ba.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- phuwintang, em thích thứ gì?

- em ấy hả, nhiều lắm cơ.

nay anh dẫn cậu đi dạo quanh công viên chơi cho khuây khỏa, lâu lắm rồi cậu cũng đã chẳng đi đến các nơi như thế này.

- em thích biển, một nơi khắp xung quanh đều mang dòng nước xanh ngát mát mẻ nhưng em lại luôn khiến cho khắp cơ thể em cảm thấy ấm áp, ở dưới đó em có những loài sinh vật biển làm bạn, chúng bao vây em để lắng nghe và trò chuyện cùng em mà không bao giờ bỏ đi như loài người.

anh cũng muốn trở thành nước, ở bên cạnh em, nếu điều đó khiến em thấy thoải mái hơn.

- em thích hoa bồ công anh, một loài hoa can đảm không ngại mà nghị lực vượt lên cả cơn gió lớn. thoạt nhìn mọi người luôn nghĩ rằng cánh hoa bồ công anh mảnh mai, yếu ớt. nhưng kì thực, ẩn đằng sau sự mềm yếu mảnh mai ấy là sự mạnh mẽ, kiên cường đến không ngờ. những cánh hoa cuốn trôi theo làn gió tượng trưng cho những giấc mơ với khát khao bay cao bay xa, tự do tự tại trong thế giới bao la rộng lớn.

- rồi một ngày em cũng sẽ hóa thành bồ công anh bay thật xa đến nơi không ai biết đến hết anh nhỉ.

- em có muốn cho anh bay cùng không?

- không, em muốn một mình em để có thể thong dong tự tại, thoải mái. còn anh, luôn phải sống tốt chứ không nhất thiết phải lúc nào cũng có em kề bên.

- em luôn bảo anh sống tốt khi không có em, nhưng biết làm sao khi cuộc đời anh vốn dĩ như một trang giấy trắng mang đôi phần xấu xí mục nát, còn em là tên họa sĩ lang thang với cây cọ thấm đẫm muôn vàn sắc màu chói chang. em bước vào vẽ thêm hoa thêm cảnh lên tờ giấy nhạt nhẽo ấy rồi lại mà rời đi như chưa từng xuất hiện thế? phuwin à, làm ơn đi, đừng bỏ anh lại một mình đấy, anh xin em.

- hì nhưng rồi em cũng đã vẽ lên những sắc màu cho cuộc đời anh rồi còn gì nữa, anh phải tập dần đi, em cũng chỉ mỉm cười với anh đôi lát rồi lại nhanh chóng bỏ đi không chừng đấy thôi. đừng tin tưởng về em quá nhiều, em tệ, tệ lắm. rồi anh sẽ thất vọng đến tuyệt vọng mà hận em mãi, cả đời cũng nên.

- vì yêu, yêu đến điên cuồng nên mới hận. hận vì không thể buông, hận vì không nỡ rời đi cũng chẳng thể níu lại. hận luôn cả bản thân vì đã không giữ được người thương của mình.

- bản thân anh thì có tội tình gì? kẻ đáng trách nhất là kẻ đã bỏ đi.

- được rồi không nhắc đến chuyện không vui nữa. mình cùng chơi trò chơi ngựa gỗ nha?

- vâng ạ.

nói rồi anh cùng cậu leo lên vòng quay ngựa gỗ, mỗi người ngồi vào một con rồi đan chặt hai tay vào nhau.

- pond à, anh đã biết quá nhiều điều về em mà không một ai biết hết, vậy nên em cấm anh bỏ rơi em một mình nhé.

- được, nhưng còn em. em có chắc rằng mình sẽ ở bên anh mãi không.

tim cậu chợt hẫng một nhịp khi nghe xong câu hỏi ấy, cũng chỉ biết im lặng mà không một lời phản hồi.

phải yêu anh suốt đời, em biết chưa? nắm tay anh cùng đi dẫu nắng mưa.

biết nói thế nào anh ơi, vì cuộc đời này đâu ai nói trước bước qua được đâu anh hỡi, như thế mới bảo anh ơi.

cứ đi với anh dù giông bão tới, anh vẫn sẽ nguyện yêu em cả đời nhé, em nhé.

- và còn một thứ em thích mà nãy giờ em chưa thể nói ra, thứ này đặc biệt em cực kì thích, trên đời chỉ có một phiên bản duy nhất mà thôi.

- thứ gì đã khiến em yêu thích đến vậy?

- là anh, pond naravit. một chú gấu lớn hoàn hảo với vẻ ngoài anh dũng nhưng bên trong lại rất mềm yếu. anh rất ân cần hay để ý đến cảm xúc của mọi người xung quanh, tinh tế ga lăng đến bất ngờ. anh có thể buồn nhưng không thể để cho các người thân mến của anh buồn được. anh hay suy nghĩ linh tinh, dễ nhạy cảm, và anh còn mang đến cho em rất nhiều thứ nữa. vả lại anh còn đẹp trai ưu tú, giỏi giang, mọi thứ tuyệt mĩ trên trần gian này đều xứng với anh. em yêu anh lắm bánh mì nhỏ à.

cuống họng anh như có thứ gì đấy mắc kẹt lại chẳng thể nói ra một câu nào, một lát sau anh mới hồi đáp cậu.

- anh phải gian khổ tu bao nhiêu kiếp từ trước để bây giờ mới được gặp em nhỉ? mèo nhỏ kiêu hãnh của anh.

- em lại nghĩ anh gặp em là đã quá xui xẻo cho anh rồi. em như sao chổi xấu xí, còn anh là ông tiên giáng trần, em mới là người phải nên nói câu đó chứ ha. nhưng bây giờ với em, nếu không phải là anh thì sẽ không là ai nữa.

- không được nghĩ thế, nói chung rằng, cảm ơn chúa trời vì đã cho ta tìm được nhau. anh yêu em và cũng xin lỗi em nhé.

- xin lỗi em vì điều gì...?

- xin lỗi vì đã đến trễ, để em phải chịu tổn thương một mình quá lâu rồi.

- ngược lại thì em rất mừng vì anh đã tới dù sớm hay muộn, không cần phải xin lỗi em. có một điều em rất muốn nói cho anh biết, mong anh có trách cứ thì cứ trách nhưng mà rời đi nhé, được không?

- điều gì thế, em nói đi, anh không đi đâu cả.

- khi mới chia tay người cũ, em đã vội quen anh và nghĩ rằng anh có thể là người tạm thời thay thế được hắn ta dù không biết là có lâu hay không. nhưng rồi em dần nhận ra anh tốt gấp mấy lần hắn, lại còn thương yêu em hết mình nên từ lâu em đã rơi vào lưới tình của anh mất rồi. em xin lỗi, xin lỗi anh rất nhiều ạ.

- haha, điều này thì anh biết lâu rồi, từ cái ngày em mới vừa chia tay đến tiệm sách anh khóc than rồi miệng còn chửi thầm thằng khốn kia tệ bạc như nào anh đều nghe thấy cả. anh biết nên mới bước vào cuộc đời em ngay thời điểm đó. em lợi dụng anh sao nào cũng được, anh cho phép, lúc đấy chỉ xin em cho anh một danh phận rõ ràng để anh có thể ra mặt bảo vệ em bất cứ lúc nào.

- cảm ơn vì đã thấu hiểu cho em.

- vạn vật đều có vài vết nứt mẻ, và đấy là nơi ánh sáng chiếu vào. cũng như trái tim em, hãy để anh dịu dàng với chúng hơn, anh sẽ luôn khiến em tin tưởng hết mình vào anh mà không một lần thất vọng.

- em chắc chắn rằng mình sẽ tin tưởng hoàn toàn vào anh, nhưng xin lỗi anh trước nhé. em vẫn sẽ đi tìm một thế giới khác, một thế giới mà ai cũng sẽ đối xử tốt với em, ngay cả cuộc đời em cũng vậy.

quên hết đi tất cả những gì đã vỡ nát, quên đi câu hứa em trao người.




.

sau một ngày vui chơi thì hai người cũng đẫm mệt, anh dẫn cậu lại ngồi lên một chiếc ghế gỗ công cộng rồi tựa đầu vào vai em, vài cơn gió mạnh kéo đến nhưng sao lòng em lại vẫn ấm áp lạ thường thế. cậu ngước mặt lên trời rồi chỉ tay vào vầng trăng kia.

- anh có thấy nó không, trăng khuyết ấy?

- anh thấy rồi, đẹp em nhỉ.

- em thấy mình như một vầng trăng khuyết vậy, một vầng trăng không hoàn hảo, thiếu sót quá nhiều, luôn gồng mình cố gắng chịu đựng mọi thứ nhưng lại chẳng được quá lâu.

anh đan tay mình vào tay cậu rồi hôn nhẹ lên chúng, bàn tay mềm mại ấy.

- anh thương em, vì sâu trong tâm hồn nhỏ bé của em đấy cũng đang cần được chở che, thương em thật lòng chứ cũng chẳng phải thương hại một cậu bé khiến anh cảm động nhất thời hiểu chứ, đừng tự ti về bản thân nữa, em còn anh đây mà? trong mắt anh em luôn là người tuyệt vời nhất.

- em xin lỗi. bên một người như em, khiến anh chịu đựng mệt mỏi nhiều quá rồi.

- khổ bấy nhiêu cũng cam chịu, ai biểu kiếp trước anh nần nợ em nhiều quá chi giờ phải đầu thai trả cho hết đây này, và thay vì xin lỗi. em hãy học cách sửa lỗi sai đó nhé, trân quý ơi.

- tại sao anh không bao giờ lớn tiếng mắng em vậy? mặc dù em bướng bỉnh mãi mà không khi nào chịu sửa lỗi hết.

- vì đó là em, chỉ có mình em thôi.

anh ngước xuống thấy dây giày của cậu từ lâu đã tuột ra thì liền cuối người xuống nhấc chân cậu lên đùi mình rồi cột dây lại.

- anh...em tự làm được mà.

hành động vội vã khiến cậu ngại ngùng đỏ ửng hết hai bên gò má.

- có anh thì để anh làm, em được quyền sử dụng anh .

cột xong pond để nhẹ chân phuwin xuống mà ghé sát tai cậu thủ thỉ vài ba chữ rồi hôn vào má cậu một cái

- chụt, anh yêu em.

không ổn, mặt cậu nóng bừng như mới tạt nước sôi vào mất. cậu vỗ vai anh rồi ngượng mà quay sang chỗ khác

- đáng ghét, anh dám hôn trộm em!

- của anh thì anh hôn thôi.

- ai là của anh chớ, anh nhận vơ hả.

- em chắc chưa, nói câu nữa là hôm nay anh cho em khỏi về nhà luôn đó.

- không về đó nữa cũng được, mà anh tính làm gì tui hả!?

- thử nói đi rồi biết, kịch hay thường dài lắm và đang còn nhiều phía sau.

- tui hông có dốt, anh đừng có mà lừa tui.

- người yêu ơi, đáng yêu chết mất.

cuối cùng lại bị anh hôn trộm thêm mấy cái nữa, tên to bự này thật đáng ghét nhưng cũng lại rất đáng yêu.

đang trêu đùa thì cậu chợt nói vu vơ với anh một câu.

- anh ơi, sau này chúng ta nhận con nuôi nhé. con của chúng ta là con trai hay gái gì cũng được hết. con sẽ ngày ngày đi học rồi về nhà ba nhỏ là em sẽ nấu cơm tắm rửa cho con ăn uống. còn ba lớn là anh sẽ đưa rước, dạy dỗ con học hành đàng hoàng để con trở thành một người tử tế.

- ý kiến hay quá, nhưng nói trước dù nó có là con anh đi chăng nữa thì anh vẫn yêu ba nhỏ của nó hơn đấy nhá, xin lỗi con yêu tương lai của ba lớn trước ạ.

- anh làm ba lớn vậy là không được đâu, anh phải yêu con mình nhất rồi mới đến em được.

- tại sao? anh cứ thích thương em hơn đấy.

lời vừa nói hết anh đã thơm tiếp vào má trái phải của cậu.

- anh kì quá à. anh nghĩ con chúng ta sẽ tên gì đây?

- em đặt đi, anh nhường tên con cho em.

- hừmmm, tên Pian, anh thấy thế nào?

- dễ thương quá dạ.

- anh nói tên con chúng ta hả, em biết là nó sẽ cưng lắm mà.

- không, anh nói em.

hết chương ba

28.1.2024 - Meoiee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro