Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 8 năm 1974, chiến tranh giành lại lãnh thổ và tự do độc lập của người dân Việt Nam đã có nhiều khả quan hơn, rất nhiều tỉnh thành ở miền Nam nước ta đã được giành lại duy nhất còn một tỉnh đó là vùng đất An Giang.

Chẳng mấy chốc mà đã gần một năm sau cái ngày bọn họ chia tay, Lê Nhã Phong vẫn ở lại đây mòn mỏi đợi bóng dáng người thương quay lại, anh đang lạc lõng giữa đường hầm tối mịt mù không một chút ánh sáng, cuối con đường hầm này sẽ là ánh sáng sao?

Lê Nhã Phong ngồi trên một cái ghế gỗ phía sau nhà, anh ngẩn ngơ nhìn bầu trời trong xanh đang nhen nhóm lên chút hy vọng nhưng cái giá đổi lại nó thật sự quá đắt, một người hầu đi đến bên Nhã Phong khép nép nói.

"Cậu ba, cậu lại ngồi đây nhớ đến người ta sao cậu? đã hơn một năm từ khi người ta đi rồi đó,  cậu đợi chi mà mòn mỏi hoài vậy cậu? Nói không chừng.... con thấy cô tiểu thư nhà ông thống đốc mà bà cả có ý mai mối cho cậu rất tốt, môn đăng hộ đối thế mà cậu ơi.... Cậu cần chi phải đợi một người mà ngay cả sống chết của người ta mà cậu cũng không biết để rồi lỡ dỡ cả một đời ngắn ngủi."

Lê Nhã Phong không quay lại chỉ cúi nhìn chậu hoa lan sứ bị gò bó trong một chậu hoa làm bằng đất sét, rễ của nó mãi mắc kẹt nơi đấy không thể thoát ra mãi mãi bị gò bó trong một cái chậu đất sét nhỏ, anh chỉ lạnh nhạt lên tiếng đáp lại.

"Tao đã lỡ thương người ta rồi, đã hứa sẽ mãi đợi em ấy nơi bắt đầu này rồi, tiểu thư nhà ông thống đốc tốt thì sao? Nó không có nghĩa lý gì với tao cả, nếu bây giờ tao đồng ý lời mai mối của má thì tao làm lỡ dỡ đời con gái của người ta và phụ lòng, phụ lời hứa của tao với Phổ Minh... thằng Được, bây nói xem tại sao tao phải làm thế?"

"Nhưng cậu ba, cậu Phổ Minh..."

Lê Nhã Phong quay lại nhìn thằng Được bằng đôi mắt bình tĩnh, anh lên tiếng cắt ngang những câu nói chẳng có một sự may mắn nào của nó, nếu lỡ như cậu bị đạn lạc bắn chết thì sao? Chẳng sao cả, vì anh sẵn sàng đi theo cậu.

"Tao biết mày muốn nói cái gì, nhưng nếu em ấy xảy ra chuyện gì không may thì chính mắt tao phải thấy xác, mày hiểu không? Nếu một ngày nào đó, chuyện đó thật sự xảy ra tao sẽ đi cùng... Tuyệt đối không bỏ, không rời em ấy."

Lê Nhã Phong nói xong thì anh đứng lên bước chân vào nhà.

Thằng Được nhìn theo bóng lưng cô độc của cậu ba mà nó theo hầu hạ từ nhỏ đến lớn mà lẩm bẩm trong miệng.

"Nhưng bao nhiêu bức thư mà cậu gửi đến vùng đất mà cậu ấy đánh giặc đều không có nỗi một lời hồi âm, nói không chừng đã bị đạn lạc mất xác rồi cậu ơi.... Con thật sự không hiểu, cậu lấy niềm tin ở đâu mà chờ người ta tận một đời chỉ ngắn ngủi như một cơn gió này."

"Nhã Phong."

Lê Nhã Phong ngừng lại bước chân, anh quay người lại nhìn phía sau, là má của anh, bà cả của nhà ông hội đồng Lê quyền lực nhất cái Sài Thành hoa lệ đây mà, từ nhỏ hai mẹ con cũng chẳng có bao giờ thân thiết, âu khi bà sinh anh ra cũng vì cái chức vị bà cả nhà ông hội đồng Lê, anh không thân thiết với mẹ nhưng dù gì thì bà cũng là người mang nặng đẻ đau sinh ra anh, dù thế nào đi nữa Lê Nhã Phong cũng không quên mất đạo của một người làm con.

"Dạ, má kêu con."

Bà cả khẽ gật đầu hài lòng, đứa con trai này của bà khi lớn lên càng ngày tính càng trầm lặng, bà chẳng thích điều đó một chút nào nhưng dù gì thì anh cũng mang cái danh cậu ba nhà ông hội đồng, dù không được lòng bà nhưng ông hội đồng lại cực kỳ vừa ý với đứa con trai này, bà bước chân lại đối diện anh khẽ ngước mắt lên nhìn Nhã Phong, chẳng biết từ bao giờ mà thằng nhóc luôn đi phía sau bà bây giờ lại lớn như vậy rồi.

"Ừ, dăm ba bữa là ngày sinh nhật 18 tuổi của tiểu thư nhà ông thống đốc, con đi theo má sẵn tiện cho hai đứa gặp nhau luôn."

Lê Nhã Phong vừa nghe má anh đề cập đến việc này là anh thừa biết dụng ý bà như thế nào rồi, Nhã Phong cau mày gằn giọng khẽ quát.

"Con không đi!"

"Con bắt buộc phải đi, nếu không đôi ông bà già Trần....."

Lê Nhã Phong không kìm được sự tức giận khi nghe nhắc đến tía má cậu, mà lớn giọng nói.

"MÁ LÀ ĐANG UY HIẾP CON!!"

Bà cả trừng mắt nhìn Lê Nhã Phong, đứa con này của bà bây giờ giỏi rồi, chỉ quan tâm đến người ngoài bây giờ còn dám quát luôn cả bà, bà cả lạnh giọng nói.

"Lê Nhã Phong con biết tại sao má từ một con ở mà leo lên vị trí bà cả nhà ông hội đồng này không?"

Lê Nhã Phong tất nhiên hiểu rõ,năm đó bà chỉ là một con ở nhà ông tá điền, ông hội đồng Lê lại ham mê sắc dục, trải qua một đêm dục vọng bà được ông chuộc về, nhưng bà lại hãm hại các bà khác bằng cách chuốc thuốc làm họ vô sinh mà ông hội đồng lại thích con trai nên gần 20 năm qua, dù ông hội đồng có bao nhiêu bà vợ khác cũng không thể nào làm lung lay vị trí bà cả này của bà.

Lê Nhã Phong tức giận hầm hầm rời đi, bước vào căn phòng mà điên cuồng đập phá tất cả, bao gồm cả những bình hoa quý mà trước đây anh luôn rất thích.

Rồi ngày sinh nhật của cô tiểu thư quyền quý cũng tới, bước chân vào sảnh tiệc đã được trang trí lộng lẫy Lê Nhã Phong chỉ đi đến góc khuất tránh người để ý rồi ngồi im lặng nơi đó. Bà cả gật đầu với ai đó rồi cũng rời đi.

Lê Nhã Phong chán chường lấy một ly rượu từ một người phục vụ đi ngang qua rồi uống một hơi, anh không thuộc về không khí nơi này, nó đầy mùi giả tạo khiến anh buồn nôn, nhưng hiện tại ngoại trừ ở đây anh còn có thể đi đâu chứ? Khi má của anh, dùng chính tính mạng của những người vô tội uy hiếp chính đứa con trai của bà?

Tiếng nhạc cổ điển từ một máy phát nhạc mới mà một ai đó đã đem từ phương Tây về, mọi người cũng bắt mình tìm kím bạn bạn nhảy rồi hoà mình vào thứ âm nhạc là nguồn thức ăn vô tận của tâm hồn.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng Lê Nhã Phong đã cảm thấy điều gì đó rất không ổn, sau tự nhiên anh lại buồn ngủ thế này? Anh cảm giác được bản thân được một cổ lực nâng lên nhưng đến sức phản kháng anh còn chẳng có.

Sáng hôm sau, Lê Nhã Phong khó khăn mở mắt mờ mịt nhìn lên trần nhà hơi khó hiểu nhưng đột nhiên quay quắt sang bên cạnh vì cảm giác mềm mại khi tiếp xúc da thịt với nhau, là một cô gái?

Cô gái kia cũng chậm rãi mở mắt, đôi mắt to tròn như búp bê sợ hãi nhìn lấy Lê Nhã Phong, cô không hét lên vì cô hiểu hơn ai hết, nếu bây giờ mà có người khác xông vào nhìn thấy cái cảnh này, thì thanh danh của cô còn đâu nữa.

"Chết tiệt, ly rượu khốn nạn đó!"

Lê Nhã Phong không phải là một kẻ ngốc, từ lúc bước vào bữa tiệc thì anh chỉ động duy nhất tới ly rượu đó, nhưng bỗng nhớ lại hành động bất thường của má anh tối ngày hôm qua, nó khiến Nhã Phong sửng cả người rồi anh lại bật cười lên một tiếng đầy chua chát, đúng là cái danh bà cả nhỉ không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, bao gồm cả gián tiếp giết chết chính đứa con trai của bà sinh ra.

Lê Nhã Phong nhắm mắt lại quay phắt sang một hướng khác, anh sợ ánh mắt của anh mạo phạm đến cô gái nhỏ bên cạnh, nhưng chuyện đã đến mức này rồi còn có cách nào khác sao?

"Phó tiểu thư, cô đừng la nhé có được không? tôi thật sự chưa động chạm gì đến cô cả, tôi tin cô cũng biết được điều đấy."

Phó Danh Huyên đôi mắt ngấn lệ nhìn lưng anh, bây giờ cô cũng thật sự rất rối rắm, Lê Nhã Phong chưa động chạm gì đến cô, cô biết chứ nhưng điều đó không có nghĩa người khác cũng biết đâu? Sau một đêm này, rồi cô tiểu thư nhà ông thống đốc sẽ mang cái danh gái làng chơi sao?

"Nhưng Lê Nhã Phong anh biết rõ mà phải không, sự việc này là do có người cố ý sắp xếp tất cả, nếu bây giờ mà bước ra ngoài anh biết tôi đối diện với điều gì không? Con gái nhà ông thống đốc nhìn cao sang quyền quý là thế, nhưng phía sau lại hết lần này đến lần khác banh chân cho người đàn ông khác tới chơi? Lê Nhã Phong, thanh danh của tôi sẽ bị hủy hoại hoàn toàn."

Phó Doanh Huyên nói tiếp, khi đôi mắt to tròn kia đã lưng tròng nước mắt.

"Anh thừa biết có phải không? Cái xã hội hiện đại này quá nhiều điều khắc nghiệt với người con gái và quan trọng nhất là thanh danh, coi như là đêm này tôi và anh chỉ là sự cố nhưng nó ảnh hưởng đến nữa đời sau của tôi đấy Lê công tử à, rồi chồng tôi, gia đình chồng tôi sẽ nghĩ gì về một cô tiểu thư nhà ông thống đốc ở chung phòng với một người đàn ông lạ mặt qua đêm? Sẽ không ai có thể có thể tha thứ cho một cô gái mất đi cái đó trước khi lấy chồng đâu công tử họ Lê à, à mà chắc gì đã có người chịu cưới cô ấy?"

Lê Nhã Phong bất giác im lặng, cô gái nói đúng không sai bất cứ cái gì, là anh sai trước hại đời con gái người ta nếu anh không chịu trách nhiệm thì đời cô tiểu thư này thế nào đây?

Má anh thật sự quá lợi hại, nghĩ ra một chiêu này hại anh không đường trốn chạy, cái danh bà cả từ một con ở đúng là không tự nhiên mà có.

Nhưng người anh thương Phổ Minh sẽ thế nào, sẽ như thế nào khi trở về phát hiện người cậu yêu đi lấy một người khác làm bạn đời...?

Lê Nhã Phong cắn răng dấu giếm đi sự đau đớn trong lòng, xin lỗi dấu yêu ơi là đời này anh nợ em, kiếp sau anh trả lại cho em tất cả được không hả bé nhỏ?

"Được tôi chịu trách nhiệm với tiểu thư, nhưng tôi xin nói trước dù tiểu thư làm bạn đời của tôi nhưng sẽ chẳng có được tình cảm, trái tim tôi. Đã phụ lời hứa bên nhau một đời nhưng tình yêu đời này của tôi chỉ mãi dành cho một người. Phó tiểu thư tôi xin lỗi vì đã kết hôn với cô mà không cho cô cái xứng đáng được nhận cho một người vợ đó là tình cảm của người chồng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro