Chương 3 🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phuwin không chắc bây giờ mình đã tỉnh chưa.

Toàn thân cậu nóng bừng, tứ chi mềm nhũn đến nỗi ngón tay cũng không cử động được.

Cậu chớp mắt mới phát hiện ra đôi mắt mình hoàn toàn tối sầm, phải gần một phút sau Phuwin mới nhận ra rằng mắt mình đã bị che lại.

Không, không những thị giác bị suy giảm, thính giác của cậu cũng vậy, Phuwin cảm thấy có vật lạ lọt vào tai mình, dựa vào cảm giác không khó chịu, cậu phán đoán thứ ở trong tai mình chắc chắn là nút tai.

Và đó là một chiếc nút tai có tác dụng cách âm cực tốt, bởi vì Phuwin căn bản không nghe thấy bất kỳ chuyển động nào, nỗi sợ hãi không biết tên từ từ quét qua cơ thể cậu, trong bầu không khí yên tĩnh và quỷ dị, cậu cố gắng cử động.

Tay chân cậu không còn linh hoạt và nhẹ nhàng như thường lệ mà thay vào đó lại nặng trĩu, Phuwin, người bị mất thính giác, không thể nghe thấy tiếng ma sát của những sợi xích sắt trói chân tay cậu va vào cột giường khi cậu vùng vẫy.

Không biết qua bao lâu, xúc giác dần dần trở lại, Phuwin cuối cùng cũng cảm nhận được cơn đau âm ỉ mà mình vừa cảm nhận được đến từ đâu - khóe miệng - miệng cậu há to không rõ nguyên nhân. quai hàm tê cứng và đau nhức đến mức vượt quá giới hạn nhưng cậu vẫn không thể tự mình đóng lại được.

Phuwin cử động môi và chiếc lưỡi cứng ngắc của mình khám phá xung quanh miệng, khi răng không tự chủ chạm vào một vật cứng rỗng, cậu mới dần nhận ra miệng mình cũng đã bị khống chế.

Trước tình huống này, Phuwin bình tĩnh lại và cố gắng tìm ra manh mối nào đó bằng "xúc giác" còn sót lại của mình.

Pond Naravit ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, bình tĩnh nhìn Phuwin, tay chân bị trói bốn góc và dang ra thành hình "chữ đại". Có lẽ vì người trên giường trông quá xấu hổ nên Pond đã chuyển sang tư thế thoải mái hơn và theo dõi nỗ lực "tự giải cứu" của Phuwin.

Vô dụng thôi, Pond nhếch khóe môi, dù có giãy giụa thế nào, con bướm với đôi cánh bị ghim vào tấm xốp cuối cùng cũng sẽ chịu cái bụng nổ tung, điều này sẽ chỉ làm tăng thêm nỗi đau của chính nó, phá hủy cảm giác tự chủ của nó sẽ càng đẹp, và càng kích thích sự kiêu ngạo của người theo chủ nghĩa bạo dâm.

Anh nhìn "con bướm" trên giường từ dùng hết sức lực đến mất sức, từ tuyệt vọng đến cam chịu, anh nhìn cậu bị buộc phải duỗi chân tay mảnh khảnh và nâng cao chiếc cổ mịn màng của mình, và dù tĩnh mạch nổi lên nhưng cậu cũng chỉ có thể gầm lên một tiếng vô nghĩa, niềm vui của Pond cũng lên tới đỉnh điểm.

Anh thương xót đứng dậy tựa vào đầu giường đến gần Phuwin, cố gắng nghe được những lời mơ hồ trong miệng cậu và phá bỏ tâm lý phòng thủ của cậu.
Cuối cùng, anh nghe rõ tiếng kêu của con bướm nhỏ xinh đẹp trong lúc tuyệt vọng.
Cậu nói: "P'Toast, cứu em với."

Pond ghé sát vào tai Phuwin, cắn lấy đầu chiếc nút tai lộ ra ở tai ngoài, rồi dần dần rút ra miếng bọt biển nhỏ cách âm từ ống tai mỏng manh đã bắt đầu tắc nghẽn và sưng tấy, rồi thổi nhẹ vào tai một hơi.

"Nong Phuwin, tôi ở ngay đây."

Anh cười không kiểm soát được.

Khi lần đầu tiên nghe thấy âm thanh "Toast", Phuwin nghĩ rằng mình đang chờ giải cứu, nhưng trực giác mách bảo cậu phải cảnh giác, khi nghe thấy tiếng cười phát ra từ "Toast", đôi mắt bị che phủ của Phuwin mở to và cậu nhận ra một khả năng nào đó.

"Giới thiệu lại về bản thân,"

Khoảng cách quá gần cộng với sự nghi ngờ của bản thân khiến Phuwin dựng tóc gáy, quay đầu tránh xa sự đụng chạm của người này.

"Tên tôi là Pond Naravit," Pond ôm đầu và cổ Phuwin và nhìn chằm chằm vào đôi mắt đằng sau miếng che mắt màu đen.

"Biệt danh của tôi là 'Pangpond', nên tôi không nói dối, phải không?"

"Tôi nói dối rất tệ, nhưng cũng may là không ảnh hưởng gì." Anh trìu mến xoa xoa chóp mũi Phuwin, "Muốn nhìn tôi không, Phuwin?"

Phuwin chưa kịp trả lời thì Pond đã tháo khăn bịt mắt ra. Phuwin nhắm mắt lại theo phản xạ, nhưng không cảm nhận được cảm giác nhức nhối do chuyển từ môi trường quá tối sang sáng.

"Em có thể mở mắt ra." Pond trêu chọc anh bằng giọng điệu dịu dàng mà Phuwin quen thuộc nhất, "Đừng sợ, thiếu gia nhà Tangsakyuen hiện đã an toàn."

Hai người đã biết nhau được vài tháng nhưng Phuwin chưa bao giờ nghe nói đến Toast, không, anh nói tên anh là "Pond Naravit" và anh đã tự gọi mình bằng cái tên này.

Không chỉ vậy, Phuwin luôn cảm thấy mình thật đặc biệt khi ở bên anh.
Phuwin từ từ mở mắt ra nhìn khuôn mặt thật gần gũi và luôn có thể khiến tim cậu loạn nhịp. Pond ở rất gần cậu, gần đến mức Phuwin có thể cảm nhận được cảm giác nhột nhột khi trán anh chạm vào trán mình, và có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào má.

Và đôi mắt với nốt ruồi dưới mắt sẽ làm xáo trộn nhịp tim của chứa đựng nhiều cảm xúc mà Phuwin không thể hiểu được, nhưng không có tình yêu.

Phuwin đột nhiên cảm thấy trong lòng đau dữ dội, khiến thị lực trở nên đen kịt, cậu cảm thấy bụng nôn nao dữ dội, hơi thở dần dần ngừng lại.

"...Phuwin, Phuwin."

Có một giọng nói quen thuộc gọi tên cậu, Phuwin không mở mắt, cười yếu ớt: "P'..."

"Ồ, cuối cùng tôi cũng tỉnh rồi."

Phuwin đột nhiên mở mắt, phớt lờ cơn đau đầu mà nhìn Pond đang đứng ở cuối giường khoanh tay dựa vào tường.

Trong phòng bật đèn, tỏa ra thứ ánh sáng vàng mờ không quá sáng, rèm cửa rất chắn sáng, khó phân biệt là ngày hay đêm.
Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, chắc chắn không phải là căn hộ của Pond mà Phuwin đã từng đến. Cậu vặn vẹo cơ thể, ga trải giường và chăn bông được làm từ một chất liệu không rõ nguồn gốc, lạnh và mượt, khiến làn da trần trụi của cậu cảm thấy rất mềm mại và thoải mái.

Cung phản xạ của Phuwin cuối cùng đã hoàn thành một vòng khép kín - cậu khỏa thân nếu không đắp chăn... cảm giác xấu hổ mạnh mẽ khiến cậu từ chối tiếp tục liên kết.

"Tôi quên mất bệnh dị ứng của em."
Pond bước đến bên giường ngồi xuống, trên chiếc áo sơ mi đen bó sát của anh có vài nếp nhăn, "Vậy là tôi lại phải ra ngoài."

Anh vuốt ve một bên mặt Phuwin và xin lỗi em, hoàn toàn khác với trước đây, "Tôi xin lỗi."

Anh... Phuwin ho hai tiếng, cổ họng khô rát khó phát ra âm thanh, Pond cầm cốc nước đặt ở đầu giường dỗ cậu uống mấy ngụm.

Phuwin muốn lấy hết can đảm để từ chối, nhưng ngay lúc nước làm ướt môi, bản năng sinh tồn của cơ thể cậu đã thức tỉnh, khi não cậu kịp phản ứng thì ly nước đã chạm đáy.

Thật tốt, Pond ôm cổ Phuwin rồi trở lại tư thế nằm ngửa trên giường: "Tôi vẫn lo lắng nếu em không chịu hợp tác thì phải làm sao. May mắn thay mọi chuyện đều ổn."

Anh nhìn vẻ mặt bối rối của Phuwin, dùng ngón tay cái xoa xoa môi dưới ướt đẫm nước của mình, "Đừng lo lắng, lần này tuyệt đối không có sai lầm trong liều lượng, nó sẽ không gây dị ứng hay khiến em bị bệnh." "Em đã bất tỉnh."

Do cơ bắp không thể kiểm soát được nên miệng Phuwin hơi hé ra, có thể nhìn thấy chiếc lưỡi đỏ mọng của em. Như không thể cưỡng lại sự cám dỗ, Pond thọc hai ngón tay vào cái miệng ấm áp của Phuwin và đùa giỡn với chiếc lưỡi mềm mại.

Từ đầu lưỡi đến gốc lưỡi, phớt lờ tiếng ói của Phuwin, Pond như bị ma nhập, rút ​​ngón tay ra cho vào miệng.

Anh ta mút đôi môi hơi khô của Phuwin, sau đó dùng lưỡi tiến vào phòng, không chỉ muốn tìm kiếm chút hơi ẩm còn sót lại mà còn muốn dây dưa.

"Phuwin," Pond tạm thời rời khỏi đôi môi và chiếc lưỡi chưa ăn đủ của mình, nâng cổ Phuwin thì thầm vào tai em, "Đã đến giờ tỉnh dậy rồi."

Đôi mắt Phuwin chợt sáng lên, cậu chưa kịp phản ứng thì Pond lại hôn cậu như thể bị nghiện.

Thậm chí còn thô bạo hơn trước, anh quấn môi quanh miệng Phuwin, lưỡi xâm chiếm mọi ngóc ngách trong miệng em một cách vô đạo đức, anh còn muốn liếm hàm răng vốn đã đều đặn của Phuwin, yêu cầu em ghi nhớ mùi vị của mình.

Hơi thở dồn dập của Phuwin giống như thuốc kích thích, khiến vật dưới háng Pond cứng đến mức đau nhức.

Anh vẫn không ngừng nụ hôn cuồng nhiệt, tay còn lại lướt qua chiếc cổ nhạy cảm của Phuwin, ác ý nhéo nắm bầu ngực nhỏ, sau đó lang thang trên làn da mịn màng ở đùi trong, nhào nặn cặp mông săn chắc rồi dừng lại lỗ sau khép kín.

Đó vừa là ám chỉ, vừa là ý định rõ ràng, Phuwin hiểu mình sắp phải chịu đựng điều gì, nhưng miệng cậu đã bị miệng Pond chặn lại, không thể phát ra âm thanh nào.

Đừng lo lắng, trước khi chiếc răng dùng làm vũ khí của Phuwin rơi xuống, Pond đã nhéo má em và rời miệng, rút ​​ra một sợi chỉ bạc mơ hồ giữa hai người, "Nó sẽ không làm em đau đâu."

Pond đứng thẳng lên, trịnh thượng nhìn Phuwin, mắt, mũi, má đỏ bừng vì nhục nhã, vui sướng và sợ hãi, "Em đang mời gọi tôi à?"

Phuwin nhìn Pond không thể tin được, tác dụng của thuốc đã khiến mọi phản ứng của cậu giảm đi một phần tư so với ban đầu, cậu tạm thời không thể nói rõ ràng mà chỉ có thể trừng mắt nhìn thủ phạm.

"Quên đi." Pond với lấy thứ gì đó như thể bỏ cuộc, "Tốt hơn là nên mặc thứ gì đó vào."

Khi lại đặt viên thuốc đỏ vào người Phuwin thì bị cậu tức giận cắn vào tay, nếu không phải vì sức lực, Pond tin rằng mình đã tự cắn đứt một miếng thịt của chính mình.

"Mèo nghịch ngợm sẽ bị trừng phạt." Pond cố ý trói chặt còng lại, vừa kịp ấn mạnh vào vết thương bầm tím của Phuwin, "Tự suy ngẫm đi."

Phuwin còn chưa hiểu ý nghĩa của câu nói này, câuh đã bị Pond nhấc lên khỏi giường. Pond duỗi thẳng cánh tay của Phuwin rồi cố định vào bao súng trên tường sao cho lưng quay về phía mình. Để thoải mái hơn, Phuwin tự động quỳ xuống giường, Pond thành công giữ được mắt cá chân của cậu và khóa chúng vào sợi xích đã được điều chỉnh lại độ dài, Phuwin phải quỳ trên giường với tư thế thắt lưng rũ xuống.

Tư thế này vất vả hơn rất nhiều, một lúc sau, Phuwin mệt đến đổ mồ hôi và không khỏi run rẩy vì luồng khí lạnh thổi từ điều hòa.

Không hề báo trước, có vật gì đó đập vào mông cậu đau đến mức Phuwin kêu lên đau đớn: "Ối!"

Chưa kịp phục hồi thì mông cậu lại bị đánh đòn.

Vị thiếu gia cao quý này đã bao giờ bị sỉ nhục như thế này chưa, Phuwin nhắm mắt lại, buộc mình phải phớt lờ đòn roi nhục nhã đó.

Một cơn đau rát nhanh chóng truyền đến từ một bên mông, Phuwin sốt ruột cúi đầu, trong lòng cầu nguyện rằng nó sẽ sớm qua đi.

"Đó chỉ là luyện tập thôi."

Khi Pond muốn hôn vào mặt Phuwin thì cậu quay đầu đi, Pond không hề tức giận mà chỉ mỉm cười đưa cho Phuwin xem chiếc roi trong tay, đó là một chiếc roi đen bóng và khiến Phuwin tê cả da đầu.

Cậu hỏi Pond bằng mắt, "luyện tập" là cái quỷ gì?!

"Bé yêu, em muốn đếm không?" Pond dùng sợi dây roi khiêu dâm trượt qua cổ Phuwin, đáp xuống bộ ngực hơi lồi lên rồi trượt qua vòng eo thon gọn của Phuwin rồi đến cặp mông đầy đặn đang bị thương mà dùng sức nhào nặn: "Nhỡ gãy thì sao?"

Bàn tay của Pond không biết có phải đang cầm một khối băng hay không, nhiệt độ lạnh lẽo làm dịu đi sự bỏng rát của da thịt, nhưng sức lực của anh thực sự rất mạnh, cơn đau khiến đôi mắt Phuwin rưng rưng.
Do vị trí của mình, Phuwin không thể nhìn thấy chuyển động của Pond trong thời gian thực cho đến khi có thứ gì đó được đưa vào dương vật của anh ấy.

"Cốc thủ dâm." Pond giúp anh điều chỉnh góc độ "có cân nhắc", "Đây chắc là góc độ thoải mái nhất, tôi đã đọc hết trên Internet."

Phuwin là còn trinh phải không? Pond ngẩng đầu mỉm cười với Phuwin, "Vậy chúng ta thử sức bền xem."

Mặc dù sau này em sẽ không cần những dữ liệu này nhưng anh nhẹ nhàng bổ sung và bật công tắc.

Cậu còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng ý nghĩa của câu nói này thì phần thân dưới của cậu đã bắt đầu bị chiếc cốc cọ xát và hút với nhịp điệu đều đặn và mạnh mẽ, các ngón tay và ngón chân của Phuwin lập tức co rúm lại, khoái cảm quá tải buộc cậu phải giơ tay lên và ngẩng cao đầu. Khi cậu sắp đạt đến điểm xuất tinh quan trọng thì máy dừng lại.

Dương vật sưng tấy khó chịu, Phuwin vô thức duỗi thẳng eo, mong được kích thích thêm một chút.

Sau đó cậu lại bị tát thật mạnh vào mông, âm thanh đó vang vọng đến tai Phuwin, đánh thức tâm trí đang ngái ngủ của cậu.
Phuwin chợt tỉnh dậy và không thể tin được việc mình vừa làm.

"Thưởng thức nhiều như vậy sao?"

Pond mỉm cười ấn chiếc điều khiển từ xa trong tay, máy lại bắt đầu chạy, ham muốn thể xác và sự từ chối về mặt tâm lý gần như xé nát Phuwin thành từng mảnh, cuối cùng cậu cũng rên rỉ.

"Không sao đâu Phuwin."

Pond cởi quần áo, ôm Phuwin từ phía sau, nhiệt độ cơ thể anh là chiếc hộp Pandora dành cho Phuwin đang đổ mồ hôi và bị thổi bởi gió lạnh, nhưng cậu thực sự không còn sức lực để chống cự, khoảnh khắc Pond ôm mình, cậu đã nhận trách nhiệm đối với anh. Sau khi chịu đựng rất nhiều căng thẳng, giây phút thư giãn cuối cùng cũng khiến cho hàng phòng ngự tâm lý vững chắc của Phuwin cũng được nới lỏng đôi chút.

"Tôi đến đây." Pond tắt công tắc, rút ​​phích cắm của máy, sau đó cầm dương vật đang cương cứng của Phuwin bắt đầu vuốt ve thật nhanh, "Muốn nói gì thì cứ nói."

Bàn tay anh to đến mức gần như có thể che phủ hoàn toàn dương vật của Phuwin, lòng bàn tay và các đầu ngón tay dường như hơi chai sạn, cọ xát vào quy đầu mỏng manh chỉ là thêm sự khinh nhục đến cho tình trạng khốn khổ hiện tại của Phuwin - cậu thực sự không thể nhịn được nữa.

Pond liếm, hôn lên gáy đẫm mồ hôi của Phuwin, kích thích anh một chút, Phuwin không chịu nổi nữa, dây thần kinh mạnh mẽ của cậu lập tức đứt phựt, mơ hồ hét lên: "P'Pond, em muốn xuất tinh!"

"Ngoan lắm." Pond nhéo vào dưới mông Phuwin như phần thưởng, tiếp tục tăng thêm khoái cảm, "Tôi cho phép, ra thôi."

Eo và chân của Phuwin run lên và cậu xuất tinh vào đầu giường, trong quá trình này, Pond liên tục giữ dương vật và trượt nó, giúp Phuwin kéo dài thời gian khoái cảm thể xác.

Phuwin thở hổn hển một tiếng, quá trình xuất tinh quá suôn sẻ khiến đầu óc cậu trở nên trống rỗng, cậu tạm thời quên mất hoàn cảnh của mình.

Em thật tuyệt vời Phuwin. Trong khi Phuwin đang đắm chìm trong khoái cảm thì Pond búng tay vào tai cậu, ánh mắt Phuwin chợt đờ đẫn như thể bị nhấn nút tạm dừng.

Pond hôn lên tai Phuwin, liếm nốt ruồi trên dái tai cậu rồi thì thầm, gần như muốn nhét thẳng âm thanh đó vào não Phuwin: "Hãy nhớ lấy niềm hạnh phúc này, niềm hạnh phúc mà chỉ tôi mới có thể mang lại cho em."

Anh gần như không nhịn được nữa, anh kéo đầu lưỡi của Phuwin ra khỏi môi và tham lam xoa, "Tôi có thể đẩy nhanh quá trình lên một chút được không?"

Anh đưa tay lấy chất bôi trơn nóng hổi đổ lên mông Phuwin, và còn đặc biệt bôi thêm lên vùng bị đánh, sau đó dùng ngón tay nhét chất lỏng nhờn vào lỗ sau không chút do dự.

"Em đã sẵn sàng trở thành Omega chưa, thiếu gia?" Anh "đánh thức" Phuwin đúng lúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro