18. Tai nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hoang mang chẳng biết thế nào, cố nhớ mọi chuyện đã xảy ra hôm qua. Nhưng không tài nào nhớ được, tôi quay sang nhìn kế bên thì thấy có một tấm giấy lẫn chút tiền mặt và chiếc điện thoại của tôi ở trên kệ bàn. Nội dung trên tấm giấy đó:

"Mình là Per nè, do qua cậu say quá mình chẳng biết chở cậu về đâu cả nên mình chở cậu vào khách sạn. Mình có để một ít tiền để sáng cậu bắt taxi về đi nha. Quần áo cậu tối qua cậu ói mửa nhiều quá nên dơ mất rồi, mình đã kêu nhân viên ở đây giúp cậu rồi, không cần lo nhé. Về nhà rồi thì nhắn mình một tiếng nha, mình chờ tin cậu"

Tôi thờ phào nhẹ nhõm hơn khi biết là mình không có làm gì lố lăng hết. Tôi đi vào phòng tắm, ngâm mình trong nước để rửa bỏ đi những mùi hương rượu tối qua. Tắm rửa xong tôi thay quần áo rồi về kí túc xá.

Một phần vì chưa tỉnh rượu hẵn nên tôi nằm lì trong phòng kí túc, chẳng thấy Nanon ở đâu. Tôi đành tự mình lết thân để đi pha nước chanh giải rượu.

Cầm ly nước trên tay đi đến cạnh giường tôi thấy điện thoại của Nanon để quên, cái thằng hậu đậu này đi mà không mang điện thoại gì hết. Bỗng điện thoại nó hiện lên tin nhắn. Tôi tò mò nhìn thử xem ai. Hử? "P'O chàng rắc rối", ai mà nó đặt tên danh bạ nghe thân thiết thế, haha chắc lại là anh chàng mù loà nào nhìn phải nó rồi. Tôi tấy mấy tay chân cầm điện thoại nó lên. Shiaaaaaaa, giờ còn chơi cài mật khẩu, lúc trước có cài đâu ta. Hmmm, tôi bấm hết sinh nhật nó, đến sinh nhật tôi, ngày đạp phải shit chó xui nhất đời nó, ngày kỉ niệm tôi với nó chơi với nhau, ngày cưới của ba mẹ nó, ngày nó có tình yêu đầu,... Mà không đúng một cái nào. Tôi bất lực nhìn điện thoại mình khoá màn hình chờ 20 phút.

Nhưng tính tôi sao mà bỏ cuộc được, tôi nảy ra ý định giờ chỉ còn 3 lượt bấm khoá nữa là điện thoại nó sẽ khoá một tiếng, tôi ngồi lọc ra hết tất cả mật mã thì còn sinh nhật của hai ba tôi với anh tôi là chưa bấm thôi. Tôi thử lần lượt hai người ba của tôi điều không phải. Không biết có nên bấm thêm cái của anh tôi không. Đánh liều một phen này nếu mà được thì tôi chính là một thám tử tài ba rồi.

*Màn hình đã được mở khóa*

Shiaaaaaaa, đúng thật rồi này, sao nó lại để sinh nhật của anh tôi làm mật khẩu nhờ. Tôi chưa thỏa mãn hết sự tò mò nên đành bấm vào phần tin nhắn của P'O, ấy mà tôi nghĩ lại như vầy sẽ là xâm phạm quyền riêng tư quá nên tôi phải nén sự tò mò lại. Và bấm tắt điện thoại nó đi.

Tôi chán nản cầm điện thoại của mình lên, chợt nhớ lời nhắn nhủ của Per. Tôi liền nhắn báo coi như là cảm ơn cậu ta.

"Mình về tới nhà rồi nha, cảm ơn cậu"

Vừa nhắn xong thì bỗng có tin nhắn đến, đó là tin nhắn của hắn. Tôi nghĩ về chuyện hôm qua mà mang mác sầu. Bấm vào xem tin nhắn của hắn.

"Em đang ở đâu"

Làm như má người ta không bằng bộ hỏi là phải trả lời hả?

"Kí túc xá"

Vừa gửi đi thấy hắn xem mà không trả lời nên tôi cũng tắt máy lo uống nước. Vừa nốc ngụm nước cuối, cách cửa phát ra tiếng "Cộc cộc", chắc là Nanon về lấy điện thoại ấy mà, phải hỏi rõ nó cặn kẽ P'O là ai mới được.

Tôi vừa mở cửa ra, người trước mặt tôi không phải Nanon mà là hắn tôi bất ngờ đến phun hết cả nước trong khoang miệng. Không kịp đóng cửa lại, hắn đã đi trước một bước. Hắn ôm hai bả vai của tôi đẩy vào trong, bàn tay ma thuật của hắn đã bóp chốt cửa. Tôi không biết trốn đi đâu, tôi vừa đặt cái ly xuống bàn thì bị hắn tóm tay lôi về giường. Hắn nằm đè lên người tôi đến phòng khi tôi chạy. Bị kẹp chặc người tôi cũng buông suôi từ bỏ ước nguyện chạy trốn. Hắn bắt đầu tra hỏi.

"Hôm qua em đi đâu, anh gọi sao không bắt máy, biết anh đi kiếm em nhiều lắm không"

"Kiếm tôi làm gì, đi bên thằng Tee kia đi tôi đâu có rãnh làm bóng đèn đi theo mấy người"

"Em xưng hô với anh kiểu gì đấy, anh nói rồi, Tee với anh chỉ là bạn"

"Ừ bạn mà là bạn đời đó, tôi thấy anh nên đi theo nó luôn đi, chờ? Ha nó bảo anh chờ nó cơ mà. Tôi chỉ là thế thân thôi. Làm ơn anh tránh xa cuộc đời tôi đi"

"Gì vậy chứ em nói gì anh không hiểu"

"Không hiểu cái mẹ gì, hôm qua lúc tôi đi dạo, tôi chính mắt nhìn thấy anh với nó ôm nhau, còn hôn nữa chứ. Lúc anh ôm nó, hôn nó anh có nghĩ đến tôi không"

Quả thật hắn làm như không có gì xảy ra, chính vào cái lúc tôi nhờ Per đi dạo thêm mấy vòng nữa, thì tôi đã bắt gặp hắn với Tee trên vỉa đường đằng xa xa. Lúc đó tôi chưa chắc thật hư, tôi kêu cậu ta đi chậm xát lại. Đúng chính xác chính là hắn với Tee không ai khác. Ban đầu Tee nó ôm chầm lấy hắn, tôi cứ tưởng hắn sẽ đẩy nhưng không hắn đáp lại. Đã thế lúc Tee nó nhón chân lên tính hôn hắn thì hắn cũng đáp trả lại luôn. Nhớ đến lúc này má tôi đã bị vài giọt nước mắt là ướt. Vì buồn đến thấu xương nên tôi kêu Per đi Club để quên đi sầu. Tôi băng khoăn không biết nên tạm dừng tình cảm mình ở đây không. Nhưng đó chỉ là tôi của tối qua thôi, nay hắn ta đã vờ như chẳng có gì thì tôi đây cũng ân đoạn nghĩa tuyệt.

"Gì vậy, em nhầm..."

"Thôi chính mắt tôi thấy nhầm gì mà nhầm, cái nhầm to lớn nhất ở đây đó chính là giao nhầm trái tim tôi cho anh đấy giờ thì anh biến cho khuất mắt tôi. Chia tay!"

Tôi nắm bắt thời cơ vùng người ra khỏi hắn ta. Tôi mở bước chạy ra ngoài, thấy hắn đuổi theo tôi chạy nhanh hơn, một mạch đã xuống được sảnh của kí túc. Nhưng hắn vẫn chưa bỏ cuộc, thấy hắn chạy nhanh hơn, chết tiệt hắn sắp bắt kịp tôi rồi. Tôi liền chạy lao thẳng ra ngoài không cần suy nghĩ. Từ đằng xa xa có một chiếc xe hơi bán tải chạy với tốc độ cao lao tới tôi.

"Đùng"

Tôi bị chiếc xe đó đụng trúng văng lên trời rồi hạ thân tại nền đường lạnh lẽo, hai bên tai ù ù chẳng nghe được gì cả, mắt bắt đầu mờ dần đi, tay chân không cử động được nữa, lúc mắt tôi còn lim dim mở tôi chỉ còn thấy hình ảnh mờ ảo của hắn đang ôm tôi vào lòng mà hét toáng lên gì đấy và sau đó là cả bầu trời đen xụp xuống bao chùm lấy tôi.

_________End_______

Bi kịch sắp tới rồi ư :') run quá đi mất.

Ủng hộ tinh thần cho mình bằng 1 lượt bình chọn nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro