹ giữ lại "Con không nhớ bác sĩ nói thế nào sao?"
"Mẹ xin nghỉ hai ngày rồi, trưa nay con muốn ăn gì?"
Dunk ngây người vài giây "Gì cũng được ạ."
Là mù tạm thời.
Sau khi kiểm tra bác sĩ đưa ra kết luận như vậy, nguyên nhân là gần đây áp lực tinh thần quá lớn, sau đó kê đơn thuốc, dặn dò nhớ uống thuốc đúng giờ.
Để tránh ảnh hưởng của ánh sáng mạnh, phải dùng băng gạc mềm che mắt.
"Cháo hải sản được không?" Mẹ Dunk thử hỏi, cô biết bởi vì sắp thi cho nên cô khống chế thời gian của Dunk càng nghiêm khắc hơn, lại không ngờ được áp lực tinh thần sẽ khiến Dunk như bây giờ.
Có thể vài ngày, cũng có thể rất lâu, bác sĩ cũng không thể đưa ra thời gian cụ thể, chuyện này phải dựa vào tình trạng khôi phục của chính Dunk.
"Vâng."
Khi di động đổ chuông, mẹ còn đang nấu cháo dưới lầu, Dunk dựa theo trí nhớ bấm màn hình điện thoại, sau vài lần mới nhận được cuộc gọi, thanh âm tại đầu dây bên kia rất ồn ào.
"Đã đỡ hơn chưa?" Giọng nói của Joong truyền đến.
Đối phương chỉ biết là cậu bị ốm, cũng không biết tình huống cụ thể, Dunk không muốn nói cho người khác, ngay cả Phuwin cũng không biết rõ.
"Tốt hơn nhiều rồi." Dunk lễ phép trả lời.
"Tớ vừa nghe chủ nhiệm lớp nói, cuối tuần trường học sẽ tổ chức một chuyến dã ngoại, cậu. . .có đi được không?"
Dunk ngẩn người, tình huống hiện giờ của cậu, nói nghiêm trọng một chút căn bản là không thể ra ngoài.
"Có lẽ. . .là không." Dunk cẩn thận trả lời.
Giọng nói bên kia có chút ủ rũ "Vậy tớ cũng không đi, tớ cũng chỉ thân với mình cậu, nếu cậu không đi thì cũng chẳng có gì vui."
Thật ra không phải, có người tra qua địa điểm du lịch, nghe nói nơi đó có thể ngắm được sao, bọn họ còn có thể ở qua đêm, buổi tối sẽ tổ chức một bữa tiệc lửa trại đơn giản.
"Tớ không đi thì còn có các bạn khác mà." Dunk lại nói, cậu sờ soạng xuống giường, chậm rãi lại gần cửa sổ, tuy rằng lúc này cậu không thấy được ánh mặt trời nhưng có thể cảm nhận được gió.
Có chút bất tiện. Bởi vì không nhìn thấy cho nên lúc đi va phải cái ghế trong góc phòng, mặc dù không nặng nhưng vẫn khiến Dunk đau đến hít một hơi.
"Cậu làm sao vậy?" Joong căng thẳng, lúc đang nói chuyện thì Pond đi ra từ phòng học, cậu nghe thấy Joong nói "Cậu là đồ ngốc sao, chẳng biết cẩn thận gì cả."
Dunk không biết nên nói gì, vừa lúc mẹ lên lầu, cậu liền mượn cớ ăn cơm cúp điện thoại.
Cậu không quá thích khi Joong nói chuyện với cậu ngẫu nhiên sẽ lộ ra ngữ khí vô cùng thân thiết, nói thân thiết dường như còn chưa đủ, đôi khi còn có thể lộ ra vài phần cưng chiều.
"Lát nữa muốn xuống dưới lầu ngồi một lát không? Thời tiết hôm nay rất đẹp." Mẹ kiên nhẫn hỏi cậu, dường như chỉ khi cậu sinh bệnh mới có được thời khắc cực kỳ dịu dàng này, sẽ không sắp đặt cuộc sống của cậu, sẽ không thúc giục cậu liều mạng tiến về phía trước.

Dunk lắc đầu "Để đến tối đi ạ."
Mẹ cũng không phản đối mà giúp cậu đi xuống lầu.
Gió hoàng hôn mang theo chút lạnh, thổi qua năm tháng dài lâu, cuối cùng tiêu tán dưới ánh trăng.
Dunk ngồi một mình trên ghế dài, cậu nói muốn một mình trong chốc lát, mẹ để lại áo khoác, nhìn cậu vài lần mới đi lên lầu.
Dunk đưa tay quơ quơ trước mắt, dường như thấy được hành ảnh mơ hồ, hoặc có lẽ là do tác dụng tâm lý, nói tóm lại cậu vẫn không nhìn thấy.
Pond nghe được cuộc điện thoại kia. Cậu suy đoán, loại ngữ khí này cùng với ý cười nhàn nhạt khẳng định chính là Dunk. Không hiểu sao trong lòng bốc lên lửa giận, Dunk căn bản không phải thân thiết với Joong, chỉ là không biết từ chối người khác mà thôi.
Chỗ ngồi trống không chất đầy đề thi cùng với vở bài tập, thành tích của Dunk cho dù không làm những bài tập này cũng không có vấn đề gì, trước khi tan học Phuwin giúp Dunk thu dọn lại một chút, sau đó rủ  Pond đến cửa hàng gần trường thử món ăn mới.
Pond thật sự muốn hỏi cậu không tới thăm Dunk à nhưng lời nói đến bên miệng lại bị nuốt xuống, Pond 'ghét' Dunk như thế, sao có thể quan tâm đối phương được.
"Dunk cũng không nói cho tớ biết bao giờ mới đi học lại."
Đề tài luôn mất tự nhiên kéo đến Dunk, Phuwin uống nước ngọt, nhìn Pond nói.
"Ờ." Pond khó chịu gật đầu, né tránh ánh mắt Phuwin, nhưng bàn tay dưới bàn đã siết thật chặt, thực sự lại muốn chạy trốn ư.
Khi đứng ở hẻm khu nhà Dunk, Pond cảm thấy bản thân điên rồi, cậu cứ đi tới đi tới không biết tại sao lại đến nơi này, do dự vài giây, dứt khoát dựa theo trí nhớ đi vào.
Cậu thấy Dunk ngồi trên ghế dài, hơi hơi nâng đầu dường như đang cảm nhận gió, lại dường như đang nhìn thứ gì đó.
Có một dải băng gạc che trên đôi mắt của Dunk, ngăn cách ánh sáng từ thế giới bên ngoài.
Sự hoảng sợ trong nháy mắt khiến Pond bước nhanh về phía Dunk, nhưng khi tới trước mặt đối phương lại không nói được câu nào.
Hình như Dunk không nhìn được.
Có lẽ đánh mất thị lực tạm thời khiến thính giác của Dunk trở nên nhạy cảm, cậu cảm nhận được bên cạnh có người, cho rằng người nọ muốn ngồi ghế cho nên xê dịch sang một bên.
Pond quả thật làm như vậy, ngồi xuống bên cạnh Dunk.
Dải băng gạc kia che đi đôi mắt xinh đẹp của Dunk, giấu đi ánh sao nhưng lại gợi ra vài phần mỹ cảm nhu nhược khiến Pond không rời nổi mắt, cậu vẫn luôn biết Dunk đẹp, nhưng Dunk như hiện giờ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Dunk nghiêng đầu, dường như thở nhẹ một hơi, sau đó 'nhìn' người bên cạnh "Cậu ở khu này sao?"
Pond đương nhiên không đáp lời, Dunk cũng không hỏi lại, cậu đứng dậy định về nhà, áo khoác trên đầu gối rơi xuống, đưa tay giữ lại nhưng quơ vài lần đều bắt phải khoảng không.
Suýt chút nữa thì lên tiếng, Pond cắn cắn môi dưới, ngồi xuống nhặt áo khoác giúp Dunk, thuận tiện khoác luôn lên người cậu.
Thì ra bên cạnh thật sự có người ha.
"Có thể giúp tôi bấm điện thoại được không?" Dunk đưa điện thoại qua, cậu hiểu với tình hình của bản thân không thể tự đi lên lầu được.
Điện thoại bị thả lại trong tay, còn mang theo một chút hơi ấm của đối phương, cuộc gọi đã được nhận.
Lúc mẹ Dunk xuống lầu bên cạnh đã sớm không có người, khi tay bị nắm lấy, mẹ cúi đầu nhìn thấy một viên kẹo trên ghế.
"Trong túi áo khoác con có kẹo à?" Mẹ giúp cậu cầm lấy kẹo, bỏ vào lòng bàn tay.
Vỏ kẹo bén nhọn đâm vào lòng bàn tay, kẹo trong túi áo vẫn còn nguyên, viên kẹo này rõ ràng không phải của cậu.
Nhất định là của người vừa nãy.
"Dunk. . .mù ư?' Phuwin không kìm được thanh âm, nhìn Pond, vẻ mặt hoảng hốt "Không thể nào, cậu ấy chỉ nói là không thoải mái."
"Không thoải mái cũng không thể kéo dài đến tận ba ngày." Đã sắp hết một tuần, Dunk vẫn chưa đi học.
"Vậy chúng ta có đi thăm Dunk không?"
"Cuối tuần đi dã ngoại, tớ cảm thấy cậu ấy có thể đi với chúng ta, ra ngoài cho khuây khỏa, như vậy có thể nhanh khỏi hơn một chút được không?"
"Hay buổi chiều tan học chúng ta đi đi?"
Pond không trả lời.
"Cậu có đi không đấy!" Lúc tan học Phuwin nhìn Pond chậm chạp thu dọn sách vở "Cậu không đi thì tớ đi một mình."
Pond vẫn là đi.
Hiện tại Dunk che băng gạc, trong mắt tự nhiên sẽ không toát ra vẻ xa cách lạnh lùng, sự lạnh lùng ấy khiến Pond tổn thương.
Khi ngồi trong phòng khách nhà Dunk, Pond mới có chút kích động.
Bố Dunk mang hoa quả cho bọn họ, cười nói cảm ơn bọn họ đã tới thăm Dunk, Dunk ngồi ở một góc sô pha khác, rất ít đáp lời, phần lớn thời gian đều là ngồi nghe Phuwin nói chuyện.
Trong bát hẳn là đặt thìa, nhưng ba Dunk lại quên, Dunk không thể dùng đũa gắp đồ ăn, vài lần đều lấy trượt, Phuwin ngồi đối diện Dunk không thể giúp được gì, mẹ Dunk vừa mới tan làm bước vào cửa.
Tay bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, mượn lực gắp đồ ăn, đưa đến bên miệng.
Dunk đương nhiên biết còn một người khác, lúc xuống lầu cậu nghe thấy tiếng Pond chào ba cậu, cậu không ngờ rằng đối phương thật sự có thể không nói một câu nào.
"Ăn đi, tốt cho sức khỏe."
Là cà rốt. Dunk ngửi được mùi, cậu lùi về phía sau, muốn tách ra nhưng tay còn bị người nọ nắm.
Dunk không biết Pond rốt cuộc là đang giúp dỡ hay là đang trả thù mình, cậu không thích ăn cà rốt, nhưng đối phương lại cố tình đút cà rốt cho cậu.
Chiếc đũa buông ra, vẫn là đổi loại rau khác.
Mẹ Dunk có chút oán trách sự sơ ý của chồng, nhưng quay sang lại thấy Pond ngồi một bên đút cơm cho Dunk, bóng dáng của đứa trẻ lọt vào mắt cô, dường như có chút quen thuộc.
"Cuối tuần cậu có đi dã ngoại không?" Sau khi ăn cơm xong Phuwin hỏi Dunk, mẹ Dunk cũng nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp hỏi ý kiến của các phụ huynh.
"Muốn đi không?" Mẹ Dunk hỏi.
Dunk lắc đầu, hiện giờ cậu như thế này căn bản không thể tự chăm sác bản thân, đi cũng chỉ là gánh nặng.
"Không đâu, bọn tớ sẽ chăm sóc cậu." Phuwin đứng dậy nắm lấy tay Dunk, nhưng dưới anh mắt của Pond lại phải bỏ ra: "Đi ngoài giải tỏa một chút, mắt cũng sẽ khỏi nhanh hơn."
"Đúng không Pond." Phuwin nhìn Pond hỏi.
Thật lâu sau Dunk mới nghe được thanh âm của người nọ.
"Ừ."
Không biết là trả lời câu hỏi nào.
Cuối cùng Dunk vẫn đi, cậu ngồi tại hàng ghế sau trên xe.
Ngày đó ánh mặt trời rất đẹp, băng gạc tinh tế che trên mắt, chỉ thấy chút hình bóng mơ mơ hồ hồ.
Pond nghe mẹ Dunk dặn dò, không thể tháo băng gạc ra, không thể ở nơi có ánh sáng mạnh trong thời gian dài.
"Dunk cậu thật sự tới rồi?" Joong có chút kích động, mà khi cậu ta thấy băng gạc trên mắt Dunk nhất thời sững lại "Mắt của cậu. . .?"
Dunk lắc đầu "Sẽ sớm khỏi thôi, không sao."
Dọc đường đi Phuwin đều miêu tả cảnh vật xung quanh cho Dunk, hành trình có chút dài, lâu đến mức khiến người khác bắt đầu thấy buồn ngủ, Dunk cũng có chút mệt nhọc.
Phuwin bên cạnh trở nên im lặng, có lẽ sắp ngủ rồi, cậu nghiêng đầu, hơi thở nóng rực phả lên cổ Dunk, Dunk khe khẽ gọi tên cậu nhưng không có ai trả lời.
Người ngồi phía sau hơi nhướn lên, chú ý tình huống của Dunk.
Phuwin bị đổi xuống hàng ghế phía sau, bên cạnh thay đổi người.
"Ngủ đi, đến nơi tớ gọi cậu."
Thanh âm của Pond vốn trầm, lúc này vì không muốn quấy nhiều đến những bạn học khác đang ngủ, tận lực đè thấp giọng nói, giống như hoa cỏ bị gió thổi lay động, có chút ngứa.
Mới đầu đối phương dường như đang tìm tay Pond, bởi vì không nhìn thấy cho nên thử vài lần mới tìm được vị trí, đầu ngón tay từ mép quần cẩn thận đi tới, cuối cùng chạm vào bàn tay khoanh ở trước ngực.
Lòng bàn tay bị nhét vào thứ gì đó ——là một viên kẹo.
Lúc đầu Pond còn ngốc nghếch nghĩ rằng Dunk muốn nắm tay.
Viên kẹo kia là ngày đó cậu làm rơi bên cạnh Dunk, lúc về nhà Pond mới phát hiện ra.
"Vật trả về chủ cũ." Dunk nói nhỏ, sau đó nhắm mắt lại.
Thói quen sẽ không giấu được.
Sau khi Dunk ngủ say vô thức lại gần Pond, cả nửa người đều dựa vào Pond, đây rõ ràng là biểu hiện của quen thuộc và tín nhiệm.
Pond giơ tay, đó là Dunk sở hữu một loại mỹ cảm khác, có chút yếu ớt, khiến kẻ khác có xung động muốn 'hủy diệt'.
Ngón tay cuối cùng dừng lại trên chóp mũi, nhẹ nhàng chạm chạm, thay thế cho ý niệm muốn hôn lên, sau đó lại chạm lên băng gạc trên mắt Dunk.

Đây không phải là một động tác nhẹ đến không thể phát hiện được, có lẽ Dunk cũng cảm nhận được, nhưng không có né tránh.
Hết thảy đều bị Joong ngồi ở góc nghiêng phía sau thu vào đáy mắt.
Thì ra đây mới là dáng vẻ chân thực khi dỡ xuống hết thảy phòng bị, ban đầu cậu còn tưởng rằng mình đã thành công tiến vào trong lòng Dunk, nhưng hóa ra đó chỉ là tầng bên ngoài mà thôi, ai cũng có thể vào được.
Pond tỉnh lại trước.
Cậu phát hiện ra Dunk đang nắm góc áo mình, chỉ một góc nhưng cũng đã là khó được.
Chút tâm tư nhỏ mà thôi, Pond cẩn thận rút góc áo ra, đặt tay lên phía trên góc áo, không ngoài dự đoán, tay Dunk trực tiếp đặt lên, lòng bàn tay dán vào nhau, độ ấm theo từng đường vân dường như muốn chảy vào trái tim đối phương.
Bọn họ từng nắm tay vô số lần, lúc cúi chào khi nhận giải, trên đường nhỏ không người, mười ngón đan xen, nắm lấy ngón tay, bất kể là loại nào cũng đều khiến Pond rung động vô số lần.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì đó là Dunk.
Nhìn không thấy độ mẫn cảm sẽ kém đi, lúc Dunk tỉnh dậy phát hiện tay mình đặt trên tay Pond, sau khi khôi phục ý thức cậu không dám tùy tiện rút tay về, cách băng gạc Pond cũng không biết Dunk đã tỉnh.
Cuối cùng giọng nói của giáo viên đánh vỡ cục diện bế tắc, Dunk làm bộ như muốn dụi mắt vươn vai thu tay về, còn chưa chạm đến mắt đã bị Pond nắm cổ tay "Mẹ cậu nói không được dụi mắt."
"Đưa tay đây." Ngón tay Pond đặt trên cổ tay Dunk để cậu tiện đưa tay ra.
Là được nắm tay dẫn xuống xe. Mới đầu Dunk hơi sợ, hoàn cảnh rất xa lạ, không có một khái niệm chuẩn xác nào, cậu sợ hãi chính mình sẽ giẫm phải khoảng không, nhưng Pond lại có thể đưa ra hướng dẫn chính xác để cậu bước đi an toàn, thuận lợi xuống xe, thuận lợi đi tới địa điểm tập hợp.
Giáo viên đặc biệt quan tâm Dunk, nhìn thấy Dunk đã có người chăm sóc liền bắt đầu nói những công việc cần chú ý.
Khi dựng lều trại, Pond mang Dunk tới một vị trí gần đó, dọn đi những hòn đá nhỏ trên mặt đất, miêu tả hoàn cảnh xung quanh cho cậu nghe, góc nghiêng phía trước đang dựng trại, có bốn người, bên tay trái là các bạn nữ đang trải bạt.
"Chỉ cần không đi quá bốn bước, cậu sẽ an toàn."
Dunk gật gật đầu.
Không bao lâu đầu gối bị thả lên áo khoác, là Pond ném tới, còn mang theo chút hơi ấm. Theo bản năng, Dunk gấp lại rồi ôm vào trong lòng, thật ngoan, Pond nhìn Dunk, sau đó tiếp tục dựng trại.
"A ——"
Pond rụt tay lại, bởi vì phân tâm cho nên bị khung trại đè lên tay, có chút đỏ, bạn học xung quanh cũng chú ý tới lại đây hỏi.

Khi đó Dunk đang nói chuyện với Joong. Dường như thính lực đã trở nên tốt hơn, Dunk đột nhiên nghiêng đầu 'nhìn' về phía Pond, hình như cậu nghe thấy tiếng của Pond.
"Cậu với Pond, có vẻ rất thân nhau?" Joong thử hỏi.
Dunk không trả lời.
"Mắt của cậu sẽ khỏi nhanh thôi."
Lại tiếp tục im lặng.
Dunk nghĩ, cậu không muốn khỏi nhanh như vậy. Bởi vì lần xa cách đó mà cậu và Pond sinh ra khoảng cách vĩnh viễn không thể xóa bỏ, bọn họ luôn vô cớ cãi nhau, Pond sẽ giận dữ với cậu, Dunk cũng không biết nên giải thích lần lỡ hẹn đó như thế nào, không phải cậu không muốn, mà là cậu không thể thực hiện được.
Mẹ điều khiển toàn bộ cuộc sống của cậu, đến cả chút thời gian vui vẻ nhất bên Pond trước kia cũng đều do cậu vất vả trộm được.
Cậu không biết Pond có thể tin tưởng cậu hay không, cũng sợ rằng Pond sẽ coi đây là lý do cậu bịa ra, không dám thừa nhận.
Nếu là như vậy, cậu hy vọng mắt mình vĩnh viễn không khỏi. Chí ít Pond sẽ không cãi nhau với cậu, sẽ không tức giận với cậu, Dunk còn có thể lừa dối bản thân rằng bọn họ vẫn có thể trở lại như trước.
"Có lẽ vậy." Dunk nhẹ giọng trả lời.
Cách băng gạc, Dunk vẫn có thể cảm nhận được ánh nắng chói mắt, cậu vừa mới ngẩng đầu, trước mắt liền xuất hiện một tầng bóng râm mơ hồ.
"Đổi chỗ khác đi, ánh sáng ở đây quá mạnh."
Là Pond, cậu vừa mới xong việc liền trở lại tìm Dunk.

Giáo viên dặn dò những nơi không được đi, đưa ra thời gian tập hợp, sau đó tuyên bố giải tán. Joong vốn định tìm Dunk nói chuyện nhưng lại bị các bạn nữ vây quanh, Dunk đã bị Pond mang đi.

"Chậm một chút, bên này hơi khó đi." Pond nắm chặt tay Dunk, hướng dẫn cậu giẫm lên tảng đá.
"Khó đi cậu còn mang tớ đến." Dunk nói lại một câu, thật ra đây là đối thoại rất bình thường, trong mắt Pond, trước kia bọn họ thường xuyên đùa giỡn như vậy.
Bước chân đột nhiên dừng lại, Dunk không nghe thấy thanh âm của Pond, đứng yên trên tảng đá không dám động đậy.
Bọn họ vẫn nắm tay nhau.
Dunk nghe được tiếng suối róc rách, gió chợt nổi lên, mang theo chút ẩm ướt mát mẻ.
"Sao thế?"
"Cậu vừa nói cái gì?"
Dunk hơi sửng sốt, lặp lại lời vừa nói "Tớ nói khó đi cậu còn. . ." Cậu bỗng nhiên ngừng lại, ngữ khí vừa rồi không phải là tức giận, rõ ràng là làm nũng.
Muốn chấm dứt đề tài này, Dunk mở miệng: "Đi tiếp như thế nào?"
Hình như khoảng cách lại càng gần hơn, Dunk cảm thấy vậy, nhưng cậu không lùi về sau, hơi ngẩng đầu nhìn thẳng đối phương, có vẻ như vậy mới có được chút dũng khí.
"Dunk." Pond gọi tên cậu.
"Tớ không ngờ sẽ gặp lại cậu."
Cổ tay bị siết đau, Dunk nhíu mày, lại không giãy ra được.
"Vậy tại sao cậu lại chạy mất?"
"Bởi vì tớ bị bắt đi du học." Dunk trả lời "Nhưng tớ phá hỏng cuộc thi, chuyển tới nơi này." Đó là đáp án cậu đã chuẩn bị rất lâu, chỉ cần Pond hỏi, cậu nhất định sẽ trả lời cậu ấy, không thiếu một chữ, nói cho cậu ấy thật rõ ràng.
Nhưng Pond chưa từng, cậu ấy không hề hỏi một lần nào, chỉ là không ngừng phát giận với Dunk, Dunk nghĩ, Pond không cần đáp án, cậu nghĩ, Pond đang phát tiết lửa giận khi cậu thất hứa.
"Tớ nghĩ cậu chán ghét tớ, sau đó bỏ tớ mà đi." Pond nâng tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo tai Dunk.
Cậu không biết bản thân bị làm sao, cậu không dám nghe Dunk giải thích, sợ nghe thấy đối phương lạnh lùng nói ra đáp án cậu không muốn nghe, sỡ hãi lâu như vậy chỉ mình cậu đơn phương tình nguyện, sợ Dunk căn bản không quan tâm cậu như cậu tưởng.
"Tớ thậm chí còn cho rằng, mấy ngày nay cậu lại chạy mất."
Dunk bị ôm vào trong lòng, nhiệt độ cùng mùi hương quen thuộc khiến cậu an tâm.
"Không đâu, sẽ không đâu."
"Sao cậu biết được người ngồi cạnh cậu hôm đó là tớ?" Pond hỏi.
"Tớ ngửi được mùi hương trên áo khoác của cậu." Dunk lấy ngón tay ra dấu "Cậu làm rơi kẹo trên ghế, tớ liền biết đó là cậu."
Pond cười cười không nói gì, đây là Dunk của cậu nha.

"Vậy cậu có biết cái gì gọi là vật trả về chủ cũ không."
Đó không phải câu nghi vấn, Dunk cảm thấy, đối phương dường như đang trần thuật chứ không phải hỏi cậu.

Một cái hôn chạm lên khóe môi, Dunk hơi căng thẳng, níu chặt lấy vạt áo Pond, Pond như có như không cọ qua chóp mũi Dunk, có chút ngứa, hơi thở của bọn họ hòa vào nhau, dường như một khung cảnh đẹp tựa trong mơ sắp xảy ra.
Nụ hôn lúc nãy chỉ là khúc dạo đầu, bàn tay bị nắm lấy, Pond hơi hơi cúi đầu, hôn lên môi Dunk, vừa nhẹ lại vừa mềm, khiến Dunk không thể chối từ, mãi cho đến khi Dunk khó thở Pond mới buông ra.
Thật may mắn, xung quanh không có ai.
Đưa tay đặt lên trái tim, Pond tựa lại gần nhẹ giọng nói bên tai Dunk: "Đây mới là."
Pond muốn nói với Dunk, cậu đã trở lại bên tớ rồi thì không được chạy nữa, nếu lúc này Dunk có thể nhìn được, cậu sẽ phát hiện trong mắt Pond đều là hình bóng cậu.
"Dunk, đừng chạy trốn nữa." Giọng Pond có chút trầm, Dunk co người, còn chưa kịp phản ứng, Pond đã nói tiếp.
"Nếu cậu muốn trốn đi lần nữa, trốn vào trong tim tớ đi."
Bác sĩ dặn phải uống thuốc sau khi ăn, bữa tối Dunk không có khẩu vị, ăn rất ít, xung quanh ngập tràn thanh âm huyên náo của các bạn học. Bởi vì là vùng ngoại ô, lại là khu đất trống, không có cây cối ngăn trở, những ngôi sao lấp lánh hiện rõ trên bầu trời.
Dunk không nhìn thấy, ngửa mặt nghe tiếng ồn ào xung quanh, Pond đi đến bên kia, giờ phút này không có ai bên cạnh, cậu cũng không dám chuyển động.
Lúc chia lều trại, Pond đứng bên cạnh Dunk, dự định ban đầu của giáo viên vốn là để Phuwin ở cùng với Dunk, nhưng giáo viên có lẽ cũng hiểu được Pond có thể chăm sóc Dunk tốt hơn cho nên chia hai người ở cùng nhau.
Khi Pond sửa sang lều trại, Dunk bị Joong mang đi, dường như có chuyện gì muốn nói, Pond chỉ đứng tại một bên nhìn qua.
Đột nhiên cậu sinh ra chút ảo giác, có khi nào đối phương ỷ lại cậu chỉ bởi vì mắt cậu ấy mù tạm thời mà thôi, chờ khi khỏi rồi cậu ấy sẽ lại dùng ánh mắt xa cách nhìn cậu.
Trong nháy mắt Pond sinh ra một ý tưởng đê tiện, nếu mắt Dunk không bao giờ khỏi nữa thì tốt rồi, như vậy cậu ấy sẽ chỉ có thể dựa vào một mình Pond.
Lòng bàn tay che lên băng gạc, Dunk quay mặt về phía Pond, ban đêm rất lạnh, túi ngủ cũng được quấn chặt.
"Làm sao vậy?" Dunk dường như nhận ra được sự khác thường của Pond, mở miệng hỏi.
Thật ra trong đầu cậu còn vang lên câu nói của Joong : Pond cứ nhìn chằm chằm vào tớ, mặt cậu ấy trông hung dữ lắm.
"Tớ. . ." Pond còn chưa nói ra Dunk dựa lại gần: "Tớ đột nhiên muốn mắt mình khỏi nhanh lên."
Pond cúi đầu nhìn Dunk, ánh mắt u tối không rõ.
"Muốn nhìn thấy cậu." Dunk mỉm cười, cậu có chút tò mò dáng vẻ hung dữ của Pond trông như thế nào, có phải rất giống một chú mèo nhỏ bị đánh thức hay không.
"Vậy mau mau khỏi đi." Pond hôn hôn chóp mũi Dunk, chỉnh lại băng gạc, cậu có chút căm giận sự hẹp hòi của bản thân.
Thật ra cả hai đều chưa ngủ, bọn họ đã quá quen thuộc hơi thở khi ngủ say của đối phương.
"Nếu. . ."
"Tớ. . ."
Hai người đồng thời mở miệng, cuối cùng Pond để Dunk nói trước.
"Nếu tớ khỏi rồi, cậu có còn thế này nữa không?"
Thì ra bọn họ đều lo nghĩ giống nhau, Pond kéo Dunk vào lòng ôm thật chặt, bọn họ vốn là yêu thương lẫn nhau, mà không phải chỉ là nhánh cây cứu mạng trong lúc nhất thời lâm vào tuyệt cảnh.
Không nhìn thấy chính là một cơ hội cho bọn họ mở rộng cửa lòng.
"Không đâu."
"Thật ra tớ rất sợ sẽ không nhìn thấy cậu nữa." Dunk chậm rãi nói "Nhưng tớ lại sợ nhìn thấy cậu rồi, chúng ta sẽ trở lại tình trạng gay gắt như trước đây."
Từ trước đến nay Pond chưa bao giờ hung dữ với Dunk.
Dường như càng nói càng tủi thân, Dunk nắm lấy cổ áo Pond.
"Xin lỗi." Cách một tầng băng gạc hôn lên mắt Dunk, nếu hiện giờ không có băng gạc, có lẽ mắt Dunk sẽ đỏ lên đi. Pond có chút tự trách, cậu siết chặt cánh tay, ôm cả người Dunk vào trong lòng.
"Sau này sẽ không như vậy nữa." Pond hứa hẹn.
"Sao hôm nay có đẹp không?" Dunk hỏi, buổi tối lúc nướng thịt, cậu nghe được một bạn nữ cứ luôn nói chuyện về sao với Pond, có chút đáng tiếc, cậu không xem được.
Pond nghĩ nghĩ: "Rất đẹp."
Dunk không đáp lời.
"Bởi vì có cậu ở bên, cái gì cũng thấy đẹp."
Cho dù là cát bụi đầy trời, cho dù là thê lương cô tịch, chỉ cần có cậu, đều là phong cảnh mà tớ thích.
"Chờ mắt cậu khỏi chúng ta lại tới."
Pond nhẹ nhàng vỗ Dunk , Dunk cần nghỉ ngơi đầy đủ, như vậy mắt mới có thể nhanh khỏi được.
"Mau ngủ đi, tớ sẽ vào trong giấc mơ của cậu, kể cho cậu nghe về những vì sao."
Trán kề trán, ngón út móc vào nhau tựa như liên kết dẫn vào trong mơ.
"Đi tái khám, bác sĩ nói đã tốt hơn rất nhiều rồi."
Dunk đã thấy được sơ sơ hình dáng, chỉ là vẫn chưa rõ ràng.
Nửa tháng, Dunk đều không đến trường, mỗi ngày tan học Pond đều mang theo bài tập đến nhà Dunk giúp cậu học bù.
"Tuần sau nữa phải thi rồi, tớ cảm thấy cậu chắc chắn sẽ thua tớ." Pond cười chạm lên mắt Dunk, cậu đã được tháo băng gạc.
"Cậu đừng có mơ." Dunk trả lời chắc chắn, thành tích của cậu vẫn luôn cao hơn Pond, cho dù mất gần một tháng mù tạm thời cậu cũng sẽ không thua Pond.
"Vậy chúng ta đánh cược đi." Pond nhìn Dunk, cong cong khóe miệng.
"Được thôi, đánh cược gì?"
Khi Pond dựa tại gần, Dunk thuận thế lùi về phía sau.
"Cậu đoán xem."
Dunk chỉ cảm thấy Pond rất ngây thơ, vừa hay mẹ Dunk gõ cửa, gọi hai người đi ăn cơm, chuyện đánh cược cứ thế bị bỏ qua.

"Hay là buổi tối cháu ngủ lại đây đi." Ba Dunk nói, anh chưa từng thấy ba mẹ đứa trẻ này tới đón, nghĩ rằng trời tối đi về một mình rất không an toàn.
Dunk vừa định thay Pond từ chối, đối phương liền nói cảm ơn.
Pond tựa đầu lên tay nhìn Dunk cười: "Làm gì mà thẹn thùng vậy nha, tớ cũng sẽ không làm gì cậu."
Pond bị ném một cái gối.
Mắt đã tốt hơn rất nhiều, Dunk ý thức được lúc này Pond cách cậu rất gần, cậu gần như có thể nhìn rõ đối phương.
"Thật tốt." Dunk nhỏ giọng nói.
"Gì cơ?"
"Có thể nhìn thấy cậu."
Pond lại gần hôn cậu, bọn họ nằm trên cùng một cái giường, cùng nhau chia sẻ niềm hạnh phúc.
Dường như có chút không ổn. Dunk cảm nhận được ngón tay Pond trượt theo vạt áo chạm lên eo, vừa nóng lại vừa ngứa.
Bọn họ cách nhau rất gần, tình cảm lan tràn tựa như muốn hòa tan băng tuyết, mặt Dunk có chút đỏ.
Lại bị hôn một cái.
"Đừng sợ, vẫn còn phải chờ nữa mới được."
Giống như ám chỉ gì đó, lại giống như đang tán tỉnh.
Tóm lại Dunk cũng không nhớ rõ bản thân ngủ như thế nào, chỉ biết ngày hôm sau tỉnh dậy, Pond đã ngồi dưới lầu ăn bữa sáng.
"Vẫn cần chú ý một chút." Bác sĩ kiểm tra xong dặn dò.
"Uống thuốc thêm một tuần nữa, một tuần sau đến kiểm tra lại."
Mẹ Dunk thở phào một hơi, rốt cuộc cũng yên lòng.
Dunk thật sự thua Pond. Bọn họ quen nhau từ cấp hai, cho đến tận cấp ba chuyện này cũng chưa từng xảy ra.
Mọi người trong lớp đều cho rằng do Dunk nghỉ nhiều, cho nên như vậy cũng là bình thường, mẹ khó được không trách mắng cậu, điểm cũng không giảm đi nhiều lắm.
Dunk thậm chí còn xem đi xem lại bài thi của Pond, xác nhận vài lần.
"Tớ không có gian lận đâu nhé." Pond ngồi tựa vào trên bàn, đung đưa một chân.
"Cậu còn chưa nói cược gì." Dunk nhìn Pond.
"Tớ sẽ không làm khó cậu đâu, yên tâm."
Cả tiết học buổi chiều Dunk không nghe hiểu được gì, cậu không cảm thấy được Pond nói không làm khó cậu là thật.
Thật ra cũng không tính là làm khó, cùng lắm chỉ là giậu đổ bìm leo thôi, Dunk nghĩ.
Pond chỉ chỉ: "Hôn tớ một cái là được rồi."
Tan học, trong lớp chỉ còn lại hai người bọn họ, quẩn quanh ngọn đèn đường.
"Tại sao chứ."
"Trước giờ đều là tớ hôn cậu, cậu chẳng hôn tớ bao giờ cả." Pond lên án Dunk.
"Hay là cậu muốn tớ hôn cậu?" Pond hỏi ngược lại.
Dunk dường như đang từ từ miễn dịch với lời nói của Pond, đối phương không đỏ mặt khiến Pond vô cùng ngạc nhiên.
Giống như đang do dự, hoặc là đang tự hỏi. Pond cũng không trêu Dunk, ngồi yên một chỗ nhìn cậu.
"Cược thua thì phải chịu nha, bé cưng."
Khi bị hôn lên má, Pond không cam lòng: "Cậu có thể hôn tử tế được không."
Dạy một kèm một có vẻ như càng hiệu quả hơn, Pond kéo Dunk vào trong lòng cúi đầu hôn xuống.
"Pond."
"Ừ?"
"Tớ sẽ không chạy trốn nữa."
"Ừm." Pond gật gật đầu.
Dunk ngửa đầu hôn Pond một cái: "Bởi vì tớ đã chạy vào trong tim cậu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ponddunk