35. "Bác Sĩ Bảo Cưới"-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

______Kết thúc dòng hồi tưởng_____

Tôi tỉnh giấc thấy mình đang nằm trên giường được anh ôm ấp vuốt ve thì cũng đã biết mình đã ngủ quên trong nhà tắm. Tôi thấy hắn và tôi đã trải qua nhiều chuyện có mất mát có đau thương nhưng chúng tôi vẫn còn có nhau. Và bây giờ đây tôi còn có thêm một bảo bối bé nhỏ nữa. Đang nằm trong đống suy nghĩ thì hắn hôn chán tôi bảo.

"Anh làm em thức giấc à"

"Không có, em tự tỉnh. Em mới mơ xong giấc mơ..."

"Cái gì em mơ cái gì mà mặt em đỏ vậy? không lẽ..."

Tôi chép miệng, nhau mày nói với hắn.

"Anh có thôi đi không, đánh chết anh giờ"

Bỗng hắn dừng lại, mắt hắn mắt tôi như đang trò chuyện với nhau. Hắn tiến gần đến, tôi theo phản xạ mà nhắm mắt lại. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở đang càng lại gần hơn.

"Cốc cốc"

Tôi với hắn giật bắn mình. Vì ngại nên tôi chui vào chăn. Hắn khó chịu mà rời giường đi tới cửa.

"Con có chuyện gì?"

"Có vẻ con làm mất chuyện tốt của ba rồi ha"- Kin vừa cười vừa đi vào.

"Biết vậy rồi còn đi vào đây chi vậy quý tử"  hắn đi theo Kin.

Tôi cố gắng nhịn sự ngại ngùng mà ló đầu ra nhìn thằng con bé bỏng của mình. Nhìn Kin tôi lại nhớ đến gương mặt của hắn ta khi biết tôi mang thai lẫn lúc hạ sinh Kin.

Tôi nhớ hôm đó mình đang ngồi chạy đề án để gửi cho giáo sư, vì quá bận rộn nên tôi chẳng ăn cái gì, bụng tôi bắt đầu đánh trống nên buộc phải dừng lại để đặt đồ ăn. Tôi không cần phải suy nghĩ liền đặt hẳn một cái pizza hải sản và một ly nước ép. Rồi tiếp tục làm công việc của mình, đến khi chiếc bánh đó được giao đến. Tôi vui vẻ đem nó vào nhà để thưởng thức. Ăn miếng đầu tôi cảm giác sung sướng vì ngon nhưng từ miếng thứ hai tôi nghĩ như thể mình đang bị ngộ độc vậy tôi không biết làm sao khi người liên tục nhợn, đầu óc quay cuồng tôi cầm điện thoại gọi cho hắn. Nhưng đến lúc hắn bắt máy thì tôi đã rơi vào trạng thái ngất xĩu.

Khi mở mắt ra tôi thấy xung quanh mờ ảo, cố nheo mắt lại thì mới biết được rằng mình nằm trên giường bệnh, điều ấy khiến tôi khẳng định chắc nịt rằng mình bị ngộ độc thức ăn. Tôi nhìn thấy hắn đang ngủ thiếp đi nhưng tay vẫn không quên nắm tay tôi. Nhìn kĩ thì đôi mắt hắn có hơi sưng chắc là do lo cho tôi đến khóc chảy nước mắt đây mà, tôi vui thầm trong bụng. Hắn chợt tỉnh giấc thấy tôi đang nhìn thì lao vào ôm. Tôi cảm nhận được cơ thể hắn đang run lên bần bật. Hắn cất tiếng nói.

"Em nghỉ học đi"

Tôi bàng hoàng trước câu nói của hắn tôi đẩy nhẹ hắn ra.

"Sao vậy? sao anh nói vậy"

"Về nhà đi rồi anh sẽ nói"

Tôi hoang mang đem tâm trạng ấy từ lúc còn trên bệnh viên đến về nhà. Vừa bước vào phòng tôi liền lập tức hỏi hắn

"Sao anh nói em nghỉ học vậy?"

"Em uống miếng nước đi rồi anh trả lời"

Tôi liền cầm ly nước trên tay anh mà muốn một hơi cạn sạch

"Giờ anh nói đi"

"Em ngồi xuống đi cần gì hấp tấp đến vậy"

"Nè! anh nói mau coi" tôi tức giận quát rồi ngồi phịch xuống.

Bỗng hắn khuỵu một chân xuống rồi nắm lấy tay tôi. Ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết, bàn tay lúc nào cũng ấm áp mà giờ đây lại lạnh buốt vì căng thẳng. Giọng hắn run run nói.

"Anh...anh thật sự không muốn em ghét anh.. nhưng mà đây là điều anh mong muốn bấy lâu nay kể từ khi anh gặp em...anh biết anh sai... anh đã rất sai khi không tôn trọng những gì em nói... nhưng mà anh xin em có thể ...để anh được quan tâm và chăm lo cũng như sống với em từ nay và về sau không" Nói xong hắn móc trong túi áo vest ra hộp nhẫn. Bên trong đó là một chiếc nhẫn tinh tế với những viên kim cương bóng loáng.

"Sao anh lại nói vậy? em không có ghét anh. Nhưng mà chẳng phải anh đã hứa với em khi nào em học xong rồi mới cưới sao? em đã năn nỉ anh rất lâu mới được đấy."

"Nhưng mà..."

Hắn lại tiếp tục đem ra một tệp giấy và đưa cho tôi. Tôi cầm nhưng chưa hiểu chuyện gì thì hắn cất tiếng.

"Bác sĩ bảo cưới"

Tôi hoảng hốt mở tệp giấy ấy ra, không sai đó chính là giấy siêu âm. "Thai nhi được 7 tuần tuổi" Tôi nằm ra giường đầu óc trống rỗng chẳng biết nghĩ thêm những gì.

"Anh là kẻ nói dối" Tôi lẩm bẩm.

"Thôi mà vợ, anh không có cố ý đâu"

"Kẻ nói dối" tôi lập lại lời nói, nước mắt bất giác dâng trào. Tôi khóc không phải hối hận mà tôi khóc vì mình đã mang thai con hắn, khóc vì vui khóc vì khi tôi ngất xĩu con tôi vẫn không sao.

"Thôi nín đi em, nín đi mà anh thương thương" hắn dỗ tôi nhưng tôi không còn tâm trạng nào để nghe nữa cả, tôi rơi vào khoảng lặng.

"Anh làm giáo án cho em nha. Làm nốt cho em, rồi anh bão lưu "

Tôi chỉ ừ với anh một cái rồi chui tọt vào trong chăn. Hắn sợ tôi suy nghĩ lung tung nên mang lap top vào phòng vừa làm vừa canh tôi. Tôi lén lút nhìn hắn, cũng chăm chỉ đó, lòng tôi cũng nguôi giận. Tôi trở mình xoay lưng với hắn, thì từ đâu có cái cánh tay kéo cả người tôi lùi về sau, hắn ôm tôi rồi nói vào tai

"Không nhìn ngắm anh nữa sao?"

"Gì ai ngắm anh bao giờ? chỉ là canh anh có làm không hay lười biến ngồi nghịch máy tính"

"Chồng yêu của em mà sao lại vậy được, nào anh xong rồi đi ăn ha"

"Thôi em không đói, anh đi đi"

"Ơ kìa, em không đói nhưng mà con chúng ta đói nào đi ăn thôi" Nói xong hắn hôn vào má tôi, cố dỗ tôi để kéo tôi đi ăn.

"Rồi để em đi tắm đã"

"Anh cũng muốn tắm"

Tôi lườm hắn một cái rồi rời giường đi lấy đồ.

"Rồi rồi em đi tắm đi anh chờ em"

Tôi kệ hắn ta mà bước vào nhà vệ sinh, tôi tắm mà đầu không khỏi suy nghĩ, tôi tự tưởng tượng ra 1001 cảnh tôi bị vấn đề sức khoẻ mà làm mất con. Bỗng cảnh cửa mở ra đập tan suy nghĩ của tôi.

"Sao em tắm lấu vậy. Để anh tắm giúp em ha"

Không cần tôi trả lời hắn đã nhảy vồ vào, sàn không trơn nhưng tôi vẫn sợ anh té liền khéo anh lại gần để không trượt, nhưng mà có vẻ...

Tôi đang trong thế bị ép vào tượng, vòi sen vẫn chưa tắt nước cứ thế làm ướt hắn, chiếc áo sơ mi dần bị tàng hình trước làng nước. Khung cảnh ái mụi này khiến tôi phải "ngóc đầu". Hắn hình như cũng nhìn ra được tôi đang làm sao, liền cuối xuống hôn tôi. Nụ hôn chuyển từ chậm rãi sang hấp tấp. Tay hắn không khỏi dạo quanh trên cơ thể tôi. Hắn được đà lấn tới tôi không thể chống cự được vì tôi cũng...
Tay hắn chạm vào chỗ đó mà vuốt ve tôi căng cứng vì bàn tay thôn ráp của hắn, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn ngón chân tôi co rút liên tục. Tới rồi, nó sắp tới rồi. Tôi bất giác rên lên "ah~", bỗng nhiên hắn dừng lại. Tôi mở đôi mắt đã nhắm tịt mắt thì thấy hắn đang quỳ xuống mà mút lấy cậu nhỏ, tôi sợ tôi sẽ trở thành bữa tối của hắn ta mất liền cố gượng lại đẩy hắn ra, vậy mà hành động của tôi khiến hắn ngậm hết cậu nhỏ. Trong khoang miệng nóng ẩm của hắn khiến tôi không chịu nổi mà gầm lên. Tiếng ho của hắn kéo tôi từ nơi thiên đường về thực tại.

"Anh có sao khôngmau nhả ra đi"

"Vị của vợ anh không tệ nha"

Cái tên biến thái nàyyyyyyy.
______ Đến ngày sinh ____

"Em chưa lo sao anh lo quá vậy"

"Em có đau không? có đói không? em có muốn cắn anh một cái để tí nữa đỡ đau không?"

"Bộ anh bị điên hả? nghĩ sao vậy chưa có gì hết mà nhìn đi anh rối hơn em nữa"

Tôi đang nằm trong phòng vip của bệnh viên, chỉ cần đến lúc chín mùi rồi hạ sanh đứa con của tôi thôi mà hắn cứ rối hết lên khiến tôi đau hết đầu. Nói xonh tôi đuổi hắn ra ngoài.

Chuyện gì đến cũng sẽ đến...

Tôi đã an toàn bước ra khỏi cách cửa sinh tử ấy cùng với đứa em bé nằm trong vòng tay tôi.

Và hi bây giờ đây chính là sinh nhật cùa nhóc con ấy

______
Chuyện là thế đấy, giờ đây tôi đã có tất cả. Không còn gì có thể khiến tôi hạnh phúc hơn hiện tại nữa cả.

_______The End______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro