chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

vì hợp đồng hôn nhân do phụ huynh sắp đặt mà tôi cùng anh pond đã kết hôn với nhau nghe từ hợp đồng là biết cả 2 chả có tình cảm gì nhưng với tôi thì không! Tôi có tình cảm với anh pond còn pond thì không tôi coi anh ấy là chồng nhưng anh ấy đâu coi tôi là vợ đâu

Người anh yêu cuối cùng chỉ có cô ấy sau khi cưới và lấy hết số tài sản của nhà tôi thì liền coi tôi như một bãi rác k hơn k kém

Rồi rước cô ấy về nhà mà bắt tôi chăm sóc mọi người sẽ nghĩ cô ấy như những nự phụ độc ác nhưng không cô ấy đối xử với tôi rất tốt khiến tôi muốn hận cũng hận k nổi

Mỗi lần nhìn anh ân cần yêu thương chăm sóc trái tim liền đâu tôi thật sự rất ghen tị với cô ấy , tôi cảm thấy tôi như người dư thừa trong cái nhà này vậy nhiều lúc muốn rời đi trả lại không gian riêng tư cho 2 người họ nhưng tôi không thể , cuộc đời thật chớ trêu làm sao mới đây tôi nhận được kết quả của bệnh viện rằng tôi bị ung thư máu giai đoạn cuối đã k thể cứu chữa

Tôi đưa thân xác mệt mỏi về nhà vào bữa cơm nhìn anh gắp thức ăn cho cô ấy trong lòng k khỏi thấy tủi thân

Bỗng cô thứ gì đó trong mũi tôi chảy ra và rơi xuống bát cơm làm đỏ một mãng nhỏ tôi vội đứng dạy chạy vào nhà wc tôi bị chảy máu cam ngày càng nhiều cũng cho thấy tình trạng của tôi ngày càng nặng tôi nhìn lên gương sao trong mặt mình xa lạ đến thế khuông mặt hồng hào và cái má mềm mại đầy sức sống ngày xưa đâu rồi Khuông nhệt nhạt khô hốc thiếu sức sống này khiến tôi không thích chút nào

Đang thất thần thì cô ấy chạy vào quan tâm hỏi

" cậu có sao không vậy "

Tôi nghe thế cười nhẹ xuôi tay trả lời qua loa

" không sao chỉ là chảy máu cam bình thường thôi "

Cô ấy nghe thế thì gật đầu

" vậy được rồi mau ra ăn đi "

" tôi no rồi cô ra ăn đi tôn đi lên phòng trước "

Tôi cười cười trả lời cô ấy

...sao cô ấy lại đối tốt với tôi như vậy, cô ấy như thế khiến tôi rất khó chịu

Sức khỏe của tôi ngày càng yếu, hôm nay tôi đến bệnh viện để khám định kỳ

" cô nên nhập viên điều trị đi "

Vị bác sĩ trước mặt khuyên tôi

Nhưng tôi không muốn ngày tháng cuối đời ở trong bệnh viện

" bác sĩ thời gian của tôi còn bao lâu "

Đưa khuông mặt khô hốc nhìn vị bác sĩ mà hỏi

" nhiều nhất là 10 ngày "

Lời nói của bác sĩ như hàng triệu vết dạo đâm vào cơ thể tôi

10 ngày tôi chỉ còn sống được 10 ngày nữa mà thôi, tôi cười nhạt tạm biệt bác sĩ rồi đi ra ngoài

Trở về nhà đã là 7h tối ,  vừa về đến cửa đã nghe tiếng cười khanh khách của cô ấy, cô ấy ngối đầu lên chân anh còn anh thì không ngừng đút hoa quả cho cô ấy cảnh tượng này thì hạnh phúc biết bao nhưng tại sao trái tim lại đau thế này , tôi không nói gì lặng lẽ đi lên lầu nửa đêm không ngủ được tôi lên sân thượng hóng gió một chút ngoài ý muốn là anh cũng ở đây

" anh không ngủ sao "

Tôi rụt rè hỏi

" nửa đêm rồi cậu không ngủ còn lên đây làm gì "

Anh lạnh nhạt nói

" khó ngủ nên lên đây hóng gió "

Tôi tiến lại gần anh nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định

Anh im lặng Không nói gì

Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời, trời hôm nay âm u biết bao mây đen săn kính trời khiến mặt trăng cũng bị che kính nó giống như là tôi lúc này vậy u ám một chút ánh sáng cũng không có

Anh có thấy hạnh phúc không nếu tôi biến mất

Tôi chỉ cười nhẹ câu nói này tôi nghe nghe nhiều rồi nhiều đến nổi cô chẳng còn cảm giác gì nữa

" ngày từ đầu không yêu em tại sao anh không từ chối hợp đồng đó? "

" vì gia sản nhà cậu "

Anh không chút do dự nói ra lý do anh quyết định kết hôn với tôi

" cho em mười ngày "

" làm gì? "

Anh nghi hoặc nhìn tôi

" trong 10 ngày này hãy ở bên em được không anh chỉ cần giả vờ yêu thương em một chút dịu dàng với em một chút sau 10 ngày em sẽ biến mất mãi mãi "

" cậu định giở trò gì? "

Anh nheo mắt nhìn tôi

" nếu anh không muốn thì anh cô thể không đồng ý "

" cậu chắc là sau 10 ngày cậu sẽ đi ? "

" đúng vậy "

Tôi nhìn anh gật đầu thật mạnh

Tôi muốn những ngày cuối của cuộc đời mình được ở bên cạnh anh

" được "

Ngày thứ nhất trùng hợp thây cô ấy phải
Trở về nhà để chăm sóc mẹ già

" chúng ta đi du lịch được không "

Điều này tôi đã muốn làm lâu rồi nhưng
Không có cơ hội

" ừ "

Mặt anh k chúc cảm xúc gật nhẹ đầu một cái rồi đi lên phòng

Đôi mắt tôi đượm buồn nhìn theo anh

Ngày thứ 2 vừa xuống sân bay tôi đã chạy nhảy khắp nơi địa điểm mà chúng tôi đến là hàn Quốc

" thời tiết bên đây lạnh thiệt ha "

Tôi đưa tay hứng những bông tiết vui vẻ đưa mắt nhìn về phía anh, anh bất chợt
bị cuống hút nụ cười ấy đôi mắt đen lóng lánh kia thật sạch sẽ biết bao k một chút bụi chần

Hình như đã lâu rồi anh không thấy tôi cười vui vẻ đến vậy 2 người chở về khách sạn thuê 1 căng phòng đôi

Vừa vào trong phòng tôi liền lăng trên giường cơ ộng mình vào chiếc chăn ấm chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ xinh , ở ngoài lạnh quá lâu khiến tôi có chút mệt mỏi lúc này tôi chỉ muốn ngủ một chút thôi
nhưng vừa chợp mắt được một lúc đã bị anh kéo dậy

" mau tắm rửa còn đi ăn cơm "

Dù rất mệt tôi vẫn nghe lời anh ngoan ngoãn đi vào phòng tắm, một lúc sau tôi vừa trong phòng tắm đi ra Anh nhìn tôi ngần người tôi mặt một chiếc áo trắbg hơi to chỉ để lộ một khúc quần đen và đầu tóc ước nhẹm trong khá là sexy khuông mặt tôi khi vừa tắm xong trong rất hồng hào nhìn chỉ muốn bẹo cho một cái

Không thể không thừa nhận trong cậu lúc này rất câu dẫn người, anh ho khan một tiếng rồi đi ra khỏi phòng tôi cũng vội vàng chạy theo

2 người ăn xong liền đi dạo ngoài biển

" nếu một ngày em biến mất anh có buồn không "

Tôi nghiêng đầu nhìn anh 2 mắt mong chờ

Anh không thèm nhìn tôi lấy một cái phũ phàng nói

" ngược lại "

Cả người tôi liền yểu xìu thất vọng nói

" đã bảo là giả vờ yêu thương em một chút rồi mà "

2 người tiếp tục im lặng cho tới khi chở về khách sạn

Ngày thứ 3 nghe nói hàn Quốc có rất nhiều món ăn vặt ngon nên vừa sáng sớm tôi đã kéo anh đi ra ngoài dạo phố

" cái đó ngon quá mua cho em đi "

Tôi chỉ chỉ vào sạp hàng bán bánh gạo cay nói

" về khách sạn ăn, ăn ở đây rất mất vệ sinh "

Anh nhăn mặt không đồng ý

" anh đang lo cho em hả "

Tôi cười tươi rối nhìn anh

Anh hơi mất tự nhiên quay đầu đi

" ai mà thèm lo cho cậu đau bụng ráng chịu "

Anh nói rồi đi đến sạp hàng tôi vừa chỉ mua một hộp bánh gạo cay thật to sau đó đưa cho tôi rồi đi thẳng

Tôi bĩu môi chạy theo anh

Giả bộ quan tâm tôi một chút cũng không được ,  tôi lẽo đẽo đi theo anh bắt anh mua hết cái này đến cái kia

Hiện tại bụng cô đã k thể chứa nổi một thứ gì nữa rồi tôi xoa xoa cái bụng no căng của mình rồi cười thỏa mãn

Nhìn động tác này của tôi khóe môi anh không tự chủ mà nhếch lên bỗng có gì đó ướt chảy ra từ mũi tôi tôi theo phản sạn đưa tay lên quẹt một cái ngón tay tôi liền có màu đỏ tôi vội quay đi để anh k nhìn thấy sau đó lấy khăn giấy từ trong túi ra lau đi

" cậu làm gì vậy? "

Tôi giật mình giấu chiếc khăn Giáy dính đầy máu vào trong túi lúc quay lại gương mặt cười toe toét như k có chuyện gì

" không có gì chúng ta đi tiếp thôi "

Tôi kéo tay anh chạy về phía trước vừa đi vừa lẫm nhẫm hát đột nhiên tôi dừng lại ánh mắt tiếc nuối nhìn hàng cây anh đào bên đường

'Tiếc quá k thể ngắm hoa anh đào rồi "

Anh vô thức buộc miệng nói

" tới mùa hoa anh đào nở tôi sẽ dẳng cậu đi "

Vẻ tiếc nuối trên mặt liền biến mất

" anh nói thật chứ "

" ừ "

Tôi vui vẻ chạy vòng quanh người anh cười đến nổi muốn soái quai hàm luôn rồi

Anh lắc lắc đầu cũng k nhịn được mà cười theo

" có vậy thôi cũng khiến cậu vui vẻ đến vậy sao "

Anh đâu biết đằng sau nụ cười ấy là một nỗi bi thương k thể nói thành lời tôi có thể đợi đến mùa hoa anh đào nở hay k  đi lòng vòng thêm một chút rồi cả 2 người trở về khách sạn

Tôi kéo anh lên sân thượng của khách sạn tôi đưa ly cafe mình vừa pha cho anh

Trời hôm nay nhiều sao thật đấy cô ngước mắt nhìn lên bầu trời

" anh này nếu một ngày nào đó em biến mất anh có buồn không "

Tôi đưa mắt sang nhìn anh hỏi

" chẳng phải cậu đã biết câu trả lời rồi sao "

Tôi cười cười đáp

" ừ ha em quên mất , muộn rồi mau về phòng ngủ thôi "

Giọt nước mắt lăng nhẹ trên má tôi vội vàng lau đi rồi đi theo anh về phòng

Ngày thứ 4 sáng hôm sau 2 người định đi ăn sáng thì anh có điện thoại tôi vô thức nhìn lên mành hình và nhìn tên người gọi thì tim tôi bất giác nhối lên và quay đầu đi như chưa nhìn thấy chuyện gì

Anh quay sang tôi nói

" tôi nghe điện thoại một lát "

" ừ "

Thấy anh điện thoại xong khuôn mặt chở nên lo lắng nên tôi hỏi

" có chuyện gì sao "

" chắc tôi phải về nước 2 ngày "

" có chuyện gì sao "

" cô ấy bị bệnh tôi phải chở về xem thế nào "

" à vậy anh đi đi "

Cô cố gắng nặng ra nụ cười tự nhiên nhất

Anh quay người trở về phòng thu dọn 1 vài bộ quần áo rồi đi ra ngoài

" anh đi đường cẩn thận "

" ừ "

Nói rồi anh liền quay người đi ra khỏi phòng

Khóc mắt đỏ ần không kìm nén được mà khóc lên chỉ một cuộc điện thoại cô ấy bị bệnh mà đã lo lắng như vậy sao có chăng khi tôi nói tôi bị bệnh anh có lo lắng như vậy

Tôi cười diễu có chẳn tôi chẳn là cái gì cả có khi còn mong tôi chết càng sớm càng tốt bỗng một cơn trống ván ập tới khiến người tôi mất thăng bằng mà ngã xuống đất máu từ trong mũi chảy ra trước mắt chở nên tối sầm lúc tôi tỉnh dậy đã là nữa đêm cả người như k còn sức lực nhìn ra ngoài trời lúc này đã tối tôi mới giật mình tôi đã hôn mê lâu vậy sao , lấy hết sức lực đứng lên bước từng bước khó khăn chở về phòng

Một ngày trôi qua thật nhạt nhẽo

Ngày thứ 5 tôi không ngủ được 2 mắt tôi không khác gì 2 con gấu trúc , tôi mệt mỏi bước từng bước chân vào phòng tắm tôi lấy tay vụt nước vào mặt trước mắt tôi hiện lên một dòng nước đỏ lòe tôi lại nhìn vào trong gương tôi lại chảy máu cam nữa rồi tôi rửa thật sạch nhưng lúc sau nó vẫn chảy ra tôi thất thần nhìn vào trong gương kệ những giòng máu chảy k ngừng rồi rơi xuống bồn rửa mặt tôi vuốt vuốt khuông mặt gầy gò của mình không biết tôi có thể sống tới ngày thứ 10 hay không

Ngày thứ 6 biết hôm nay anh quay trở lại từ sáng sớm cô đã gọi phục vụ khách sạn chuẩn bị các món anh thích hoàng thành xong tất cả cũng đã 7h sáng tôi chạy xuống đại sảnh khách sạn đợi anh thời gian thấm thoát đi qua ngoài trời cũng đã gần tối những anh vẫn chưa trở về cả người tôi xui lơ ngồi đợi ở sảnh khách sạn đợi chờ , tại sao anh chưa chở về từ sân bay về tới khách sạn cũng chỉ mất nữa tiếng mà thôi tôi do dự không biết có nên gọi cho anh hay không

Cuối cùng tôi không nhịn được mà gọi cho anh đầu dây vang lên tiếng chuông thật dài nhưng không có ai bắt máy tôi vẫn không từ bỏ lại gọi cho anh kết quả anh không nghe máy tôi gọi liên tục cho anh cho đến khi máy tôi hết pin tôi mới dừng lại anh vẫn k nghe máy ngoái đầu nhìn ra bên ngoài trời cũng đã tối hẳn nhưng bóng dán quen thuộc vẫn chưa xuất hiện

Tôi thất vọng định đứng lên trở về phòng nhưng trước mắt chở nên tối sầm lúc tôi tỉnh dậy cũng đã nằm ở trong phòng bên cạnh tôi còn có 1 nhân viên khách sạn

" cậu tỉnh rồi sao có cảm thấy không khỏe chỗ nào hay không "

" tôi không sao cảm ơn cô nhưng tại sao tôi lại ở đây tôi nhớ trước khi ngất đi tôi vẫn ở đại sảnh của khách sạn mà "

" à chúng tôi đã kêu người đưa cậu về đây "

" à "

Tôi gật đầu như đã hiểu

" à cho tôi hỏi cậu một câu được không "

" à cô hỏi đi "

" cậu bị ung thư máu sao "

Cô nhân viên dè dặn hỏi

Mặt tôi nhất thời cứng đờ đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro